Phiên ngoại: Lời tỏ tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi có một câu chuyện, câu chuyện về tình yêu đầu đời của tôi. Bạn biết không tình yêu tuổi học trò tôi không trông mong gì lại có được. Chỉ là một đoạn thời gian nhỏ tôi đã mãn nguyện không thôi.

Người tôi thích cậu ấy rất bí ẩn. Nếu hỏi cậu ấy có xinh đẹp không? Tôi không biế trả lời thế nào. Khái niệm đẹp tôi chưa rõ lắm, dễ thương, ấm áp, lạnh lùng, kiêu ngạo hay gì đó tôi cũng không biết. Thật nực cười. Tôi chỉ biết tôi muốn ở bên cậu ấy.

Tôi là một kẻ lập dị không thích giao tiếp, từ đó tính ít nói của tôi hình thành. Mọi người hay nói tôi lạnh lùng. Từ khi học lớp tám tôi đã nhận được rất nhiều thư tỏ tình. Ở tôi có sức hút gì sao? Tôi chẳng thấy gì. Việc duy nhất tôi làm tốt là vẽ tranh. Tôi yêu cảm giác đường cọ chà xát lên giấy, mùi ẩm ướt của màu nước, cảm giác đắm mình vào bức tranh thế giới chỉ là của riêng tôi. Để hoàn thành ước mơ vào trường mĩ thuật tôi cố gắng nâng đều thành tích của các môn khác lên. Không biết từ lúc nào tôi đã trở thành ngôi sao học bá gì đó. Thật mệt mỏi! Số lượng con gái đến làm phiền ngày càng nhiều. Cả những tên con trai cũng bám dính lấy tôi để có cơ hội làm quen một bạn nữ dễ thương. Tôi bất đắc dĩ trở thành người se duyên cho bao nhiêu cặp đôi. Và còn tôi lại lẻ loi. Tôi rất cảm kích những tên bạn chí cốt đó, nhờ họ tôi mới có cơ hội gặp người con gái đặc biệt ấy. Cô ấy tên là Nghi Mạch.

Cùng là kẻ lập dị khác thường giống nhau, trái ngược với tôi sự buồn bã chừng sâu tận tâm can là vũ khí tối thượng ngăn người khác lại gần toát ra từ Nghi Mạch. Cô ấy còn chẳng bao giờ cười, sắc độ trên mặt không thay đổi cứ như một người máy. Và lần đầu tiên thành tích học tập của tôi bị cô ấy đánh bại. Từ đó tôi chú ý nhiểu hơn đến cái tên Nghi Mạch.

Phải thừa nhận rằng tôi cũng từng tự phụ vì thành tích của mình, được tung hô quá nhiều khiến tôi tha hóa phần nào. Sự tự phụ của tôi bị Nghi Mạch phá hủy. Không biết vì lý do gì tôi chung lớp với Nghi Mạch từ năm lớp mười đến khi cô ấy biến mất, tôi luôn ngồi phía sau Nghi Mạch.

Cô ấy có một người bạn thân tên Thiên Ngân, hàng xóm gần nhà tôi. Hai người rất thân thiết. Là hàng xóm mà tôi không hề biết cả hai chơi thân từ khi còn đi nhà trẻ. Tôi sống quá thất bại không nhỉ? Cũng phải thôi tôi còn không nhớ rõ ba tôi làm nghề gì đến khi hỏi ông ấy. Và tôi có một người cùng hội cùng thuyền với sự thất bại vô lý ấy. Nghi Mạch. Cô ấy không biết ba mẹ của mình làm nghề gì, giống như tôi. Điều này tôi biết do tình cờ bắt gặp cậu ấy mang cơm hộp cho ba. Lúc đó tôi mang tài liệu cho ba tôi, hai người lớn của chúng tôi làm cùng một nơi, cùng một văn phòng và là bạn thân của nhau. Có ít nói thế nào thì tôi cũng phải chào hỏi cha con cô ấy. Lúc ra khỏi văn phòng Nghi Mạch buông một câu vu vơ.

"Coi như đã biết rồi?"

"???"

Âm vang của cơ thể biểu tình cô ấy chưa ăn trưa. Nghi Mạch lúng túng ôm bụng muốn lủi đi mất. Nhân tiện cũng chưa ăn tôi sải bước tiến lên.

"Cùng ăn trưa nhé. Bụng tôi cũng đang phản ứng đây."

Cơ thể tôi nghe lời đến không tưởng, âm thanh cồn cào từ bụng vọng ra. Nghi mạch mím môi như muốn cười, không hẹn cùng lúc tôi cũng ôm mặt mà cười lớn. Tình huống này phải nói sao?

Chúng tôi có cùng sở thích yên tĩnh, thường xuyên ở trong thư viện hay trên sân thượng. Từ đó có gọi là thân thiết hơn đôi chút.

Kỳ nghỉ sau học kì một lớp mười một tôi tham gia một cuộc thi vẽ nhỏ. Ý tưởng của tôi bí bách, vẽ biết bao nhiêu tấm cũng không thể hài lòng. Tôi liên tục đạp xe vòng quanh phố xá, hết chỗ này đến chỗ kia, ngày này đến ngày khác vẫn ra không có ý tưởng.

Trong lúc đang đạp xe cơn mưa nhỏ kéo qua vội vàng tôi tấp vào bên đường, một âm thanh lớn vang lên. Một đám láo nháo tụ tập ngay trước mặt tôi không xa. Tôi rải bước đến, là một vụ tai nạn, người xem lấn nhau chen chúc, tôi đứng vòng ngoài nhìn sơ qua. Một chiếc ô màu đen. Vết xe sượt trên đường. Một nữ sinh nằm nghiên với cơ thể đầy máu. Một cơn mưa nhỏ. Luồn điện từ đâu xẹt qua đầu tôi, để cảm hứng không biến mất tôi quay đầu xe đạp hết tốc lực về nhà bỏ đằng sau tiếng gào đến vỡ âm.

Một tuần sau tôi là một trong vài người đại diện lớp đến thăm bệnh Thiên Ngân, nạn nhân trong vụ tai nạn tôi thấy. Nhờ cậu ấy bị tai nạn tranh của tôi ra đời và đoạt giải, tôi có cơ hội tham gia cuộc thi do trung ương tổ chức. May rủi chồng lấn khó tin không phải vở kịch. Tôi nên biết ơn cậu ấy hay thương cảm cho sự không may này. Trong tôi có chút bứt rứt vì thế ngày nào tôi cũng đến xem cậu ấy một chút. Và rồi tôi thấy Nghi Mạch quỳ gối hai tay chạm đất trước mặt ba mẹ Thiên Ngân. Hai người lớn rất kích động, họ xua tay bỏ đi với câu nói.

"Đừng đến đây nữa!"

Hai người lớn đi mất tôi thấy Nghi Mạch dường như cả cơ thể đang run rẩy. Tiếng nức nở nhỏ đứt quãng thoát ra. Âm thanh đó làm tim tôi thắt lại, tôi bước đến ôm lấy đôi vai nhỏ. Gương mặt được mái tóc che phủ như muốn nói đừng nhìn. Tôi vô thức ôm Nghi Mạch vào lòng, những giọi nước mắt nóng ngấm vào áo cho tôi biết cô ấy khóc rất nhiều. Cứ thế Nghi Mạch thiếp đi trong lòng tôi lúc nào. Tôi cố sức nhẹ nhàng đặt cô ấy lên băng ghế, đi mua khăn ướt lau đi vệt nước mắt còn vương trên khuôn mặt nhỏ bé ấy.

Không gian chỉ còn lại hai chúng tôi, nhìn ngắm gương mặt người con gái ấy, tôi muốn gương mặt này có nét cười, tôi muốn chạm vào bờ má đó. Sự mềm mại chuyển từ xúc giác lên mặt tôi cách mặt cô ấy chỉ một khẽ thở. Lập tức rút lại toàn bộ cơ thể, tôi vừa làm gì đấy. Thật khốn nạn! Tôi tát thật mạnh vào má mình. Âm thanh phát ra đánh thức Nghi Mạch.

"Cậu làm gì vậy." Khóe mắt còn đỏ ửng cô ấy đưa tay chạm vào chỗ tôi vừa mới đánh. "Có hằn mất rồi."

Thả tay xuống cô ấy cười nhẹ, nụ cười làm tim gan tôi bị cào xé, đau lắm. Nghi Mạch à đừng cười như vậy, cậu cười như thể chuẩn bị rời bỏ mọi thứ. Cậu cười như thế tôi thấy đau lắm.

Vai tôi bỗng nặng nặng, cô ấy tựa đầu vào tôi. Thủ thỉ từng lời nhỏ. Cô ấy được sinh ra nhờ thụ tinh nhân tạo và mang thai hộ. Cô có một người anh trai hơn bảy tuổi bị ung thư máu. Máu cuống rốn của Nghi Mạch đã cứu sống người anh trai. Ba mẹ đối xử với cô ấy rất tốt, chỉ là tốt thôi. Vào năm cô sáu tuổi người mẹ có ý định đem cô vào cô nhi viện, với bà sự hiện diện của Nghi Mạch không cần thiết. Người ba không đồng ý. Cuộc nói chuyện được cô ấy nghe thấy, trong phút chốc cõi lòng của một đứa trẻ đã biến mất. Cô bỏ chạy khỏi nhà lại bị Thiên Ngân bắt về. Kể từ đó thế giới của Nghi Mạch không còn vui, buồn chỉ có Thiên Ngân. Tuần trước hai người vừa đi trung tâm về thì gặp tai nạn, Thiên Ngân đã cứu cô và rơi vào hôn mê sâu. Tiếp đến là chuyện vừa xảy ra. Ba mẹ Thiên Ngân tức giận cho rằng vì Nghi Mạch con gái họ mới sống chết qua lại trên giường bệnh.

Trong giây phút này tôi muốn ôm cô ấy thật chặt vào lòng, một quá khứ quá mức tồi tệ. Chợt Nghi Mạch đan tay vào tay tôi.

"Tớ nhờ cậu chuyện này được không? Vẽ cho tớ một bức chân dung. Trước giờ tớ chưa có một tấm hình nào cả!"

"Được." Giọng tôi trống rỗng vang lên.

"Cảm ơn cậu."

Cô ấy dợm người đứng dậy, cơ thể đột nhiên nghiêng về một bên. Tôi nhấn cô ấy ngồi xuống ghế kiểm tra cổ chân, vết sưng đỏ lớn ở chân trái làm tôi nhíu mày. Chìa cái lưng gầy của mình ra tôi nói.

"Tôi đưa cậu đi băng bó."

"Nhưng mà ..."

Tôi bực dọc quay lại. "Lên!" Nghi Mạch không nói nữa ngoan ngoãn leo lên. Tôi cõng cô ấy xuống băng bó chân lại và đương nhiên đưa luôn cô ấy về nhà. Trước lúc về tôi còn dặn dò rất nhiều thứ rồi mới rời bước. Đi được một đoạn có tiếng Nghi Mạch gọi, tôi quay người lại.

"Giang Trạch! Lần sau cùng tới bệnh viện được không?"

Tôi gật đầu.

"Cậu ... có dùng điện thoại không?"

"..."

___

Nhờ vào quan hệ của ba tôi, tôi có rất nhiều cơ hội gặp Nghi Mạch. Lời hẹn cùng nhau thăm Thiên Ngân đã bị vùi đâu mất. Thời gian ở cạnh cô ấy trong ngày ngày càng nhiều lên. Cuộc thi tôi cũng vứt sau đầu mà đi chơi đó đây cùng Nghi Mạch. Bài vở tôi thâu đêm mà giải quyết sạch. Trong bữa sáng nào đó, ba mẹ mặt mày thần bí nhìn tôi cười cười. Mẹ tôi nói.

"Con có bạn gái phải không?"

Tôi ngẹn cơm ngay khắc, cố với ly nước uống rồi ho sặc ho sụa, ba nhìn tôi cười lớn.

"Ta biết cô bé đó đấy. Nhớ giữ ý tứ vào con trai. Dịp nào dẫn cô bé đó đến nhà chơi."

Mẹ cũng gật đầu mỉm cười. Tôi lúng túng ăn vội vàng rồi biến mất để hai người họ vẫn cứ nhìn tôi tủm tỉm.

Hôm nay Nghi Mạch hẹn tôi ở một tiệm hoa. Đến nơi tôi thấy cô ấy cầm một bó hoa hồng màu xanh tươi cười.

"Hôm nay đến thăm Thiên Ngân đi. Hôm qua tớ được vào gặp cậu ấy rồi."

Tôi gật đầu, cô ấy ngồi lên yên xe, chúng tôi cùng nhau đến bệnh viện. Tôi chờ Nghi Mạch ở sảnh dưới. Dù sao cũng hạn chế người thăm để hai người không gian riêng vậy. Rất nhanh sau đó cô ấy đã trở lại.

"Này! Giang Trạch đến nghĩa trang lần nào chưa?"

"Tớ thường đến vào ngày giỗ của ông. Có gì sao?"

"À thì tớ chưa bao giờ đến cả. Tớ muốn ..."

Dù không rõ lý do cho lắm nhưng nếu cô ấy muốn đến tôi sẽ đi cùng cô ấy.

"Chờ một chút! Tớ đưa cậu đi."

Tôi có một người anh họ làm việc gần đây, tôi đến đó mượn anh ấy chiếc xe. Nơi đó nằm tận ngoại ô, cách ga cũng khá xa nên đi xe máy cho tiện.

Sau khoảng một tiếng chạy xe, chúng tôi đã đến nơi. Cố ấy chậm rãi tiến lên từng bậc thang tiến vào cánh cổng bằng đá ...

Tôi tìm chỗ dựng xe lại không thấy cô ấy đâu. Tôi lao lên cổng đá cô ấy đột ngột ôm tôi từ phía sau.

"Ngày mai bắt đầu vẽ tranh cho tớ được không?"

Gương mặt Nghi Mạch dán sát vào lưng làm lồng ngực tôi nóng lên như ai đốt cái bếp lò trong đó, tôi ậm ợ gật đầu.

Sau hôm đó, Nghi Mạch ngày nào cũng đến thăm Thiên Ngân, thời gian còn lại cô ấy ở cùng tôi để hoàn thành bức tranh. Tôi chưa từng vẽ một bức tranh nào lâu đến như vậy đã một tháng trôi qua. Tôi đang bước đến những nét màu cuối cùng.

Địa điểm vẽ tranh hôm nay là sân thượng của trường. Nhà trường ưu đãi tôi vô cùng, chỉ cẩn tôi đem dụng cụ đến thì dù chỗ nào trong trường tôi cũng được phép sử dụng.

Đến thời gian vẽ cũng quá lý tưởng đi, một cơn mưa cuối ngày, vầng dương lớn trên cao thả sợi ánh sáng màu cam tạo bầu không khí phiêu lãng lên người con gái ngồi trước mặt tôi. Cô ấy thật đẹp. Trái tim bất ổn đập loạn xạ trong ngực. Ngay bây giờ tôi muốn nói gì đó với cô ấy.

Không chỉ đơn giản là sự chú ý, đồng cảm, ngưỡng mộ. Cũng không dừng lại ở chữ thích. Tôi muốn ở cạnh cô ấy dài lâu để không chỉ tôi nghĩ về cô ấy mà cô ấy cũng phải nghĩ về tôi. Dứt cọ ở nét cuối cùng tôi nhìn thẳng vào Nghi Mạch ngồi gần phía lan can.

"Nghi Mạch!"

Nghi Mạch nhìn tôi.

"Cho tôi ở bên cạnh cậu được không?"

Từ ngạc nhiên đến bất ngờ rồi vui mừng và buồn bã. Cảm xúc đan xen trên gương mặt cô ấy. Khóe mắt rưng rưng cô ấy tiến lại chỗ tôi. Đôi bàn tay nhỏ nâng hai má tôi kéo xuống khoảng cách hai gương mặt dần thu hẹp.

"Nghe cho kỹ."

Hai vầng trán chạm nhau.

"Đây là câu trả lời của tớ."

Sống mũi chạm nhau.

"Nhớ nhé!"

Cảm giác mềm mại khi ấy.

Tôi vòng tay ôm lấy tấm lưng nhỏ của Nghi Mạch.

Nước mắt cùng lúc rơi xuống. Tôi mất cô ấy rồi. Mất từ giờ phút câu nói đó được phát ra.

Cậu biết không Nghi Mạch. Tôi yêu cậu. Tôi yêu cậu rất nhiều. Cậu biết điều đó phải không. Và cậu cũng đối với tôi như thế. Tình cảm của chúng ta là hai chiều. Vậy tại sao cậu lại bỏ tôi thế này. Món quà cho cậu lại trở thành kỷ vật duy nhất của đôi ta. Thứ duy nhất có hình ảnh của cậu do chính tôi tạo ra. Một đoạn nhỏ tỉnh cảm này của cậu chưa đủ xoa dịu nỗi đau mất đi cậu mãi mãi trong tôi. Tôi sẽ ghi nhớ điều này. Cậu làm tổn thương tôi. Để khi nào đó gặp lại tôi bắt cậu trả hết cho tôi. Trên đời này người duy nhất cậu mắc nợ là tôi.

Nghi Mạch nợ Giang Trạch một vết thương.

Nợ Giang Trạch vết thương làm cớ gặp để cậu không quên tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro