Chap 7: có chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau,  bên trong nhà kho,  trên chiếc giường rách nát,  đơn sơ.  Có một cô gái đang say giấc nồng.  Bỗng cửa nhà kho đột nhiên mở toang ra,  quản gia bước vào.

"Hải tiểu thư,  cô dậy đi" ông thúc giục

" ông cho cháu ngủ chút nữa đi ạ" cô vừa nói,  vừa xoay người sang bên kia,  ngủ tiếp

" không được đâu,  thiếu gia đang tìm cô kìa"

" anh ấy tìm cháu có việc gì không? " nghe thấy quản gia nói vậy,  cô liền bật dậy

" chuyện này tôi cũng không rõ.  Cô ra nhanh đi,  kẻo thiếu gia lại nổi giận" ông khuyên cô

" vâng,  nói với anh ấy là cháu sẽ ra ngay"

" vâng" nói rồi,  ông đi ra ngoài

Cô làm vscn xong bèn chạy lên nhà,  vào phòng khách,  thấy anh ngồi trên sofa

" anh tìm tôi có việc gì? Mà người làm đi đâu hết rồi?"  cô nhìn ngang nhìn dọc,  rồi nói

" tôi cho nghỉ hết rồi" anh nhìn cô nói

" sao lại cho họ nghỉ?" cô hơi thắc mắc

" từ nay trở đi,  cô sẽ lo toàn bộ công việc của người làm. Trong ngày hôm nay cô sẽ phải quét dọn sạch sẽ từ ngoài khuôn viên cho đến hết biệt thự,  không được bỏ xót chỗ nào.  Làm việc không được nghỉ ngơi. Tôi sẽ cho người giám sát cô" anh đứng dậy,  đi về phía cô, lấy tay nâng cằm cô lên

" làm việc cho tốt nha cưng" anh mỉa mai

" người đâu,  giám sát cô ấy.  Không cho nghỉ ngơi,  nếu thấy cô ấy nghỉ,  lập tức đánh cho tôi" anh ra lệnh cho thư kí của anh Cung Vân

" anh thật độc ác,  anh là một ác ma" cô nói mà nước mắt chảy,  rơi xuống nền nhà.

"Tôi thế nào không cần cô phải nói,  cô không có quyền" anh nói xog,  2 tay đút túi,  bước ra xe,  nổ máy,  đi mất hút

Cô ngồi thụp xuống đất,  hai tay che mặt mà khóc,  sao cô lại khổ vậy,  sao cô lại gặp anh,  sao cô lại đem lòng thích anh trong khi đó anh coi là gì?  Coi cô là một con hầu, coi cô là thứ để anh phát tiết, nhưng cô không hận anh, dù anh có sỉ nhục cô như thế nào, cô vẫn coi như khong có gì . Cô sắp là thiếu phu nhân của Tần gia,  nhưng cô đâu có muốn cái chức đấy.  Cô không muốn,  từ trước đến nay đều không muốn.

Một tiếng bước chân từ ngoài vào,  càng dần càng nghe rõ.  Tiếng bước chân đang gần cô.  Bỗng có tiếng nói

" thiếu phu nhân,  thiếu gia có lệnh,  mời cô đi theo tôi" Cung Vân cúi người nói

" tôi biết rồi" cô cố đứg dậy đi theo hắn

Ra đến ngoài khuôn viên, hắn đưa cho cô 1 cái kéo cắt cỏ chuyên dụng,  một cái xe đựng cỏ và một đôi găng tay

" đây thưa thiếu phu nhân " Cung Vân  đưa cho cô

" ừm" cô nhận lấy,  đeo găng tay rồi bắt đầu làm

Làm được một lúc hơi mệt nên cô ngồi nghỉ

"Áá " một gậy giáng xuống lưng cô

" sao anh lại đánh tôi" cô tức giận,  tay đỡ lưng,  quay lại trừng mắt với Cung Vân, nói.

" thiếu gia có lệnh,  cô mà nghỉ thì phải đánh" hắn kia đáp

" anh.. " cô ngậm ngùi,  tiếp tục cắt cỏ

Đến 12h trưa,  nắng gắt cứ chiếu xuống bóng dáng nhỏ nhắn của cô,  mồ hôi cô chảy thành dòng,  cô lại không có mũ nên hơi đau đầu,  tay đỡ trán,  cô đứng nghỉ cho đỡ choáng

"Bốp "

" á"  từ sáng đến giờ,  đây là gậy thứ 7 mà cô phải chịu rồi,  thấy lưng hơi ươn ướt,  cô sờ lên thử,  thấy đỏ đỏ, cô chảy máu rồi. Cô đau lắm nhưng vẫn cắm chặt răng chịu đựng.

Điện thoại trong túi cô réo lên
" reng..... Reng"

"Alo" cô nhấc máy

"Hải Đường..  Hải Đường à con đến bệnh viện thành phố nhanh lên,  mẹ con...mẹ con bị....bị tai nạn rồi" bố cô hốt hoảng

" cái gì. Bố đợi chút,  con tới ngay" cô vội cúp máy

" anh à,  mẹ tôi bị tai nạn rồi.  Anh cho tôii xin đấy,  cho tôi đi được không.  Làm ơn" cô vội vàng nói.

" nhưng thiếu gia... " hắn khó xử

" không sao,  anh ta phạt gì tôi sẽ chịu hết,  cho tôi đi được không? " cô lắc lắc hắn

" vậy cô đi đi,  xe ở ngoài gara,  có người ở đấy,  cô bảo họ đưa đi" hắn dặn

"Cảm ơn anh,  thật cảm ơn anh quá.  Tôi đi đây" cô chạy nhanh vào phòng băng vết thương trên lưng lại,  thay bộ quần Áo khác rồi đi đến bệnh viện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro