Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nh

ng năm còn h

c ph

thông tôi đích th

là m

t đ

a h

c trò cá bi

t, t

thành tích h

c t

p không m

y v

vang c

ng thêm b

n năng chuyên buôn d

ư

a trong l

p, hình nh

ư

ch

ư

a sót h

c kì nào không đ

ượ

c giáo viên thăm h

i gia đình. Tôi thì th

y không sao, nh

ư

ng bu

n thay v

i b

m

tôi thì hoàn toàn có sao th

t s

, không b

t k

là ban ngày hay ban đêm. Nói có th

khó tin nh

ư

ng đ

ế

n năm cu

i c

a ph

thông tôi còn b

m

t tr

n đánh c

a m

mà đ

ế

n nay nh

c l

i còn b

m

m

ng. Chuy

n ch

ng qua là cái hành ki

m h

c kì m

t c

a tôi b

x

ế

p h

ng không m

y d

coi cho l

m, mà theo nh

ư

l

i cô giáo nói gi

m nói tránh trong s

liên l

c là" Em ch

ư

a có ý th

c h

c t

p cao, th

ườ

ng xuyên vui v

quá m

c trong gi

h

c và còn r

t ngh

ch ng

m, b

ướ

ng b

nh."

Ái chà! N

ế

u nh

ư

ch

d

ng l

i

đó thôi thì t

t bi

ế

t bao, đ

ng này cô l

i g

i đi

n v

nhà báo cáo thêm vi

c tu

n qua tôi v

a ng

i s

đ

u bài vì ăn quà v

t trong gi

L

ch s

. Mà nói th

t tôi cũng không hi

u n

i ng

ườ

i ta đ

ư

a cái môn này vào ch

ươ

ng trình giáo d

c ph

thông làm gì, toàn tra h

i và b

t h

c thu

c nh

ng chuy

n xa x

a xa x

ư

a cái th

i ngay c

b

m

tôi đ

u ch

ư

a sinh ra, v

y th

h

i làm sao tôi có tâm tr

ng và đam mê h

c nó đ

ượ

c. M

c dù có đôi chút bi

n minh cho hành đ

ng ngu xu

n c

a mình, nh

ư

ng c

nhóm b

n thân đ

u nh

t trí v

i tôi, L

ch s

là cái môn khó nu

t nh

t, v

y nên lí do đ

ơ

n gi

n đ

không ph

i m

c ngh

n trong gi

L

ch s

là nu

t bù m

t th

khác, ch

ng h

n nh

ư

hôm đó tôi nu

t ph

i h

t d

ư

a nên đ

ượ

c

ư

u tiên ng

i s

đ

u bài. Chuy

n cũng lâu l

m r

i, nh

ư

ng mà cái tr

n đánh c

a m

v

n đ

ượ

c tôi kh

c lòng t

c d

, ch

là lâu lâu đem ra trách m

ra tay tàn nh

n m

t xíu thôi, nh

ư

ng h

u nh

ư

toàn b

m

ph

n kích b

ng lí l

vô cùng h

p lí: " Có đánh có khôn. Không đánh mà đ

ượ

c nh

ư

gi

à?"

Đ

ượ

c nh

ư

gi

thì tôi không giám nh

n đâu, ch

ng qua là thi đ

i h

c không đ

u đành khăn gói r

i quê sang n

ướ

c ngoài du h

c, theo đu

i

ướ

c m

ơ

c

a mình, mà cái quan tr

ng h

ơ

n h

ế

t là t

b

m

t cái

ướ

c m

ơ

nh

nh

khác. Đó là lí do chính cho vi

c tôi nh

t quy

ế

t không ch

u

nhà ôn thi l

i vào cái tr

ườ

ng đ

i h

c b

m

đã v

ch s

n t

đ

u.

Năm h

c đ

u tiên c

a ph

thông, lúc tôi v

a 16 tu

i, b

m

tôi t

ng d

n tôi qua nhà b

n ch

ơ

i m

y ngày tr

ướ

c khi vào năm h

c. Ban đ

u b

m

nh

t đ

nh mu

n g

i tôi v

nhà ông bà vì lí do đ

ườ

ng xa s

tôi v

t v

, tuy nhiên tôi l

i ph

n đ

i m

nh m

b

ng vi

c nh

n ăn đ

đ

ượ

c đi theo, v

y là b

m

đ

u đ

ư

a tay đ

u hàng tôi, có l

thêm ph

n tôi là con m

t nên d

đ

ượ

c chi

u chu

ng. Nói là chi

u v

y thôi nh

ư

ng tôi sai v

n luôn b

đánh. N

ế

u nh

ư

nhà ng

ườ

i ta m

th

ườ

ng ôm con tr

ướ

c cánh roi hung hăng c

a b

thì nhà tôi l

i khác, ng

ườ

i đánh tôi là m

còn b

l

i t

v

đ

ng tình.

Th

c ra h

i đó cũng không th

g

i là đi ch

ơ

i đ

ượ

c, căn b

n là b

m

tôi có công vi

c làm ăn

trong thành ph

đó nên ghé qua thăm ng

ườ

i b

n thân h

u c

a b

luôn, nh

ư

ng dù sao

đó tôi cũng đã không m

y vui v

gì. T

t c

là do đ

a con trai đ

u c

a ông b

n b

quá chi là đáng ghét, giá mà anh ta có m

t ph

n nh

chút đáng yêu c

a c

u em trai thì t

t bi

ế

t bao. Gia đình tôi

l

i nhà b

n b

ch

ơ

i hai hôm, c

hai bác đ

u là ng

ườ

i h

ế

t s

c vui v

và d

g

n. Bác trai cũng là ng

ườ

i làm ăn nh

ư

b

m

tôi, m

c dù gia đình tôi ch

buôn bán nh

v

t li

u xây d

ng trong khi bác

y là giám đ

c m

t công ti th

ươ

ng m

i l

n n

m ngay gi

a trung tâm thành ph

. Bác gái ch

ỉ ở

nhà n

i tr

và chăm nom hai c

u quý t

- ng

ườ

i đáng yêu, k

đáng ghét kia. Gia đình h

qu

nhiên là thu

c h

ng khá gi

, ph

i nói hai ngày

đó ngoài vi

c l

gây chuy

n v

i anh con đ

u c

a h

ra thì tôi h

u nh

ư

r

t vui, t

t nhiên là làm sao có th

bu

n khi

trong m

t căn nhà đ

p đ

l

i đ

ượ

c ăn bao nhiêu món l

th

ơ

m ngon.

Trong b

a c

ơ

m đ

u tiên

gia đình hai bác, tôi v

n nh

đôi l

i b

m

tôi và h

nói v

i nhau, c

th

là th

ế

này.

" Th

ng c

nhà tôi năm nay v

a đ

u vào tr

ườ

ng Lu

t

ch

chú s

ng, t

nay ph

i nh

v

 cô chú chăm nom nó h

tôi r

i". L

i bác trai làm c

gia đình tôi không kh

i b

t ng

, mà có l

ng

ườ

i ng

c nhiên nhi

u nh

t là tôi.

Anh ta v

a nhìn đã r

t b

t m

t, ngo

i hình vô cùng đi

n trai l

i có v

h

c th

c cao, cách nói chuy

n cũng l

ch s

và l

phép, tuy nhiên tôi c

th

y anh ta có chút gì đó tính ch

t ta đây công t

, th

t không ng

l

i có thành tích h

c t

p kh

ng nh

ư

th

ế

. M

c dù cái đ

nh ki

ế

n  "con nhà giàu toàn là công t

b

t " c

a tôi t

tr

ướ

c t

i nay đã b

s

p đ

, nh

ư

ng sao l

i s

p đ

vì anh ta, qu

th

t đ

ế

n ngày hôm sau tôi m

i th

c s

hi

u h

ế

t.

B

m

tôi hình nh

ư

t

v

ph

n khích quá m

c, sau khi nghe bác trai nói v

y càng không ng

ng ph

h

a theo.

" Cháu nhà mình vào đ

ượ

c tr

ườ

ng đó quá là xu

t s

c, đáng là t

m g

ươ

ng sáng c

a con gái tôi. Anh ch

c

yên tâm, cháu đ

ế

n h

c nh

th

ườ

ng xuyên ghé qua nhà ch

ơ

i , c

gia đình chúng tôi s

r

t vui."

B

tôi ch

ư

a nói h

ế

t câu thì m

t

i đã quay sang nhìn tôi mà đ

ư

a ra m

t tràng giáo hu

n.

" Con nhìn anh đó, v

a h

c gi

i v

a ngoan ngoãn, không ph

i nh

ư

con đâu."

Gì ch

? Anh ta ngoan ngoãn thì m

c gì đ

ế

n tôi? Còn n

a ,b

m

th

t quá b

t công, ai b

o tôi s

vui khi anh ta đ

ế

n nhà tôi ch

ơ

i nh

? M

c

l

ườ

m l

ườ

m tr

ướ

c v

m

t khó ch

u c

a tôi l

i càng khi

ế

n tôi ghét cái ng

ườ

i " con nhà ng

ườ

i ta" đó bi

ế

t bao. B

o tôi nhìn thì tôi ng

ướ

c m

t lên nhìn, nh

ư

ng đáng ghét ch

ư

a, anh ta l

i c

ườ

i v

i tôi b

ng cái môi cong cong đ

y đ

c ý. Tôi không thích anh ta t

hôm đó, nh

ư

ng m

i vi

c s

không tr

nên ph

c t

p h

ơ

n n

ế

u cái chuy

n đáng ghét kia không x

y ra vào bu

i sáng hôm sau.

Tôi m

c b

nh ng

n

ướ

ng th

ế

nh

ư

ng đang

nhà ng

ườ

i khác, k

ế

t qu

hi

n nhiên là năm gi

sáng đã b

m

kéo d

y kh

i gi

ườ

ng. Tôi m

t nh

m m

t m

thay qu

n áo và v

sinh cá nhân xong, không hi

u làm sao tr

ướ

c lúc xu

ng nhà ăn sáng l

i vô tình đi ngang qua m

t căn phòng l

n, cái cánh c

a b

khép n

a khi

ế

n tôi vô tình nhìn th

y cái t

sách l

ng l

y n

m bên trong. Ván này ch

c ch

n cá đã v

v

i n

ướ

c, m

c dù tôi h

c không t

t th

t nh

ư

ng l

i vô cùng mê sách, nh

t là ti

u thuy

ế

t ngôn tình. Còn nh

không bi

ế

t m

y l

n tôi nh

n ăn sáng đ

dành d

m ti

n mua l

i m

y quy

n Th

t t

ch không m

ư

a, Không k

p nói yêu em, Công t

c tình yêu,...

hi

u sách báo cũ , m

y đêm tr

n m

trùm kín chăn l

i s

t sùi khóc nh

ư

m

ư

a. Tôi là đ

a ngh

ch ng

m và quái d

nh

ư

ng không hi

u sao l

i b

mê m

y quy

n truy

n

ướ

t át, s

ế

n s

m

y. Mà n

ế

u cái k

ế

t c

c tình yêu càng bi th

m, ch

ế

t chóc thì tôi càng nghi

n n

ng h

ơ

n. Đôi khi chính tôi cũng không hi

u b

n thân mình quá đ

c ác hay quá nh

y c

m v

i tình yêu không n

a.

Quay l

i v

n đ

cũ v

i cái phòng ng

r

ng l

n ch

a đ

y sách báo kia, hình nh

ư

phát hi

n ch

nhân c

a nó không

bên trong, tôi li

n không c

n đ

ượ

c bao nhiêu ham mu

n c

a mình mà b

ướ

c vào. Bao nhiêu th

đ

p m

t l

ng l

y đ

u không l

t vào m

t tôi, tuy nhiên tôi ph

i th

a nh

n mình s

p ngã ng

a v

i cái kho tàng sách báo tr

ướ

c m

t. M

t l

ượ

ng l

n sách tham kh

o cho tuy

n sinh đ

i h

c, m

c dù tôi h

c kh

i A kém th

t nh

ư

ng cũng không t

i n

i m

y dòng ch

in đ

m trên bìa sách cũng không bi

ế

t gì. Không ph

i là Các ph

ươ

ng pháp gi

i toán tích phân, Gi

i nhanh l

ượ

ng giác,..thì cũng là Ph

ươ

ng pháp cân b

ng hóa h

c, Dung d

ch và s

đi

n li,.... Cái đó tôi không quan tâm, mà có quan tâm cũng ch

thêm h

i não, cái đáng nói là k

bên m

y quy

n sách kia là r

t nhi

u tác ph

m văn h

c n

i ti

ế

ng. Tôi mân mê trên gác sách, m

t m

tròn ra còn mi

ng không thôi đ

c theo tên c

a chúng, nào là Cu

n theo chi

u gió, Nh

ng chàng lính ng

lâm,....cho đ

ế

n khi bàn tay b

t ng

d

ng l

i tr

ướ

c m

t quy

n sách nh

, gáy sách b

ng bìa c

ng màu h

ng có hàng ch

: " Cung hoàng đ

o và tình yêu c

a m

i ng

ườ

i". Rõ là tôi ch

ư

a yêu ai, nh

ư

ng đ

tài tình yêu v

i đ

a con gái m

ườ

i sáu tu

i qu

th

t vô cùng h

p d

n, vì v

y tôi lôi nh

nó ra kh

i t

. Quy

n sách không còn m

i, có l

ch

nhân c

a nó đã xem qua r

t nhi

u l

n, tôi phát hi

n ra ngay phía g

n cu

i còn đ

nguyên m

t s

i ch

đó đánh d

u, li

n tò mò m

ra xem. Đó là m

t dòng ch

đã đ

ượ

c tô đ

m b

i màu vàng c

a bút d

: " X

N

và Song Ng

ư

là hai cung hoàng đ

o đ

i đ

nh nhau nh

t. Tuy nhiên chính s

khác bi

t đó đã khi

ế

n h

d

phát sinh tình c

m v

i nhau. V

ph

ươ

ng di

n tình yêu, h

là c

p đôi đ

p nh

t."

Cái này tôi th

y quen quen, hình nh

ư

t

ng nghe qua mà không nh

. Ch

bi

ế

t là có l

n trong gi

h

c thêm, con nh

ng

i cùng bàn đã h

i tôi sinh nh

t vào ngày nào, b

m

ng h

t vì c

t

ưở

ng nó mu

n t

ng quà mình khi

ế

n tôi đã r

t vui, không ng

nó chính là m

t tín đ

c

a vi

c xem bói qua cung hoàng đ

o gì đó. Sau khi tôi vui v

cho nó bi

ế

t ngày sinh c

a mình đã v

i b

câu nói c

a nó làm cho t

t h

ng.

" Ok. V

y là c

u thu

c cung Song Ng

ư

.

mà l

ch

ư

a, theo tôi bi

ế

t n

Song Ng

ư

thu

c tuýp ng

ườ

i n

tính, lãng m

n và m

ơ

m

ng. Còn c

u thì.....?"

Nói thôi còn l

c đ

u t

v

th

t v

ng, th

t là đáng ghét quá m

c. Ai thèm quan tâm cái Song Ng

ư

gì đó c

a c

u ta nh

? Nói v

y khác gì tôi không n

tính, khô khan và lãng x

t h

tr

i? Tôi đây dù không có cái đ

p nh

ư

ng v

n r

t bi

ế

t yêu cái đ

p, không lãng m

n nh

ư

ng v

n r

t mê truy

n lãng m

n, còn lãng x

t thì còn lâu nhé. Nghĩ r

i tôi v

t cho con nh

kia m

t cái nhìn khinh kh

nh đ

y coi th

ườ

ng.

Hôm nay v

a m

i đ

c đ

ượ

c chút xíu

y thôi, v

a th

y hai ch

Song Ng

ư

, đang m

ơ

màng nghĩ v

con bé ngày x

ư

a thì li

n b

m

t bàn tay gi

t m

nh, cu

n sách không cánh mà bay kh

i tay tôi.

" Này! Em l

c l

i phòng anh đ

y h

?"

Tôi b

t th

n trong giây lát, c

m giác s

hãi khi

ế

n đôi tay rung rung. Ng

ườ

i l

n ti

ế

ng v

i tôi là Tr

ườ

ng Đông, con trai l

n trong gia đình này. Tôi là đ

a khá nóng n

y và gan lì, dù có chút run s

lúc đ

u nh

ư

ng ngay sau câu nói đ

c đoán c

a anh ta cũng li

n ph

n kháng. B

ng đôi m

t góc c

nh và cái c

ph

i ng

ướ

c lên h

ế

t m

c nhìn vào ng

ườ

i đ

i di

n, tôi nói t

ng câu rõ ràng:

" Tôi l

c l

i phòng anh h

i nào? Ch

là m

t cu

n sách, anh n

i nóng gì ch

?"

" Rõ ràng em vào phòng anh, l

y sách xem khi ch

ư

a đ

ượ

c s

cho phép c

a anh. Đã làm sai còn không ch

u nh

n l

i."

Th

y anh ta là con trai mà không ch

u nh

ườ

ng tôi, c

ng thêm chút sĩ di

n và vênh váo tr

ướ

c nay th

ườ

ng có, tôi cũng cãi l

i nh

t quy

ế

t không ch

u thua.

" Ai thèm vào m

y cu

n sách c

a anh nh

? Đ

nh

m

n."

Nói r

i tôi b

xu

ng d

ướ

i nhà, v

y mà ch

ư

a k

p xu

ng t

i n

ơ

i đã b

m

c

m tay kéo lên, dù không bi

ế

t vì sao nh

ư

ng m

t linh c

m không hay đang x

y ra, qu

này tôi ch

ế

t ch

c. M

tôi kéo x

ch tôi vào đ

ế

n t

n phòng c

a Tr

ườ

ng Đông m

i ch

u th

tay, c

tôi và anh ta đ

u tr

nên ng

ơ

ngác.

" Xin l

i anh đi!"

Tôi d

ươ

ng c

p m

t cú mèo nhìn th

ng vào m

t m

, l

i nói nh

ư

đinh đóng c

t c

ng thêm g

ươ

ng m

t nghiêm túc đó c

a m

khi

ế

n tôi gi

t n

y mình, gi

ng

p úng.

" Con không....con không thích".

Òa! Đ

ế

n tôi cũng không ng

mình l

i nói v

y. Nh

ư

ng ng

c v

n hoàn ng

c, khi bà v

a gi

v

d

ơ

cánh tay lên đ

đánh vào mông tôi, bao nhiêu dũng khí v

a r

i nh

ư

tan thành b

t bi

n. Tôi né ng

ườ

i tránh m

, sau đó nhìn vào m

t anh ta đ

y căm gi

n, nói trong ngh

n ngào.

" Xin l

i".

Anh ta có v

h

ơ

i b

t ng

, nh

ư

ng tr

ướ

c m

t m

tôi hoàn toàn t

thái đ

khác." Cháu không trách em đâu. Cô đ

ng m

ng nó n

a."

M

tôi ch

ch

p l

y câu này mà tr

nên vui v

h

ế

t m

c, li

n đu

i tôi xu

ng nhà còn hai ng

ườ

i

đó ríu ra ríu rít trò chuy

n v

i nhau. Bu

n r

u vì không ng

m

mình l

i không bênh mình mà đi bênh con ng

ườ

i ta, l

i còn làm nh

c tôi tr

ướ

c m

t tên d

ng

ườ

i đó, c

c gi

n này m

y ngày sau đó tôi đ

u nu

t không trôi. Ch

là may m

n h

ơ

n t

chi

u hôm

y chúng tôi đ

u ra ga lên chuy

ế

n tàu tr

v

nhà.

C

t

ưở

ng duyên ph

n c

a Tr

ườ

ng Đông và tôi ch

đ

ế

n đó, nh

ư

ng th

t không ng

s

xu

t hi

n c

a anh ta tr

ướ

c cu

c s

ng t

ươ

i đ

p c

a tôi ngày m

t dày h

ơ

n, mà đi

u t

t nhiên tôi s

không bao gi

chào đón v

khách không m

i này. Anh ta chính là k

đã làm xáo tr

n cu

c s

ng c

a tôi, ngay c

b

m

tôi cũng đ

u b

anh ta khu

t ph

c, ch

là tôi nh

ng

ườ

i s

c m

n không th

m

t mình ch

ng tr

 con ng

ườ

i đáng ghét kia.

V

a vào h

c ph

thông đ

ượ

c m

t tu

n, bao nhiêu s

thay đ

i l

n khi

ế

n tôi ch

ư

a k

p thích nghi, m

c dù v

n là đ

a c

i m

thích dao l

ư

u nh

ư

ng ngay tu

n đ

u tiên tôi ch

ng có l

y m

t ng

ườ

i b

n. Ch

nhà tôi t

i tr

ườ

ng t

m ba kilomet, vì b

n tính l

ườ

i nhác c

a mình mà tôi s

n sàng v

t b

cái xe đ

p m

i tinh m

mua cho đ

h

ng ngày ra tr

m d

ng ch

xe buýt, k

t

đó tôi b

t đ

u quen đ

ượ

c m

t cô b

n cùng l

p , đó là H

, ng

ườ

i mà cho đ

ế

n hôm nay tôi v

n r

t yêu quý. Chúng tôi r

t hay la cà

m

y quán hàng v

a hè m

i lúc ra v

, ch

là tranh th

cùng nhau ăn li chè vào m

i tr

ư

a mùa hè ho

c đĩa bún xào vào m

i chi

u mùa đông. Cô b

n đó c

a tôi khá xinh x

n và lém l

nh, đ

c bi

t kh

năng pha trò không h

thua kém b

t kì ai. Ch

có m

t đi

u là H

quá hi

u tôi, chính vì cái thân thi

ế

t này mà khi bi

ế

t tôi dành tình c

m cho m

t ng

ườ

i con trai, cô

y đã không cho tôi đ

ượ

c thanh th

n m

t chút nào.

Ngày mùa thu năm đó, khi tôi v

a vào h

c tr

ườ

ng m

i đ

ượ

c m

t tháng tròn, đã có m

t v

khách quý đ

ế

n thăm b

m

tôi, đi

u dĩ nhiên là h

r

t vui, còn tôi cũng vui l

m, vui t

i m

c c

u tr

i cho anh ta đ

ng bao gi

tr

l

i l

n th

hai. M

ườ

i hai gi

tr

ư

a, tôi đang th

mình trong phòng t

m, b

ng ti

ế

ng chuông c

a reo lên. M

tôi đang n

u c

ơ

m đành khóa v

i b

ế

p l

i ra m

c

ng, th

t không ng

Tr

ườ

ng Đông l

i đ

ế

n th

m b

m

tôi vào gi

này. M

tôi nh

ư

g

p ph

i vàng, h

n ha h

n h

đón chào anh ta t

ngoài c

ng đ

ế

n t

n lúc vào nhà. Không bi

ế

t đó có th

t là con ng

ườ

i c

a Tr

ườ

ng Đông không, nh

ư

ng tr

ướ

c m

t ng

ườ

i l

n anh vô cùng l

phép và l

ch s

. Th

y b

tôi đang ng

i

phòng khách t

p trung vào t

báo, m

tôi không kh

i trách móc ông.

" Anh xem hôm nay ai t

i nhà mình nè. Mau mau đón ti

ế

p cháu nó đi, còn sách báo gì n

a?"B

tôi ng

ướ

c m

t lên v

a nhìn th

y anh ta li

n v

i g

p t

báo l

i th

xu

ng bàn, đ

ng d

y c

m l

y tay b

o ng

i xu

ng.

" Nào, sao t

i mà không báo tr

ướ

c đ

cô chú chu

n b

?"

Gi

ng c

a Tr

ườ

ng Đông vô cùng nh

nhàng:

" D

, cháu cũng v

a nh

p h

c đ

ượ

c m

t tu

n nay, hôm nay l

i đ

ượ

c ngh

nên có ý đ

nh ghé qua thăm s

c kh

e cô chú và em."

B

tôi g

t đ

u lia l

a, hai tay v

nh

vào vai đ

a cháu đáng yêu phía đ

i di

n, không d

u n

i vui m

ng.

" Bây gi

ờở

l

i ăn c

ơ

m tr

ư

a v

i gia đình. Chi

u nay

l

i ch

ơ

i đã r

i h

ng v

nghe ch

ư

a?"

Tr

ườ

ng Đông kh

g

t đ

u, môi n

n

c

ườ

i t

ươ

i rói.

" Cháu nh

t trí

!"

Nh

ng đo

n h

i tho

i đ

y vui v

c

a h

tôi không rõ l

m ,

trong nhà t

m v

i ti

ế

ng n

ướ

c ch

y, l

i nghe th

y câu đ

ượ

c câu m

t, thành ra tôi ch

đoán b

m

đang ti

ế

p m

t v

khách đ

c bi

t mà không bi

ế

t là ai.

Hôm đó, tôi m

c m

t chi

ế

c váy khá r

ng và dài, đây là cái m

t đã cũ rích m

y năm nay, trên vai đã có đôi chút s

n và v

ế

t ch

khâu khác màu vì tôi t

ng ngã làm rách vào tháng tr

ướ

c. Th

c ra tôi ch

ng ham h

gì váy áo đâu, th

i trang

nhà c

a tôi ch

quay qu

n quanh m

y b

th

thao không l

y gì đ

c s

c, th

nh tho

ng đ

ượ

c m

th

ưở

ng cho vài chi

ế

c váy v

i mong mu

n c

i thi

n cái tính kh

í

b

ướ

ng b

nh,

ươ

ng ng

nh c

a tôi. Dù không thích nh

ư

ng ch

t li

u v

i qu

th

c tuy

t v

i, l

i c

m đ

ng tr

ướ

c t

m lòng c

a m

nên th

nh tho

ng tôi có l

y ra m

c. Nh

ư

ng sao hôm đó tôi l

i m

c nó làm gì không bi

ế

t, v

a b

ướ

c ra phòng khách v

i b

cánh xù xì và mái tóc

m

ướ

t ch

ư

a k

p s

y khô, tôi b

t th

n khi b

ánh m

t Tr

ườ

ng Đông nhìn vào đ

y kinh ng

c, ch

c không ng

n

i tôi l

i có m

t gu th

i trang th

m h

i th

ế

này. B

tôi th

y tôi c

đ

ng trân trân, li

n l

n gi

ng quát.

" Con bé này, g

p anh sao không chào? H

c đâu cái thói x

u đó h

?".

Tôi b

t th

n m

t lúc ch

ư

a k

p nói gì đã b

anh ta dành ngay th

ế

th

ượ

ng phong, v

n cái v

m

t đ

a cháu ngoan, m

t ng

ườ

i anh t

t.

" Chào em. Lâu r

i không g

p, em ngày càng xinh đó nha?"

Òa! Trong tr

ườ

ng h

p này mà nói v

y có khác gì đang c

ý r

c hoa lên đ

u m

t con v

t

ướ

t? M

c dù v

y tôi v

n c

t

ra th

n nhiên:

" Xin chào anh."

Nói r

i tôi b

ướ

c vào b

ế

p, b

l

i anh ta v

i n

c

ườ

i nham nh

th

t khi

ế

n ng

ườ

i ta n

i m

n c

ng

ườ

i.

B

a c

ơ

m hôm đó tôi hoàn toàn khác xa v

i m

i ngày, thay vì c

chõ mi

ng chen ngang vào cu

c h

i tho

i c

a b

m

thì tôi h

u nh

ư

ch

t

p trung vào chén c

ơ

m c

a mình. Còn b

m

tôi cũng ch

ng thèm quan tâm t

i tôi, h

i han anh ta đ

th

chuy

n trên đ

i.

" B

m

cháu d

o này v

n kh

e ch

? Hôm tr

ướ

c b

cháu có g

i cho chú, nói cháu đã t

i đây, chú đang đ

nh g

i cháu v

ch

ơ

i th

t không ng

cháu l

i t

i tr

ướ

c."

" D

b

m

cháu kh

e l

m, ông có g

i t

i bác h

p nhân sâm lúc đó, mong hai bác gi

gìn s

c kh

e"

Trong cái không khí vui v

đó, tôi d

ườ

ng nh

ư

tr

thành m

t ng

ườ

i th

a, mà cái ng

ườ

i th

a này l

i b

ăn đ

n su

t b

a vì anh ta, th

ế

m

i t

c l

m ch

?

" Th

ế

bây gi

cháu

đâu r

i?" B

tôi h

i anh ta đây tình c

m.

" D

, cháu

kí túc xá c

a tr

ườ

ng."

B

m

tôi h

ế

t s

c kinh ng

c tr

ướ

c câu nói này, mà cũng đúng thôi, làm gì có công t

nhà giàu nào l

i ch

u

nh

ng n

ơ

i nh

ư

th

ế

? H

v

n v

m

t đ

y khâm ph

c, còn riêng tôi thì trái l

i, tôi kh

ng đ

nh anh ta đang có m

c đích x

u v

i hành đ

ng c

a mình.

"

đó có đ

ượ

c không? N

ế

u không ng

i hay cháu qua đây

v

i gia đình cô chú."

" Không đ

ượ

c!"

Tôi hét lên đ

y uy l

c nh

ư

th

Võ Tòng th

y h

v

làng tr

ướ

c câu m

i m

c c

a m

mình.

M

i ng

ườ

i cùng b

t ng

t

p trung h

ế

t ánh m

t nhìn v

tôi, trong giây lát bao nhiêu dũng khí đang s

c sôi b

ng d

ư

ng bay h

ơ

i m

t. M

t tôi đ

ỏ ử

ng, h

gi

ng xu

ng h

ế

t m

c có th

.

" Ý con là...sao anh l

i

nhà mình đ

ượ

c, th

t thi

t thòi cho anh quá."

Nói xong nh

ng l

i đó tôi đã không kh

i b

t ng

v

chính mình, cái mi

ng đanh đá x

ư

a nay không ng

cũng có khi b

ng

ườ

i ta h

g

c m

t cách d

dàng nh

ư

th

ế

, b

t ch

t tôi th

y ghét b

n thân mình bi

ế

t bao.

M

tôi ch

đ

ư

a tay gõ nh

vào trán tôi, gi

ng đ

y trách móc.

" M

d

n bao nhiêu l

n r

i, khi ng

ườ

i l

n nói chuy

n tr

con không đ

ượ

c xen vào."

Tôi nu

t l

y c

c đ

ng trong lòng mà g

t đ

u l

phép, b

c nh

t là m

ười sáu

tu

i r

i còn b

g

i là tr

con.

Tr

ườ

ng Đông ng

i phía đ

i di

n, ánh m

t nhìn tôi đ

y trêu ch

c và đ

c ý, v

y mà l

i l

l

i l

ươ

ng thi

n vô cùng.

" Không sao

. Th

c ra cháu mu

n

kí túc xá nh

m rèn luy

n b

n thân đ

ượ

c t

t h

ơ

n."

B

m

tôi đ

y khâm ph

c mà luôn mi

ng tán d

ươ

ng anh ta, l

i còn nói bao nhiêu đi

u khó ch

u h

ế

t m

c.

" Cháu th

t ngoan quá. Con bé này mà ch

u h

c t

p

cháu m

t ít thì t

t bi

ế

t bao."

" N

ế

u v

y thì cu

i tu

n ph

i ghé qua nhà cô chú dùng c

ơ

m, nh

t đ

nh cháu không đ

ượ

c t

ch

i nhé."

" V

ng

, nh

t đ

nh cháu không t

ch

i."

Tôi ng

ướ

c m

t lên nhìn th

ng vào m

t anh ta, môi nh

ế

ch lên đ

y khiêu khích, trong ánh nhìn mu

n truy

n đ

t m

t tâm th

ư

: " Anh c

t

i n

a xem, tôi nh

t đ

nh s

cho anh th

y b

n lĩnh c

a mình."

Anh ta kh

nhìn tôi r

i n

n

c

ườ

i đ

y thích thú, có l

cũng là đáp án cho cái nhìn c

a tôi.

"Tôi s

đ

ế

n đ

xem em đ

nh d

trò gì ?"

Tôi đã b

t đ

u đ

ý t

i Tr

ườ

ng Đông, t

t nhiên v

i m

c đích duy nh

t là tr

thù. Nh

ư

ng cu

c đ

i này v

n không đ

ơ

n gi

n nh

ư

tôi nghĩ, cho đ

ế

n t

n bây gi

tôi m

i ng

ra m

t đi

u r

ng: con ng

ườ

i ta ch

th

c s

có tình c

m v

i ai đó k

t

khi ta b

t đ

u suy nghĩ v

đ

i ph

ươ

ng. Đúng là tôi đã b

t đ

u suy nghĩ v

anh ta h

ơ

n, nh

ư

ng cái tình c

m đó ban đ

u ch

là " Oan gia ngõ h

p- không đ

i tr

i chung".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro