Chap3: Biến Mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn tỉnh dậy rồi dọn dẹp phòng nó

"Xong"Hắn nói trong lòng (Thực ra là thuốc chưa hết tác dụng ạ).Hắn nhẹ nhàng đi ra đúng lúc va phải một cô hầu làm rơi hết đồ ăn sáng

-A!Tôi xin lỗi!-Cô hầu hoảng sợ

Hắn lắc đầu ý bảo không sao rồi nhặt đồ giúp cô hầu.Vâng cô hầu đó không ai khác chính xác là Uyên Uyên.Uyên Uyên nhìn thấy hắn thì đỏ mặt,bẽn lẽn

-Để em làm cho!

Hắn không bảo gì nhặt lên rồi về phòng...

"Vệ sĩ của con nhỏ đó sao!Ta sẽ chiếm được anh"rồi Uyên Uyên đi tiếp

Nó tỉnh dậy

-A!...Ủa?-Nó nhìn vết thương đã được băng bó và căn phòng mỉm cười

-Có vẻ hắn không tệ như mình nghĩ!-Nó đứng dậy đến cửa sổ ngồi hướng mắt ra ngoài cảm nhận gió

-Tiểu thư!Ăn trưa thôi!-Uyên Uyên gọi

-Mang đi đi!-Nó

Hắn lại đi ra và làm nghĩa vụ cao cả là giật lấy khanh đồ ăn mở cửa vào làm Uyên Uyên tức giận"Con nhỏ chết tiệt!Đừng nghĩ mình là tiểu thư rồi muốn làm cái gì cũng được.Hôm nay mi phải chết!"Uyên Uyên nở nụ cười quỷ quyệt

Hắn sau khi vào phòng để khay đồ ăn trên bàn và ngồi lì ở đó luôn

-Ngươi đi đi!

Lắc lắc

Thế là hắn cứ ngồi đó mặc cho nó đuổi.Cuối cùng nó cũng đi ra chỗ hắn cầm cốc sữa lên uống nhưng đang đến miệng thì dừng lại

-Có độc!-Nó nhìn và ngửi mùi sữa

"Hả?Có độc ư?"Hắn giật lấy cốc sữa ngửi

"Có cái quái gì đâu"

-Ngươi không biết được đâu!-Nó nhìn thấy động tác của hắn thì nói

"Là sao?"Hắn nhíu mày

-Ngươi không cần biết!Giờ thì mang nó đi đi !-Nó phẩy phẩy tay rồi lôi cổ hắn cả đống đồ ăn đá ra ngoài không thương tiếc.

Uyên Uyên nép sau bức tường biết kế hoạch đã thất bại liền tức tối

"Con nhỏ chết tiệt đó!Ta sẽ làm cách khác,chờ đó"rồi bỏ đi

Hắn sau khi bị vứt ra khỏi phòng thì đứng dậy nhìn cốc sữa rồi đổ xuống một tờ giấy.Nước trong cốc sữa loang ra khắp tờ giấy và bốc cháy.

"Có độc thật!"Rồi hắn về phòng

Tua nhanh...............Tối...

Tất cả mọi người đã ngủ.Uyên Uyên nhẹ nhàng mở cửa vào phòng nó,trên tay cầm một con dao đi đến giường chỗ nó ngủ.Uyên Uyên dơ con dao lên từ từ đâm vào tim nó

........

10cm

..........cm





5cm




4cm


3cm


2cm





1cm

-Đúng như tôi đoán là cô!-Nó cầm siết chặt tay Uyên Uyên làm rơi con dao xuống

-Cô....cô chưa ngủ!-Uyên Uyên sợ sệt

-Tôi ngủ để cô giết chết à!Đâu có ngu!-Nó

-Bây giờ tôi thả cô đi!Còn lần sau thì đừng trách!-Nó thả tay Uyên Uyên ra, Uyên Uyên hoảng hốt chạy ra khỏi phòng

"Con nhỏ khốn kiếp!Tao nhất định phải giết được mày"

"Trò chơi mới bắt đầu thôi"Nó cười lạnh

Sáng hôm sau,nó dậy sớm mở máy tính lên

"Cô lại đang toan tính điều gì đây!!!"Nó nhìn Uyên Uyên trên máy tính thông qua camera mật.Cô ta đang lén lút ở nhà bếp...rồi đi ra.Nó gấp máy tính rồi lại ngồi nghe nhạc cạnh cửa sổ.

10 phút sau

-Tiểu thư!Tôi mang bữa sáng đến!

"Cuối cùng cũng đến"Mang vào!

-Dạ!-Cô hầu khó hiểu "sao hôm nay tiểu thư dễ dãi quá nhỉ?"

Cô hầu mang vào rồi đi ra.Nó đi đến bên đồ ăn.Ngửi ngửi"Oh!Chất gì đây?Không mùi à!Xem ra tôi đánh giá thấp cô!"Nó nghĩ rồi lấy một lọ thí nghiệm đổ nửa cốc sữa vào rồi hất hết đồ ăn qua cửa sổ.

Nó lại đến căn phòng bí mật ở đấy nghiên cứu lọ thí nghiệm.Hắn hôm nay thấy yên tĩnh không có tiếng cô hầu hay tiếng nó nên chạy sang phòng nó nhìn quanh và kết quả nhận được là không bóng người.

Hắn chạy khắp các hành lang tối để tìm nó chạy đến dãy A(Nó ở dãy B)thì gặp Hoàng Phong

-Em đi đâu đấy?

"Cô chủ biến mất rồi!Anh thấy đâu không"Hắn dơ điện thoại cho Phong

-Cái gì?Nhanh đi tìm thôi!-Phong vội vàng"Ông chủ biết là không yên đâu"

-Huy động toàn bộ lực lượng đi tìm tiểu thư ngay!!!!-Phong hét vào điện thoại

-Rõ!..Tút..tút-Đầu dây bên kia

Vậy là cả ngày hôm đó mọi người đổ xô đi tìm nó,tất nhiên là Uyên Uyên cũng biết nên nhỏ cười đắc thắng

-Mày chết đi là vừa!-Nhỏ nói nhỏ đủ mình nghe

2 tiếnggg

LO LẮNG

3 tiếnggg

LÒNG NHƯ LỬA ĐỐT


4 tiếngggg

NGỒI TRÊN ĐỐNG LỬA

5 tiếngggg

CHẠY ĐI TÌM KHẮP NƠI


6 tiếngggg


"TÌM ĐƯỢC TIỂU THƯ RA ĐÂY KHÔNG CÁC NGƯƠI CHẾT ĐI"


7 tiếngggg




BỎ CƠM TRƯA



8 tiếngggg


ÔNG CHỦ ĐANG TRÊN ĐƯỜNG VỀ

9 tiếnggg


ÔNG CHỦ VÀO BIỆT THỰ

10 tiếng


ÔNG CHỦ HƯỚNG ĐẾN PHÒNG TIỂU THƯ

5 bước

4 bước

3 bước

2 bước

1 bước

Dừng lại

"Cốc...cốc".......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro