Chương 135 + 136

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 135: Thành phố G tuyệt mệnh 20

Thẩm Thanh Thu ôm lấy Tiêu Mộ Vũ ngã ra đất, nhìn thấy thứ đang mắc kẹt trong miệng con chó xác sống kia, hóa ra lại là quả bóng rổ.

Vào lúc nguy hiểm, Tả Điềm Điềm đã kích hoạt thẻ đạo cụ giành được trước đó, quả bóng rổ ném bách phát bách trúng. Quả bóng rổ vòng vòng một độ cong vừa vặn, chuẩn xác kẹt trong miệng con chó kia, giúp Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ tránh bị cắn mất mạng.

Nhưng chỉ tránh được răng nanh của nó, móng vuốt vẫn đang quờ tới, Trần Khải Kiệt ở một bên sớm đã hành động, đao Đường trong tay mạnh mẽ dùng lực chém từ trên xuống, cản lại trước mặt Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ.

Tô Cẩn chạy tới kéo hai người Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ ra, đồng thời gậy sắt trong tay cũng nện xuống.

Con chó xác sống có lợi hại thế nào cũng không dám chống trả, lập tức nhảy lên, giẫm lên trần nhà, cuối cùng rơi xuống chỗ đối diện phòng khách, nhìn chằm chằm bọn họ như hổ đói.

Thẩm Thanh Thu vội vàng nắm lấy tay Tiêu Mộ Vũ, quay đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ một cái, lồng ngực không ngừng trập trùng, có thể thấy khoảnh khắc ban nãy đã dọa sợ cô ấy, khi tầm mắt lần nữa nhìn về phía con chó kia, đã ngập tràn ý định giết chóc.

Con chó xác sống kia có thể hình khổng lồ, tứ chi vạm vỡ, lông trên người dựng đứng giống như sắt thép, bộ dạng giống như con báo săn.

Thẩm Thanh Thu ép thấp trọng tâm, sau khi đưa súng cho Tiêu Mộ Vũ, lật dao găm nắm trong tay, đôi mắt nhìn chằm chằm thứ súc sinh kia. Tiêu Mộ Vũ lặng lẽ ngăn cản hành động nguy hiểm, dùng ánh mắt ra hiệu Thẩm Thanh Thu, sau đó chầm chậm hít thở nhìn Tả Điềm Điềm một cái, dựng ngón tay ở sau lưng với Tả Điềm Điềm.

Tả Điềm Điềm hiểu ý, vừa gật đầu xong Tiêu Mộ Vũ đột ngột hành động, xông ra khỏi cửa lớn trước một bước. Một mình Tiêu Mộ Vũ xuất trận, để bản thân trở thành mục tiêu.

Mà con chó kia bị kích thích, không chút chần chừ nhào tới, có thể thấy cơ thể vạm vỡ càng trở nên khổng lồ trong căn nhà không quá lớn này, ở một bên khác Tôn Hy và Lưu Giai được Vũ An dẫn đi trốn, đã bị dọa tới nỗi sắc mặt tái nhợt, suýt chút nữa Tôn Hy đã không khống chế được muốn hét thành tiếng.

"Tiểu Tả!" Nhịp tim Thẩm Thanh Thu đập kịch liệt, con ngươi căng thẳng khóa chặt lấy Tiêu Mộ Vũ, gọi Tả Điềm Điềm.

Hai tay Tả Điềm Điềm dang ra, mạnh mẽ nện xuống, một bức tường thình lình xuất hiện trước người Tiêu Mộ Vũ, con chó kia hoàn toàn không ngờ rằng có một bức tường đột nhiên mọc ra, không kịp phanh lại đâm thẳng vào tường.

Vào lúc bức tường xuất hiện, Thẩm Thanh Thu bật lên, hai tay chống lên tường, chớp mắt một cái đã nhảy lên chóp, cô ấy gần như không dừng lại, chân trái dùng chút sức đạp lên mép tường, nhào thẳng về phía xác sống giống như cung tên bật khỏi dây.

Hô hấp của mấy người Tiêu Mộ Vũ ngừng lại, Thẩm Thanh Thu ra tay vừa nhanh vừa độc, nhưng con chó cũng không ăn chay, nó nhấc chân trước lên, đứng thẳng người muốn ngoạm lấy Thẩm Thanh Thu, nhưng Thẩm Thanh Thu còn nhanh hơn nó, đã túm được lông cổ nó, mạnh mẽ kéo xuống đồng thời mượn lực đu từ cổ nó xuống, lật người cưỡi trên lưng nó.

Tiêu Mộ Vũ vô cùng quyết đoán dùng hai tay giơ súng, không chút chần chừ bắn một phát vào đầu con chó kia. Là người bình thường, có lẽ đây là lần đầu tiên Tiêu Mộ Vũ chạm vào súng, trong tình huống này, con chó và Thẩm Thanh Thu đang chuyển động, khó lòng phán đoán, ngay cả người thông thạo súng cũng không nắm chắc không làm bị thương người.

Nhưng Tiêu Mộ Vũ giơ súng bắn không chút chần chừ, giống như tất cả đều tự nhiên như vậy, vô cùng thành thạo. Hơn nữa viên đạn xuất sắc tránh né khỏi Thẩm Thanh Thu, xuyên qua mắt trái găm vào não con chó kia, rõ ràng phát súng này đã làm phiền tới hành động của con chó, thế là Thẩm Thanh Thu nắm lấy cơ hội này, hai tay nắm lấy dao găm đâm từ trên xuống, biểu cảm của cô ấy lạnh lùng, thuận đà nhảy xuống, dao găm trong tay mạnh mẽ đâm xuống, một con dao găm dài không tới 20 xen-ti-mét, lại được Thẩm Thanh Thu sử dụng với uy lực như con dao chặt xương, đầu con chó bị cắt mất hai phần ba, chỉ còn lại một chút da nối liền với cơ thể, gầm lên tới lúc chết.

Quần áo trên người Thẩm Thanh Thu bị bắn đầy máu bẩn và mùi tanh hôi của thứ kia, đứng bên con chó xác sống khổng lồ, giống như tu la lệ quỷ, lạnh lùng nói: "Cái kết của kẻ không có mắt."

Ba người Vũ An, Tôn Hy và Lưu Giai mắt mở to tới nỗi sắp lồi ra, nỗi sợ vốn dĩ dành cho xác sống biến thành nỗi sợ với năm người, Vũ An lắc đầu, lẩm nhẩm: "Các người là thứ gì... bức tường kia, cô..."

"Chuyện bé xé ra to, tận thế xác sống cũng tới rồi, siêu năng lực đột biến thì không được sao?" Thẩm Thanh Thu lườm Vũ An một cái, nhấc chân đi về phía Tiêu Mộ Vũ. Chỉ là mới đi được hai bước đã dừng lại, biểu cảm giết chóc trên khuôn mặt lập tức biến mất không thấy tăm hơi, nhíu mày lùi sau một bước: "Người tôi buồn nôn quá, phải đổi thôi."

Tiêu Mộ Vũ nhìn Trần Khải Kiệt, đối phương vội vàng đưa ba-lô tới, "Đội phó, cô mau đi tắm đi, ở đây có chúng tôi dọn dẹp rồi."

Tiêu Mộ Vũ cũng không nói gì, chỉ tìm quần áo đưa cho Thẩm Thanh Thu.

Trước khi đi Thẩm Thanh Thu nhìn Tả Điềm Điềm một tiếng, khẽ nói: "Cảm ơn."

Tả Điềm Điềm không biết làm sao, đỏ mặt không ngừng xua tay, "Không có gì, em... em nên làm vậy thôi." Cô nàng vẫn luôn cảm thấy bản thân vô tích sự, mỗi phó bản đều do hai vị đội trưởng đi trước dẫn đường, có thể giúp được hai người, Tả Điềm Điềm cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Tô Cẩn chớp chớp mắt với Tả Điềm Điềm, khẽ cười nói: "Thời khắc tỏa sáng quả là danh bất hư truyền, biểu hiện của em tốt lắm." Khen tới nỗi má Tả Điềm Điềm càng ngày càng đỏ.

Đợi tới khi Thẩm Thanh Thu tắm xong ra ngoài, vừa mở cửa liền nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ đứng trước cửa, lập tức ngẩn ra, "Sao thế?"

Tiêu Mộ Vũ không nói gì, chỉ có ánh mắt đánh giá mấy lượt trên dưới Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu thấy vậy liền cười lên, "Chị không sao, không hề bị thương chỗ nào cả, nếu không lúc này vừa ra ngoài chắc chắn chị đã muốn ôm lấy em rồi cắn một cái."

Tiêu Mộ Vũ trợn mắt với cô ấy, "Nói năng bậy bạ."

Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, chầm chậm thu lại nụ cười, trong mắt vẫn còn sợ hãi, cô ấy đưa tay kéo lấy Tiêu Mộ Vũ, lẩm nhẩm: "May mà em không sao, chị cũng không sao." Mấy câu nói đơn giản, bao gồm may mắn cùng sợ hãi bên trong, Tiêu Mộ Vũ vô cùng cảm động.

Thi thể trong phòng đã được xử lí sạch sẽ, mấy người Trần Khải Kiệt đang trong bếp nấu nướng. Vì người đông, bữa cơm này có chút lâu, sau khi ăn xong, ánh mắt Tiêu Mộ Vũ nhìn sang ba người Tôn Hy, cô vẫn chưa lên tiếng, Tiêu Mộ Vũ đã nhìn ba người Vũ An, nhàn nhạt nói: "Chúng tôi phải bàn bạc chút chuyện, ba người tạm thời tránh đi một lúc."

Tôn Hy và Lưu Giai quay sang nhìn nhau, cuối cùng đứng dậy vào phòng cùng Vũ An.

"Đội trưởng Tiêu, Vũ An kia là đối tượng mục tiêu sao? Sao có cảm giác không đúng nhỉ." Trần Khải Kiệt nghĩ tới tin nhắn đột ngột ban đầu của hệ thống, lúc đó anh cảm thấy đây có lẽ là một thông tin rất quan trọng, nhưng anh không cảm nhận được điều gì quá đặc biệt từ Vũ An, ngược lại dường như Tôn Hy quan trọng hơn.

Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, cô không nói thẳng, ánh mắt có chút thả trôi, lên tiếng: "Khi hệ thống thông báo, chỉ có một mình anh ta ở hiện trường, ngoài ra còn có một xác sống."

Trần Khải Kiệt có chút nghi hoặc, "Vậy chỉ có thể là anh ta, là vì anh ta quen với người gọi là giáo sư Tôn có khả năng ngăn chặn vi-rút xác sống sao?"

Thẩm Thanh Thu nhớ lại cảnh tượng lúc đó, cô ấy luôn cảm thấy Tiêu Mộ Vũ đã có phán đoán.

"Có thể thấy xác sống kia là một xác sống đột biến ở mức độ tương đối cao, tốc độ nhanh hơn nữa hình như có ý thức của riêng mình. Điều kì quái nhất là tuy quần áo trên người nó rách nát, nhưng không hề có bất kì vết tích cắn bị thương nào, khi vật lộn với Vũ An, nó đã làm một động tác khiến tôi rất chấn động." Tiêu Mộ Vũ cảm thấy phương hướng này không sai, sự tình không thể chậm trễ, cô cần nhanh chóng chia sẻ.

"Hành động gì?" Tô Cẩn có chút hiếu kì.

"Nó buộc quần áo lại quấn đứa trẻ trong lòng lên người." Thẩm Thanh Thu cũng chú ý tới điều này, nghe xong bổ sung một câu, "Còn nữa, cuối cùng nó lựa chọn rút lui, biến mất."

Những điều này khiến ba người Tô Cẩn hiểu ra điểm then chốt của vấn đề, "Nó có tư duy, hơn nữa có thể khống chế bản năng săn mồi, thêm nữa không có vết cắn, vậy thì rất có khả năng vi-rút xâm nhập vào cơ thể nó bằng một cách khác, nó là tốp xác sống đầu tiên."

Tô Cẩn vừa nói xong, lập tức nhớ tới đôi nam nữ ở bên ngoài, đột nhiên bừng tỉnh nói: "Cho nên đôi nam nữ bên ngoài rất có khả năng là nguồn lây?"

"Rất có khả năng, hiện tại có thể thấy không chỉ có một nguồn lây, có lẽ là cả một nhóm. Nhóm này trở thành nguồn lây bệnh bằng cách nào, có lẽ là điểm then chốt trong nhiệm vụ thứ hai của phó bản này." Điều tra được nguồn lây bệnh sẽ có thể làm rõ được sự bùng phát của vi-rút xác sống dẫn tới tận thế.

"Ý của Mộ Vũ là, mục tiêu bắt chúng ta bảo vệ, là xác sống đối đầu với Vũ An kia?" Thực ra Thẩm Thanh Thu sớm đã nghi hoặc, nếu không Tiêu Mộ Vũ không có khả năng vô duyên vô cớ bảo cô ấy tha cho xác sống kia.

Câu nói này của Thẩm Thanh Thu vừa cất lên, Tô Cẩn, Tả Điềm Điềm đều ngớ ra, nhưng rất nhanh sau đó cả hai đồng thời trở nên kích động, Tô Cẩn cắn răng nói: "Theo tính cách tệ hại của hệ thống, còn có những trò đùa ác ý kia, rất có khả năng suy đoán của đội trưởng Tiêu là chính xác. Nhưng bảo vệ xác sống, nhiệm vụ gì vậy chứ, thứ này cần chúng ta bảo vệ sao? Trong tận thế, xác sống có thể gặp phải nguy hiểm gì chứ?"

"Bảo vệ nó không bị đói bụng." Thẩm Thanh Thu nhẹ bẫng bổ sung một câu, chỉ là miệng cất lên câu nói đùa, nhưng ánh mắt lại đang suy tư, chỉ thấy ngón tay cô ấy gõ lên bàn, đột nhiên dừng lại, nhíu mày nói: "Không đúng, trong thế giới tận thế của chúng ta, nguy hiểm lớn nhất tới từ xác sống, vậy nguy hiểm của xác sống tới từ ai?"

Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ căng lại, Tô Cẩn, Tả Điềm Điềm và Trần Khải Kiệt cũng ngớ ra. Rất nhanh sau đó Tiêu Mộ Vũ đứng dậy, vội vàng nói: "Không thể đợi nữa, chúng ta nhất định phải mau chóng ra ngoài tìm nó. Không chỉ có một xác sống là nguồn lây bệnh, nếu đã biến nó thành mục tiêu, chắc chắn là có ý nghĩa đặc biệt, rất có khả năng sớm đã có người nhìn chằm chằm nó. Hơn nữa nếu gặp phải người chơi, họ căn bản sẽ không nương tay với nó."

"Thế ba người Vũ An thì sao?" Trần Khải Kiệt giúp thu dọn đồ, nghĩ tới ba NPC kia, đau đầu hỏi.

"Để họ ở tạm đây, nếu Vũ An muốn dẫn hai người kia đi, vậy thì cứ mặc anh ta. Để anh ta dẫn chúng ta tới nơi gọi là cơ sở kia chưa chắc đã an toàn, chẳng thà xử lí xong những chuyện này, sau đó chúng ta tự tới đó." Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng nói, nói xong cô lại suy nghĩ, "Tôi nhớ Tôn Hy nói cô ta còn ba người chị?"

"Ừm, ba người chị, cũng có thể nói là tổng cộng có bốn cô gái, dựa theo quy tắc công bằng, nếu nói cài đặt này không có ý nghĩa nào khác, chắc chắn tôi sẽ không tin." Biểu cảm của Thẩm Thanh Thu ngập vẻ ghét bỏ, cũng hổ cho nó có thể nghĩ ra, bốn đội mỗi đội một cô gái, chỉ là không biết có bao nhiêu đội tiếp nhận được nhiệm vụ ẩn này.

"Chuyện này thực sự không hợp lẽ thường, nhưng lại vô cùng hợp lí. Liệu không phải cũng có bốn xác sống tương tự chứ? Nếu người chơi khác khăng khăng với suy nghĩ ban đầu, tiến lên giúp nhân loại diệt trừ xác sống kia, há chẳng phải tổ đội đó sẽ đen đủi à, độ khó của địa ngục là cảnh tượng kinh khủng thế nào chứ? Xùy, cái tên Tưởng Vĩ gì đó, vừa nhìn đã biết không phải người tốt, có lẽ cũng chẳng cứu người, có lẽ cũng không kích hoạt được đối tượng mục tiêu."

"Đừng nói những chuyện khác, vấn đề quan trọng lúc này là tìm được xác sống kia, tránh nó bị con người giết hại. Sau đó nghĩ cách tìm được căn cứ bí mật của Dược phẩm Sinh học Noro." Tiêu Mộ Vũ sắp xếp xong chuyện cần làm hiện tại, sau đó trao đổi sắp xếp của bọn họ với mấy người Tôn Hy, Lưu Giai.

"Ở lại đây hay đi thì các cô tự quyết định, chúng tôi vẫn phải quay lại điều tra ở đây, về cơ bản xác sống xung quanh đã bị chúng tôi xử lí hết rồi, các cô ở lại đây cũng rất an toàn." Nói xong Tiêu Mộ Vũ nhìn khẩu súng trong tay, "Vì để đề phòng ngộ nhỡ, chúng tôi giữ lại cái này." Không sợ sự việc xảy ra cả nghìn lần chỉ sợ một lần ngộ nhỡ, nếu Vũ An muốn cưỡng chế đưa Tôn Hy đi, có súng sẽ càng nguy hiểm, Tôn Hy cũng là nhân vật quan trọng, không thể để cô nàng xảy ra chuyện.

Cả nhóm Tiêu Mộ Vũ xuống dưới nhà, nhỏ tiếng dặn dò: "Sự xuất hiện của xác sống kia không phải điềm báo tốt, cho nên mọi người nhất định phải cẩn thận, chú ý thẻ trong tay, tính toán kĩ thời gian làm mới." Nghĩ tới tình huống trước đó, Tiêu Mộ Vũ vẫn còn sợ hãi, chính vì tất cả thẻ bài quan trọng đều đang trong thời gian làm mới, khiến cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Thanh Thu gặp nguy hiểm, không có cách nào giúp đỡ.

"Rõ."

Thực ra năm người càng ngày càng phối hợp ăn ý, phát huy càng ngày càng tốt.

Vì ngay từ đầu Tiêu Mộ Vũ đã hoài nghi xác sống kia mới là đối tượng mục tiêu thực sự, cho nên cô đặc biệt lưu tâm tới phương hướng nó rời đi. Tuy xác sống kia có ý thức, nhưng dù sao nó cũng chỉ là xác sống, kiếm ăn mới là nhiệm vụ đầu tiên, cũng không thể trốn tránh khắp nơi giống như nhân loại có ý thức bình thường.

Trạng thái của xác sống giống như dã thú, dã thú sẽ có khu vực hoạt động riêng của mình. Men theo hướng xác sống rời đi, năm người vừa đi vừa tìm kiếm, xác sống bên đường cơ bản đã bị bọn họ xử lí sạch sẽ.

Tính tới hiện tại, điểm số tổ đội dừng ở con số 35, mà điểm số cá nhân của năm người, Tiêu Mộ Vũ 59,2 điểm, Tô Cẩn 39,6 điểm, Tả Điềm Điềm 41,5 điểm, Trần Khải Kiệt 42,7 điểm, chỉ có điểm số của Thẩm Thanh Thu dẫn đầu cách biệt với những người khác, 196,3 điểm.

"Con chó ban nãy được cộng thêm 3 điểm, xem ra rất lợi hại." Tiêu Mộ Vũ không tham gia tấn công đã được cộng 3 điểm, Trần Khải Kiệt cũng được 3 điểm, Tả Điềm Điềm tham gia được cộng 5 điểm, Tô Cẩn 2 điểm, một mình Thẩm Thanh Thu giành được 10 điểm.

"Nhưng hình như dùng thẻ giết xác sống sẽ bị trừ điểm, một con 0,2 điểm, vậy giết được năm con mới được 1 điểm."

Tiêu Mộ Vũ quan sát, xác thực là vậy, trong thời gian cô sử dụng mặt nạ đã giết nhiều xác sống như thế, nhưng cũng không giành được bao nhiêu điểm.

Nhìn tới đây, tâm trạng Tiêu Mộ Vũ có chút nặng nề, phó bản này chỉ dựa vào giết xác sống thì quá khó.

Cả ngày này năm người không quay về, chỉ tìm một nơi trong tòa nhà thương mại nghỉ ngơi, năm người chuẩn bị thay nhau trực đêm.

Xác sống vẫn chưa xuất hiện bên ngoài, nhưng tiếng gào thét và âm thanh nhai nuốt cả đêm không dừng, vì đói khát, thậm chí đám xác sống đó bắt đầu ăn thịt nhau, đặc biệt là tới buổi đêm, cuộc đi săn càng thêm nghiêm trọng, cả đường phố giống như lò giết mổ, khiến người ta khó lòng tĩnh tâm, đây mới là ngày thứ hai, tình hình đã tương đối tệ hại.

Tiêu Mộ Vũ và Trần Khải Kiệt canh gác trước, tuy xác sống điên cuồng nhưng vì bọn họ quá mệt, Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn sớm đã mê man thiếp đi.

Thẩm Thanh Thu không ngủ, đi tới ngồi xuống cạnh Tiêu Mộ Vũ đang ngồi bên cửa sổ, cùng Tiêu Mộ Vũ lắng nghe tiếng cắn xé như chó dại của đám xác sống trong ánh trăng mông lung.

Tận thế mới chỉ hai ngày, sự sống của thành phố gần như đã lụi tàn, nhưng ánh trăng bị đèn điện đô thị che lấp, lúc này lại không chút keo kiệt chiếu sáng mảnh đất tuyệt vọng này lần nữa. Ánh trăng dịu dàng vốn dĩ tĩnh lặng, nhưng trong ánh trăng ấy, lại là cảnh tượng tàn khốc nhất.

"Sao không ngủ, hôm nay đã mệt lắm rồi." Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, đè nhỏ giọng hỏi.

Thẩm Thanh Thu lắc đầu, "Nghĩ tới việc em chưa ngủ, chị cũng không có tâm trạng ngủ."

Tiêu Mộ Vũ bật cười, cô cố ý để hai người tách ra, là sợ xảy ra chuyện.

"Đợi tới lúc chị gác đêm, không ai làm ồn em, chắc chắn em sẽ ngủ ngon hơn." Tiêu Mộ Vũ làm như không có chuyện gì cất lời, nhưng vì âm thanh quá thấp nên mang theo chút dịu dàng.

Thẩm Thanh Thu bật cười, chỉ về phía chiếc ghế sô-pha được đặt ở bên kia, "Không phải em nói chị cầu kì à? Ngủ ở đó sao chị thoải mái nổi."

Tiêu Mộ Vũ nhìn chiếc ghế sô-pha không rộng rãi kia, độ dài cũng không đủ, xác thực rất oan ức cho người phụ nữ chân dài trước mặt, "Đây là tận thế, chịu đựng chút đi."

Thẩm Thanh Thu nghiêng đầu, dựa lên vai Tiêu Mộ Vũ, "Cho chị dựa nhờ chút."

Tiêu Mộ Vũ vốn đang chuẩn bị đấu miệng với Thẩm Thanh Thu, lẽ nào ở đây thoải mái hơn ghế sô-pha? Nhưng nhìn thấy dáng vẻ có chút mệt mỏi của Thẩm Thanh Thu dưới ánh trăng, lại khẽ ngồi thẳng người, nghĩ ngợi giây lát rồi chọc lên vai Thẩm Thanh Thu, ra hiệu cô ấy ngồi vững, sau đó co một chân lên rồi vỗ xuống.

Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, Tiêu Mộ Vũ liếc cô ấy một cái, "Nhân lúc em còn chưa hối hận, chị tự chọn đi."

Chương 136: Thành phố G tuyệt mệnh 21

Tiêu Mộ Vũ đang ngồi rất ngay ngắn, biểu cảm cũng rất đứng đắn, chỉ là khi Thẩm Thanh Thu nằm xuống mới điều chỉnh lại tư thế, để Thẩm Thanh Thu được thoải mái hơn một chút.

Thẩm Thanh Thu ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Mộ Vũ, bên dưới ánh trăng khuôn mặt Tiêu Mộ Vũ ẩn trong tối tăm, không thấy được rõ ràng, nhưng đối với Thẩm Thanh Thu mà nói, đường nét khuôn mặt của Tiêu Mộ Vũ đã mang theo sức hấp dẫn trí mạng. Nếu ban nãy nói vì không muốn ngủ một mình, thì hiện tại chính là nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ nên không muốn ngủ.

Chỉ là Thẩm Thanh Thu cảm thấy có chút thất bại, cô ấy đã nằm lên chân Tiêu Mộ Vũ, sao người này vẫn có thể đứng đắn vậy chứ?

Đang nghĩ như thế, Tiêu Mộ Vũ cúi đầu rũ mắt nhìn Thẩm Thanh Thu, khi ánh mắt Tiêu Mộ Vũ lướt xuống, Thẩm Thanh Thu thấy rõ được khóe môi Tiêu Mộ Vũ đang cong lên. Chỉ là Tiêu Mộ Vũ không ngờ lúc này lại đụng phải ánh mắt của Thẩm Thanh Thu, biểu cảm cứng lại sau đó thu lại nụ cười.

"Nhắm mắt lại, ngủ đi." Tiêu Mộ Vũ ném ra năm chữ, đưa tay che mắt Thẩm Thanh Thu lại.

Thẩm Thanh Thu mím môi cười, không kéo tay Tiêu Mộ Vũ xuống, cứ nhắm mắt gác trên đùi Tiêu Mộ Vũ như thế.

"Em nhớ gọi chị đấy, đừng gác lâu quá."

Tiêu Mộ Vũ ừm một tiếng, sau đó hạ thấp chân để Thẩm Thanh Thu gối dễ chịu hơn, Thẩm Thanh Thu ngâm nga, quay đầu vùi vào bụng Tiêu Mộ Vũ, khàn khàn nói: "Đã thoải mái lắm rồi, còn hạ thấp nữa sẽ tê chân mất."

"Ừm, yên tâm, khi nào tê chân em sẽ quăng chị xuống." Âm thanh của Tiêu Mộ Vũ rất bình tĩnh, lời nói ra vô cùng nghiêm túc, giống hệt như thật.

Thẩm Thanh Thu lại cười lên, không để tâm nói: "Em không thương tiếc thì cứ quăng."

Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, ngồi vững người vỗ lên cánh tay của Thẩm Thanh Thu, ý bảo cô ấy đi ngủ.

Hai ngày nay lượng vận động của Thẩm Thanh Thu tương đối lớn, một mình ít nhất đã giải quyết phân nửa đám xác sống, xác thực là rất vất vả. Thẩm Thanh Thu cũng là con người, võ nghệ có tốt tới đâu cũng sẽ có lúc mệt, cho nên sau khi tâm tình yên tĩnh lại, gối lên chân Tiêu Mộ Vũ, vùi vào lòng hít thở mùi hương trên người Tiêu Mộ Vũ liền nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.

Tiêu Mộ Vũ yên lặng ngồi rất lâu mới cúi đầu ngắm nhìn Thẩm Thanh Thu, ánh mắt còn dịu dàng hơn ánh trăng lúc này.

Cô đưa tay ra khẽ vén lọn tóc đang dính trên mặt cho Thẩm Thanh Thu, ánh mắt liếc sang bên cạnh một cái.

Trần Khải Kiệt vừa đi tuần ngoài cửa quay lại, nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ chuẩn bị lên tiếng, nhưng lại thấy Thẩm Thanh Thu đang gác lên chân Tiêu Mộ Vũ, liền nuốt lại toàn bộ âm thanh trong cổ họng.

Tiêu Mộ Vũ không chút kiêng kị, đưa tay chỉ về ghế sô-pha, Trần Khải Kiệt lập tức hiểu ý, mang chăn tới.

Tiêu Mộ Vũ nhỏ tiếng nói cảm ơn, đắp lên người Thẩm Thanh Thu, "Đóng chặt cửa, có lẽ tối nay sẽ không xảy ra chuyện, anh nghỉ ngơi một lúc đi."

Trần Khải Kiệt lại lắc đầu, cười nói: "Tôi có mệt gì đầu, cảnh giác chút sẽ tốt hơn, để đội phó nghỉ ngơi đi."

Lúc này Trần Khải Kiệt có chậm tiêu tới đâu cũng biết quan hệ của Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ không bình thường, có lẽ chuyện xưng hô trong trò chơi đã thành sự thật, thế là rất thức thời đi về phía phòng khách, chừa lại không gian cho hai người ngồi trước cửa sổ.

Trần Khải Kiệt rời đi, Thẩm Thanh Thu ngủ say tới độ gò má khẽ nhô lên, Tiêu Mộ Vũ cũng không còn gì kiêng kị. Thẩm Thanh Thu nằm trên chân cô thế này, thật ra cũng không hề thoải mái, thế là Tiêu Mộ Vũ dứt khoát đưa tay ra khẽ nâng đầu Thẩm Thanh Thu dậy, để đầu cô ấy gối lên vai mình, khoanh chân để Thẩm Thanh Thu gác nửa thân trên, rồi cứ ngủ như vậy.

Nửa đêm Thẩm Thanh Thu thức giấc, tuy ngủ rất trầm nhưng trong lòng luôn lo lắng sợ Tiêu Mộ Vũ thức khuya, cho nên dậy thay ca sớm hơn thời gian đã định rất nhiều.

Chỉ là vừa nghiêng đầu mở mắt mắt liền cảm thấy đầu gối vào hư không, giống như cả cơ thể sắp ngã xuống. Dọa Thẩm Thanh Thu đang mơ màng hoàn toàn tỉnh ngủ, trở người ngồi dậy, khi quay đầu nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ đang mím môi, tay phải tùy tiện gác lên mép cửa, vô cùng yên tĩnh hỏi: "Ngủ ngon không?"

Thẩm Thanh Thu vẫn có chút đờ đẫn, cô ấy nhìn tư thế của Tiêu Mộ Vũ, ý thức chầm chậm quay về, nghĩ tới hành động của bản thân bay nãy, đại khái hiểu ra chuyện gì. Trong lòng lập tức có cảm giác bất đắc dĩ lại buồn cười, Thẩm Thanh Thu không nhìn rõ biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ, nghiêm túc hỏi: "Không ngon lắm, nhưng cảm giác giường sập, bị dọa tỉnh."

Tiêu Mộ Vũ mím môi, không tiếp lời, chỉ chống lấy bệ cửa muốn đứng dậy, nhỏ tiếng nói: "Chị có thể ngủ thêm lúc nữa, em tới ghế sô-pha ngủ."

Rõ ràng động tác đứng dậy của Tiêu Mộ Vũ có chút khác thường, bị gác lâu như thế, còn thoải mái được mới kì quái.

Thẩm Thanh Thu ngồi thẳng người, đưa tay kéo lấy cánh tay Tiêu Mộ Vũ, Tiêu Mộ Vũ mới đứng được nửa người cơ thể mất cân bằng ngã xuống, Thẩm Thanh Thu dang hai tay vững vàng đỡ lấy người, cúi đầu cười nói: "Chị làm gối đầu cho em, em ngủ ở đây đi."

Tiêu Mộ Vũ khựng người muốn giãy giụa, nhưng Thẩm Thanh Thu không buông tay, trực tiếp kéo Tiêu Mộ Vũ nằm gọn trong lòng mình. Sau khi đè Tiêu Mộ Vũ xuống, Thẩm Thanh Thu cúi người nhỏ tiếng nói: "Đã nửa đêm rồi, chắc chắn là mệt rồi mau ngủ một lúc đi, có chị ở đây em không cần lo."

Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, đầu mũi Thẩm Thanh Thu nhanh chóng nhích gần cô, gần trong gang tấc, nhiệt độ cùng hơi thở của đối phương đều trên đầu mũi, Tiêu Mộ Vũ nghe thấy tiếng cười của Thẩm Thanh Thu, trầm trầm mê người, "Yên tâm ngủ đi, tay chị rất vững, sẽ không đột ngột rút ra lúc em vừa tỉnh đâu."

Vành tai Tiêu Mộ Vũ nóng bỏng, nhắm mắt không muốn nhìn đôi mắt sáng lấp lánh trong đêm tối của đối phương.

"Chị tem tém lại đi, còn có người khác." Tiêu Mộ Vũ trúc trắc nói.

"Ừm ừm." Đáp lại Tiêu Mộ Vũ là tiếng cười của Thẩm Thanh Thu, còn cả cơ thể khẽ lay động, trước khi ngủ Tiêu Mộ Vũ còn nghĩ, Thẩm Thanh Thu coi mình là trẻ con sao?

Một đêm bình an vô sự, hai người thay nhau nghỉ ngơi, tinh thần đều không tệ. Tiêu Mộ Vũ cảm thấy ngoại trừ việc tối qua hai người bị ánh trăng mê hoặc, thậm chí càn rỡ quá mức, thì không có gì không ổn.

Nhưng Tô Cẩn, Tả Điềm Điềm và Trần Khải Kiệt đều coi như không biết chuyện tối qua hai vị đội trưởng của bọn họ dính lấy nhau, thay phiên làm gối cho đối phương.

Năm người bọn họ tìm kiếm trong khu vực 3 ki-lô-mét xung quanh, nhưng một ngày sắp trôi đi, cả đội vẫn không có thu hoạch.

Buổi chiều Thẩm Thanh Thu ngồi trên ban công tòa nhà, ăn qua loa mì ăn liền, sau đó vứt vỏ hộp vào thùng rác ở một bên, lấy kính viễn vọng ra bắt đầu tìm kiếm hết lần này tới lần khác.

Tiêu Mộ Vũ nhìn người đang đứng bên ngoài, thân trên mặc chiếc áo ba lỗ bó sát màu đen, bên dưới mặc chiếc quần jean, đôi chân thon dài thẳng tắp được tôn lên hết sức kĩ càng.

Mái tóc xoăn dài của Thẩm Thanh Thu xõa sau lưng, hai tay nắm lấy kính viễn vọng, đường nét bắp tay đẹp đẽ cơ bắp săn chắc, bụng cũng không có chút mỡ thừa, thân hình nhìn không vạm vỡ, nhưng tràn đầy sức mạnh, lúc giơ tay lộ ra nửa eo, cơ bụng đẹp tới nỗi khiến người ta không dịch chuyển nổi tầm mắt.

Vốn dĩ đang nhìn về phía đối diện theo tầm mắt của Thẩm Thanh Thu, nhưng lại bị người này thu hút, sau khi hoàn hồn Tiêu Mộ Vũ ép buộc bản thân dịch chuyển ánh mắt, sau đó mới thở ra một hơi đi làm chuyện chính.

Khu vực dân cư này có không ít người may mắn, thỉnh thoảng bọn họ còn gặp vài người kết thành nhóm ra ngoài tìm kiếm đồ ăn, đương nhiên cuối cùng cũng có người trở thành thức ăn cho xác sống.

Tuy rất tàn nhẫn, nhưng Thẩm Thanh Thu nhận thức rõ ràng xác sống kia sẽ không bỏ lỡ cơ hội săn mồi, cho nên bọn họ mới tìm tới tòa nhà có tầm nhìn thoáng đãng này, nhân lúc nghỉ ngơi liền quan sát xung quanh nơi này, nếu gặp nhóm người ra ngoài tìm kiếm đồ ăn, bọn họ cũng sẽ xuống dưới đi theo, xem có thể tìm được xác sống kia hay không.

Lúc này lại có một nhóm đi ra từ khu nhà phía đối diện, Thẩm Thanh Thu cất kính viễn vọng đi, đưa tay ra chuẩn bị đi vứt rác, nhưng Tiêu Mộ Vũ bên kia đã cầm rác trong tay.

Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ lướt qua hai cánh tay của Thẩm Thanh Thu, "Thay quần áo chuẩn bị xuất phát thôi."

Tiêu Mộ Vũ nói xong liền rời đi, để lại Thẩm Thanh Thu cúi đầu nhìn bản thân, cười cong mi.

Mấy người Tiêu Mộ Vũ vội vàng xuống dưới, đi theo đám người kia từ xa. Ngày thứ ba tận thế, tình hình đã rất tồi tệ, để đề phòng ngộ nhỡ Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đã tích trữ đồ ăn và thức uống dùng cho mấy bữa, nhưng bọn họ phát hiện, tất cả siêu thị và cửa hàng tiện lợi ở xung quanh đều bị vơ vét sạch sẽ. Những người trước đó còn kiên trì mong chờ sự hỗ trợ của người khác đã sớm bị nỗi sợ nghiền nát hi vọng, bắt đầu điên cuồng tích trữ đồ ăn. Đây cũng là điều đáng sợ nhất sau khi tận thế, không có sức sản xuất, chỉ có tiêu hao vô hạn.

Đi theo nhóm người kia ba con phố, cả đoàn người mới tìm được một cửa hàng, lục lọi bên trong hết một lượt mới tìm được nửa bao gạo mà chủ cửa hàng để lại ở phía sau.

Thẩm Thanh Thu lấy kính viễn vọng quan sát, lại quan sát được một nơi khác, xác sống ở khu vực này đã bị năm người xử lí gần hết, nếu còn cũng chỉ là những con lang thang từ nơi khác tới. Nhưng xác sống đột biến kia, tuy có chút yếu ớt, nhưng sức chiến đấu hung hãn, thậm chí có tư duy, có lẽ không giống xác sống bình thường, đụng phải mới săn giết.

Loại ngồi chờ thế này đã diễn ra ít nhất ba bốn lần, lần này có tác dụng hay không không ai biết.

Sau khi Thẩm Thanh Thu quan sát một lượt, lắc đầu, ra hiệu không có gì khác thường.

Tiêu Mộ Vũ hít một hơi: "Đại khái lại công cốc rồi, tối nay chúng ta phải quay về một chuyến, tôi lo một mình Lâm Kiến ở nhà sẽ có chuyện, còn có mấy người Tôn Hy, không biết đã đi chưa."

Khi Tiêu Mộ Vũ vừa nói xong, Thẩm Thanh Thu lập tức làm tư thế tay, mọi người đồng loạt quay đầu, thần kinh bỗng trở nên căng thẳng.

"Toang!" Một âm thanh vang lên vào lúc nhóm người kia ra khỏi cửa hàng thứ tư, một chiếc bóng đụng vỡ cửa kính trên tầng hai, nhảy thẳng từ tầng trên xuống, tốc độ nhanh tới nỗi không thể tin nổi, thậm chí Tiêu Mộ Vũ còn chưa kịp nhắc nhở, một người đàn ông trong số đó đã bị nó xô ngã ra đất, cắn đứt cổ.

Máu tươi bắn tung tóe, người đàn ông gào lên giãy giụa, rất nhanh sau đó đã đứt hơi. Xác sống kia ngẩng đầu lên, mạnh mẽ cắn đứt hầu của người đàn ông.

Trên mặt nó ngập ngụa vết máu, con ngươi màu xám trắng đã không cách nào chuyển động nhìn bốn người bị dọa tới đờ ra trước mặt, cúi đầu hung hăng cắn xé nhai nuốt.

Cả nhóm Tiêu Mộ Vũ đã vô cùng quen thuộc với cảnh tượng này, nhưng vẫn không nỡ nhìn thẳng.

Thẩm Thanh Thu không có cảm giác gì, tận thế vốn dĩ chính là chết chóc và hủy diệt, chết trong tay xác sống là chuyện hết sức bình thường.

"Làm theo kế hoạch của chúng ta, chuẩn bị!" Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ không đổi, giơ tay lên ánh mắt quyết đoán, khi tay phải của cô vẫy xuống, Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm nhanh chân chạy tới. Chỉ là không thấy đứa trẻ kia đâu nữa, điều này khiến Tiêu Mộ Vũ cảm thấy có chút kì quái.

Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu và cả ba người Tả Điềm Điềm khom lưng lặng lẽ tiến sát gần từ những cửa hàng bên này đường, cuối cùng mượn sự che chắn của hàng cây xanh và biển báo giao thông tiến lại gần.

Xác sống kia không hề có bất kì cảm giác nào với sự gia nhập của hai người Trần Khải Kiệt và Tô Cẩn, miệng nó đang nhai nuốt người vừa săn được, đôi mắt khóa chặt lấy mấy người bọn họ, không chút chần chừ nhảy phốc tới.

Khi nó bắt đầu hành động, Trần Khải Kiệt vung đao Đường ép nó lùi đi, Tô Cẩn cũng không nhút nhát, hai mắt nhìn chằm chằm nó, phòng vệ rất nghiêm ngặt. Xác sống này nhanh chóng phán đoán được con mồi nào ở đây yếu ớt hơn, khi lần nữa xông về phía Tô Cẩn và Trần Khải Kiệt, nó chuyển hướng, khuôn mặt ngập ngụa vết máu kia chớp mắt một cái đã xông tới trước mặt một cô gái nhỏ trong nhóm người.

Đôi mắt xác sống lồi ra giống như mắt cá vàng, giống như nạm lên mắt, da thịt nát bét bết đầy vết máu, khô khốc dính lên xương gò má đang lồi ra, bên dưới cổ là một mảng máu thịt nhão nhoét, dọa nữ sinh hét lên một tiếng, tê liệt ngã xuống đất.

Nhìn thấy lại sắp có thêm một người mất mạng trong tay nó, Tả Điềm Điềm vừa định ra tay, kết quả pằng pằng mấy tiếng súng vang lên, liên tiếp ba phát đạn, mỗi phát đạn đều bắn lên người xác sống kia.

Lực tấn công khổng lồ của đạn nhanh chóng ngăn cản động tác của nó, xác sống kia loạng choạng lùi sau mấy bước, sau đó lại càng hung dữ gào thét.

Trần Khải Kiệt nhanh chóng kéo Tô Cẩn trốn đi, tránh bị ngộ thương, có thể thấy phát đạn này không bắn ra từ phía Tiêu Mộ Vũ. Trần Khải Kiệt bảo vệ Tô Cẩn, căng thẳng nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ, lại ép bản thân dịch chuyển ánh mắt.

Mà tiếng súng vừa kết thúc, ba chiếc xe jeep lao vun vút tới, khí thế hừng hực, va phải mấy chiếc xe khác trên đường sau đó nhanh chóng phanh lại vây lấy xác sống.

Ngay sau đó có tổng cộng chín người đàn ông vạm vỡ mặc đồng phục nhảy xuống xe, không nói một lời, cũng mặc kệ cả đám người bên cạnh xác sống kia, một đám người trong đó, quỳ xuống nâng một loại vũ khí màu đen giống như nòng súng, nhắm thẳng về phía xác sống.

Chỉ là thứ bay ra không phải đạn pháo, mà là một sợi dây xích lóe lên ánh sáng lạnh. Tốc độ của nó không kém cạnh so với đạn pháo, lúc này xác sống vốn dĩ đã hứng ba phát đạn cũng không tránh nổi, nhanh chóng bị sợi dây xích kia đánh trúng lưng, móc câu phía trước sợi dây xích lập tức đâm vào da thịt nó.

"Ao!" Xác sống tức giận tới cực điểm, nó nắm lấy sợi dây xích ra sức muốn giãy giụa, nhưng móc câu móc vào xương căn bản không kéo ra được. Đám người đồ đen ở một bên phản ứng cực nhanh, sợi dây xích thứ hai cũng nhanh chóng bắn ra, trực tiếp bắn về phía xác sống.

Khi tiếng súng vang lên, Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ đã cảm thấy không ổn, lại nhìn thấy tình hình này, rõ ràng đối phương đã có chuẩn bị trước khi tới, điều này khiến bọn họ nhanh chóng nhớ lại suy đoán của Tiêu Mộ Vũ trước đó, quả nhiên xác sống này đặc biệt. Có người cố tình bắt nó về.

Thế là khi đám người mặc đồ đen tập trung toàn bộ tinh thần muốn bắt giữ xác sống, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đã lần tới.

Khi sợi dây xích thứ hai bắn ra, Thẩm Thanh Thu lăn nửa vòng quỳ một chân xuống đất, hai tay nắm chặt lấy dây đã móc lên người xác sống, xoay người một cái, mạnh mẽ kéo xác sống kia dịch chuyển một mét, đồng thời tránh được sợi dây xích thứ hai.

Mà sự cố bất ngờ này khiến đám người đột nhiên trồi lên kia đều ngớ ra, vội vàng quay đầu cảnh giác nhìn bọn họ.

Mà rõ ràng xác sống kia cảm nhận được điểm khác thường, sau khi rắc một tiếng cơ thể liền gãy ra một cách kì quái, ngay sau đó tứ chi rơi xuống đất, dùng tốc độ cực nhanh bò về phía Thẩm Thanh Thu.

Cũng vào lúc này, người đàn ông bên kia phản ứng lại nhanh chóng lấy súng, họng súng đã hướng về phía Thẩm Thanh Thu, chuẩn bị bóp cò.

Chỉ là gã không chú ý tới Tiêu Mộ Vũ, tốc độ của cô vừa nhanh vừa độc, một phát bắn trúng súng của người đàn ông, ngay sau đó nòng súng cũng nổ tung.

Gã đau đớn gào lên một tiếng, máu thịt năm ngón tay bàn tay phải nhão nhoét, run rẩy cắn răng cắn lợi nói: "Chúng tôi bắt buộc phải dẫn xác sống này đi, người nào ngăn cản chúng tôi đều phải chết."

Mà sau khi giúp xác sống tránh khỏi dây xích thứ hai, tay phải của Thẩm Thanh Thu dùng sức, sau khi kéo căng dây xích lại hung hăng vung về phía đuôi, đau tới nỗi khiến người đang nắm chặt lấy dây xích kêu a một tiếng, bị ép buông tay.

Vừa quay đầu, Thẩm Thanh Thu lại kéo một cái, mượn lực cản của hai người đàn ông cao to, nhanh chóng lùi sau, tránh được một vồ của xác sống.

"Tiểu Tả, Tô Cẩn, hiện tại có thể ra tay rồi!" Tình hình đột nhiên trở nên cấp bách, hỗn loạn tới nỗi năm người không có thời gian dư thừa để bàn bạc kĩ kế hoạch mới, ấn đường Thẩm Thanh Thu nhíu chặt, lớn tiếng hô lên.

Tay phải Tả Điểm Điềm vung ra một bức tường ngăn, chặn lại đám người lên xuống xe bên trái, tay trái phóng ra một sợi dây thừng đỏ, phối hợp với Thẩm Thanh Thu trói chặt xác sống lại.

Sợi dây thừng đỏ chỉ có thể tự động trói chặt trong thời gian 30 giây, hơn nữa cường độ có hạn. Thế là Tô Cẩn nhang chóng giơ tay ném ra một tấm vải bông, vải bông nay là thẻ cấp B mà Tô Cẩn rút được, không có công dụng gì đặc biệt thì có thể dùng làm quần áo. Trần Khải Kiệt nắm lấy một đầu, hai người vây quanh xác sống không ngừng quay đầu, quấn chặt lấy nó giống như quấn xác ướp.

Sắc mặt cả đám người vốn dĩ vừa căng thẳng vừa tức tối bị động tác này làm sửng sốt tới nỗi quên hành động, tới khi có người muốn ra tay, viu một tiếng, lại một phát súng bắn xuống chân, đá vụn bắn lên mặt khiến gã đau đớn.

Bên kia Tiêu Mộ Vũ lạnh lùng nói: "Xem các anh nhanh tay hay là súng của tôi nhanh."

Tiêu Mộ Vũ bắn súng vừa vững vừa chuẩn, cả đám người kia thực sự bị chấn động, người cầm đầu ôm lấy ngón tay, ánh mắt tức giận lại tàn khốc, nhưng còn có cả vẻ bất đắc dĩ.

Mở to mắt nhìn đám người không biết từ đâu tới, dùng vải bông quấn lấy xác sống như quấn xác ướp mà cả đám đã truy tìm hai ngày, từng bước từng bước lùi tới bên xe của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt