Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Hoài Du chỉ vừa mới bước chân vào vương phủ, sau lưng Triều Lộ đã đem tin tức của nàng mang về Lan uyển.

"Trở về rồi sao? Ngươi nói xem, bộ dàng nàng ta trông như thế nào?"

Lâm Tương đang chơi đùa ở hành lang, Lâm Tu Duệ đưa cho nàng bát thức ăn cho chim, lũ chim kiểng nhận được đồ ăn, lanh lảnh nói: "Tiên nữ! Tiên nữ!"

Triều Lộ cúi đầu: "Lâm quản gia trực tiếp mang người đến Định Sơn đường, nô tỳ tới chậm không thấy rõ. Nhưng nô tỳ nhìn qua, quần áo nàng ta có chút bần tiện, còn rất dở, so với nhị đẳng nha hoàn trong phủ còn kém nhiều."

Lâm Tương nhận được câu trả lời thỏa mãn, liền phất tay nói: "Đi, mang quần áo hôm trước Tiên Vũ các đưa qua ra đây, ta cũng nên đi bái kiến mẫu thân."

Triều Lộ nhận mệnh, xoay người đi vào trong phòng, Triều Tịch đứng một bên bưng thức ăn cho chim, khó hiểu hỏi: "Tiểu thư, sao ngày trước nô tỳ chưa từng nghe nói có vị nhị tiểu thư này?"

"Ai biết được?"

Tuy trên mặt Lâm Tương mang theo ý cười, tay không ngừng vuốt ve bộ lông chim mềm mại như thưởng thức nhưng ánh mắt nàng ta lại hết sức âm trầm.

Từ nhỏ nàng đã thường xuyên nghe được những lời đàm tếu sau lưng, rằng Vương gia Vương phi đều là tuấn mỹ vô song, ngay cả Lâm Tu Duệ cũng được thừa hưởng tướng mạo phi phàm, thế mà một đích nữ như nàng lại trông như thể người ngoài. Bất luận so sánh kiểu gì thì tướng mạo của nàng cũng không có lấy nửa phần giống với người vương phủ, nhưng...... nếu đem so với bà vú nuôi kia lại có vài phần tương tự.

Trong lòng nàng tràn đầy nghi hoặc. Nàng cũng từng lén hỏi ca ca nhưng ca ca chỉ nói rằng, nàng lớn lên giống cụ cố, cũng khuyên nàng đừng suy nghĩ vớ vẩn.

Nhưng lời nói của người ngoài giống như một nhánh cây nhỏ, không chỉ bén rễ mà còn ngày ngày phát triển, tuy nàng không nói ra những vẫn luôn nghĩ đến. Nàng ta ngày ngày để ý, rốt cuộc một ngày cũng vô tình nghe được ca ca nói chuyện với mẫu thân, biết được mình không phải là do mẫu thân sinh ra. Nhưng đúng lúc trong thành lại có vị tiểu thư mất tích không rõ, ca ca lập công tìm người, Hoàng Thượng hạ chỉ ban thưởng chi vị quận chúa. Lúc này vương phủ đành phải theo lao, giấu nhẹm việc này xuống dưới.

Từ sau hôm đó, một mặt nàng ta lo lắng chính chủ sẽ xuất hiện cướp đi vinh hoa phú quý bản thân, một mặt cố gắng khiến người vương phủ vui vẻ hài lòng.

Nhoáng cái đã hai năm trôi qua, vú nuôi Cố thị càng lúc càng yêu quý thân thiết với Lâm Tương. Thế nhưng người chồng tầm thường kém cỏi, suốt ngày chỉ biết ăn chơi nhậu nhẹt của bà ta lại phá hỏng tất cả. Mắt thấy Lâm Tương được sủng ái hết mức, hắn ta lập tức biểu lộ chủ ý.

Uy hiếp không thành, hắn liền kể hết tất cả mọi chuyện ra, tình huống nàng lo lắng nhất cuối cùng cũng đến, vương phủ đã biết đến sự tồn tại của Cố Hoài Du!

Nghĩ đến đây, Lâm Tương khẩn trương nắm chặt tay, nàng hận Cố thị! Cũng thực hận Cố Hoài Du! Nếu đã đổi người thì bà ta còn ở lại vương phủ làm gì! Nếu muốn tốt cho nàng thì bà ta phải cao chạy xa bay từ lâu mới đúng!

Đúng là hai kẻ ngu xuẩn!

Tuy rằng những người biết chuyện này đều đã bị đánh chết, nhưng hôm nay Cố Hoài Du tìm đến cửa, thân phận cướp được bỗng khiến nàng trở nên xấu hổ vạn phần.

Ngọc thực cẩm y này tất cả là của nàng, hiện giờ chính chủ trở về, có phải sẽ đá nàng đi không?

Nàng ta nghĩ đến xuất thần, Bát ca bị nàng bóp lấy, đau đớn quay đầu hung hăng mổ nàng một phát, Lâm Tương ăn đau thì trên mặt hiện lên vẻ âm u xám xịt. Nàng ta nắm lấy cổ Bát ca, nhìn nó giãy dụa vì thiếu không khí, sau đó giật đứt từng mảng lông xinh đẹp trên cánh, cuối cùng ném nó xuống hồ nước dưới hành lang.

Cố Hoài Du, ngươi cũng đừng trách ta tàn nhẫn độc ác! Chỉ giết chết ngươi, toàn bộ Vinh Xương vương phủ mới có thể trở về cái tốt đẹp vốn có.

Bên này, Cố Hoài Du đi theo Diệu Ngôn ra cửa, đi đến chỗ hoa viên, nhìn cây xanh hoa cỏ tốt tươi cùng ngọn núi giả nguy nga sừng sững, yên lặng chờ đợi, nàng biết, Lâm Tương sẽ không bỏ qua cơ hội này để giẫm đạp nàng một phen.

Quả nhiên, mới vừa vòng qua nhà thuỷ tạ, xa xa lập tức nhìn thấy một đạo thân ảnh vàng nhạt tới gần.

Tương tự kiếp trước, Lâm Tương kia vẫn là bộ dáng ngây thơ hồn nhiên, nàng ta cũng rất thông minh, biết lấy thế mạnh của bản thân bù cho thiếu sót về dung mạo, khi nhan sắc không so được với người khác thì phải thể hiện vẻ phong vân tài nữ, trên mặt ngày ngày treo nụ cười, tính tình vui vẻ hoạt bát. Hết thảy cũng chỉ vì muốn ngũ quan tầm thường được người khác khen ngợi, ngây thơ đáng yêu cũng chỉ là một loại bước đệm khác

"Diệu Ngôn tỷ tỷ, đây là nha hoàn mới mua sao? Sao phải phiền tỷ mang đến đây thế?" Nàng ai một tiếng, tầm mắt dừng trên làn váy Cố Hoài Du, nhíu nhíu mày: "Sao bẩn thỉu như thế này!"

Lâm Tương vốn đã ăn mặc đẹp đẽ cùng nha hoàn đứng chờ Cố Hoài Du bước vào hoa viên. Tuy nhiên thời điểm Cố Hoài Du bước vào, trong lòng nàng ta lập tức căng thẳng, hô hấp cũng trở nên cấp bách.

Nàng biết Cố thị cố ý ngược đãi Cố Hoài Du, có khi còn không cho ăn cơm. Trước kia bà ta thường xuyên nhắc đến chuyện này với Lâm Tương khiến nàng ta cho rằng, Cố Hoài Du chính là thứ bỏ đi, là kẻ ngay cả tư cách xách giày cho nàng ta cũng không có. Lại thêm lời Triều Lộ mới vừa nói khiến Lâm Tương thực sự cảm thấy, Cố Hoài Du này không có lấy nửa phần cơ hội đấu với nàng.

Nàng cho rằng Cố Hoài Du chỉ là nha đầu hoang dã, vậy nên nàng ta cố tình chờ Cố Hoài Du xuất hiện rồi ra oai phủ đầu một phen, khiến nàng ta sống biết điều một chút.

Nhưng ngay khi nhìn thấy thân ảnh Cố Hoài Du, nàng ta mới biết lời Cố thị có bao nhiêu cường điệu ngu ngốc!

Cố Hoài Du tuy cả người tệ hại, còn có chút bất kham trong mắt, nhưng dung mạo nàng ta có thể chôn vùi được bao người xuống dưới, ngay cả làn váy dính máu dường như cũng khiến nhan sắc của nàng càng thêm nổi bật.

Nhiều năm khổ sở như vậy cũng không thể hủy hoại Cố Hoài Du!

Có lẽ không thể ra ngoài, da Cố Hoài Du trắng như tuyết, lại do ăn uống không tốt, môi anh đào chỉ có lớp phiếm hồng nhè nhẹ, đôi mắt đào hoa đầy vẻ phong tình, tuy rũ mắt nhưng cũng không ngăn được phong thái bên trong. Toàn thân không có lấy nửa vật trang sức, chỉ có một cái đai mềm ở vòng eo mảnh khảnh cũng không giấu được dáng người yểu điệu, cùng cái trâm hoa trên đầu, rõ ràng là keo kiệt, lại khiến người ta cảm thấy hoạt bát linh động.

Tuy không muốn thừa nhận nhưng Lâm Tương không thể không nói, rằng trừ bỏ y phục trang sức thì dung mạo của nàng chính là không có lấy nửa phần thắng.

Nàng cố kìm nén căm tức trong lòng xuống, lấy đó là lý do để toái thác để trở nên hung hăng dọa người.

Diệu Ngôn liếc nhìn Cố Hoài Du một cái, thái độ vừa rồi của Vương phi có chút cổ quái, nếu đoán không đúng tình huống trước mắt thì cuộc sống sau này của nàng ta chính là thảm cảnh. Diệu Ngôn không dám đắc tội, chỉ có thể thấp giọng đáp: "Tiểu thư hiểu lầm, đây là nhị tiểu thư."

Lâm Tương kinh ngạc há mồm, bày ra bộ dáng áy náy, tiến lên giữ chặt tay Cố Hoài Du, lúc nhìn thấy máu bầm trên lòng bàn tay Cố Hoài Du thì dừng lại.

"Thì ra là muội muội trở lại, mới vừa rồi có chút đắc tội, mong rằng muội muội có thể tha thứ." Mặc dù đã chuẩn bị tốt, thế nhưng gặp lại Lâm Tương, Cố Hoài Du vẫn không tự chủ nắm chặt bàn tay, cố gắng nhịn xuống hận ý ngập trời, móc mắt, chặt chân, chịu người làm nhục, hết thảy hết thảy đều do nàng ban tặng.

Cố Hoài Du nhắm mắt lại, lần nữa mở mắt thì đáy mắt đã không còn gợn sóng, miệng cười nói: "Quận chúa sao lại nói thế, người không biết không có tội, muội muội nào có để trong lòng?"

Giọng nói mềm nhẹ, tuy là cười nhưng Lâm Tương lại có cảm giác khắp người chạy qua từng cơn lạnh lẽo, Cố Hoài Du cố tình nhấn mạnh hai chữ quận chúa, chẳng lẽ là đã biết gì sao?

"Vậy được rồi!" Trong nháy mắt Lâm Tương có một chút hoảng loạn, sau khi trấn định lại liền nhìn về phía Diệu Ngôn, hỏi: "Đang chuẩn bị đi đâu sao?"

Diệu Ngôn không nhìn rõ trận sóng ngầm giữa hai người, khom người nói: "Vương phi thấy tiểu thư có chút bẩn, lệnh nô tỳ mang đi rửa mặt một phen."

"Đã gặp qua mẫu thân?" Lâm Tương giật mình, "Ta cũng phải đến một lát, đi trước!"

Nhìn bước chân có chút hoảng loạn của nàng ta, Cố Hoài Du cười cười, đáy mắt chợt lóe tia sát ý rồi biến mất.

Bên trong Định Sơn đường, lão phu nhân Ngu thị được tiểu nha hoàn đỡ vào, Trương thị vội từ vị trí chủ vị đi tới, cung kính khom người hành lễ.

"Gặp qua rồi?" Giọng nói vững vàng của Lão phu nhân vang lên, bước tới ngồi xuống vị trí chủ vị.

"Thưa, đã gặp qua rồi." Ánh mắt tìm tòi của Trương thị dừng trên người Lão phu nhân, kéo kéo khóe miệng nói: "Thiếp thân thấy trên người nàng có chút bẩn nên đã sai Diệu Ngôn mang qua Đường Lê viện một chuyến.

Lão phu nhân cười lạnh, chuỗi Phật châu bằng vàng xoay tròn trong tay: "Ta thấy Sấu Ngọc các bên Lan uyển còn để không, sao lại an bài tới Đường Lê viện?"

Trương thị nháy mắt cứng họng, trong đầu một vòng suy nghĩ lý do thoái thác, mới nói: "Sấu Ngọc các bên kia là nơi Nghi Lâm thường ở, đồ vật nhiều lại lộn xộn, thiếp thân mạn phép làm chủ thu thập một chút."

Lão phu nhân nghe vậy, trên mặt không tỏ vẻ bất ngờ. Trong lòng bà rất không thích Nghi Lâm trong miệng Trương thị kia. Nhà mẹ đẻ Trương thị vốn sa cơ thất thế, có thể gả đến vương phủ đã là trèo cao, Trương thị cha mẹ mất sớm, chỉ còn lại nàng ta cùng huynh trưởng, Trương Nghi Lâm này chính là chất nữ nàng ta.

Ngày thường ba hôm Nghi Lâm lại chạy đến vương phủ, tiêu tiền vương phủ thành thói, thế nhưng Trương thị ngu dốt lại không nhìn ra việc đấy. Thậm chí, Trương Nghi Lâm còn muốn học dì mình, gả đến nhà cao cửa rộng, lão phu nhân mấy năm nay mắt lạnh nhìn, lại không ngờ rằng nàng ta dám đánh chủ ý lên tôn tử mình.

Cũng may thân thể này còn khỏe mạnh, còn có thể làm chủ nhà này, bằng không dựa vào Trương thị trông coi, không biết sẽ thành cái dạng gì nữa.

Nghĩ đến đây, lão phu nhân tay dừng một chút, nhíu mày hỏi: "Khiếu Nhi đâu?"

Trương thị thấy Lão phu nhân chuyển đề tài, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nàng không dám nói sự thật, rằng Tương Nhi sợ Cố Hoài Du hồi phủ khiến mình xấu hổ nên đã cố ý an bài Cố Hoài Du ra xa một chút.

"Phu quân sáng sớm đã đi ra ngoài, có lẽ sẽ mau trở lại."

Lão phu nhân nặng nề thở dài, bản thân bà thực sốt ruột hộ nhi tử!

May mắn sinh được Lâm Tu Duệ chèo chống được vinh quang ngày xưa của Vinh Xương vương phủ. Bằng không, dựa vào hắn mỗi ngày chỉ biết thưởng chim, chọi gà, không làm việc đàng hoàng thì sợ là vương phủ đã sớm biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro