Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Co-beta: Meodangyeu

———————–

Bên trong Đường Lê viện lại lần nữa thắp đèn, Cố Hoài Du lẳng lặng ngồi trước bàn, nghe Lục Chi báo cáo mọi chuyện.

So với nàng dự liệu không quá khác biệt, Xảo Nhi quả nhiên là chịu không nổi dụ hoặc, nhanh chóng sa vào lưới tình của Trương Dịch Thành. Chỉ là nàng không ngờ Trương Dịch Thành vậy mà lại hào phóng, vừa ra tay liền tiêu hơn trăm lượng, lại còn hứa cho nàng ta cái danh thiếp vị.

Nàng còn nhớ rõ, kiếp trước tại tiệc mừng thọ của lão phu nhân nàng bị người ta cố tình hắt nước đầy người. Thời điểm bản thân xấu hổ không biết phải làm thế nào thì Trương Nghi Lâm thướt tha đi đến. Đó là lần đầu tiên Cố Hoài Du thấy nàng. Trong lòng Cố Hoài Du vô cùng cảm kích Trương Nghi Lâm trong lúc nguy nan đã cứu rỗi mình. Không ngờ rằng, vừa quay đầu một cái nàng ta liền đẩy bản thân vào địa ngục vĩnh viễn không thể xoay người!

Hai người ở bên trong Noãn các chờ nha hoàn đưa quần áo tắm rửa. Vì vạt váy của Cố Hoài Du bị nước làm ướt nên bám dính lên da khiến nàng vừa ngượng ngùng vừa không thoải mái. Trương Nghi Lâm thấy thế liền kêu nàng cởi bỏ áo ngoài còn bản thân ra cửa thay nàng trông chừng. Nói xong nàng ta liền đi ra đóng cửa sổ bên trong Noãn các lại, Cố Hoài Du không chút nghi ngờ làm theo.

Một lát sau, cửa phòng kẽo kẹt một tiếng mở ra, nhưng người tiến vào lại là một nam tử xa lạ. Đó chính là Trương Dịch Thành. Hắn giống như một con sâu dính chặt lấy nàng, đôi mắt nhìn chằm chằm lấy nàng, không ngừng đảo quanh. Cố Hoài Du muốn chạy thì bị hắn giữ chặt, sức lực nam nữ đến tột cùng vẫn là thập phần khác biệt, miệng nàng bị một bàn tay to che mất, sau đó mọi thanh âm đều không thể lọt ra ngoài.

"Hoài Du, muội yên tâm, ngày sau ta sẽ đối tốt với ngươi!"

Cố Hoài Du liều mạng giãy giụa. Trong lúc hai người dùng sức lôi kéo, Lâm Tương liền mang theo lão phu nhân chạy tới. Tiệc mừng thọ ngày đó đã xảy ra náo loạn như thế. Lão phu nhân tất nhiên không nhịn được, đang muốn xử trí Trương Dịch Thành thì nghe hắn nói vốn là do Cố Hoài Du hẹn hắn tới đây. Sau đó lấy tờ giấy có chứa hàng chữ của nàng ra là chứng.

Cố Hoài Du lúc này có ngốc cũng nhìn ra được sự việc có chút không đúng. Nhưng lời nói của hắn chuẩn xác, nhân chứng vật chứng đầy đủ, Cố Hoài Du hết đường chối cãi, cuối cùng bị nhốt vào phòng chất củi.

Nàng vốn tưởng rằng Trương Nghi Lâm cùng Trương Dịch Thành hợp mưu làm ra việc này, nhưng không ngờ lại vô tình nghe được huynh muội bọn họ tranh cãi. Trương Nghi Lâm quở trách Trương Dịch Thành không biết xấu hổ, làm hỏng chuyện tốt của nàng ta.

Cố Hoài Du lập tức hiểu ra, thì ra Trương Nghi Lâm này cũng không phải loại người gì tốt. Nàng ta mang mình đến noãn các vốn là muốn mượn cơ hội này huỷ hoại thanh danh của nàng, nhưng không ngờ lại bị Trương Dịch Thành chen ngang phá hỏng.

Mà Xảo Nhi, rất tự nhiên sắm vai người làm chứng trong vở kịch kia!

Cơn giận của Lục Chi hẵng còn chưa tiêu, lòng đầy căm phẫn nói: "Nếu hôm nay không phải ở bên trong phủ, nô tỳ nhất định phải đánh chết Trương Dịch Thành kia!"

Cố Hoài Du cười cười: "Tiểu cô nương, ngươi nên ôn nhu một chút."

Dao cùn xẻo thịt, chậm rãi cắt từng miếng mới là loại trả thù tốt nhất đối với loại người này!

"Vậy tiếp theo tiểu thư kế tính như thế nào?" Hồng Ngọc hỏi.

Cố Hoài Du nghĩ nghĩ, nhìn giấy Tuyên Thành đang trải ra trên bàn, chậm rãi nói: "Ngày mai điều Xảo Nhi đến hầu hạ trong phòng ta, hai người các ngươi phải đối xử tốt với nàng một chút, nhất định không được để lộ chân tướng. Nàng ta gặp ai, làm gì, đều phải cẩn thận quan sát."

Lục Chi cùng Hồng Ngọc gật đầu, cung kính lui đi ra ngoài.

Ánh sáng mặt trời mới ló, bọt nước trên lá cây nhiễm màu hạ lục có thể nhìn thấu, trong viện cỏ cây xanh tươi, sương sớm rơi xuống đất đầy ướt át.

Trương Nghi Lâm vừa mới mở mắt, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, một nha hoàn bước nhanh tới. Có lẽ là bởi vì quá sốt ruột, nên nàng ta quên cả hành lễ, vội vàng nói với Trương Nghi Lâm còn đang nằm trên giường: "Tiểu thư, tiểu thư, người mau đi xem một chút!"

Trương Nghi Lâm không kiên nhẫn ngồi dậy: "Sớm như vậy ồn ào cái gì?"

Nha hoàn này là nàng mang từ Trương gia đến, xưa nay vẫn luôn hầu hạ nàng, tên là Xảo Tuệ. Ngày thường tuyệt đối không phải người lỗ mãng. Nàng ta nhìn Trương Nghi Lâm, không dám nói lớn, chỉ có thể đè thấp giọng nói xuống: "Ngài mau đi xem một chút đi, nô tỳ vừa nhìn thấy bên góc tường có người đang nằm......"

"Người đang nằm chỉ cần ném văng ra ngoài là xong, cãi cọ ầm ĩ như vậy làm cái gì?" Trương Nghi Lâm nhíu mày nói.

Xảo Tuệ có chút ấp a ấp úng: "Nô tỳ thấy có hơi giống... giống công tử! Chỉ là... người đang bị trọng thương."

"Hắn lại gây ra chuyện gì rồi?" Sắc mặt Trương Nghi Lâm ngưng trọng, vội nhấc chăn lên, xuống giường thay kiện y phục trên người rồi theo Xảo Tuệ chạy tới góc viện.

Mới vừa đi đến góc tường liền nhìn thấy Trương Dịch Thành hôn mê trên mặt đất. Mặt mũi bầm dập thảm không nỡ nhìn, bầu mắt đen nhánh sưng to, tay bị vặn ngược ra sau, vết máu đã khô cạn, dấu vết màu đen đan xen ngang dọc với nhau ở trên mặt.

Bị người ta đánh sao?

Ánh mắt Trương Nghi Lâm chợt lóe, thoáng nhìn thấy bên cổ hắn dấu vết ái muội loang lổ vệt đỏ, vội hướng Xảo Tuệ nói: "Đỡ người vào trong phòng ta!"

Huynh muội nhiều năm như vậy, Trương Nghi Lâm biết rõ bản chất của ca ca nàng, bề ngoài ôn nhuận lãng tử nhưng bên trong lại lén lút hoa gian, không hiểu hắn là bị cái gì kích thích mà dám làm ra loại chuyện xấu xa này trong vương phủ! Nếu sự tình nháo lớn thì ai cũng đừng mong sống tốt!

May cho Xảo Tuệ phát hiện sớm, Trương Dịch Thành lại nằm vị trí khuất, hạ nhân trong biệt viện còn chưa phát hiện ra.

Hai người hợp lực nhấc Trương Dịch Thành trên mặt đất lên. Trương Nghi Lâm ngửi rõ mùi hương phấn trên người hắn, mày liễu nhíu lại, càng cảm thấy Trương Dịch Thành này chay mặn không kỵ. Mắt thoáng nhìn xuống thì thấy chỗ vạt áo của hắn lộ ra một mẩu giấy nhỏ, phía sau còn dính nét mực.

Trở về đến phòng, sau khi ném người lên sập mềm, Trương Nghi Lâm mới lấy tờ giấy từ trong lồng ngực hắn mở ra. Sau khi thấy rõ nội dung thì sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, nắm chặt lấy tờ giấy.

Xảo Tuệ không rõ nguyên do, ở một bên nôn nóng nói: "Công tử sao lại thành ra như vậy! Chúng ta có nên bẩm báo Vương phi không?"

"Không cần!" Trương Nghi Lâm lạnh lùng nói: "Ngươi đi ra bên ngoài canh gác, không cho bất luận kẻ nào tiến vào."

Xảo Tuệ vẫn muốn nói thêm nhưng thấy sắc mặt Trương Nghi Lâm không tốt lắm nên liền lui xuống.

Trương Nghi Lâm nhíu nhíu mày, không ngờ ca ca này dã tâm lại lớn đến như thế. Vậy mà dám yên lặng đánh chủ ý lên Lâm Tương!

Nàng đột nhiên đi đến cái bàn kế bên, đem chén trà để qua đêm đã nguội lạnh tới bên Trương Dịch Thành rồi đổ lên trên người hắn. Chợt bị một chén nước lớn hất mạnh đến như vậy, Trương Dịch Thành đang hôn mê lập tức tỉnh lại, dùng sức mở mắt nhìn xung quanh, muốn quay đầu qua xem thì cảm thấy quanh thân đau đớn kịch liệt, không khỏi kêu thảm một tiếng.

"Trương Dịch Thành, ta nhớ rõ ta đã cảnh cáo ngươi không được tùy ý làm việc!" Ngữ khí Trương Nghi Lâm không được tốt. Chuyện nàng muốn gả vào vương phủ ở Trương gia đã sớm không còn là bí mật, thậm chí đến cha mẹ nàng cũng phải cam chịu một nước.

Trương Dịch Thành nghe thấy giọng nói quen thuộc xong, cả người bỗng nhiên chấn động. Hắn chịu đựng cơn đau chậm rãi nghiêng đầu nhìn Trương Nghi Lâm, thanh âm khàn khàn: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì!"

Trương Nghi Lâm giơ giơ mảnh giấy lên, giọng nói bén nhọn lạnh như miếng băng mỏng: "Vậy ngươi giải thích cho ta xem đây là vật gì?"

Trương Dịch Thành biến sắc, kinh ngạc khi nhìn thấy tờ giấy bản thân đã cất kĩ lúc này đã chạy đến trong tay Trương Nghi Lâm. Trong đầu xoay chuyển, tại sao lúc hắn vừa tới Sấu Ngọc các liền bị tập kích, tỉnh lại còn ở trong phòng Trương Nghi Lâm, hay là hết thảy việc này đều do nàng làm? Chính bởi muốn ngăn cản mình?

Thấy hắn không nói lời nào, Trương Nghi Lâm cười lạnh một tiếng: "Ta sẽ chú ý đến ngươi. Nếu lại có lần sau, đừng trách ta không niệm tình huynh muội!"

Trương Dịch Thành nghe vậy, cơ hồ khẳng định suy đoán của chính mình. Bao nhiêu năm bất mãn đọng trong lòng toàn bộ biến thành chán ghét cực đỉnh. Cha mẹ bất công, nuôi dưỡng nàng thành người không biết trời cao đất dày, dựa vào cái gì hứa vì nàng mà tính toán mà không cho hắn suy nghĩ cho bản thân mình!

"Trương Nghi Lâm!" Trương Dịch Thành nghiến răng nghiến lợi: "Ta nhịn ngươi lâu lắm rồi! Ngươi có tư cách gì mà nói chuyện với ta như vậy! Vốn dĩ ta nghĩ ngươi là muội muội của ta, nền nhường ngươi một chút. Hiện giờ xem ra, ngươi thế nhưng lại vô cùng ngoan độc. Bây giờ còn muốn ta nhường nhịn ngươi mọi điều?"

"Ngươi...." Trương Nghi Lâm nghẹn họng, nàng ở Trương gia hoành hành đã quen, không ngờ Trương Dịch Thành vậy mà dám nói chuyện như vậy với nàng.

"Hôm nay, tiện đây ta cũng nói những lời này! Chúng ta cũng giống nhau mà thôi." Không đợi nàng phản bác, Trương Dịch Thành tiếp tục nói: "Ngươi cũng đừng mang cha mẹ tới áp chế ta, mục đích cuối cùng của bọn họ là kết thân lần hai cùng vương phủ. Ngươi là ngươi, ta là ta. Từ nay không có chút quan hệ!"

"Ngươi, không biết xấu hổ!"

"Cũng thế cũng thế!"

Thanh âm tranh chấp rõ ràng của hai người truyền tới sau bức tường, Kim ma ma ở đó dán lỗ tai vào cửa sổ nghe lén.

Huynh muội hai người không màng thể diện, Trương Nghi Lâm cười nhạo nói: "Ngươi cho rằng Lâm Tương có thể nhìn trúng ngươi? Si tâm vọng tưởng!"

Trương Dịch Thành cũng lười giải thích, ngay lập tức phản bác: "Lâm Tu Duệ cũng chưa chắc xem trọng ngươi đâu!"

Lưu lại một câu, Trương Dịch Thành giãy giụa đứng dậy thì phát hiện cánh tay bản thân mềm nhũn buông thỏng bên người, trong lòng lại thêm hai phần oán hận với Trương Nghi Lâm.

Cửa phòng kẽo kẹt một tiếng, chờ Trương Dịch Thành đi xa, Kim ma ma mới từ sau chân tường vòng ra ngoài, giả vờ làm việc ở trong sân bận một lát sau, tính toán chuẩn thời gian rồi lặng lẽ ra khỏi Sấu Ngọc các.

Lâm Tương đang được người hầu nâng ngồi lên xe lăn, đã mấy ngày đi qua mà chỗ bị rắn cắn vẫn đau nhức vô cùng. Lúc Lâm Tu Duệ thỉnh thái y đến xem đều nói là không có gì đáng ngại, chỉ là nọc độc khó hết ngay, chú ý tĩnh dưỡng mấy ngày mới có thể phục hồi như cũ.

Nàng đã nhiều ngày hành động không tiện, tính tình trở nên có chút cổ quái. Triều Lộ nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, vuốt ngón tay trắng nõn của nàng thật cẩn thận, thay nàng gỡ xuống bộ móng phiến bạch vướng víu trên tay.

Cách một đêm, nhựa của phượng tiên hoa* đã sớm lưu lại trên ngón tay sắc hồng nhàn nhạt. Lâm Tương giơ tay nhìn nhìn, đang muốn mở miệng thì thấy Triều Tịch vén rèm tiến vào, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, Kim ma ma tìm người."

"Mang bà ta vào."

Kim ma ma là quản sự ở Sấu Ngọc các, là một người thức thời. Vừa vào cửa phủ liền hành lễ với Lâm Tương: "Nô tỳ tham kiến đại tiểu thư."

"Chuyện gì?"

Kim ma ma nắm tay, bình tĩnh kể lại chuyện huynh muội Trương thị không sót một chữ.

Bà ta không biết Lâm Tương có tính toán gì không. Nhưng bà nhận được mệnh lệnh đó là phải luôn luôn phải để ý Sấu Ngọc các. Bất kì sự tình phát sinh đều phải bẩm báo đại tiểu thư.

"Dựa vào bản lĩnh riêng?" Lâm Tương hừ lạnh một tiếng, "Hai người bọn họ cũng vì chuyện này mà thật sự cố gắng."

Trước đây nàng đã biết Trương Nghi Lâm đánh chủ ý lên bản thân, chỉ là trên mặt làm bộ không biết, ngược lại lợi dụng Trương Nghi Lâm làm hộ cho không ít chuyện. Không ngờ không chỉ mỗi mình Trương Nghi Lâm ngu xuẩn mà Trương Dịch Thành kia cũng là phế vật.

Xem ra, muốn giải quyết sạch sẽ Cố Hoài Du, chỉ có thể tự mình động thủ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro