Ngàn Năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoản: NGÀN NĂM
Author: Đoan Mộc Liễu Liễu - Mạn Châu Sa -

Trùng phùng rồi lại chia ly, chia ly rồi lại trùng phùng.  Xuân qua đông đến, năm này qua tháng khác, ta tự hỏi đã mấy ngàn năm trôi qua rồi? Ta tự hỏi đến bao giờ ta và nàng mới có được hạnh phúc trọn vẹn  hay là giống những bông hoa bỉ ngạn nơi địa phủ kia, hoa lá vĩnh viễn không thể ở cạnh nhau, đời đời dỡ lở.

Mỗi người sinh ra vốn đã được định sẵn số kiếp, có người hạnh phúc có người lại đau khổ đến tột cùng. Con người ta nói rằng số phận là do chính bản thân mình tự tạo ra nhưng mấy ai hiểu được thật ra họ đang trầm luân trong chính cái số kiếp mà đã được định ra ở trước đó.

Nàng sinh ra là để cứu vớt chúng sinh khắp bốn bể. Sứ mệnh của nàng ở mỗi kiếp luôn luôn chỉ có một đó là cứu vớt chúng sinh đem lại hòa bình cho trần gian. Còn sứ mệnh của ta là ở bên cạnh ủng hộ hỗ trợ nàng. Mỗi kiếp nàng đầu thai ta là người chứng kiến nàng từ nhỏ đến lớn, là người chăm sóc nàng. Và ta cũng thấy nàng đạp lên bao nhiêu trông gai rồi dần dần lụi tàn như bông phù dung ngoài kia. Phù dung tuy đẹp nhưng sớm nở tối tàn, nàng tuy thông minh, xinh đẹp hơn người nhưng lại nhanh chóng hóa làm tro bụi khi mới ở tuổi xuân xanh.

Bao kiếp nàng đầu thai, nghìn năm trôi qua nàng vẫn luôn vì nhân gian mà bỏ qua tất cả. Nàng hi sinh làm trụ trống cứu vớt thế giới này còn ta thì sao? Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng biến mất mà không thể làm gì, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng uống cạn chén canh Mạnh Bà rồi bước qua cầu Nại Hà đầu thai chuyển thế tiếp tục sứ mệnh của mình.

Nàng theo cơn gió dạo chơi…

Nàng hóa làm bọt biển nơi đại dương bao la…

Nàng hóa làm tro bụi hòa làm một với đất…

Nàng hòa làm một với thiên địa…

Nàng vĩnh viễn không thể ở bên cạnh ta.

“Không cầu giang sơn, không cầu quyền lực, chỉ cầu một lần được cùng nàng đến thiên trường địa cửu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro