Chương 54:Va Chạm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên tầng hai, trước cửa nhà Cao Ất Hằng, Lão Trì ý thức được một vấn đề: “Chúng ta làm sao vào?”

  Tề Dực mí mắt cũng không thèm nhấc lên: “Anh không biết bẻ khóa à?”

  "Không...không hay a?"

  Tề Dực lặng lẽ nhìn hắn, Lão Trì im lặng lấy ra một tấm thẻ cứng nhét vào khe cửa, vừa làm vừa nói: “Chuyện này nói trước, nếu nó bị khóa trái thì tôi cũng không thể làm gì được… Này. , Nó đang mở."

  Vừa nói, Lão Trì vừa giơ tay đẩy cửa ra.

  Bên trong tối om, hai người đứng ở cửa Tề Dực đang định tiến lên một bước——

  Bang!

  Trong phòng vang lên một tiếng động lạ, giống như có thứ gì đó rơi xuống đất.

  Sắc mặt Tề Dực và Lão Trì đột nhiên thay đổi, vừa chạy tới phòng khách,liền nghe thấy trước cửa phòng ngủ phát ra hai thanh âm bang bang,chạy đến trước cửa phòng ngủ lập tức nhìn thấy một bóng đen cao lớn nhảy ra khỏi cửa sổ.

  "Chết tiệt!" Lão Trì thầm mắng,liền chạy bổ nhào đến bên cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy một người đàn ông khập khiễng bỏ đi, chạy càng lúc càng nhanh.

  "Mau đuổi theo!" Tề Dực đẩy Lão Trì một cái.

  "Được,cậu cũng phải cẩn thận." Lão Trì nói xong liền nhảy xuống lầu sau khi tiếp đất an toàn, cả người như một mũi tên rời cung phóng về phía bóng đen.

  Anh không hét lên những điều vô nghĩa như dừng lại, vì vô ích,chỉ cắm đầu đuổi theo.

  Tề Dực đứng trước cửa sổ nhìn bọn họ càng ngày càng chạy xa, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.

  Lão Trì hiển nhiên chạy nhanh hơn bóng đen kia rất nhiều, nên với thân thủ của mình thì có lẽ sẽ không thành vấn đề.

  Thở dài một hơi, Tề Dực quay lại cửa phòng ngủ, chuẩn bị bật đèn, nhưng không biết là do mất điện hay bị đứt cầu dao nên đèn không sáng được.Lấy điện thoại di động ra bật đèn pin lên,dựa vào ánh sáng của điện thoại quan sát gian phòng.

  Môi trường trong nhà khá tồi tệ, chưa kể phòng ngủ nhỏ và chật chội, tường bong tróc rõ ràng, gạch đỏ thậm chí còn lộ ra ở một góc.Gạch còn được phủ một thứ gì đó trong như dầu nhưng không hề nhờn, như thể được phủ một lớp bột giấy, khiến người ta có cảm giác khó chịu.

  Căn phòng tràn ngập mùi hôi chua, quần áo và giày dép khắp nơi. Giường không có khung giường nên một lớp giấy được trải dưới tấm nệm lò xo, chăn trên giường vò thành một cục, tấm đệm bị nhuộm thành màu vàng sẫm,nhăn nheo nhìn không ra hình dạng.

  Nhìn chung, căn phòng này hoàn toàn khác với ngôi nhà của Uông Tàng Phong. Nếu ngôi nhà của Uông Tàng Phong khiến mọi người khác cảm thấy ấm áp và đầy hy vọng thì căn phòng này lại tràn ngập sự tuyệt vọng.

  Cao Ất Hằng hoàn toàn không còn tâm tư dọn dẹp nữa.

  Phòng khách càng thêm khó coi, bàn ăn nhỏ bừa bộn,ghế sô pha trên bàn tra chất đầy tạp vật,tới gần phòng bếp chất đầy toàn bình nước và hộp đựng thức ăn,ban công thì càng quá đáng hơn. Tề Dực không tìm được chỗ đặt chân, không biết đến chủ cho thuê nhìn thấy sẽ có cảm tưởng thế nào.

  Sau khi nhìn sơ qua cách bố trí trong nhà, Tề Dực trở lại phòng ngủ. Nghi phạm trước đó đang ở đây và có thể đã để lại một số manh mối. Anh định tập trung điều tra từ đây.

  Vừa vào phòng ngủ, ánh sáng từ điện thoại di động quét qua, Tề Dực liền cảm thấy đầu ẩn ẩn đau.

  Nó quá bừa bộn, mặc dù bừa bộn có nghĩa là còn chưa được dọn dẹp, dễ tìm ra bằng chứng và manh mối hơn, nhưng lại khiến người ta cảm thấy muốn hói đầu.

  Dù khó khăn đến đâu anh cũng phải tạm thời nhét điện thoại di động vào túi, lấy găng tay ra, đeo vào và bắt đầu làm việc.

  Hà hà……

  "ừm?" Anh đột nhiên ngẩng đầu lên, có phải anh vừa nghe thấy tiếng thở hổn hển không?

  Nhịp tim của Tề Dực tăng nhanh, hắn nín thở nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào tủ quần áo.

  Giường không có đáy, nơi duy nhất để giấu đồ là tủ quần áo. Anh hít một hơi thật sâu, lấy từ trong túi ra chiếc tuốc vít luôn mang theo bên mình rồi chậm rãi đi về phía tủ quần áo.

  Tim anh đập nhanh hơn, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

  Đứng trước tủ quần áo, anh lại lùi lại. Nếu thật sự có lưu manh ẩn náu bên trong, liệu anh có thể tự mình xử lý được không? Bằng không, nên đợi Lão Trì quay lại.

  Anh quyết định giữ vững bàn tay và nhìn chằm chằm vào tủ quần áo. Anh lấy điện thoại di động ra và bật nó lên, rồi lặng lẽ lùi lại vài bước.

  Càng nhìn, anh càng lo lắng. Tại sao Lão Trì còn chưa quay lại? Vạn nhất nếu thực sự có thứ gì đó trong tủ,nhịn không được mà chạy ra ngoài,thì mình phải làm sao bây giờ?

  Hà hà……

  "Thao!"

  Tề Dực nhảy dựng lên.

  Anh lại nghe thấy tiếng thở, rất rõ ràng, chắc chắn không phải ảo giác, âm thanh đó thực ra không phải từ tủ quần áo mà là từ chiếc giường phía sau anh.

  Đột nhiên quay lại, một cái bóng có kích thước bằng một đứa trẻ hai hoặc ba tuổi lao về phía anh.

  "Mẹ kiếp!" Tề Dực đá cái bóng, trực tiếp đánh thẳng vào nó. Cái bóng bay về phía sau nhanh hơn lúc bay tới, bị hắn đá trở lại giường.

  Cùng lúc đó, Tề Dực nhấc điện thoại lên, ánh đèn pin chói lóa chiếu thẳng vào mặt quỷ ảnh, anh thấy khuôn mặt của nó phủ đầy lông đen, không nhìn thấy được mắt và mũi, miệng thì to quá mức. nó không thể khép lại được, để lộ những chiếc răng sắc nhọn như lưỡi cưa bên trong và cái lưỡi dính màu đỏ tím sền sệt .

  "Aww!" Cái bóng hét lên một tiếng quái dị và lại lao về phía cửa Tề Dực.

  Tề Dực cũng không khách khí, dùng tay phải đâm mạnh vào cái bóng, đâm thẳng vào hộp sọ, hai tia lửa bắn ra khiến nó kêu lên một tiếng rồi rơi xuống đất,tiếp lấy Tề Dực lại hung hăng đá cho nó một cước bay ra ngoài.

  Anh cố chịu đựng cơn đau và cảnh giác nhìn quỷ ảnh, suýt chút là khóc vì đau.

  Cái thứ chết tiệt này cứng đến mức quá đáng. Các ngón chân của Tề Dực bị đau dữ dội,móng tay của anh có thể đã bị sứt ra.

  Bay ra ngoài tay chân của quỷ ảnh vơ loạn điên cuồng, dường như nhận ra Tề Dực không dễ trêu, nên ngừng tấn công, thay vào đó quay người bỏ chạy qua cửa sổ.

  Tề Dực vội vàng đi khập khiễng đến bên cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy cái bóng kỳ lạ đã đáp xuống đường, trong nháy mắt biến mất.

  Tề Dực sợ hãi quay người lại, ngồi bệt xuống đất, dựa lưng vào tường thở hổn hển. Hai đòn vừa rồi thực sự quá mạo hiểm,quỷ ảnh lần này còn hung hãn hơn lần trước,sơ sẩy một chút anh có thể sẽ bị thương hoặc thậm chí bị giết.

  Thứ đó cứng đến nỗi chiếc tuốc vít thậm chí còn bị trầy xước và cong đi một chút, nhưng nó không đâm xuyên qua quỷ ảnh, thậm chí không nhìn thấy một giọt máu nào. Tề Dực buồn bực tự hỏi liệu thứ này có thực sự là Sinh vật sống hay không.

  Anh nhìn chằm chằm vào tấm nệm lò xo,nhìn thấy một cái lỗ thủng tối đen lộ ra dưới chăn. Hóa ra trước đây quỷ ảnh đã trốn trong đệm, nếu không phát ra tiếng thở hổn hển thì khó có thể phát hiện được.

  Nhưng làm sao nó có thể ẩn náu bên trong được? Nó biết mình đang đến và đang mai phục ở đây?

  Thở dốc một lúc lâu, Tề Dực cảm thấy mình đã khôi phục được một chút, chống đầu gối đứng dậy.

  Tại sao Lão Trì vẫn chưa về?

  Anh cau mày nhấc điện thoại, do dự có nên gọi cho Lão Trì hay không, sau khi suy nghĩ, anh quyết định không làm phiền anh ta, để anh ta tập trung bắt người. Vì xác định ở đây có vấn đề nên anh trước tiên gọi điện cho đồng nghiệp đến, điều tra công khai.

  Anh mở cuộc trò chuyện nhóm, ngón tay thon dài gõ nhanh lên màn hình, gõ từng chữ một.

  Hà hà……

  Những ngón tay của Tề Nghị đột nhiên cứng đờ.

  Tại sao vẫn còn tiếng thở? Nó từ đâu đến? Trong nệm? Trong tủ quần áo?

  Nhịp tim của anh lần nữa tăng tốc, anh vô thức nắm chặt tuốc vít trong tay, đầu óc rối bời, cơ thể khẽ run lên, bắp thịt cả người ngay lập tức căng cứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro