Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Vì cái gì... Vì cái gì đối với ta như vậy " Tôn Ngữ khuất nhục nước mắt trào ra.

"Hừ! Ta khiến cho ngươi biết chuyện mà sủng vật của Trương Phong Dương ta phải làm "

Trương Phong Dương không muốn cùng Tôn Ngữ nói nhảm nữa, Trương Phong Dương nắm chặt quần áo của Tôn Ngữ, mạnh mẽ xé, trong phút chốc Tôn Ngữ hoảng sợ căng mắt to, quần áo Tôn Ngữ trong tay Trương Phong Dương lập tức biến thành miếng vải rách.

"Không... Không được" Tôn Ngữ gắt gao kéo quần áo nát vụn, thanh âm của hắn đã không thể kiềm chế được nghẹn ngào.

"Không được..." Tôn Ngữ dùng hết khí lực toàn thân thoát khỏi sự giam cầm của Trương Phong Dương, toàn thân hắn quần áo hỗn loạn bị xé rách, hắn liều mạng lấy tay che đi, hoảng sợ dựa vào trên bức tường ở cạnh giường, đã muốn mau suy sụp.

Trương Phong Dương con ngươi đỏ quan sát, tựa như một con trâu đực phát cuồng lửa giận ngút trời đi từng bước đến gần Tôn Ngữ, từng bước đến gần, Tôn Ngữ ở trên giường liền lui về sau một chút, một mực thối lui đến đầu giường lạnh lẽo...

Trương Phong Dương một phen kéo cổ chân của Tôn Ngữ đến bên cạnh hắn, hung hăng đè ép lên... Dùng quần áo xé rách chặt chẽ cột hai tay của Tôn Ngữ vào cùng nhau.

Trương Phong Dương trong nội tâm đang gào lên "Làm nhục người nam nhân này, chà đạp hắn, đạt được hắn...

"Không được... Buông. Ngươi không phải nói ngươi không thích nam nhân sao? Ngươi không phải chán ghét kẻ biến thái thích nam nhân sao? Ngươi đối đãi với ta như vậy cũng giống như nam nhân kia sẽ không chán ghét tệ hại sao?"

Tôn Ngữ sợ hãi nhìn Trương Phong Dương đã muốn không khống chế được, tuyệt vọng quát to, hy vọng ác ma hung ác trước mắt này có thể buông tha cho mình, mạnh mẽ bắt đầu giãy dụa.

"Ta cho ngươi có biết, ngươi đối với ta mà nói không là nam nhân, mà là đồ vật của ta, sủng vật của ta, ta có thể chi phối toàn bộ của ngươi, mà ngươi căn bản không có quyền cự tuyệt!"

Trương Phong Dương lạnh lùng nói xong, Tôn Ngữ mỏng manh giãy dụa đối với Trương Phong Dương tuyệt không có tác dụng. Trương Phong Dương không nói một lời hung hăng tóm lấy thân thể vặn vẹo của Tôn Ngữ, cởi quần của hắn ra ném tới dưới đất... Tách mở chân của Tôn Ngữ ra, hiện tại Tôn Ngữ thân thể hoàn hoàn toàn toàn hiện ra ở trong mắt của Trương Phong Dương, Trương Phong Dương chỉ cảm thấy cả người cực nóng, huyết mạch phun ra...

Trương Phong Dương kìm lòng không được cắn xé chiếc cổ tinh tế của Tôn Ngữ , hung hăng cắn một hồi, lưu lại dấu răng thật sâu, ở trên ngực non mịn, mút liếm chà đạp đậu đỏ bên trên...

"Không..." Tôn Ngữ cảm thấy chỗ bị Trương Phong Dương cắn qua nóng bỏng đau đớn, nghĩ muốn đẩy hắn ra nhưng hai tay lại bị cột lấy chặt chẽ, lắc đầu tuyệt vọng.

Trương Phong Dương hô hấp càng thêm dồn dập, cởi bỏ quần áo, hung hăng đặt Tôn Ngữ dưới thân, gấp không thể chờ tham hướng phía sau Tôn Ngữ...

Tôn Ngữ sợ hãi toàn thân run rẩy, chỉ cảm thấy một đỉnh của cái vật thể gì đó như lửa nóng, khủng bố gắt gao ở nơi nhạy cảm của mình, thậm chí đã muốn hung hăng vọt tiến vào..."Oa! Đau quá..." Tôn Ngữ sợ hãi nắm chặt khăn trải giường dưới thân cuộn mình cầu xin

"Cầu... Van cầu ngươi" Tôn Ngữ môi run rẩy đã muốn sợ hãi không thể nói hoàn chỉnh cho hết lời.

"Van cầu ngươi... Không được đối với ta như vậy... Buông tha ta" Tôn Ngữ tuyệt vọng lắc đầu, mặt khóc rơi đầy lệ...

Trương Phong Dương cảm thấy cực nóng, căng cứng... Hắn muốn càng thêm... Chính là cúi đầu nhìn Tôn Ngữ gương mặt khuất nhục tràn đầy nước mắt, nhìn nam nhân đáng thương này nước mắt không ngừng chảy xuống, làm ướt cả khăn trải giường.

Tôn Ngữ thân thể run rẩy vặn vẹo, hai tay rối loạn xô đẩy, không ngừng đau khổ cầu xin, Trương Phong Dương giờ phút này thế nhưng có thể cảm thấy nỗi thống khổ của Tôn Ngữ, nhìn gương mặt trắng bệch của Tôn Ngữ đầy nước mắt,

Trương Phong Dương cảm thấy trong nháy mắt trái tim hình như đau đến ngừng đập, giống như ngay cả hô hấp cũng đau, cảm thấy thời điểm hắn rơi lệ chính mình cũng rất đau khổ... Không biết vì cái gì, hiện tại chính mình không thể chịu nổi nhìn Tôn Ngữ chật vật như vậy, đột nhiên nhớ tới ca ca đã qua đời rất nhiều năm trước, ca ca đã rời bỏ mình thật lâu, đã lâu rồi... Lâu đến chính mình hình như đã muốn quên đi bộ dáng của ca ca... Không, không phải quên, mà là không muốn nhớ tới ca ca luôn luôn ở sâu trong nội tâm của mình, vẫn tưởng niệm ca ca, hiện tại chính mình duy nhất chỉ có thể mơ hồ nhớ tới bộ dáng ca ca khi còn nhỏ...

Mỗi lần vừa nghĩ tới ca ca bản thân đau khổ như muốn chết đi, ca ca từ nhỏ đã rất yêu thương mình, vì mình mà chết thảm... Từ nhỏ đã bảo hộ mình, ca ca mình thương yêu tốt đẹp tựa như hoa sen mới nở, chính mình từ nhỏ đã thích đi theo hắn, vốn tưởng rằng có thể cùng ca ca sống vĩnh viễn hạnh phúc khoái hoạt...

Năm đó mình và mẫu thân còn có ca ca chúng ta đi du lịch bên ngoài, khi đó phụ thân không cho chúng ta đi ra ngoài nói không an toàn, lúc ấy vẫn là ta chịu không nổi nhàm chán, nhõng nhẽo cứng rắn làm nũng đòi mẫu thân cùng ca ca theo ta ra ngoài, chúng ta ở khu vui chơi rộn ràng nhốn nháo vui vẻ du ngoạn... Ngày đó là một ngày ta vui sướng nhất! Nhưng ai biết vui quá hóa buồn, khi mẫu thân dẫn ta cùng ca ca về nhà, chúng ta bị đánh hôn mê...

Đến khi ta tỉnh lại phát hiện ta bị khóa ở một căn nhà đổ nát, thấy thi thể mẫu thân máu tươi đầm đìa tứ phân ngũ liệt... Mà ta cùng ca ca bị cột lấy chặt chẽ, ác ma hung thần ác sát kia cầm dao nhọn sắc bén, đầy người đều là máu tươi tà ác nhìn chằm chằm chúng ta...

Ca ca lúc ấy đã muốn bị dọa đến lạnh run bên tai của ta không ngừng an ủi, không phải sợ có ca ca ở đây, ca ca sẽ không để cho tiểu Phong Dương bị thương tổn... Ca ca sẽ bảo vệ ngươi! Khi ca ca nhìn ác ma khủng bố hung tàn, giơ lên dao nhọn muốn hướng ta chém tới, lập tức chắn trước mặt của ta, run rẩy nói muốn thay đệ đệ của mình bị giết...

Ca ca đã bị ác ma kia tà cười kéo đi, về sau chuyện gì xảy ra chính mình thật sự nghĩ không ra... Tâm vô cùng đau... Chính là ca ca tốt đẹp như thế của mình rốt cuộc không nhìn thấy nữa...
"A... Không được..." " Tôn Ngữ kêu thảm thiết một tiếng, phảng phất cảm thấy trong thân thể đột nhiên bị một vật thô to đi vào, khiến hắn cảm thấy kịch liệt đau đớn.

Khắc sâu ở trong lòng đau đớn khắc cốt ghi tâm ở cúc huyệt truyền đến, không để ý hai tay bị gắt gao buộc chặt liều mạng giãy dụa, nhưng làm như thế nào cũng phí công...

Tôn Ngữ tinh tường nhìn thấy Trương Phong Dương trước mắt thật giống như một con mãnh thú và dòng nước lũ vậy đều không hề để ý tới lý trí .
Tôn Ngữ cảm nhận được Trương Phong Dương thở ra hơi thở cực nóng...

Tôn Ngữ biết ác ma ở trên người mình đang làm cái việc cực kỳ tàn nhẫn và biến thái ... Trương Phong Dương hung hãn khiến cho Tôn Ngữ tuyệt vọng đến cực điểm, Tôn Ngữ nhìn Trương Phong Dương giống như một cầm thú, cảm thấy cực kì nhục nhã-- vì cái gì nam nhân giống như ác ma này lại đối xử với mình như vậy? Hủy hoại mình, nhục nhã mình,... Mình rốt cuộc làm sai cái gì? Chính là bởi vì mình nợ tiền của hắn sao?..Chẳng lẽ hắn không thể xem mình là người sao? Mình sẽ liều mạng kiếm tiền trả lại cho hắn, nhưng ..., Không ...Không...Không nên đối xử với ta như vậy... Không được...

Trương Phong Dương nghe người ở dưới thân kêu thảm thiết cùng khóc lóc nức nở, Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ như vậy, cảm thấy hắn thật giống như ca ca nhiều năm mình vẫn nhớ, không khỏi cảm thấy hoang mang, ngây dại...

Tôn Ngữ sợ hãi nhìn hắn, nắm chặt cánh tay Trương Phong Dương hèn mọn vừa khóc vừa cầu xin: "Đau quá... Đau quá... Ngươi có thể đánh ta, mắng ta... Chỉ cầu ngươi... Đừng đối với ta làm việc tàn nhẫn như vậy... Van cầu ngươi, buông tha ta!"

Nhìn Tôn Ngữ đau đến nỗi khuôn mặt trắng bệch, dùng thanh âm run rẩy, nói lời nói thương tâm muốn chết, khiến cho Trương Phong Dương trong óc trống rỗng, chính là cảm thấy không nên đối xử với người này như vậy.., liền nhanh chóng tự mình rời khỏi thân thể hắn...

Lúc thời điểm Trương Phong Dương rời khỏi, Tôn Ngữ giống một con mèo nhỏ bị thương cuộn tròn thân thể lại , toàn thân run rẩy, bất lực khóc.

Trương Phong Dương nhìn thấy Tôn Ngữ toàn thân cao thấp tất cả đều là dấu vết xanh tím do mình thô bạo đánh đập lưu lại, cảm thấy thật hối hận. Vì cái gì mình chỉ cần nghĩ tới Tôn Ngữ cùng người khác bất kể trai lẫn gái có cảm tình với nhau, mình sẽ không khống chế được, phát cuồng. Nhưng nhìn thấyTôn Ngữ khổ sở, thì lòng lại vô cùng đau nhói. Trương Phong Dương ôm cổ Tôn Ngữ đang sợ hãi run rẩy, Trương Phong Dương cảm nhận được Tôn Ngữ yếu ớt và bất lực, cảm thụ Tôn Ngữ ở trọng lòng ngực của mình hoảng sợ, đau lòng siết chặt hai tay như muốn đem Tôn Ngữ tiến vào trong lồng ngực vậy, cởi dây trói ở trên tay Tôn Ngữ ra...

Tôn Ngữ cảm thấy vô cùng thẹn và sợ hãi, ở trong ngực Trương Phong Dương thất thanh khóc rống, khóc đến vô cùng thương tâm, thân thể gầy yếu ở trong lồng ngực hắn bởi vì khóc mà dần trở nên suy yếu , dần dần chỉ phát ra tiếng khóc nhỏ vụn!

Trương Phong Dương đưa tay ra vuốt ve tóc Tôn Ngữ, muốn an ủi hắn một chút. Tôn Ngữ sợ tới mức rụt đầu lại tránh tay hắn, Tôn Ngữ sợ hãi nhìn hắn, sợ hãi ác ma này lại hành hạ mình, Trương Phong Dương không vui đè đầu Tôn Ngữ xuống sờ sờ, có thể cảm giác được mái tóc mềm mại ở trên đầu hắn...

"Thực xin lỗi... Thực xin lỗi... Thực xin lỗi..." Không tự giác lời xin lỗi liền cứ như vậy tự nhiên mà nói ra miệng. Trương Phong Dương đời này kiêu ngạo ương ngạnh chưa từng đối với ai nói lời xin lỗi, nhưng lại đối với Tôn Ngữ đang khóc nói lời xin lỗi.

Trương Phong Dương không ngừng ở bên tai Tôn Ngữ nói : "Thực xin lỗi.." Tôn Ngữ vẫn khóc không ngừng...

"Đừng khóc..." Trương Phong Dương ôn nhu nhẹ nhàng vuốt ve lưng Tôn Ngữ, an ủi Tôn Ngữ, cảm thấy thật đau lòng, nhịn không được ôm chặt Tôn Ngữ đang khóc trong lồng ngực...

Tôn Ngữ khóc đến nỗi sưng đỏ cả mắt, giống như một con thỏ mắt đỏ khiến cho người ta thương tiếc, Trương Phong Dương lấy tay lau đi nước mắt Tôn Ngữ...

"Thực xin lỗi... Đừng khóc được không?" Trương Phong Dương khẽ nâng cái cằm nho nhỏ của Tôn Ngữ lên. Dừng ở đôi mắt Tôn Ngữ, thành khẩn nói.

Trương Phong Dương cũng không biết mình vì cái gì lại đối xử với Tôn Ngữ như vậy, cảm thấy thật xúc động, cảm giác giống như mê giống như cuồng và cố chấp tựa như người điên vậy!

Trương Phong Dương đối với Tôn Ngữ cảm tình nói không nên lời , tựa như củi khô gặp lửa lớn, như vậy kích động, như vậy kinh tâm động phách. Khiến hắn không thể kiềm chế được say mê, mê mẩn đại thúc. Người nam nhân tên gọi Tôn Ngữ này trên thân luôn có một mùi thơm giống như mùi của cây cỏ mùa xuân vậy, lại có đôi mắt trong suốt, khuôn mặt thanh thuần, tất cả đều như in sâu vào trong tâm trí của hắn...

Nhưng mà vì cái gì có đôi khi nhìn thấy Tôn Ngữ ngực sẽ từng đợt đau đớn, không biết bắt đầu từ khi nào, hận không thể vĩnh viễn giam giữ hắn, nắm trong tay hết thảy của hắn,không thể để cho người khác có một chút cơ hội, mặc dù mình thực thô bạo, nhưng là thật sự không thể khống chế được tình cảm của mình, mình không muốn thương tổn hắn, kỳ thật chỉ cần nhìn thấy hắn khổ sở mình cũng sẽ đau đớn giống như bị lăng trì (tùng xẻo =.=") vậy. Vì cái gì...Khi nhìn thấy hắn mình sẽ rung động... Nhìn thấy hắn khóc mình cũng muốn khóc...

Trương Phong Dương cái gì cũng không nói, lúc Tôn Ngữ cúi đầu rưng rưng khóc nức nở, đột nhiên mạnh mẽ nâng cằm của hắn lên.

"A... Đừng..." Tôn Ngữ hoảng sợ nhìn Trương Phong Dương đột nhiên hung hăng hôn lên môi hắn, Trương Phong Dương tựa như mưa rền gió dữ vậy, mãnh liệt khiến Tôn Ngữ không chịu nổi.

Tôn Ngữ bị hôn cảm thấy thật khó chịu, muốn đẩy hắn ra nên không ngừng huy động tay chân chống cự Trương Phong Dương, Trương Phong Dương bá đạo hung hăng hôn môi Tôn Ngữ, hai người quấn quít lấy nhau, Trương Phong Dương tham lam hôn nhưng Tôn Ngữ lại không ngừng né tránh, đầu lưỡi mềm mại trơn trượt , tham lam mút vào, mạnh mẽ xâm phạm tất cả các chỗ trong miệng Tôn Ngữ cảm thụ được cảm giác ngọt ngào đôi môi chạm vào nhau.

Trương Phong Dương đầu lưỡi ấm áp ở trong cổ họng không ngừng biến hóa góc độ, hôn sâu Tôn Ngữ, thô lỗ càn quấy, cố chấp dây dưa quấn quít lấy Tôn Ngữ không ngừng trốn tránh, lưỡi cùng lưỡi trong lúc đó gắt gao giao quấn lấy nhau, không có một chút khe hở nào...(Bạch Thố Thố: hu..hu..hu...người ta còn chưa có mối tình đầu mà lại phải dịch đoạn này a~a~gen tỵ chết mất thôi>~<)

Bởi vì mút vào cực nóng , Tôn Ngữ thậm chí chưa kịp nuốt, sợi chỉ bạc theo khóe miệng tràn ra dọc theo môi hơi hơi chảy xuống cái cổ trắng nõn của hắn (Sặc..)... Trương Phong Dương càng hôn càng tham lam, tựa như lần đầu tiên hôn môi vậy làm cho người ta ý loạn tình mê, tim đập gia tốc, ý thức dần dần có chút mê loạn.(chậc..chậc...không biết đại thúc có bị thiếu khí mà ngất không nữa, tội nghiệp...a~men!)

Vì hôn sâu mà hít thở không thông nóng bỏng làm cho Tôn Ngữ tay chân như nhũn ra (ta biết ngay ma.>o<), mặc kệ đẩy raTrương Phong Dương như thế nào nhưng vẫn không đẩy được hắn ra, ngược lại hắn càng hôn sâu hơn say mê hơn, nồng nhiệt hơn đối với Tôn Ngữ...

Không biết hôn bao lâu... Trương Phong Dương buông Tôn Ngữ bị hôn thần hồn điên đảo, không thở nổi ra(Tội nghiệp em nó!...).

"Thực xin lỗi, ta không muốn đánh ngươi, ta không muốn đối với ngươi hành hạ, Ta chỉ là.. Ta chỉ là..." Trương Phong Dương nhìn đôi môi Tôn Ngữ bị mình hôn có chút sưng đỏ, ôn nhu nói, Trương Phong Dương cũng không biết, vì cái gì đối mặt với Tôn Ngữ mình sẽ phát cuồng, không khống chế được bản thân giống người điên vậy. Trương Phong Dương sợ hãi mất đi Tôn Ngữ, tựa như mình mất đi ca ca, Trương Phong Dương sợ Tôn Ngữ thích người khác, nhìn về phía Tôn Ngữ hắn liền giống như bị lạc mất thần trí, tất cả lý trí trầm ổn bao năm qua đều toàn bộ biến mất hầu như không còn, thậm chí bị thoái hóa, chỉ thầm nghĩ bảo vệ đồ vật thuộc về mình giống như đứa nhỏ.

Tôn Ngữ dựa vào trong ngực ấm áp của Trương Phong Dương, đã khóc mệt Tôn Ngữ cảm thấy thực kiệt sức, mấy ngày này đã xảy ra quá nhiều chuyện, điều này làm cho hắn vô lực suy nghĩ.

Trương Phong Dương lại hôn lên hai má Tôn Ngữ tràn đầy nước mắt. Cảm nhận được trên gương mặt hắn nước mắt mặn chát, Tôn Ngữ run rẩy, né tránh, giống một con nai sợ hãi vậy, Trương Phong Dương tiếp tục hôn, Trương Phong Dương nhẹ nhàng hôn liếm hết nươc mắt ở trên mặt Tôn Ngữ ...(Hứ...vừa đấm vừa xoa,đừng bị lừa đại thúc...Hừm,có sát khí..chạy lẹ...TPD: Hừ..coi như ngươi nhanh chân..)

Tôn Ngữ tuy rằng chán ghét ác ma biến thái tàn bạo này muốn xâm phạm hắn, nhưng ở trong lòng ngực Trương Phong Dương hắn thế nhưng lại cảm thấy ấm áp, cái loại cảm giác ấm áp này giống như là mẫu thân đang ôn nhu dỗ đứa nhỏ ngủ vậy, Tôn Ngữ chậm rãi nhắm mắt lại, cảm nhận cái ôm ấm áp của Trương Phong Dương, mặc dù ở trong trí nhớ của mình không có mẫu thân, cũng chưa từng cảm nhận được mẫu thân quan tâm, trân trọng. Nhưng vì cái gì ở trong lòng ngực của ác ma này thế nhưng làm cho mình cảm thấy hơi ấm của mẫu thân ...

Buổi sáng, Trương Phong Dương tỉnh lại trước, hai tay gắt gao ôm Tôn Ngữ vào trong ngực, giống như sợ hãi hắn chạy trốn.

Đêm qua toàn bộ phát sinh, cho tới bây giờ nghĩ đến Tôn Ngữ đều cảm giác rất đau. Chỗ nhạy cảm phía sau thật sự đau quá, thân thể bất an giật giật, muốn từ trong giam cầm ôm ấp của Trương Phong Dương rời khỏi, chính là đôi tay kia hung hăn ôm chặt mình.

"Buông!" Tôn Ngữ nhìn Trương Phong Dương khiếp đảm nói.

"Đại thúc, không nên cử động để cho ta ôm một chút!" Trương Phong Dương cảm thấy mỹ mãn ôm Tôn Ngữ, còn ở trên người Tôn Ngữ cọ cọ.

Trương Phong Dương hung hăng hôn Tôn Ngữ một cái, Tôn Ngữ hoảng sợ, Trương Phong Dương vỗ vỗ mông của Tôn Ngữ nói; "Đại thúc, nấu cơm cho ta đi!"

Tôn Ngữ vội vàng đứng dậy, lại phát hiện chỗ nhạy cảm phía sau thật sự đau quá, chỉ có thể khập khiễng đi ra phòng bếp, cuộc sống tôi luyện làm cho Tôn Ngữ trở thành một tay nấu cơm kinh nghiệm, hắn nhanh nhẹn đánh nát trứng gà, quấy đều, dưa chuột xanh cắt miếng, bỏ chút hạt tiêu đen cùng hành xanh... Chuẩn bị tốt xong xuôi, liền bày ra đĩa màu trắng xinh đẹp.

Trương Phong Dương sau khi rửa mặt thì vểnh chân bắt chéo ngồi ở trên ghế, cười vui vẻ nhìn Tôn Ngữ vội đến vội đi, cảm thấy trong lòng đặc biệt thỏa mãn, cảm giác phi thường ấm áp. Thấy Tôn Ngữ thuận mắt như vậy, hận không thể nhào đến cắn cho hắn một hơi.

Bất quá đại thúc này vì sao lại khập khiễng, không phải đêm qua chính mình không sâu không cạn làm tổn thương hắn chứ! Trương Phong Dương cấp tốc bước về phía trước bắt lấy Tôn Ngữ, Tôn Ngữ sợ tới mức vội vàng buông dao thái, không nói hai lời kéo Tôn Ngữ tới phòng khách đặt trên chân của mình.

"Ngươi muốn làm gì?" Tôn Ngữ chân tay luống cuống nhìn Trương Phong Dương nghĩ thầm rằng 'hắn lại muốn làm gì'?

"Mau cởi quần ra, để cho ta xem xem!" Trương Phong Dương đặt tay ở trên lưng quần Tôn Ngữ, muốn cởi quần của Tôn Ngữ xuống dưới.

"Không được" Tôn Ngữ sau khi nghe lời nói của Trương Phong Dương, vội vàng gắt gao nắm lấy lưng quần, mặt đỏ đến cổ, trong lòng sợ hãi nghĩ đến người kia muốn cởi quần của ta, hắn lại muốn làm cái chuyện biến thái gì?

"Không muốn cái gì, ta cũng không phải chưa thấy qua, xấu hổ cái gì! Ta thấy đại thúc chân của ngươi đều run run, chỉ muốn biết ngươi bị thương ra sao, mau cởi ra ta xem xem vết thương có nghiêm trọng không!" Trương Phong Dương lo lắng nhìn Tôn Ngữ nói.

"Hảo... Được rồi!" Tôn Ngữ không dám chắc nhìn Trương Phong Dương, tuy rằng trong lòng có chút sợ hãi Trương Phong Dương hắn sẽ có ý đồ bất chính, nhưng chỗ nhạy cảm phía sau mình cảm thấy đau quá, chỉ phải ngượng ngùng cởi quần ra.

"Tốt lắm! Ngồi trên đùi của ta, để cho ta xem xem!" Trương Phong Dương vỗ vỗ vào chân của mình, ý bảo Tôn Ngữ ngồi vào trên đùi, Tôn Ngữ chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên đùi của hắn, Trương Phong Dương không khỏi phân trần cẩn thận nhìn nơi đó của Tôn Ngữ một chút, nhìn thấy chỗ nhạy cảm của Tôn Ngữ có chút sưng đỏ, da có chút bị xước.

"Như thế nào hội yếu ớt như vậy! Ta còn chưa có làm gì mà mẹ kiếp đã sưng lên như vậy!" Trương Phong Dương bất đắc dĩ nhìn chỗ nhạy cảm của Tôn Ngữ .

"Đau không?" Trương Phong Dương đau lòng lấy tay sờ sờ, vuốt vuốt.

"Tê... Ân... Đau quá!" Tôn Ngữ không được tự nhiên vặn vẹo, trong lòng âm thầm nghĩ đã biết tại sao cái nơi nhạy cảm, bị vật thô to như vậy, cứng rắn tiến vào, như thế nào hội không đau không sưng, không có chảy máu thì sai lầm rồi, mình làm bằng thịt, cũng không phải làm bằng đá, chống cự không nổi thứ cứng rắn như vậy tiến vào.

"Tốt lắm! Ta tan tầm trở về mua chút dược thoa cho ngươi! Trương Phong Dương vỗ nhẹ nhẹ mông Tôn Ngữ một cái, Tôn Ngữ vội vàng đứng dậy kéo quần.

"Đại thúc ngươi biết không? Về sau không được gặp Tiêu Mặc, cũng không cho gặp những người khác, lại càng không được nhớ người khác, thành thành thật thật ở bên cạnh ta, ngươi nhớ kỹ cho ta nếu còn có lần sau ta sẽ thật sự thao ngươi! Biết chưa?" Trương Phong Dương không vui nhìn chằm chằm Tôn Ngữ giống như ác lang (sói) nhìn chằm chằm tiểu dương (cừu) .

Cảm thấy ánh mắt không tốt kia, Tôn Ngữ sợ hãi vội vàng cúi đầu.

"Tốt lắm! Đại thúc ngươi tiếp tục nấu cơm cho ta! Ta đói bụng!"

Tôn Ngữ vội vàng chạy tới phòng bếp, 40 phút sau đồ ăn cơ bản một lượt bưng lên bàn, rất đơn giản nhưng làm cho người ta rất muốn ăn, trứng chiên thơm nức xông vào mũi, bên trên có chút dầu vừng vàng vàng nhạt nhạt còn có hành thái xanh xanh, dưa chuột xào, có mùi hương của cả hạt tiêu, cháo gạo loãng... Trương Phong Dương nhanh chóng ăn ngốn nghiến, cảm thấy món ăn phi thường hảo, cảm nhận được trên đời này dù cho ăn bất cứ thứ gì, cũng không thích bằng đồ ăn Tôn Ngữ tự tay làm cho mình như vậy

Trương Phong Dương sau khi cơm nước xong, lại chỉ huy Tôn Ngữ chạy tới chạy lui vì mình bưng trà đưa nước, bóc hoa quả, lấy quần áo... Nhìn Tôn Ngữ khập khiễng vì mình chạy tới chạy lui, vội trong vội ngoài Trương Phong Dương nhịn không được cười xấu xa.

"Ngày hôm qua ta thấy ngươi không ở nhà, còn tưởng rằng ngươi bỏ trốn. Nếu sủng vật ta nuôi dưỡng mà lén trốn đi, ta đây sẽ phi thường không vui" Trương Phong Dương bắt lấy Tôn Ngữ vội đến vội đi có chút không vui nói.

"Cái kia... Ta sẽ không trốn đâu!" Tôn Ngữ ngừng tay làm việc, cười khổ một tiếng, cúi đầu nghĩ thầm rằng chính mình trốn cũng vô dụng, bản thân chính là một đại thúc ba mươi tuổi bình thường mang theo đứa nhỏ, cái gì cũng không có, trên người ngay cả tiền cũng đều bị Trương Phong Dương toàn bộ lục soát, muốn đi thăm con gái Tiểu Phỉ Nhi của mình cũng không có tiền xe, mình có thể chạy trốn tới nơi nào chứ!

"Ân! Này vẫn không khác biệt lắm! Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ta sẽ không đánh ngươi như thế!" Trương Phong Dương sau khi nghe lời nói của Tôn Ngữ khóe môi vui vẻ hơi hơi cong lên.

"Nhưng mà, ta muốn tự mình đi ra ngoài!" Tôn Ngữ lấy hết dũng khí nhìn Trương Phong Dương nói

"Cái gì? Vừa rồi ngươi đã nói sẽ không bỏ trốn mà! !" Trương Phong Dương vốn tâm tình cũng có chút vui vẻ lập tức phi thường không vui, tức giận cầm lấy tay Tôn Ngữ hỏi.

"Ta sẽ không trốn, ta chỉ là muốn dựa vào năng lực của mình rời khỏi nơi này."

"Vì cái gì? vì cái gì phải rời khỏi?" Trương Phong Dương thẹn quá hóa giận, nhưng sợ lại giống đêm qua làm nhục Tôn Ngữ, thương tổn Tôn Ngữ, Trương Phong Dương nghiến răng nghiến lợi hỏi.

"Ta muốn dựa vào cố gắng của mình, trả lại tiền ta nợ cho ngươi, ta... Ta muốn được tự do! !" Tôn Ngữ thủ bị Trương Phong Dương nắm chặt đau đớn, mặc dù có chút sợ hãi nhưng cho tới nay chính là Tôn Ngữ dũng cảm lớn tiếng nói ra suy nghĩ của chính mình.

"Không có khả năng! Cho dù trả hết nợ, ngươi cũng không thể rời khỏi ta..." Trương Phong Dương gắt gao nhìn chằm chằm Tôn Ngữ tức giận nghĩ đến, người kia nghĩ như vậy là muốn né tránh mình sao, thật sự cực kì đáng giận.

"A! Trương Phong Dương ngươi không phải nói chỉ cần trả hết nợ là có thể rời khỏi sao!" Tôn Ngữ mạnh mẽ ngẩng đầu, nội tâm cả kinh chẳng lẽ Trương Phong Dương có ý chính là dù mình có trả hết nợ cũng không thể rời đi sao? Hắn muốn làm gì, muốn mình làm nô dịch cả đời sao?

"Hừ, Bớt nói nhảm! Dù sao đại thúc ngươi nhớ kỹ cho ta không được đi, không được rời khỏi căn nhà này nửa bước!" Trương Phong Dương sắc mặt khó coi lạnh như băng cảnh cáo Tôn Ngữ có chút bị dọa ngốc, một phen đẩy ngã Tôn Ngữ.

Trương Phong Dương tức giận rời khỏi phòng khách, xuất ra một cái thiết liên thật dài, thiết liên này quả thật rất dài, làm bằng inox phi thường cứng rắn, là Trương Phong Dương đặc biệt mua cho ái khuyển to lớn mà mình từng thích nhất, đáng tiếc con cẩu kia chưa tới vài ngày đã chết, không nghĩ hôm nay lại phát huy công dụng, hừ! Muốn chạy không dễ dàng như vậy, vẫn là đem đại thúc này khóa ở nhà của mình sẽ an tâm hơn...

Thời điểm Trương Phong Dương cầm thiết liên thật dài xuất ra trước mặt Tôn Ngữ, Tôn Ngữ muốn lui về phía sau vài bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn thiết liên trong tay Trương Phong Dương.

"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?" Nhìn Trương Phong Dương trên mặt biểu tình âm tình bất định, thân thủ xuất ra thiết liên thô thô đi từng bước hướng tới mình, Tôn Ngữ kinh hãi không ngừng lui về phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro