Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thực không khác gì mấy đâu, còn mỗi việc chưa đi lĩnh hôn chứng cùng cử hành hôn lễ nữa thôi đấy, nhưng nếu anh đã đồng ý để hai ta thử xem, thì chỉ khác với hiện tại ở chỗ, quan hệ của chúng ta sẽ càng thêm thân mật hơn một chút thôi." Mà cái gọi là càng thêm thân mật chính là ôm hôn nhẹ một cái, sờ sờ bồm bộp thình thịch các thứ, thế nhưng Tô Kính Minh cố ý bỏ mất đoạn này.

Dưới thế công hết đợt này tới đợt khác của Tô Kính Minh, Lưu Quân không biết phải ứng phó như thế nào, hắn nhỏ giọng nói, "Kỳ thật... ở bên cậu tôi cũng rất vui vẻ... Tôi... Nếu tôi không đáp ứng, cậu sẽ không ngăn cản tôi gặp cục cưng chứ?" Bởi vì co quắp bất an, hai tay của hắn giảo lại cùng một chỗ.

"Sẽ không a," Tô Kính Minh lắc đầu. "Tôi có khả năng sẽ khổ sở vài ngày, sau đó lại tiếp tục càng thêm cố gắng theo đuổi anh Lưu!" Tô Kính Minh tràn đầy tin tưởng đáp, kỳ thực trong lòng y nghĩ là: Nếu dám cự tuyệt tôi, tôi liền nhốt anh vào phòng giam dưới tầng hầm bồi dục, mỗi ngày đem hai cái tiểu huyệt của anh nhồi đầy, đem anh làm tới mang thai, rõ ràng sinh ra con cho tôi!

"Anh Lưu à, anh sẽ không từ chối chứ?" Tô Kính Minh thử hỏi. "Có muốn cân nhắc lại một chút hay không?"

Lưu Quân lắc lắc đầu.

Tim của Tô Kính Minh nhất thời ngừng đập. Tuy rằng đã là đầu hạ, nhưng Tô Kính Minh cảm giác cả người lạnh lẽo.

Tuy nhiên, đúng lúc ấy, Lưu Quân đột ngột ngẩng mặt lên, ấp a ấp úng bảo, "Bằng không, chúng ta cứ thử xem?"

Vừa nghe được câu này, Tô Kính Minh trước đó suýt chút nữa đã hắc hóa liền cao hứng đến muốn khóc, y thề đây là ngày sinh nhật khoái hoạt nhất trong đời mình.

Cơm nước xong sau, Tô Kính Minh và Lưu Quân cùng nhau dọn dẹp thức ăn, mà Tô Kính Minh khăng khăng một mực phải dẫn Lưu Quân về phòng của hắn cùng cục cưng, rốt cuộc còn nhất định muốn bỏ thêm một cái giường trong phòng em bé, bảo là phải phụ Lưu Quân chia sẻ trách nhiệm chăm sóc cục cưng, dù Lưu Quân phản đối, thế nhưng dưới sự kiên trì lần nữa của Tô Kính Minh, chỉ ra đây là việc người một nhà nên làm, Lưu Quân vẫn chịu thỏa hiệp, cuối cùng Tô Kính Minh còn hôn hôn lên mặt của Lưu Quân cùng cục cưng. Tuy Lưu Quân có điểm không quen, nhưng hắn đến cùng vẫn tiếp nhận nụ hôn chúc ngủ ngon từ Tô Kính Minh.

"Ngủ ngon nhé, cục cưng." Tô Kính Minh thấp giọng bảo, những lời này vừa là nói cho Lưu Quân, vừa là nói cho đứa nhỏ.

"Ngủ ngon." Lưu Quân đỏ bừng mặt đáp lời.

Những ngày sau đó, hai người vẫn như trước đồng tiến đồng ra, bất đồng là, mỗi một lần cùng một chỗ với Lưu Quân, Tô Kính Minh đều sẽ cố chấp nắm lấy bàn tay rộng của đối phương, hoặc là công khai ôm người, Lưu Quân ban đầu còn phản đối, nhưng dần dần, hán tử vốn đã quen nhẫn nhịn chịu đựng này cũng chấp nhận.

Tuy ngày qua thoải mái đến bong bóng màu hồng phấn cũng phải bay đầy trời, thế nhưng đối với kẻ luôn cười nhạt câu châm ngôn làm người phải biết đủ như y, Tô Kính Minh vẫn không thỏa mãn, một phần nguyên nhân trong đấy là do Tô Kính Minh đã cùng bàn tay phải của mình phát sinh qua quan hệ siêu hữu nghị trong thời gian quá dài. Hơn nữa, y cũng thật sự không thể chịu nỗi mỗi lần nhìn thấy Lưu Quân vén áo lên, lộ ra cơ ngực phong phú rắn chắc, hay lúc ngẫu nhiên quay lưng về phía Tô Kính Minh mà cúi thấp người, cặp mông phía dưới cong nẩy mượt mà, thậm chí là khi uống sữa bất giác bị dính sữa trên mặt, đều sẽ khiến Tô Kính Minh suy nghĩ vẩn vơ. Trước kia thì còn đỡ, thế nhưng bây giờ cả hai lại ngủ chung một gian phòng, loại thời khắc người âu yếm nằm ngay bên cạnh mình, chỉ có thể xem mà không thể ăn là dày vò nhất.

Thế nhưng, Tô Kính Minh không hổ là thiếu niên cơ trí, y rất nhanh đã nghĩ ra biện pháp.

Mặc dù sinh hoạt phù hoa khiến Tô Kính Minh chán ghét, nhưng từ nhỏ đã sinh sống trong hoàn cảnh này, Tô Kính Minh vẫn là mưa dầm thấm đất học xong một ít thứ, tỷ như y học được cách phân biệt "Rượu thất thân" lúc uống thì bình thường, nhưng trên thực tế lại có hàm lượng cồn cực cao, hơn nữa y cũng nghe kể qua về tửu lượng tựa hồ không tốt lắm của Lưu Quân, cho nên y tin tưởng chỉ cần vài chén là có thể đảo ngã Lưu Quân. Tuy nhiên, một lần trước đã là cưỡng gian, nếu lần sau lại là mê gian (làm chuyện đó khi say), Tô Kính Minh phỏng chừng quan hệ giữa y cùng Lưu Quân liền vô pháp tiếp tục, thế nên y còn cần một điều kiện không thể thiếu, để đem tình huống chế tạo thành hợp gian người tình ta nguyện, vậy là y gọi điện cho Norah.

"Uy!" Giọng của Norah nghe vào tai có vẻ không được vui.

"Norah, tôi muốn mượn phim sex." Tô Kính Minh cũng không cùng cậu ta hàn huyên khách sáo, trực tiếp vào thẳng vấn đề.

Sự thẳng thắn của Tô Kính Minh khiến Norah sửng sốt, "Nguyên lai ý nghĩa tồn tại của tôi đối với anh chính là để cung cấp phim sex cho anh à." Tiếp theo, Norah bất mãn nói, "Hơn nữa, trên trang phim heo, lúc người ta đăng phim lên, bên dưới liền một mảng bình luận khen thật là quá lợi hại, chủ thớt thật tốt bụng, chủ thớt làm người tốt nhất định sẽ một đời bình an, mà anh liền một tiếng cảm ơn cũng không có."

"Thật là quá lợi hại, chủ thớt thật tốt bụng, chủ thớt làm người tốt nhất định sẽ một đời bình an." Tô Kính Minh vô sỉ đem ví dụ của Norah nhất nhất lập lại. "Vừa lòng chưa? Nếu chưa hài lòng, tôi có thể nói thêm một lần nữa cho cậu nghe."

"Toàn là đại ngu ngốc giống y chang như em trai anh," Norah cười mắng. "Nói đi, muốn dạng nào, muốn nhân loại hay là động vật, muốn hệ bài tiết hay là hệ SM, muốn có cốt truyện hay là không có cốt truyện, có nhãn hiệu hay là không có nhãn hiệu, Nhật Bản hay là Âu Mỹ, hạ khắc thượng hay là thượng khắc hạ, niên thượng hay là niên hạ, mặc chế phục hay là mang tất chân..." Norah bùm bùm một hơi liệt kê ra thật nhiều danh từ Tô Kính Minh chưa từng nghe qua sau, đột nhiên lại thêm một câu, "Nói gì thì nói, chỗ tôi nhưng chỉ có mỗi tráng hán bị thao thôi."

"Vậy tôi muốn khẩu vị nhẹ một chút, không cần loạn thất bát thao, muốn phim về tráng hán bị thao bắn, muốn kĩ năng diễn tốt một điểm, thoạt nhìn thực thoải mái, còn có biểu tình không được khổ đại cừu thâm tựa như liệt sĩ." Tô Kính Minh nghĩ nghĩ.

"Nhìn không ra," Norah thoải mái nói. "Yêu cầu của anh lại rất đơn giản nha."

"Bớt nói nhảm đi, rốt cuộc có hay không! Không có thì để tôi ra tiệm mua!" Tô Kính Minh không kiên nhẫn bảo.

"Ngoài tiệm nhất định không có nhiều tài nguyên như tôi đâu, được rồi, anh chờ đó đi." Đáp xong, Norah liền cúp máy.

Chỉ chốc lát sau, Tô Kính Minh đã nhận được thứ y muốn, thô thô xem qua, Tô Kính Minh cho ra hai nhận xét: Thứ nhất, đừng coi Norah vóc người nho nhỏ thoạt nhìn tựa như chưa thành niên, thế nhưng năng lực giám định và thưởng thức các loại phim sex của cậu ta thực không sai, nếu không đi làm nhân yêu, cậu ta có thể đi suy xét đảm nhận chức thủ tịch giám định phim sex hoặc bày bán phim sex cũng được; thứ hai, phim Âu Mỹ nhìn qua thực hăng hái, người phía dưới mông to ngực lớn, biết dâm đãng kêu biết rên rỉ, cái gọi là 'tĩnh nhược xử tử, động nhược thoát thố' bất quá chính là đây (lúc bất động yên ắng thì như thiếu nữ đồng trinh, tới lúc tác chiến thì tốc độ chớp giật, nhanh nhẹn như thỏ chạy trốn), tự mình ảo tưởng ra hình ảnh của Lưu Quân, Tô Kính Minh phải tới vài phát, liền khiến y một lát sau đi mua rượu eo lưng đều bủn rủn, cước bộ phù phiếm.

Sau một hồi, Tô Kính Minh đã từ siêu thị mua về một đống rượu giấu ở trong nhà.

Tới ngày ấy, Tô Kính Minh mang riêng nhóc con ra ngoài công viên chơi cả ngày, chỉ vì để đứa nhỏ buổi tối sẽ ngủ nhiều thêm một chút.

Nhóc à, vì giúp cha con có được sinh hoạt tính phúc hài hoàn mỹ mãn, con nên cố gắng a.

Đến tối, đợi tới khi Lưu Quân làm xong hết việc nhà, thiên thời địa lợi nhân hòa đều đã đủ, Tô Kính Minh rủ Lưu Quân cùng nhau xem phim.

"Nghe bạn tôi bảo bộ phim này rất hay!" Tô Kính Minh khoa trương nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro