Chương 127 + 128

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 127: Thành phố G tuyệt mệnh 12

Tất cả mọi người đều biết thời gian không đợi một ai, nếu bị xác sống làm phiền dẫn tới không gỡ xong Cửu liên hoàn, kết quả cuối cùng vẫn là chết. Hiện tại việc bọn họ có thể làm, chính là giải quyết gọn gẽ thách thức này.

Khi Thẩm Thanh Thu còn hơn 100 bước, đã không còn cần tới sự hỗ trợ từ mã Gray nữa. Cửu liên hoàn vốn dĩ là một loại tư tưởng đệ quy, một khi biết cách gỡ 9 vòng tròn thế nào, phía sau cơ bản chỉ là bắt đầu đảo nghịch, thế là tốc độ của Thẩm Thanh Thu bắt đầu nhanh dần lên. Cho dù có đi sai bước, Thẩm Thanh Thu vẫn có thể nhanh chóng định vị được bản thân đang ở bước thứ bao nhiêu qua mã Gray để điều chỉnh tốc độ.

Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm đã tìm được bí kíp, tuy vẫn xảy ra sai sót, nhưng vẫn đang vững vàng tiến về phía trước. Trước kia Trần Khải Kiệt chơi trò này cũng không tệ, sau khi tìm lại kí ức, tốc độ cũng nhanh dần lên, chầm chậm theo kịp.

Cửa tầng hai bắt đầu bị va đập không ngừng, Tiêu Mộ Vũ làm nóng người, rút đao Đường đi tới trước cửa. Rầm! Cửa chống cháy nứt ra một khe, Tiêu Mộ Vũ đi lên trước, đao Đường đâm chuẩn cổ xác sống đi đằng trước. Đao Đường đã cong, lúc này đâm xuống có chút tốn lực, mà Tiêu Mộ Vũ cũng coi như nhận thức được sức mạnh kinh người của Thẩm Thanh Thu, chỉ số vũ lực của Tiêu Mộ Vũ không thể so với Thẩm Thanh Thu, nhưng trong hoàn cảnh sống chết tồn vong hiện tại, sức mạnh cũng không kém cạnh Thẩm Thanh Thu. Tay phải nghiêng đi hung hăng đâm một nhát, con đầu tiên chưa kịp có bất kì động tác nào đã ngã trước cửa.

Xác sống phía sau lại lần nữa tập hợp công kích, cửa lớn không chịu được sức nặng, nặng nề đổ xuống đất, vén lên một mảng bụi bặm. Tiêu Mộ Vũ dùng đao Đường cản bàn tay đang thò tới, ngay sau đó dao găm cũng vung lên, từng dao đoạt mạng.

Chỉ là tốc độ của một người có nhanh tới đâu, cũng không cách nào cản nổi mười mấy xác sống đang nhào tới, Tiêu Mộ Vũ nhanh tay lẹ mắt, ưu tiên giải quyết mấy con muốn vượt qua mình, nếu không cách nào trực tiếp phá hủy thần kinh, thì thô bạo bẻ gãy chân, sau đó dùng dao đâm.

Thực ra bốn người còn lại đều rất căng thẳng, bọn họ không thể giao tất cả mọi việc cho Tiêu Mộ Vũ, ngộ nhỡ có xác sống nhào tới, bọn họ chỉ có thể ngồi không chờ chết. Cho nên đều vừa nhìn Tiêu Mộ Vũ, vừa gỡ vòng.

Trong 30 giây ngắn ngủi, Tiêu Mộ Vũ đã giải quyết xong năm xác sống, Thẩm Thanh Thu nhìn cô, tuy trong mắt vô cùng căng thẳng, nhưng lại không giấu nổi ý cười, Tiêu Mộ Vũ thực sự là thiên tài.

Nhìn xác sống đi cùng lần lượt ngã xuống, đám xác sống vừa tức giận vừa sợ hãi, lúc này đã điên cuồng nhào tới, có sáu con nhanh chóng xông tới cửa, Thẩm Thanh Thu đang quan sát, sắc mặt thoáng biến đổi.

Nhưng giây tiếp theo, Tiêu Mộ Vũ lẩm nhẩm một câu, một ngọn đèn tám cạnh xuất hiện trên đỉnh đầu cô, là Đèn kéo quân, lúc này năm xác sống đang tới gần Tiêu Mộ Vũ trong phạm vi 70 xen-ti-mét đều đã dừng lại.

Thẩm Thanh Thu vẫn tiếp tục động tác tay, nhưng đôi chân đã nhanh chóng xông tới trước mặt Tiêu Mộ Vũ, tay phải Thẩm Thanh Thu nhận lấy đao Đường trong tay Tiêu Mộ Vũ, tách năm xác sống này ra, tốc độ vừa nhanh sức mạnh vừa bá đạo, khiến đám xác sống không bị khống chế không dám lại gần. Có Thẩm Thanh Thu ngăn cản, trong khoảng thời gian 15 giây ngắn ngủi này, ánh mắt Tiêu Mộ Vũ lạnh lẽo, dao găm không dừng một tích tắc, 5 giây sạch sẽ dứt khoát giải quyết năm xác sống, thuận tiện ngửa người trượt một cái, lật tay chuẩn bị nện xác sống đang muốn nhảy tới lặp lại bài cũ xuống đất, dao găm trong tay phải trực tiếp ghim lên gáy nó.

Đao Đường của Thẩm Thanh Thu chẻ lên cổ của một con, đao rạch một đường, sau đó quay người nhìn Tiêu Mộ Vũ, giơ ngón tay cái. Tiêu Mộ Vũ chỉ ngẩng mắt nhìn Thẩm Thanh Thu, hàm ý sâu xa.

Trần Khải Kiệt nhìn thanh đao Đường cong vênh không đủ sắc bén, nghĩ ngợi giây lát rồi rút con dao làm bếp ném qua, "Đội phó, nhận lấy, đây là dao cấp A, rất sắc bén."

Thẩm Thanh Thu đạp một con ra, tiện tay ném đao Đường sang, Tiêu Mộ Vũ ăn ý nhận lấy, dành chút thời gian quan sát, Thẩm Thanh Thu nắm chặt lấy dao làm bếp, nhấc thử lên, một xác sống thấp bé tránh được người nhào tới, cũng vào lúc này dao làm bếp trong tay Thẩm Thanh Thu liền hạ xuống, đơn giản thô bạo, nhưng rất hiệu quả.

Xác thực rất sắc bén, một dao hạ xuống là đủ để giải quyết. Tuy không bì được với dao găm của Thẩm Thanh Thu, nhưng bớt được nhiều chuyện hơn nhiều so với đao Đường.

Hai người phối hợp, lại có đạo cụ hỗ trợ, xác sống tầng hai cũng coi như được xử lí sạch sẽ mà không gặp nguy hiểm. Tiêu Mộ Vũ gọi những người còn lại nhanh chóng tiến lên phía trước, ban nãy Tiêu Mộ Vũ đã phát hiện, chỉ có cửa trước mặt mở ra mới có thể đi xuống thang bộ tầng một, mà cũng vào lúc này, thời gian đã là 11 phút 35 giây.

Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu nhìn có vẻ bình tĩnh thong dong, cho dù ban nãy bị ngắt mạch, cô ấy cũng có thể chuẩn xác phán đoán bước tiếp theo là bước nào, nhanh chóng có thể tiếp tục gỡ vòng.

Thẩm Thanh Thu rất thông minh, Tiêu Mộ Vũ vẫn luôn rõ điều này, người phụ nữ này có giá trị vũ lực dũng mãnh tới nỗi khiến người ta chép miệng, đầu óc cũng đủ khiến người ta cảm thán. Khi cợt nhả khiến người ta bất lực, lúc nghiêm túc lại vô cùng mê người trên mọi phương diện. Lúc này Thẩm Thanh Thu đã gỡ được 5 vòng 9, 8, 7, 6, 4, cũng có thể nói là, chỉ cần 21 bước nữa, Thẩm Thanh Thu có thể gỡ hết được chúng.

Tiêu Mộ Vũ lập tức nhìn ba người Trần Khải Kiệt, Trần Khải Kiệt cũng rất nhanh, nếu không xảy ra sai sót thì chỉ còn gần 40 bước, không thể không nói, trong tình hình hiện tại, có thể dựa vào kinh nghiệm trước kia để giải quyết Cửu liên hoàn đã là không tệ.

Chỉ là Tô Cẩn là người chơi mới, có thể lí giải kiến thức bồi dưỡng trong thời gian ngắn ngủi của Tiêu Mộ Vũ là chuyện không dễ dàng. Hiện tại Cửu liên hoàn trong tay Tô Cẩn chỉ còn lại vòng số 7 ở trên que, tiếp sau đây, cô nàng muốn gỡ vòng số 7. Nhưng muốn gỡ vòng số 7 thì cần vòng số 6 ở bên trên, nâng vòng số 6 thì cần có mặt vòng số 5, tiếp tục quy đệ, có lẽ là phải nâng vòng số 1. Rõ ràng Tô Cẩn có chút loạn, thử mấy lần mới nghĩ ra chỉ có thể nâng vòng số 1. Tiêu Mộ Vũ vỗ vai Tô Cẩn, biểu thị cô nàng bình tĩnh.

Tô Cẩn có chút ảo não, nhắm mắt lại suy nghĩ, cuối cùng vỗ đầu mình. Nâng vòng nào, vòng nào cần có vòng phía trước, hơn nữa chỉ có một vòng, chỉ có vòng số 1 là có thể tùy ý nâng hạ. Hiện tại vòng số 6, 5, 4, 3, 2, 1 đều không ở bên trên, ngoại trừ vòng số 1, những vòng khác căn bản không thể lồng lên. Không thể chỉ nghĩ tới việc nâng hay hạ, có lẽ là phải có nâng có hạ. Dường như Tô Cẩn đột nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng nâng hai vòng, sau đó gỡ một vòng, nâng ba vòng, tiếp tục...

Tiêu Mộ Vũ nhìn Tô Cẩn nâng vòng số 4 lên trong chớp mắt, trong mắt có chút mừng rỡ.

Tả Điềm Điềm vẫn rất vững vàng, Tiêu Mộ Vũ tạm thời yên tâm, chỉ là thời gian chỉ còn 5 phút 48 giây, cô... Chưa kịp nghĩ thêm một từ, Thẩm Thanh Thu bên kia đã nhanh tay ném Cửu liên hoàn đã gỡ xong toàn bộ trong tay xuống, giống như con báo linh hoạt, nhanh chóng xông tới trước cửa tầng ba.

Rầm một tiếng, cửa tầng ba trực tiếp bị đạp ra, không có giảm sốc, cả đám xác sống đen kịt gào lên rồi xông ra ngoài.

Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu gần như bị vùi lấp xong đám xác sống, lập tức cảm thấy trước mắt đen lại. Trần Khải Kiệt cũng thình lình mở to mắt, lúc này không ai ngồi yên được nữa, toàn bộ buông Cửu liên hoàn xuống, cầm vũ khí bắt đầu xông tới.

Trái tim Tiêu Mộ Vũ thình thịch nhảy lên, vì căng thẳng quá mức, tay chân cô tích tụ đầy lực, thậm chí khi ra tay, căn bản cũng không thu lại được.

Trần Khải Kiệt cầm đao Đường, hai mắt đỏ ửng, xông tới mấy bước nhảy lên, hung hăng đốn ngã xác sống bên ngoài cùng. Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn nắm lấy gậy sắt, không hề nghĩ ngợi bạt mạng đập lên đám xác sống.

Tốc độ của Tiêu Mộ Vũ nhanh tới nỗi không thể tin được, chỉ trong chớp mắt đã có năm sáu xác sống ngã xuống. Cộng thêm sự giúp đỡ của ba người Trần Khải Kiệt, rất nhanh sau đó Tiêu Mộ Vũ đã nhìn thấy Thẩm Thanh Thu.

Biểu cảm trên mặt Thẩm Thanh Thu trấn tĩnh trầm ngâm, xuyên qua khe hở giữa đám xác sống, con dao làm bếp cũng là vũ khí hỗ trợ duy nhất trong tay chuẩn xác đâm lên móng vuốt sắc nhọn đang quờ tới của xác sống. Động tác chân của cô ấy vừa hung hăng vừa chuẩn xác, mỗi cước đá ra, đều là đá trúng xương cốt của xác sống, khiến cơ thể chúng không đứng vững, sau đó Thẩm Thanh Thu tránh khỏi đợt tấn công tiếp theo, đồng thời chuẩn xác chém rơi đầu lũ xác sống.

Tiêu Mộ Vũ đá xác sống trước người đi, nhanh chóng xông tới, dựa sát vai lên vai Thẩm Thanh Thu, đôi vai đang lộ ra của Thẩm Thanh Thu lập tức được bảo vệ chặt chẽ. Hai người phối hợp ăn ý, Tiêu Mộ Vũ quay ngược dao găm nhét vào tay Thẩm Thanh Thu, đồng thời khéo léo lấy dao làm bếp vào trong tay mình, trả lại dao găm cho Thẩm Thanh Thu.

Ấn đường Thẩm Thanh Thu nhíu lại, nhưng không có thời gian để chậm trễ, trong lúc trao đổi vũ khí, hai người lại trao đổi vị trí, Tiêu Mộ Vũ giải quyết xong một con, dao găm trong tay Thẩm Thanh Thu cũng chuẩn xác chặt đứt cổ xác sống đang nhào tới.

Vì sự hạn chế của vũ khí, Trần Khải Kiệt, Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn không thể một dao lấy mạng, cho nên ba người vô cùng nhất trí, ngăn cản đám xác sống xông tới làm tổn thương Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, lúc cần thiết thì đập thêm một gậy, thuận tiện cho hai người kia săn giết.

Trong sự phối hợp hoàn hảo của năm người, hơn hai chục xác sống nhanh chóng bị xử lí sạch sẽ. Tiêu Mộ Vũ vừa dừng lại liền giữ lấy Thẩm Thanh Thu, "Không bị thương chứ?" Cô vừa hỏi vừa kiểm tra cơ thể Thẩm Thanh Thu. Thẩm Thanh Thu thấy vậy liền cười xán lạn, "Không sao, đừng lo. Em đeo mặt nạ mặt chị, lo lắng cho chị, cứ có cảm giác là lạ."

Tiêu Mộ Vũ lập tức thu lại biểu cảm, hờ hững nhìn Thẩm Thanh Thu, đồng thời đè giọng, nói: "Quay về sẽ xử lí chị." Không nói không rằng một mình xông ra, sao lại không bỏ được tật xấu này chứ?

Mà lúc này, thời gian trên màn hình hiển thị là 16 phút, chỉ còn lại 4 phút nữa.

"Cách thời gian kết thúc chỉ còn 4 phút nữa, hiện tại người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ có thể giúp đỡ đồng đội. Xin hãy chú ý, một khi thay thế, nếu không hoàn thành, cả hai sẽ đồng thời bị loại!"

Trần Khải Kiệt nhanh chóng chạy tới, nhặt Cửu liên hoàn lên bắt đầu gỡ, miệng sốt ruột nói: "Đội trưởng Tiêu, tôi có thể hoàn thành, hai người giúp Tiểu Tả và Tô Cẩn đi."

Tiêu Mộ Vũ căn bản không cần Trần Khải Kiệt nhắc nhở, lúc bắt đầu trong lòng cô đã nghĩ kĩ, nếu có thể giúp đỡ, cô sẽ giúp ai.

Lòng dạ Tô Cẩn nóng như lửa thiêu, tuy lúc này Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ có vẻ ngoài giống hệt nhau, Tô Cẩn vẫn đoán được là Tiêu Mộ Vũ, vội nói: "Đội trưởng Tiêu, tôi còn lại nhiều quá."

Thẩm Thanh Thu nhìn Tô Cẩn một cái, "Im miệng, đừng làm phiền cô ấy." Nói xong Thẩm Thanh Thu cướp lấy Cửu liên hoàn của Tả Điềm Điềm, nhanh chóng quan sát một lượt, 0110000110, là bước 209, mục tiêu quan trọng tiếp theo chính là hạ vòng số 8, vậy thì tất cả các vòng trước 7 đều phải gỡ xuống, hạ 3 nâng 1 tiếp tục hạ 2 hạ 1.

Hai người với khuôn mặt giống hệt nhau, trạng thái cũng thống nhất tới kì quái, trái tim Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn đều sắp nhảy ra ngoài, ánh mắt hai người Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ khóa chặt lấy Cửu liên hoàn, ngón tay linh hoạt giống như đang nhảy múa. Đặc biệt là Tiêu Mộ Vũ đã hoàn thành xong lượt đầu tiên, gần như không cần nhìn vòng, vòng số 8, số 7, số 6 của Tô Cẩn đều ở bên trên, tụt lùi không ít, nhưng trong động tác ngón tay nâng hạ của Tiêu Mộ Vũ, nhanh chóng chỉ còn lại vòng số 7 và số 6 ở đó. Chỉ còn lại hơn 40 bước, nếu không xảy ra sai sót, không quay đầu đi lại, sẽ có thể hoàn thành nhanh chóng.

Tô Cẩn vô cùng căng thẳng sau khi hoàn hồn đột nhiên nghĩ ra gì đó, lập tức lấy ra một tấm thẻ, triệu hồi một cây phấn viết bảng. Cây phấn này là thẻ bài cấp A của Tô Cẩn, gọi là Tay không vẽ vòng tròn. Chỉ cần vẽ ra một vòng tròn quy củ, chiếc vòng được tạo ra có thể bảo vệ tất cả mọi người trong đó 1 phút đồng hồ.

Tô Cẩn khom lưng bắt đầu vẽ vòng tròn, nhưng vòng tròn đầu tiên bị xác định không đạt yêu cầu, mà xác sống ở tầng bốn có thể xông ra bất cứ lúc nào, căn cứ theo tình hình trước mắt, xác sống sẽ càng ngày càng đông. Trần Khải Kiệt nhớ đạo cụ này, vội vàng nói: "Vẽ nhỏ một chút."

Tô Cẩn vội vàng làm theo, nhưng vẫn không thành công.

Tả Điềm Điềm cũng thử, nhưng cũng không được. Chỉ là cô nàng đột nhiên nghĩ tới phương pháp vẽ vòng tròn của giáo viên Toán ngày trước, lập tức có được gợi ý. Thấy cửa bắt đầu rung chuyển, Tả Điềm Điềm không quan tâm tới điều gì nữa, đá giày cởi tất, ngón chân phải kẹp lấy phấn, duỗi thẳng chân phải, chân trái nhấc lên, vô cùng linh hoạt xoay một vòng trên đất, động tác vô cùng lưu loát xinh đẹp, vừa nhìn liền biết có nền tảng vũ đạo, mà động tác này, nhanh chóng vẽ ra một vòng tròn lớn tiêu chuẩn. Giây tiếp theo, vòng tròn màu trắng nhanh chóng biến thành màu vàng, đã thành công.

Mà Tả Điềm Điềm vừa vẽ xong, đám xác sống đã phá cửa xông vào, toàn bộ đều nhào về hướng bọn họ.

Trần Khải Kiệt và Tô Cẩn bị động tác của Tả Điềm Điềm làm ngẩn người, nhưng lúc này cũng không có thời gian, nhanh chóng kéo hai người Thẩm Thanh Thu vào trong vòng tròn. Mà vòng tròn được vẽ bằng tay không kia, giống như vòng tránh quỷ của Tôn Ngộ Không, xác sống căn bản không cách nào vượt qua lôi trì, chỉ có thể đứng bên ngoài gào rống. Tả Điềm Điềm nhìn biểu cảm của mấy người Trần Khải Kiệt, mặt mày nhanh chóng đỏ ửng, "Thực sự là bất đắc dĩ, để mọi người chê cười rồi."

Trong tình huống nguy hiểm này, bọn họ vẫn không nhịn được cười.

Thẩm Thanh Thu cũng không nhịn được, cô ấy gỡ Cửu liên hoàn xong, nhìn thấy cả nhóm người sợ hãi co cụm lại không dám nhìn ra bên ngoài, liếc mắt một cái, vô cùng tùy tiện nói: "Thử chút đi, xem có thể lấy dao chém chúng không."

Dù sao vòng tránh quỷ của Tôn Ngộ Không có thể ra vào tự do, không chừng vòng phấn này cũng có thể.

Điều này thực sự làm mấy người đang trong cơn mơ tỉnh ngộ, Trần Khải Kiệt cầm đao Đường, đâm một đao về phía xác sống đang không ngừng giơ nanh múa vuốt về phía này, xác sống nhanh chóng đổ gục xuống đất, có thể ở bên trong giết địch.

Khi thiết kế, tấm thẻ này đơn thuần chỉ là nơi lánh nạn tạm thời, trong nhận thức của người bình thường, có thể tránh qua quỷ đã cầu mà chẳng được, bị dọa tới mất mạng, ai dám có lá gan nghiên cứu xem có thể đánh trả từ bên trong hay không.

Nhưng Thẩm Thanh Thu, người quỷ gặp cũng sầu này lại dám nghĩ tới mọi khả năng, dám làm ra mọi chuyện, nhất thời đám xác sống đang vây lấy bọn họ bị tổn thất nặng nề.

Thời gian duy trì của vòng tròn có hạn, mà thời gian trò chơi kết thúc cũng chỉ có 2 phút. Trước khi vòng tròn hết thời gian sử dụng 1 giây, Tiêu Mộ Vũ ném Cửu liên hoàn trong tay xuống, đi trước dẫn đầu động tay, tay trái cầm gậy sắt tản đám xác sống, tay phải cầm dao làm bếp chém tới như thái rau. Chiếc mặt nạ này ban cho Tiêu Mộ Vũ tốc độ, sức mạnh và từng động tác tới từ Thẩm Thanh Thu, cô sâu sắc trải nghiệm được sự dũng mãnh của Thẩm Thanh Thu, lại không nhịn được bất lực nghĩ, sao người này có thể quyến rũ trước mặt mình tới thế.

Khi Tiêu Mộ Vũ không nhịn được phân tâm nghĩ tới Thẩm Thanh Thu, một xác sống giẫm lên vai đồng loại, nhanh chóng vượt qua đám xác sống, nhào về phía Tiêu Mộ Vũ. Móng tay đen kịt kia thò tới, trực tiếp quắp lấy vai Tiêu Mộ Vũ, góc độ xảo trá, tốc độ lại nhanh, những người khác căn bản không kịp phản ứng.

Trần Khải Kiệt hoảng hốt: "Đội trưởng Tiêu!"

Lời còn chưa kịp hô lên, vai Trần Khải Kiệt đột nhiên chùng xuống, nhanh chóng quỳ lên đất, có một bóng người giẫm lên vai anh, từ trên cao nhảy tới, chân phải càn quét trong không trung, không chút nể nang đạp lên khuôn mặt xác sống, máu trộn lẫn cùng một chiếc răng nhọn bị một đạp này đá bay, xác sống kia cũng bị đá bay đôi mét, nặng nề ngã xuống đất.

Mà bóng người kia mượn lực lăn một vòng trên đất rồi vững vàng quỳ một chân xuống, ánh mắt nhanh chóng nhìn sang Tiêu Mộ Vũ, sau đó ngón tay ngoắc một cái, móc lên một vòng Cửu liên hoàn trong tay, lạnh lùng nói với xác sống đang giãy giụa gầm rống kia: "Không ngờ mày biết giẫm lên vai người khác, cách cô ấy xa ra!"

Chương 128: Thành phố G tuyệt mệnh 13

Động tác này của Thẩm Thanh Thu thực sự làm những người còn lại chấn động, mà nguy cơ của Tiêu Mộ Vũ cũng được hóa giải, cho dù Trần Khải Kiệt bị đạp tới nghiến răng nghiến lợi, cũng tươi cười dựng ngón cái cho Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu gật đầu với Trần Khải Kiệt, "Cảm ơn vai của anh."

Hai tay Trần Khải Kiệt nắm lấy đao Đường chém xuống, sau đó đá xác sống ra xa, quay đầu cười nói: "Không cần khách sáo, vô cùng vinh hạnh!"

Thẩm Thanh Thu vẫn cần gỡ Cửu liên hoàn, các bước còn lại trong tay Trần Khải Kiệt cũng không ít, cho nên sau khi giải quyết nguy hiểm, hai người Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm bảo vệ phía trước Trần Khải Kiệt, để anh chuyên tâm gỡ Cửu liên hoàn.

"Đội phó, Cửu liên hoàn trong tay chị?"

Trong mắt Tả Điềm Điềm ngập tràn vẻ lo lắng, thời gian chỉ còn lại 1 phút nữa, cửa năm tầng trùng trùng nguy hiểm, nếu không gỡ xong, Thẩm Thanh Thu cũng sẽ liên đới cùng bị loại. Nhưng đúng vào lúc này hệ thống lại lên tiếng.

"Trần Tư Viễn out, Lưu Đình Đình out."

Âm thanh không có cảm xúc này liên tiếp thông báo hai người chơi bị loại, càng khiến không khí trở nên nặng nề, lúc này mới vừa bắt đầu, đã loại bốn người chơi, thật sự khó lòng diễn tả.

"Đừng hoảng, vững vàng lên. Trần Khải Kiệt, anh đừng quan tâm tới chuyện gì cả, chuyên tâm gỡ vòng, những chuyện khác giao cho chúng tôi. Thanh Thu, chị lùi xuống đi, em có thể giải quyết. Tiêu Mộ Vũ kéo Thẩm Thanh Thu một cái, đẩy Thẩm Thanh Thu lùi sau. Một khi thay thế gỡ Cửu liên hoàn thì không thể đổi lại, điều này khiến Tiêu Mộ Vũ có chút đau đầu, sớm biết vậy đã không để Thẩm Thanh Thu thay thế, giữ lại hết cho bản thân, tốt hơn để Thẩm Thanh Thu mắc kẹt giữa hai phía.

Cũng vào lúc này, cửa tầng năm cũng bị va đụng. Lại thêm một đám xác sống nhào tới, cảnh tượng trở nên vô cùng nguy hiểm, nếu cứ tiếp tục như thế, đừng nói gỡ Cửu liên hoàn, ngay cả xác sống cũng có thể hủy diệt toàn bộ tổ đội của bọn họ.

Sắc mặt Thẩm Thanh Thu vô cùng ngưng trệ, cô ấy quyết đoán đá ngã xác sống bên cạnh Tiêu Mộ Vũ, cả cơ thể lùi sau theo ý Tiêu Mộ Vũ, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm Cửu liên hoàn trong tay. Tiêu Mộ Vũ lùi sau bảo vệ Thẩm Thanh Thu sau lưng, miễn cưỡng cùng Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm chống đỡ. Thẩm Thanh Thu càng lùi sau, tốc độ trong tay càng nhanh, các bước cần lặp lại ngày càng ít, keng một tiếng, khi thời gian chỉ còn lại 40 giây, Cửu liên hoàn trong tay Thẩm Thanh Thu đã chạm đất. Khóe môi cô ấy hiện lên ý cười lạnh, đột nhiên ngẩng đầu, trượt chân tới, nghiêng người tránh khỏi móng vuốt của xác sống, nắm lấy chiếc que còn lại của Cửu liên hoàn trong tay phải, hung hăng chọc vào hốc mắt của xác sống, xác sống gào lên rồi ngã xuống.

Lúc này Thẩm Thanh Thu buông tay, tuy số lượng đám xác sống không ít, nhưng động tác không quá nhanh, nhất cử nhất động đều rất rõ ràng trong mắt Thẩm Thanh Thu. Muốn tránh thoát, đối với cô ấy mà nói cũng không phải là chuyện khó khăn.

Một mình Thẩm Thanh Thu như con dao sắc đâm vào đám xác sống, cô ấy và Tiêu Mộ Vũ xé xác đám xác sống cản đường, dẫn cả nhóm người nhanh chóng tới gần tầng chín, mỗi giây mỗi phút trôi đi, nếu không vượt được ải, bọn họ sẽ bị bao vây.

Thẩm Thanh Thu dẫn Tiêu Mộ Vũ đi cuối cùng, nhỏ tiếng nói: "Mau để ý Trần Khải Kiệt, bên này để chị."

Trần Khải Kiệt đổ mồ hôi đầy trán, hai mắt đã ứ máu, nhưng vẫn chăm chăm nhìn Cửu liên hoàn trong tay, trong miệng lẩm nhẩm nói: "Sắp rồi, tôi có thể tự giải quyết."

Tiêu Mộ Vũ nhìn một cái, chỉ còn lại vòng số 3, xác thực đã sắp xong. Chỉ là cánh cửa số 6 đã bị xô đổ, Tiêu Mộ Vũ đưa tay ra, ngón tay nâng lên hạ xuống mấy lần nhanh như bay, trực tiếp ném Cửu liên hoàn đi.

Cửu liên hoàn trong tay Trần Khải Kiệt vừa rơi xuống, xác sống ào ào nhào tới, cũng vào lúc này cửa tầng chín rầm rầm mở ra, Thẩm Thanh Thu cướp lấy đao Đường, chặt đứt toàn bộ ngón tay đen kịt của xác sống đang thò ra trước mặt, kéo lấy Tiêu Mộ Vũ, lớn tiếng hô: "Chạy!"

Dưới sự dẫn dắt của Thẩm Thanh Thu, bốn người còn lại bạt mạng chạy, cửa tầng năm, tầng sáu, tầng bảy lần lượt mở ra, từng đám xác sống gào thét xông về bên này, tình hình hiện tại chỉ khiến người ta tê dại da đầu.

May mà thể lực của năm người đều theo kịp, tốc độ chạy rất nhanh, tầng chín gần ngay trước mặt, nhưng cửa tầng tám đã mất đi lớp bảo vệ, đám xác sống gần như nhảy ra rồi nhào tới. Mặt mày Thẩm Thanh Thu biến sắc, Tiêu Mộ Vũ và cô ấy tụt lại sau cùng, gần như không có chỗ trốn bắt buộc phải chạm mặt với đám xác sống này, cuối cùng vào lúc quan trọng, Thẩm Thanh Thu đẩy Tiêu Mộ Vũ đi. Nhưng Tiêu Mộ Vũ sớm đã lưu ý tới Thẩm Thanh Thu, lật tay giữ lấy tay Thẩm Thanh Thu, mạnh mẽ kéo cô ấy vào lòng.

Trần Khải Kiệt và Tô Cẩn đã tới được tầng chín, đồng thời cũng lập tức quay đầu kéo hai người, nặng nề ngã ra sau đập xuống sàn. Cân nặng cộng thêm sức lực đột ngột của hai người này, trực tiếp kéo Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ vào trong.

Chỉ là tay của Tiêu Mộ Vũ chắn bên ngoài cơ thể Thẩm Thanh Thu, một xác sống nhanh chóng quờ tới, ánh mắt Thẩm Thanh Thu không nhìn rõ tình hình cụ thể, nhưng bên tai nghe thấy một âm thanh quần áo bị xé rách, lúc này trái tim như thể rơi xuống hố băng. Phịch một tiếng, năm người ngã nhào trước cửa, cửa tầng chín nặng nề đóng lại, trong khoảnh khắc cửa đóng lại, xác sống ở gần cửa bỗng bị nghiền nát như tán bột.

Khi ngã xuống, Thẩm Thanh Thu đè lên người Tiêu Mộ Vũ, vừa ngã xuống cô ấy lại lật người ngồi dậy, vẻ hoảng loạn và căng thẳng trên mặt khó lòng giấu nổi, cô ấy nắm lấy cánh tay Tiêu Mộ Vũ giống như phát điên, toàn thân đều run rẩy, âm thanh hỗn loạn nói: "Không sao, không sao."

Mấy người Trần Khải Kiệt vừa bò dậy, liền nhìn thấy Thẩm Thanh Thu nâng cánh tay Tiêu Mộ Vũ lên, trong lòng cũng nhanh chóng cạch một tiếng, chân cẳng đều nhũn ra.

Ba người vừa lăn vừa bò tới, chỉ thấy vải vóc trên tay phải của Tiêu Mộ Vũ bị xé một lỗ lớn, sợi áo đều lộ ra ngoài, cánh tay trắng bóc cũng không gì che đậy lộ ra. Trên cánh tay không có vết máu, cũng không có vết thương rõ ràng, nhưng có hai vết đỏ, đặc biệt là ở đầu vết đỏ, thấp thoáng có dấu hiệu rách da.

Trần Khải Kiệt cũng hoảng loạn, Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn suýt chút nữa khóc thành tiếng, "Như thế này là có sao không?"

Con ngươi Thẩm Thanh Thu nhìn chằm chằm lên tay Tiêu Mộ Vũ, ngón tay mạnh mẽ chà mấy cái lên người, sau đó mới dùng ngón cái vuốt lên vết thương, không biến mất. Cô ấy ngẩng đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, con ngươi màu xám đã đỏ ửng, trên trán cũng đổ đầy mồ hôi. Chỉ nhìn một cái, rồi lại nhanh chóng cúi đầu, khom lưng há miệng muốn hút máu vết thương cho Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ đưa tay trái ra cản Thẩm Thanh Thu lại, hiện tại mặt nạ đã mất tác dụng, Thẩm Thanh Thu nhất thời không thắng nổi Tiêu Mộ Vũ, nghẹn ngào nói: "Ngộ nhỡ có vết thương thì phải làm sao?"

Tiêu Mộ Vũ cắn răng, không chút nhượng bộ: "Thẩm Thanh Thu, chị bình tĩnh lại đã, vết thương này có thể xử lí như thế sao? Chị không biết nặng nhẹ sao?"

Gân xanh trên trán Thẩm Thanh Thu nổi lên, hung dữ nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ. Khuôn mặt, đôi mắt giống hệt bản thân, nhưng ánh mắt và vẻ kiên trì bên trong chỉ thuộc riêng về Tiêu Mộ Vũ.

Nhìn thấy sắc mặt Thẩm Thanh Thu khó coi như thế, đôi mắt gần như tích nước, lồng ngực Tiêu Mộ Vũ cũng đau đớn thắt lại, cô mềm giọng nhìn Thẩm Thanh Thu, ánh mắt dịu dàng nói: "Chị đừng nóng nảy, đừng loạn. Nếu chị loạn thì em phải làm sao đây?"

Thẩm Thanh Thu mạnh mẽ hít sâu một hơi, cứng rắn đè hơi nước sắp ngưng tụ trong mắt xuống. Khóc, là một từ vựng khó lí giải nhất trong thế giới của Thẩm Thanh Thu, vì nó không có bất kì nghĩa lí gì, cũng không thay đổi được bất kì chuyện gì. Cho dù có đau đớn hơn, Thẩm Thanh Thu thà rằng đổ máu đổ mồ hôi, cũng không muốn thứ như nước mắt xuất hiện.

Hiện tại Tiêu Mộ Vũ nói cô ấy không được loạn, loạn rồi thì Tiêu Mộ Vũ phải làm sao, câu nói này khiến Thẩm Thanh Thu ép bản thân phải bình tĩnh lại, cô ấy hít thở sâu lần nữa, quay đầu nói với Tả Điềm Điềm: "Hộp sơ cứu của cô, nhanh lên."

Tả Điềm Điềm như người tỉnh khỏi cơn mơ, còn chưa kịp lau nước mắt, đã vội vàng kích hoạt thẻ của bản thân, lấy ra một chiếc hộp sơ cứu, tìm cồn khử trùng bên trong. Khi Thẩm Thanh Thu nhận lấy cồn, tay vẫn còn đang run, Tiêu Mộ Vũ đưa tay ra nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Thẩm Thanh Thu, chăm chú nhìn cô ấy.

Tay Thẩm Thanh Thu vững vàng, nhanh chóng mở nắp, đổ cồn lên vết thương của Tiêu Mộ Vũ, sau đó nhận lấy băng gạc Tả Điềm Điềm đưa tới, cẩn thận lau rửa.

Cách một lớp gạc, ngón cái của Thẩm Thanh Thu dùng lực chà mấy cái lên vết đỏ trên cánh tay của Tiêu Mộ Vũ, hơi thở có chút gấp gáp, âm thanh nói chuyện cũng thấp thoáng chút run rẩy, nhưng không có vẻ túng quẫn như lúc ban đầu.

"Không sao, chị nhìn rồi, không bị rách ra, cũng không chảy máu, chỉ là bị rạch trúng, sẽ không truyền nhiễm. Nhất định là không sao, em đừng sợ."

Ban nãy cảm nhận được cảm giác đau đớn trên cánh tay, không phải Tiêu Mộ Vũ không hoảng loạn, sự sợ hãi vẫn còn là ẩn số ấy đủ khiến bất kì người nào phát điên. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ hoàn toàn hoảng loạn của Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ biết bản thân bắt buộc phải giữ bình tĩnh, người phụ nữ không mạnh mẽ như bản thân vẫn thấy, mà trên thực tế khi nhìn Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ thực sự đã bình tĩnh lại, trong lòng không còn sợ hãi, chỉ ngập tràn đau lòng.

Nghe những lời Thẩm Thanh Thu an ủi cô, cũng giống như đang an ủi bản thân, thậm chí Tiêu Mộ Vũ còn nở nụ cười, gật đầu: "Có chị ở đây em không sợ, hiện tại em cảm thấy rất ổn, vết thương cũng không đau không ngứa, sẽ không truyền nhiễm."

Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm không kìm được nước mắt, nghiêng đầu nhẫn nhịn. Sau đó lại nhích tới quan sát, vô cùng chắc chắn nói: "Không chảy máu, cũng không có vết thương, sẽ không truyền nhiễm. Hơn nữa, đội trưởng Tiêu là cát nhân ắt có thiên tướng, nhất định sẽ ổn thỏa."

Một người đàn ông như Trần Khải Kiệt cũng đỏ ửng mắt, anh đứng dậy tùy tiện cười nói: "Chắc chắn là không sao, nếu thực sự bị truyền nhiễm, vậy thì trong thời gian cả đám chúng ta quây lại khóc lóc thút thít, đội trưởng Tiêu đã giải quyết toàn bộ rồi, hiện tại vẫn ổn thỏa, chắc chắn là không sao."

Lúc này thực sự dọa chết mấy người còn lại, Tiêu Mộ Vũ thực sự không cảm thấy khó chịu, thế là kéo tay Thẩm Thanh Thu đứng dậy, nói: "Được rồi, tìm kiếm 1 giờ đồng hồ rồi, mọi người phải nắm bắt thời gian. Tô Cẩn nói ở đây là phòng Hành chính, nhanh chóng quan sát xem có thể tìm được chút thông tin liên quan tới vi-rút không."

Thẩm Thanh Thu không nói gì, đi theo Tiêu Mộ Vũ như hình với bóng. Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhìn cô ấy một cái, sau đó chủ động nắm lấy tay Thẩm Thanh Thu, nắm thật chặt.

Thẩm Thanh Thu chỉ ngẩng đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ một cái, sau đó nắm lại, màu đỏ lan tràn trong con ngươi màu xám vẫn chưa tan đi.

Cả tầng chín rất yên tĩnh, nhưng Tả Điềm Điềm nhanh chóng phát hiện ra đã có người tới đây, ban đầu động tĩnh bọn họ tiến vào đây không nhỏ, đã thu hút sự chú ý của đối phương. Tô Cẩn có chút phiền não, ban nãy thực sự bị dọa, tới nỗi quên mất lần này không chỉ có một đội đang tìm kiếm.

Trong phòng có tổng cộng hai nam hai nữ, trong đó có một người là người phụ nữ tóc ngắn mà Tiêu Mộ Vũ gặp ở bệnh viện.

Bốn người kia nhìn chằm chằm năm người Tiêu Mộ Vũ, nhìn thấy hai khuôn mặt giống nhau, người phụ nữ tóc ngắn ngẩn ra, rất nhanh sau đó cô ta đánh giá Tiêu Mộ Vũ mấy cái, ánh mắt cảnh giác, có chút phức tạp nói: "Có người trong số các vị bị thương sao?"

Lời này vừa cất lên, ba người bên cạnh có chút sửng sốt, một người đàn ông trong số đó nhíu mày nói: "Bị thương sẽ biến thành xác sống, cho dù vết thương có nhỏ cũng không trở ngại, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, khuyên các vị đừng hành động theo cảm tính."

Con ngươi Thẩm Thanh Thu lập tức tối sầm lại, âm thanh đè thấp: "Tôi nể tình lời này của các vị không có ác ý, tạm thời không tính toán, nhưng nếu nói thêm một câu nữa, thì đừng trách tôi không nể nang. Cô ấy rất ổn, sẽ không xảy ra chuyện gì."

Người phụ nữ tóc ngắn nhướng mày, nhìn Thẩm Thanh Thu, gật đầu: "Trong lòng các vị có tính toán là được, toàn bộ thành viên vượt ải, mọi người đều rất mạnh." Nói xong sắc mặt người phụ nữ này có chút trầm ngâm, xem ra người bị loại trước đó chính là thành viên của tổ đội này.

"Xin lỗi, bạn tôi tương đối để ý chuyện này, có chút nóng nảy, nhưng hiện tại tôi vẫn ổn, cảm ơn đã nhắc nhở. Mạo muội hỏi một câu, các vị đã phát hiện được gì chưa?"

Người phụ nữ tóc ngắn quay đầu nhìn một căn phòng trong tầng chín, "Không tính là có phát hiện, chúng tôi cũng mới vào, vừa nghe thấy động tĩnh không biết xuất hiện tình huống gì, nên tránh đi một lúc."

Tiêu Mộ Vũ gật đầu, ra hiệu cho mấy người Tả Điềm Điềm nhanh chóng đi tìm, đồng thời dặn dò: "Cẩn thận chút, chú ý xem có xác sống sót lại bên trong không."

"Thời gian gấp rút, chúng ta dựa vào bản lĩnh của chính mình, hi vọng sẽ không xảy ra xung đột." Người phụ nữ tóc ngắn nói xong, dẫn theo một người đi về phía văn phòng bên trái.

Tiêu Mộ Vũ nhỏ tiếng nói với Thẩm Thanh Thu: "Người phụ nữ kia cùng thoát ra khỏi bệnh viện với em, có lẽ là đội trưởng của tổ đội kia."

Thẩm Thanh Thu ừm một tiếng, cũng không nói gì thêm. Tiêu Mộ Vũ quan sát xung quanh một lượt, tầng chín chia thành hai khu trái phải, đều thuộc ban ngành hành chính, trong đó phòng Tài nguyên nhân lực, phòng Tài vụ, phòng Thu mua, vân vân, cũng đều ở đây. Mỗi một khu vực đều có khu làm việc chung, chính là từng dãy chỗ ngồi, ngoại trừ khu vực làm việc chung cho nhân viên, còn có phòng làm việc độc lập.

"Nhóm Tô Cẩn đã đi quan sát chỗ ngồi làm việc, chúng ta tới kiểm tra văn phòng độc lập ở khu hành chính xem thế nào, có lẽ sẽ có một vài thông tin quan trọng hơn." Tiêu Mộ Vũ nói xong, kéo Thẩm Thanh Thu đi về phía văn phòng giám đốc.

Tiêu Mộ Vũ đang đi, bỗng nhích gần nói với Thẩm Thanh Thu: "Sao chị lại không để ý tới em?" Âm thanh của Tiêu Mộ Vũ dịu dàng, giọng nói đè nhỏ, không giống như vẻ quyến rũ lúc cố tình nũng nịu của Thẩm Thanh Thu, mà mang theo chút thở dài cùng tủi thân, dáng vẻ hoàn toàn khác biệt, nhưng đều khiến người ta khó mà từ chối nửa phần.

Thẩm Thanh Thu đứng lại, quay người sang nhìn Tiêu Mộ Vũ, sau đó ôm chặt lấy cô, âm thanh khàn khàn: "Chị sợ nếu để ý tới em, chị sẽ không khống chế được, Tiêu Mộ Vũ, chị sợ lắm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt