Chương 10: Cô không có gì định nói?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phí Nam Thanh khuôn mặt đen lại, khiến cho không khí trên xe trở lên u ám.

Thời điểm cô gái này cử động, anh cho rằng cô không nhịn được mà nói về chuyện hợp đồng, lại không ngờ được khi cô quay đầu đã cầm lấy tay của anh.

Đây rốt cuộc là có ý tứ gì?

Không biết anh ghét nhất là người khác đụng vào mình sao? Hơn nữa, cô gái ngu ngốc này còn không rụt tay lại.

Phí Nam Thành nghiến răng nghiến lợi dò hỏi: "Cô còn muốn nắm tay tôi đến bao giờ?"

Thẩm Vu Quy hồi phục lại tinh thần, tựa như đụng phải điện giật, cô thu tay của mình về.

Thấy anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô, giống như đang đợi cô nói chuyện.

Thẩm Vu Quy nuốt một ngụm nước bọt, nội tâm cô vô cùng bất an, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, cảm giác sợ hãi lúc này giống như không có từ ngữ nào có thể miêu tả được.

"Cô không có gì định nói?"

Phí Nam Thành lại lần nữa mở miệng, trong giọng nói mang rõ sự tức giận, chỉ chờ cô mở miệng nói về chuyện hợp đồng sẽ lập tức đá cô ra khỏi xe.

Thẩm Vu Quy đầu óc điều cứng lại.

Nói, nói cái gì?

Lại nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm như biển của anh, cô vô thức nói: "Phí, Phí, Phí tiên sinh, tôi vừa trúng thưởng."

"..."

Trong xe bỗng dưng lâm vào yên tĩnh.

Phí Nam Thành ánh mắt nhấp nháy  thay đổi liên tục.

Giờ phút này trong ánh của cô còn mang theo ánh sáng, biểu cảm phấn kích không chút che dấu nào, hoàn toàn khác với sự yếu đuối, mờ mịt trong quá khứ. Trong con ngươi còn mang theo vài phần linh động.

Nhưng cô nói cái gì?

Trên trán Phí Nam Thành mơ hồ xuất hiện ba vết hắc tuyến.

Cô ở đó đứng ngồi không yên, muốn nói lại thôi chính là vì cái này?

Nhưng ở lúc này anh lại cảm thấy cô như thế này cùng với cô gái trong trí nhớ của anh giống nhau...

Phí Nam Thành giật mình, phát hiện suy nghĩ của mình, đột nhiên bừng tỉnh lại. Anh như thế nào lại cảm thấy cô và cô ấy giống nhau.

Anh thẳng lưng ngồi ngay ngắn nhìn về phía trước, như liếc mắt nhìn cô cũng là lãng phí thời vàng bạc của anh.

Phản ứng này của Phí Nam Thành lại làm cho Thẩm Vu Quy thở ra một hơi. Cô cố gắng thu mình ở trong góc, ngoan ngoãn như một học sinh, hô hấp cũng nhẹ nhàng, hận không thể biến bản thân thành không khí.

-

Viện điều dưỡng.

Xuống xe, Thẩm Vu Quy cảm thấy nhẹ nhàng hơn hẳn, cảm giác ở trong xe lúc nãy đến hô hấp cũng thấy khó khăn.

Cô yên lặng đi theo sau lưng vài người,đi vào trong phòng.

Nơi này nói là viện điều dưỡng nhưng giống như một thiên đường.

Trong viện trồng đầy hoa, kiến trúc to lớn, tinh xảo. Dù đó là bệnh viện lại càng giống một Trang viên hơn.

Đang chìm trong suy nghĩ, quản gia mở miệng: "Chúng ta tới rồi"

Anh đứng ở một bên như muốn bảo Thẩm Vu Quy đi vào.

Sau khi đi vào, nhìn thấy Phí Nam Thành cởi áo khoác, tùy ý treo trên giá áo.

Mà trong phòng, một bà lão tóc trắng nằm trên giường, nhìn về chỗ cô.

Người này chắc hẳn là Phíc lão phu nhân, bộ dáng nghiêm cẩn cùng Phí Nam Thành giống nhau y đúc.

Thảm Vu Quy vội vàng tiến lên một bước, giọng nói mềm mại: "Con chào Phí nãi nãi. "

Bất luận như thế nào, vì lão phu nhân cô mới có cơ hội bước vào Phí gia, trước sau chào hỏi,có thể lưu lại ấn tượng tốt.

Chính là, vì sao hi cô vừa mới nói xong đã cảm thấy trong phòng có điều gì đó thay đổi.

Thẩm Vu Quy chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phí Nam Thành đang đưa ánh mắt quái dị về phía cô.

Rồi...

Anh quay sang bên cạnh nhìn người đang ngồi trên ghế sô pha, miệng tủm tỉm cười: "Bà ơi! "

Thẩm Vu Quy : "..."

Thôi chết, xấu hổ quá. Cô nhận sai người rồi! Phải làm sao bây giờ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro