120-122

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 120 : LÂM VÀO KHỐN CẢNH

Trận đấu này kết thúc rất nhanh, đáp án khiến cho đám đàn ông kinh ngạc vô cùng, cô gái này lấy một địch bốn nhưng lại thắng ?!.

Phải biết rằng thân thủ của bốn người này cũng xem như không tệ, nhưng chưa đầy năm phút đã bị một người phụ nữ gầy yếu đánh bại , những người kia đều nằm la liệt trên mặt đất, ba người tay chân bị trật, một người còn lại bị thương ở cổ , nếu không phải né nhanh có lẽ sắp được nhìn thấy Diêm Vương luôn rồi.

Hạ Miều âm thầm thở hổn hển, nhìn cô thắng vậy thôi thật ra tay chân cô đã đau muốn chết rồi , da thịt mấy gã này thật con mẹ nó cứng , nhưng cô biết rõ đạo lý gõ sơn chấn hổ, cho nên cô không thể để lộ ra sự mềm yếu của mình , mặc dù đánh gục được bốn gã đàn ông này cũng không thể ngăn được những tai họa khác, nhưng ít nhất có thể làm kinh sợ một số người.

Hạ Miều vỗ vỗ bụi bẩn trên người, sau đó cực kỳ bình tĩnh mà tiếp tục chạy , hoàn toàn làm lơ những người đang xem kịch ở bốn phía , hành động này của cô càng tạo thêm ấn tượng cho đám người.

Không đợi đợt huấn luyện kết thúc tên tuổi cô đã vang vọng toàn bộ căn cứ, một vài người có năng lực thấp đành phải thu hồi lại suy nghĩ muốn thử sức , cô gái này quá cường hãn, bọn họ đánh không lại a.

Nhưng những người có một ít năng lực thì hai mắt càng thêm sáng lên, muốn đem cô gái có thân thủ thoăn thoắt này đè ở dưới thân, để cảm nhận tư vị mới mẻ.

Động tĩnh rất lớn nhưng huấn luyện viên lại không tới , thậm chí lúc nhìn thấy Hạ Miều cũng chẳng nói năng gì , xem ra ở trong căn cứ này ai thích ứng được thì sống sót, vũ lực có thể quyết định được tất cả ......

Đợt huấn luyện kế tiếp Hạ Miều rất vừa lòng, tuy rằng những đám đàn ông kia vẫn nhìn cô chằm chằm , nhưng không có ai dám chủ động tới trêu chọc cô.

Chẳng qua việc làm cô lo lắng nhất đã xảy ra, bởi vì một trận chiến này, cô đã hoàn toàn thành danh, cũng thành công hấp dẫn những người đàn ông có năng lực ở các đội khác, toàn bộ căn cứ bắt đầu điên cuồng truyền tay tên tuổi của cô, có thể nói là nhất chiến thành danh.

Có một chuyện cô không biết , đó là những người đàn ông trong căn cứ
thậm chí đang đánh cuộc xem ai là người đầu tiên đem cô đè ở dưới thân.

Quả nhiên, sự yên bình này chỉ kéo dài đến ban đêm , lúc Hạ Miều mới trở lại ký túc xá, đã bị một cánh tay cường tráng từ phía sau vòng qua cổ.

Thần trí Hạ Miều vẫn luôn ở trong trạng thái căng chặt , cho nên cô nhanh chóng duỗi tay đánh về phía trước ngực hắn, nhưng lại bị người đàn ông nhanh nhẹn bắt được, răng rắc một tiếng, cánh tay cô bị trật.

"Ân......" Hạ Miều kêu rên ra tiếng, mồ hôi trên trán nháy mắt tràn ra.

Một cánh tay khác của cô đánh về phía người đàn ông , chỉ thấy gã đàn ông hơi nghiêng người đã dễ dàng thoát được sự công kích của cô, ngoài miệng còn rất hưng phấn nói: "Móng vuốt đủ độc, nhưng nếu tàn nhẫn hơn chút nữa thì càng tốt."

Đáy lòng Hạ Miều rất căng thẳng, không rảnh lo cơn đau xuyên tim đến từ cánh tay , cô nhấc chân lên đá về phía hắn ta, một cước này thật sự làm người ta kinh sợ , người đàn ông này bất đắc dĩ đành phải bỏ tay Hạ Miều ra.

"Đủ thú vị!" Nam nhân liếm liếm đôi môi gợi cảm của mình , đôi mắt tinh nhuệ chứa đầy hứng thú nồng đậm.

Lúc này Hạ Miều mới thấy rõ mặt mũi của anh ta, thân hình cao một mét chín trở lên, góc cạnh của gương mặt sắc bén, làn da màu đồng khỏe mạnh , đôi mắt như chim ưng nhuộm đầy dục vọng khi nhìn cô.

"Sao nào ? Vừa ý em không ? Nếu đồng ý làm công cụ tiết dục của anh, anh bảo đảm sau này em gái sẽ không bị người khác quấy rầy." Người đàn ông cuồng dã nói.

Sắc mặt Hạ Miều có chút trắng bệch, thử nhúc nhích cái tay một chút cũng đủ đau muốn chết , trên trán cô thấm đầy mồ hôi trong suốt, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt , không có chút ý thỏa hiệp nào.

"Anh là ai?"

"Lạc Ngạo Kỳ." Nói xong hắn ta đi tới bên người Hạ Miều, lại lần nữa giang tay ôm cô vào trong lòng ngực.

Môi hắn liếm láp lỗ tai cô, bàn tay to lớn không có chút khách khí nào xoa nắn bộ ngực đầy đặn của Hạ Miều , bởi vì tay cô không nhúc nhích được cộng thêm động tác của hắn ta quá nhanh , cho nên cô cứ thế mà để hắn ta đụng chạm.

Ánh mắt Hạ Miều xẹt qua một mạt tàn nhẫn , trước kia cô mặc người xâu xé là bởi vì cô không có năng lực phản kháng, nhưng bây giờ thì không , chỉ cần tay chân cô chưa bị phế, cô tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp!

Hạ Miều không động thủ, mà là tùy ý để Lạc Ngạo Kỳ vuốt ve bộ ngực của cô, có vẻ như hành động ngoan ngoãn của Hạ Miều khiến hắn rất vừa lòng, cũng cho rằng cô thật sự đã đồng ý , thế nên bàn tay hắn càng thêm quá phận luồn vào trong áo của cô , đầu cũng cúi thấp xuống, hướng tới đôi môi căng đầy của Hạ Miều.

Đúng lúc này, Hạ Miều đá chân lên , nhưng Lạc Ngạo Kỳ cũng không phải ăn chay, hắn nhanh chóng lui về phía sau , mặc dù như thế nhưng hắn vẫn chậm một chút, bị cái chân của Hạ Miều đá thẳng vào hạ thân, mang tới một trận bén nhọn đau đớn.

Sắc mặt Lạc Ngạo Kỳ trở nên âm trầm ánh mắt hung ác trừng Hạ Miều: "Cô tìm chết!"

Hạ Miều thầm nghĩ không ổn, nhưng tốc độ của Lạc Ngạo Kỳ quá nhanh, trong chớp mắt cô đã bị Lạc Ngạo Kỳ bóp lấy cổ, sắc mặt Hạ Miều lập tức đỏ ửng lên , trong lúc nhất thời thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.

"Nếu thích thô bạo, vậy bổn thiếu gia liền thô bạo ." Lạc Ngạo Kỳ nói xong duỗi chân đá một quyền.

Thoáng chốc, cơn đau bén nhọn làm Hạ Miều kêu lên tiếng: "A......"

Tiếp theo thân thể cô mềm nhũn, hoàn toàn dựa vào tay Lạc Ngạo Kỳ, mồ hôi trên trán không ngừng toát ra, theo gương mặt mà rơi xuống.

Lạc Ngạo Kỳ lạnh lùng cười : "Lúc này cô nên nghe lời một chút đi."

Cánh tay vung lên đem Hạ Miều ném tới trên giường, một trận va chạm kịch liệt khiến Hạ Miều thiếu chút nữa đau đến ngất xỉu, đặc biệt là cánh tay cô càng thêm sai lệch.

Hạ Miều gắt gao cắn môi của mình để giảm bớt cơn đau thấu tim kia, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lạc Ngạo Kỳ đang từng bước từng bước một đi tới bên giường......

CHƯƠNG 121 : CHEN MỘT CHÂN

Đáy mắt Lạc Ngạo Kỳ nổi lên một cỗ tức giận, bước lên bóp chặt cằm Hạ Miều : " Còn muốn đánh với tôi ?"

Ngay sau đó hắn lại đột nhiên cười: "Cũng tốt, một khi đã như vậy, vậy thì tiếp tục duy trì đi, để lát nữa bổn thiếu gia chơi cô mới có khoái cảm chinh phục."

Nói xong, Lạc Ngạo Kỳ xoay người đè lên người Hạ Miều, đôi môi gợi cảm môi trực tiếp hôn lên môi Hạ Miều, Hạ Miều không giãy giụa, tùy ý để Lạc Ngạo Kỳ đem đầu lưỡi thăm dò vào khoang miệng của cô.

Đôi mắt Hạ Miều híp lại, đột nhiên cô cắn một cái, Lạc Ngạo Kỳ ăn đau kêu lên một tiếng, hắn nhanh chóng lui ra khỏi môi cô , một cổ mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng làm cô chán ghét nhíu nhíu mày, sau đó không chút lưu tình phun một ngụm nước bọt trên mặt đất.

Hành động này của Hạ Miều càng làm Lạc Ngạo Kỳ thêm phẫn nộ. Hắn dơ tay lên hướng thẳng vào mặt Hạ Miều.

"Tiện nhân!"

Đối mặt với một quyền tàn nhẫn này, Hạ Miều căn bản không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó rơi xuống, nhưng thời khắc cái tát kia sắp giáng xuống, lại bị một giọng nói ngả ngớn đánh gãy.

"Từ khi nào mà Lạc đại thiếu gia phải dùng đến sức mạnh? Không phải cậu tự xưng là không có cô gái nào có thể từ chối sao?"

Hạ Miều cùng Lạc Ngạo Kỳ đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy bên cạnh cánh cửa có một thân ảnh lười biếng đang dựa vào, trên gương mặt tuấn mỹ treo một nụ cười ngả ngớn , khắp người tràn đầy hơi thở lưu manh.

Đây không phải kẻ lúc cô đang huấn luyện mà đánh lén cô sao?

Đôi mắt tinh nhuệ của Lạc Ngạo Kỳ xẹt qua một mạt hơi thở nguy hiểm, ngay sau đó, giữa hàng lông mày hiện ra một đạo ý cười khinh cuồng, thu hồi tay lại, cuồng tứ nhìn Kỳ Thụy.

"Móng vuốt của cô ta quá lợi hại, có bản lĩnh thì cậu để cho cô ta cam tâm tình nguyện để cậu thao đi?"

"A ~" Kỳ Thụy cười khẽ ra tiếng, không thèm để ý sự trào phúng trong lời Lạc Ngạo Kỳ, ngược lại không sao cả nhún nhún vai : "Không bản lĩnh thì nói không bản lĩnh, chúng tôi cũng đâu có chê cười cậu, nhưng không phải cậu luôn khinh thường dùng vũ lực sao? Đây có chút giống tự vả."

Lạc Ngạo Kỳ sắc mặt hơi trầm xuống, đúng là hắn từng nói qua lời này, bởi vì chỉ cần hắn mở miệng thì đàn bà trong căn cứ đều ngoan ngoãn bò qua chờ hắn chơi, cho nên hắn khinh thường dùng vũ lực.

Nhưng cố tình người phụ nữ này lại cực kỳ quật cường, tay chân đã bị hắn bẻ gãy còn không mở miệng xin tha, ngược lại còn chọc giận hắn vô số lần, làm hắn không khống chế được mà muốn hung hăng chinh phục cô.

Lạc Ngạo Kỳ không cam lòng nhìn Hạ Miều, hắn biết Kỳ Thụy đang kích hắn, nhưng hắn buộc phải để Kỳ Thụy đạt được mục đích, bởi vì tự tôn trong xương cốt không cho phép hắn tiếp tục.

"Tiện nhân đáng chết, sớm muộn gì cô cũng phải cam tâm tình nguyện bò lên trên giường bổn thiếu gia !"

Lạc Ngạo Kỳ hung hăng nói với Hạ Miều, sau đó không chút do dự đứng dậy đi ra bên ngoài , thời điểm đi qua Kỳ Thụy còn trừng mắt liếc Kỳ Thụy một cái.

Đối mặt với cái trừng hung ác của Lạc Ngạo Kỳ , Kỳ Thụy chỉ nhún nhún vai, hắn không phải cố ý muốn quấy rầy hứng thú của hắn ta a, chẳng qua sự quật cường của cô gái này làm hắn nhịn không được mà mở miệng giúp cô.

Nữ nhân mạnh mẽ hắn không phải chưa từng thấy qua, nhưng nữ nhân quật cường đến mức này thì cô lại là người thứ nhất, xem như giúp cô một lần thì cũng làm sao chứ.

Hạ Miều thấy Kỳ Thụy vẫn chưa đi, đại não căng chặt của cô vẫn không thể lơi lỏng, bây giờ cô không thể nhúc nhích , ai mà biết cái tên này buổi sáng còn đánh lén cô, lúc này lại tới giúp cô rốt cuộc có mục đích gì chứ.

Bất quá việc nào ra việc đó, đây là nguyên tắc từ trước đến nay của Hạ Miều, cho nên cô vẫn mở miệng nói: "Cảm ơn."

Kỳ Thụy nhìn Hạ Miều, trong mắt hiện lên một mạt thưởng thức, rõ ràng cô là rất phòng bị hắn, nhưng lúc mở miệng lại không phải hỏi mục đích của hắn, mà là nói lời cảm ơn với hắn.

Kỳ Thụy nhún nhún vai, cười nói: "Một câu cảm ơn mà thôi, chả sao cả, nếu em cảm thấy ân tình này rất quan trọng, chi bằng dùng hành động thực tế chứng minh đi, so với những thứ hư vô, tôi càng thích hành động thực tế hơn ."

Hạ Miều hơi ngẩn ra, ngay sau đó không do dự mà gật gật đầu: "Được."

Tuy rằng cô cảm thấy người đàn ông này có mục đích riêng, nhưng Hạ Miều cô không thích nợ người khác thứ gì, cho nên mặc kệ mục đích hắn cứu cô là gì thì sự thật hắn đã cứu cô không thể thay đổi.

Đối với câu trả lời tiêu sái của Hạ Miều , Kỳ Thụy ngược lại ngây ngẩn cả người, ngay sau đó mở miệng cười ha hả : " ~ Không tồi không tồi, tôi phát hiện tôi càng ngày càng có hứng thú với em, tôi tên Kỳ Thụy."

"Tôi tên Hạ Miều." Hạ Miều cũng đồng dạng báo ra tên của mình.

"Cần tôi giúp em không ?" Kỳ Thụy có lòng tốt hỏi.

Mặc dù hắn hỏi, nhưng bước chân đã tự động bước lại đây. Hạ Miều có chút cạn lời trước hành động của Kỳ Thụy, câu hỏi của hắn không phải rất vô nghĩa sao? Cô vẫn chưa nói cần hay không, hắn cũng đã tự nhích người tới......

Chẳng qua Hạ Miều vẫn nói một tiếng được, sau đó tùy ý để Kỳ Thụy nâng cánh tay cô lên, sau đó vặn vẹo.

"A......" Hạ Miều không nghĩ tới sẽ đau như thế cho nên nhất thời la lên.

Kỳ Thụy thấy vậy, tựa hồ mới bừng tỉnh ra: "Ai nha! Đã quên nhắc nhở em lúc nối xương so với khi bị gãy càng đau hơn......"

Giờ khắc này Hạ Miều thật có một loại xúc động muốn đánh người !

Động tác trên tay Kỳ Thụy cũng không dừng lại, cầm lấy cánh tay khác của Hạ Miều mà uốn éo, hắn cho rằng mình sẽ nghe được một tiếng hét thảm, nhưng ngược lại chỉ nghe được một tiếng rên ẩn nhẫn, ngước mắt nhìn lên chỉ thấy Hạ Miều đang gắt gao cắn môi của mình, sắc mặt trắng bệch, từng giọt mồ hôi từ cái trán chảy xuống.

"Sao không kêu ra tiếng ?" Kỳ Thụy nghi hoặc hỏi, bất quá khóe miệng lại đầy ý cười hài hước.

" Đừng con mẹ nó cọ tới cọ lui! Động tác nhanh lên!" Hạ Miều không thể nhịn được nữa mà mắng to.

CHƯƠNG 122: TỨC GIẬN

Kỳ Thụy cũng không phát hỏa, ngược lại cao hứng cười nói: "Còn tưởng rằng em là đầu lừa quật cường, không ngờ lại là đầu ngưu nổi giận."

Hạ Miều phẫn nộ trừng mắt nhìn Kỳ Thụy : "Tên lưu manh, tốc độ nhanh lên một chút cho tôi, bằng không đừng nói thù lao, ngay cả một câu nói cảm ơn tôi cũng không cho cậu!"

Kỳ Thụy đột nhiên vặn tay cô một cái, khiến Hạ Miều không nói được lời nào, mồ hôi trên trán từng hạt từng hạt rơi xuống, không đợi cô hoàn hồn từ trong đau nhức, Kỳ Thụy lại lần nữa vặn, làm Hạ Miều thiếu chút nữa ngất xỉu.

Kỳ Thụy thật là càng ngày càng bội phục cô gái này, ngoại trừ lần đầu tiên cô chưa kịp chuẩn bị mà kêu lên tiếng, thì những lần sau cô đều nhẫn nhịn không phát ra một tiếng nào, hắn có một loại cảm giác cô gái này là không muốn hắn chế giễu, nếu nơi này không có ai, chắc chắn cô kêu còn to hơn so với ai khác.

Tính tình này, thật đúng là đủ quật cường...

Nhìn cánh môi kia bị cắn đến chảy máu, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch treo đầy mặt mồ hôi , trong lòng Kỳ Thụy đột nhiên có một loại xúc động muốn vĩnh viễn che chở cho cô.

Kỳ Thụy lắc lắc đầu, ném đi suy nghĩ buồn cười trong lòng, Kỳ Thụy hắn cũng không phải người tốt gì , chuyện cứu cô chẳng qua là bởi vì muốn thưởng thức mà thôi, đạm mạc máu lạnh như hắn, sao lại có suy nghĩ muốn làm kỵ sĩ? Thật là quá buồn cười......

Ngày hôm sau, tin tức Kỳ Thụy qua đêm ở người phụ nữ mới tới giống như cuồng phong thổi quét toàn bộ căn cứ, khiến những người có suy nghĩ muốn thuần phục Hạ Miều đều phải ngưng lại.

Kỳ Thụy là ai? Chính là người giỏi vũ lực đứng hàng đầu ở trong căn cứ này, ai dám đoạt người với hắn?!

Trong căn cứ chỉ có bốn người có quyền được lựa chọn nữ nhân làm bạn lữ, bốn người này chính là những người mạnh nhất trong căn cứ , chỉ cần là người mà bốn người họ nhìn trúng, bọn họ dù có muốn thế nào cũng chỉ có thể nghẹn, đi tìm phụ nữ khác hoặc là tìm đàn ông để giải quyết.

Bây giờ tất cả mọi người đều biết, tối hôm qua hai vị lão đại đứng thứ nhất cùng thứ hai đều đi vào phòng người phụ nữ kia, bọn họ cho rằng hai người họ muốn cùng nhau chơi 3P, nhưng ai ngờ Lạc lão đại lại đi ra trước , mà Kỳ lão đại lại ở trong phòng cả đêm, cho nên tất cả mọi người đều cho rằng, Hạ Miều trở thành người phụ nữ của Kỳ Thụy.

Mà suy nghĩ này khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc, phải biết rằng Kỳ lão đại vào căn cứ đã hai năm, nhưng chưa bao giờ thấy qua hắn chọn người bạn lữ nào, nhiều nhất chỉ đùa giỡn tay chân một chút, chứ chưa thật sự chạm qua ai.

Nhưng bây giờ hắn lại chủ động tranh đoạt người với Lạc lão đại, hơn nữa còn lựa chọn cô gái mới tới làm bạn lữ, bọn họ có thể không giật mình sao?

Đồng thời, tin tức này cũng rất nhanh truyền đến gia tộc Thánh Mặc La Á , những người hầu ở trong phòng khách đều cúi thấp đầu xuống, tận lực giảm bớt sự tồn tại của chính , chỉ sợ sát khí lạnh băng trên người tiểu Diêm Vương sẽ lấy đi mạng bọn họ.

Thánh Mặc La Á Qua Đế vò nát tờ giấy trong tay, mùi huyết tinh quanh người không ngừng khuếch tán lan tràn, khiến cho sắc mặt người hầu bốn phía đều trắng bệch.

Hạ Miều! Cô được lắm!

"Truyền tin vào căn cứ, kêu bọn họ nghĩ cách giết chết gã nam nhân đó."

Thanh âm trầm thấp đến đáng sợ, đặc biệt là mùi máu tanh quanh quẩn trong lời nói đó, khiến Tát Lạc đang đứng ở một bên vội vàng mở miệng nhắc nhở.

"Chủ tử, người đàn ông kia là hoàng tử của nước E , hắn không thể xảy ra chuyện ở Y quốc ."

Sắc mặt Thánh Mặc La Á Qua Đế âm trầm, đáy mắt quay cuồng tử khí chậm rãi phân phát ra, trầm mặc một lúc lâu mới chầm chậm nói: "Kêu người trong căn cứ tăng cường huấn luyện cho Hạ Miều , trong vòng ba tháng cô ấy phải học được tất cả, ghi chép tên tất cả những gã đàn ông tiếp xúc với cô ấy cho tôi."

Tát Lạc nghe thấy vậy cả người liền run lên, mặc dù chủ tử không nói rõ, nhưng hắn cũng hiểu được ý của chủ tử, chủ tử không phải không truy cứu, mà là ghi nhớ hết tên họ những người này, chờ người đó trở về quốc gia của mình , chủ tử nhất nhất sẽ giết chết kẻ đó.

Một khi chuyện này xảy ra, đại nạn sẽ lớn cỡ nào a......

Nếu bọn hắn truy kích đến quốc gia khác, thì cho dù có cẩn thận mấy cũng sẽ có sai sót, sẽ lưu lại một vài dấu vết không thể xử lý , đến lúc đó sẽ có phiền toái lớn.

Tạm thời không nói chuyện này, chỉ nói tới hai người đi vào phòng của Hạ Miều , một người là tiểu hoàng tử nước E , một người là con trai độc nhất của phó tổng lý nước H , hai người họ đều không thể tùy ý chạm vào a, vẫn còn những ba tháng, ai mà biết cô gái Hạ Miều kia có bị vị đại nam nhân nào trêu chọc không chứ.

Tuy rằng hắn rất vui vì chủ tử tìm được người mình ái mộ , nhưng cường thế chiếm hữu cùng quyết sách mất đúng mực này, rốt cuộc đối với Hạ Miều là tốt hay vẫn là xấu......

---------

Hạ Miều lúc này căn bản không biết, bởi vì cô, Thánh Mặc La Á Qua Đế tức giận, lại còn đưa ra một quyết định có khả năng dẫn đến cuộc chiến giữa các nước.

Hiện tại cô chỉ nghi ngờ , vì sao không có người đến trêu chọc cô, theo lý thuyết thì hành động ngày hôm qua của cô sẽ kinh sợ một số người, nhưng cũng sẽ có một vài người có vũ lực cao cường đến trêu chọc cô, thế nhưng kết quả thì sao ?

Nguyên cả ngày hôm nay, những gã đàn ông chỉ nhìn cô chằm chằm, không có ai làm ra hành động quá phận với cô, hơn nữa điều kỳ quái chính là, ngay cả những cô gái kia cũng dùng loại ánh mắt ghen ghét nhìn cô.

Đối với những ánh mắt này đó, Hạ Miều thật sự có loại xúc động muốn tiến lên hỏi một câu: "Các vị đại ca đại tỷ, có phải đã xảy ra chuyện gì mà tôi không biết hay không , vì sao các người đều kỳ quái như thế ?!"

Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng Hạ Miều lựa chọn làm lơ, nếu không ai tới trêu chọc cô, cô cũng rất thanh tĩnh.

Trên sân huấn luyện lại là một cảnh khác, Lạc Ngạo Kỳ vô cùng phẫn nộ trừng mắt nhìn Kỳ Thụy : "Kỳ Thụy cậu thật đúng là , nghẹn hai năm, vừa ra tay là muốn đoạt đàn bà của lão tử , có phải cậu cố ý hay không ?!"

Kỳ Thụy vẫn là một bộ dáng ngả ngớn, hắn nhún nhún vai, khóe miệng phác hoạ ra một đạo ý cười: "Không có cách nào, ai kêu cô gái kia hợp khẩu vị của tôi, hơn nữa cô ta cũng đã lựa chọn tôi, tôi biết Lạc đại thiếu gia khinh thường dùng sức mạnh, và nếu Hạ Miều đã lựa chọn đi theo tôi, vậy thì mời Lạc đại thiếu gia tìm người khác đi ~"

Một câu nói khiến Lạc Ngạo Kỳ á khẩu không trả lời được, không phải hắn không có lời gì để nói, mà là hắn từng nói qua chỉ muốn người cam tâm tình nguyện, mà nữ nhân đáng chết kia lại lựa chọn Kỳ Thụy, chuyện này làm hắn phẫn hận không thôi nhưng hắn không thể vứt bỏ mặt mũi cùng tôn nghiêm của mình, cho nên chỉ có thể nuốt cơn tức này vào.

Giống như mọi người nghĩ, Kỳ Thụy chính là nam chủ tiếp theo ~.~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro