Chương 1: Lạc Vào Dòng Thời Gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tên tôi là Mai Linh, một lập trình viên trẻ tuổi, đang trải qua những ngày tháng tăm tối nhất trong cuộc đời mình. Tôi làm việc tại một công ty công nghệ nổi tiếng ở thành phố Hà Nội, nơi hàng ngày tôi đối mặt với những dòng mã và giải quyết những bài toán phức tạp. Công việc là niềm đam mê, nhưng cũng là nguồn áp lực không nhỏ. Và giữa những áp lực ấy, cuộc sống cá nhân của tôi cũng đang rối ren, đau khổ vì một mối tình tan vỡ.

Mối tình đó đã kéo dài hơn ba năm, với một người đàn ông mà tôi tin tưởng hết mực. Chúng tôi từng chia sẻ với nhau mọi niềm vui, nỗi buồn và ước mơ về một tương lai bên nhau. Nhưng mọi thứ đổ vỡ vào một buổi tối mưa gió, khi tôi quay trở về nhà mà không thông báo trước.

Lạch cạch, lạch cạnh, tiếng cửa gỗ mở ra cũng là sự chấm hết giữa chúng tôi. Tôi bước vào trong không tin vào mắt mình, tôi phát hiện ra anh ấy trong vòng tay của một người phụ nữ khác, họ cười nói vui vẻ như thể không có gì xảy ra, như thể tình cảm mà tôi dành cho anh ấy chưa bao giờ tồn tại. Cảm giác phản bội, đau đớn như cắt từng lớp da thịt, khiến tôi không thể nào kiềm chế được cảm xúc của mình. Tôi bỏ chạy ra khỏi nhà trong im lặng và chính họ cũng không phát hiện ra sự hiện diện của tôi, lòng đầy tuyệt vọng và mất mát.. Người bạn trai lâu năm, người mà tôi tin tưởng và yêu thương hết mực, đã phản bội tôi. Cái kết của mối tình đẹp đẽ ấy không phải là bên nhau mãi mãi như tôi từng mơ ước, mà là một cảnh tượng không thể nào quên trong đời.

Sốc và bất ngờ, nước mắt bắt đầu chảy dài trên khuôn mặt tôi. Tôi không thể tin nổi vào những gì mình đang thấy. Trong tình trạng tâm lý đó, tôi tìm đến Hồ Tây, nơi chúng tôi từng có những kỷ niệm đẹp nhất, nơi từng chứng kiến những lời thề non hẹn biển của hai chúng tôi. Mưa nhẹ rơi, phản chiếu ánh sáng của những ngôi sao lên mặt hồ, tạo nên một khung cảnh huyền ảo nhưng cũng đầy lẻ loi và cô đơn.

"Cuộc sống này... liệu có bao giờ tôi tìm lại được bình yên?" tôi tự hỏi, ngồi bên bờ hồ, nhìn vào dòng nước trong veo, cố gắng tìm lại chút bình yên cho tâm hồn đang rối bời. Mọi kỷ niệm về Anh đều trở nên đắng cay, những hẹn ước, những giấc mơ chung, giờ chỉ còn lại là sự thất vọng và nỗi đau khôn nguôi. Trong đêm tối và lạnh lẽo, tôi cảm thấy mình hoàn toàn cô đơn, mất mát.

Ánh sáng từ những ngôi sao lấp lánh phản chiếu trên mặt hồ tạo nên một khung cảnh đẹp đến nao lòng. Đó là lúc tôi nhìn thấy một vòng sáng kỳ lạ xuất hiện trên mặt hồ. "Đây là gì vậy?" tôi thầm nghĩ ". Cảm giác mạnh mẽ, không thể cưỡng lại, thúc đẩy tôi bước vào vòng sáng ấy. Và rồi, mọi thứ xung quanh tôi bắt đầu xoay chuyển, một cảm giác mất trọng lực bao trùm lấy tôi, và tôi ngất đi.

Khi tôi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường cứng cáp, trong một căn phòng nhỏ được làm từ đất và gỗ. Ánh sáng mặt trời chiếu qua những kẽ hở nhỏ trên tường, vẽ nên những đốm sáng lung linh trên sàn nhà.

"Con dậy rồi à? Con được tìm thấy bên bờ sông, may mắn thay Mẹ đã cứu con kịp thời", một người phụ nữ trung niên, tự giới thiệu là Mẹ Hồng, âm thanh dịu dàng vang lên.

"Tôi... tôi đang ở đâu vậy?" tôi hỏi, giọng nói chứa đựng vẻ mơ màng và bối rối.

"Con đang ở làng chúng ta, trong vùng đất của Đại Việt, một quốc gia tồn tại hàng ngàn năm trước," Mẹ Hồng trả lời, ánh mắt bà lấp lánh dưới ánh nắng sớm mai, thì ra Mẹ Hồng cũng đã xuyên không về đây một thời gian trước, nhưng bà không muốn quay trở lại vì yêu quý cuộc sống nơi đây.

Là một người của thế kỷ 21, tôi không thể nào tin được rằng mình đã xuyên không về quá khứ. "Làm sao có thể... Tôi... Tôi đã xuyên không?" lời tôi lúng túng, trong đầu đầy ắp những câu hỏi mà không biết làm sao để trả lời.

Mẹ Hồng mỉm cười, "Cuộc sống đầy bất ngờ, con à. Bây giờ, con hãy sống hết mình với hiện tại và khám phá cuộc sống mới này."

Tôi bắt đầu cuộc sống mới với danh tính là Linh, con gái nuôi của Mẹ Hồng, trong một thời đại xa lạ. Mỗi ngày, tôi học cách thích nghi với cuộc sống mới này, từ việc nấu nướng với nguyên liệu tự nhiên đến việc giặt giũ bằng tay dưới dòng sông mát lạnh. Mỗi công việc, mỗi hoạt động hàng ngày đều trở thành cơ hội để tôi quan sát, học hỏi và thích nghi với cuộc sống của thời đại này. . "Cuộc sống này... có cái gì đó rất đặc biệt," tôi tự nhủ, cảm thấy lòng mình trở nên nhẹ nhàng hơn mỗi ngày.

Nhưng trong lòng tôi, nỗi nhớ nhung về thế giới hiện đại, nơi có gia đình, bạn bè và sự nghiệp đang chờ đợi tôi, luôn cháy bỏng. Tôi biết rằng mình cần phải tìm cách trở về. Nhưng làm thế nào? Vòng sáng kỳ lạ đã đưa tôi đến đây, liệu có còn xuất hiện lần nữa không? Và nếu có, tôi làm thế nào để tìm lại nó trong một thế giới mà khái niệm về thời gian và không gian hoàn toàn khác biệt so với hiểu biết của tôi?

"Tôi phải tìm cách trở về," tôi quyết tâm, dù không biết liệu mình có thể làm được điều đó hay không. Trong khi tôi cố gắng giải đáp những câu hỏi về khả năng trở lại thế giới của mình, tôi cũng bắt đầu nhận ra rằng cuộc sống ở thế giới cổ đại này mang lại cho tôi những trải nghiệm quý báu mà tôi chưa từng trải qua trước đây. "Có lẽ, hạnh phúc không phải lúc nào cũng là tìm lại được những gì đã mất, mà là học cách yêu thương những gì đang có," tôi suy ngẫm, nhìn ra khung cảnh làng mạc bình yên qua khung cửa sổ. Tình cảm mà Mẹ Hồng và những người dân trong làng dành cho tôi, sự đơn giản và thanh bình của cuộc sống hàng ngày, đã khiến trái tim tôi ấm áp và đầy ắp những cảm xúc mà tôi chưa từng trải qua trước đây. Tôi bắt đầu yêu quý cuộc sống này, mặc dù trong sâu thẳm, tôi vẫn khao khát được trở về với thế giới của mình.

Dù cuộc sống mới mang lại cho tôi những trải nghiệm quý báu, khao khát trở về với thế giới hiện đại của tôi vẫn không bao giờ phai nhạt. Tôi biết mình sẽ phải tìm ra lời giải cho bí ẩn xuyên không này, dù cho phía trước có bao nhiêu khó khăn và thách thức. Cuộc hành trình của tôi - Mai Linh, một cô gái giữa hai thời đại, với trái tim đầy vết thương nhưng không ngừng tìm kiếm hy vọng và ánh sáng - mới chỉ bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro