Chương 173 + 174

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 173: Song hỷ 15

Thẩm Thanh Thu cứ như thế nhìn Tiêu Mộ Vũ, chớp chớp mắt mấy lần, sau đó con ngươi sáng lấp lánh, bên trong toàn là vui vẻ và ý cười, "Hiếm thấy quá, Mộ Vũ nhà chị làm sao thế này, sao hôm nay lại chiều chuộng chị quá vậy?"

Tiêu Mộ Vũ biết Thẩm Thanh Thu lại nổi lên ý định trêu đùa, bất lực nói: "Có khi nào em không chiều chuộng chị?"

Con ngươi Thẩm Thanh Thu nhìn thẳng về phía trước, nhỏ tiếng làu bàu: "Vẫn luôn chiều chuộng người ta, chỉ là không chịu thừa nhận ra miệng."

Tiêu Mộ Vũ mỉm cười không tranh luận, chỉ có ánh mắt nhìn xuống bụng Thẩm Thanh Thu, khẽ nhíu mày nói: "Đi lại thế này liệu vết thương có đau không?"

Hỏi ra miệng xong Tiêu Mộ Vũ dừng lại, dự định nếu Thẩm Thanh Thu khó chịu cô sẽ thực sẽ bế cô ấy.

Thẩm Thanh Thu cười lắc đầu: "Không đau nữa, chị không sao. Tuy cài đặt nhân vật của chị là một đại tiểu thư yếu ớt, nhưng cũng không thực sự phế. Hiện tại nếu có thứ gì không có mắt tới đây, chị cũng có thể vặn đầu nó xuống." Khi nói ra những lời này, ánh mắt Thẩm Thanh Thu lạnh đi, ngữ điệu trầm thấp, rất có lực uy hiếp, chầm chậm nhìn xung quanh.

Nhưng rất nhanh sau đó cô ấy lại dựa vào Tiêu Mộ Vũ như người không xương, lười biếng híp mắt nói: "Ban nãy là do chị chưa hòa hoãn lại, cộng thêm vợ chị lợi hại như thế, chị làm biếng cũng không sao?"

Tiêu Mộ Vũ vén tóc thay Thẩm Thanh Thu, khẽ cười lên, nhìn ba người Trần Khải Kiệt rất tự giác đi phía trước nhưng lại không dám giãn khoảng cách, Tiêu Mộ Vũ nhỏ tiếng nói: "Còn dựa lên người em thế này nữa thì chị thực sự không còn chút uy nghiêm nào đâu."

Thẩm Thanh Thu nghe xong đứng thẳng người, cúi đầu lắc lắc hai tay được Tiêu Mộ Vũ kéo vào trong ống tay áo, bĩu môi: "Hiện tại thế này cũng không còn uy nghiêm, chị mặc kệ."

Tiêu Mộ Vũ lại nắm chặt tay Thẩm Thanh Thu, vẫn lạnh lẽo, không khống chế được sốt ruột hỏi: "Sao tay chị vẫn chưa ấm lại, lạnh sao?" Nói xong buông một tay Thẩm Thanh Thu ra, tay đút sâu vào trong tay áo Tiêu Mộ Vũ, nhưng vẫn rất lạnh, bắp tay cổ tay cũng lạnh lẽo.

"Tô Cẩn, lấy thêm chút vải bông của cô ra đây." Tiêu Mộ Vũ không nói nhiều, gọi Tô Cẩn.

Tô Cẩn vội vàng quay người, lấy thêm một cuộn vải. Tiêu Mộ Vũ cắt ra một mảnh đắp thật kĩ lên vai Thẩm Thanh Thu, dắt tay cô ấy tiếp tục tiến về phía trước.

Lúc này năm người đã đi được một đoạn, tầm mắt của mọi người có thể nhìn thấy hoa đăng trong thành, hệt như lúc bọn họ rời đi, đỏ chói một mảng, cũng có thể nhìn thấy nơi cao nhất của cột đèn, bọn họ thực sự đã quay về thành Sính Châu.

Vốn dĩ khi nhìn thấy cảnh tượng này, năm người Tiêu Mộ Vũ rất vui mừng, tưởng rằng thật sự đã quay về, nhưng rất nhanh sau đó nụ cười trên khuôn mặt của tất cả đều biến mất. Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ chầm chậm trầm lại, nhỏ tiếng nói: "Cảm giác được điều gì bất thường chưa?"

Lúc này cả năm đã bước tới cửa ngõ con đường trong thành, nhìn thấy đèn hoa đăng treo trên phố trước mặt, tâm trạng nặng nề nói không thành lời.

"Không có một ai, tối nay là tết Nguyên Tiêu, mọi người nên ra ngoài vui chơi, chơi đố đèn, sao lại không có một ai được, chúng ta vẫn chưa thoát ra." Thẩm Thanh Thu nhìn cảnh tượng trước mặt, ngữ điệu cũng trầm thấp, ấn đường nhíu chặt.

Trần Khải Kiệt thấy vậy, hung hăng rứt tóc, nhịp tim bắt đầu gấp gáp. Trên đường phố treo đầy hoa đăng không một bóng người là có ý gì? Gậy ông đập lưng ông sao?

Khi bọn họ đang trầm ngâm, một âm thanh khàn đặc âm u bay từ trong thành ra, hệt như tiếng gió, mang theo vẻ mù mịt biến ảo khôn lường, toát lên không khí u ám tà ma.

"Âm ty đại môn thập ngũ khai, nhai đầu nghênh đắc bạch quỷ lai, dương gian quan ty âm gian đoạn, nhàn tạp nhân đẳng tốc ly khai. Nhất gian linh ốc âm dương khai, tử giả quy âm khả minh mục, sinh giả hoàn dương tầm sinh lộ, tầm tầm mịch mịch điểm tinh xứ (Cửa âm phủ ngày mười lăm mở, trăm quỷ tràn ra khắp phố phường, trần gian kiện cáo cõi âm phán quyết, người nào rảnh rỗi mau chóng tránh. Căn phòng âm dương mở, người chết đi về cõi âm nhắm mắt xuôi tay, người sống quay về dương gian tìm đường sống, tìm tìm kiếm kiếm nơi điểm mắt)."

Nghe âm thanh khàn đục giống như giọng người già này không ngừng lặp lại mấy câu nói kia, như thể cố ý nói cho năm người nghe, lại như thể đang lẩm bẩm một mình.

Âm thanh có chút mơ hồ, còn kèm theo tiếng cười, khiến người ta nổi da gà da vịt toàn thân. Tiêu Mộ Vũ nghe lại từng câu, xác định đã nghe rõ rồi ghi nhớ trong đầu, sau đó lên tiếng: "Âm thanh này truyền tới từ con đường phía trước, tới đó xem thử."

Thẩm Thanh Thu gật đầu, âm thanh vẫn còn đó, đợi tới khi bọn họ tìm được nguồn gốc âm thanh, mọi người đều sững sờ.

Đi tới ngã rẽ con đường, có một người giấy đứng đó, khom lưng gù vai, âm thanh được phát ra từ nó. Lúc này mặt người giấy hướng về con đường rẽ tới đây, cho nên từ phương hướng này, nhóm Tiêu Mộ Vũ không nhìn rõ mặt nó. Trần Khải Kiệt và Tả Điềm Điềm đi tới muốn nhìn kĩ hơn, nhưng mới lại gần, hai người lại nhanh chóng a một tiếng, sau đó vội lùi sau, sắc mặt trắng bệch.

"Sao thế?" Ấn đường Tiêu Mộ Vũ nhíu lại, nhanh chóng đưa tay ra bảo vệ Thẩm Thanh Thu, cũng đi qua bên đó. Trần Khải Kiệt ở một bên nuốt nước bọt, vẫn còn chưa hết sợ nói: "Đầu nó là thật."

Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đã nhìn thấy, trên đỉnh đầu của người giấy đội mũ giấy, nhưng chiếc đầu bên dưới lại không phải giấy, mà là đầu người thật. Nó mở to hai mắt, trong lòng trắng giăng đầy tia máu, ánh đèn chiếu lên mặt nó, khiến khuôn mặt nó càng thêm phần trắng bệch cứng nhắc. Biểu cảm của khuôn mặt này vô cùng vặn vẹo, da thịt nhăn nheo và đôi mắt sắp lồi ra ngoài, biểu hiện rõ ràng một loại sợ hãi khó lòng diễn giải, giống như trước khi chết đã nhìn thấy thứ gì rất đáng sợ. Máu tươi trên cổ nhễ nhại chảy xuống, khiến giấy trắng trên người nhanh chóng nhuộm thành màu đỏ.

Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ rất khó coi, sau khi chiếc đầu này bị chặt xuống liền bị ghi lên khúc gỗ cố định người giấy, miệng vẫn đang đóng mở một cách kì quái, nói ra những lời kì dị.

Thẩm Thanh Thu rất mẫn cảm với cảm xúc của Tiêu Mộ Vũ, cảnh tượng này rất quái dị, nhưng khi Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy đầu người, ánh mắt vừa sửng sốt vừa sợ hãi kia rõ ràng không phù hợp với biểu hiện thường ngày của Tiêu Mộ Vũ.

"Mộ Vũ, phát hiện được gì sao? Sao lại có biểu cảm này?" Thẩm Thanh Thu có chút lo lắng hỏi.

Tiêu Mộ Vũ hoàn hồn, lại nhìn đầu người thêm một lượt, tuy miệng đầu người phát ra âm thanh của một người già nua, nhưng đầu người này lại không phải đầu của người già. Cô chầm chậm thở ra một hơi, "Có nhớ chuyện lúc chúng ta chuẩn bị tụ tập em từng nói Tiêu Càn phái người đi theo em không?"

Thẩm Thanh Thu rũ mí mắt, gật đầu, "Nhớ."

Nói xong cô ấy quay đầu nhìn đầu người kia, đột nhiên sửng sốt, nói: "Ý em muốn nói là, đầu người này chính là một trong những người đi theo em?"

Tiêu Mộ Vũ gật đầu, kết luận này khiến đầu người càng thêm kinh dị.

"Sao có thể thế được, tại sao phải giết anh ta, còn một người nữa đâu? Đội trưởng Tiêu, chị quen người này sao?" Tô Cẩn vô cùng khó hiểu, lẽ nào chính là giết gà dọa khỉ sao?

Tiêu Mộ Vũ nhìn người trước mắt, lắc đầu: "Mọi người vào đây đều mất trí nhớ, cho nên có kí ức của nhân vật, hiện tại khôi phục kí ức rồi nên có cả kí ức của nhân vật, nhưng tôi không nhớ gì hết. Ngoại trừ mấy nhân vật quan trọng, nhà họ Tiêu có những ai, xảy ra những chuyện gì, tôi đều không rõ. Tôi chỉ biết người này nghe theo lời căn dặn của Tiêu Càn, cùng một tiêu sư khác đi theo bảo vệ thôi, là tiêu sư của tiêu cục nhà họ Tiêu. Nhưng có thân phận đặc biệt khác hay không thì tôi không rõ."

Nói tới đây Tiêu Mộ Vũ nhớ tới chuyện lúc trước, âm thanh có chút lạnh lẽo nói: "Nhưng hệ thống từng bảo tôi đổi điểm để giải khóa kí ức, lần đầu tiên liên quan tới nhà họ Thẩm, tôi đã từ chối. Lần thứ hai liên quan tới nhà họ Tiêu, tôi đã tiêu 50 điểm, nhưng chỉ giải khóa được 10%, còn lại là thế này." Nói xong Tiêu Mộ Vũ mở giao diện điều khiển ra cho mọi người quan sát.

Thẩm Thanh Thu nhìn hai nút ấn phía trên, "50 điểm rút thêm một lần", "200 điểm rút năm lần liên tiếp", sắc mặt đã đen lại.

"Đây rõ ràng là cố ý."

Tiêu Mộ Vũ ừm một tiếng, "Cho nên em tạm thời bỏ qua, không để ý tới nó. Nhưng nếu hệ thống đưa ra lựa chọn này, đại khái em đoán được, kí ức nhân vật của em có lẽ có tác dụng."

Thẩm Thanh Thu gật đầu, sau đó nhíu mày: "Nhưng kí ức của em cũng không giải quyết được tình hình khó khăn trước mắt, trò chơi giải câu đố còn có gợi ý cơ mà. Đã tới đây rồi, hệ thống không nghe không hỏi, đánh đố người ta thì có tác dụng gì."

Quan sát đầu người, lại nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng Thẩm Thanh Thu vô thức trào lên cảm giác tức giận, nhỏ tiếng nói: "Đã tới bước này rồi, thực sự không cần tiếp tục giả thần giả quỷ nữa đâu. Còn không cho gợi ý, không phải nhà ngươi lại sụp đổ cần vá lỗi chứ?"

Sau khi Thẩm Thanh Thu nói xong, tạp âm chói tai ù một tiếng vang lên bên tai năm người, phát ra âm thanh giống như loa bị điện từ ảnh hưởng, khiến năm người đau đầu nhức óc. Sau đó lại là một loạt tiếng nhiễu xèo xèo, cuối cùng hệ thống cũng lên tiếng.

"Ting, chúc mừng người chơi Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu, Trần Khải Kiệt, Tả Điềm Điềm, Tô Cẩn, hoàn thành phần đầu tiên của nhiệm vụ đầu tiên trong phó bản Song hỷ số 007 - Hồng bạch tràng sát. Số người tử vong 0 người, thành tích tổ đội trong vòng này vượt qua 99,99%. Phần thưởng là một tấm thẻ miễn trả lời, nếu không sử dụng thẻ miễn trả lời, có thể đổi thành thẻ cấp B hoặc cấp C trong tiết mục rút thưởng." Âm thanh của hệ thống lần này cũng không lưu loát, ấp a ấp úng, giống như kẹt đĩa, thật sự đã xảy ra lỗi.

Trần Khải Kiệt há to miệng, dựng ngón tay cái với Thẩm Thanh Thu. Bên kia hệ thống vẫn chưa kết thúc, lại "ting" thêm một tiếng, nhưng lần này lại đổi thành giọng nữ nghe có chút quen tai trước đó, "Chào mừng tổ đội người chơi thành công tham gia phần thứ hai của nhiệm vụ liên hoàn, Hội hoa đăng Nguyên Tiêu. Ngày tết Nguyên Tiêu, thưởng hoa đăng đoán câu đối đèn, chính là một việc thú vị. Là người dân Hoa Hạ, nên nhớ kĩ truyền thống này, không thể quên mất nguồn cội, nếu không đáng chôn sống."

"Tiếp sau đây, vui lòng nghiêm túc lắng nghe quy tắc trò chơi, thời gian nửa nén hương, bình quân mỗi người phải giải 15 câu đố đèn, vui lòng tự tính toán con số đạt yêu cầu của tổ đội. Nếu không đạt tiêu chuẩn, mỗi một câu thiếu, sẽ lập tức lựa chọn một bộ phận trên cơ thể người chơi tiến hành thay thế. Có thể là tóc, chân tay, cũng có thể là nội tạng, chắc chắn các bạn không muốn biết rốt cuộc sẽ lấy gì ra thể thế chấp, cho nên hi vọng lát nữa mọi người có thể được trời độ. Hiện tại mời tất cả người chơi quan sát trường thi!"

Âm thanh hệ thống vừa dứt, người giấy đội chiếc đầu người thật trên đầu trước mặt lập tức đứng thẳng người, nhìn về phía trước. Sau đó ở cửa hàng vốn dĩ trống rỗng trước mặt bỗng dưng xuất hiện một người giấy, già trẻ nam nữ đều đang cắt dán các loại giấy đủ màu sắc. Khuôn mặt không có lấy một chút cảm giác nghệ thuật cùng nụ cười kì dị khiến con đường trước mặt biến thành một tòa thành quỷ, nhóm Trần Khải Kiệt căn bản không dám nhìn.

Nhưng Tiêu Mộ Vũ vừa nhìn liền nhận ra vấn đề, cô nhắc nhở nhóm Thẩm Thanh Thu, "Mọi người quan sát đám người giấy kia, không điểm mắt."

Thẩm Thanh Thu gật đầu, Tô Cẩn to gan đi vào nhìn một cái, sửng sốt nói: "Đúng thật là không có con ngươi, đội trưởng Tiêu, nhắc tới chuyện này tôi lại cảm thấy không ổn. Tôi luôn có cảm giác rất kì quái về con ngươi của đám người giấy trước đó. Tuy đám người giấy đó xấu xí lại dọa người, nhưng thực ra kĩ thuật vẽ rất tinh xảo, có thể thấy có nền tảng hội họa. Nhưng con ngươi lại được điểm rất tùy tiện, người giấy ở đây còn không có con ngươi."

Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ vẫn đang đánh giá nơi gọi là trường thi, nghe Tô Cẩn nói xong, trầm tĩnh nói: "Nghe tới điển cố Vẽ rồng điểm mắt chưa?" Còn có câu nói lúc vừa tới đây "tầm tầm mịch mịch điểm tinh xứ", dường như cũng đang ám thị điều gì đó.

Mấy người Tô Cẩn gật đầu, Tiêu Mộ Vũ nói tiếp: "Mắt là linh hồn của sinh linh, không có mắt sẽ thiếu đi linh khí và sinh khí. Người giấy vốn là vật dùng để bồi táng trong việc cúng tế truyền thống, là vật của cõi âm. Vì thế có một quy tắc bất thành văn trong cửa hàng vàng mã, chính là không thể điểm mắt cho người giấy, nếu không sẽ hóa thành vật sống, tới lúc đó sẽ thành vấn đề lớn."

Tả Điềm Điềm nghe xong run lên một cái, sờ lên da gà nổi khắp tay. Nhưng hiện tại không phải lúc để thảo luận, trên con đường này, hai bên đều giăng đầy hoa đăng. Nhưng chỉ có đèn được treo trên dây kéo ra từ giá đèn, bên dưới đèn mới có mảnh giấy, bên trên có lẽ là câu đố đèn.

Tuy treo rất nhiều đèn, nhưng cao thấp khác biệt, treo thấp có thể đưa tay ra lấy, nhưng đèn treo cao lại cao tới hai trượng. Hơn nữa cứ cách mỗi hai mét trên đường phố đều có một người giấy đứng đó, từ hiện trường có thể thấy, có lẽ là đoán câu đố đèn dọc theo con đường này. Mà nơi cách năm người ba bước chân, có một sợi dây vàng ngăn cản, không biết nó có tác dụng gì.

"Câu đố đèn từ gần tới xa, mức độ từ khó tới dễ. Khi đoán câu đố, đèn hoa đăng được hái xuống nhất định phải nằm trong phạm vi dây vàng, người chơi mới có thể nhìn rõ câu đố, sau đó tiến hành trả lời, mỗi lần mỗi người chỉ được lấy một đèn, nhớ kĩ! Không hạn chế số người trả lời, mời người chơi chuẩn bị sẵn sàng. Chuẩn bị, bắt đầu!" Âm thanh máy móc của hệ thống cố gắng biểu đạt không khí căng thẳng và kích động của trò chơi, nhưng căn bản không ai để ý tới nó.

"Mọi người tranh thủ thời gian, lấy hoa đăng trước, vì không biết mức độ khó dễ, cho nên mọi người tách ra ở đầu phố, giữa phố, cuối phố chọn câu đố đèn. Mới bắt đầu đừng sốt ruột, phòng ngừa có biến cố." Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng dặn dò. Mà âm thanh hệ thống vừa dứt, người giấy với chiếc đầu người thật đã cầm nửa nén hương trong tay, bắt đầu đếm giờ.

Vì bị thương nên Thẩm Thanh Thu được sắp xếp ở vị trí gần nhất, tiếp theo là Tiêu Mộ Vũ, vì chủ yếu phải dựa vào cô giải đố, tiếp theo đó là Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn. Thể lực của Trần Khải Kiệt tốt hơn, trực tiếp chạy tới cuối phố.

Nửa nén hương chính là 15 phút, bình quân mỗi người 15 câu chính là phải giải được 1 câu trong chưa đầy 1 phút, còn phải tính toán thời gian lấy đèn. Nhiệm vụ này không những thử thách trí óc, mà còn thử thách tốc độ, điều khiến bọn họ lo lắng chính là nếu quá khó, căn bản sẽ phải dựa vào Tiêu Mộ Vũ, áp lực của Tiêu Mộ Vũ sẽ rất lớn. Thẩm Thanh Thu nhảy lên, hái một chiếc đèn giữa không trung, rồi quay người chạy về, Tiêu Mộ Vũ không nhịn được nói: "Chị đừng vận động mạnh như thế."

Sắc mặt Thẩm Thanh Thu nghiêm túc, "Chị không sao, thời gian gấp rút."

Nói xong Thẩm Thanh Thu đã lấy đèn mới hái xuống giải đố, cô ấy mở ra nhìn, bên trên viết, "Phủng hoa hiến tế, hựu khấp tiên nhân (Danh nhân và triều đại)."

Thẩm Thanh Thu lập tức đọc lên, sau đó khẽ nhíu mày, cúi đầu suy nghĩ.

Mà Tiêu Mộ Vũ vừa nghe xong, mí mắt khẽ rũ xuống, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên, trực tiếp nói ra đáp án. Cũng vào lúc này câu đố đèn trong tay Thẩm Thanh Thu biến thành một tờ bùa, trực tiếp bay lên dính lên trán người giấy, dính lên bên trên giống như dính bùa giấy.

...

Chú thích:

Ở chương sau tác giả có giải thích qua đáp án, nhưng mình giải thích ở đây cho mọi người tham khảo thôi chứ khỏi cần hiểu, vì đây là đố chữ trong tiếng Trung Quốc, nhìn tiếng Việt thì không hiểu được, hihi.

捧花献祭,又泣先人 – Phủng hoa hiến tế, hựu khóc tiên nhân.

Câu đố này yêu cầu tìm tên danh nhân và triều đại.

Trước tiên là triều đại vì tìm danh nhân của thời đại sẽ dễ hơn là tìm thời đại có danh nhân.

Đây là tất cả các triều đại phong kiến của Trung Quốc: Hạ → Thương → Tây Chu → Đông Chu → Tần → Tây Hán → Đông Hán → Tào Ngụy → Tây Tấn → Đông Tấn → Lưu Tống → Nam Tề → Lương → Trần → Tùy → Đường → Hậu Lương → Hậu Đường → Hậu Tấn → Hậu Hán → Hậu Chu → Bắc Tống → Nam Tống → Nguyên → Minh → Thanh

Trong tất cả những triều đại kể trên và chữ Hán trong câu đố, chúng ta chỉ có thể ghép được chữ "hựu" (又) và bộ thủy (氵) để ghép được một triều đại là Hán (汉).

Vậy vấn đề còn lại là danh nhân thời Hán.

Lúc này theo nghĩa đen, "phủng hoa hiến tế" có nghĩa là dâng bộ thảo đầu (艹) của hoa (花) hiến cho tế (祭) là thành chữ thái (蔡)

Thời Hán có một nữ thi nhân nổi tiếng tên Thái Diễm.

Nhưng khi cân nhắc tới câu trên có hai chữ là hoa (花) đã mất bộ thảo đầu thành hóa (化) và nhân (人), thì ta được một từ luân (伦).

Vâng, Thái Luân thời Hán là đáp án. Thái Luân được sinh ra trong thời Đông Hán, ông được coi là người đã phát minh ra giấy, một trong tứ đại phát minh của Trung Quốc.

Chưng 174: Song hỷ 16

Thẩm Thanh Thu giơ ngón cái với Tiêu Mộ Vũ, "Lúc này càng không có đất dụng võ cho chị, phản ứng của em thực sự quá đỉnh."

Phủng hoa hiến tế, hựu khấp giai nhân, đây không phải là Thái Luân thời Hán sao. Tuy Thẩm Thanh Thu không so được với Tiêu Mộ Vũ, nhưng cũng đoán ra triều Hán, cho nên Tiêu Mộ Vũ vừa nói ra đáp án, cô ấy đã nhanh chóng nhìn ra mánh khóe bên trong.

Mà Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm chạy về, mặt mày vẫn hoang mang, "Đội phó, chị nói gì thế, đội trưởng Tiêu giải xong rồi à?"

Thấy Tiêu Mộ Vũ cúi đầu nhìn câu đố của mình, Thẩm Thanh Thu quay đầu tiếp tục hái đèn, dặn dò: "Hiện tại không phải thời điểm nói chuyện này, giải câu đố trước đi."

Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm nhanh chóng mở câu đố ra, bọn họ phát hiện, chỉ cần là mở câu đố bên trong dây vàng, sau khi bọn họ xem xong, chữ bên trên cũng xuất hiện trước mặt giống như màn hình trong suốt, tới khi giải xong mới biến mất.

Đèn của Tả Điềm Điềm hái được ở giữa, câu đố trước mặt cô nàng là: Có tâm bất thiện, có miệng khó nói (Là chữ gì).

Câu đố trong tay Tiêu Mộ Vũ là: Hạ thì ở trên, thượng thì ở dưới, bất thì ở trên, sinh thì ở dưới (Là chữ gì).

Tô Cẩn liếc một cái, suy nghĩ nhạy bén: "Điềm Điềm, của em là chữ Á."

Tả Điềm Điềm bừng tỉnh, "Đúng thật."

Mà câu đố dài ngoằng trong tay Tiêu Mộ Vũ được cô nhanh chóng đưa ra đáp án là, Nhất. Câu đố trong tay Tô Cẩn là, Dòm ngó Lục quốc (Một danh nhân thời Tống).

Hai người Tô Cẩn chịu chết, đúng vào lúc này Thẩm Thanh Thu quay lại, Trần Khải Kiệt cũng quay lại. Thẩm Thanh Thu nhìn câu đố trong tay Tô Cẩn, nhanh chóng đưa ra đáp án, Tần Quan.

Chữ sáng tan đi, mảnh giấy lại lần nữa bay lên dính lên mặt người giấy, đáp án chính xác.

Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm vỗ đầu, nhanh chóng tiếp tục hái đèn.

Trong chớp mắt bốn câu đố đã giải quyết xong, Tiêu Mộ Vũ nhìn cây hương, tốc độ cháy còn nhanh hơn tưởng tượng, thế là cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, nhanh chóng nói: "Thanh Thu, chị ở lại, em đi lấy đèn, ở bên kia em cũng có thể đọc được, nếu phức tạp thì chị đọc cho em nghe." Sắc mặt Thẩm Thanh Thu trắng bệch, tới hiện tại vẫn chưa dịu lại, Tiêu Mộ Vũ rất lo lắng.

Thẩm Thanh Thu đưa câu đố cho Tiêu Mộ Vũ, nhanh chóng nói: "Em sang bên kia sẽ càng lộn xộn, ảnh hưởng tới tốc độ. Hơn nữa nghe cũng không nhanh bằng đọc, còn ảnh hưởng tới việc suy nghĩ của em, chị có chừng mực. Chị đã đáp ứng em sẽ quý trọng bản thân, phạt một lần rồi không dám tái phạm nữa." Nói xong chớp mắt cười chạy đi xa.

Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ ửng đỏ, trách móc lườm Thẩm Thanh Thu một cái, nhanh chóng đọc câu đố: Mất hết mặt mũi (Một câu thơ).

Quả nhiên khoảng cách càng gần độ khó càng cao, Tiêu Mộ Vũ lớn tiếng đọc câu đố. Tuy chỉ là do cô giải, nhưng những người đang lấy đèn chưa quay lại không thấy được câu đố, cho nên trong quá trình chạy về có thể tranh thủ thời gian suy nghĩ.

Đồng thời Tiêu Mộ Vũ tìm kiếm trong đầu, mười mấy giây sau vẫn là bản thân trả lời, "Không biết giấu mặt vào đâu."

Từng câu đố vàng bay lên không trung, nhưng chớp mắt lại tan biến, cho dù bốn người đi lấy đèn, số lượng câu đố đang sáng trước mặt Tiêu Mộ Vũ cũng không vượt quá con số bốn.

"Hai tư giờ đồng hồ (Một thành ngữ), Tiêu Mộ Vũ khẽ nhíu mày, ngẩng đầu lên chính là đáp án không chút gợn sóng, "Một sớm một chiều."

"Tung hoành bốn bể, lưỡng nhật vấn vương, phú do nó nhấc chân, lũy do nó dẫn đầu (Là chữ gì)." Câu đố lần này ở rất xa, còn chưa hiện hoàn chỉnh lên trên màn hình, Tiêu Mộ Vũ đã trả lời chữ "Điền", thế là ánh sáng vẫn chưa kịp tập hợp đã tan đi.

Một tấm bùa giấy bay qua trước mặt Tiêu Mộ Vũ, rơi xuống mặt người giấy bên đường, trên con đường treo đầy hoa đăng tô điểm, vừa khiến người ta sợ hãi đồng thời lại có một loại bao la và lãng mạn khác thường.

Bốn người trên đường nghe được âm thanh trả lời rõ ràng vững vàng của Tiêu Mộ Vũ, mỗi một lần cân nhắc kĩ càng, không nhanh không chậm, khiến trái tim của mấy người đang rất hoảng loạn luôn muốn nhìn về nén hương cũng bình tĩnh lại.

Phản ứng cực nhanh của Tiêu Mộ Vũ lại làm mới nhận thức của mấy người Trần Khải Kiệt, câu đố đèn của Trung Quốc tồn tại tới ngày nay, loại hình bao gồm kiến thức rộng rãi, vượt qua sức tưởng tượng. Là câu đố được cài đặt trong cửa ải sống chết lại càng thêm hỗn loạn không thôi, chỉ một cách giải đố đã có hơn hai chục kiểu, ví dụ như ghép chữ, thêm bớt, hội ý, ly hợp, vân vân. Nhưng những câu đố này sẽ không gợi ý, có lẽ sau khi đưa ra đáp án sẽ có thể lí giải, nhưng khi đọc câu đố, thực sự là mò kim đáy bể.

Lần này Tiêu Mộ Vũ lại mạnh mẽ chèo chống tổ đội này, Trần Khải Kiệt chạy toát mồ hôi, hiện tại đã tiến hành giải đề số 28, Thẩm Thanh Thu tiện thể giải quyết bốn câu, Tô Cẩn hai câu, Tả Điềm Điềm và Trần Khải Kiệt không có sở trường về bộ môn này, chỉ giải được một câu, cuối cùng chuyên tâm đi lấy đèn. Cũng có thể nói là trong thời gian không tới 5 phút, một mình Tiêu Mộ Vũ giải được 20 đề, bình quân 15 giây một câu, tốc độ này thực sự rất đáng sợ.

Mấy người Trần Khải Kiệt không dừng lại, lúc này hoa đăng đã tương đối cao, Thẩm Thanh Thu nhảy lên mới với tới, Tả Điềm Điềm hơi thấp, đã không thể chạm tới.

Trần Khải Kiệt thấy vậy khom lưng: "Điềm Điềm, em lên đây, anh với Tô Cẩn khiêng em, em lấy đèn xuống trước, sau đó chúng ta chạy về."

Thân hình Tả Điềm Điềm nhỏ nhắn, lại nhẹ cân, Tô Cẩn và Trần Khải Kiệt mỗi người ôm một chân, nâng cô nàng lên lấy đèn hoa đăng. Vì một người chỉ lấy được một đèn, cho nên ba người lấy ba chiếc đèn rồi mới chạy về. Thẩm Thanh Thu sờ bụng, nhân lúc Tiêu Mộ Vũ tập trung tinh thần giải câu đố, một chân đạp lên trên sạp người giấy đang canh giữ, mượn lực nhanh chóng nhảy ra, lần này rơi xuống, trong tay có thêm một đèn hoa đăng.

Chuyện minh hôn trước đó đã tạo ra thương tích không nhỏ với Thẩm Thanh Thu, lúc chạm đất, hô hấp của Thẩm Thanh Thu nhanh thêm mấy lần, nhưng vẫn nhanh chóng quay lại.

Trần Khải Kiệt bên kia mở câu đố ra, chỉ thấy trước mắt đột nhiên hiện lên một hàng chữ: Linh, đầu, đậu, lung, trần, an, tử, tác, niển, thành, ni, lạc (Ghép thành một câu thơ), phía dưới còn thời gian đếm ngược, chỉ có 5 giây, sau khi tất cả chữ hiện lên, thời gian đếm ngược trực tiếp khởi động.

Lúc này Tiêu Mộ Vũ đang giải câu đố, thời gian 5 giây căn bản không kịp để Trần Khải Kiệt cầu cứu, đòi mạng hơn là, Trần Khải Kiệt không nghĩ ra sẽ có đề bài này, không kịp trở tay. Khi nhìn thấy thời gian đếm ngược, chân tay lại càng hoảng loạn, cho nên khi đếm ngược còn 2 giây, anh hoảng loạn trả lời: "Linh lung đầu tử an hồng đậu."

Vừa nói xong, Trần Khải Kiệt lập tức ý thức được những chữ bên trong căn bản không có chữ "hồng", da đầu lập tức tê dại. Là người đã trải qua nhiều cửa ải như thế, anh hiểu rõ việc trả lời sai đáp án này chắc chắn sẽ phải trả giá.

Quả không ngoài dự đoán, sau khi Trần Khải Kiệt trả lời xong, hệ thống phát ra một âm thanh thông báo, "Người chơi Trần Khải Kiệt khởi động câu đố đặc biệt, rất tiếc đã trả lời sai, trừ hai đề!"

Âm thanh vừa dứt, sắc mặt Trần Khải Kiệt trắng toát, không biết làm sao nhìn Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, "Tôi... tôi trả lời sai rồi, tôi xin lỗi."

Thẩm Thanh Thu cắn răng, xông tới vỗ vai Trần Khải Kiệt: "Việc này ập tới đột ngột, liên quan gì tới anh, vẫn còn thời gian, mau đi lấy đèn đi, mọi người nhớ đừng tự mở."

Nói xong cô ấy nhìn câu đố đèn bên cạnh Tiêu Mộ Vũ, nhỏ tiếng nói: "Mộ Vũ, hai hàng này để lại cho bọn chị, nếu không giải được một vòng, thì em hẵng giải."

"Trần Khải Kiệt, Tiểu Tả, Tô Cẩn, ba người đoán hai câu đố bên phải. Lấy đèn không cần dùng não, thì hãy suy nghĩ tới đáp án câu đố, chỉ dựa vào Mộ Vũ thì không kịp." Hiện tại lấy an toàn làm đầu, bọn họ không tham gia mở đề, nếu không gặp phải tình huống đặc biệt, không biết hệ thống sẽ dùng chiêu gì để hãm hại bọn họ. Hiện tại Thẩm Thanh Thu hoài nghi trả lời sai cũng sẽ bị phạt, nghĩ tới đây trái tim Thẩm Thanh Thu trầm xuống, trước đó Tô Cẩn đã đoán sai một đề.

Nghĩ tới điều này, Thẩm Thanh Thu nhìn nén hương, phát hiện ánh lửa trên hương lúc sáng lúc tối, tuy không rõ ràng, nhưng mỗi lần sáng lên, tốc độ cháy sẽ nhanh hơn.

Ánh mắt Thẩm Thanh Thu lạnh lẽo, đồng thời trong lúc lấy đề, cô rút ra hương sừng tê giác rút được trước đó, sau khi châm lên liền thổi khẽ. Hương sừng tê giác lan tràn trong không khí, Thẩm Thanh Thu nhanh chóng nhìn thấy có hai tiểu quỷ ăn mặc rách rưới đứng hai bên hương. Thịt trên khuôn mặt chúng đều đã rụng xuống, lộ ra kẽ răng và răng khuyết, đứng quanh thổi hương.

Lúc này không chỉ có Thẩm Thanh Thu, nhóm Tô Cẩn và Trần Khải Kiệt cũng nhìn thấy, lập tức run rẩy, bị dọa tới nỗi suýt chút nữa hét lên. Tiếng thất thanh của bọn họ ngừng lại, Thẩm Thanh Thu giơ tay cản lại, sau đó chuyển bước quỷ không biết thần không hay đi tới trước mặt hai tiểu quỷ kia. Cô ấy ra tay cực nhanh, tay phải tay trái xách lấy cổ áo chúng, hung hăng đập vào nhau.

Sau tiếng va chạm nặng nề này, là tiếng kêu thảm thiết của hai con quỷ truyền tới, lúc này Thẩm Thanh Thu đã đụng gãy mấy chiếc răng cửa sót lại của chúng. Cũng vào lúc này, người giấy đứng trên phố đồng loạt quay đầu lại nhìn Thẩm Thanh Thu, dọa mấy người Trần Khải Kiệt nhanh chóng dừng lại, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Thẩm Thanh Thu cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn tất cả đám người giấy, "Nhìn cái gì mà nhìn, mau làm việc đi." Nói xong cô ấy nhìn tiểu quỷ ra sức vùng vẫy trong tay, lại xách lên đụng thêm lần nữa, liên hoàn đập năm sáu lần. Hai tiểu quỷ bị đụng không ngừng gào thét, cuối cùng oa oa khóc lên, liên tục xua tay.

Người giấy trên đường lại đồng loạt quay đầu nhìn về phía trước, dường như thứ vừa quay lại ban nãy không phải là chúng. Ngay tới mấy người Trần Khải Kiệt cũng bị dọa run, nhanh chóng tiếp tục lấy đèn.

Người giấy cầm nén hương thấy vậy run rẩy lùi sau ba bước, Thẩm Thanh Thu hung ác nói: "Đừng tưởng hiện tại tao không có sức, còn dám giở trò với tao, tao vặt đầu chúng mày xuống." Nói xong, nhìn hai tiểu quỷ trên mặt đất, "Muốn tao tha cho chúng mày thì lấy hoa đăng bên trên xuống cho bọn họ."

"Cảnh cáo, không cho phép NPC tham gia trò chơi của người chơi." Hệ thống tít một tiếng, cảnh cáo nói.

Thẩm Thanh Thu phì cười một tiếng, "Chắc chắn không? Không cho phép NPC tham gia trò chơi của người chơi?"

Sau khi Thẩm Thanh Thu nói xong, hệ thống câm nín. Thế là Thẩm Thanh Thu xách hai tiểu quỷ đi về bên kia.

Tiêu Mộ Vũ ở một bên vô cùng bình tĩnh, nhìn thấy Thẩm Thanh Thu không sao, tiếp tục giải câu đố. Trần Khải Kiệt và Tô Cẩn khiêng Tả Điềm Điềm dốc sức làm việc, không bị phân tán lực chú ý, không chút ảnh hưởng. Mà ba người bọn họ cũng thuận lợi giải quyết được hai câu đố.

"Tao cũng không gây khó dễ, hái xuống mười đèn hoa đăng thì sẽ bỏ qua." Nói xong Thẩm Thanh Thu buông tay, hai tiểu quỷ lập tức rơi nước mắt nước mũi, run rẩy bay lên trên hái hoa đăng xuống cho nhóm Tả Điềm Điềm.

Chỉ là dáng vẻ của chúng quá thê thảm, Tả Điềm Điềm chỉ dám quay đầu đi không dám nhìn thẳng. Trong lòng ba người phục sát đất đội phó, trong phó bản này Thẩm Thanh Thu rất yếu ớt, bọn họ thực sự tưởng rằng lần này cô ấy sẽ ngoan ngoãn hơn một chút, nào biết phong độ là nhất thời đẳng cấp mới là mãi mãi.

Rất nhanh sau đó, đèn tiểu quỷ lấy xuống đều được đưa tới, trong đó liên tiếp xuất hiện hai câu đố đặc biệt, lại là thời gian đếm ngược. Thẩm Thanh Thu chỉ có thể quyết đoán chọn một, nói: "Cái này để chị."

Đề trong tay Thẩm Thanh Thu có 10 giây đếm ngược, bên trên vẽ hai hình chữ nhật với ba ô, ba ô trong hình chữ nhật đầu tiên có ba chữ, lần lượt là: Biên, dũng, thông. Ba ô trong hình thứ hai, phía trước viết hai chữ: Mục, phu, ô thứ ba để trắng. Đề bài yêu cầu tìm quy luật điền chữ thứ ba.

Đề bài có loại hình quen thuộc, nhưng Thẩm Thanh Thu không cảm thấy đây là đang giải đố. Nhìn chữ tìm quy luật, hệ thống rách nát này đang kiểm tra năng lực hành chính nhân sự chăng? Nhìn thấy đồng hồ đếm ngược không ngừng chuyển động, Thẩm Thanh Thu không hề chớp mắt nhìn chằm chằm câu đố, nhưng ánh mắt lại trống rỗng.

Tiêu Mộ Vũ ở một bên trầm mặt cũng đang nhìn câu đố trong tay Thẩm Thanh Thu, kiểu đề bài trong tay Tiêu Mộ Vũ khác với Thẩm Thanh Thu, chỉ là một câu đố nghiêm túc, "Thiện Hiểu Thiên" (Tìm tục ngữ năm chữ).

Hai đề đều có 10 giây đếm ngược, chớp mắt một cái chỉ còn lại 5 giây. Tâm tư của ba người vẫn đang ra sức hái hoa đăng cũng đã bay lên, Tả Điềm Điềm vừa chạy vừa lẩm nhẩm, "Thiện Hiểu Thiên, sao lại suy ra tục ngữ từ người này chứ, không nên là tên người mới đúng."

Thời gian chỉ còn lại 3 giây, 3, 2... Tiêu Mộ Vũ lại chuyên tâm lắng nghe câu nói của Tả Điềm Điềm, không phải tên người, vậy chỉ có thể là "Đơn hiểu thiên".

Một giây cuối cùng trước khi kết thúc, Tiêu Mộ Vũ buột miệng: "Nhân sinh địa bất thục." Mà Thẩm Thanh Thu nhanh chóng nói: "Tù trong tù đồ (kẻ tù tội)."

Hai người trả lời xong liền quay sang nhìn nhau, lại nhìn câu đố rồi bật cười, không cần nói nhiều, cả hai đều rất rõ câu trả lời của đối phương là đúng. Cho nên thậm chí Tiêu Mộ Vũ không dừng lại một giây, tiếp tục giải câu tiếp theo. Cho dù có thông minh tới đâu, đầu óc hoạt động cường độ cao sẽ vô cùng mất sức. Trên trán Tiêu Mộ Vũ đã rịn ra một lớp mồ hôi dày.

Thẩm Thanh Thu đau lòng vô cùng nhưng lại bất lực, nhíu mày tiếp tục đọc đề tiếp theo, "Thân tàn tâm không tàn", tuy Thẩm Thanh Thu không giải được nhiều câu, nhưng với năng lực ghi nhớ xuất chúng của mình, chỉ cần nhìn qua, Thẩm Thanh Thu sẽ ghi nhớ đề bài Tiêu Mộ Vũ đã giải, lúc chạy trên đường còn nghiền ngẫm cách giải của Tiêu Mộ Vũ. Đoán câu đố đèn đặc biệt là đoán chữ, chỉ cần có kĩ xảo và phương pháp, sau khi quen thuộc, độ khó sẽ giảm đi rất nhiều.

Tả Điềm Điềm, Tô Cẩn và Trần Khải Kiệt nắm bắt được chút bí quyết, còn bắt đầu giải một vài câu đố độ khó thấp. Đương nhiên Thẩm Thanh Thu không ngoại lệ, thế là rất nhẹ nhàng trả lời đáp án cho câu đố này, "Tức."

Mà hai người trả lời xong một lượt, hệ thống không cam tâm tình nguyện đưa ra thông báo, "Chúc mừng người chơi Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu thành công giải câu đố đặc biệt, thời gian kéo dài thêm 30 giây, số lượng câu đố Thẩm Thanh Thu phải giải giảm 2 đề." Cũng có thể nói là tổng cộng 75 đề mà chỉ còn lại 73.

Nguy hiểm và lợi ích cùng tồn tại, tuy vòng chơi này vô cùng nguy hiểm kích thích, nhưng trả lời đúng cũng không tệ.

Sau khi hai tiểu quỷ hoàn thành nhiệm vụ, liền chạy mất tăm mất tích. Nén hương phía trước chỉ còn không tới một đốt ngón tay. Hoa đăng ở độ cao một người có thể chạm vào đã được lấy xuống hết, còn lại đều được treo trên cao.

Thẩm Thanh Thu nhìn hoa đăng bên trên, nhỏ tiếng nói: "Hoa đăng còn lại đã không đơn giản nữa, Trần Khải Kiệt, Tiểu Tả, Tô Cẩn, nên bứt tốc rồi." Nói xong Thẩm Thanh Thu lấy thẻ Chân trái giẫm chân phải ra, sau khi kích hoạt, lập tức nhảy lên, hai chân đạp lên nhau giậm mấy cái, cả cơ thể bay thẳng lên như cơn lốc, bay lên độ cao gần hai trượng.

Vì lần đầu sử dụng, Thẩm Thanh Thu còn có chút xa lạ, vừa dừng lại trực tiếp ngã xuống, dọa Tô Cẩn hô lên: "Đội phó!"

Thẩm Thanh Thu vội vàng ổn định cơ thể, nhanh chóng nói: "Mộ Vũ, chị không sao, đừng phân tâm." Tiêu Mộ Vũ bên kia đã đứng dậy đi một bước lại mạnh mẽ dừng lại, quay về tiếp tục mở câu đố.

Hoa đăng bị Thẩm Thanh Thu ném ra sau, những ngọn lửa yên lặng hướng lên, rõ ràng có lửa nhưng không có nhiệt độ, hoa đăng có đốt cũng không cháy, chỉ tỏa ra ánh sáng u ám, chất thành một núi sau lưng Tiêu Mộ Vũ.

Thẩm Thanh Thu lập tức nhảy lên lần nữa, cô ấy cực kì có thiên phú trên phương diện này, nhanh chóng có thể khống chế độ cao, thậm chí dáng vẻ thực sự giống tiên nữ trong phim truyền hình, nhẹ nhàng bay qua bay lại. Một thân đồ đỏ nhảy múa, sau đó đáp xuống bên cạnh Tiêu Mộ Vũ, áo quần phấp phới như tiên như mộng.

Thẩm Thanh Thu lúc này vẫn còn mặc hỷ phục, cơ thể cao ráo mảnh mai, cứ như thế nhẹ nhàng đáp xuống, nếu gạt đi đám người giấy kì quái sau lưng, đây sẽ là hoa đăng rợp trời, tươi đẹp lòng người khó mà diễn tả. Ba người Trần Khải Kiệt đều ngớ ra, ngẩn ngơ nói: "Đội phó giống tiên nữ ghê."

Thẩm Thanh Thu đưa đèn cho Tiêu Mộ Vũ, cười với cô, mang theo mấy phần đắc ý cùng mấy phần nồng nàn, thật sự khiến Tiêu Mộ Vũ rung động khó lòng khống chế. Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra mấy giây mới nhận lấy hoa đăng, cúi đầu xuống, không định nhìn Thẩm Thanh Thu nữa.

Tuy Thẩm Thanh Thu hụt hẫng, nhưng biết chừng mực, quay người lại tiếp tục bay lên không trung, trong tiếng gió cô ấy nghe thấy Tiêu Mộ Vũ nói: "Chị đừng làm rối lòng."

...

Chú thích:

1. 存心不善,有口难言 – Có tâm bất thiện, có miệng khó nói

Chữ á (亚) thêm bộ tâm (心) sẽ thành ác (恶), thêm bộ khẩu sẽ thành câm (哑)

2. 下是在上边,上是在下边,不是在上边, 生就在下边 – Hạ thì ở trên, thượng thì ở dưới, bất thì ở trên, sinh thì ở dưới

下 (thượng) – 上 (hạ) – 不 (bất) – 生 (sinh) ứng với trên – dưới – trên – dưới là chữ nhất (一)

3. 窥视六国 – Dòm ngó Lục quốc

Dòm ngó Lục quốc ở đây chỉ nhà Tần nhòm ngó tới sáu nước Hàn – Ngụy – Sở – Tề – Triệu – Yên.

Danh nhân họ Tần thời Tống là Tần Quan. Tần Quan là một trong "bốn học sĩ Tô môn"(bốn học trò của Tô Thức)

4. 四山纵横,两日绸缪,富由它起脚,累由它打头 - Tung hoành bốn bể, lưỡng nhật vấn vương, phú do nó nhấc chân, lũy do nó dẫn đầu

Tung là chỉ nét sổ ngang (一), hoành chỉ nét sổ dọc (丨)

Chữ điền (田) chia thành hai chữ nhật (日)

Bộ thủ cuối cùng của chữ phú (富) là điền (田)

Bộ thủ đầu tiên của chữ lũy (累) cũng là điền (田)

5. 零,骰,豆,珑,尘,安,子,作,碾,成,泥,落 – Linh, đầu, đậu, lung, trần, an, tử, tác, niển, thành, ni, lạc

Đáp án chính xác là 零落成泥碾作尘 – Linh lạc hành ni niễn tác trần (Héo rụng thành bùn, tan ra bụi). Đây là câu thơ trong bài "Bốc toán tử - Vịnh Mai" của Lục Du

6. 边,勇,通 – Biên, dũng, thông: Ba chữ này lấy chữ dũng (勇) ở giữa chia thành 2 chữ dũng (甬) và lực (力) kết hợp cùng bộ sước (辶) thành biên (边) và thông (通)

目,夫,? – Mục, phu, ?: Cũng tương tự, lấy chữ phu (夫) ở giữa chia thành hai chữ nhị (二) và nhân (人)。

Chữ nhị (二) kết hợp với chữ khẩu (口) thành chữ mục (目), vì thế chữ nhân (人) cũng sẽ kết hợp với chữ khẩu (口) thành chữ tù (囚)

7. 单晓天 – Thiện Hiểu Thiên/ Đơn hiểu thiên.

单 ở đây có hai âm đọc là "shàn" (thiện) và "dān" (đan/ đơn), ngoài ra từ này còn có một âm đọc khác là "chán" (thiền), đây là hiện tượng một từ có nhiều âm đọc trong tiếng Trung Quốc, âm đọc khác nhau sẽ mang nghĩa khác nhau.

Thiện Hiểu Thiên: là tên một thư pháp gia đương đại của Trung Quốc.

Đơn hiểu thiên: Người cổ đại thường gọi "Thiên – Địa – Nhân" là "tam tài", vì mệnh là do thiên, nên chúng ta chỉ có thể hiểu được "thiên", còn "địa" và "nhân" thì xa lạ, không quen thuộc.

Đáp án của câu này là "Nhân sinh địa bất thục", hiểu đúng sẽ là "Nhân sinh – địa – bất thục", tương ứng với câu "lạ nước lạ cái" trong tiếng Việt.

8. 身残心不残 – Thân tàn tâm không tàn

Thân (身) tàn sẽ khuyết thiếu nét sổ móc (亅) và nét phẩy (丿) sẽ thành chữ tự (自)

Tâm không tàn tức là thêm chữ tâm (心) sẽ vào dưới chữ tự (自) sẽ thành chữ tức (息)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt