Chương 139 + 140

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 139: Thành phố G tuyệt mệnh 24

Thẩm Thanh Thu nhíu mày, "Phải làm gì đây? Lúc này mất điện cơ bản là không thể cấp điện lại nữa. Nhưng thư điện tử kia của em?"

Tiêu Mộ Vũ lắc đầu: "Thôi bỏ đi, nghĩ cách khác vậy. Còn thư điện tử kia em cũng chỉ muốn thử xem thôi, trong tận thế cho dù có điện, internet cũng chưa chắc có thể duy trì. Hơn nữa mật khẩu đăng nhập thư điện tử, em cũng không biết có thể phá giải giống như trước đó hay không." Cho nên cô mới đặt thư điện tử này phía sau nhiệm vụ tìm kiếm đối tượng mục tiêu.

Chỉ là Tiêu Mộ Vũ có chút lúng túng: "Mất điện rồi, tới tối sẽ rất phiền phức, nên phải tìm một số thứ chiếu sáng, đương nhiên hiện tại chưa bàn tới chuyện này vội, trước tiên hãy tìm kiếm một vài thông tin không có ý nghĩa quá lớn với những người khác, nhưng lại có ý nghĩa quan trọng với chúng ta."

Tiêu Mộ Vũ nói xong không khống chế được nhớ tới chuyện mật khẩu kia, ban nãy cô đã cẩn thận quan sát, cửa mật khẩu không bị phá hủy, bên trên có chút bẩn, nhờ vào ánh sáng có thể nhìn thấy rất nhiều dấu vân tay hỗn loạn.

Loại khóa mật mã này hoàn toàn không lưu lại dấu vết mài mòn, cộng thêm trước đó có người từng động vào, từ dấu vết này cũng không thể phán đoán được mật khẩu có bao nhiêu chữ số, bao gồm những số này. Có thể nói trong hoàn cảnh tận thế, không có khả năng tìm được mật khẩu khi không có gợi ý.

"Vậy mật khẩu trên cửa kia, có lẽ cũng sẽ tìm thấy." Tiêu Mộ Vũ dựa vào bên bàn làm việc, ánh mắt quan sát khắp nơi, trong lòng đang nghĩ ngợi.

"Chuyện này hoàn toàn không có khả năng, không có bất kì gợi ý nào, mở cửa bằng cách nào chứ? Hệ thống đang đùa cợt à?" Trước đó máy tính không cho gợi ý là vì vẫn còn cách khác, vậy cánh cửa lớn này thì phải làm sao? Tả Điềm Điềm không thông suốt.

Tiêu Mộ Vũ cũng nhíu mày, nhưng nghe xong lời này của Tả Điềm Điềm, trong đầu cô bỗng trào lên một suy nghĩ, lập tức lẩm nhẩm: "Đúng thế, nếu cánh cửa này rất quan trọng, vậy chắc chắn hệ thống sẽ đưa ra điều kiện để chúng ta mở cửa, cho dù là khó hay dễ, cũng không để chúng ta cùng đường hết cách thế này. Trò chơi này có chân thực thế nào, có phức tạp tới đâu cũng chỉ là trò chơi, trên thực tế có vô số khả năng xảy ra, nhưng trò chơi chỉ có hai khả năng – Tìm được manh mối sẽ vượt ải, không tìm được manh mối sẽ thất bại. Tuyệt đối sẽ không thể để chúng ta trơ mắt đứng nhìn, rồi lại bắt tìm kiếm khắp nơi."

Tôn Khởi Niên là người phụ trách của Viện nghiên cứu, cánh cửa này được bảo mật cấp cao như thế, chắc chắn Tôn Khải Niên biết mật mã, thậm chí rất có khả năng là người tạo ra mật mã. Nếu hệ thống cài đặt bọn họ có thể mở cửa, gợi ý sẽ không vu vơ không mục đích, nếu không tầng ba Viện nghiên cứu có gợi ý cũng như không. Nếu như thế, khả năng lớn nhất chính là văn phòng của Tôn Khởi Niên.

"Kiểm tra thật kĩ văn phòng của Tôn Khởi Niên." Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng khóa chặt ánh mắt lấy văn phòng kia, tỉ mỉ đánh giá.

Tuy văn phòng của Tôn Khởi Niên rất hỗn loạn, nhưng tủ phía sau, còn có đồ đạc trên giá sách không bị tổn thất quá nhiều.

Tả Điềm Điềm và Thẩm Thanh Thu đã bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, nhưng ánh mắt Tiêu Mộ Vũ lại vô thức dừng trên bàn làm việc của ông ta, bên trên có mấy quyển sách bị ném sang một bên. Trên bàn của ông ta có rất nhiều sách, đa số là sách chuyên ngành liên quan tới Sinh học. Nhưng Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy có mấy quyển sách rõ ràng phồng lên một chút, nhìn có vẻ như số lần lật giở tương đối nhiều.

Tiêu Mộ Vũ tiện tay cầm một quyển lên xem, là "The Eighth Day of Creation", cô từng nghe nói về quyển sách này, nhưng chưa đọc kĩ.

Tiêu Mộ Vũ lật phần mục lục, quyển sách chia thành ba phần mười chương, từ chương số một, "Ông là một người phi phàm, trước đó không có sau này cũng không", tới chương số mười, "Tôi phát hiện ra bí mật số hai của sinh mệnh".

Nội dung lần lượt giảng giải ba điều vô cùng quan trọng trong Di truyền học Sinh học, cấu trúc và công dụng của DNA, RNA cùng Protein. Có đọc thế nào bạn cũng sẽ cho rằng đây là một quyển sách khoa học Sinh học nghiêm túc, nhưng trên thực tế quyển sách này giới thiệu về nguồn gốc phát triển của Sinh vật học, đưa ra rất nhiều ví dụ về những con người nổi tiếng và nghiên cứu quan trọng trong lịch sử Sinh vật học.

Chỉ là một nhân vật đứng đầu trong ngành nghề Sinh học, Tôn Khải Niên vẫn đọc một quyển Lịch sử phát triển ngành Sinh vật học được phát hành mười mấy năm trước, điều này rất bất hợp lí.

Tiêu Mộ Vũ lật giở, phần liên quan tới Protein phía sau có dấu vết đọc rõ ràng, vừa vặn là chương về Protein, Tiêu Mộ Vũ tùy tiện lật giở, đều là các nhà Sinh vật học quan trọng trong lĩnh vực Protein, rất nhiều người chưa từng nghe đến bao giờ.

Mà ở một bên khác, Thẩm Thanh Thu và Tả Điềm Điềm cũng phát hiện được một thứ. Trên bức tường bên trái trong phòng làm việc của Tôn Khởi Niên có một tấm bảng trắng, thứ viết bên trên đã bị người ta xóa sạch, nhưng lờ mờ có thể nhìn được năm chữ viết viết bằng bút dạ bên trên, dường như là "Mật mã của sinh mệnh".

"Mộ Vũ." Đột nhiên Thẩm Thanh Thu lên tiếng gọi Tiêu Mộ Vũ.

Mà khi Thẩm Thanh Thu đưa tay sờ lên bảng trắng, những chữ này khơi gợi thần kinh của cô ấy, hơn nữa lắp bảng trắng trên tường có chút kì quái, phần mép lồi lên quá rõ ràng, không quá hợp lí.

Thế là Thẩm Thanh Thu sờ lần tứ phía, phát hiện đằng sau tấm bảng trắng này có một khe cắm thẻ nhớ, vừa mở tấm bảng này ra là có thể nhấc lên.

Sau khi nhấc lên cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một bức họa, thứ trên bức họa chỉ có người hiểu biết chút ít về Sinh vật học mới có thể hiểu, đây là một tập hợp các trình tự cơ sở DNA trong quá trình phiên mã RNA thông tin, sau đó chuỗi polypeptit tổng hợp.

Tiêu Mộ Vũ tạm dừng đồng thời cầm quyển sách đi tới, ánh mắt cô nhìn chằm chằm lên tấm bảng trắng.

Khi học đại học Tả Điềm Điềm không chọn môn Sinh học, chỉ có hiểu biết cơ bản, nhìn mà mụ tịt. Nhưng đoạn DNA, cô nàng vẫn có hiểu biết. Hai chuỗi DNA trên hình đứt ra, một chuỗi bên trên đang bắt cặp hình thành một chuỗi đơn. Nơi đang bắt cặp được phóng đại bằng một đường tròn màu đỏ, sau khi phóng đại có thể nhìn thấy phía trên hai chuỗi đều có chữ cái, quan sát đơn giản Tả Điềm Điềm đã phát hiện bên trên đoạn DNA có bốn chữ cái, lần lượt là A, T, C, G, vừa vặn kết hợp cùng bốn loại U, A, G, C trên RNA. Cũng chính là A tương ứng với U, T tương ứng với A, C tương ứng với G, G tương ứng với C.

Mà ở khoảng trắng bên phải, có một bảng biểu, chính là ba chữ cái viết hoa, phía dưới mỗi chữ cái tương ứng với tên của Acid amin, ví dụ GCG, GCA chỉ Alanine; UGC, UGA là Cystein; GAC, HAU là chỉ Acid aspartic; UUC là Phenylalanin, CGA là Arginine, GGA là Glyxine... AUG là Methionine (mã mở đầu), UAG là kết thúc.

Tả Điềm Điềm tốn rất nhiều sức lực mới hiểu được thứ này là gì, nhưng vẫn mù mờ.

Nhưng Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ thực sự quá quen thuộc với thứ này, chính là sự biểu hiện của vật chất di truyền trong Sinh học, phiên mã và phiên dịch cơ bản nhất. Mà trong sinh học bảng biểu kia được gọi là Mã di truyền, cũng chính là một loại mã tương ứng với một loại Acid amin. Có bảng biểu này, sẽ cho chúng là một trình tự cơ sở DNA cũng chính là với bốn loại mã hiệu A, T, C, G hình thành nên DNA này bạn có thể biết cách phiên dịch thành trình tự RAN nào, đồng thời có thể sinh sản hợp thành những Acid amin nào.

Những thông tin như sách, bảng trắng, bức họa, chữ cái, mật mã của sinh mã ùn ùn trào ra trong đầu Tiêu Mộ Vũ, đầu óc xoay vòng hỗn loạn. Nhưng dần dần ánh mắt Tiêu Mộ Vũ càng ngày càng chăm chú, thông tin hỗn loạn vốn dĩ chầm chậm lắng đọng trong đầu cô.

Thẩm Thanh Thu có thể nhận ra Tiêu Mộ Vũ đang nghĩ gì, vì ánh sáng khiến cô ấy si mê lại chói mắt đang tràn trề trong mắt Tiêu Mộ Vũ. Thế là sau khi gọi Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu không nói thêm bất kì lời nào, chỉ chăm chú ngắm nhìn Tiêu Mộ Vũ, yêu thích trong ánh mắt không hề che đậy.

"Thanh Thu, Tiểu Tả, mau tìm sách, vở, giấy của ông ta, bất cứ thứ gì, xem xem có thể tìm thấy một đoạn trình tự DNA không." Tiêu Mộ Vũ nói xong bắt đầu nhanh chóng lật giở quyển sách trong tay.

Đủ các nội dung khó hiểu lọt vào trong mắt, sạch sẽ không có bất kì dấu vết nào, lật thêm lần nữa vẫn không có.

"Ting, chúc mừng người chơi tiến vào Viện nghiên cứu của Dược phẩm Sinh học Noro, hệ thống kiểm tra thấy tổ đội người chơi Tiêu Mộ Vũ kích hoạt thành công nhiệm vụ tìm kiếm lần này. Hệ thống thân thiện gợi ý, thời gian giới hạn 10 phút, sau 10 phút nếu không thành công vào được căn phòng bí mật, tất cả thông tin đều bị tiêu hủy, nguy hiểm không thể dự đoán!"

"Ha, xem ra Mộ Vũ đoán đúng rồi, em sắp giải được rồi, cho nên nó không ngồi yên được nữa." Thẩm Thanh Thu nói xong, nhanh chóng lật giở quyển sách trong tay.

Ba người ở đó lật sách, nhưng không tìm thấy bất kì thông tin nào. Vẻ mặt Tiêu Mộ Vũ có chút sốt ruột, "Không đúng, không đúng, ngoại trừ trình tự DNA, còn có sách mã, mật khẩu là chữ số, không phải Acid amin, chắc chắn còn bỏ lọt điều gì đó."

"Acid amin có thể sản sinh quan hệ gì với chữ số?" Thẩm Thanh Thu vừa tìm vừa nhíu mày nghĩ, ánh mắt hướng lên quyển sách trong tay Tiêu Mộ Vũ.

"Một Vũ, sao em lại chọn quyển sách này?"

Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, nhìn một cái, nhíu mày nói: "Vì nó có dấu vết bị lật giở, hơn nữa là một người tương đối có thành tựu trong lĩnh vực Sinh vật học, em nghĩ không ra một quyển tài liệu Sinh học cơ bản thế này có gì đáng để Tôn Khởi Niên đọc."

Tiêu Mộ Vũ lại không nhịn được giở thêm lần nữa, cuối cùng vẫn không có thu hoạch, chỉ là khi đóng quyển sách lại, còn nhìn lại mục lục cùng tiêu đề của chương số mười bên trên thêm lần nữa.

Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng nhìn số trang, lật tới tiêu đề của trang đó, trang số 384 là một trang hết sức bình thường, thậm chí không tìm được nội dung có liên quan tới Acid amin hay Protein. Mãi tới khi lật tới trang 386, cái tên Acid amin mới xuất hiện ở bên trái bức hình, dường như đều xuất hiện trong trang này, đồng thời ở góc trái Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy ba chữ, bắt đầu từ đoạn thứ hai, đánh dấu ba dòng, số 1, 2, 3 được viết bằng bút chì, cho nên rất nhạt.

"Ở đây có chữ số, là ý gì? Hàng số sao?" Tiêu Mộ Vũ đang lẩm nhẩm một mình, đột nhiên Thẩm Thanh Thu lên tiếng, "Mộ Vũ, ở đây có hai tờ giấy."

Thẩm Thanh Thu nhìn thấy hai tờ giấy giữa khe hở của bàn và tủ, sau khi lấy ra, mặt mày nở nụ cười, một tờ giấy trong số đó có một hàng chữ cái được viết bằng bút đỏ. Tả Điềm Điềm nhanh chóng quan sát, CGT, TAC, CGC, ACG, CCT, GCT, CCT, ATC, TAC.

Lúc này Tả Điềm Điềm cũng hiểu ra chút ít, kích động nói: "Có phải là cần viết ra các RNA tương ứng với nó dựa theo nguyên tắc bắt cặp trên hình không?"

Thẩm Thanh Thu gật đầu: "Đúng."

Tả Điềm Điềm nhanh chóng đối chiếu với hình ảnh rồi viết ra, cuối cùng viết xong vẫn có chút mù mịt, "Đội trưởng Tiêu, đó chính là Alanine, Methionine, Alanine, Cysteine, Glycine, Arginine, đây là kết thúc, vậy không cần tới Acid amin phía sau nữa đúng không?"

Tiêu Mộ Vũ chỉ vào cái thứ hai, "Methionine là mã mở đầu, cũng có thể nói là nó mới là tín hiệu khởi đầu cho chuỗi peptit tổng hợp, Acid amin phía trước cũng sẽ bị loại bỏ."

Sau khi nói xong, Tiêu Mộ Vũ lật tới trang đó của quyển sách trong tay, từng người đi tới quan sát, "Hiện tại tôi cảm thấy có lẽ Acid amin chính là hàng số tương ứng với trang này, căn cứ theo mã hóa này, Alanine ở hàng thứ tư, Methionine ở hàng thứ sáu... Arginine ở hàng thứ mười ba, suy luận lần lượt tiếp theo, mật khẩu chính là 628913."

Vừa nói xong, Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng nhìn thời gian, chỉ còn lại 2 phút 21 giây, Thẩm Thanh Thu nhìn một tờ giấy khác trong tay, ánh mắt thoáng tối lại, tạm thời cất đi trước.

Ba người vội vàng lên trên tầng, Tiêu Mộ Vũ hít một hơi, giơ tay ấn xuống, 628913, tít một tiếng, mật khẩu sai.

Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ biến đổi, Tả Điềm Điềm cũng sốt ruột, lúc này Thẩm Thanh Thu đứng sau lưng Tiêu Mộ Vũ, đưa tay ra đè lấy tay cô, ngữ điệu dịu dàng bình tĩnh: "Thử lật ngược lại xem."

Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, hít một hơi, nhập ngược dãy số một lần, chỉ thấy đèn xanh bên trên sáng lên, sau đó cạch một tiếng, cửa lớn dày nặng trước mặt chầm chậm mở ra, lộ ra thế giới bị che giấu bên trong.

Trên hành lang bên trong được dán đầy các hạng mục chú ý, bên trên có những dòng nhắc nhở tỉ mỉ nghiêm khắc, đều chứng minh nơi đang tiến hành nghiên cứu này vô cùng nguy hiểm.

"Chẳng trách những người đó phải mua nhiều đồ phòng hộ và tủ an toàn sinh học như thế, thì ra là đặt ở đây." Thẩm Thanh Thu nhìn xong nhíu mày.

"Nghiên cứu vi-rút sinh học cấp độ thế này, chắc chắn phải được đặt ở khu vực độc lập, nơi đây cần duy trì trạng thái áp suất phòng âm, không khí cũng được sàng lọc kĩ càng, họ cũng quá to gan." Tiêu Mộ Vũ có chút chần chừ, theo lí mà nói có lẽ đều đã di tản, sẽ không lưu lại vi-rút ở bên trong. Nhưng không sợ chuyện xảy ra một nghìn lần mà chỉ sợ một lần ngộ nhỡ, cô bỗng nhớ tới xác sống nửa thân kia, trong lòng càng thêm căng thẳng.

"Mau thay quần áo bảo hộ đi, nhớ đừng chạm vào bất cứ thứ gì ở đây, ở đây là vùng đệm, có lẽ vẫn ổn, lát nữa rời khỏi đây, mặc quần áo trực tiếp đi tới phòng khử độc để khử khuẩn, tắm rửa xong mới được rời đi."

Ba người thay quần áo xong, không lập tức tiến vào bên trong, hơn nữa bên trong còn có một lớp cửa, cũng không thể vào.

Trong vùng đệm và khu vực nghỉ ngơi thông thường, ba người tìm được một căn phòng lớn, cửa phòng có mật khẩu, Tiêu Mộ Vũ thử nhập, mật khẩu giống với mật khẩu cửa lớn.

Vừa vào trong, bốn chiếc giường khi vào cửa thu hút sự chú ý của ba người. Trong bốn chiếc giường, mỗi chiếc đều được trang bị thiết bị cố định, tay chân đầu đều bị vòng sắt khống chế, rõ ràng không phải giường bình thường, nó dùng để làm gì thì chỉ nhìn thôi cũng rõ.

Phía sau cùng có bốn chiếc tủ, được gắn bốn loại mã ABCD, ba người Tiêu Mộ Vũ quay sang nhìn nhau, lập tức nghĩ tới số hiệu B trên người xác sống nữ kia, mà tủ cũng có khóa mật mã, mật khẩu là bốn chữ số.

"9527." Tiêu Mộ Vũ nhỏ tiếng nhắc nhở, Thẩm Thanh Thu điều chỉnh xong, cạch một tiếng, tủ mở ra.

Bên trong là một quyển sổ ghi chép hàng ngày dày cộp ghi chép tình trạng có liên quan tới B9527 này mỗi ngày, ban đầu 9527 còn có tên, là Sở Bình, bên trên viết: Người làm thí nghiệm Sở Bình số 9527 ngày 16 tháng 04.

Liều lượng tiêm: 5ml, hôm nay tinh thần trạng thái của người làm thí nghiệm rất tốt, nhiệt độ 36,3 độ, huyết áp 114/79, tỉ lệ trao đổi chất cơ bản...

"Ban đầu có lẽ là một loại thí nghiệm bình thường, còn có tên của người làm thí nghiệm." Tả Điềm Điềm đọc xong, không thể diễn tả được cảm giác trong lòng, vì tới ngày 20 tháng 04, ghi chép bắt đầu xuất hiện vấn đề, Sở Bình xuất hiện phóng điện não bất thường, cơ thể mất nước nghiêm trọng, ghi chép nhiệt độ đạt tới 39,2 độ, huyết áp cũng giảm thấp, càng về sau càng nghiêm trọng.

Trong đó có một trang, ngày 23 tháng 04, nhân viên ghi chép đã thay đổi, dùng bút máy ghi chép.

"Không khống chế được nữa, vi-rút triệt để mất khống chế. B9527 bắt đầu khát máu, móng tay dài ra cực nhanh, ý thức xác sống, da dẻ mất nước nghiêm trọng mất đi tính đàn hồi, thí nghiệm của chúng ta đã thất bại! Tế bào ung thư bị tiêu diệt, nhưng người cũng không sống được nữa, xong rồi."

Chương 140: Thành phố G tuyệt mệnh 25

Tới nỗi biểu cảm của ba người vô cùng phức tạp, mục đích ban đầu của hạng mục nghiên cứu này thực sự chỉ là muốn tạo phúc cho nhân loại, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì diễn biến thành tai họa tận thế không cách nào tránh khỏi phía sau?

Cho dù là gì, đã đi tới bước này, cơ bản phần lớn sự thật đã sáng tỏ. Cái gọi là thuốc thử Z chính là một loại thuốc điều trị ung thư, dùng vi-rút để tiến hành thí nghiệm loại bỏ ung thư, thật là không thể tin nổi.

"Cho nên tai họa này là sự cố ngoài ý muốn? Dược phẩm Sinh học Noro chỉ muốn phát triển một loại thuốc chống ung thư, kết quả thí nghiệm lâm sàng thất bại, dẫn tới việc lây truyền vi-rút xác sống?" Trong lòng Tả Điềm Điềm trào lên đủ loại cảm xúc, loại nghiên cứu này quá mạo hiểm.

"Không phải." Tiêu Mộ Vũ vẫn đang nhìn cuốn sổ ghi chép, sau khi nghe thấy những lời này của Tả Điềm Điềm lại phản bác, cô đặt quyển sổ trong tay xuống, ánh mắt ngưng trệ: "Sự cố này không phải ngoài ý muốn, mà chính là họa do con người."

Tả Điềm Điềm ngẩn ra, "Cuối cùng dẫn tới việc để lọt vi-rút ra ngoài chắc chắn là lỗi của con người, nhưng ban đầu có lẽ những người đó không nghĩ tới hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy. Nếu không thì thực sự quá điên rồ."

Thẩm Thanh Thu nhìn ba chiếc giường còn lại, có cả dấu vết lưu lại trên sàn, lắc đầu, "Tôi tán thành với suy nghĩ của Mộ Vũ, ngay từ đầu đã là họa do con người. Thí nghiệm vi-rút ở cấp độ này, cơ bản không có khả năng dùng vi-rút vẫn có năng lực truyền nhiễm mạo hiểm tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người. Trong chế tạo thuốc, thí nghiệm lâm sàng có lẽ là một khâu rất nghiêm ngặt, trước lúc đó nhất định phải đảm bảo không để sản sinh nguy hiểm rõ ràng, khả năng dẫn tới tình trạng truyền nhiễm vi-rút gốc vào cơ thể người nên là con số 0, đặt giả thiết trong giới hạn cao nhất, nếu có nguy hiểm, vậy trên một mức độ nhất định có thể quan sát được từ động vật thí nghiệm. Căn cứ theo ghi chép về B9527, tình trạng bệnh của người này là hóa xác sống, cũng có thể nói là vi-rút lây truyền. Tôi nghĩ có lẽ vi-rút này có thể điều trị ung thư, nhưng tuyệt đối sẽ không phê duyệt việc tiến hành làm thí nghiệm trên cơ thể người, rất có khả năng những người này tiến hành trái phép."

"Tôi không nghĩ một doanh nghiệp sẽ thực sự tạo phúc cho nhân loại, lấy cả doanh nghiệp ra đánh cược, chỉ có khả năng là lợi ích thôi thúc, mạo hiểm thử một lần. Ngoài ra, cho dù thí nghiệm thất bại, cuối cùng cũng không tới nỗi gây ra sự cố vi-rút phát tán trên quy mô lớn, trong chuyện này chắc chắn còn có nội tình nào đó. Còn nữa, căn cứ theo suy đoán, tôi có năng lực miễn dịch với loại vi-rút này, cũng có thể nói là tôi từng tiếp xúc với loại vi-rút này, điều này chỉ có hai khả năng, một là tôi cũng từng là đối tượng thí nghiệm lâm sàng, hai là loại vi-rút này đã lọt ra ngoài."

Thẩm Thanh Thu nhìn biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ có chút khác lạ, cô ấy cúi thấp đầu sau đó lấy ra một tờ giấy trong túi.

Tiêu Mộ Vũ thoáng ngẩn ra, sau đó trong đầu lướt qua một hình ảnh, trước đó Thẩm Thanh Thu phát hiện ra hai tờ giấy, kết quả vì thời gian quá gấp rút, cô lại tin tưởng Thẩm Thanh Thu, cho nên căn bản không nghĩ nhiều.

Tiêu Mộ Vũ nhận lấy nhìn, là một biên bản sự cố giao thông, hàng đầu tiên bên trên giấy có viết, Thời gian 20 giờ 31 phút ngày 02 tháng 02 năm 2025, Địa điểm: Ngã tư Kim Dương khu Thanh Vân thành phố G, Người điều khiển xe Tôn Khởi Niên điều khiển chiếc BMW...

Thời gian này khiến Tiêu Mộ Vũ lập tức căng chặt thần kinh, ngay sau đó nhanh chóng lướt xuống dưới. Biên bản sự cố này cho thấy khi Tôn Khởi Niên đi qua ngã tư đã tông trúng một người, kính chắn gió xe hơi vỡ vụn, người bị hại hôn mê bị thương nghiêm trọng, mà người điều khiển xe Tôn Khởi Niên bỏ trốn khỏi hiện trường, khiến sang ngày thứ hai người bị hại mới được phát hiện.

Mà trong biên bản sự cố giao thông này, người bị hại là người đi bộ được nhắc tới lại chính là Tiêu Mộ Vũ. Cái tên này bị người ta khoanh tròn bằng bút đỏ, còn viết thêm hai chữ, "Xong rồi."

Tả Điềm Điềm cũng đã đọc tới đây, lập tức mở to mắt, "Gây tai nạn bỏ trốn, đội trưởng Tiêu, người đâm phải chị lại là Tôn Khởi Niên."

"Ngày 03 tháng 05 tôi được đưa tới bệnh viện trung tâm, nhưng trên thực tế sự cố giao thông xảy ra vào ngày 02, tại sao Lâm Kiến không nhắc tới chuyện này?" Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, sau đó nhớ lại, vào thời gian ngày 03 tháng 05 này, có lẽ thời điểm vô cùng bận bịu của Tôn Khởi Niên. Mà Tôn Khởi Niên gây tai nạn bỏ trốn, nhưng rõ ràng pháp luật không trừng phạt ông ta, hơn nữa sau khi cô nhập viện cơ bản cũng không nhìn thấy Tôn Khởi Niên. Nghĩ tới điều gì đó, Tiêu Mộ Vũ lại nhìn thời gian ở mặt sau của tài liệu này, là ngày 05 tháng 05 năm 2025.

Lâm Kiến không nhắc tới chuyện này cũng có hai khả năng, một là Lâm Kiến thật sự không biết, nhưng khả năng này không lớn, trừ phi có người cố tình che giấu sự thực, dù sao với thân phận của Tôn Khởi Niên, muốn dọn dẹp chuyện này có lẽ cũng không khó. Hai là, Lâm Kiến cố tình che giấu.

Tiêu Mộ Vũ phân tích xong, sắc mặt Thẩm Thanh Thu ngưng trệ, "Nếu Lâm Kiến cố ý, vậy cũng có hai khả năng, hoặc là bị người ta bịt miệng, hoặc là Lâm Kiến và Điền Giai cùng một giuộc, anh ra rất rõ tại sao Điền Giai lại làm thế với em. Chúng ta ngẫm nghĩ một chút, khi đó Tôn Khởi Niên bỏ trốn là chuyện không thể thông suốt, cho dù sau khi sự việc xảy ra bị phát hiện cũng có thể dẹp yên, vậy tại sao khi đó còn phải chạy?"

"Hoặc là sự việc rất nghiêm trọng, hoặc chính là khi đó xuất hiện tình huống đặc thù, ông ta không thể không chạy." Tiêu Mộ Vũ luôn rất tỉnh táo, nhanh chóng nắm được điểm then chốt của vấn đề, Tả Điềm Điềm nghe xong nhíu mày trầm ngâm, không nhịn được gật đầu.

Đương nhiên, hiện tại tôi chỉ có thể suy đoán, vì tôi không có kí ức, tôi không nhớ trước khi tai nạn giao thông xảy ra, tôi và Tôn Khởi Niên có giao cắt nào không. Nếu tai nạn xe là lần đầu tiên, vậy việc tôi bị lây nhiễm loại vi-rút kia chính là khi bị tai nạn, dù sao cũng chính là sau khi xảy ra tai nạn xe phát hiện thể chất đặc biệt của tôi. Nếu là trước đó có giao cắt, vậy thì truyền vi-rút trước sau đó xảy ra tai nạn xe..." Nói mãi nói mãi Tiêu Mộ Vũ lại ngừng lại, Thẩm Thanh Thu nhìn cô, ánh mắt sáng tỏ, "Em phát hiện điểm bất thường rồi sao?"

Mặt mày Tả Điềm Điềm mù mịt, thật lòng mà nói, khi ở cạnh Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, cô nàng luôn cảm thấy dường như bản thân không có não, hoàn toàn không hiểu nổi hai người đang có ẩn ý gì.

Biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ càng ngày càng nặng nề, có thể thấy đang vắt óc suy nghĩ xem rốt cuộc điểm nào bất thường, cô liệt kê ra tất cả khả năng trong đầu, hỏi bản thân từng khả năng một, liệu như thế có nơi nào bất hợp lí hay không, cuối cùng ấn đường thả lỏng, cả cơ thể cũng thả lỏng, toàn bộ mù mờ trong mắt cũng thả đi theo mây gió.

"Tôi hiểu rồi."

Mặt mày Tả Điềm Điềm như người da đen đính kèm dấu hỏi, hiểu rồi sao, rốt cuộc là hiểu gì?

Nhìn thấy khuôn mặt không còn lưu luyến sự sống của Tả Điềm Điềm, Thẩm Thanh Thu không nhịn được cười lên: "Được rồi, đừng trưng bộ mặt ấy ra nữa, để đội trưởng Tiêu của cô giải thích tỉ mỉ cho cô, xem rốt cuộc cô ấy đã hiểu được gì."

Biểu cảm này lại là một loại tự hào, Tả Điềm Điềm bất lực, đội trưởng Tiêu thông minh là sự thật không còn gì để tranh cãi, thật sự không cần đội phó tự hào tới chói mắt vậy đâu.

Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, trong mắt có ý cười bất lực, nhưng không giống với trước kia, lúc này còn có chút nuông chiều, cô thu lại ý cười sau đó nghiêm túc nói: "Cơ bản đã có thể xác định, tai nạn xe kia chính là nguyên nhân khiến tôi tiếp xúc với vi-rút."

Tả Điềm Điềm vẫn không hiểu, "Là vì Tôn Khởi Niên đâm vào đội trưởng Tiêu, cho nên mới xác định là lây nhiễm trong quá trình tai nạn sao? Tại sao không phải trước đó, hoặc có thể nói là lây nhiễm vi-rút qua con đường khác?"

"Vì ban nãy chúng tôi nhắc tới Điền Giai, ở trong bệnh viện, chỉ có Điền Giai thử tiêm chất lỏng màu gỉ sét cho tôi, điều này chứng minh gì?"

Tả Điềm Điềm nghĩ ngợi: "Chúng ta đã xác định thuốc thử màu gỉ sét là thuốc được nghiên cứu bởi tập đoàn Noro, cho nên tập đoàn Noro biết thể chất đặc thù của đội trưởng Tiêu, muốn làm chút chuyện gì đó với chị."

"Đúng, cho nên nhất định đám người đó biết chuyện tôi nhiễm vi-rút, vậy thì loại trừ khả năng vô hình trung tiếp xúc. Hơn nữa Dược phẩm Sinh học Noro phát hiện thí nghiệm có vấn đề từ cuối tháng Tư, nếu tôi lây nhiễm từ trước đó, trong lòng họ đã có tính toán, vậy có lẽ đã phát hiện ra, chắc chắn sẽ không bỏ mặc tôi ở bên ngoài. Đổi cách nói khác, không đợi tôi được đưa vào bệnh viện rồi mới tiến hành hành động. Vậy lúc đó, rất có khả năng Viện nghiên cứu của Sinh học Noro đã lên kế hoạch chuyển tới ngoại ô phía bắc, sau khi tận thế bùng nổ, cơ bản sẽ không có khả năng tiến hành di dời hạng mục quy mô lớn, cho nên chắc chắn họ đã dự đoán tới tai họa này, tuyệt đối sẽ không sơ suất như vậy." Tiêu Mộ Vũ nói xong, trực tiếp loại trừ khả năng lây bệnh từ trước.

"Hơn nữa, tôi lây bệnh nhưng không phát bệnh, sao những người đó có thể tha cho tôi chứ. Ban nãy còn nhắc tới chuyện Tôn Khởi Niên không cần thiết phải bỏ trốn, trừ phi ông ta cố ý đâm vào tôi, muốn giết người diệt khẩu, nhưng vẫn là nguyên nhân kia, tôi có kháng thể, ông ta sẽ không làm như vậy, cũng không cần tự mình ra tay. Vậy còn có một khả năng khác, tai nạn xe chỉ là trùng hợp, nhưng khi xảy ông ta đâm xe vào tôi đã xảy ra một chuyện còn đáng sợ hơn, ông ta bắt buộc phải đi xử lí, cũng có thể nói là căn bản không kịp để ý tới tôi. Sau đó tôi được đưa tới bệnh viện, khi tiến hành lập biên bản sự cố, chắc chắn ông ta sẽ biết tôi còn sống, thậm chí còn biết tôi bị lây nhiễm. Có lẽ đã bảo Điền Giai dùng loại thuốc thử kia với tôi, không nhất thiết là muốn hại tôi, ngược lại là sự cố gắng cuối cùng. Nhưng sau khi tôi sốt cao lại chuyển biến tốt, chắc chắn điểm xuất huyết tự chữa lành không thể giấu được họ, chắc chắn họ cũng biết về sự tồn tại của năng lực miễn dịch."

"Ting! Chúc mừng người chơi Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu, Tả Điềm Điềm hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ điều tra Viện nghiên cứu, điểm số tổ đội tăng thêm 30 điểm, chúc mừng người chơi Tiêu Mộ Vũ giải khóa nguồn gốc Người được chọn – Tôi là huyền thoại, điểm thưởng 20 điểm. Vui lòng chú ý, tiếp sau đây sẽ thông báo tiến độ nhiệm vụ của toàn bộ các đội. Nhiệm vụ 1 trong phó bản số 005: Sinh tồn 10 ngày trong tận thế, tiến độ 4/10. Nhiệm vụ 2: Giấy thông hành trong phó bản số 005 – 1. Nhiệm vụ 3 trong phó bản số 005: Điều tra rõ nguồn gốc vi-rút xác sống, tiến độ nhiệm vụ điều tra rõ nguyên nhân bùng phát tận thế lần lượt là: Tổ đội Tiêu Mộ Vũ 90%, tổ đội Kỳ Hồng Nguyệt 75%, tổ đội Tưởng Vĩ 65%, tổ đội Lâm Sướng 45%. Tiến độ nhiệm vụ ẩn trong phó bản số 005: Giải mã toàn bộ! Tiến độ tạm thời được bảo mật."

Đây có lẽ là lần thông báo toàn diện nhất từ đầu tới giờ, hơn nữa thông báo toàn thể này cũng tiết lộ một lượng thông tin tương đối lớn, thực ra năm người Tiêu Mộ Vũ không quan tâm tới tiến độ là bao nhiêu. Tổ đội Lâm Sướng có tiến độ tệ nhất, nguyên nhân rất rõ ràng, tổ đội này không thể vượt qua nhiệm vụ Cửu liên hoàn, tiến độ tìm kiếm sẽ tệ hơn. Mà ưu điểm lớn nhất của tổ đội Tiêu Mộ Vũ có lẽ là Tiêu Mộ Vũ mở được cánh cửa trong Viện nghiên cứu. Nhưng có một điều mấy người Tiêu Mộ Vũ vô cùng để tâm, Thẩm Thanh Thu vừa nghe xong không nhịn được lên tiếng: "Nhiệm vụ ẩn của chúng ta là Người được chọn Mộ Vũ – Tôi là huyền thoại, điều này có liên quan trực tiếp tới kháng thể của Mộ Vũ. Ý của hệ thống chính là những đội còn lại cũng có nhiệm vụ ẩn, vậy nhiệm vụ của họ là gì?"

Nhắm mắt lại, trong lòng Thẩm Thanh Thu vô cùng nôn nóng, thông tin Tôn Khởi Niên nghiên cứu điều chế vắc-xin có bao nhiêu phần thật giả, bọn họ không nghĩ cũng rõ, nhưng có một điều Thẩm Thanh Thu rất rõ, Tôn Khởi Niên không cứu nổi thành phố G, cho dù có vắc-xin, hoặc là lại có một sản phẩm nguy hiểm mới, hoặc chính là không cách nào sản xuất số lượng lớn, nếu không tình hình hiện tại cũng sẽ không diễn biến thế này. Mất đi bốn vật thí nghiệm quan trọng, đám người của Dược phẩm Sinh học Noro chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn tìm về. Một vật thí nghiệm đã quan trọng như thế, vậy Tiêu Mộ Vũ với kháng thể có thể chống chọi vi-rút có ý nghĩa gì trong mắt những người kia?

"Mộ Vũ, chúng ta rời khỏi đây trước đã, không thể ở lại đây quá lâu." Nghĩ tới điều này, sắc mặt Thẩm Thanh Thu trầm xuống, kéo Tiêu Mộ Vũ chuẩn bị dẫn cô rời đi. Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, "Loại phòng thí nghiệm nghiên cứu vi-rút sinh học cấp độ này, chắc chắn có lắp đặt thiết bị phát điện đề phòng sự cố mất điện, nên máy tính ở đây có thể dùng được."

Thẩm Thanh Thu chần chừ giây lát, có chút không tán thành nhìn Tiêu Mộ Vũ. Nhưng có thể thấy Tiêu Mộ Vũ đang kiên trì, Thẩm Thanh Thu quay mặt đi, suy nghĩ chuyển động, lại bình tĩnh lại. Nếu Tiêu Mộ Vũ tính toán làm vậy, thì chắc chắn có lí lẽ của riêng mình, việc cô ấy cần làm chính là đảm bảo an toàn cho Tiêu Mộ Vũ. Thế là Thẩm Thanh Thu quay người đi ra khỏi phòng, Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, Tả Điềm Điềm thấy vậy cũng có chút khó hiểu: "Đội phó, chị đi đâu thế?"

"Đi tìm phòng phân phối điện, xem xem máy phát điện ở đâu."

Tiêu Mộ Vũ nhỏ tiếng cười tại chỗ, nghe thấy tiếng cười của cô, Thẩm Thanh Thu quay người lại, vuốt tóc, chớp mắt với Tiêu Mộ Vũ, "Lần này nhường em, nhớ nghĩ xem nên bù đắp cho chị thế nào."

Tiêu Mộ Vũ liếc sang Tả Điềm Điềm với khuôn mặt đang xem kịch, không lên tiếng chỉ sâu xa nhìn Tả Điềm Điềm một cái, "Đi tìm máy tính."

Tả Điềm Điềm nhanh chóng đi ra ngoài, Tiêu Mộ Vũ tiếp tục ở trong phòng quan sát, bốn chiếc giường, bốn xác sống không có gì để nghi ngờ.

Rất nhanh sau đó Thẩm Thanh Thu tìm được máy phát điện bật nguồn điện dự phòng, nguồn điện cung cấp cho phòng thí nghiệm lại được khởi động lại. Trong căn phòng ngăn này không có máy tính, không lâu sau tay trái Thẩm Thanh Thu ôm màn hình, tay trái vác cây máy tính, nhìn Tiêu Mộ Vũ rồi bày đồ tới trước mặt cô.

Tả Điềm Điềm không ở bên này, Tiêu Mộ Vũ thấy Thẩm Thanh Thu nghiêng đầu chăm chú nhìn mình, khóe môi khẽ bĩu ra, ánh mắt vô thức dịu lại, ấm áp cười nói: "Hành động vô cùng xuất sắc."

Thẩm Thanh Thu nhỏ tiếng cười, kiêu ngạo hừ một tiếng: "Qua loa quá, chỉ là lời khen trên đầu môi."

Tiêu Mộ Vũ nghiêng mắt nhìn cô ấy, "Đứng đắn chút."

"Vâng vâng, đội trưởng Tiêu đứng đắn nhất, cho nên ấy mà, ôm bạn gái đi ngủ còn không để bạn gái biết, tỉnh rồi còn quăng người ta xuống."

Vành tai Tiêu Mộ Vũ nóng lên, khẽ ho một tiếng, nhìn người phụ nữ kiêu ngạo trước mặt càng ngày càng hất mặt lên trời, không lên tiếng, yên lặng cầm phích cắm chuẩn bị lắp đặt máy tính.

Mồm miệng Thẩm Thanh Thu không thể đứng đắn, nhưng lúc làm việc lại rất có chừng mực, cũng khiến người ta tin tưởng, rất nhanh sau đó giúp bật máy tính lên.

Tiêu Mộ Vũ nhìn một cái, ở đây sử dụng mạng không dây, hơn nữa đường dây độc lập, vẫn có mạng, xem ra mất điện quy mô lớn vẫn chưa bắt đầu. Cô nhanh chóng nhớ lại thư điện tử bản thân nhìn thấy trước đó, nghĩ xong cũng nhắc nhở Tiêu Mộ Vũ, có lẽ đối phương chính là Tôn Khởi Niên, Tiêu Mộ Vũ lợi dụng phần mềm bắt đầu công phá mật khẩu. Cài đặt mật khẩu của Tôn Khởi Niên không quá phức tạp, sau mấy phút đồng hồ, Tiêu Mộ Vũ đã thành công đăng nhập. Chỉ là Tôn Khởi Niên rất cẩn thận, thư trong hòm thư cơ bản đã bị xóa sạch.

Trong mục Thư đã gửi, Tiêu Mộ Vũ tìm được ba bức thư, trong đó có hai bức gửi cho Viện nghiên cứu ở nước ngoài, mở ra đọc thì thấy đây là thư của Tôn Khởi Niên và giáo viên hướng dẫn khi ông ta du học nước ngoài, thời gian là vào ngày 30 tháng 04 và ngày 04 tháng 05.

Tả Điềm Điềm đi tới cẩn thận quan sát, trong thư tháng Tư đều là tiếng Anh, có thể thấy Tiêu Mộ Vũ không hề tốn sức, còn thuận tiện giải thích một chút. "Ông ta đang nghe ngóng dò hỏi giáo viên hướng dẫn của mình về loại thuốc đặc hiệu với vi-rút có tên là Z, còn nhắc tới việc nên xử lí triệu chứng của B9527 thế nào. Trong thư tháng năm, có nhắc tới kháng thể và tên tôi, đồng thời hỏi han việc để lọt vi-rút sẽ dẫn tới hậu quả nghiêm trọng nào. Xem ra, chúng ta đoán không sai, là nghiên cứu của Tôn Khởi Niên xảy ra vấn đề, hơn nữa vi-rút đã lọt ra ngoài."

Còn về một bức thư khác, là gửi cho chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Noro, khi nhìn thấy mấy chữ tai nạn xe, lọt ra ngoài, sắc mặt Tiêu Mộ Vũ trầm xuống. Khi Tôn Khởi Niên lái xe có mang theo loại vi-rút này, Tiêu Mộ Vũ không hiểu, loại vi-rút ác tính này, tại sao Tôn Khởi Niên lại phạm sai lầm cấp thấp như vậy, đựng vi-rút vào hộp, đích thân lái xe vận chuyển?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt