Ngược nắng để yêu em ( 3 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Tôi xin chuyển công tác vào một chi nhánh của công ty tại Sài Gòn. Hà Nội đẹp, nhưng nó lưu giữ nhiều kỷ niệm của chúng tôi quá. Tôi cần một môi trường mới để quên đi chuyện cũ. Thùy Mai ba lần bảy lượt từ chối gặp tôi. Bận họp, bận công tác, bận dự án. Còn tôi cũng ngày càng không mặn mà với chuyện níu kéo cô ấy nữa.

         Tôi thực sự chán chường và mất niềm tin vào tất cả. Linh Chi vẫn suốt ngày hỏi han tình hình của tôi và ngây thơ đưa ra vô số lời khuyên cho tôi. Tôi chỉ im lặng lắng nghe. Làm sao cô ấy có thể hiểu được tâm trạng của tôi chứ, làm sao có thể hiểu được sự phức tạp của tình yêu chứ.

       Tôi tới chào gia đình Linh Chi để vào Sài Gòn. Ba mẹ cô ấy chúc tôi lên đường bình an, còn không quên cho tôi một gói trà sen làm quà. Thằng Dương buông mấy câu vẻ giận dỗi, mắng tôi là đồ ngốc rồi lên nhà, không thèm ngoái lại. Linh Chi không nói gì nhưng rõ ràng tôi nhận thấy nét mặt cô ấy đang rất buồn. Cô ấy tiễn tôi ra cổng, lúc này mới chịu lên tiếng:

       - Anh đừng đi không được sao?

       Ánh mắt cô ấy rưng rưng nhìn tôi. Tôi bối rối thực sự. Chưa bao giờ tôi ở trong hoàn cảnh này. Yêu Thùy Mai năm năm nhưng chuyện tình của chúng tôi lúc nào cũng lặng lẽ và bình yên đến kỳ lạ, chưa cãi vã, chưa giận hờn. Nhiều lúc tôi nghĩ, phải chăng vì vậy mà chán nhau? Tôi tới trước mặt Linh Chi, đặt tây lên vai cô ấy:

       - Anh cứ tưởng em hiểu anh nhất cơ mà. Anh phải đi, cô bé ạ. Lúc nào mọi thứ bình thường trở lại, anh sẽ về thôi.

       - Nhưng khi đó em không còn ở đây nữa.

       Tôi lặng đi. Phải rồi, nếu ra đi, làm sao tôi gặp được Linh Chi. Nửa năm nữa là cô ấy đi rồi, trong khi tôi không biết bao giờ mới về. Nhưng tôi vẫn phải đi. Sau lần đi ngắm sen Hồ Tây sáng hôm ấy, tự nhiên tôi có cảm giác sợ phải đối mặt với Linh Chi. Tôi sợ rằng trái tim tôi sẽ lại đập sai nhịp vì Thiên Thần. Tôi sợ cô ấy sẽ lại làm tôi rung động. Như thế, tôi cũng xin chẳng khác gì Thùy Mai, cũng sẽ trở thành kẻ phản bội. Ý nghĩ đó làm tôi cảm thấy phải rời xa Linh Chi, mặc cho tôi thực sự, thực sự không muốn điều đó.
         Thiên Thần...
         Cô ấy đang rời nước mắt...
         Vì tôi...
         Trái tim tôi bỗng đau buốt....
         Phải chăng, tôi cũng thích Thiên Thần? ...
          Tôi thích ứng khá nhanh với môi trường mới. Bạn bè mới, đồng nghiệp mới, ai cũng hòa đồng và thân thiện. Họ giúp tôi rất nhiều trong việc làm quen với công việc, đường sá, nhà cửa. Nhưng có một điều lạ là trái với những gì tôi dự đoán, rằng tôi sẽ đau khổ một thời gian dài với hình bóng của Thùy Mai trong đầu, trong tim, thì giờ đây, trong tôi hình ảnh Thùy Mai vẫn xuất hiện, nhưng nhạt dần, nhạt dần. Thay vào đó là hình ảnh một cô gái, không, là một Thiên Thần, tay cầm bó sen Bách Diệp to và đẹp, đang mỉm cười, xung quanh là một rừng hoa sen. Linh Chi vẫn xuất hiện đều đặn trong trí nhớ của tôi, và thỉnh thoảng trong cả giấc mơ.

         Bức ảnh chụp cô ấy ở Hồ Tây, tôi đã in ra và cho vào khung đặt trên bàn làm việc. Không thể phủ nhận là tôi nhớ Hà Nội ghê gớm, nhớ gia đình và mấy thằng bạn thân không thể tả, và nhất là nhớ Thiên Thần đến điên cuồng.

        Quả thực, có một sự thật là chúng ta sẽ không biết mình có gì cho đến khi đánh mất nó. Tôi không hiểu tại sao đến khi xa Linh Chi rồi, tôi mới cảm thấy tiếc nuối như vậy. Tôi xấu hổ và cũng thấy mình thật tầm thường. Tôi trách Thùy Mai, sao giờ chính tôi cũng không kiểm soát nổi bản thân mình thế này. Hay tình cảm đó nảy sinh từ lâu, nhưng tôi không hay biết mà cứ ngỡ như tình cảm anh em ngày nào.

           Thực sự lúc này, tôi rất muốn quay lại gặp Linh Chi, nhưng có gì đó ngăn tôi lại. Tôi sợ tình yêu mình dành cho cô ấy quá vội vàng. Tôi sợ mọi người sẽ nghĩ cô ấy là kẻ thay thế. Sợ nhất là Linh Chi sẽ nghĩ tôi chỉ là một kẻ tầm thường, nghĩ rằng tôi không thật lòng vì chia tay Thùy Mai chưa được một năm thì đã kịp yêu cô ấy. Những nỗi sợ hãi vô hình ấy cứ bủa vây lấy tôi. Và hình như, chúng đã đẩy Linh Chi ra xa tôi hơn thì phải.

         Tháng mười hai. Khi Hà Nội đang mùa đông với những đợt gió mùa Đông Bắc rét đến tê người thì Sài Gòn vẫn còn nắng ấm.

         Nửa năm trời sống nơi đất khách quê người, tôi mới thấm thía cái không khí gia đình ấm cúng, tình bạn hữu chân thành và tình yêu vô điều kiện. Không một phút giây nào là tôi không nhơd đến Linh Chi, mặc dù hình như tôi đã buông xuôi cho số phận. Thiên Thần chắc chắn sẽ gặp được người tốt hơn tôi, chắc chắn là như vậy.

          Tôi nhận được mail của Linh Chi khi đang bù đầu với đống tài liệu cần hoàn thàn gấp. Quá bất ngờ khi hộp thư đến hiển thị tên cô ấy. Phải mất một lúc lâu tôi mới định thần lại được. Tay run run nhấp chuột vào mail...
      

          Anh Duy.
          Nửa năm rồi không gặp, em thực sự rất nhớ anh. Thời gian qua không có anh, em đã chính chắn hơn nhiều, đã người lớn hơn nhiều, đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi đó. Em nghĩ, mình cần thay đổi, và em đã thay đổi, vì anh... Anh đâu thể thích một con bé trẻ con như em đúng không?
         Nhưng khi đã thấy đổi rồi, em mới chợt nhận ra, đâu còn có ảnh ở bên nữa. Quên một ai đó, khó vậy sao anh? Anh không quên được chị Thùy Mai, cũng như em không thể quên anh. Mặc dù tình cảm em dành cho anh, có thể anh sẽ nghĩ nó bồng bột, nhưng chỉ em mới biết, đó là tình cảm xuất phát từ trái tim em. Anh còn nhớ lời hứa của anh với em một năm trước không? Anh hứa rằng nếu anh và chị ấy chia tay thì em vẫn còn cơ hội. Vậy mà anh chẳng cho em cơ hội để được ở gần anh, để yêu anh...
         Ngày mai em rời Việt Nam rồi. Không biết đến bao giờ mới gặp anh được. Thành phố Manchester, nơi từ bé em ao ước được đặt chân đến, em sắp thực hiện được ước mơ rồi. Nhưng nghĩ đến việc không được nhìn thấy anh, em cảm thấy trái tim em đau lắm.
         Đêm qua, em mơ thấy mình được gặp anh. Nhưng cũng chỉ là mơ thôi, phải không anh?
        P.S: Good bye, my first love. Cho em gọi anh như vậy, được không? Vì em thực sự, thực sự .... đã yêu anh rất nhiều.

       Tôi sững sờ. Tình yêu của Linh Chi dành cho tôi lớn quá. Có nằm mơ tôi cũng không thể ngờ được cô ấy vẫn dành tình cảm cho tôi nhiều đến vậy.

         Tại sao tôi lại ngu ngốc che giấu tình cảm của mình? Tại sao lại xa Hà Nội, xa Thiên Thần của tôi? Nửa năm qua tôi đã nhớ cô ấy đến thế nào? Nhớ đến mức phát điên lên. Vậy mà tôi đã làm được gì? Chỉ lặng lẽ theo dõi Linh Chi qua Facebook, qua những Status trên Yahoo và hỏi thông tin qua anh trai cô ấy. Chỉ có vậy. Thật ngu ngốc. Giờ thì sao? Cô ấy sắp rời xa tôi thật rồi.

       Ngày mai thôi, Thiên Thần sẽ đến một nơi rất xa, cách Việt Nam cả nghìn cây số, biết bao giờ tôi mới lại nhìn ghét cô ấy?

      Quan trọng hơn, Thiên Thần, cô ấy chưa biết rằng, tôi cũng yêu cô ấy nhiều đến thế nào....
        

                                ❤  ❄   ❤  ❄  ❤  ❄  ❤
              
                    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro