Chương 1: Gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Đứng lại, con hồ ly tinh này, ta phải giết ngươi!"- một người đàn ông mặc áo giáp, râu ria bồm xồm, tóc hoắc lên trời nhìn cực kỳ dữ tợn liên tục la hét, quất roi liên tục thúc ép con hắc mã nhanh chóng chồm tới đuổi theo một người nữ nhân y phục đỏ chói.

Ngay giây phút cô gái ngã xuống, kẻ dung dữ kia đã nhanh chóng chĩa mũi kiếm vào ngay cổ nàng ta, chỉ còn một li nữa là máu sẽ từ đó mà tóe ra phun thành dòng. Chính lúc máu me tóe ra, hòa nền y phục đỏ chót của nữ nhân; mái tóc đan loa cũng bung ra, lòa xòa trước mặt nàng ta, chiếc trâm bằng mã não rơi xuống thảm cỏ xanh có một chữ "Bạch" dát vàng nổi hẳn lên.

Cũng như mọi lần, Triệu Việt Bân không tài nào nhớ nổi mặt cô gái, nhưng kì lạ khoảnh khắc giấc mơ hiện lên, anh không ngừng khó thở, tay chân như bị hàng nghìn khối đá đè nặng, không tài nào nhúc nhích nổi. Liên tiếp cả 2 tháng nay, kể từ khi đón sinh nhật tuổi 27 xong, đúng hơn là sau khi trở về từ chuyến khai quật mộ cổ ở Hắc Long Giang. Chính là từ lúc đó, sau khi khổ ải với những lăng mộ 4.100 tuổi đó, Việt Bân dường như không còn chút hứng khởi nào để đãi bạn bè một bữa ra trò. Anh ôm đầu, liên tục xoa bóp thái dương, chỉ mong đầu bớt đau sau một giấc ngủ dài. Dù sao cũng quá quen với giấc mơ đó, anh mơ đều đặn mỗi ngày khiến bản thân không chút tò mò nào, cứ như thói quen lặp đi lặp lại góp thêm phần mệt mỏi vào con người bận rộn này.

Chuông điện thoại từng tiếng khô khốc gõ vào không trung khiến Triệu Việt Bân vừa mệt mỏi lại vừa gấp gáp vươn tay ra bắt máy. Anh biết hôm nay anh có hẹn, không thể trễ được. Với loại người cung Ma Kết như anh, yếu tố đúng giờ phải đặt lên hàng đầu, chậm trễ làm Việt Bân thấy bản thân ì ạch.

" Triệu thối, đổi địa điểm."- đầu dây bên kia chưa chào đã cất giọng mắng nhiếc, dứt khoát đưa ra yêu cầu.

" Địa chỉ?"- Triệu Việt Bân vừa lim dim vừa lười nhác hỏi lại,

" Đối diện thương mại Viễn Đông, Bắc Thành. Mau lên, giờ bổn gia cũng bắt đầu xuất phát đây."- Giọng nam bên kia bắt đầu vội vã hơn nhiều, còn nghe tiếng chùm chìa khóa khua lách cách rộn ràng. Nói rồi, người kia nhanh chóng cúp máy, để mình Việt Bân đứng bần thần trước gương nhà tắm.

Anh nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của mình trước gương, vừa tự mãn với nhan sắc, vừa âu lo vết trầy trên má phá hỏng đi tuyệt tác đó. Sau khi táp nước vào mặt, liên tục day trán cho đỡ đau, đột nhiên anh nhận ra, nhà hàng tên khốn họ Khang đó nói rõ là xa chỗ anh đang ở, đúng là giỏi đày đọa người khác. Dù thế cũng phải đi thôi, đã hẹn trước rồi không thể ngang ngược đơn phương hủy hẹn, lời hứa hẹn với Triệu Việt Bân xem ra vô cùng nặng nề.

Sau khi kẹt xe suốt 2 tiếng, thông qua liên lạc, Triệu Việt Bân cũng đến nhà hàng người kia nói, đang loay hoay muốn hỏi nhân viên phục vụ thì một bàn tay to lớn đánh mạnh vào lưng Triệu Việt Bân. Vốn dĩ với thân hình vạm vỡ gần mét 9 của mình, anh sẽ không thấy đau, nhưng lạ là cú đánh lần này khá chát. Quay người lại thì nhận ra ngay tên khốn họ Khang hẹn anh đã tới rồi. Khang Triết Viễn cực kỳ cao lớn, cũng tầm người như Việt Bân nhưng anh ta có học qua võ thuật, tay chân có vẻ rắn chắc hơn hẳn.

Đang định mắng tên khốn này thì anh chú ý tới một bóng dáng thấp bé đứng sau Triết Viễn, tóc màu nâu hạt dẻ, đầu nghiêng qua nhìn biểu cảm Việt Bân.

" Đây là?"- anh ngờ nghệch nhìn Khang Triết Viễn.

" Kha Nguyệt, em gái anh."- vừa nói vừa kéo bóng người nhỏ xíu sau lưng ra- " Đừng nhìn như này mà tưởng nó còn bé, làm phóng viên rồi đấy, sau này sẽ phụ trách đưa tin về mớ hỗn loạn ở Hắc Long Giang chúng ta phụ trách."

" Chào anh, em là Kha Nguyệt, Viễn thối hay nhắc về anh lắm."- Cô gái kia cũng chầm chậm bước ra, giọng điệu vui vẻ hồn nhiên, đưa đôi tay nhỏ ra ý muốn bắt tay, miệng nhỏ xinh không quên nở một nụ cười rực rỡ.

Việt Bân cũng rất tự nhiên bắt tay- " Rất vui được quen biết"- có điều khuôn mặt lành lạnh của anh khi nở nụ cười trông cứ gượng gạo, chắc cô gái nhỏ kia cũng nhìn ra nên cũng nhanh chóng buông tay.

" A, quên mất, còn bạn của em nữa nhỉ, cô bạn đồng nghiệp xinh đẹp mà em hay nhắc đấy, cô ấy đến chưa vậy?"- Khang Triết Viễn chen vào, còn khoa trương vẻ mặt lo lắng- " Đáng lẽ, chúng ta nên đón bạn em mới phải, con gái phải đi xa như vậy..."

" Anh đừng lo, bạn em là thứ dữ đó, anh lái xe có khi không lại cô vợ em đâu, Diệp Dao là nữ cường chính hiệu ." – cô gái nhỏ ngước đầu, véo nhẹ hông anh mình, còn bĩu môi vẻ trịch thượng. – " kìa, aaa Diệp Dao"- vừa dứt lời,' tiểu quỷ này liền vẫy tay không ngừng.

Men theo hướng nhìn của Kha Nguyệt, Việt Bân thấy một cô gái vô cùng nổi bật, tuy dáng người không cao lắm, nhưng kiểu cách ăn mặc và bước đi vô cùng tự tin. Áo da, boots cao cổ, túi xách được đính thêm quai xích, trùng màu với phần xích trang trí trên quần. Nhìn kiểu gì cũng ra loại dân chơi.

Triết Viễn thì thầm: " Có thật là phóng viên không vậy? Hay em bị lừa?"- dứt lời, anh ta nhìn xuống em mình, suy xét một lượt cái váy bánh bèo màu hồng này, kiểu tóc cũng trông như một nhóc con, nghĩ thầm trong bụng về đôi bạn quái dị này.

Cô gái cũng tiến lại gần, hất một bên tóc ra đằng sau, rất khẽ đưa tay ra giữa không trung 3 người đang đứng, nhẹ nhàng: " Chào mọi người, tôi là Diệp Dao, Kha Nguyệt chắc vừa nhắc đến tôi nhỉ?"

Lần này, kì lạ là Việt Bân là người nhanh nhẹ bắt tay cô gái này, còn nở một nụ cười mỉm quái lạ; điều này khiến Triết Viễn và Kha Nguyệt ngớ cả người.

Qua màn chào hỏi nhanh gọn, bốn người nhanh chóng vào bàn ăn. Lúc xem menu, trong khi Kha Nguyệt và Diệp Dao liên tục trò chuyện thì phía bên này, Triết Viễn thầm quan sát ánh mắt kì dị của Triệu Việt Bân, nhìn bàn tay cô gái kia đến nổ đom đóm mắt rồi.

Triệu Việt Bân bây giờ như người trên mây, dù có ấn tượng với cô gái họ Diệp kia thật nhưng điều quan trọng là khi vừa nhìn vào mắt cô gái này, não anh ta liên tục chớp nháy hiện ra cảnh máu me vừa mộng thấy lúc sớm, dần dần anh từ hoảng hốt sang thái độ hứng thú khi nhìn thấy trên cổ tay Diệp Dao có một cái hình xăm ngọn lửa nhỏ màu đỏ hết sức thu hút. Anh chắc chắn đã thấy cái này ở đâu đó mà không thể nhớ ra nổi, đầu cứ ong ong chợt nổ tung.

" Các anh đã tìm thấy những gì ở Hắc Long Giang vậy?"- giọng Diệp Dao vừa cất lên, đối với mọi người là một câu hỏi, nhưng đối với Việt Bân như một nốt nhạc vừa nhảy lên trong đầu anh, khiến nó đỡ ê ẩm hơn một chút.

Nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo như thu thủy của cô gái kia, Việt Bân nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

" Là quần thể mộ cổ, chắc hẳn cũng hơn 4000 tuổi rồi, khai quật được cũng tốn không ít công sức."- Anh nghiêng đầu vừa uống ngụm nước vừa cười cười- " Nhưng mà, khá là quỷ dị đó, đáng để hai người khai thác nội dung lắm."

" Đúng vậy. Có vẻ như tất cả hài cốt đều bị chặt đầu, ngón tay út của hơn 15 bộ hài cốt được gom lại trong một cái bình nhỏ, hoa văn khá là bắt mắt."- Triết Viễn chêm vào, mặt đầy hứng thú.

"Có thể cho bọn em xem hình được không?"- Diệp Dao rất nhanh đã muốn xem thử hình dạng chiếc bình cổ đó.

Khang Kha Nguyệt đột nhiên níu áo Diệp Dao: "Nghe quen quá, ở Quảng Đông vừa rồi cũng vừa khai quật 70 ngôi mộ cổ, xương ngón út cũng được đựng trong một cái hộp hoa văn kì lạ. Nghe nói đội của Dương Thiệu Huy cũng đang chật vật bên đó đấy."

" Dương Thiệu Huy?"- Triệu Việt Bân vừa nghe thì tròn mắt hỏi ngược lại.

" Không phải cái tên hách dịch từng đưa tin vụ ở Sơn Tây chúng ta phụ trách à Bân"- Khang Triết Viễn nghiêng người, nhốn nháo lên-" tên chó đó cực kỳ đáng ghét, không lẽ là đồng nghiệp của bọn em à?"

" Không"- Diệp Dao sau khi xác nhận món với phục vụ, nghiêng đầu cười nhẹ.

" Biết ngay mà, sao có thể là bạn của loại người đáng ghét như vậy được."- Triết Viễn vừa nhấp ngụm nước vừa khua tay, vẻ hài lòng.

" Ý em là anh ấy không phải người hách dịch hay tên chó má gì như các anh nghĩ đâu."- Diệp Dao nói vừa nở nụ cười nhàn nhạt, Việt Bân nhìn vào cảm giác rất khó chịu, chả hiểu là do cơ mặt cô ả hay giọng điệu mà anh cảm thấy trong người cứ khó ở.

" Đúng rồi đó, các anh chưa hiểu Thiệu Huy rồi."-Kha Nguyệt chen vào, ánh mắt lấp lánh hẳn lên, rõ là dành cho người đàn ông tên Thiệu Huy đó một sự quan tâm, ngưỡng mộ vô cùng lớn.

Triết Viễn biết mình bị hớ thì hơi cúi đầu nhẹ, thầm mắng đứa em trời đánh của mình. Đứa trẻ này, đúng là giỏi làm mất mặt anh nó thật.

Việt Bân vô cùng tò mò tên Dương Thiệu Huy kia, anh lại càng hiếu kỳ thái độ cô gái tóc màu cam đồng họ Diệp trước mặt.Kỳ thực, anh vốn không có thiện cảm với phụ nữ tóc màu sắc sặc sỡ, nhưng lần này, anh lại thấy muốn nhìn thêm. Trong đầu Thiệu Huy còn liên tục nổ ra hình ảnh Diệp Dao tóc bạch kim, không hiểu sao, suy nghĩ đó cứ chốc chốc xoẹt qua tâm trí anh. Đến nỗi, anh muốn bảo cô đi nhuộm tóc ngay lập tức để xác thực giấc mơ kì quái mà anh mơ nửa tháng trước.

" Ý em là bọn tôi hiểu lầm anh ta?"- Việt Bân cười nhạt- "Vậy rốt cục anh chàng họ Dương đó là người thế nào cơ?"

Diệp Dao liếc mắt lên nhìn, nhìn thẳng vào mắt Triệu Việt Bân. Ngay giây phút đó, Triệu Việt Bân cảm giác tim co lại, người cũng bắt đầu muốn đông cứng vì lạnh, não không ngừng loẹt xoẹt giấc mơ nửa tháng trước. Chắc anh lao lực quá nên dần kiệt sức tới mức sinh ảo giác như này rồi.

" Anh ấy cực kỳ đẹp trai, lại còn tinh ý, à đúng rồi, Thiệu Huy giỏi tìm..."- Kha Nguyệt hoàn toàn không nhận ra sự kì lạ của hai người kia, nhanh nhảu chia sẻ thông tin anh chàng Thiệu Huy kia bằng giọng điệu hết sức hồ hởi.

Diệp Dao có vẻ không quan tâm cô bạn mình nói gì, trực tiếp ngắt lời, mắt cong cong lên như vầng trăng vẫn nhìn Việt Bân:

" Anh ta khá chuyên nghiệp, chỉ là hơi xù lông thôi. Làm việc với Dương Thiệu Huy thường tìm được nhiều thứ khá hay ho. Quan trọng là anh ta là người có kết nối tâm linh khá mạnh; nếu hai người thấy anh ta đáng ghét thì chắc khu vực đó có gì rồi, anh ta sẽ bật tuyến phòng ngự như vậy và chỉ tập trung đi đào đất."- Cô nhìn qua Triết Viễn- " Có nhiều lúc tôi tự hỏi anh ta có phải một phần của đội khảo cổ không chừng."

Khang Triết Viễn bỗng nhiên vỗ đùi mạnh, nói bằng giọng đồng tình:

" Đúng đúng, anh ta cứ lẩm bẩm gì đó rồi liên tục đào đất, còn săm soi họa tiết trên cái hộp kì lạ đó à?"

"Hộp kì lạ?"-Kha Nguyệt tròn mắt hỏi

"Răng mèo, rất nhiều răng và móng vuốt mèo được gom trong cái hộp đó, hoa văn đỏ rất đẹp; được tìm thấy ở một di tích đền thờ cổ."- Việt Bân nhàn nhạt nói

Diệp Dao lại có vẻ không quan tâm đến cái hộp đó nữa, cô chú ý đến thứ Thiệu Huy lẩm bẩm hơn:

" Cửu Vĩ Hồ à?"

Việt Bân nhìn cô, nheo mắt lại, nhưng cũng gật đầu nhẹ. Triết Viễn và Kha Nguyệt căn bản đều không hiểu hai người họ nói vậy là có ý gì, nhìn nhau đến tròn cả mắt.

" Thứ Dương Thiệu Huy lẩm bẩm không phải là: 'Cửu Vĩ Hồ lại xuất hiện rồi, nó đến rồi, nó trở lại rồi.' Anh không nghe thế à Viễn?"- Triệu Việt Bân nhìn Khang Triết Viễn, đầu nghiêng nhẹ, tay nhẹ nhàng chỉnh tóc.

" Nhưng sao Diệp Dao cũng biết vậy? Cậu lén mình đi điều tra gì à?"- Kha Nguyệt quay sang Diệp Dao, giọng hờn dỗi.

" Mình đến đây để chúng ta cùng làm rõ đây. Chắc bọn mình cũng nên liên lạc với Thiệu Huy, chắc sẽ biết thêm thông tin."- Diệp Dao nhẹ nhàng quay sang nói.

Đúng lúc này, phục vụ cũng đem món ra, mọi người bắt đầu động đũa; Triết Viễn cực kỳ để ý thái độ quan tâm kì lạ của Việt Bân dành cho cô gái họ Diệp mới gặp kia.

" Hay là em thử liên lạc với Thiệu Huy bây giờ luôn đi."- Việt Bân bỗng nhìn Diệp Dao đề xuất.

"Chắc là không nghe đâu."- Kha Nguyệt chen vào.

Diệp Dao hơi ngạc nhiên, cô ít thấy bạn mình chen ngang câu chuyện, vẻ mặt đắc thắng bình thản của Kha Nguyệt càng làm cô nảy sinh cảm giác không thoải mái. Một cảm giác xa lạ vấy lên, lần đầu tiên, Nguyệt Nguyệt trở nên xa lạ như vậy. Cô hỏi ngược lại:

"Sao vậy?"- Sau đó thì rơi vào im lặng, Kha Nguyệt cũng chỉ nhìn cô và cười nhạt. Diệp Dao bắt đầu thấy hơi sợ, cảm giác như có nhiều con kiến bò sau lưng chạy lên gáy rồi thi nhau cắn xé.

Việt Bân hình như cũng cảm nhận được, anh gắp một miếng thịt vào chén Diệp Dao, mắt nhìn Kha Nguyệt buông câu nhẹ nhàng:

" Dù sao cũng nên thử, không nên bi quan vậy"- Nói rồi anh cười nhẹ, môi hơi nhếch lên, nhưng mắt không hề có ý cười, hơi lành lạnh tạo cảm giác hơi khó thở-"Hay là chắc chắn nhỉ?"

"Ây không nên như vậy, ăn đi nào, nói chuyện công việc mãi thế."- thấy bầu không khí ngày càng quỷ dị, Triết Viễn không kiềm được mà nhanh chóng nói chêm vào. Lúc đó mọi người mới quay lại trạng thái bình thường, bắt đầu chia sẻ về bản thân.

Riêng Diệp Dao, cô thầm gọi Thiệu Huy, điện thoại anh ta liên tục trong trạng thái không liên lạc được. Âm thanh tổng đài lặp đi lặp lại khiến Diệp Dao thêm phần mệt mỏi, cô quyết định gọi cho một người bạn thân thiết của Dương Thiệu Huy thì nghe một tin sốc.

" Dương Thiệu Huy mất tích 1 tuần rồi."- Cô cúi đầu, day nhẹ thái dương nói với ba người kia.

Bầu không khí rơi vào im ắng, nhưng rồi cũng bỏ qua, tiếp tục ăn uống đùa giỡn. Cuối buổi, sau khi trao đổi phương thức liên lạc, Triết Viễn và Kha Nguyệt cùng nhau ra về. Triệu Việt Bân giữ tay Diệp Dao lại, anh ngỏ ý muốn đưa cô về, còn không quên nở một nụ cười thân thiện.

" Anh muốn hỏi gì à?"- Diệp Dao ngược lại cảm thấy anh chàng này vô cùng kì dị, dùng khuôn mặt khó hiểu nhìn anh ta.-"Tôi đi xe đến đây, phiền anh quá rồi, cảm ơn nhiều nhé!"

Triệu Việt Bân lúc này mới buông tay, nhìn cô cười bất lực:

"Đi thôi, đến bãi đỗ xe."

Diệp Dao cũng thuận theo, theo anh hướng về phía bãi đỗ xe. Tới nơi, hai người tạm biệt nhau sau đó mỗi người lần lượt lái xe về. Cả hai không hề nhận ra mình đang đi cùng đường với đối phương. Đang thoải mái hóng mát thì Diệp Dao nhận ra xe mình có vấn đề, nó bắt đầu kêu một tiếng ảo não như con ngựa đói rồi nằm oạch ra không có tín hiệu gì. Cô chán nản nhìn chiếc xe, thật sự, cô đã chi khá nhiều tiền cho bé cưng này, chiếc Porche cũng vừa được bảo dưỡng. Thật sự hôm nay là lần đầu tiên thành ra thế này, "một cuộc hẹn xui xẻo"- chút xấu xa trong Diệp Dao nảy lên suy nghĩ đó. 

Ngay lúc đó, một tiếng còi xe réo liên tục, đèn xe hạ pha lên xuống chiếu thẳng vào cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro