Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

"Một thằng đàn ông lại đi nói tiếng yêu với một thằng đàn ông, mày cũng đủ ghê tởm đi. Thằng đồng tính bệnh hoạn."

"Vừa nghèo vừa mập, còn dám hy vọng xa vời với tao, mày cho mày là ai? Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga."

Có những lời lẽ mà chỉ nghe thôi cũng cảm thấy đau đến không thở nổi.

Như bị vây trong một khối hình lập phương trong suốt, bốn phương tám hướng dội về đây vô số tiếng cười trào phúng châm chọc.

Là ai đang nói chuyện?!

Sao lại nỡ ác lòng ác dạ như thế với tôi?

.......

"Bảo bảo!"

....

"Bảo bảo?! Anh làm sao vậy?

"Tỉnh, tỉnh, Bảo bảo, Mặc Thu!"

Giang Mặc Thu mở bừng mắt, kia một trương tuyệt thế dung nhan phóng đại trước mặt. Áo ngủ rộng mở, lộ ra cơ thể thon dài xinh đẹp, khắp người lúc này chi chít dấu vết ân ái. Không quản cơ thể khó chịu, Cố Dung Dạng đưa tay vòng quanh anh một cách âu yếm, nhẹ nhàng vỗ về.

Anh hơi ngẩn ra, nhìn người bên cạnh mình, nhỏ giọng thăm dò: "Dung Dạng?"

"Dạ?!"

Trước mắt xuất hiện bóng chồng, cậu thiếu niên xinh đẹp lời lẽ tràn đầy cay nghiệt trong mộng kia, cùng người đàn ông mỹ lệ này đột nhiệt hợp thành nhất thể.

Cố Dung Dạng đôi mắt sinh đến cực hảo, con ngươi đen bóng như hắc diệu thạch, ánh mắt liễm diễm, như là thịnh một uông thanh tuyền, giờ phút này ngập tràn lo lắng cùng sợ hãi. Giang Mặc Thu không tài nào không liên tưởng đến đôi mắt cong cong ẩn chứa ý cười như một con rắn độc kia.

Động tác của hắn dịu dàng vỗ vai anh, trong giọng nói có chứa mê hoặc thuộc về Cố Dung Dạng: "Đừng sợ, chỉ là nằm mơ thôi. Ngoan, không có việc gì." Người đàn ông xinh đẹp hôn lên khuôn mặt anh, mang theo vô tận say đắm cùng cưng chiều, không chê mà đặt nụ hôn lên từng tấc trên khuôn mặt mướt mồ hôi, "Mộng là phản, mộng là phản."

Thật vậy chăng?

Nhưng cớ sao lại đau lòng đến vậy? Mộng tỉnh mà như còn hiện ra trước mắt. Trái tim từng đợt co rút tựa hồ muốn vắt ra nước, giống như vừa mới trải qua một kiếp người chìm nổi.

-

Anh vẫn nhớ rõ anh như thế nào cùng Cố Dung Dạng ở bên nhau, anh khi đó béo hơn lúc này rất nhiều, bởi vì hồi bé tại nạn, viện trưởng không ngừng cho anh uống thuốc bổ, dẫn đến cả người phì ra như trái bóng, có không ít người cười cợt lấy đó làm trêu đùa. Năm mười tám tuổi chân ước chân ráo lần đầu tiên đến Đế Đô, cũng tại nơi này anh và Cố Dung Dạng gặp gỡ rồi yêu nhau.

Cố Dung Dạng là con cưng của trời, là tiểu thiếu gia tôn quý nhất Đế Đô. Quân chính trong triều quan hệ thân mật cùng phòng bị lẫn nhau, những nhà quan viên có quyền trong cả hai giới quân chính đã ít lại càng thêm ít. Mà Cố Dung Dạng, hắn là người thừa kế duy nhất của cả hai dòng họ lâu đời nắm trong tay quyền thế của cả hai giới quân chính.

*quân chính: quân sự và chính trị.

Giang Mặc Thu chẳng qua chỉ là một tiểu tử nghèo thân hình tròn vo như trái bóng, là nhân vật có cảm giác tồn tại dường như bằng 0 ở đại học Đế Đô. Quăng tám cây sào cũng không tới. Ấy thế mà lần đầu tiên gặp Giang Mặc Thu, Cố Dung Dạng liền lâm vào điên cuồng theo đuổi, như là ăn phải thuốc nổ giống nhau, triền người triền đến lợi hại, truy người đến đỏ cả mắt, bất kể là thủ đoạn gì cũng lôi ra dùng một lượt.

Rốt cuộc, Giang Mặc Thu vừa sợ vừa cảm động, chỉ có thể gật đầu ôm lấy mỹ nhân.

Có được anh rồi, Cố Dung Dạng lại giống như cây tầm gửi, cái loại mà phải bám lên người Giang Mặc Thu thì mới có thể sống ấy. Hắn hận không thể cho tất cả người trên thế giới biết được mối quan hệ của bọn họ, rồi lại hận không thể giấu Giang Mặc Thu ở một nơi không ai có thể thấy. Tình yêu của Cố Dung Dạng ngập tràn bệnh trạng cùng với vô số nguy cơ tìm ẩn giống như một ngày nào đó anh sẽ không từ mà biệt.

Giang Mặc Thu không biết Cố Dung Dạng ngày đêm lo được lo mất cái gì, rất nhiều lần trấn an hắn. Cố Dung Dạng cũng cảm thấy mình biểu hiện thật sự thái quá, sợ doạ chạy người thương. Hắn cũng liền thu liễm rất nhiều. Điều mà hắn thích làm nhất, chính là nằm trong lòng Giang Mặc Thu, cảm nhận được hô hấp của anh, được nghe anh mỗi ngày đều nói yêu mình.

Mối quan hệ này tương đối kỳ lạ, người ngoài nhìn vào thì đều nói rằng Cố Dung Dạng quá dung túng cho Giang Mặc Thu, anh nói đi hướng đông hắn không dám đi hướng Tây, anh nói ngồi hắn không dám đứng. Mọi người đều bất bình cho vị thái tử chịu để một người tầm thường như vậy tuỳ tiện xoa tròn bóp nắn.

Nhưng chỉ có Cố Dung Dạng mới biết.

Cố Dung Dạng chỉ cần Giang Mặc Thu yêu mình, mỗi ngày đều yêu hắn nhiều hơn một chút, chẳng cần làm gì cả, hắn nguyện đưa đầu sợi dây thừng đang tròng lên cổ của mình cho Giang Mặc Thu.

Tuy không vừa mắt là thế, nhưng ai cũng ôm trong lòng một chút thở phào may mắn, may thay người Cố đại thái tử mê luyến là tên ngốc Giang Mặc Thu tính tình hiền lành đôn hậu, chứ mà là kẻ không biết trời cao đất dày khác, được sủng mà kiêu, chẳng phải hắn có thể lật sấp cái đại học Đế Đố hay thậm chí là cái Đế Đô này luôn còn không biết chừng.

Sau lại, anh bị Cố Dung Dạng sủng ái đến hiện tại, không cảm thụ được thế gian nửa phần đau khổ.

Thế nên, tại sao Giang Mặc Thu lại mơ một giấc mơ kỳ lạ như vậy?

Rồi hằng đêm, cơn mộng mị như một hố đen muốn nuốt chửng anh, chúng làm tê liệt mọi dậy thần kinh, ép anh đến mức không sao gượng dậy nỗi.

Mỗi khi tỉnh dậy, trên mặt toàn là nước mắt.

Cố Dung Dạng trong giấc mơ cùng Cố Dung Dạng ở hiện thực trong đầu anh đan chéo, hắn trong chốc lát đối anh thiên y bách thuận, trong chốc lát đối anh khắc nghiệt cay độc, mỗi một đêm, mỗi một ngày đều bị hai cái Cố Dung Dạng phiền đến không chịu được.

"Bảo bảo, có đúng giờ ăn cơm?"

Cố Dung Dạng ngại đồ ăn ở công ty không đủ chất, không hợp khẩu vị của anh, hắn đã từng có ý muốn đổi đầu bếp, nhưng may mắn bị anh cản lại, bởi vậy Cố Dung Dã mỗi ngày đều sẽ dậy sớm làm đồ ăn để anh mang theo.

"Bảo bảo, mau mau trả lời em."

Thấy hồi lâu vẫn không có người hồi âm, Cố Dung Dạng liền trực tiếp gọi điện thoại, tiếng chuông di động inh ỏi nối tiếp rồi nối tiếp vang lên, lại vẫn không có người để tâm đến.

-

Tan tầm, Giang Mặc Thu vừa ra khỏi công ty đã nhìn thấy thân hình thon dài đang đứng bên cạnh chiếc siêu xe vừa mới ra mắt cách đây không lâu, nghe nói là cả thế giới chỉ có một chiếc. Giờ đây nó liền trót lọt nằm trong bộ sưu tập siêu xe của Cố Dung Dạng.

Cố Dung Dạng sinh đến cực kỳ mỹ lệ, Giang Mặc Thu thật không biết phải dùng ngôn từ nào để miêu tả vẻ đẹp này của hắn, đẹp đến lạ lùng, làm cho người mẫu tinh minh tự xưng tuyệt sắc nhân gian cũng phải ngượng ngùng xấu hổ.

Trong tay hắn lúc ôm một bó hoa Uất Kim Hương khổng lồ, Uất Kim Hương xinh đẹp diễm lễ khác hoàn toàn với Uất Kim Hương bèo bọt đáng thương không đáng tiền của anh trong giấc mơ kia, chúng thoạt nhìn cao quý lịch lãm hơn rất nhiều.

Uất Kim Hương bị ném trên mặt đất, bị một chiếc giày xa xỉ đắt tiền dẫm đạp đến xấu xí buồn cười, "Thứ rẻ tiền này cũng xứng với tao sao? Mày thật sự định tỏ tình với tao bằng cái thứ này sao?"

Hình ảnh tựa như một thước phim chớp loé chợt lược hiện qua trong đầu. Lại nhanh mà bừng tỉnh, Cố Dung Dạng xinh đẹp gương mặt tiến đến trước mặt anh, trên mặt mang theo ý cười.

Ẩn sâu trong hàng mi đôi mắt vĩnh viễn nóng cháy mà lại thuần túy tình yêu.

Không hổ là giá áo trời sinh, thế giới người mẫu thiếu mất hắn thật sự là một tổn thất rất lớn. Như vậy thì sao? Giang Mặc Thu bất tri bất giác sinh ra một cổ ác ý. Vĩnh viễn kiêu ngạo, vĩnh viễn không ai bì nổi thái tử gia thì lại như thế nào? Vẫn không phải trắng bóng da thịt nằm dưới thân hắn dâm đãng rên rỉ không ngừng sao?

"Bảo bảo."

Giang Mặc Thu trực tiếp phớt lờ lướt qua hắn, anh cũng không muốn làm trung tâm của sự chú ý, Cố Dung Dạng trời sinh là để hấp dẫn ánh mắt của người khác, Giang Mặc Thu đã từng đưa ra đề nghị không cần hắn đến đón, anh sẽ tự đi tàu điện về được. Trầy trật mãi Cố Dung Dạng mới đồng ý, chẳng qua anh phải thoã mãn hắn thật lâu thật lâu.

Nhưng hôm nay, Cố Dung Dạng chẳng hiểu ăn trúng cái gì?

Anh đi nhanh về hướng cửa xe, không chút khách khí ngồi vào trong, rầm một tiếng mà đóng cửa lại.

Cố Dung Dạng cũng hiện lên tia hoảng loạn, hắn nhanh chóng nhấc bước theo sau Giang Mặc Thu, ngồi vào ghế lái, vừa nhẹ nhàng nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của anh, "Như thế nào không vui?" Sắc mặt mắt thường có thể thấy được mà khẩn trương, ngữ khí mềm mại ra chiều dỗ dành: "Em, em chỉ là quá nhớ anh, chịu không được đến đón anh tan tầm. Chúng ta yêu nhau mấy năm, đồng nghiệp anh ai cũng biết anh có người yêu, lại không biết người đó là em. Anh không thể nào ngay cả quyền lợi này cũng không cho em được."

Hắn khẩn trương liếm liếm môi, một lần mà một lần thấp giọng van nài, tựa hồ chỉ cần anh đừng không để ý hắn, muốn hắn làm gì cũng đều có thể.

"Anh đừng im lặng như vậy, mấy ngày qua anh lạ lắm, lúc đi làm không thèm trả lời tin nhắn của em, gọi cũng không bắt máy, ở nhà thì mặt em anh cũng không chịu nhìn. Rốt cuộc là làm sao vậy? Em làm gì khiến anh không vui sao? Anh nói cho em biết được không? Có việc gì chúng ta cùng nhau thương lượng, bình tĩnh nói chuyện có được không?"

Cố Dung Dạng trong mộng sẽ như thế này sao? Hắn kia vĩnh viễn đều không biết hai từ xin lỗi viết như thế nào, cũng sẽ không cùng người khác bình tĩnh nói chuyện.

Được hắn mở lời vàng ngọc là một loại đặc ân, được hắn buông mắt nhìn xuống là trời cao ban ơn. Cố Dung Dạng từ thơ ấu chịu chúng tinh phủng nguyệt, nhìn người khác như nhìn một con ruồi vo ve quấy rầy khung cảnh mỹ hảo tươi đẹp của hắn đáng nên thiên đao vạn quả.

Vĩnh viễn cao cao tại thượng, vĩnh viễn ác liệt biểu tình, vĩnh viễn tiếu lý tàng đao.

Trước mắt cái này Cố Dung Dạng làm anh nhịn không được cười lạnh ra tiếng, được một tấc lại muốn tiến một thước mà sặc câu: "Tôi dựa vào cái gì cùng cậu thương lượng, tôi dựa vào cái gì muốn cùng cậu bình tĩnh nói chuyện."

Cố Dũng Dạng sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.

Mà Giang Mặc Thu cũng tức khắc cứng đờ.

Anh bừng tỉnh.

"Xin lỗi, anh, anh không biết mình bị cái gì nữa, em đừng để ý. Anh, anh..."

Trời ơi, anh vừa nói cái gì vậy? Sao anh có thể vì cái một giấc mộng kỳ quái vô căn cứ gần đây liền giận chó đánh mèo với trong hiện thực vô tội Cố Dung Dạng đâu?

Cố Dung Dạng khẽ vuốt ve sóng lưng anh, hận không thể đem anh xoa tiến vào cốt nhục, tình yêu thiên ti vạn lũ như muốn tràn ra khỏi đôi mắt. "Không có việc gì, sẽ ổn cả thôi. Bảo bối, em yêu anh, em thật sự yêu anh vô cùng." Hắn không ngừng vuốt ve tấm lưng lớn to của anh, cho dù tâm trạng bản thân lúc này cũng không tốt hơn anh là bao, nhưng vẫn vô cùng cẩn trọng mà chờ cảm xúc anh dần dần dịu xuống.

Đối với tình yêu của Cố Dung Dạng, anh vẫn luôn mơ hồ rằng từ đâu mà khởi, nhưng có thể được một người toàn tâm toàn ý mà yêu là một kiện cỡ nào may mắn, càng không nói đến yêu anh còn là một người lớn lên như vậy đỉnh cấp dung mạo, quyền thế ngập trời Cố Dung Dạng.

Một người như thế, lại vì anh mà buông xuống sở hữu kiêu ngạo, tự nguyện biến thành một chú mèo ba tư ưởng cái bụng trắng mềm mại tuỳ ý anh vút ve, là người bạn trai thập nhị tứ hiếu lên được phòng khách xuống được phòng bếp Cố Dung Dạng.

Đến nỗi những giấc mộng kia-------

Đã là mộng thì lại chân thật cũng đều là giả mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro