Chương 11: Ngược chiều kim đồng hồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Moon không hài lòng vì<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chiếc bánh kem đã làm cho hắn, nó nhìn không mấy ngon lành, một hình tròn méo<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mó với lớp kem phủ lên không đều, thở dài và tiếp tục làm lại cái khác.

Em cười rất tươi mỗi khi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nghĩ Ken sẽ ăn miếng bánh thế nào, rồi hắn sẽ tỏ thái độ về hương vị của chiếc<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />bánh ra sao. Em chắc chắn hắn  không thể<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cười khi ăn bánh của em, sẽ nhăn nhó mà cốc đầu em thôi, nhưng rồi lại cho em ở<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />yên trong vòng tay hắn. Quan trọng là tấm lòng, em làm chiếc bánh này mà có<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />biết bao lời mong mỏi dành cho hắn, em ước sẽ được bình yên thế này mãi mãi…

Trong lúc làm bánh, có<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đôi khi em lại nghĩ về quá khứ, tại sao hắn đã từng đối xử với em tàn bạo như<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thế, tại sao còn ghì nát cái bánh kem em xin được của người làm để kỉ niệm sinh<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhật của anh trai và bắt em ăn phần kem vụn bẩn. Hắn đã nói nếu gặp anh trai em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thì sẽ nghiền anh ấy như cái bánh bi thương đó, thế mà Mes lại được làm cho<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hắn,… em cười nhưng nước mắt vẫn rơi…

Trước đó, tại sao Ken<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lại bắn chết bạn mèo Mun của em, bạn mèo ấy là tất cả với em thế mà lại nằm<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />xuống cùng một vũng máu,…

Em dùng kem quệt nhẹ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hình chữ K để trang trí cho cái bánh, cố không để những giọt nước mắt vướng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />vào, đôi tay run run vì đã từng bị hắn giẫm đè, rồi cả những vết thương do bị<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đánh… thế mà sau khi đánh xong lại ném thuốc trị thương cho em,…

Hắn nói yêu em từ lâu<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lắm rồi, vậy là từ khi nào,… chỉ nghĩ tới từ “Yêu em” đó thôi, mọi nỗi đau như<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tan biến hết, em không còn trách móc gì hắn nữa, cũng không còn muốn hỏi tại<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />sao lại ghét em như thế,… vì hắn yêu em cơ mà, em đâu cần nhớ lại quá khứ đau<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />khổ kia nữa,…

Vừa cười lại vừa khóc,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />một giọt nước mắt đã rơi vào chữ K mà em vẽ lên cái bánh kem rồi, nhưng không<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />sao, một nụ cười hiền hậu nở trên khóe môi, có phần cam chịu mà hạnh phúc,…

Vậy là đã hoàn thành cái<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thứ hai, trông nó cũng không tồi chút nào, em vỗ tay tự khen mình và nghĩ về<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hắn, chắc cũng sắp về rồi nên cần phải nhanh tay chuẩn bị những thứ còn lại.

Nhưng hắn lâu về, đi làm<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mà những hơn bốn tiếng rồi, nhớ quá, em muốn được nhìn nụ cười, muốn nhận cái<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cốc đầu âu yếm, và muốn áp vào ngực hắn để cảm nhận nhịp đập con tim hướng về<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mình, em cứ ngóng ra ngóng vào, đợi chờ, …

Chợt nhớ ra, hay là thử<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tìm cái tên “Renny” qua máy tính, hắn cho phép em rồi, biết đâu sẽ có kết quả<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thông qua cổng tìm kiếm. Cái tên này làm em suy nghĩ mãi.

Moon mở máy của Ken ra,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />sẽ tìm kiếm “Renny” trong khi chờ đợi. Windows vừa khởi động đã bị bất ngờ bởi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hắn để hình em làm phông nền cho máy tính mình. Một tấm hình trẻ con ngốc<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nghếch, em đang ngồi học lập trình, cách đây mấy năm rồi ư? Trông em hồi đấy<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />ngố thật, em cười mà lòng hạnh phúc vô cùng, ngắm nghía bức ảnh mình một hồi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lâu mới tìm ra câu trả lời về cái từ “lâu lắm” của hắn. Bật cười thành tiếng,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />em lại càng thích hắn hơn, cái máy tính này không giống với cái máy hắn đã dạy<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />em hồi đấy, chắc cũng đã thay mấy đời máy rồi mà còn để hình em lúc nhỏ này thì<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chứng tỏ… ôi… em đáng yêu đến mức đó cơ à. Moon nghĩ lại mình hồi nhỏ, và nhớ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cả hắn khi ấy nữa, trông hắn lúc nào cũng lạnh lùng mà chụp ảnh em để trưng bày<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thì thật đáng ngạc nhiên, hình dung khi ấy hắn đã chụp thế nào, hay thật, hắn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thường hay nằm trên giường của em, em còn đang lo sợ bị mắng vì làm mãi mà<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />không chạy được chương trình, đôi mắt cứ dán vào cái máy, muốn hỏi mà không dám<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nói,… nghĩ tới nhưng kỉ niệm này mà lòng em xốn xao. Ngẩn người một lúc, mới<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhớ ra việc cần làm. Mở hộp thoại quản lý nhân viên, em gõ từ Renny, hy vọng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mong manh chắc cũng chẳng thể tìm được đâu, có thể người thầy của Yun đã nhầm<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />với người nào đó mà em không hề biết và cũng chẳng có liên quan gì tới. Dẫu sao<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thì cũng đã có một niềm vui nho nhỏ khi khởi động chiếc máy này. Em chợt hát<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />vang một vài lời ca,…

Chiếc máy tính giả về<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />khoảng gần 10 cái tên Renny. Tất cả đều có lí lịch cá nhân, em tò mò ấn vào<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thử, từng người một. Tới người thứ 8, em không thể tin vào mắt mình, lại có một<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />người gần giống với chính bản thân.

Trước mắt em là một cô<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />gái với mái tóc ngắn, trông cô rất trẻ, chỉ khoảng bằng tuổi em hoặc hơn, điểm<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tương giao dễ nhận diện nhất giữa em và cô gái đó là đôi mắt!

Moon kéo thanh công cụ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />xuống, thêm một vài tấm hình nữa. Chẳng lẽ em có một người chị gái, à không, em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhìn kĩ vào năm sinh, cô gái này hơn em 22 tuổi, tức là hơn anh Mes những 15<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tuổi. Thế này là thế nào? Em giật mình, mẹ em lúc hy sinh chưa được ba mươi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tuổi thì sao lại có người con lớn tới từng này. Em đổ mồ hôi,… cô gái này có<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thể là ai?…

Hay là, em đang nghĩ giả<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thiết mình giống với Wine, cùng cha khác mẹ với Mes, không đúng, mẫu AND của em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />và cha đâu có khớp, chuyện gì đang xảy ra ở đây, em chẳng hiểu gì cả. Em kéo<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hẳn xuống dưới cùng, đó là một tấm hình của một chàng trai chụp bên cạnh cô gái<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />có cái tên Renny. Chàng trai đó đang cười, để lộ má lúm đồng tiền và đôi mắt<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />màu nâu. Em có một đôi mắt lai giữa màu đen và nâu, trong bức ảnh này, cô gái<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />và chàng trai có nhiều điểm hội tụ ở em!

“Renny và Trac, kết hôn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />ngày 28 tháng 12 năm 1992” – có một dòng chữ nho nhỏ em đã phóng to lên ở dưới<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />bức hình.

Chẳng lẽ… đây mới là cha<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mẹ của em sao?

Đôi tay run run, nhấn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />phím Enter để chuyển trang tiếp theo mà làm mãi không xong, tất cả sự thật đều<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đảo ngược lại hoàn toàn so với những gì được biết. Vậy người phụ nữ có cái tên<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Hanmony đã ôm em vào đúng giây phút định mệnh của đời mình ấy không phải là<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />người sinh ra em ư?

Những gì em đọc được từ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />bộ nhớ có thể nói tóm gọn lại như sau: <br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Renny là con của một gia đình hạ cấp làm việc trung thành cho DEVILS,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />gia đình có ba anh em nhưng tất cả cha và mẹ Renny cùng hai người anh trai đều<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hy sinh trong một lần vây bắt của tổ chức Interpol khi Renny được ba tuổi, vậy<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nên cô được nhận vào cô nhi viện. Khi được 14 tuổi tình cờ được cử chăm sóc cho<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />một bé gái, vì đây là người con gái không được công nhận là con của Sếp nhỏ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />-  tức cha của Arrow nên phu nhân của Sếp<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhỏ đành phải bí mật nhờ người chăm sóc, việc tuyển người không quá chú trọng,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chỉ cần có tấm lòng và bà đã chọn được Renny. Cô con gái là con của Rồng Đen -<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tức Sếp lớn lúc đó, nhưng vì gánh nặng danh vị nên ông đành để mặc. Renny rất<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thương đứa trẻ, trong khi người mẹ chỉ dám lén lút thăm con vào mỗi khi rảnh<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />rỗi thid cô dành nhiều tình cảm để chăm sóc đứa bé mà đã coi như em gái mình.<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Rồi khi bị Sếp nhỏ phát hiện, Renny đành lánh đi một thời gian. Và cô đã quen<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Trac trong những phi vụ của DEVILS. – Moon đọc trích ngang lí lịch của người<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thanh niên tên Trac ngay lập tức – Đó là một người cũng lớn lên ở cô nhi viện,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hơn Renny những mười bốn tuổi, một con người vốn rất trung thành với DEVILS và<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />có tham vọng được leo lên vị trí DEVILS.3, tính tình thô bạo y như những người<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />DEVILS nhưng ngay sau khi quen Renny đã thay đổi, Trac trở nên biết nghĩ cho<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />những người xung quanh và thân thiện với mọi người hơn dù biết rằng những mối<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />quan hệ xã hội chẳng giúp ích cho đường tiến thân của mình… -  Moon lướt nhanh những phần đó -  Sau một thời gian thì Renny quay trở lại với<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />công việc chăm sóc đứa bé tội nghiệp đã chuyển sang căn bệnh ung thư giai đoạn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cuối. ( Thời gian này Renny đã mấy lần nhìn thấy Arrow khi cậu nhóc bí mật dõi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />theo mẹ chăm sóc cho chị gái, có đôi phần hiểu được sự thiếu vắng tình thương<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trong đôi mắt Arrow, Renny thường hay cười với cậu nhóc nhưng khuôn mặt lạnh<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lùng kia không tiếp nhận, sau đó thì Renny dần bận bịu với công việc chăm sóc<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cô bé hơn nên không còn để tâm tới Arrow nữa). Một vài tuần sau thì cô bé qua<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đời, lễ tang chỉ có mẹ của cô bé và Renny cùng với Trac, một đám tang đượm<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />buồn.

Tiếp tục sang trang tiếp<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />theo, Moon hy vọng sẽ tìm thấy tên mình – Ba năm sau thì Renny và Trac kết hôn,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Trac đã lên chức còn Renny thì từ bỏ việc làm cho DEVILS, cô không thích nhúng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tay vào tội ác, nhìn chồng mình vất vả cô cũng rất thương nhưng không muốn can<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thiệp sâu, Trac vì đã bị Renny thuần hóa những ngày trước nên cũng chỉ thực<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hiện những việc không liên quan tới máu. Và sau gần một năm kể từ ngày cưới, bé<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Chris chào đời là sự kết tinh trong cuộc hôn nhân hạnh phúc của họ.

-Chris? – Chris đâu có<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />phải là mình, muốn đọc tiếp quá nhưng dữ liệu đã bị khóa lại. Moon tiếp tục mò<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />để bẻ gãy chìa khóa, em lại một lần nữa đánh liều dùng mật khẩu của Ken để truy<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cập.

Ngày 29 tháng 10 năm<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />1993, phu nhân của Sếp lớn sinh hạ một bé gái chưa đặt tên.

Ngày mùng 7 tháng 11 năm<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />1993, bà Hanmony sinh một bé gái tên là Moon.

Và vài ngày sau đó,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Renny cũng sinh một bé gái được Trac đặt tên là Chris.

Vậy là thế nào đây, việc<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />này lằng nhằng quá, ba đứa trẻ cùng được sinh ra trong một khoảng thời gian<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tương đương. Em là Moon, em là con của mẹ Hanmony và em gái của Mes!??

Không, Moon chợt nhớ ra,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cái ngày Arrow gọi em là Moon lần đầu tiên ấy, ai kiểm chứng là hắn đã gọi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đúng. Và người phụ nữ đã che chở cho em đâu có gọi em là con lần nào!

Rồng Đen dù vẫn nặng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lòng với em gái của vợ mình, nhưng ông đã dứt bỏ để tập trung đào tạo cho người<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />con trai tên là Ken của mình. Ken có một người em gái, đó là em ruột, nhưng em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trai Rồng Đen lại không muốn có sự tồn tại của đứa trẻ đó, hắn muốn Arrow phải<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />là người thừa kế ngay sau Ken. Đứng trước những đề nghị của DEVILS và quyền lợi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />của đứa cháu trai Arrow, Rồng Đen đành phải đưa tới quyết định sẽ hạ sát con<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />gái mình.

Phu nhân của Rồng Đen<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />không có ý kiến gì cho việc đó, đối với bà một đứa con là quá đủ, mặt khác bà<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cần một đứa con trai tài giỏi hơn là chú tâm chăm sóc cho đứa con gái sơ sinh.<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Ban đầu đã định hủy cái thai đi, nhưng nửa muốn trả thù cô em gái vụng trộm với<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chồng mình nên bà định giữ lại để Ken và em gái thao túng DEVILS, tuy nhiên sau<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />khi đứa con ra đời, bà lại nghĩ tới vận mệnh của DEVILS, Arrow là một đứa trẻ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />rất có tố chất lãnh đạo nên đành phải nghĩ tới sự sống còn của đứa con dứt ruột<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mình đẻ ra. Và bà đã để đứa con thứ hai hy sinh cho đứa con thứ nhất của bà<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />được tôn vinh.

Mẹ của Arrow rất tội lỗi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />vì những việc mình đã làm, bà năn nỉ chị gái đừng để cháu bé chết, đương nhiên<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />người mẹ kia cũng mềm lòng dù bà có ác thế nào đi chăng nữa thì con mình đâu có<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />dễ dàng vứt bỏ. Mẹ của Arrow nghĩ tới Renny, cô lúc này sắp sinh, nảy ra ý định<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />sẽ để đứa con của chị gái mình nhờ Renny nuôi giúp. Một cô gái nhiệt tình và<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tốt bụng chắc chắn sẽ không thể từ chối. Vậy là đứa em gái của Ken được bí mật<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đem tới bệnh viện nhỏ của DEVILS.

Bé Chris mới được sinh<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />ra nên thèm sữa của mẹ lắm, bé cứ khóc gào hoài, nhưng vì mẹ bé mệt và yếu nên<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chẳng có mấy sữa để bé uống cộng thêm một sinh linh nhỏ bé khác cũng đang quấy<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />khóc. Chỉ có Trac ở đây với Renny, cả hai đều hiểu sứ mệnh của mình, họ đành<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chấp nhận để đứa con bé bỏng của mình chịu đói cho bé gái kia được uống sữa<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trước, vì thân thế của bé gái đó cao sang hơn con của họ nhiều.

Bé Chris đòi nhiều quá,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />bé thèm được mẹ bế trong khi mẹ bé còn rất mệt vì đẻ non mà vẫn phải chăm sóc<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cho bé gái kia. Trac dỗ dành con mình bằng tất cả tình yêu thương. Ông bố này<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />quyết định ra ngoài tìm sữa cho con uống vì lượng sữa trong cơ thể mẹ Renny<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />không đủ. Trac đi vòng quanh cái bệnh viện nhỏ bé này, vì việc nuôi bé gái kia<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />bí mật nên chẳng có ai trong cái bệnh viện này ngoài vợ chồng anh, nhưng tới<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hành lang, anh nghe thấy có tiếng trẻ con nên liền đi vào.

(  -  Chào<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chị! – Trac lịch sự lên tiếng, cô gái này nhiều tuổi hơn vợ mình nên anh xưng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hô như vậy, đúng người Trac muốn tìm, một phụ nữ có đứa con nhỏ.

-Dạ! – Hanmony lo sợ, cô<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đang bị truy nã nên trốn vào cái hầm nhỏ này, giờ bị phát hiện thì biết làm sao<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đây.

-Không! Đừng sợ! – Trac<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thấy cô gái hoang mang – Tôi có một bé gái vừa sinh, nhưng mẹ cháu ít sữa quá,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mà…

-Anh sẽ không hại mẹ con<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tôi chứ? – Hanmony lên tiếng trước khi có lòng tốt, cô cũng là một người giàu<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lòng nhân ái.

-Không, tôi không thích<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />giết người, tôi chỉ làm công việc bên hành chính của DEVILS thôi.

-Vậy thì mang con của<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />anh tới đây, tôi sẽ giúp cháu và chị nhà! – Hanmony thân thiện, cô cũng định<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhờ vả người đàn ông đó một chuyện.

-Cảm ơn chị nhiều lắm! -<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Trac không giấu nổi niềm vui và vội vàng về phòng bế con tới. Ban đầu cũng định<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />sẽ đề nghị cô gái đó vào phòng của vợ mình mà nghỉ ngơi, nhưng chắc cô ấy sẽ từ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chối vì hình như Trac đã hay tin cô gái này là gián điệp.

Bé Chris được bố bế<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />sang, Trac chăm chút cho bé rất tỉ mỉ, lần đầu tiên được làm bố nên anh rất<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hạnh phúc.

-Chào bạn đi con! – Trac<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />bế bé lại căn hầm, – Con tôi đấy! – Trac cười hiền -  Bé là Chris.

-Wow, bé dễ thương quá -<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Hanmony để con mình lại gần – Con em cũng là con gái, cháu tên là Moon!

-Mặt Trăng à! Cái tên dễ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thương đấy – Trac cười để lộ lúm đồng tiền.

-Cả hai bé đều có lúm<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đồng tiền này anh! – Bé Moon vẫn cứ làm nũng mẹ trong khi bé Chris thì kêu đói.

-Hay thật, cô có một cái<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lúm đồng tiền bên trái, còn tôi có cái bên phải, thành ra hai nhóc con đều thừa<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hưởng! – Chính sự trùng hợp ngẫu nhiên này mà đã có không ít rắc rối.

-Bé Chris đói rồi đấy!<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Để tôi giúp cho! Chắc chị nhà yếu lắm!

-Không hẳn, cảm ơn cô<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhiều lắm! – Trac đỡ bé Moon từ tay cô gái, rồi trao đứa con bé bỏng của mình<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cho cô.

-Không có gì đâu! Biết<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đâu sau này hai bé sẽ là bạn thân! – Hanmony rơi lệ, cô đã sắp đoán đượcc kết<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thúc của mình, có lẽ cô mong muốn nhờ người thanh niên này nuôi con hộ mình<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chăng?

Cứ thế, khi nào bé Chris<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đói là Trac lại bế con nhờ Hanmony giúp, có cái gì ngon anh cũng thường chia<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đôi cho cô gái để cô có sức khỏe.

-  Anh này! Em có thể nhờ anh giúp một việc<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />không? – Được một tuần thì Hanmony đã khá thân với Trac, cô tin người này không<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />xấu xa như những kẻ DEVILS khác.

-  Cô cứ nói đi! Nếu làm được thì nhất định tôi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />sẽ giúp.

-  Em là gián điệp làm việc cho tổ chức WHITE,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />DEVILS đã phát hiện ra thân phận của em. Em biết anh cũng là người của DEVILS<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhưng xin anh thương bé Moon… -  Cô bắt<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đầu khóc.

-  Cô nói gì vậy, tôi coi bé như con gái tôi mà,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nếu có thể tôi sẽ nhận cháu làm con nuôi… – Trac đã đoán ra cô gái này sắp<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />phải chết.

-  Cảm ơn anh! Nhưng em muốn nhờ anh một việc,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chồng em là Monster, anh ấy rất yêu thương em và con trai, nhưng vì nghi ngờ bé<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Moon không phải con anh ấy và phát hiện ra em là gián điệp nên đã hắt hủi mẹ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />con em. Em không mong gì được anh ấy tha thứ, nhưng làm ơn, anh giúp em xét<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nghiệm mẫu tóc của anh ấy với bé Moon, em muốn con trai em được gặp em gái, nó<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thương em nó lắm – Nước mắt cô đầm đìa.

-Monster? Cái tên nghe<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />là lạ, nhưng được thôi, tôi đồng ý, nhất định tôi sẽ giúp bé Moon tìm được anh<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trai và bố của bé.- Trac đang bế bé Moon để bé Chris được bú tí.

-Em cảm ơn anh nhiều<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lắm!!! – Hanmony nhìn xuống đứa bé kháu khỉnh – Bé Chris sướng nhá, bố và mẹ bé<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thương bé lắm lắm! – Cô nói trong sự chua xót cho đứa con của mình. Cô thương<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />con, nhưng sức cô không đủ để bảo vệ.

-Bùm! – Một tiếng nổ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đinh tai nhức óc khiến căn hầm chao đảo, cát trên trần ít nhiều rơi xuống, Trac<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />và Hanmony ôm chặt hai đứa bé để chúng không bị thương.

-Vợ tôi! – Trac hốt<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hoảng, theo phán đoán tiếng nổ phát ra từ khu bên trái bệnh viện – nơi Renny<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nằm ở đó. Trac lo sợ và chạy thẳng lại chỗ ấy, anh quên mất đã mang đứa trẻ đi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />theo. Trac sợ rằng người vợ yêu quý của mình đã bị thiêu trong đám cháy.

-Bùm! – Lại thêm một<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tiếng nổ lớn, Hanmony hoang mang, cô liều lĩnh chạy ra ngoài. Thôi rồi, con gái<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cô đã biến mất theo làn khói trắng xóa… Cái ranh giới giữa sự sống và cái<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chết thật mong manh, Hanmony ôm lấy đứa con của Trac mà luồn theo lối thoát<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hiểm ra ngoài, và chạy tới con xe Benz.

Nào ngờ đâu, một đứa trẻ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />con cùng tay sát thủ đã chờ sẵn trên chiếc xe đua. Người đó chính là Arrow. Và<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Hanmony cùng đứa bé tên Chris gắng mình trên chiếc xe cũ để giành giật sự<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />sống…) – Mọi ghi chép cụ thể đều được cất giữ trong tủ dữ liệu của Ken, những<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chuyện tưởng chừng chẳng thể nào biết được nhưng DEVILS đều thu thập đủ để<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trong trường hợp Sếp cần lập tức sẽ có. Tuy nhiên Ken không mấy khi lật lại quá<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />khứ nên hắn chẳng hay… còn Arrow cứ ngỡ bé con đó là con của gián điệp…

Tới đây thì em đã hiểu,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Moon và Chris là ai!

Tại sao em không phải là<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />con của mẹ Hanmony mà mẹ lại cố hết sức để cứu như thế? Máu đã chảy trên đôi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chân gầy của mẹ, tấm lưng mẹ ướt đẫm vậy mà còn ôm em chặt như con gái mình, và<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tại sao người cha tên Monster hồ đồ không xét nghiệm mẫu gen của em với anh Mes<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mà lại xét nghiệm của em với ông ấy làm gì? Em là con của mẹ Renny và bố Trac,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />em đâu có huyêt thống với mẹ Hanmony. Lòng em đau như cắt, sự thật là như thế,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cha và mẹ em đều là trẻ mồ côi và em là con đầu lòng thì làm gì có ai thân<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thích trên cõi đời này.

Không không! Tại sao khi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lần đầu tiên gặp anh Mes em đã có cảm giác thân quen rồi, sao có thể nhầm lẫn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />được, em có anh trai Mes cơ mà, em gào khóc như một đứa trẻ, ra là cái hơi ấm<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cuối cùng còn sót lại của người mà em vẫn nghĩ là mẹ sau những sự kiện kinh<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hoàng của cuộc rượt đuổi giữa hai con xe đã khiến em nhớ mãi, in sâu tận trong<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đáy lòng, nên khi gặp anh Mes, hơi ấm của anh dù ở xa nhưng em đã thấy rất quen<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thuộc rồi,…

Hai quả bom ấy đã mang<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />gia đình em đi thật sao, em không tin điều đó, lẽ nào mẹ Renny và bố Trac của<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />em đã chết? – em lo sợ phải đối mặt với sự thật này lắm. Em còn không nhớ gì về<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />họ, bố và mẹ thương em lắm cơ mà, em không muốn cô đơn đâu.

Em tiếp tục lật thêm một<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trang nữa, nhưng tất cả chỉ là một khung trống không có dữ liệu.

-  Về rồi này! – Ken cầm một bó hoa hồng rất to<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />để trước mặt. Hắn đã tự tay lựa từng bông để chọn ra 99 bông hoa đẹp nhất vườn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hồng.

Giật mình, em vội vàng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tắt ngay trang mạng, chưa muốn hắn biết điều đó. May thay bó hoa đã che mất<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hành động của em.

-  Nè! – Hắn từng bước lại gần, dữ liệu đang<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />được đóng lại. Khi hắn tới thì màn hình trở về phông chính.

-  Hì! – em cười ngượng, đôi mắt vẫn đỏ ngàu.

-  Làm sao thế? – Hắn cuống quýt vì hắn về quá<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trễ đã khiến hàng mi em ướt đẫm. -  Anh<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />không định về muộn quá nhưng…! – Nếu hắn về sớm hơn, chắc em cũng chẳng biết<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />được mình là ai, như thế hẳn sẽ tốt hơn bây giờ nhiều.

-  Không sao! Anh đói chưa? -  em gạt nước mắt rồi rúc vào ngực hắn.

-   Đói lắm, nhớ bánh kem quá! – Hắn vui sướng,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />- Tặng hoa này! – Hắn đỡ lấy mái đầu em rồi lau khô nước mắt, – Mỗi bông hoa<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />này là một hạnh phúc của em đó.

Em không kiềm lòng được,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />ôm chầm lấy khiến hắn ngã rạp xuống ghế. Em giữ chặt vì không muốn lại mất đi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thêm một người mình yêu thương. Vậy đấy, người anh trai mà em chờ đợi không tồn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tại, đó chỉ là của cô bé tên Moon nào đó, của cô ấy tất cả, cả Wine cũng không<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />phải là của em. Cũng tại vì em mà ông bố Monster mới hắt hủi dòng máu của mình,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />em thấy mình tội lỗi quá…

Bó hoa rơi xuống nền, em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chẳng bận tâm tới chúng, chỉ quan tâm đây là người duy nhất còn ở bên thôi, em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />phải giữ lấy không thì cũng tuột khỏi tầm tay. Ngột ngạt quá, người anh trai mà<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cứ nghĩ là sẽ mang cho em hạnh phúc, dựa vào niềm tin đó để sống, để vượt qua<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />những đêm dài đau đớn quằn quại, cuối cùng thì ra là đâu phải của em, em biết<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />rồi, vì sao Mes lại không nhận em, dòng máu của em và anh đâu có cùng nguồn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cội. Em ôm chặt hắn hơn, em sợ lắm, tự dưng em lo sợ Mes biết tất cả, nếu người<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />bạn tên Moon ấy may mắn sống sót, họ sẽ sống hạnh phúc thì em biết phải làm<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />sao, rồi sẽ bắt em phải đền bù khoảng thời gian đã tự tiện dùng cái từ “Moon”,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />em phá vỡ hạnh phúc của cả gia đình ấy, nếu như cha Monster biết thì sẽ giết em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mất,… còn cả Wine nữa, anh ấy bảo yêu em nhiều lắm, nhưng chỉ là yêu Moon<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thôi,…

Em ích kỉ, em không muốn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />như thế, không muốn bị bỏ rơi đâu, sợ lại bơ vơ như thuở còn bé lắm, em đã<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />không còn mẹ, không còn cha rồi thì lấy gì để sống.

-  Moon à, cẩn thận ngạt thở đấy em! – Ken cố để<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />em ngượng dậy, nhưng không thể, hắn không biết sao em lại thế nhưng thật đáng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lo. Nếu cứ áp chặt vào người hắn mãi, mồ hôi và nước mắt sẽ quyện lại rồi em bị<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cảm mất.

-  Em là Moon!!! Em là Moon phải không? Nói đi,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nói cho em biết em là Moon đi… – Người đó gọi em hay gọi cô gái khác, em sợ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lắm, sợ có một người nào tên là Moon sẽ đòi lại tất cả những gì em đã mượn. -<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Anh là của em, anh không được là của ai khác đâu!!!

-  Anh là của em, mãi mãi là của em mà! – Ken<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hôn lên đỉnh đầu em. Hay em có linh cảm về viêc hắn đã đi gặp cô gái khác. Hắn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hít một hơi sâu rồi vòng cả hai tay ôm em thật chặt. – Cả đời này anh chỉ yêu<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />một mình em thôi! – Hắn đã xác định tình yêu của mình trọn vẹn dành cho em, dẫu<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />có một người phụ nữ nào được làm phu nhân của hắn thì cũng chỉ là hình thức<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thôi, còn vợ hắn thì chỉ có một và phải là em.

-  Anh nhìn em đi! Nhìn em rồi nói lại như thế<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đi!!! – Em sợ câu nói này dành cho Moon, em sợ hắn sẽ không còn yêu em nữa khi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />biết em là người khác.

-  NGHE CHO KĨ ĐÂY – hắn nâng cằm em lên, ngắm<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nghía thật kĩ – ANH YÊU EM, YÊU EM VÀ CHỈ YÊU MÌNH EM THÔI! KHÔNG BAO GIỜ ĐỔI<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />THAY! – hắn hạnh phúc khi được nói cho em nghe.

Em không nói gì thêm<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nữa, mong rằng người đó chính là mình,…

-  Anh về muộn làm em buồn lắm à? – Lần sau sẽ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />không thế nữa đâu! – Hắn đỡ em ngồi dậy, lau nước mắt, không quên hôn lên bờ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mi.-  Đừng khóc nữa em, anh sợ nhìn thấy<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />em khóc lắm! – Hắn đã từng lo sợ điều gì đâu, ấy mà khi thấy nước mắt em lăn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />dài lại đau lòng, mấy lần trước, em đã định chết cùng với những giọt nước đau<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />xót nên làm hắn sợ khủng khiếp.

-  Chỉ cần anh đừng bao giờ rời xa em thôi! – em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />ngả vào vai hắn, đôi mắt thẫn thờ.

Em đã yêu anh trai nhiều<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thế nào thì tình cảm dành cho hắn không thể ít hơn, chính em chắc cũng không<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />biết nếu cân đo đong đếm thứ tình cảm ấy sẽ nặng tới mức nào, vậy nên một mai<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />khi bờ vai này không thể ở bên em được nữa chắc chắn em sẽ suy sụp hoàn toàn và<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cuộc đời không còn lấy một lối thoát. Giờ đây Ken là tất cả của em, em không muốn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mất đi thứ duy nhất còn sót lại và cũng là thứ quý giá nhất này…

z

Wine nép mình lắng nghe<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Sếp đang sai khiến thuộc hạ, lạ thật, hắn là tay sai thân tín nhất của Arrow mà<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />sao lại không được giao phó công việc có vẻ như rất bí mật này. Cũng có thể việc<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />này không quan trọng, chưa cần đến sự ra tay của hắn, Wine nghĩ vậy nên bước<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đi, nhưng chưa được nửa bước đã nghe thấy có từ “MOON”… Cái tên Moon rất hiếm<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />gặp, nếu ám chỉ một hiện tượng gì đó chắc Sếp cũng không dùng, mà nếu liên quan<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tới em gái mình đương nhiên không thể thờ ơ được, đặc biệt khi cô em gái này có<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />một vị trí rất quan trọng đối với hắn. Vì thế Wine lại gần để nghe rõ hơn cuộc<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đối thoại giữa Sếp và tên thuộc hạ.

-  Tôi sẽ truy tìm tung tích của cô gái đó và sẽ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trình Ngài kết quả sớm nhất có thể! – Cô gái đó?, Wine càng nghi ngờ là Moon,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />không hiểu sao em gái hắn lại có được sự quan tâm đặc biệt của không chỉ Sếp<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhỏ mà cả Sếp lớn, hắn không thích điều đó.

-  Được! Phải giữ bí mật tuyệt đối, bất kì ai<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hỏi tới cũng không được nói ra! – Arrow nghiến răng, tên thuộc hạ này do Wine<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />giới thiệu, và Arrow không muốn để Wine hay người nào khác biết được.

-  Vâng! Nhưng nếu như người đó đã chết… – Một<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />câu nói như sét đánh ngang tai, Wine toát mồ hôi, chuyện gì đang xảy ra vậy, kẻ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />kia vừa nói ai chết?

-  Nếu Moon chết rồi, hãy xóa mọi dữ liệu về…<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Chris và thay thế bằng cái tên Moon! – Arrow nhói đau trong lòng, cái từ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />“Chris” làm hắn phát âm nhỏ lại.

Suýt chút nữa Wine đã<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />không kiềm được nhảy thẳng ra để hỏi Arrow, những gì hắn nghe được làm ơn ai<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nói cho hắn biết không phải là sự thật. Lần cuối cùng nhìn thấy Moon trong tay<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Sếp lớn đã không thể chịu được rồi, nếu không phải em đang đi với một trong hai<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />người Sếp thì chắc chắn hắn đã đánh chết tên đó… Những gì mà hắn nghe được mà<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />là sự thật, người con gái hắn yêu thương mà không còn nữa thì ngay cả Sếp hắn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cũng không nể nang. Đôi bàn tay của Wine nắm chặt tựa sẵn sàng phá vỡ bờ tường<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />bê tông.

-  Vậy cô gái đi bên cạnh Sếp hôm trước không<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />phải là Moon ư? – Tên thuộc hạ liều lĩnh hỏi, tên này không hiểu vấn đề mà chỉ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />biết phục tùng lệnh thôi, rõ ràng cô gái ấy mọi người đều gọi là Moon mà Sếp<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Arrow lại bảo hắn đi tìm một Moon nào khác thì thật khó.

-  Không phải việc của ngươi! – Arrow không cho<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tên thuộc hạ một dữ liệu gì về cô gái có cái tên đúng là “Moon” đó nữa, và cũng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chẳng nói cho tên đó biết em là Chris. Việc điều tra là của nhân viên hắn không<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhúng tay vào, nói rồi Arrow bước đi thẳng.

Những gì Wine nghe được<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />có nhiều thứ vô lí. Có thể cô gái mà hắn thương không phải là em gái…? Theo<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đó việc hắn theo đuổi cô gái ấy một cách công khai sẽ chẳng phải lo sợ gì tới<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />luân lí cả. Tuy nhiên việc quan trọng nhất bây giờ là phải tìm ra người em tên<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Moon ấy, Wine khá thông minh khi hiểu ra vấn đề một cách nhanh chóng.

Arrow nhìm xa xăm, hắn mang<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />một nỗi buồn tới não lòng. Hóa ra sự thật là như thế, hắn đã có tội với bé con<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Chris,…

Cái từ Sếp chỉ là ảo<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tưởng để hắn mặc sức chà đạp lên người khác, đem tới cho họ những cơn ác mộng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />liên tiếp ngày qua ngày, Sếp cho hắn được chìm đắm trong cơn khát máu, với<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />những nụ cười thỏa mãn mà trống không, cô hồn. Được gì sau cái sự vui sướng vì<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đã đày đọa một đứa trẻ bơ vơ để rồi yêu nó đến mức không tưởng nổi, có bao giờ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hắn lại nghĩ mình đem lòng trao chọn cho đứa bé thấp hèn ấy,…

Arrow muốn nổ tung, hắn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />điên cuồng và không thể tha thứ cho bản thân mình nữa, hắn có quyền gì để hành<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hạ người con gái ấy được chứ, khi mà cha mẹ em một lòng một dạ trung thành với<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />DEVILS…

Nếu đứa trẻ ấy đúng là<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Moon thật, chắc hắn không đến nỗi phải day dứt tới cỡ này, con bé có cái tên<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Moon hẳn phải mạnh mẽ và đầy tham vọng như người anh của nó, thế thì làm sao<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />yếu mềm như người con gái hắn yêu được.

Ước gì người ấy phải là<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />em,…

Hối hận muộn màng, hắn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />giờ biết làm gì để xoa dịu con tim em,… cách duy nhất bây giờ có thể làm được<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chăng chỉ là để sự thật về người con gái tên Moon đó phải là em, để em còn có<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />một người anh để hy vọng…

Arrow biết tên hung thủ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đã cho nổ quả bom ấy là ai. Nếu để em nghĩ mình là Moon, em sẽ hận hắn tới tận<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />xương tủy vì đã giết người mẹ mà em yêu quý, nhưng ít nhất thì em vẫn còn có<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />niềm tin vào ngày mai, nhưng một khi sự thật được phơi bày, người con gái hắn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />yêu sẽ mất hết ý chí và nghị lực, sẽ không còn người thân nào ở bên, em sẽ đau<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />khổ tới chết mất, hắn không chấp nhận điều đó. Thế nên cứ để em hận mình hắn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thôi, để em còn có khái niệm sống, dù lại một lần nữa nhường đường cho đối thủ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />của mình – KEN. Nhưng rất tiếc, em đã biết được sự thật đó, chỉ là chưa có<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thông tin gì về con rắn độc ác đã cướp mất cha mẹ em thôi.

z

Ken cắt chiếc bánh kem,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hắn để ý thấy em không hề nhìn hắn. Đôi mắt ngây ra và những giọt lệ chờ chực.<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Hắn dừng hành động, muốn làm một điều gì đó để em vui. Hắn đứng dậy và ra phòng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />khách. Lập tức em đứng dậy theo, đôi tay đan chặt vào hắn hơn.

-  Anh đi đâu thế? – hỏi một cách hoảng hốt. Sự<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thật về em thật mơ hồ, giống như một kịch bản viết sẵn, em không muốn tim vào<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />điều đó và không muốn người cuối cùng còn bên cũng đi mất.

-  Anh đi lấy cái này, ngồi đợi anh một lát! -<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Hắn bắt em phải ngồi xuống, nhưng không được.

-  Em đi theo! – Một lời cầu khiến mà nói như ra<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lệnh, em không muốn rời xa hắn, em sợ cô đơn.

-  Anh chỉ ra lấy cái cặp thôi mà! – Bình thường<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />những thứ nho nhỏ hắn thường hay để trong người, nhưng món quà này cần phải<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trân trọng và để cẩn thận không sẽ bị hỏng mất cái nơ buộc bên trên.

-  Không, cho em đi cùng anh! – Em năn nỉ, đôi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tay run rẩy như tan ra trong bàn tay hắn.

-  Thế thì… thôi được! – Hắn vòng tay đặt vào<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />eo, giữ em theo từng bước đi. Hắn biết em sợ mất hắn đây mà, cũng có lí, em làm<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />sao bằng những cô gái bên cạnh hắn được, nhưng thực tế thì hắn mới là người sợ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mất em, vì con tim hắn, hắn biết những gì nó cần và muốn. Có cho hắn ở bên cạnh<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />em luôn luôn thì chẳng bao giờ hắn biết chán dù em chẳng nói gì. Cái nắm tay<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />của em lúc này đã có lúc hắn nghĩ sẽ không bao giờ có được. Mỗi chiều nhìn thấy<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />em với cậu học sinh tên Yun ngày nào, hắn chỉ lo sợ cậu ta nắm lấy tay em, rồi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />khi em tìm được anh, hắn lo Mes sẽ ôm em, rồi sẽ mang em đi mãi, cả khi Arrow<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cho em những món quà trong bữa tiệc ấy, em trong mắt hắn đẹp lắm, hắn lại sợ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Arrow sẽ chạm lên đôi môi em,… Rồi khi chủ động hôn em, hắn sợ em biết nhường<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nào,… nhưng giờ em đã là của hắn rồi. Cái nắm tay này cũng chỉ thuộc về hắn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thôi, cả cái bánh kem có chữ K kia nữa,… Vậy thì hắn cũng muốn có một chứng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cứ để chắc chắn hắn cũng là của em.

-  Quà đấy! – Hắn cười cười ngại ngùng, không<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chắc có phải là món quà không nữa, giống như một sự ràng buộc.

Em không nhìn vào món<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />quà, thứ em cần không phải vật chất, mà là giá trị tinh thần nơi hắn.

-  Ngố! Không lấy quà à! – Bữa tiệc sinh nhật<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />của hắn mà lại trao quà cho em, hắn chìa hộp quà màu đỏ có cái nơ màu đen đưa<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />em. – Không có chuyện giả lại đâu! – Hắn không nói đùa.

-  Em không cần quà, chỉ cần anh ở bên em thôi!<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />- Em nép mình vào lòng hắn.

-Muốn thì phải nhận quà<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chứ? – Một lời cầu hôn sắp được nói ra, để em nghe một lần duy nhất mà hắn đã<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mất nhiều đêm suy nghĩ… Hắn kéo em trở lại với chiếc bàn, bên ánh nến lung<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />linh và chiếc bánh gato còn dang dở.

Một bản nhạc cất lên<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trong không gian trầm lắng, chiếc máy phát nhạc cổ mang tới điều kì diệu trong<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />từng nốt nhạc. Ken không biết tại sao mình lại chọn Right here waitng for you<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cho không gian này, đó là một bài hát buồn, về một câu chuyện tình yêu tan nát,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chàng trai sẽ mãi chờ đợi người con gái đó, cô ấy đi mang theo bao nhiêu nỗi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhớ và niềm đau, nhưng không gì có thể thay đổi sự đợi mong trong tình yêu của<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chàng trai, vì tình cảm ấy là vĩnh cửu…

Màu kem trắng phủ lên<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />toàn bộ chiếc bánh, không ngon lành, tuy méo mó, có một vài chỗ bị rỗ, nhưng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chữ K vẫn nguyên vẹn thứ tình cảm trong sáng. Ken đã cắt hai miếng bánh nhỏ,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />một của em và một của hắn. Ánh đèn huyền ảo đan quyện trong bản tình ca làm nền<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cho từng nhịp đập mãnh liệt của tình yêu. Không gian này là của riêng hai người<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />và buổi tối này mọi cung bậc cảm xúc sẽ lên ngôi…

Ken chìa bàn tay để em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đặt lên, một vài bước đi tạo nên bước nhảy,… Hắn không còn phải ngại khi để<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />em cảm nhận thấy những thay đổi trong thể trạng, khuôn mặt hay bất kì điều gì<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thuộc về mình khi bên em nữa… Ở bên em hắn có thể quên đi mọi gánh nặng,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />không còn những màu đen che lấp đôi mắt, những cơn mưa tham vọng, chỉ còn một<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trái tim mộc mạc chân thành…

Ken ghé vào tai em, thở<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhè nhẹ và đọc theo lời bài hát, chiếc váy màu trắng ngọc tung bay theo từng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />bước chân,…

Chưa bao giờ hắn có một<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />khái niệm sẽ phải chờ đợi một ai đó, hay sẽ cùng một người con gái đi tới cái<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhà tù tình yêu, nhưng em đã làm hắn thay đổi, ngọn lửa nhỏ bé của em đã làm<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tan chảy cả một tảng băng to lớn, và làm nó còn ấm áp hơn cả vầng thái dương,…

Wherever you go

Whatever you do

I will be right here<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />waiting for you

Whatever it takes

Or how my heart breaks

I will be right here<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />waiting for you

Ken dừng lại, nhìn em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />rất lâu. Khoảng thời gian này sẽ trở thành bất diệt,…

-Có thể trước đây, em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chỉ là một hạt cát trong mắt anh, hay chẳng phải là một thực thể sống,… -  Ken ân cần trong từng lời thú tội – Anh đã<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đem đến cho em rất nhiều nỗi đau,… Anh biết mình sẽ chẳng thể làm gì để quay<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lại khoảng thời gian ấu thơ đó mà đem tới bình an cho em cả,… nhưng làm ơn… -<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Lời cầu xin chân thành được bộc lộ qua xúc giác khi những bàn tay đặt trên đôi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />vai hao gầy – … làm ơn hãy để ANH ĐƯỢC CHĂM SÓC EM MỖI NGÀY, ĐƯỢC NÓI ANH YÊU<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />EM MỖI KHI ANH MUỐN, ĐƯỢC LÀ BỜ VAI ĐỂ EM TIN TƯỞNG VÀ SẼ LÀ NGƯỜI CUỐI CÙNG<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />TRÊN CON ĐƯỜNG CỦA EM…

Em nhìn Ken, những lời<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />ngọt ngào này làm xao động, trước tình yêu, cả em và hắn chỉ là mù quáng, nhưng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nếu mù quáng với người mà trọn đời sẽ bên mình thì là đúng,…

-    LÀM VỢ ANH EM NHÉ!c- Một lời cầu hôn không<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />bay bổng, không dùng những từ ngữ lãng mạn, nhưng đối với một người có trọng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trách lớn như hắn, những lời lẽ đơn sơ này mới là quý giá. “Vợ” chỉ là một cái<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />từ bình dân thay cho nữ hoàng hay là phu nhân, hắn cũng chỉ muốn là một người<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đàn ông bình thường trong tình yêu mà thôi, vì em, vì hắn, vì hắn muốn một<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tương lai hạnh phúc,…

Khi cho một người nào<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đó, hắn luôn suy nghĩ tới lợi ích thu về, nhưng người con gái này làm hắn chỉ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />biết cho mà không quan tâm tới những gì nhận được… Vì… ngay cả khi em có<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />dành đôi mắt cho Mes thì hắn vẫn chỉ nhìn về phía em thôi…

Ken đặt chiếc hộp lên,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />để ở giữa hai người.

-  Mở đi em! – Một nụ cười hy vọng trong tim.<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Hạnh phúc nâng lên theo từng giây phút khi đôi tay em kéo chiếc nơ được chính<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hắn buộc lại ra…

Em mở chiếc hộp ra, là<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hai chiếc nhẫn bên cạnh nhau. Thoáng có nét lo sợ, tay em cầm chiếc nhẫn lên,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />ngắm nghía một lúc.

Ken không hiểu hành động<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />của em, nhìn vào ánh mắt hoang mang ấy, sợ em từ chối lắm,…

    Ánh sáng kim loại long lanh trong những chi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tiết tinh sảo của chiếc nhẫn, nếu em nhận lấy thì cái sinh nhật này, món quà<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />quý giá nhất hắn nhân được là em…

Không có chữ “M” hay<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />“Moon” nào khắc trên cả hai chiếc nhẫn,… em nở một nụ cười mãn nguyện.

-  Anh sẽ không được làm em đau nữa! – tha thiết<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhìn hắn, nỗi đau em sợ nhất là bị bỏ rơi…

-  Sẽ không bao giờ! – Ken nhận lấy chiếc nhẫn,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />sẽ trao cho em ngay…

-    Keng! – Chỉ nhận lại chiếc nhẫn trên tay em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thôi mà hắn đã làm rơi xuống. Có lẽ hạnh phúc khiến một con người mạnh mẽ phải<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />run lên vì yêu…

Chiếc nhẫn dành cho em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />rơi xuống nên nhà, lăn tới chân của chiếc đèn tuýp để dọc, …

Tình yên cần được dẫn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lối bởi thứ ánh sáng màu trắng!

Mọi thứ diễn ra thật<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhanh chóng, ghét em rồi yêu em và được em yêu, giây phút hạnh phúc làm Ken<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />quên đi những gì đang xảy ra. Chiếc nhẫn tuột khỏi tay trong khi hắn dùng cả<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />bàn tay để nắm lấy.

-  Keng!… Koong!… Koong!… – Thêm một vài<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tiếng động nhỏ cho tới khi nhẫn nằm yên trên sàn. Ken bỏ cánh tay còn lại khỏi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />em để đi tới nhặt. Giá trị vật chất của chiếc nhẫn không phải lớn lao với một<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />người như hắn, hắn có thể đặt làm lại cái đẹp hơn, mắc tiền hơn nhưng không bao<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />giờ có thể làm y hệt, chính tình cảm của hắn là vô giá trong miếng kim loại cỏn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />con, thiêng liêng và cao quý, không màng tư lợi. Buổi tối ngày hôm nay không<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thể gián đoạn chỉ vì một bất cẩn nho nhỏ, tình yêu đang đong đầy trong lồng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />ngực, hắn cần chiếc nhẫn để gửi những lời yêu thương tới em,… Vậy nên hắn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhặt lên, áp vào lồng ngực rồi hôn nó trên môi trước khi trao lại cho em.

-  HÃY ĐỂ TẤT CẢ NHỮNG GÌ THUỘC VỀ ANH LÀ CỦA<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />EM! – Ken nâng đôi tay em lên, không phải là DEVILS, không phải là ngôi vị Đại<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Bàng Trắng, mà đơn giản chỉ là con người hắn thuộc về em.

Đôi tay em được đưa lên<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />một cách trân trọng, những ngón tay mảnh khảnh và yếu ớt, hắn muốn bao bọc<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chúng, Ken lướt bàn tay ấy trên đôi môi mình, hạnh phúc chỉ nhỏ bé thế thôi,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />được hôn lên em mỗi ngày và gìn giữ mối quan hệ này tới trọn đời, hắn thật may<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mắn khi có tất cả (?).

Chiếc nhẫn được luồn vào<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />ngón tay, nhẹ nhàng như một làn gió, mà cũng đem tới cái cảm giác tê tê khi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chẳng may ngón tay hắn chạm nhẹ. Ánh mắt Ken trở nên bình lặng khi nhìn em, sự<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />sắc sảo, tinh thông của nó đã bay biến để ôm chọn bóng hình của một cô gái với<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mái tóc buông dài. Và, có nét hoang sơ khi đôi mắt nhìn vào cử chỉ nơi đôi tay<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mình.

Nhưng…

Em để cong tay đúng khi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chiếc nhẫn đi tới đốt tay. Bài hát được để chế độ nhắc lại, giai điệu đã lặp<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mấy lần, vừa mới tới đoạn kết thúc, đột nhiên lúc này thời gian chờ để chiếc<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />máy phát nhạc quay lại trở nên dài biết mấy, không gian tĩnh lặng tới ngàn năm.<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Chỉ là ảo tưởng, thời gian giữa mỗi lần chạy nhạc cũng chỉ có vài giây thôi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mà,… Một sợi tóc vương trên đôi mắt em, Ken không nhìn vào chiếc nhẫn nữa,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đổi mắt để nhìn em…

Tại sao lúc này đây, em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chỉ được nghĩ tới hắn thôi mà trong lòng lại có vướng bận?

Em có khả năng tập trung<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />rất tốt khi ở bên Ken, đúng là như thế nhưng bây giờ em còn không thể mở to mắt<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />để nhìn hắn. Em đang nghĩ gì lúc này? Có một người khác đang chi phối em, dù<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trước mắt là Ken, mà hình bóng người ấy vẫn cứ mộng mị. Thoáng có một câu hỏi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trong suy nghĩ, rằng: Em có yêu hắn không? Em cũng không biết nữa, cái định<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nghĩa về tình yêu đa góc cạnh, em có thể hiểu theo khía cạnh nào đây?

Ở bên cạnh hắn đặc biệt<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lắm, hơn hẳn những người khác, thích nhất cảm giác được ngả mình để hắn ôm em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />vào lòng, rồi mỗi khi ánh mắt chạm nhau là <br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />một vòm trời thần tiên mở ra,… Cả những lúc hắn tỏ ra không hài lòng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />với em cũng làm lóe lên những giai điệu của cuộc sống,… Em còn đã nói là<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thích hắn nữa, lời nói ấy bộc phát nhưng phải là rất thích, thích đến nỗi không<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />kìm được nên mới nói ra, thế mà lại có một người đàn ông nào đó đang điều khiển<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />em giây phút này,…

-  Sao vậy em? – Ken không kiên nhẫn được, hắn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />không thích em chỉ lặng im như thế, em không thể để hắn trao cho chiếc nhẫn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tình yêu này hay sao? Sự căng thẳng xâm chiếm cơ thể, một vài nét lo âu thấp<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thỏm hiện lên, không còn cái vẻ tự tin nữa.

-    Không! – Em rụt tay lại ngay dù hắn đã gần<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tới đích. Em còn một người nữa để nghĩ tới mà không phải hắn.

Nếu Ken không lên tiếng,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />em vẫn có thời gian để lưỡng lự, nhưng giọng nói của hắn làm em không còn muốn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thuộc về hắn.

z

Arrow lao đầu vào công<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />việc. Đêm nay trời trở nên mịt mù, những ánh sao đã bị che khuất bởi mây đen,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />và cũng chẳng còn ánh trăng soi chiếu mặt nước lăn tăn. Ngọn gió từ phương xa<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />rủ nhau quấy rầy bầu trời vốn không yên bình, không khí sặc lên chất bão, ngột<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />ngạt. Đám lá còn non đã lìa cành vì không chịu nổi một cơn giông lớn… Và đàn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chim cũng đã về tổ…

Ánh đèn phòng vẫn sáng,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Arrow đã nốc rất nhiều rượu rồi mà đầu óc vẫn <br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tỉnh táo. Hắn muốn mượn rượu để rửa đi cơn u mê,… Đồ đạc vỡ nát, chồng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />sách đã bị đạp đổ, mấy cái bình hoa thủy tinh không thể chịu nổi cơn tức giận<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />của hắn, mảnh vụn rơi tứ tung. Arrow ngồi bên máy tính đã hơn năm tiếng, hắn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />dùng virus làm trò tiêu khiển để giải sầu, chỉ mỗi cái click của hắn thôi đã<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />rối loạn toàn bộ hệ thống của Interpol. Các cơ quan chính phủ hiên thời đang<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chao đảo dữ liệu của tin tặc, mà hắn vẫn hiên ngang tàn phá hệ cơ sở dữ liệu<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />của họ. Hắn ước mình có thể đau đầu để đắm chìm trong cái trò chơi vô bổ này,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhưng con tim hắn lại cứ bắt bộ não không ngừng nghĩ về em.

Một nhóc con đang chơi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />với cái ô tô bị hỏng, nó cười một mình và nói cũng chỉ có mình nó nghe. Chiếc ô<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tô màu đỏ bị mất cái bánh xe ở góc trái, bộ điều khiển đã bị vặt mất radar, chỉ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />có một sợi dây nhem nhuốc buộc vào mũi ô tô và tay con bé. Nó ngồi bên hiên<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chơi đơn độc, thi thoảng thì tự hét lên làm tiếng còi xe bi bô. Trong khi ngày<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />bé hắn có cả một bộ sưu tập xe cộ sành điệu cũng không thể làm hắn thoả mãn như<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nụ cười của bé con ấy. Nó chẳng khác gì một đứa ăn xin ở nơi đây mà lại có thể<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tự tạo ra niềm vui cho mình, mà hắn có mọi thứ lại không thể tìm thấy một niềm<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />vui tí hon. Tại sao chỉ nhìn vào cái lúm đồng tiền của con bé mà hắn lại không<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />ngắm nhìn đôi mắt trong sáng của nó để biết nó là ai?

Hắn nhớ ngày ấy đôi mắt<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />của con bé long lanh lắm, tròn và thánh thiện đúng như cô gái ấy. Thế mà chỉ vì<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chút ích kỉ, nó có cái nụ cười tươi rói mà ghét nó, coi nó là con của một kẻ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tội đồ.

Hắn biết Renny. Mỗi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chiều sau khi đi tập huấn cùng với Ken, hắn khi ấy còn là một cậu nhóc vẫn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thường chốn đi để theo dõi mẹ. Hắn còn quá nhỏ nhưng đã biết tới ánh mắt mẹ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trao cho người bác ân cần hơn nhiều so với sự lạnh lùng dành cho cha mình. Mọi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />người thường nghĩ những người thủ lĩnh của DEVILS chỉ có một trái tim băng giá,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhưng lầm rồi, thực chất đâu phải thế. Hắn cũng có một trái tim với gia đình,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hắn thấy buồn mỗi khi cha phải nén nỗi đau trong tim.

Arrow thập thò bên căn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />phòng người chị, mẹ chỉ chăm sóc cho mỗi chị ấy, trong khi đó chưa một lần hỏi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hắn có đói không. Có một vài lần nhìn chị gái, hắn mệt quá do sáng phải luyện<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />súng, nên đã nằm ngủ ngay trên hàng ghế ngoài hành lang. Khi tỉnh dậy cứ nghĩ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mẹ đã mang chăn cho mình, nhưng một lần hắn giả vờ ngủ thì mới hay người đem<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tới lại là cô gái giúp việc. Và mỗi khi thấy mẹ chăm sóc cho chị, cô gái ấy vẫn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hay nhìn hắn một cách thấu hiểu, đôi mắt có chút buồn nhưng lại chan chứa hy<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />vọng… Mãi đến giờ hắn mới hiểu, khi ấy, ánh mắt đó buồn vì cô gái là trẻ mồ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />côi…

Cả tuổi thơ hắn chỉ có<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mỗi cô gái đó đem tới màu trắng nhỏ nhoi cho bốn bức tường màu đen bủa vây hắn,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đáng lẽ ra phải biết ơn người đó, phải trả ơn hoặc không thì hãy đừng làm gì<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cả. Đằng này hắn đã gây ra những gì cho con gái của cô, hắn đau lắm, cái vết<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thương ngày xưa gây ra cho em thì giờ hắn đã thấu hiểu hoàn toàn nỗi đau…

Nếu biết em là con gái<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />của Renny, có lẽ hắn đã để em được sống cái quyền của một đứa trẻ,…

Mà nếu không có những<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hành động cao đẹp của cái người tên Renny ấy thì em cũng phải được hưởng một<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cuộc sống công bằng vì cha em có cống hiến cho DEVILS… Nhưng hắn đã nhầm mất<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />rồi, em đâu có tên là Moon.

Arrow ném chai rượu<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />xuống sàn, mảnh vỡ bắn tung lên và cứa vào bắp tay… Những giọt máu đỏ tươi bắt<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đầu chảy, máu ra nhiều hơn hắn nghĩ vì vết thương vào đúng tĩnh mạch chủ. Nhưng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />có là gì đâu khi mà ngay lần đầu tiên đã cứa mảnh vỡ ô tô vào cánh tay nhỏ,…

Hắn thật sự không đáng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />để là Sếp của em, chỉ vì sợ sẽ có tình cảm mà đã chuyển em sang chỗ Ken để nhờ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />anh mình giết. Hắn đã nghĩ Ken rất ác nên sẽ chẳng còn bao giờ nhìn thấy em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nữa. Vì một thứ tình cảm nhỏ nhoi len lói từ một phía của hắn mà lại có quyền<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cướp đi sinh linh vô tội, cứ làm Sếp là có quyền hành đó được ư? Hắn càng nghĩ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tới lại càng hận mình. Nếu Ken giết em rồi thì …

Ôi không, hắn hận bản<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thân, hắn căm ghét cái sự ích kỉ trong tư duy của mình, những giọt máu rơi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />xuống là một cơn bão lòng,… Thế rồi khi em lớn, lại tự tiện gọi em về để đi tới<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Green với mục đích cho em một thành quả lao động để có thể công nhận em là một<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhân viên xuất sắc của DEVILS, rồi biến em trở về bên mình. Lần ấy nếu em chết<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thì…

Thêm một lần nữa tự áp<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đặt chiếc váy của mình bắt em mặc, rồi còn “vô tư” hứa rằng sẽ cho em tất cả số<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trang sức mà em muốn,… để rồi vụt mất tất cả. Hắn còn gì trong em không, chắc<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />là ngay cả sự tôn kính của một đấng tối cao cũng không còn đâu… Em có thánh<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thiện tới mấy cũng không thể bỏ qua cho những lỗi lầm chất cao như núi của hắn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />được…

Vậy hắn còn quyền để tìm<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />em không? Có lẽ sự từ bỏ sẽ để tình yêu của hắn dành trao em còn một lối thoát,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />dù biết việc dừng yêu em chưa bao giờ làm được, và cũng không thể. Mong rằng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />một này nào đó, hắn có thể được làm người dưng đối với em.

Cuộc đời còn rất dài, và<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tình yêu trao cho em là vô biên, nhưng nên dừng lại tại đây, cứ để con tìm kêu<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />gào tên em, để mỗi đêm về lòng thổn thức, để sự cô đơn bao phủ cả ngày ấu thơ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cho tới khi nhắm mắt, còn hơn là giành lấy em để mà em phải đau khổ mãi như<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thế…

z

Arrow ngứa mắt khi cô<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nàng Ruby cứ đi qua đi lại chỗ hắn, thật chẳng đứng đắn chút nào nếu như cô ta<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />có tình ý với Ken mà lại cố tình khêu gợi trước người khác, vậy nên hắn rời<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />khỏi bàn tiệc trung tâm.

Yun vẫn đang đặt ra hàng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tá câu hỏi, không chỉ cậu mà tất cả những quan chức của WHITE hay FBI, CIA ở<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đây cũng vậy. Vẻ bề ngoài, DEVILS luôn tỏ ra khách khí với Interpol, hằng năm<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />vẫn tổ chức một vài buổi tiệc xã giao, lần này cũng không ngoại lệ, tuy nhiên<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trường hợp có rất nhiều nhân viên của cục Interpol được mời tới dự thì đây là<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lân đầu tiên. Trong thư mời có đề cập tới nội dung của bữa tiệc đêm, Sinh nhật<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />của Đại Bàng Trắng – hiểu thẳng vấn đề, tức là DEVILS muốn cởi bỏ lớp mặt nạ đã<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />che giấu vị thủ lĩnh của tập đoàn, khiêu khích tất cả những tổ chức pháp luật.<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Điều lạ là vì sao chúng đã bỏ ra bao nhiêu công sức để che đậy thân thế người<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />này giờ lại phơi bày quá lộ liễu. Chắc cái sinh nhật kia chỉ là hình thức của<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trẻ con, còn hiểu theo cách người lớn tức là ló mặt diện mạo của DEVILS.

Địa điểm tổ chức buổi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tiệc không nằm trong khu vực DEVILS, mà tọa lạc tại tầng cao nhất của tòa nhà<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Centre với trên 100 tầng. Khó mà tìm được một đại gia chịu chơi tới mức bỏ ra<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hàng tỉ để thuê một địa thế xa xỉ nếu không muốn nói là không thể tìm được một<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />túi tiền lãng phí tới mức đó. DEVILS thật “quý tộc” khi tiêu sài một mớ tiền<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chỉ để khoe mẽ một sinh nhật của người tối cao thôi ư? Không phải, DEVILS đã<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tính toán rất kĩ để không bị lỗ tới một xu, có thể không quy đổi ra tiền mặt<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />như chi phí bỏ ra để gốn cho những vật chất xa hoa, thay vào đó sẽ là những<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mãnh lực của cơn lốc thế hệ trẻ đang lãnh đạo DEVILS, gần giống như một bữa<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tiệc quảng cáo giới thiệu.

Dưới hơn một nghìn ánh<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đèn pha lê hoa lệ, kết hợp cùng với hiệu ứng ảnh tuyệt kĩ đã ngây ấn tượng rất<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tốt từ mọi con mắt dù khó tính tới cỡ nào đi nữa. Bức tượng thủy tinh màu trắng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hình Chim Đại Bàng ngạo nghễ hiên ngang thách thức mọi ánh nhìn được đặt trên<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />một bệ dát bạc cao cấp, oai hùng bởi các vân chạm trổ đạt tới độ chính xác<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tuyệt đối. Con Chim Đại Bàng hướng đằng Đông ngụ ý tiến tới vầng Thái Dương,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhắc nhở rằng sẽ có một ngày sải cánh rộng lớn của loài chim này sẽ che lấp<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />toàn bộ ánh sáng. Mọi đồ vật trong cả tầng nhà rộng lớn đều cao cấp và sang<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trọng, món quà đem trình cho Đại Bàng Trắng thì khỏi nói, giá trị khổng lồ.

Ken chẳng quan tâm tới<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chúng, những cái sinh nhật lặp đi lặp lại cũng chỉ có thế, những lão già đắn đo<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />không biết nên dâng hắn món gì thú vị trong khi chẳng bao giờ được ngó tới. Tuy<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhiên có một món quà hắn lại rất trân trọng nhận được trước đó mấy ngày, phải<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nói là nếu có thể hắn sẽ giữ chiếc bánh kem của người hắn yêu trong tủ kính để<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trưng bày, nhưng đâu thể vậy nên hôm ấy hắn đã cố gắng ăn hết toàn bộ dù rất<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />ngán. Ken bước đi cùng một vài tay sai, đôi mắt hắn lạnh lùng nhưng trong lòng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thì khác lạ. Vì chốc nữa sẽ có một cô gái xuất hiện trong bữa tiệc buồn tẻ này.

Cả đám đông như nín thở<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />theo từng nhịp chân bước của hắn, mọi đôi mắt đổ dồn vào cái vị trí trung tâm<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhất. Tất cả đều ngỡ ngàng khi người đanh đứng trên bục cao là một chàng trai<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />còn rất trẻ, chỉ sau vài giây xuất hiện, Ken đã gây một chấn động lớn cho suy<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nghĩ cũ mèm của người phi DEVILS, vì họ đều nghĩ ông trùm của tổ chức mafia này<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />phải già lắm. Nhưng nhìn dáng vẻ tàn nhẫn, đáng sợ cũng như quả quyết của hắn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thì chẳng ai nghĩ chàng thanh niên này không thể. Phải nói là hắn rất đẹp, lúc<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nào cũng điển trai, nhưng theo cách ác độc, vậy nên mới thu hút ánh nhìn của họ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tới vậy. Khuôn mặt tựa như băng mang một hùm khí oai phong cộng thêm sự lãnh<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đạm của một vị hoàng đế đến từ cõi chết chấm dứt hoàn toàn nghi ngờ về tố chất<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />của con người trẻ tuổi. Bộ Vest căng đầy cơ thể, từng đường nét hoàn hảo, làn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />da ngăm ngăm một sức mạnh cường tráng tới tuyệt vời, không phải chỉ nhìn vẻ bề<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />ngoài thôi, mà những tinh tế trong từng cử chỉ cũng làm người khác phải thừa<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhận con Đại Bàng to lớn kia là hắn.

Rất nhiều người đã chìa<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />bàn tay để có vinh hạnh được bắt tay hắn, nhưng cánh tay kiêu căng kia không bỏ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />khỏi túi quần bất cứ lúc nào, điều đó càng tôn lên đẳng cấp của người đứng đầu.

Arrow cũng có mặt ở bữa<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tiệc, hắn vẫn luôn tỏa sáng bởi vẻ đẹp gợi một nỗi buồn man mác, nhưng lúc nào<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cũng trầm lắng. Arrow vốn là người không ưa những nơi ồn ào, hắn thích tận<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hưởng một buổi tối tĩnh lặng một mình. Nhưng hôm nay thì không thể, vì DEVILS<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cần có sự góp mặt của vị Sếp thứ hai này.

Ruby phải lượn mấy vòng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mới có được hồi âm từ Ken, hắn chán nhìn những thứ màu sắc kia, nên đành chấp<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhận thả con mắt về phía cô. Một phụ nữ với những đường cong không thể chê, và<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đôi môi màu cherry ngọt ngào, hắn đang nghĩ tới những gì mà người DEVILS mong<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />muốn, gọi nôm na là lập hậu. Cô gái này đáp ứng những điểm hắn cần, không thiếu<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />xót một điều nào cả, để đạt tới mức độ đó thì đương nhiên người DEVILS đều ủng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hộ. Tuy nhiên muộn mất rồi, hắn chán những tiêu chuẩn cao cấp ấy, mà lại có ý<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />muốn gắn bó với một quý cô “quê mùa”, nếu hôm trước quý cô ấy chấp nhận lời cầu<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hôn, có thể hắn sẽ xem xét việc cô nàng Ruby có khả năng làm cánh tay trợ thủ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cho hắn hay không, nhưng quý cô “kiêu” quá, chẳng có một cái gì để tự tin lại<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />dám từ chối hắn trong khi cô nàng có mọi thứ kia lại mau mắn muốn sở hữu Đại<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Bàng Trắng. Là vì sự thất bại ấy Ken lại càng muốn có được quý cô, và chẳng còn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đoái hoài tới một thứ gì khác. Mình hắn chèo lái con thuyền DEVILS là đủ, không<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cần phải có thêm một phụ nữ nào, cộng thêm sự có mặt của Arrow nữa, thế thôi,…<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Ánh mắt hắn chuyển sang trạng thái lạnh “bình thường” ngay lập tức khi người<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />con gái ấy đến.

Dù một làn gió mới đang<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lồng lộng thổi vào khung cửa trong tim hắn, nhưng Ken vẫn phải tỏ ra kiêu kì.<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Hắn không hề muốn nhìn vào những bước chân của em, chắc là ở đây có quá nhiều<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />kính đã khiến hắn chẳng thể nào để con mắt không nhìn em từ một góc độ nào đó.<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Hắn cười thầm khi em đã đến, thực tế thì Ken đã dùng lệnh của DEVILS triệu tập<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />buộc em tới, vì biết chắc nếu hắn cho em đi cùng ngay từ đầu sẽ gây nhiều phiền<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />phức trước lũ già dưới kia. Một màu vàng nhạt nhẹ nhàng trong đám sắc màu rực<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />rỡ, cô gái rụt rè bước vào, đâu hay cô gái đang chiếm hữu không chỉ một mà<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhiều trái tim trong căn phòng này.

Em mang một đôi giầy cao<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />gót, lóng lánh với chiếc xước nhỏ trên đầu và mái tóc búi cao, nhìn khác hẳn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />với mọi ngày, cũng không dập khuôn giống những phụ nữ cao sang ở đây. Chỉ là có<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chút gì đó hiện đại, trang nhã.

Em không biết lí do mình<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />được mời tới đây, sự thực thì có chút ngượng ép khi phải tới cái nơi đông người<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />này. Em ngại tiếp xúc và giao tiếp với tất cả. Nếu ở nhà, chỉ có mình em thôi,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Ken sẽ không gọi thẳng tên em ra, nhưng ở đây nhiều người quá, muốn gọi em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chẳng phải sẽ dùng từ “Moon”?, em sợ trong đám đông này, ngộ nhỡ có một cô gái<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tên Moon. Em kiếm tìm ánh mắt Ken, hy vọng sẽ có được một nơi bình an. Ken đứng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cao hơn hẳn chỗ em đứng, tỏa sáng trên đó, có vẻ như không biết được sự tồn tại<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />của em.

Lần đầu tiên em sợ hãi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tới tột cùng khi nhìn vào con người hắn. Không vì lí do gì, nhưng nhìn hắn lúc<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />này vô cùng đáng sợ, trước đây hắn cũng từng đánh em nhưng không thể đem sự<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />khốn cùng tới cỡ này, và trong khoảng thời gian sau này, hắn luôn mỉm cười<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hiền, mà giờ lại đem tới cho em sự hoảng sợ ghê gớm. Em còn cảm nhận chiếc giầy<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />của mình đang rung lên, còn đôi tay thì lấm thấm mồ hôi. Ken hay âu yếm em nay<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đâu mất rồi, trước mặt chẳng khác một vị bá tước cao sang. Chợt Ken không kìm<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />được khi biết em đang nhìn hắn, quay sang để đón lấy ánh mắt em, vậy nhưng vẫn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />là góc cạnh lạnh te. Em bàng hoàng trước điều đó, như một nỗi đau khẽ nhói<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trong tim, sự phũ phàng của hắn làm em lo. Tại em từ chối chiếc nhẫn ấy hay<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />sao? Ken nhìn không còn trìu mến và ân cần nữa rồi. Không, sợ Ken lạnh giá với<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />em lắm, ngộ nhỡ bị hắn ghét bỏ thì biết phải làm sao? Một cảm giác lạnh lẽo vây<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />kín tâm hồn, em đâu có muốn từ chối hắn khi ấy, chỉ là tự nhiên cái ngón tay<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />không nghe lời em đó thôi, tự nhiên có một người kiểm soát.

Ken nhận thấy sự bối rối<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trong đôi mắt em, biết em đang lo lắng đây mà, hơn ai hết hắn muốn đến bên để<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn kia, nhưng nếu hắn trùng đôi mắt xuống, những con<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mắt trinh thám có thể sẽ gây hại cho em, đặc biệt là lũ người của Interpol, chỉ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cần một cách nhìn khác của hắn tới em thôi, cũng đủ để biết được mức độ tình<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cảm của hắn rồi, vì riêng đối với em hắn rất khó để kiểm soát trạng thái. Nếu<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chúng biết, có khi nào sẽ bắt em làm con tin thì thật khó… Vậy nên cứ giả vờ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thế này để bảo vệ sự an toàn của người con gái hắn yêu, dù đã có một vài vệ sĩ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trung thành được gài theo em.

-M… -Yun mấp máy môi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhưng lại thôi, cậu thấy em lạ lắm, nhìn từ khoảng cách này mà đã cảm nhận sự<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />run rẩy nơi bờ vai gầy. Em nhìn bất động, vai hơi so lại, cậu cách chừng mười<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />bước chân, nhưng khi định gọi mà không thể cất thành lời. Vì sao ư? Vì đây là<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />buổi tiệc của người DEVILS, cậu và em thuộc hai thế giới khác nhau.

Em lẩn mình vào một chỗ.<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Cái từ “Moon” lúc nào cũng ám ảnh, cứ như nếu ai đó cất tiếng gọi là em sẽ quay<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lại ngay vì nghĩ là tên của mình. Nơi đây cao sang và phồn hoa, không phải dành<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cho em, và những con người ở đây cũng không chào đón một con bé hèn kém này.

Nép mình, lặng thầm nhìn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />dòng người… Một giọt nước mắt bắt đầu rơi. Em lọt thỏm giữa những tiếng cười,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />sợ Ken sẽ bỏ mình mất nên cố gắng lẩn ra xa hơn. Nếu không còn hắn thì em sẽ ra<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />sao? Hắn là người còn sót lại duy nhất bên em, không còn một người nào khác nữa<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đâu, em biết mà, nhìn dòng người kia mà xem, có khi nào chợt nghĩ tới em được<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chứ?

Ở góc tối này em có thể<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhìn thấy mọi người, Yun vừa bắt gặp ánh mắt em liền quay đi, cậu ghét em ư?<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Rồi thì Mes ở bên Perry, người anh trai mà em yêu quý dù anh đâu phải của em.<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Và cả Wine nữa, cũng không đoái hoài gì tới em nữa rồi, thay vào đó Wine đang<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhìn Luci. Thoáng có một suy nghĩ trong em…

Luci có một cái lúm đồng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tiền cùng bên với Mes, em thầm nghĩ. Luci cho em một cảm giác rất quen thuộc mà<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cũng rất thân thiết, ngay từ khi mới vào lớp, em đã để ý tới… Rồi em đang nhìn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />kĩ Luci, khuôn mặt Mes thì em quá nhớ rồi, đem ra so sánh cũng không có nhiều<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />điểm chung, ừ, nếu có thì họ đã nhận ra nhau ?

“Nhận ra nhau?”, em đang<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />có ý niệm gì vậy? Mặt em tối sầm xuống, các huyết mạch tự dưng căng dồn mà<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />không thể dãn để được thở, nếu không có lớp son bao phủ và phấn trang điểm thì<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />em nhợt nhạt lắm rồi. Đầu óc choáng váng, ngộ nhỡ điều đang suy nghĩ đúng thì<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />sao…?…!

Luci có cảm giác ai đó<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đang nhìn mình, không phải một mà là hai. Khi cô quay người sang bên thì Wine<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đã mất hút nên cô không thể biết có ai đang theo dõi mình ở góc độ này nữa,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhưng ở đằng sau lưng, Luci quay vội lại. Cái người mà theo cô tên là “Moon”<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đang trân trối nhìn bằng một ánh mắt hoảng sợ, lo lắng và phiền muội. Theo thói<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />quen, cô sẽ lại gần để hỏi chuyện vì từ cái lần “Moon” cứu Yun đó, cô đã có<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cách nhìn khác về DEVILS, ít ra vẫn còn có một người tốt.

Em lùi dần, Luci đang<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tiến lại gần em đó, Luci hay là Moon? Em khủng hoảng, mồ hôi nối tiếp nhau<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />vương xuống sàn, ngộ nhỡ là “Moon” tới để đòi em thì sao? Ngộ nhỡ anh Mes biết<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />em không phải là Moon, tất cả đều biết, cả Wine, Yun và ngay cả Ken nữa, em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />biết làm sao bây giờ, khó thở quá, đường cùng mất rồi, em cần phải chạy đi ngay<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lúc này. Em khó chịu quá!!!

Arrow bước ngang qua,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tạo thành ba điểm thẳng hàng giữa Luci và em. Hắn không đòi hỏi gì từ cái tình<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />yêu mù quáng của mình, chỉ là hắn đã biết Luci là ai, hay chính xác hơn, cái<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tên “Moon” là của người nào.

Luci không dám bước tiếp<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />vì Yun đã giữ cô lại, cũng vì Arrow đang đứng đằng kia, ai có thể bước qua tới<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />được. Nhưng thực sự Luci rất muốn đến an ủi em, vì ở cô có một tấm lòng vị tha<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cao cả, mặt khác, cô cũng đâu có biết được mình là ai. Chỉ nhớ cô đã được nhận<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nuôi từ hồi bé xíu, và có một mối thù sâu đậm với DEVILS.

Arrow lại để lòng được<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhìn người con gái hắn yêu, để những cơn khô hạn của trái tim được tưới mát dù<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chỉ một giây, trái tim hắn sắp hóa thành đá vì em mất rồi.

Đúng như mong đợi, được<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhìn em là cả một cơn mưa tưới mát hoang mạc, để mọi mao mạch lại được trở về<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />với những nhiệm vụ thường nhật và được sống. Trong mắt hắn chỉ mỗi em là đẹp<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thôi, cũng chỉ mình em có đủ thẩm quyền khóa trái nó lại. Hắn không biết em hận<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tới cỡ nào, nhưng… con tim hắn không dừng việc yêu em được. Có lẽ em trả thù<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />những hành động đắng cay của hắn trước đây bằng cách đánh cắp đi trái tim hắn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mất rồi, và thì, giấu biệt nó đi để không ai có khả năng tìm lại. Yêu em và bị<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />em đầy đọa thế này thật khốn cùng, từng giây trôi qua không được gặp em, hắn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />như một con cá mắc cạn không thể tới nguồn nước, chết dần chết mòn. Hạnh phúc<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />của hắn sẽ chỉ là nhìn thấy em thôi, dù em ở bên ai chăng nữa,… không phải vì<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hắn không can đảm để đấu tranh giành lại tình yêu, mà vì hắn không đủ tư cách<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />để được nói chuyện cùng.

Em nắm chặt lấy thành<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />ghế, một cơn sóng thần trong tâm hồn đang cuốn mọi thứ, em chao đảo giữa biển<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cả mênh mông, và không kịp thoát thân. Arrow dùng ánh mắt hối lỗi để nhìn mà em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cũng chẳng phân biệt được nữa, tự nhiên tất cả những người ở đây ai cũng như<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />ai,… quay cuồng. Vội vàng, em chạy nhanh để lẩn tránh thế giới.

-Hộc hộc hộc… – Em không<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />kịp mở cánh cửa nhà vệ sinh, máu đã ra ướt sàn.

-Ọe! Ọe!… Ọc! Ọc!… -<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Máu tuôn ra chẳng kìm được, cơ thể không còn bình thường nữa. Em ngã gục ngay<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tại bệ, máu ra nhiều quá, ho sặc sụa, lấy tay quẹt miệng làm máu nhem nhuốc cả<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />khuôn mặt. Rồi em thở mệt, em nhắm chặt mắt để lượng máu trong cơ thể vẫn tuần<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hoàn nên não.

-Ọe ọe!… – lại thêm<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />một lượng máu nữa tuôn ra, giống như trước khi về lại với DEVILS em cũng đã<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />từng bị như thế. Chắc tại vì dạo này không uống thuốc nữa nên lại tái phát<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chăng? Máu như là nước lã, ra quá nhiều, còn nhiều hơn nữa.

-Khụ khụ! – Em ho nấc<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lên như một bà lão. Nước mắt giàn giụa – Hu hu … hu hu… hu hu… – Em khóc thành<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tiếng. Cô đơn quá, liệu có ai ở ngoài kia quan tâm tới em không, Ken có còn lưu<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />luyến gì hay không?

Vừa rồi là Luci tới để<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đòi “Moon” của em? Em không muốn phải chấp nhận sự thật đó. Mes sẽ hờ hững và<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />không coi em là gì, Wine cũng không thiết em nữa đâu, Yun cũng sẽ chỉ có Luci,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />và Ken thì sẽ có hàng tá cô gái vây quanh,… không còn ai đoái hoài tới nữa. Giờ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thì tất cả đã hết rồi… em phải học cách để rời xa cái từ “Moon” thân thương ấy<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />sao?… Nước mắt và máu quyện lại, em ngủ thiếp đi trong đau khổ,… trong cơn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mê… mộng mị… giông tố.

Em đâu hay ở ngoài này,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />họ vẫn đang kiếm tìm em.

Mes tỏ ra thờ ơ với<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Perry, anh chẳng quan tâm tới những điều cô nói. Em gái anh đang làm gì ở đây,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lũ DEVILS độc ác gọi em tới ư, hay là Sếp? Anh vẫn đang nghĩ em là Moon, ngay<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />từ lần đầu gặp em anh đã cho rằng đấy chính là em gái mình rồi, cô em gái mà<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />anh khao khát tìm lại sau bao nhiêu năm bị người cha ngăn cản. Vừa nãy nhìn em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thương quá, trong thời gian qua anh không ngừng tìm kiếm vị trí em ở, nhưng kết<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />quả là con số không. Cái hôm mà anh giả vờ coi như anh nhận em ấy, lòng anh đau<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />như cắt, anh phải dối em dù trong lòng luôn coi em là gia đình của mình… Anh<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />ghét cái sự giả tạo của DEVILS, lúc nào cũng phải giữ mình trong khuôn khổ để<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />che đi tình cảm thật sự. Anh muốn được như em, dám thể hiện tình yêu mà anh lại<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />không thể. Hận rằng mình là anh mà không làm tròn trách nhiệm, cứ nghĩ trung<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thành với chủ nhân là ép em không được đến với Sếp…

Anh biết làm gì đây, anh<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />yêu em nhiều lắm, có những đêm dài anh bật tỉnh khi nghĩ về người em gái tội<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nghiệp,… Có những khi anh lại nghĩ, hay là từ bỏ tất cả để được sống cuộc sống<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />bên em gái mình… nhưng không thể… Liệu có còn cơ hội cho anh được không khi anh<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />biết em gái thực sự không phải em?

Wine đã có thể đưa đến<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />kết luận chính xác, Luci là em gái mình. Hắn đã làm xét nghiệm nhanh với mẫu<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tóc của cô với chính mình. Có thể Luci theo gen lặn nên không có mấy đặc điểm<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />giống Mes hay cha, Wine chau mày, nhưng cô em gái này theo tổ chức phản DEVILS…<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Liệu Moon biết được sự thật này sẽ ra sao?, hắn vẫn đang nghĩ tên em phải là<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Moon. Hắn đang kiếm tìm em ở buổi tiệc này những không thấy, e rằng đây sẽ là<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />một cú sốc lớn với em mất. Đáng lẽ ra tình máu mủ phải được thể hiện trong lúc<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />này, nhưng hắn với Luci đâu đã từng gắn bó, mà có thể cảm thông, hắn lại đang<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đau xót cho người con gái trong quá khứ tên là “Moon”. Vậy nên hắn quyết định<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />không nói với Mes, cha hay một ai khác, cứ để đây là bí mật thôi.

Yun cũng đang trong tâm<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trạng nhức nhối, cậu không thể tập trung được, đôi mắt cứ bắt tìm em. Cậu nhớ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />em nhiều lắm, và cũng lo sợ em bị lũ người DEVILS kia hãm hại. Vừa rồi nhìn em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trang trọng trong bộ váy kia, phần nào nỗi lo cũng dịu bớt, không, đấy chỉ là<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lớp vỏ bọc thôi, cậu nhận thấy sự đau khổ đè nén, biết tìm em ở đâu đây…? Biết<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thế cậu đã nắm lấy tay em ngay từ đầu…

z

Người đàn ông đã ngăn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cản em, là một linh hồn.

Có một cảm giác gì đó ấm<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />áp đã siết lấy tâm hồn, ngay lúc Ken trao cho em chiếc nhẫn quý giá. Còn hơn cả<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />được an toàn trong vòng tay Ken, hay được cười với anh Wine, thoải mái bên Yun,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hơn cả người phụ nữ đã ôm ấp em lần cuối ấy,… hơn mọi thứ. Một hơi thở nhè nhẹ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />có phần quyết đoán, bảo ban hay là bắt em phải làm thế – từ chối con người kia.

Em không phủ nhận tình<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cảm của Ken, cũng có thể khẳng định em luôn nghĩ về hắn, và cần hắn… nhưng cũng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />sợ hắn biết nhường nào. Trong giây phút tưởng như sẽ thuộc về hắn ấy, em lại<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tìm thấy có một hạnh phúc nhỏ nhoi và đầm ấm, một điểm tựa nơi tâm hồn, mặt<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />khác có gì đó phải vâng lời, như thể trên Ken còn một người nữa có thể áp đặt<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mọi tư tưởng của em.

Em không thể biết người<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />ấy là ai đâu!

Nhưng ở một cõi hư vô<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nào đó, cha đã có mặt kịp thời để ngăn cản con quỷ kia. Chỉ có thể hiểu được<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hiện tượng này theo nghĩa lí tâm linh, vì phản khoa học. Người có quyền hành<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chính là cha Trac của em, cha đã khuyên em co ngón tay lại đấy. Cái cảm giác<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />yên ổn là cha đang đến bên con gái, siết chặt để con mãi được ở trong vòng tay<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />của gia đình. Vì chính cái kẻ ác độc đã giết mẹ Renny và cả người cha này nữa,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thế nên có ai chấp nhận kẻ đó là con rể mình được chứ. Vậy nên dù là một linh<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hồn ông cũng cố gắng bằng mọi giá vượt qua ngưỡng cửa âm dương để soi cho em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />một con đường dù em chẳng biết ai đã can thiệp vào. Và đương nhiên, lời cha nói<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nặng hơn những lời âu yếm của Ken nhiều nhiều.

Thế là em đâu có cô đơn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhỉ? Không, cha Trac chỉ có thể đến bên em lần đó thôi, lần duy nhất, và em sẽ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chẳng còn ai trong đường đời này nữa, kể cả trong tiềm thức, giấc mơ, hay một<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />giá trị tinh thần nào đó.

Em nằm ngục xuống từ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lâu, cho tới khi tỉnh thì đã một tiếng trôi qua. Những tiếng động huyên náo<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />ngoài kia trở thành im lìm trong căn phòng nhỏ bé của một góc khu nhà WC. Em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />vẫn thu lu và nhìn vô định vào hướng cửa, liệu có một cánh cửa nào được mở ra<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cho em đi tới…

Bước chân ra ngoài kia<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />sẽ đối mặt với thực tai thế nào đây? Em là Moon hay Chris? Hay chỉ là một kẻ bị<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đày ải? Việc em đã cứu Yun cho thấy Moon ở trong em, người mẹ Hanmony ấy thuộc<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />về tổ chức WHITE, em đã từng cứu một người thuộc tổ chức này, vậy hay em sẽ là<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Moon? Nhưng… cha em là một cán bộ của DEVILS, và mẹ em không bao giờ từ bỏ lòng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trung thành với tập đoàn ngầm này. Em đã từng ăn cơm của DEVILS, sống trong môi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trường DEVILS, có khổ cực, có bi thương, nhiều lần muốn rời bỏ thế giới vì<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />không chịu đựng nổi, nhưng nếu không có DEVILS liệu em có một nơi để dừng chân.<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Cơm gì thì cũng là cơm, nếu không có những bữa cơm lắm sạn ấy sao có thể tồn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tại… Em là Chris?

Một mớ bòng bong, chịu<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thôi, không thể biết được mình là ai, vì em còn nợ Hanmony nhiều lắm, nợ cả con<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cô nữa, cũng lại nợ Arrow và Ken, cả hai người anh… Cố mò dậy, em đứng một lúc<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />để chấn tĩnh cho hệ thần kinh trở lại với chính mình. Rửa mặt và quét một lớp<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mặt nạ dày đặc phấn, lại như lúc ban đầu khi em tới đây,… Ra ngoài cửa thật<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />điềm tĩnh trên đôi giầy cao cấp, em tiến thẳng tới lối ra.

Tất cả những ai ý định<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tìm tới em vẫn không ngừng con mắt, trong đó có cả Mes. Họ rồi cũng thấy em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trong đám đông, và đều có chung một mong muốn, được bảo vệ em.

Đầu tiên là Luci, cô sẽ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hỏi em một vài thứ, nhưng lại bị chặn lại bởi những tiếng nói chuyện xã giao.

Yun liếc thấy Luci đang<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hối tiếc gì đó, và cậu cũng nhìn thấy em, nhưng không thể tới gần,… vì ranh<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />giới…

Wine là người thứ ba,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hắn chẳng phải như hai người trên, có gì phải lo sợ về vai vế khi hắn là một<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />người cao cấp trực thuộc cơ quan đầu não của DEVILS, nhưng hắn đã từng lợi dụng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />em để tiếp cận với nhóm người WHITE, hắn tự thấy mình không thể,…

Từ góc nhìn khuất, Arrow<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhắm mắt lại, dù rằng trước khi thấy bóng dáng quen thuộc, hắn đã xốt xắng biết<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhường nào, nhưng giờ đã đạt được rồi, hắn lại thôi ngay mọi ước muốn trao cho<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />em ánh mắt yêu thương,…

Mes có thể đem lại những<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />gì em mong muốn, một vài cử chỉ nhỏ nhoi của anh thôi, như là nhìn em, không<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cần phải cười hiền đã kéo em khỏi cơn bão rồi. Anh không phải anh trai em, cũng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />không phải là người gì đó đặc biệt, nhưng chính cái ngỡ tưởng về một người anh<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đã đem tới cho em sự tồn tại này, lúc này đây có thể anh sẽ là người phù hợp<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhất để dỗ dành và che chở cho, nhưng… chưa bao giờ Mes từng làm thế cả. Vẻ bề<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />ngoài của anh còn lạnh lùng hơn cả hai người Sếp kia dù trong lòng có nghĩ gì<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chăng nữa,… nên… anh không thể tới bên em lúc này, …

Còn Ken, hắn có chủ đích<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />muốn để em tới đây là vì muốn lũ WHITE đáng ghét mà tiêu biểu là thằng nhóc tên<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Yun phải biết rằng em là người của DEVILS. Hắn có phải lo sợ điều gì từ phía<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />“cánh gà” đâu, hắn dám khẳng định mình sẽ bảo vệ được em, dám chắc chắn sẽ mang<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lại một địa vị, sự vinh hoa, hay bất kì thứ gì cho em… nhưng vẫn là em, liệu em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />có muốn hắn ở bên hay không? Em đã chối từ chiếc nhẫn ở thời điểm mà hắn đã yêu<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />em quá nhiều và nghĩ em cũng như thế,…

Một rồi vài phút để hắn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />suy nghĩ, để từ bỏ một bữa tiệc sinh nhật “khủng bố”, vẩy hết những long lanh<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lấp lánh của vật chất, cường quyền,… Chẳng lẽ em không nhận tình cảm của hắn là<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đã từ bỏ? Không, tình yêu của hắn dành cho em lớn hơn cả núi, bao la hơn biển<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cả, và dạt dào hơn mẹ đất,… thế thì phải đi tìm em ngay thôi.

Ken để ly rượu rơi tự<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />do, một tên vệ sĩ đã kịp thời đỡ lấy, hắn cởi luôn lớp áo khoác bạc tỉ, sải<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />bước nhanh chóng ra ngoài ngay lập tức mặc kệ những ánh mắt tò mò hay sự ngăn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cản của Rồng Đen.

Hòa vào dòng người trên<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />phố, Ken cũng đã nhìn thấy em bước ra từ một cửa hàng sang trọng. Hắn thấy ở em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />một thứ gì đó dứt khoát, không chút tiếc nuối, em đứng trên đôi chân mình, mái<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tóc buông dài và ôm một cái bọc. Bay biến những diêm dúa cầu kì trong trang<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />phục, chỉ còn lại đôi chân trần và nụ cười hồn nhiên. Em lang thang trên con<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đường và dừng lại trước một góc tối. Ken bước cách em một đoạn ngắn, hắn không<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />gọi em ngay vì muốn biết suy nghĩ kia. Ken đi theo lối đó, em dừng lại, nhìn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />vào cái bọc đựng một khoản tiền. Có thể em đã đem bán những món xa xỉ kia<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chăng, em đang nghĩ gì vậy, hắn đã chọn rất kĩ các sản phẩm đó để rồi em ném<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />qua cửa sổ? Ken biết được lí do sau đó vài giây, em đặt tất cả tiền vào chiếc<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mũ rách rưới của một người đàn ông mất hai chân và bên cạnh là một bé gái chừng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />sáu, bảy tuổi. Hai cha con họ nhem nhuốc trong mấy miếng bìa carton, ngay tới<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />áo còn không đủ mặc. Người đàn ông chỉ nhìn rõ lồng tử và hàm răng vổ, mái tóc<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />rũ rượi như bị điện giật, đôi tay còn lành lặn nhưng còn chẳng nhìn thấy cơ đâu<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />vì chịu đói trường kì. Đứa con gái rúc vào người cha, hàm răng sún dơ bẩn, cái<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />áo vớ được giống như áo sơ mi của người lớn phủ kín người. Em đặt số tiền một<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cách trân trọng chứ không như những người qua đường vẫn thường ném mấy xu một<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cách rẻ rúng. Em ngốc lắm, số tiền này thậm chí còn không thể mua nổi một bên<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />giầy em đi, mà lại đem bán rẻ để đưa cho cái người khuyết tật kia, ông ta có<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thể làm gì với khoản tiền này chứ, còn đứa bé con kia nữa, nó chỉ quen đếm và<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhặt nhạnh một vài đồng tiền nhỏ mà đâu nhìn thấy xấp tiền lớn bao giờ. Đâu<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />phải cứ cho đi vô tội vạ như vậy là sẽ được, Ken nhìn em trầm lắng. Em tốt quá,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />một người tốt như thế thì đâu hợp với hắn.

Em bé nhìn em với một<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />ánh mắt biết ơn. Ánh mắt tăm tối kia vẫn có thể cười để cảm ơn, thì ra còn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhiều người bất hạnh hơn em nhiều lắm. Em tháo chiếc xước màu bạc trên mái tóc<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />và đặt lên đầu em bé. Vuốt nhẹ từng lọn tóc mây chẻ ngọn, gỡ rối một vài chỗ,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />và mỉm cười. Em ấy đã cám ơn và cười thích thú. Em đáp lại cũng bằng một nụ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cười vui khôn xiết, giống như ba người họ là một gia đình. Đó là ánh nhìn hạnh<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />phúc. Trong khoảng khắc ấy, Ken biết vì sao em lại từ chối hắn, em là một thiên<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thần, một thiên thần bị bao bọc bởi một con quỷ tàn ác và độc đoán nhất thế gian<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />này. Hắn cho đi một thì muốn nhận lại mười, còn em, em cho đi mọi thứ chỉ cần<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhận lại một nụ cười,… Em khác hắn nhiều quá, nhưng chính điều đó đã khiến hắn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thay đổi. Hắn nhìn vào người cha và đứa con gái kia lại cảm thấy thương xót,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chưa một lần nếm mùi đau thương, chưa từng cảm thông với người khốn khổ, thế mà<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lúc này hắn chỉ muốn rút hết tiền trong ví ra để làm việc tốt thôi. Sự thánh<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thiện của em đã chọc thủng tất cả những gì thuộc về hắn. Có thể trước giây phút<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />này, DEVILS và em ngang bằng hoặc là DEVILS có nhỉnh hơn chút xíu, nhưng hiện<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thời thì khác rồi, cán cân đã chịu sức nặng của em mà lệch hẳn xuống.

Đứa bé đưa cho em một<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chiếc bánh nhỏ, còn nguyên vẹn trong số những mẩu vụn. Em chìa tay đón lấy, và<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />ăn ngon lành dẫu biết hệ tiêu hóa mình không tốt. Từ trưa tới giờ em đâu đã<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />được ăn gì.

-Chị tên là gì? – đứa bé<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lên tiếng.

-M… À… Chris. Chị là<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Chris – Ken thấy lạ vì sao em lại giấu tên, cái tên Chris chẳng gợi cho hắn một<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />điều gì. Em xoa đầu con bé – Ừm, chị là Chris – rồi em hướng mắt lên nhìn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trăng, nhưng giữa com hẻm của hai tòa nhà cao tầng này làm gì có mảnh trăng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nào. Và em biết, mình không phải là Moon.

Sau đó Chris chia tay<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hai người và bước đi vào con phố đông người.

-Ai là Chris? – Em nhận<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />ra giọng nói quen thuộc, nỗi sợ hãi lại căng tràn như ngày nào. Lo lắng, những<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cảm giác yêu thương tan biến, em có cảm giác trước mình Sếp chứ không còn là<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Ken, em không thể quay lại.

-Dạ! – không đề cập tới<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />câu trả lời, Ken vẫn chờ đợi em lên tiếng. Rồi thì kiểu gì Ken cũng biết thôi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nên em lại quyết định trả lời, không giấu làm gì – Là em! – vẫn không nhìn lên<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />dù đứng quay lưng với Ken. Nếu Ken biết em không phải là Moon mà ruồng bỏ thì<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đành phải buông tay, sống với cái tên của người khác mãi được ư?

-Ai là Moon? – Ken bắt<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đầu nghi vấn, hắn biết em thật thà như vậy sẽ không thể nói dối đứa trẻ kia, mà<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chẳng có gì phải giấu một người dưng về tên mình như thế cả.

Em không dám trả lời,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nếu có ai biết được đáp án chính xác của câu hỏi trên, thực lòng em rất muốn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hỏi bằng được nhưng lại vẫn muốn chỉ là một dấu hỏi chấm trong đầu.

-Dù thế nào chăng nữa em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />vẫn là của ta! – Dứt lời, Ken đến bên và ôm lấy em. Chris không tiếp nhận,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhưng cái siết của hắn chặt quá, em chỉ là một con manocanh không hơn không<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />kém. Một ngọn lửa đang rực cháy vây quanh một đá tảng, dù có cháy trong nhiệt<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />độ ghê gớm, cũng không thể làm cục đá mài chảy nhựa,…

   Trời lâm thâm mưa tiếp thêm cho hắn một chút<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cơ hội, những ánh đèn cao áp, một vài chiếc lá rơi,…

  Trên tòa nhà cao tầng, Arrow hướng tầm nhìn,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mắt kính được chỉnh ở trạng thái ống nhòm. Arrow cứ đứng bất động, hắn đã nhìn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thấy ánh mắt em kiếm tìm Ken, rồi thất vọng khi Ken không nhìn mình trong buổi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tiệc, và giờ là để yên cho Ken bao bọc. Vậy là hắn thua Ken thêm lần nữa rồi,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mọi thứ quan trọng của hắn, DEVILS và người con gái hắn yêu,…

Em đã chấp nhận Ken rồi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />ư? Thế thì hắn đành phải là kẻ gánh mọi nỗi hận thù thay người anh vậy, Arrow<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thở dài, mãi thì hắn cũng chỉ được làm kẻ dọn dẹp cho con chim Đại Bàng Trắng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />may mắn kia thôi. Nếu em yêu Ken, hắn chấp nhận gánh mọi tội lỗi cho người mà<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />em yêu để em được hạnh phúc. Thậm chí đến mức mà hắn phải lấy một phu nhân tài<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />giỏi cỡ Ruby để con Đại Bàng chút bớt gánh nặng và chỉ thuộc về em, hắn cũng sẽ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đồng ý.

…DEVILS cần phải được<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />phát triển và cuộc đời màu hồng sẽ phải nắm lấy em…

Người ban sự sống tới<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cho có bao giờ em biết?

Việc sửa đổi thông tin<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />có đôi chút gián đoạn, Arrow cần phải có sự thông qua của Ken để thay cái từ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />“kẻ tàn nhẫn” ấy là mình. Hắn đang đắn đo, nếu nói ra liệu Ken có để hắn sửa<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />không? Xét về độ ích kỉ thì cả hai đều ngang ngửa, hắn nghĩ gì thì Ken cũng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />vậy, nhưng ở đây lòng tự trọng của một thằng đàn ông có cho phép Ken để hắn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />làm? Arrow có chắc câu trả lời là không, thế nên mới cần thuyết phục, hắn tự<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cười vào mặt mình, cũng có ngày hắn phải uốn lưỡi vì một cô gái. Thôi được, nếu<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Ken nhất định không đồng ý thì hắn cũng bắt anh ta phải cho phép.

Nhưng không biết có phải<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />là may mắn hay là xui xẻo, người đang sử dụng máy của Sếp lớn không phải Ken mà<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lại là người trong cuộc.

Chris đang có một ý<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tưởng, em thiết nghĩ cái trang mạng hôm trước chưa truy cập vào được có thể do<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />màu chữ trùng với màu nền, chỉ cần bôi đen là có thể đọc tiếp những thông tin<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />về gia đình mình. Lúc này đây em rất muốn tìm hiểu những mảnh ghép còn xót lại<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />về cha và mẹ, dù Ken ở đây cũng không thể cản em được.

-         Em muốn tìm hiểu thông tin! – Giọng em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hơi yếu, đôi mắt không nhìn Ken mà dán vào lap trên bàn. Hiện giờ cả hai đã về<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhà.

-         Được thôi em! – Ken vươn người lấy máy<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cho em, không giống mọi lần, khi về em sẽ phải thay đồ trước, mà hôm nay lại<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />muốn đọc thông tin gì đó ở máy tính của hắn, thật lạ. Nhưng vì em muốn… hắn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cho phép em kể cả là muốn can thiệp vào chuyện đời tư. Khởi động máy giúp rồi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hắn vào phòng tắm để em được tự do.

Một hộp thoại hiện lên<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trước màn hình vừa đúng lúc Chris chuyển tới trang cần đọc, việc này đã chặn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lại hoạt động của máy tính. Chữ “From: Arrow” to đùng khiến em không thể không<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chú ý, thư của Arrow gửi Ken. Trong trường hợp này đương nhiên em sẽ gọi Ken ra<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />để hắn trao đổi với người Sếp thứ hai, nhưng vì đang nóng lòng muốn tìm hiểu về<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />người cha tên Trac, em đã kéo hộp thoại xuống góc trái để tiện quan sát trang<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chủ. Do đã được cài đặt sẵn, vì thông thường chỉ Ken có quyền động tới cái máy<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />này nên hộp thoại nhận một cái click chuột đã tự động mở hộp tin.

 “Đề nghị sửa từ “Đại Bàng Trắng” ở trang số 5<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thành “Báo” vì con bé đó ” – Arrow chỉ gói gọn trong cái từ “con bé đó” có gạch<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chân, bức thông điệp chỉ có vậy nhưng hàm ơn sâu sắc. Hắn không dùng từ “Moon”<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />vì người hắn đề cập tới không phải cái tên ấy, nếu là “Chris”, Ken không đọc<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />những trang trước sẽ chẳng thể biết. Còn “con bé ấy” nghe thật vô tình và không<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />có gì liên quan đến mình, có thể sẽ đạt được mục đích câu nói. Arrow thở dài,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />“con bé ấy” chẳng có gì ràng buộc hắn, nhưng lại có một chỗ đứng nhất định<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trong trái tim nghèo nàn này. Hắn hy vọng Ken sẽ vì yêu em mà nhấn chấp thuận.

Trang số 5? Hôm trước<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nếu nhớ không lầm thì em đã đọc hết trang số 4. Chris nhắm mắt mà nhấn chấp<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thuận, em làm thế là không được phép nhưng cái hộp thoại cản trở việc truy cập<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />dữ liệu. Mà không có sự lựa chọn nào khác ngoài khung “Accept”, từ khóa<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />“Decline” và “Later” đã bị làm mờ, không thể cho chuột chạm tới. Em mong rằng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Ken cũng sẽ đồng ý với hộp thoại này vì thông thường giữa hai Sếp đều tin cậy<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tuyệt đối lẫn nhau. Không một chút đắn đo thêm, em khao khát được tìm về gia<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đình…

Hộp thoại biến mất, em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đã bôi đen toàn bộ phần văn bản mà không thể nhìn thấy gì. Thêm một vài suy<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nghĩ, có thể cách để chìm văn bản này đã cổ, em dừng việc bôi đen, nhấn chuột<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thử vào một vài chỗ nhưng không có kết quả. Không bỏ cuộc, em cố click vào viền<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />khung và… thành công. Ra là một bức phông màu tối đã che mất lớp văn bản phía<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />dưới, kiểu như khung cửa sổ vậy, nếu muốn nhìn vào trong nhà, cần phải mở cửa<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />ra. Thì đây, em dỡ bỏ bức phông là chữ đã hiện ra toàn bộ.

“ Trac bế đứa bé không<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />phải con mình theo, đi tới nửa đường mới nhớ ra rằng đây là con của người phụ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nữ kia. Thời gian lúc này là gang tấc, Renny có thể không kịp thoát khỏi vụ nổ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />vừa rồi, tình yêu dành cho người vợ đã tiếp thêm cho Trac can đảm, anh phi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />ngang qua khu hành lang và đặt đứa trẻ ở yên đấy, dưới một tán lá trong lành và<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />yên bình, rồi vội lao mình vào vụ nổ.

Trong đám khói mịt mù,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Trac mập mờ nghe thấy tiếng trẻ con kêu gào ai oán. Khi tiến gần hơn chỉ kịp<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />bắt lấy tay vợ mình. Renny ôm chặt đứa bé mà mấy ngày nay vẫn chăm sóc, khuôn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mặt cô đã biến dạng, lớp da chảy xệ, máu và dây thần kinh lộ hết. Trac kinh<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hoàng khi không còn nhìn thấy đôi chân vợ mình đâu, đã nát toét, quả bom đã càn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />quét cả một góc bệnh xá. Renny còn không kịp nhìn Trac và đứa con gái ruột<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thịt, cô đã chết. Đứa bé trong vòng tay cũng chỉ kịp hét lên thêm một tiếng thì<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />quả bom thứ hai nổ.

Vậy là Trac cũng từ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trần…”

Chris cắt nát cả móng và<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lớp thịt đầu ngón tay, nước mắt chảy ra còn hơn cả hồ, khuôn mặt em rung lên<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />những cung bậc chết. Có nỗi đau nào hơn khi hình dung ra đôi chân của mẹ đã<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thành cát bụi, be bét máu, và rồi cả cha cũng thành tro. Em cố không để tiếng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />khóc lạc mất mình, tiếp tục đọc,… ước gì được là đứa trẻ ấy… để cùng lên<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thiên đường trong vòng tay mẹ.

“Ngày 29 tháng 10 năm<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />1993, phu nhân của Sếp lớn sinh hạ một bé gái chưa đặt tên. Và 29 tháng 11 năm<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />1993 là ngày giỗ của bé gái vô danh ấy! (Bổ sung: Bé Moon đã may mắn được một<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />gián điệp hợp tác với bà Hanmony trông thấy và đưa về WHITE, người này tuy<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />không biết bé Moon là con của Hanmony nhưng đã cho bé được sống trong cộng đồng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tổ chức WHITE và có một tên mới là Luci).

Người đã dũng cảm hy<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />sinh người em mình để thăng tiến cho địa vị là Báo. Chính Sếp đã cho nổ hai quả<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />bom cách nhau chừng 100s để chắc chắn cho sự đưa tiễn đứa em xấu số về chầu<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trời. Việc làm này chính là tấm gương để toàn thể nhân viên DEVILS học tập,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nghi nhớ: Kể cả là người thân trong gia đình, nếu họ cản trở đường tiến thân<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />của mình, có quyền được khử”.

Thật ghê tởm, em vò đầu,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />không tin vào những dòng chữ trên màn hình kia, lũ quỷ này còn ác hơn cả thú<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />rừng. Mức độ kiên trì giúp em đọc nốt toàn bộ, không bỏ xót một chữ nào tới hết<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đoạn. Không có một từ “ Arrow” hay  “Báo”<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nào thêm nữa.

Kết luận rằng, làm ngược<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lại, đem thay thế từ “Báo” bằng “Đại Bàng Trắng” hay đích danh là “Ken” thì đã<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />rõ chân tướng, trong ngôi nhà em đang ở đây có một con quỷ khát máu. Chris giật<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mình hoảng sợ, em bối rối hay là không thể tin được. Có chuyện anh ruột giết em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />gái ư? Nếu em không sai thì Ken hơn em bảy tuổi, ở cái tuổi con nít ấy mà dám<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />…

Arrow ngưỡng tưởng đã<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hoàn thành, hắn gập mạnh lap, rồi quảng vào sọt luôn không thương tiếc. Vậy là<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />kết thúc rồi, “con bé đó” giờ chỉ là một hạt cát, nếu nó có hận hắn và muốn cầm<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />dao kè cổ thì cũng mặc. Chẳng còn liên qua gì nữa, hắn là Sếp và hắn có quyền.<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Thậm chí “con bé đó” không có quyền được tiếp cận tới hắn huống chi mà có ý<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />định trả thù. Đã đến lúc để ý chí đạp lại tình cảm,… nhưng… con tim hắn đã khắc<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />ghi hình bóng ấy mất rồi !

Ken sấy mái tóc, hắn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />muốn là bờ vai để em dựa vào nên cần chỉnh chu. Hôm nay thấy em lạ lắm nên cần<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />phải dịu dàng với hơn chăng? Hắn cười một nụ cười của người đang yêu.

Chris tin vào những gì<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mình đang nhìn thấy, em không ngờ Ken lại là một kẻ bỉ ổi như thế. Giết em gái<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đã là một cái tội không thể dung thứ, chưa hết, hộp thoại vừa nãy có khi nào là<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hắn ép em trai mình phải thay từ “Báo” thế chỗ “Đại Bàng Trắng”. Kinh tởm! Em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hít một hơi dài, Sếp nhỏ rất trung thành với hắn mà hắn lại làm thế, đổ mọi tội<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lỗi lên đầu Arrow ư? Đểu giả, hại một đứa em bé tý rồi cả một người em chỉ kém<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mình có vài tháng. Phải rồi, nghe đâu Arrow cạnh tranh địa vị với hắn kia mà,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hay là nhân dịp này hắn muốn dìm Arrow xuống.

Em đứng dậy, lượt qua<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đám ảnh bày trên bàn của hắn. Một đứa trẻ khôi ngô mà ác độc ghê gớm, bức ảnh<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />khi ấy Ken còn nhỏ, mái tóc đen chưa nhuộm và một nụ cười khinh khỉnh. Ờ, đúng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />rồi, hắn đã từng bắt em “chơi” với mấy con chó thì sao không dám làm thế. Nếu<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />so sánh việc Arrow đã làm, giết Hanmony, em còn có thể hiểu được là vì Sếp coi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trọng kỉ cương, dẫu sao bà ấy là kẻ tội đồ. Sếp làm thế mà em đã hận tới tận<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />xương tủy thì cái việc giết cha mẹ em – những người vô tội, cứ cho là ngoài ý<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />muốn đi, nhưng đứa trẻ sơ sinh bé tý ấy thì sao. Ngốc thật, thế mà em còn định<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trao gửi cả đời cho hắn, chắc là chỉ một thời gian ngắn nữa là tới lúc hắn cho<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />em thành món thịt rán rồi. Em cười theo cái cách hắn đã từng cười, nhạt<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhẽo,…

Nước mắt đã khô tựa lúc<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nào, loại phấn cao cấp và mascara không trôi trong trường hợp nãy cũng bị nhòe<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />vì những giọt nước đã khóc cho cha, cho mẹ, cả hai người bạn cùng tuổi kia. Có<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lẽ nhiệt độ ở Nam Cực cũng không bằng con tim của Ken rồi, thế nên hắn mới dám<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />làm những điều kinh khủng thế…

Hiểu rồi, người của<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />DEVILS là phải thế!

Ken bước ra với vẻ mặt<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />vui sướng, hôm nay là ngày sinh nhật đặc biệt nhất của hắn vì có em, còn gần<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nửa tiếng nữa là đã qua ngày hôm nay rồi, vậy nên cần trân trọng thêm những<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />giây phút này… Đôi môi hắn vẽ lên đường cong trái tim, sống mũi thanh tú và<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />một mùi hương nhè nhẹ…

-         Xoảng! – Ngay khi chạm tới mắt hắn, em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đã sợ xanh mặt. Những sợi tóc bết chặt lại, mười ngón tay bấu vào thành bàn và<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chiếc khung ảnh rơi mạnh. Mảnh vụn loảng xoảng trên bức ảnh hắn còn nhỏ, tựa<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />như mặt băng bị đập tung, nhưng cái ánh nhìn độc đoán của cái tuổi nhỏ kia vẫn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />sắc đá. Mọi hoạt động lúc này tạm ngưng để tập trung vào hô hấp, em cố gắng lùi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lại, trước mặt em lúc này là một con quỷ đội lốt người không hơn không kém.

Ken nhìn em, hắn cũng nhìn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />vào cái máy tính phía xa, có lẽ em đã đọc một vài chiến công của hắn chăng, năm<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />20 tuổi hắn đã từng giết tới hơn 50 cảnh sát chỉ trong hai tiếng bằng súng, và<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />sau đó vài ngày thì 100 kẻ chống đối DEVILS đã bị hắn cho nếm thử khẩu thần<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />công với tốc độ 2 phút 05s,… Nhiều lắm, hắn đã nói là rất độc ác mà, yêu hắn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />em phải chấp nhận điều đó, nên sớm muộn gì cũng phải cho em biết thôi. Ken bước<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chầm chậm lại gần em, vẫn là ánh mắt điềm đạm dành riêng…

Trí tưởng tượng của em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lúc này phô hết ra, em nghĩ những bước chân của con người kia đang giẫm đạp lên<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />máu, da thịt người… lênh láng dung dịch màu đỏ giữa nền gạch gỗ, có tiếng mèo<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />con kêu trong làn gió thoảng thảm thiết, và mùi hương toát lên từ người hắn sặc<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mùi máu…

Nhớ lần trước, hai tên<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />sát thủ ở tổ chức Green ám sát, cái lúc mà chạy xuống tầng hầm em đã buông xuôi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tất cả, mọi nỗi sợ vượt qua ranh giới… may mắn thay em lại va vào thùng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />dầu,… cảm giác lúc này cũng tương tự như thế, đứng trước hai vực âm dương,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chỉ cần con quỷ Ken kia chạm vào em là vĩnh viễn chết… Bản năng sinh tồn lại<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trỗi dậy, em muốn cầu cứu để tồn tại,… nhưng biết gọi ai đây khi mà người duy<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhất ở bên em lúc này là tử thần…

-         Reng reng reng! – Tiếng chuông điện<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thoại đổ. Ken dừng bước chân, hắn chuyển hướng. Tầm này thì có thể là ai to gan<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />gọi được, nhưng nếu không nghe máy thì có lẽ tiếng chuông vẫn cứ kêu ồn ào. Hắn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhấc máy lên, Ruby gọi. Cô nàng tìm không thấy hắn đâu nên gọi bằng mọi số điện<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thoại, hắn cứ để cô ta thao thao bất tuyệt, đôi mắt vẫn trông chừng em, hắn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />biết sợ một người… Nhìn mắt em đen xì vì nhoen, phảng phất một nỗi buồn và sự<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lạnh giá.

Tiếng chuông đã kéo em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lại, giống với đồng hồ báo thức hẹn lúc 0h mà ngày nào vẫn dùng. Em chợt tỉnh<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />khỏi ảo tưởng, bình tĩnh lại thì ra trước mặt mình là một con người.

Ken cụp máy, hắn không<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nói gì trong lúc đàm thoại và cũng chẳng cho Ruby cơ hội được chào tạm biệt.<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Ánh mắt em đã làm hắn mất suy nghĩ, em đang nhìn một cách hoảng sợ, còn hắn bị<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />ánh mắt ấy làm nhỏ bé cái tôi.

-         Sao vậy em? -  Giọng trầm ấm tràn đầy tình thương – Mệt à?<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Có cần… – Hắn chưa kịp nói hết thì em đã chen ngang:

-         Không! Không sao! Không sao! Chẳng sao<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cả!

-         Nghỉ đi! – Hắn đưa tay lau mồ hồi cho<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhưng em đã đẩy ra.

Hít một hơi dài, lấy hết<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />dũng cảm để thốt lên lời.

-         Tôi là Chris, cha tôi là Trac và mẹ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tôi là Renny. Họ đều là nhân viên của tập đoàn Thương Mại DEVILS, gia đình tôi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trung thành tuyệt đối với DEVILS, không phải gián điệp.- Em nói không kịp đớp<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hơi – Thời gian qua tôi đã bị mang lốt con của gián điệp và phải chịu sự trừng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />phạt của tập đoàn, giờ tôi cần lấy lại những gì thuộc về mình! -  Em quả quyết, không có ý định phục thù Sếp,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />vì hắn là đấng tối cao, nhưng em có quyền được trả lại một tuổi thơ …

Ken không hề biết điều<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />em đang nói, Trac và Renny hay một cái tên nào khác, có vô số nhân viên ở<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />DEVILS thì bộ óc nào nhớ nổi.

-         Thế muốn gì? -  Em xưng “tôi” thì hắn đáp lại theo đúng thứ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />bậc.

-         Một vị trí ở DEVILS.4! – Em nói nhỏ.<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Cha trước khi chết đã được làm ở DEVILS.3 một vài tháng và ông muốn con phải<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hơn mình.

Ken thấy lạ, em có muốn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />làm cho hắn ở DEVILS.5 thì hắn cũng cho phép ngay. Đợi một lúc không thấy Ken<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lên tiếng, em tiếp tục:

-         Tôi phải được bồi thường vì danh dự và<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhân phẩm của mình – Đã phải chịu quá nhiều tủi nhục rồi, em không thể nhẫn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhịn được nữa, chẳng có người nào có sức chịu đựng vô biên được đâu.

-         Được thôi! – Em không hiểu hắn rồi,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nếu lấy hắn em có hơn mọi thứ. Vậy nên việc trao cho em chiếc nhẫn ấy chính là<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />sự bồi thường lớn nhất có thể.

Em nhìn hắn không nói<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lên lời.

-         Thích thì thế chỗ cho Arrow hay làm<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tổng bên ANGELS! – Hắn phóng thoáng, nhưng em cứ nghĩ hắn đang trêu ngươi.

-         Tôi muốn làm cho Ngài Arrow! – Nhìn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thẳng mắt hắn, em đã trách lầm người.

Ken nhìn em vẻ hiếu kì,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hắn đã tin là em yêu hắn thì chẳng có gì phải e sợ trước một người đàn ông<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />khác.- Ta cho phép nhảy bước! – Ý hắn là không cần phải làm tôi tớ cho Sếp nhỏ,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mà làm luôn chức đó, hoặc là về bên cạnh hắn ở DEVILS.5.

-         Chỉ làm cho bên DEVILS.4 thôi! -  Em muốn trung thành với DEVILS vì cha mẹ,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhưng em không muốn đầu quân cho con quỷ độc ác này.

-         DEVILS.5 mà còn chê ư? – Hắn ghé sát<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />vào tai em.

-    Tôi không thích DEVILS.5! – Em vô cảm.

-    Nhưng ta muốn thế! – Hắn đau khi em nói<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />vậy.

-    Ngài không có quyền! – Em ghét những thứ áp<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đặt, nếu em không phải người của DEVILS thì tin rằng em đã giết hắn rồi.

-  Thế mà dám xin làm ở khu 4! – Theo em thì em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cũng làm gì có quyền mà xin xỏ hắn.

-  Vì Sếp nhỏ chấp nhận! – Lần mà em ở chỗ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Arrow, hắn đã bảo là sẽ nhận em làm nhân viên lần hai.

-    Vậy nói ta biết để làm gì? – Ken to tiếng.

-    Vì… – Đúng, nói cho con quỷ này biết để<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />làm gì chứ, em nhận ra… – Vì… đây là nhà của ngài!

-    Và cũng là của em!

-  Không! Tôi chỉ là người giúp việc ở đây! – Em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />gạt đi mọi khoảng thời gian tươi đẹp.

-  Em đã từng đồng ý là vợ của ta! – Hắn lừ mắt,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />ngày trước em còn muốn được ngủ với hắn cơ mà.

-  Ngài… đâu có… yêu tôi! – Em trùng chân và<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hướng mắt vô định. Nếu yêu mà thế này thì chỉ là xiềng xích.

-  Yêu mới được lấy ư? – Hắn đã nói yêu em bao<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhiêu lần mà em không nhớ?, hay em đã quên?

-  Ngài lấy tôi thì được gì? – Em nhìn hắn bằng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />một ánh mắt vô sản, em nghèo và chẳng có một vật giá trị.

-  Cứ phải được gì thì mới lấy sao?- Ken không<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thích em nói đến chuyện lỗ lãi trong tình yêu. Hắn có mọi thứ, đại gia với số<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tiền chất cao hơn núi thì cần gì phải hưởng quyền lợi từ người khác nữa. Tuy<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhiên, em cho hắn những cảm giác hạnh phúc vô giá mà có số tiền nào thỏa mãn,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />vậy nên hắn lời quá ấy chứ.

-  … Tôi – Em bối rối trước từ “em” và “tôi” rồi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cũng có thể cưỡng lại từ “em” – … không hiểu! – Giọng nói có phần thiếu năng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lượng.

-  Tại sao cần phải hiểu? – Hắn quát làm em co<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />do, nếu bắt hắn hiểu vì sao lại yêu em, yêu đến điên cuồng thì làm gì có câu<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trả lời.

-  Nhưng vợ của Ngài phải là người hoàn hảo – Em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nói về thực tế.

-  Định nghĩa? – Hắn khoanh tay lại một cách gia<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trưởng.

-  Trí tuệ… xinh đẹp… tài giỏi… – Em đang<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nghĩ tới từ “độc ác” nhưng không thể nói – và… được sự đồng thuận của tập<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đoàn – Em đã từng bị dọa nạt nên biết điều kiện này không thể thiếu.

-  Xét cho cùng thì em chẳng có gì cả! – Ken<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhìn em một lượt từ trên xuống dưới, – nhưng còn thiếu sự lựa chọn của ta! – Em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đã quên mất thứ quan trọng nhất, vợ của hắn thì phải do hắn được quyền chọn.

-  Tôi… không xứng đáng với Ngài!

-    Nhưng… con ta phải là của em! – Hắn quên<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mất nghĩa vụ đối với DEVILS, ước muốn lúc này thật tầm thường.

-  Tại… tại sao? – Em ngước mắt lên nhìn vào<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hắn.

-  Vì ta muốn!

-  Không thể… – Một tì nữ chẳng bao giờ mơ tới<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hạnh phúc cao sang ấy.

-  Ta muốn em là mẹ của con ta! – Một câu nói có<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nội dung tương tự lại được cất lên, không mong cho mình, tuổi thơ hắn đã qua<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lâu rồi.

-  Em? – Chris cất lời, lơ lửng giữa cách nhìn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đầy tình cảm mà cầu xin của hắn, có lúc đã lãng quên quá khứ.

-  Không thể à? – Hắn không còn đủ sức nói to<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nữa, giọng hắn đuối dần, trước em hắn chỉ là một cành cây hoang dại.

-  Có… rất nhiều người thích hợp! – Buổi tối hôm<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nay, em đã thấy hắn nói chuyện và mỉm cười với rất nhiều phụ nữ xinh đẹp.

-  … – Hắn gạt thở – … – thêm vài giây nữa trước<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />khi quyết định – … nếu không muốn ta cũng không ép! – đã nói quá nhiều rồi,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />rằng em là người duy nhất phù hợp, sao chẳng bao giờ em chịu nghĩ như thế, hắn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />không trách em tự ti, nhưng suy nghĩ của em nhỏ bé, hạn hẹp quá. Ánh mắt Ken<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trùng xuống, lần đầu tiên hắn thể hiện nỗi buồn trên khuôn mặt. Sắc hồng đã bị<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />sự nhợt nhạt của thất vọng làm hắn thê lương. Hắn không muốn con phải như mình,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thật đấy, không muốn nó có mọi thứ một cách cô độc bằng con đường này. Hắn sợ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />khi không bao giờ được bế trên tay sinh linh bé bỏng của mình, sợ phải mắng con<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />và làm con ghét mình,… những điều này cha hắn đều đã cho hắn nếm trải… Hắn thèm<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cái cảm giác được hét lên trọng bệnh viện rằng “ Con tôi đấy!”, thật là tầm<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thường với những người có chí lớn như hắn phải không ?

-    Xin lỗi, em không thế làm được, em thiếu<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />quá nhiều thứ !

-  Có một thứ mà em không thiếu! – Hắn cười<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhạt, đấy là thứ hắn cần nhất – … là tình yêu! – Hắn chưa thể biết được sự ấm<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />áp trong vòng tay mẹ, nếu em là mẹ của con hắn, chắc chắn chúng sẽ hạnh phúc<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />biết chừng nào… Em có biết hắn đã từng khao khát được làm anh trai của em thế<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nào không, hắn muốn được chăm sóc và yêu thương em như một gia đình…

-    Em là trẻ mồ côi, em chẳng có ai cả, chẳng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />một ai đón nhận em và bây giờ em cũng vẫn chỉ có một mình,… em làm gì có tình<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />yêu chứ?

-  KHÔNG! Em hơn tất cả mọi người, em có rất<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhiều thứ, những thứ mà ta có tìm kiếm mãi mà cũng không thể có, ta muốn con ta<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />phải được có tình yêu của em!

Em nhìn hắn, hắn sai<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />rồi, em làm gì có, tình yêu ư, em ghét nó, em ghét rằng chỉ mình em cho đi tình<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />yêu thôi mà không nhận lại được bất kì điều gì khác…

-Chắc là… những cô gái<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đó – em ngập ngừng, những cô gái thông minh sắc sảo đủ tiêu chuẩn để hắn lựa<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chọn ấy – họ chưa thể hiện ra thôi! – Em nghĩ rằng họ cũng giàu tình thương<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />dành cho gia đình, vì đó là điều hiển nhiên mà… Nhưng có lẽ chỉ hiển nhiên với<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />những người như em, Yun hay Luci thôi, người ở DEVILS làm gì có khái niệm “gia<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đình”.

-Nếu không phải em, con<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />ta sẽ không bao giờ được cười! – Hắn không nói dối, nhìn hắn mà xem, có khi nào<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thấy hắn cười một cách sản khoái đâu.

-        Mẹ nào mà chẳng yêu con chứ! -  Em ngạc nhiên, không tin là mẹ hắn chưa từng<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />bồng bế đứa con trai trưởng này.

-Vậy thì nhầm rồi! – Có<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thể chính vì em là người thường nên không thể hiểu.

-Không đâu! Bình thường<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />ta làm sao biết được, chỉ khi nào có biến cố xảy ra chúng ta mới hiểu được tình<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />mẫu tử! – Chắc là bà Hanmony ngày ấy đã coi em là Moon mà che chở cho em tới<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hơi thở cuối cùng…

-Em đâu có hơn ta, dựa<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />vào cái gì để nói? – Ken có cha mẹ nhưng hắn cũng chẳng hơn gì một đứa trẻ mồ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />côi. Ánh mắt của hắn còn đen hơn cả bầu trời đêm nay, sâu trong nó, vẫn là hình<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />ảnh của em.

-… – Im lìm.

Ken xoay người, không<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />muốn nhìn em nữa, để hông dựa vào bàn, tấm lưng hơi cong vì mỏi. Hắn khoanh tay<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />và hình dung về một tương lai không xa… khi hắn có một cậu con trai và em có<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hai nhóc tì. Vòng tuần hoàn lại bắt đầu, con hắn đơn độc bắt nặt hai đứa bé,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hành hạ, đánh đập, thậm chí là lăng mạ. Còn hai đứa nhỏ đã ý thức mà che chở<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đùm bọc, mọi nỗi đau đều tan biến khi chúng ôm lấy nhau… Con trai hắn sẽ đánh<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chúng tới khi nào mà chúng phải tách rời nhau ra, như khi hắn đã ép em không<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />được nghĩ về anh trai mình nữa ấy… Nhưng chẳng thể,… Hắn không kìm được<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nữa, hắn không thể để khoảng thời gian cô độc ấy lặp lại.

-  Tại sao lại nghĩ như thế? – Em không tán<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thành việc hắn nghĩ, chắc là mẹ hắn cũng yêu con, nhưng bà không thể hiện.- Con<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />anh… – Em đọc được suy nghĩ của hắn – chắc chắn sẽ là niềm tự hào của anh,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />của mẹ đứa trẻ và của DEVILS, tất cả mọi người… – trong đó có em, em tự hào<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />vì tập đoàn, vì em là người DEVILS.

-  GIẢ TẠO! – Hắn đáp lại ngay, ngày xưa hắn đã<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nghĩ em giả tạo khi cố thể hiện tình yêu ra bề ngoài, còn giờ hắn biết sự giả<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tạo không tồn tại trong em. Mà trong hắn, trong những bộ óc khôn ngoan ưa thích<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />được ca tụng… -  Chỉ để che mắt thiên hạ!<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />- Ai cũng nghĩ hắn sung sướng. Ken cười trong nỗi chua xót em không thể hiểu<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />được cảm giác ấy.-  Ngồi đi! – Hắn thấy<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />em đã mệt mỏi lắm rồi, chắc chẳng có ai muốn nghe tâm sự của con rô bô như hắn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đâu. Hắn ngồi xuống trước, để chống một chỗ ngay cạnh cho em.

Chris ngồi xuống, không<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />ngồi cạnh, mà tìm một cái ghế nhỏ như ngày xưa hắn vẫn thường dạy em học… Một<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />sự phân chia giai cấp mà tự hai con người tạo ra. Hắn với chiếc ghế lớn và em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhỏ bé.

-Chắc chắn con em rồi sẽ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />rất hạnh phúc! – Hắn thở dài, để nói ra câu nói này lòng quặn thắt. Chàng trai<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nào được bảo vệ em mãi mãi sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian này, không phải<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />là hắn rồi. Ken biết, có một cách yêu là chỉ cần nhìn thấy người mình yêu hạnh<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />phúc, chắc là hắn chỉ được yêu theo cách đó thôi. Mặt hắn chợt tái nhợt lại, e<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />sợ nếu người đó là Yun, hay một người nào đó thuộc tổ chức chống đối lại<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />DEVILS, hắn không muốn phải giết đi kẻ đó, kẻ sẽ là người cuối cùng khóa trái<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tim em lại. Hắn biết em đã quá nhiều đau khổ, nhưng nếu em yêu một người như<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Yun, cậu ta đúng là người tốt, có thể cậu ta sẽ đem đến những hạnh phúc cho em,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhưng em ơi, xin em đừng yêu đối thủ của DEVILS nhé, hắn không thể cướp đi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chồng em được đâu vì hắn là người của DEVILS,… Vậy nên nếu em yêu ai hãy để cho<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />hắn biết trước nhá em… Ken bất động một lúc, hắn sợ em sẽ quên mất mình. Em chỉ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />cần được người khác quan tâm tới thôi là sẽ yêu quý họ ngay, hắn biết mà, nếu<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />như khoảng thời gian tươi đẹp trước đây không phải là hắn, là một người nào<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />khác kể cả là Arrow chắc em đã yêu người đó rồi… Hắn muốn thời gian dừng lại,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />để em chỉ được phép yêu một mình thôi.

Em không nói gì, đôi mắt<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thoáng hụt hẫng khi hắn nói như thế. Chẳng lẽ em và Ken sắp rời xa rồi ư?

-Sao thế? – Hắn vẫn muốn<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />quan tâm em, muốn ôm em vào lòng nhưng có khoảng cách mất rồi.

-Không, em không sao!

-Ta chỉ muốn em là vợ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />của ta và là mẹ con ta thôi! – Hắn không thể ôm em, nhưng hy vọng mong manh cứu<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />vãn tình yêu này. Làm ơn đồng ý đi em, để hắn được cười nụ cười hạnh phúc nhất.

Nhưng ánh mắt em thêm<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />một lần khước từ, hắn đứng dậy và đi vào giường. Đồng hồ đã qua con số 12, vậy<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />là ngày hôm qua là ngày buồn nhất của hắn, dù có em nhưng món quà sinh nhật ý<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nghĩa nhất không tới được tay. Hắn nằm yên trên giường, thi thoảng vẫn để mắt<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tới cái dáng người nhỏ nhắn kia. Rồi khi thức dậy sẽ coi em là gì đây ?

-NGÀI ĐÃ GIẾT CHA VÀ MẸ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />TÔI! – cuối cùng thì em đã nói ra được lí do. Nếu… không có điều kiện này, chắc<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />em và hắn đã có một kết thúc hạnh phúc.

Ken bật dậy ngay lập<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />tức, những điều cả tối nay em nói về cha mẹ và cả câu nói vừa rồi… hắn không<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />nhớ nổi,… hắn có thể đã giết nhầm người thuộc tổ chức, điều này có thể cho qua<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />với những người chỉ đạo, nhưng sao lại trớ trêu khi người con gái hắn yêu lại<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />là nhân thân của nạn nhân!

Chris không khóc, em<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />ngồi thừ ra nhìn vô hồn chẳng khác một xác chết. Bất thình lình Ken lao tới ôm<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chầm lấy em, quỳ luôn xuống để khuôn mặt em tới bờ vai. Bàn tay to lớn rủn rẩy<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />trước một cô gái…

-Ta xin lỗi, xin lỗi em!<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />- Hắn lần đầu tiên hạ thấp bản thân để xin lỗi một người, – làm ơn, hãy để ta<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />ôm em một lúc thôi, rồi ta sẽ để em được tự do…

Em ngồi im, tay không<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thể đưa lên ôm hắn được nữa. Em không thể cho qua lỗi lầm này được, cha và mẹ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />em… và… hắn!

Một lúc, hai lúc, rất<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lâu rồi Ken vẫn cứ ôm chặt, tựa đầu lên bờ vai em hắn ngủ như một đứa trẻ. Dù<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />rất mỏi nhưng em biết, lần cuối, lần cuối được yêu… nên em cho hắn mượn bờ vai<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />này… Chỉ cần dịch nhẹ người là hắn càng ôm em chặt hơn.

Mùi vị của hắn, của em,<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />của quá khứ, hiện tại sẽ khóa lại ở đây.

Rồi Ken tỉnh, đôi mắt<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />thẫn thờ vẫn nuối tiếc, sau một hồi nữa thì hắn cũng ra được quyết định :

-CÚT! – Ken đuổi em đi<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đấy, hắn bỏ em ra một cách lạnh lùng, đi vào giường và ngủ tiếp.

… Mãi mãi dừng lại tại<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />đây.

Nếu như thời gian quay<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />lại, Ken sẽ không để em gái mình phải chết,

Nếu như có chút tình<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />người hắn đã bao bọc cho đứa em…

Nếu như đừng đặt lợi ích<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />của DEVILS lên trên thì có lẽ hắn sẽ có được một tình yêu,…

Nếu như… có những nếu<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />như… thì lúc này đây Ken đã không phải ân hận vì những điều mình làm…

-Tíc tắc! Tíc tắc!… -<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />Mỗi giây đồng hồ trôi qua, không thể nào quay lại, giống như tuổi thơ đã xa sẽ<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />chẳng còn cho hắn được sống cho mình lại một lần nữa. Thế mới biết, thời gian<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />là vật chất lạnh lùng nhất thế gian này, nó vô tình trôi nhanh để không một ai<br style="margin: 0px; padding: 0px; font-size: 12pt;" />có thể vặn ngược chiều kim đồng hồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro