Nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Harry... "
"Hôm nay, ta gặp bạn em, họ đều có gia đình, có con cái, rất hạnh phúc. Em sẽ rất vui đi"
Trong không gian tĩnh lặng, người đàn ông mặc áo chùng đen đặt trước ngôi mộ bó hoa diên vĩ. Trên mộ khắc tên "Harry Potter-Cứu Thế Chủ"
"Harry, hôm nay sinh nhật em, em xem ta mang cho em cái gì này."
Giọng nói trầm thấp như tiếng đàn của vang lên, ánh mắt ánh lên vẻ ôn nhu lạ thường vốn khó xuất hiện trong mắt của Severus Snape-Giáo sư độc dược, hiệu trưởng được coi là đáng sợ nhất Hogwarts.
"Là một cái chổi bay mới, ta biết em nhất định sẽ thích."
"Harry...em... ta đã đi đến những nơi ngu ngốc mà em muốn chúng ta đến trước đây. Phải nói rằng mắt của quỷ khổng lồ con của em rất tốt."
Snape chầm chậm cuối người rồi vươn ra đôi bàn tay run lẩy bẩy vuốt ve tấm bia mộ.
"Nơi đó thật sự rất đẹp... Thật tiếc em không tận mắt chứng kiến... Cảnh đẹp như vậy lại thiếu em.... Thật tiếc...Thật tiếc phải không."
Trên gương mặt khắc khổ của người đàn ông, đột nhiên có một giọt lệ rơi xuống
"Harry... Harry của ta... Ta rất cô đơn... Ta thật sự rất nhớ em...Harry ...."
Tiếng nói khàn khàn, nghẹn ngào tràn ngập tuyệt vọng của Snape vang khắp không gian, nhưng lại không một lời hồi đáp.
"Thế giới hòa bình rồi, không còn Voldemort, không còn Tử Thần Thực Tử nữa. Tốt đẹp như vậy lại không có em. Em bỏ ta một mình ở đây thật cô đơn"

(Bức tranh sơn dầu Hoa diên vĩ của họa sĩ Vincent van Gogh vẽ năm 1889)

Diên vĩ có tên gọi tiếng Anh là Iris. Trong tiếng Hy Lạp, “Iris” có nghĩa là Cầu Vồng hoặc “con mắt Thiên Đường” (the eye of Heaven).

Người Hy Lạp xưa cực yêu quý và coi trọng loài hoa này vì Diên Vĩ đối với họ chính là cầu nối đưa linh hồn người đã khuất đến nơi thiên đàng, qua sự chấp thuận của nữ thần Iris.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro