Phần 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi và Nghi Mạch là họ hàng. Cậu ấy có một anh trai quanh năm bệnh tật, cơ thể yếu ớt. Nghi Mạch được sinh ra để cứu lấy người anh đó. Ba mẹ cậu ấy không quan tâm mấy đứa con thứ hai, nó không phải là kết quả do tình yêu của họ sinh ra. Nghi Mạch là hiện thân sự ích kỷ trong họ. Tôi vào viện là vì tai nạn giao thông, tôi đã cứu cậu ấy. Ba mẹ tôi thời gian đầu nóng giận không cho cậu ấy gặp tôi. Bằng sự kiên trì cậu ấy đã thuyết phục được họ. Lần thứ hai sau khi thăm tôi, cậu ấy đã đến nơi hiện tại là mộ của mình gặp được một người, vị thần bảo hộ của chúng ta. Cậu ấy đã xin Người cho tôi hồi tỉnh. Phải chăng cậu ấy từ lâu đã không còn thiết tha cuộc sống nên chết theo lời cầu xin ấy.

"Giang Trạch cậu biết không Nghi Mạch rất thích cậu."

Giang Trạch nhăn nhó cười.

"Vậy mà người tỏ tình là tôi!"

Tôi vừa nói điều mình không biết một cách chắc chắn. Tôi áp đặt luôn việc cậu ấy ghét sống trên đời. Tôi biết gì về cậu ấy nhỉ. Ngoài cái tên với vài lời tâm sự trong bệnh viện, tôi mặc định cả con người cậu ấy. Tôi độc đoán quá đáng.

"Thế giới trong mắt Nghi Mạch chỉ có mỗi mình cậu. Nhờ cậu nằm viện tôi mới có cơ hội chen chân vào cuộc sống của cậu ấy. Ít người quan trọng không có nghĩa cậu ấy chán sống. Chính vì thế cậu ấy càng mong đem lại hạnh phúc cho thứ quý giá với mình. Cậu tồn tại ở vị trí cao nhất trong lòng cậu ấy, đương nhiên Nghi Mạch phải dùng thứ tương xứng đổi cậu về. Có lẽ cậu không nhớ, sức khỏe Nghi Mạch vốn rất yếu như anh trai cậu ấy. Nhiệm vụ cứu anh trai đã hoàn thành khi cậu ấy sinh ra. Máu cuống rốn, họ chỉ cần điều đó từ Nghi Mạch."

"..."

"Nói sao thì họ đối với Nghi Mạch chỉ có trách nhiệm hoàn toàn không có tình yêu thương của kẻ sinh thành, nuôi dưỡng. Cậu ấy ra đi như vậy họ còn không có lấy một bức ảnh của Nghi Mạch, chính chúng ta cũng không khác gì họ. Họ nhờ tớ vẽ cậu ấy để làm di ảnh, nực cười hết chỗ nói. Mười bảy năm sống trên đời không có lấy một bức ảnh. Nghi Mạch thật đáng thương!"

"Những điều này cậu biết từ đâu."

"Chính ba của Nghi Mạch nói. Ông ta là chuyên gia tâm lý mà!"

Tôi ôm mặt cười lớn.

"Cái quái gì đây!"

Một chuyên gia tâm lý lại bỏ mặc con cái mình, nghe sao khó chấp nhận. Nghi Mạch của tôi khổ sở quá! Cậu chết đi là đúng rồi. Sống chi cho thêm đau đớn. Tôi cười khô khốc trong khi nước mắt chảy đẫm mặt. Khoang phổi bí bách tưởng chừng đang kẹo lại với nhau, tôi ôm ngực gập người vừa cười vừa khóc.

Cơn gió tạt bụi mù vào mặt tôi, lá khô ào ào lướt qua mộ cậu ấy, cành lá lạo xạo mạnh bạo. Nghi Mạch đang tức giận sao. Chẳng phải cậu quá đau khổ mới chọn cái chết sao? Sao tớ đang chúc mừng cậu lại nổi giận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro