.00

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.


Kim Yugyeom mang theo một gói to, đi xuyên qua Lotte Plaza

Đây là nơi tập trung các thương hiệu lớn trên thế giới, trang hoàng xa hoa, các vật phẩm quỷ dị hay xa xỉ được trưng bày theo thứ tự khắp bốn phía, khiến cho mỗi người nghèo đi ngang đây nhìn thấy đều phải lạnh run.

Bức tượng anh hùng nhân dân cổ xưa tọa lạc giữa trung tâm thành phố. Màn hình LCD cỡ đại giữa quảng trường bắt đầu phát đoạn quảng cáo của Dior Homme. Một bức hình quảng cáo của người mẫu trẻ tuổi đang đi trên cầu Charles, sắc mặt tái nhợt, kẻ mắt màu tím, ánh nhìn mê người, lười biếng nhưng quyến rũ.

Yugyeom vô thức chậm rãi bước, dừng lại nhìn đoạn quảng cáo và khuôn mặt tinh tế, xuất thần của người mẫu kia đến khi tiếng di động vang lên.

"Cậu đang làm gì? Mua cơm cũng đâu cần phải lâu như vậy!" Bên kia truyền đến tiếng rít gào của lão bản.

"...Thật có lỗi, tôi lập tức trở về" Yugyeom trả lời, ánh mắt một khắc cũng không rời màn hình.

"Cả bộ phận đều đang chờ cậu, nhanh về cho tôi!! Hôm nay không làm xong đừng hòng nghĩ được tan sở!!"

Anh thở dài, đổi tay cầm bao thức ăn trưa sau đó vội vàng rời đi.


Rốt cuộc cũng tăng ca xong, Yugyeom nhu nhu huyệt thái dương, chậm rãi thong thả bước đến cửa sổ.

Thành phố hiện tại hoàn toàn xa lạ so với bốn năm trước khi anh vừa đến đây. Lúc trước anh nghe người khác nói thành thị xa hoa, phát triển như thế nào, đơn giản là một thiên đường, vì thế anh mới đến đây.

Nhưng cuộc sống không như ý muốn của anh, nhiều năm chiến đấu cố gắng làm việc anh mới nhận ra trong thế giới đầy quyến rũ này, thiên đường chỉ dành cho giới thượng lưu.

Năm thứ hai, xem qua một bộ phim, một đoạn lời thoại của nam diễn viên chính đã khiến anh ấn tượng rất sâu.

Không có tiền xem như không thể tồn tại ởMacao, không phải người khác khinh thường ngươi mà căn bản không ai nhìn thấy ngươi.

Yugyeom cười cười tự giễu, từ tấm cửa thủy tinh phản chiếu khuôn mặt mệt mỏi.

Đồng nghiệp bàn tán muốn cùng đi ăn khuya, Choi Youngjae đến bên cửa sổ, nhấn nhấn bả vai Yugyeom "Đi cùng tôi không?"

"Không được, hôm nay tôi không thoải mái, muốn về sớm một chút để ngủ."

"Nga, bị sao vậy? Có phải bị cảm không? Bị cảm nếu không uống thuốc đối với thân thể không tốt, đúng rồi mấy ngày này nhiệt độ cơ thể hạ nhanh, cậu phải nhớ giữ ấm @#$%^&*"

Youngjae vừa nói vừa làm cử chỉ tay, thực là một nam nhân đáng yêu.

Yugyeom biết có ý tốt, mỉm cười kiên nhẫn lắng nghe.

Vừa bước ra tòa nhà thì trời cũng bắt đầu mưa, mùa đông phía nam tuy rằng không lạnh nhưng vẫn thâm nhập vào xương cốt. Yugyeom đứng ở bậc thang, nhìn một chút, đơn giản kéo lại quần áo cùng mũ trên đầu.

Ma xui quỷ khiến anh lại đi đến Lotte Plaza, màn hình LCD vẫn đang phát các đoạn quảng cáo khác nhau, khúc xạ ánh sáng do mưa càng trở nên kì ảo.

Một số nữ sinh về nhà muộn, âm thanh lanh lảnh không che dấu được phấn khích.

"Cậu biết không!! Bambam của chúng ta là người phát ngôn cho Dior nga!!"

"Thiệt hay giả ? Dior a..."

"Thật đó! Hôm qua tớ đi ngang quảng trường nhìn thấy đoạn quảng cáo!! Ai cậu mau nhìn!! Chình là cái này!!"

"Oa a~~ Bambam hảo soái!!"

"Tớ nói cậu biết, Bambam là siêu cấp đáng yêu @#$%^&*"

"Cậu biết anh ta à..."

"Đó là~~"

A, Bambam, fan hâm mộ của em thật là nhiều.

Yugyeom nắm chặt khăn quàng cổ, để hơi thở tràn vào lòng bàn tay. Nhìn các nữ sinh thì thầm, anh mỉm cười: Các cô nương, các cô một chút cũng không biết cậu ấy a.


Các cô chưa thấy qua Bambam không rửa mặt đánh răng, đầu tóc bay rối khiến người rung động.

Các cô chưa thấy qua Bambam nhảy thua, xấu tính chu chu cái miệng nhỏ.

Các cô chưa thấy qua Bambam cau mày không tình nguyện làm xét nghiệm vật lý.

Các cô chưa thấy qua bộ dáng châm chọc bất cần đời của Bambam.

Các cô chưa thấy qua Bambam mặc quần đùi chạy như điên ở sân thể dục.

Các cô chưa thấy qua bộ dạng khóc chảy nước mắt nước mũi của Bambam.

Các cô chưa thấy qua bộ dạng ăn mặc nghiêm trang kéo cờ.

Các cô chưa thấy bộ dáng Bambam nhăn nhó khiến người yêu thương.

Các cô tất cả đều chưa từng thấy qua.

Các cô căn bản một chút cũng không hiểu cậu ấy.

Một tháng bận rộn đổi lấy ba ngày nghỉ, Yugyeom nhàn nhã giữ ấm trong nhà cả ngày.

Nữ DJ của Radio hưng phấn thông báo thiên tài giới âm nhạc Bambam sáng hôm nay sẽ tham gia buổi ra mắt giày vải mới, bên cạnh đó tổ chức một buổi kí tên nho nhỏ, hy vọng các fan của Bambam sẽ không bỏ qua.

Yugyeom tắt Radio, uống cốc cà phê, lấy ra bao thuốc đã trống rỗng, không kiên nhẫn cào cào mái tóc.


Tất cả người đến buổi ký tên đều là nữ, cho nên Yugyeom bị bao vây bởi mộ đội ngũ vừa dài vừa đông thật sự có vẻ quá mức đột ngột.

Hàng ngàn cuốn album bị giành dựt cuối cùng cũng đến phiên Yugyeom, anh đến dần tỉ mỉ đánh giá cho đến khi một giọng mũi có thể làm tan chảy tất cả của một nam nhân vang lên.

"Xin chào, cám ơn sự ủng hộ của anh."

Bambam kéo khăn quàng cổ màu khói của mình xuống một chút, lộ ra gương mặt trắng nõn cùng nụ cười phong nha, nhìn anh.

Yugyeom hơi hơi ngẩn người, sau đó mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng nắm tay đối phương.

"Không cần khách khí."


Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro