Chương 193 + 194

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 193: Thế giới Thiên Võng 27

Mấy người Trần Khải Kiệt nghe xong mặt mày hiếu kì, đều nhích tới quan sát.

Xác thực thẻ đạo cụ này có tên là "Nếu cảm thấy vui vẻ thì hãy vỗ tay", độ hiếm dưới cấp A trên cấp B, chắc chắn có xác suất rơi trong phó bản liên quan tới hôn lễ, không hiếm gặp.

Đọc tới đây, Trần Khải Kiệt lại thở dài một hơi, quả nhiên là đội trưởng của bọn họ, cảm giác này vô cùng quen thuộc.

"Tôi cũng thực sự nể phục hệ thống này, liệu có phải nó chuẩn bị riêng cho đội trưởng Tiêu một đống thẻ khiến chúng ta có nhận thức mới không? Trước giờ tôi chưa từng nghĩ từ một cấp độ đơn giản như thế, nó có thể cho ra nhiều kết quả khiến người ta dở khóc dở cười như vậy." Trần Khải Kiệt không biết nói thế nào về hệ thống này.

Nhưng tấm thẻ rất rất có ý nghĩa, ở trên cột mô tả vật phẩm, bên trên có viết: Nếu cảm thấy vui vẻ thì hãy vỗ tay, dung tục gọi là vỗ tay. Tấm thẻ này là đạo cụ giải trí, người nắm giữ thẻ có thể gắn kết một người cùng tham gia trò chơi vỗ tay vui vẻ, cho dù là người lạ, bạn tốt, hay là tình nhân cũng có thể chơi, đương nhiên tình nhân chơi với nhau sẽ càng vui vẻ.

Ấn đường Tiêu Mộ Vũ càng đọc càng nhíu chặt, mãi tới khi đọc được tình nhân chơi với nhau sẽ càng vui vẻ, vành tai vô thức đỏ lên, đồng thời không nhịn được ngẩng mắt nhìn Thẩm Thanh Thu.

Chỉ là khi ánh mắt mới chạm vào ánh mắt có chút ngẩn ngơ của Thẩm Thanh Thu, lại nhanh chóng giấu đầu lòi đuôi thu về, cố ý bình tĩnh đọc tiếp.

Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ như thế suýt chút nữa cười thành tiếng, mà dòng chữ cuối cùng khiến niềm vui này tăng thêm gấp bội, lại mang theo cảm giác trêu đùa và chọc cười.

Chỉ thấy bên dưới có viết, Tái bút: Đừng nghĩ bậy nghĩ bạ, trò chơi vỗ tay này chỉ là vỗ tay rất bình thường, ai nghĩ xiêu nghĩ vẹo vui lòng tự kiểm điểm bản thân. Sau khi gắn kết, chỉ cần người nắm giữ thẻ vỗ tay, sẽ có xác suất nhất định hoán đổi vị trí với người được gắn kết, chú ý khoảng cách giữa hai người không vượt quá 15 mét. Còn về tình nhân với nhau càng vui hơn, là vì cùng với độ thân thiết và độ ăn ý giữa đôi bên tăng cao, tỉ lệ hoán đổi thành công sẽ cao hơn, cụ thể sử dụng thế nào, vui lòng tự nghiên cứu, cho nên kiến nghị đừng sáng nắng chiều mưa, gắn kết một người là tốt nhất. Thời gian sử dụng: 15 phút. Thời gian làm mới: 12 giờ đồng hồ. Dù sao vỗ tay phải tiết chế.

Tuy trước đó là hai người nghĩ sai, nhưng câu nói cuối cùng, cứ cảm giác có chút thô tục, cố ý dẫn dắt bọn họ vào con đường tà môn ngoại đạo.

Nhóm Tô Cẩn xấu hổ cúi đầu, nhìn một cái rồi lập tức tản đi, chỉ lưu lại Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu vô cùng câm nín.

Nhưng thực ra Thẩm Thanh Thu rất vui, có thể hoán đổi vị trí với Tiêu Mộ Vũ, đây là chuyện Thẩm Thanh Thu cầu mà chẳng được. Dù sao sẽ có lúc có tình huống đột biến, có cái này cô ấy có thể thay Tiêu Mộ Vũ ngăn chặn thương tích bất kì lúc nào.

Thế là Thẩm Thanh Thu khẽ cười nói: "Chúng ta quay về sẽ cẩn thận nghiên cứu xem nên vỗ tay thế nào, khụ... là nghiên cứu 'Nếu cảm thấy vui vẻ thì hãy vỗ tay', lúc quan trọng không những có thể bảo vệ em, còn có thể đánh úp."

Tuy Thẩm Thanh Thu cũng có chút xấu hổ, nhưng vẫn rất muốn trêu đùa Tiêu Mộ Vũ. Quả nhiên Tiêu Mộ Vũ đỏ ửng mặt, liếc sang một cái, muốn nói còn ngại, đáng yêu không thể diễn tả.

Nhưng vẻ đáng yêu này không duy trì được lâu, Tiêu Mộ Vũ nghiêm túc thu thẻ lại, tay trái véo Thẩm Thanh Thu một cái không để lại dấu vết.

Thẩm Thanh Thu có chút tủi thân nhìn Tiêu Mộ Vũ, "Chị đâu nói gì sai, lẽ nào em không định gắn kết với chị sao?"

Tiêu Mộ Vũ lườm cô ấy một cái, "Thẻ không quy định bắt buộc phải gắn kết người yêu, em cũng có thể gắn kết nhóm Tô Cẩn, Tiểu Tả." Nhưng mà nói xong, nhìn thấy con ngươi màu xám dường như lấp lánh ánh sao vì vui vẻ của Thẩm Thanh Thu, lập tức xụ mặt ngậm miệng. Cô đang nói gì vậy chứ, đây chẳng phải đang quang minh chính đại thừa nhận Thẩm Thanh Thu là người yêu của cô sao?

Tuy trước giờ Tiêu Mộ Vũ chưa từng cố tình che giấu trước mặt ba người Trần Khải Kiệt, nhưng cũng không đại diện cho việc cô có thể giống Thẩm Thanh Thu, có thể mặt không biến sắc nói ra những lời như Thẩm Thanh Thu là người yêu của bản thân.

Thế là lúc này Tiêu Mộ Vũ không chỉ đỏ tai, má và cổ cũng đỏ ửng, cô nhanh chóng thu thẻ về, thúc giục Thẩm Thanh Thu, "Chúng ta phải nhanh chóng quay về, mau rút đi."

Nhìn Thẩm Thanh Thu như thể được nước lấn tới, nhưng trước giờ rất có chừng mực, thấy trêu đùa đủ không thể bắt nạt Tiêu Mộ Vũ được nữa, thế là vội đáp: "Được được, chị rút chị rút."

Thật ra Thẩm Thanh Thu rất muốn quay về sớm một chút, quay về chiếc ổ nhỏ thuộc về hai người, tuy phó bản đã kết thúc, nhưng trong phó bản có rất nhiều chuyện, Thẩm Thanh Thu muốn biết rốt cuộc là thế nào.

Thẩm Thanh Thu nhanh chóng rút một tấm, không chần chừ trực tiếp lật lên, chỉ là sau khi lật lên nhìn một cái, sắc mặt cô ấy liền biến đổi, trực tiếp thu lại, sau đó nhìn mấy người khó hiểu nhìn bản thân, mặt mày không quan tâm nói: "Thẻ lần này rút được rất bình thường, chỉ là thẻ cấp B, không có tác dụng gì cũng không hiếm, tôi tiếp tục rút một trong hai tấm thẻ tổ đội đây."

Nhưng cách nói này rất vô dụng, không ai tin tưởng cách diễn đạt của Thẩm Thanh Thu, chỉ có Tả Điềm Điềm thăm dò hỏi: "Thẻ gì thế? Đội phó cho chúng em nhìn một cái đi mà."

Thẩm Thanh Thu nghe xong hít một hơi, sau đó miệng cười nhưng lòng không cười nhìn Tả Điềm Điềm, cười vô cùng thân thiện thân thiết, "Cô xác định chứ Tiểu Tả, cô thật sự muốn xem chứ?"

Dáng vẻ này giống như miệng nam mô bụng bồ dao găm, Tả Điềm Điềm vội vàng lắc đầu, "Không... không cần, vẫn nên xem xem lần này đội phó có thể rút được đồ tốt hay không, đội phó cố lên!"

Tô Cẩn nhìn dáng vẻ sợ sệt tới nỗi nói năng cũng ấp úng của Tả Điềm Điềm, không nhịn được cười lên, chọc Tả Điềm Điềm trách móc nhìn cô nàng, bĩu môi ra.

Tả Điềm Điềm nhỏ tiếng làu bàu, "Đừng nói chị không hiếu kì."

Tô Cẩn gật đầu, "Hiếu kì, nhưng chị sợ."

Hai người nhỏ tiếng lầm rầm, còn Tiêu Mộ Vũ lại không nói một lời, chỉ chăm chú nhìn Thẩm Thanh Thu, cũng không nhìn ra đang nghĩ gì qua ánh mắt, điều này khiến Thẩm Thanh Thu có chút chột dạ lại có chút bất an.

"Vậy chị rút tiếp nhé?" Thẩm Thanh Thu thăm dò hỏi.

Tiêu Mộ Vũ gật đầu, "Ừm." Câu trả lời nhanh nhẹn dứt khoát, bình tĩnh không gợn sóng.

Đợi tới khi Thẩm Thanh Thu quay đầu, trong mắt Tiêu Mộ Vũ mới có ý cười.

Ban nãy biểu cảm khi nhìn thấy thẻ rút được của Thẩm Thanh Thu đều lọt hết vào trong mắt Tiêu Mộ Vũ, tuy sắc mặt Thẩm Thanh Thu biến đổi trong giây lát, biểu cảm vô cùng kì quái, nhưng cảm xúc bên trong không ngưng trệ cũng không kinh ngạc, ngược lại giống như không thể tin nổi, sau đó lại đen mặt, nhìn có vẻ vừa phiền muộn vừa bối rối. Mà chỉ cần không phải thẻ đạo cụ quái dị, Tiêu Mộ Vũ cũng không lo lắng.

Hơn nữa hành động kia của Thẩm Thanh Thu, rõ ràng là không muốn bị nhóm Trần Khải Kiệt biết đó là thẻ gì, ngay cả cô cũng giấu, xem ra là nội dung rất mất mặt. Nhưng nội dung thẻ là do hệ thống cài đặt, cho dù xấu hổ tới đâu cũng không liên quan tới Thẩm Thanh Thu, trừ phi tấm thẻ này thực sự có liên quan.

Tiêu Mộ Vũ nghĩ xong, Thẩm Thanh Thu bên kia đã rút xong lần hai, lần này thứ rút được vẫn khiến Thẩm Thanh Thu đen mặt, cô ấy bức bối nhìn Tiêu Mộ Vũ, "Có phải em và hệ thống phỉ nhổ chị không, sao thẻ rút được lại cứ nhằm vào chị thế?"

Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, sau đó nhìn thẻ, lập tức cười lên, chỉ thấy bên trên tấm thẻ trong tay Thẩm Thanh Thu viết: Kẻ ăn tàn phá hại.

Độ hiếm: ?, mỗi phó bản đều có xác suất rơi.

Mô tả vật phẩm: Từ tên và độ hiếm có thể nhận ra, tấm thẻ này chính là đốt tiền. Một kẻ ăn tàn phá hại, tinh túy chính là ra sức tiêu tiền tới phá sản, mà có tiền chính là ông bố bên B. Mỗi lần sử dụng thẻ Kẻ ăn tàn phá hại, tiêu hao 200000 tiền vàng, có thể cài đặt lại thời gian làm mới một tấm thẻ của thành viên trong đội. Tục ngữ có câu, có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, cho nên kẻ ăn tàn phá hại không có thời gian làm mới. Tái bút: Vì để tránh gây rối trật tự, tiền vàng nhất định phải tới từ phó bản.

Không thể không nói, tuy đắt tới khó tin, nhưng nếu gặp phó bản có độ ỷ lại cao vào thẻ đạo cụ, việc cài đặt này chính là thời khắc thay đổi vận mệnh, đặc biệt là có một số thẻ tương đối trái lẽ thường, tuy Kẻ ăn tài phá hại này đốt tiền, nhưng cũng không tệ.

"Cái này không thể trách em, hơn nữa em lại cảm thấy Kẻ ăn tàn phá hại này giống với một người ăn tàn phá hại nào đó, ăn tàn phá hại cỡ nào cũng được, em bằng lòng nuôi." Tiêu Mộ Vũ nhẹ bẫng nói, tuy cố ý không nhìn Thẩm Thanh Thu, nhưng lập tức khiến bụng tức anh ách của Thẩm Thanh Thu ngừng lại.

Tả Điềm Điềm cảm thấy răng mình gãy rồi, Trần Khải Kiệt rút lần cuối cùng, tấm thẻ rút được lần hai rất bình thường, là một chiếc la bàn cấp A.

La bàn không để chỉ đông tây nam bắc, hơn nữa sau khi kích hoạt có thể liên tục chỉ về vị trí ban đầu, cũng coi như rất có tác dụng, nếu gặp phải mê cung hay quỷ đả tường, có thể dùng để giải quyết.

Sau khi rút xong, Tiêu Mộ Vũ nhìn về phía Sĩ, chỉ sang màn hình lớn bên cạnh, "Màn hình này được cài đặt ở đây là có ý gì?"

Sĩ mỉm cười, nhìn tổ đội bên trên màn hình, dịu giọng nói: "Hi vọng và hiện thực. Có nhiều tổ đội bước được tới cửa ải này như thế, là hi vọng, có tổ đội vượt ải là hi vọng, nhưng hơn 50 triệu người vượt ải, chỉ có một vài người có thể tới được đây, hơn nữa lại có nhiều người thất bại như thế, đây chính là hiện thực."

"Con người không thể không có hi vọng, nhưng cũng không thể không để ý tới hiện thực. Chúc mừng các vị trở thành hi vọng, thời gian bắt đầu phó bản tiếp theo là 3 năm sau. Cùng một quy định, các vị cũng có thể vượt ải trước thời hạn, nếu quyết định xong thì cầm cái này gọi tên tôi ba lần, tôi sẽ đi đón các vị. Chúc cuộc sống của các vị vui vẻ, lần sau gặp." Trong hai mắt Sĩ có ý cười, âm thanh ôn hòa, đưa cho Tiêu Mộ Vũ một bông hoa cát cánh được ướp khô, gật đầu với Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ cũng gật đầu, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút kì quái, cô luôn có cảm giác có gì đó bất thường, nhưng muốn nắm bắt cụ thể lại rất mơ hồ.

Cảm giác kì quái này kéo dài tới tận khi Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu quay về căn hộ thuê của hai người, Tiêu Mộ Vũ mới tạm thời gác lại.

Nữ quỷ Đồng Lâm trong nhà nhanh chóng ra đón hai người, đại khái làm quỷ lâu rồi, Đồng Lâm di chuyển đều là bay. Hai người vừa mở cửa, nữ quỷ với một thân váy đỏ bay từ phòng khách tới cửa như u hồn, trên khuôn mặt trắng bệch lộ ra ý cười, "Hai người về rồi."

Hai người giật nảy mình, sau khi hoàn hồn lại Thẩm Thanh Thu một lời khó nói hết: "Cô đi đường tử tế đi, tôi còn tưởng mình ra khỏi phó bản còn gặp quỷ đây này."

Nói xong bên cạnh truyền tới một tiếng cười nhỏ, Thẩm Thanh Thu còn chưa nói gì, Đồng Lâm đã nghiêm túc nói: "Nhưng tôi chính là quỷ mà, xác thực là cô gặp quỷ rồi."

Thẩm Thanh Thu: ...

Tiêu Mộ Vũ khom lưng lấy ra hai đôi dép lê ở tủ trước cửa, ý cười trên mặt không giảm, đặt dép trước mặt Thẩm Thanh Thu. Nhìn dáng vẻ bức bối của Thẩm Thanh Thu, vẫn cảm thấy buồn cười, thế là mím môi, khóe miệng lại run lên đôi cái.

Thẩm Thanh Thu nhìn hành động ân cần của Tiêu Mộ Vũ, trong lòng thỏa mãn vô cùng, nhưng mồm miệng vẫn oán thán: "Em còn cười được, còn không quản sính lễ của em đi."

Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, hiểu ý, không nhanh không vội nói: "Chủ nào tớ nấy, sính lễ chị tặng không quản tốt lại còn trách em."

Thẩm Thanh Thu lườm Đồng Lâm, nhướng mày nói: "Được rồi, chúng tôi về rồi, cô trông nhà cũng mệt rồi, đi nghỉ đi. Còn nữa, sửa lại thói quen của cô đi, đi lại chân phải chạm đất, nghe rõ chưa?"

Đồng Lâm nhìn chân mình, hoang mang gật đầu, dùng chân nhiều sẽ mệt. Nhưng nỗi sợ của nó với Thẩm Thanh Thu thực sự như được khắc vào trong xương, ban đầu bản thân bị ma quỷ nhập thân, nên mới dám động thổ trên đầu Thái Tuế, nhớ lại đêm đó, nó đã hối hận muốn chết, dọa chết quỷ rồi.

Đồng Lâm rất thức thời, sau khi biến thành thẻ liền chui vào ô tủ rượu, còn tự động lật mặt, đảm bảo sẽ không nhìn thấy những chuyện không nên nhìn gì đó, rồi yên tĩnh lại.

Mà Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ không hề cảm nhận được bản thân đang khiêu khích cô ấy, tiến mấy bước về phía trước, ôm lấy eo Tiêu Mộ Vũ từ sau lưng, gác cằm lên vai Tiêu Mộ Vũ, vui vẻ nói: "Em thừa nhận chị là bạn đời của em, lại thừa nhận nó là sính lễ chị tặng em, cho nên Mộ Vũ, em ngầm thừa nhận rồi, chúng ta tiến thêm một bước so với tình nhân rồi đúng không?"

Tiêu Mộ Vũ rũ mắt, che đi nụ cười bên trong, nhưng độ trong trên khóe môi lại làm lộ tâm trạng của cô, "Sợ là trên đời này chỉ có chị lấy quỷ làm sính lễ, nhưng em từng nói, nếu chị thật sự làm như thế, đại khái sẽ phải độc thân cả đời, vì trên đời này cũng không có người phụ nữ nào thích sính lễ là nữ quỷ."

Thẩm Thanh Thu nhỏ tiếng cười lên, âm thanh vui tai lại ma mị, cô ấy ôm lấy Tiêu Mộ Vũ lắc qua lắc lại, dùng âm mũi nỉ non: "Đổi lại nhé, chị lấy bản thân làm sính lễ, em có thích không?"

Ý cười của Tiêu Mộ Vũ lập tức ngưng trệ, đôi môi mím chặt, ngay cả hô hấp cũng đè nén, rất lâu sau mới tìm được giọng nói của bản thân, "Cũng không ai lấy bản thân làm sính lễ."

"Chị mặc kệ người khác thế nào, chị chỉ hỏi em, có cần chị không?"

Chương 194: Thế giới Thiên Võng 28

Tiêu Mộ Vũ cảm thấy đầu óc lại bắt đầu không nghe theo điều khiển, Thẩm Thanh Thu gần như đang thì thầm bên tai cô nói ra những lời như có cần cô ấy hay không, khiến nhiệt độ cơ thể của Tiêu Mộ Vũ lập tức tăng cao.

Tiêu Mộ Vũ hít một hơi cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, nhưng trên thực tế, khi đối diện với Thẩm Thanh Thu, sự bình tĩnh của cô sớm đã bị đánh bại. Phó bản này quá mức kích thích, lại có sự thực thấp thoáng luẩn quẩn trong lòng kia, khiến Tiêu Mộ Vũ không cách nào bình tĩnh bảo vệ Thẩm Thanh Thu, trước đó Thẩm Thanh Thu còn trêu cô đừng hối hận, cô thật sự hối hận rồi.

Cho dù chân tướng có ra sao, sự thật có thế nào, Tiêu Mộ Vũ chỉ biết cô không cho phép bản thân lãng phí mỗi giây mỗi phút ở bên Thẩm Thanh Thu.

Đầu óc Tiêu Mộ Vũ hỗn loạn suy nghĩ, tới nỗi cô không kịp hồi đáp lại Thẩm Thanh Thu, sau đó lại cảm nhận được Thẩm Thanh Thu buông mình ra.

Không đợi Tiêu Mộ Vũ kịp phản ứng, Thẩm Thanh Thu nhích người tiến về phía trước, đẩy cô ấn lên tường, hơi thở gấp gáp âm thanh trầm khàn, "Chị đã cho em hai cơ hội rồi, nếu em không biết nắm bắt, chị sẽ không cho nữa, tới lúc đó em không được nói chị bắt nạt em."

Tiêu Mộ Vũ ngẩng mắt nhìn Thẩm Thanh Thu, con ngươi chầm chậm sâu lại, dường như không hề cảm thấy hoảng hốt vì động tác giam cầm của Thẩm Thanh Thu, thậm chí còn nở nụ cười trên mặt. Trái tim nóng bỏng của Tiêu Mộ Vũ chầm chậm cuộn trào, nỉ non: "Ban nãy còn hỏi em có muốn chị không, bây giờ lại nói không cho nữa, sao lại có thể thay đổi nhanh vậy chứ?"

Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, nhưng lần này Tiêu Mộ Vũ rất quyết đoán, dính sát người tới, ngậm lấy cánh môi khẽ hé ra của Thẩm Thanh Thu, sau đó đưa đầu lưỡi vào sâu, hôn lấy Thẩm Thanh Thu.

Cơ thể Thẩm Thanh Thu co chặt, sau đó nhiệt trình trào lên, cô ấy giữ lấy tay trái của Tiêu Mộ Vũ, giơ lên cao rồi đè lên bên tai mình, nhiệt tình đáp lại.

Trong phòng chỉ có hai người và một nữ quỷ đã bịt tai không nghe, thế là tất cả âm thanh đều đến từ Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ, tiếng động sột soạt, tiếng nỉ non ám muội, khiến căn nhà để trống lâu ngày nhanh chóng bị hơi nóng lấp đầy.

Lúc này sự tồn tại của quần áo chỉ làm cản trở hơi nóng, rất nhanh sau đó hai đôi chân trần trắng trẻo mảnh mai giẫm lên quần áo rơi xuống đất, đường cong xinh đẹp khác biệt nhưng đều thu hút ánh nhìn.

Thường ngày âm thanh của Tiêu Mộ Vũ như tiếng nước, trong vẻ trong trẻo toát lên hơi lạnh, nhưng lúc này chút lạnh lẽo này triệt để hòa tan, trong trẻo biến thành dinh dính nóng bỏng, "Về phòng."

Thế là hai người bước đi trên sàn nhà, một tiến một lùi, tiến vào phòng ngủ của Tiêu Mộ Vũ bằng những bước chân hỗn loạn, cửa nhà tắm bị mở ra, tiếng nước rào rào chảy xuống, nhưng vẫn không che lấp được tiếng yêu cuộn trào.

Lần này Tiêu Mộ Vũ không rút lui, dùng lời của chính bản thân mà nói, nếu tiếp tục dừng lại, Tiêu Mộ Vũ cũng hoài nghi bản thân yếu kém trên phương diện sinh lí, mà trên thực tế, Thẩm Thanh Thu được đích thân nếm thử, nhìn Tiêu Mộ Vũ lạnh lùng lại ngoài lạnh trong nóng, nhưng xác thực rất được.

Hai người trong phòng tắm đã không nhịn được làm một lần, vốn dĩ tưởng rằng lần đầu tiên có thể sẽ trúc trắc, nhưng tất cả tiến triển vô cùng thuận lợi, khi chuyển chiến trường lên giường, Thẩm Thanh Thu vẫn chưa phản ứng lại.

Vốn dĩ chỉ muốn khơi gợi Tiêu Mộ Vũ, nhưng lúc này cô ấy thật sự triệt để bị Tiêu Mộ Vũ nắm trong lòng bàn tay, ngoại trừ thừa nhận, Thẩm Thanh Thu đã không còn quá nhiều suy nghĩ dư thừa.

Khi tầm nhìn mất đi tiêu cự, chút kiêu ngạo cuối cùng còn tồn tại của Thẩm Thanh Thu cũng triệt để bị gạt bỏ. Sau đó tư duy càng ngày càng hỗn loạn, cô ấy hoang mang cảm thấy đây không phải là lần đầu tiên giữa hai người, dường như bản thân và Tiêu Mộ Vũ đã từng si mê quấn lấy nhau như thế này rất nhiều lần.

Nơi nào yêu thích nhất, nơi nào thoải mái nhất, không cần Thẩm Thanh Thu phải nói, Tiêu Mộ Vũ luôn có thể nắm bắt chuẩn xác, sau đó khiến Thẩm Thanh Thu cảm giác bản thân triệt để bị nghiền vụn.

Ngoài phòng trời đã tối lại từ lâu, nhưng dường như Tiêu Mộ Vũ không biết mệt mỏi, ước gì có thể hòa tan Thẩm Thanh Thu vào trong cơ thể mình. Thẩm Thanh Thu cảm thấy bản thân có chút không chống đỡ nổi, cuối cùng không quan tâm tới chút kiêu ngạo của bản thân, lên tiếng xin tha.

"Mộ Vũ... đủ... đủ rồi."

Hai tay Thẩm Thanh Thu ôm lấy cổ Tiêu Mộ Vũ, nhìn vào mắt Tiêu Mộ Vũ, lúc này trong con ngươi đen láy nổi lên màu đỏ, khát vọng và đau thương nóng bỏng bên trong đan xen lấy nhau khiến Tiêu Mộ Vũ giống như con thiêu thân lao vào biển lửa, không chịu buông tha cho cô ấy.

Thẩm Thanh Thu đột nhiên cảm nhận được Tiêu Mộ Vũ lúc này đang buồn bã, nhận thức này khiến cô ấy tỉnh táo hơn một chút, "Mộ Vũ, em... sao... thế?"

Tiêu Mộ Vũ ngừng lại nhìn Thẩm Thanh Thu, trong mắt lan tràn sương mù không thể khống chế. Cúi đầu đè lên trán Thẩm Thanh Thu, âm thanh có chút khàn khàn nghẹn ngào nói: "Em... em không biết, rõ ràng em rất vui, nhưng em lại cảm thấy trái tim mình vô cùng buồn bã, em xin lỗi, em không nên vào lúc này..."

Rõ ràng vào thời điểm này, loại cảm xúc kì quái kia rất không tôn trọng Thẩm Thanh Thu, nhưng Tiêu Mộ Vũ lại không khống chế được.

Trong mắt Tiêu Mộ Vũ gần như sắp rơi nước mắt, đuôi mắt đỏ ửng, không rõ là buồn hay vì kích thích ban nãy, nhưng dáng vẻ yếu ớt như thế, là dáng vẻ Thẩm Thanh Thu rất ít khi thể hiện cho người khác thấy. Thực ra trên một mức độ nào đó, người này còn có thể nhẫn nhịn hơn bản thân.

Nhưng Thẩm Thanh Thu không trách Tiêu Mộ Vũ, thậm chí cô ấy có thể hiểu được cảm giác buồn bã đột nhiên ập tới ấy, trong lòng cô ấy cũng nhức nhối. Không phải là đau đớn, càng không phải là khó chịu, mà là giống như sau khi xa cách lâu ngày, đột nhiên gặp được người bản thân tìm kiếm đã rất lâu ở một ngã rẽ, vui vẻ khó lòng đè nén. Nhưng lại không nhịn được nóng vành mắt, cô ấy đã chờ đợi quá lâu rồi.

"Chị hiểu tâm trạng của em, em không cần nói, không sao đâu." Thẩm Thanh Thu ôm lấy Tiêu Mộ Vũ, vỗ nhẹ lên vai cô, hai người chầm chậm bình phục khỏi kích thích còn sót lại.

Có Thẩm Thanh Thu ở bên cạnh, Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng hòa hoãn lại, Thẩm Thanh Thu nói cô ấy hiểu tâm trạng của cô, Tiêu Mộ Vũ không biết là an ủi hay Thẩm Thanh Thu biết thật.

Chút buồn bã ấy không phải nguyên nhân gì khác, mà là ban nãy khi Tiêu Mộ Vũ chìm vào trong suy nghĩ khác, loại cảm giác vô cùng ăn ý kia dần dần hóa thành cảm giác quen thuộc không thể diễn tả, thêm một lần nữa Tiêu Mộ Vũ cảm thấy đây không phải là lần đầu tiên bản thân có được Thẩm Thanh Thu như vậy.

Sự nhẫn nhịn của Thẩm Thanh Thu, giọng nói của Thẩm Thanh Thu, dáng vẻ ma mị lại nhiệt tình, câu hồn đoạt phách khiến người ta gặp một lần sẽ không cách nào quên được, những kí ức bị bụi bặm bao phủ lâu ngày dường như lại quay về trong đầu Tiêu Mộ Vũ khi thêm một lần nữa cô thấy được Thẩm Thanh Thu như vậy.

Hai người ôm nhau, khiến trái tim Tiêu Mộ Vũ yên tâm không thể diễn tả, cho dù những suy đoán kia có làm người ta hoảng loạn tới đâu, nhưng lúc này cô chân thực có được Thẩm Thanh Thu, ôm lấy Thẩm Thanh Thu ấm áp mê người, đây đã là những ngày bình yên mà ông trời ban tặng.

Chỉ là sau khi dịu lại, Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu nhắm mắt ngáp ngủ, tất cả những chuyện xảy ra giống như giấc mộng ban nãy lại lập tức trở nên chân thực rõ ràng. Nghĩ tới ban nãy Thẩm Thanh Thu đã xin tha, lại lập tức mặt đỏ tía tai, sau đó cảm giác có chút bất an.

Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu mấy lần, mãi tới khi người đang nhắm mắt mở mắt ra nhìn mình, mặt mày nở nụ cười tươi đẹp nói: "Sao thế?"

Tiêu Mộ Vũ chần chừ, cắn môi, lúc này mới đè lại cảm giác túng quẫn nói: "Ban nãy em có chút mất khống chế, chị vẫn ổn chứ?"

Tuy trong lòng Thẩm Thanh Thu có chút xấu hổ, nhưng so với Tiêu Mộ Vũ, chút xấu hổ ấy rõ ràng không quan trọng tới vậy, đại khái biết Tiêu Mộ Vũ đang nghĩ gì, thế là nhích tới nhìn Tiêu Mộ Vũ, dáng vẻ nghiêm túc: "Em biết lúc chúng ta làm chuyện kia, chị nghĩ gì không?"

Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ trốn tránh, lại không thể không nhìn Thẩm Thanh Thu, mơ hồ nói: "Nghĩ gì?"

Thẩm Thanh Thu lật người, nằm thẳng trên giường, thở dài một hơi, mặt mày thỏa mãn lại tiếc nuối nói: "Thích quá, nếu biết thoải mái như thế, ban đầu chị đã mặc kệ tất cả, lần đầu tiên gặp em chị sẽ lừa em lên giường, ngủ rồi tính tiếp."

Tiêu Mộ Vũ bị những lời phóng khoáng thẳng thừng này của Thẩm Thanh Thu làm chấn động, muốn nói gì đó nhưng bị sặc nước bọt của chính mình, không ngừng sặc sụa.

Thẩm Thanh Thu tươi cười, nhanh chóng thông khí cho Tiêu Mộ Vũ, cười giống như hồ ly trộm được thịt, "Em còn ngại à."

Mặt mày Tiêu Mộ Vũ đỏ dữ dội, không thể diễn tả cảm giác trong lòng là buồn cười hay ảo não, mặt mày bất lực nói: "Thẩm Thanh Thu, chị là con gái sao?"

Thẩm Thanh Thu ngạc nhiên nói: "Chị có phải con gái hay không, không phải em rõ lắm à?"

Cô ấy nhích tới trêu đùa Tiêu Mộ Vũ, Tiêu Mộ Vũ không nhịn được, vội vàng nghiêng đầu đẩy ra, "Không được tới đây, cách xa em chút, mặt dày."

Thẩm Thanh Thu ôm lấy Tiêu Mộ Vũ không chịu rời đi, gác cằm lên xương quai xanh của Tiêu Mộ Vũ, làm ra vẻ rất quan trọng nói: "Những lời chị nói đều là lời thật lòng, chị hối hận lắm."

Vành tai Tiêu Mộ Vũ đỏ ửng, không nói gì thêm, tuy ngoài miệng không chịu thừa nhận, nhưng ban nãy nhìn thấy dáng vẻ kia của Thẩm Thanh Thu, quả thật cô cũng có chút hối hận, được rồi, là rất hối hận.

Sao Thẩm Thanh Thu có thể không nhìn ra bản tính nói ngang lại kiêu ngạo của Tiêu Mộ Vũ, thế là lật người nhích tới, nhỏ tiếng nói: "Để sau này em không hối hận như thế nữa, chúng ta..."

Ánh mắt nóng bỏng cùng ngữ điệu vô thức nhỏ lại, cùng động tác cơ thể, với tâm tư nhạy bén của Tiêu Mộ Vũ liền nhanh chóng hiểu ra Thẩm Thanh Thu có ý gì.

Cô không lên tiếng, rũ mắt không nhìn Thẩm Thanh Thu, nhưng dáng vẻ xấu hổ này lại có chút dung túng, sao Thẩm Thanh Thu có thể không biết Tiêu Mộ Vũ đã đồng ý. Tuy trước giờ quyến rũ Tiêu Mộ Vũ không mềm tay, nhưng không đại diện cho việc cô ấy không muốn Tiêu Mộ Vũ, thế là Thẩm Thanh Thu có được sự đồng ý, hai mắt liền sáng tới dọa người.

Nhịp tim vừa bình phục của Tiêu Mộ Vũ lại càng ngày càng đập nhanh, ánh mắt không nhịn được liếc sang Thẩm Thanh Thu một cái, nhưng Thẩm Thanh Thu chỉ nhìn cô, không hề động đậy.

Thế là Tiêu Mộ Vũ có chút không khống chế được, di chuyển ánh mắt sang, lẩm nhẩm: "Sao... sao chị chỉ nhìn như vậy?"

Vừa nói xong Tiêu Mộ Vũ liền có chút hối hận, nhưng Thẩm Thanh Thu trước giờ thích trêu đùa Tiêu Mộ Vũ lại không bắt lấy điểm yếu của cô, trong đôi mắt kia chứa đựng toàn sự dịu dàng.

Đợi tới khi tất cả dừng lại, đã là hơn 8 giờ tối. Tiêu Mộ Vũ nghiêng người nhìn Thẩm Thanh Thu đã ngủ say, ánh mắt dịu dàng, cúi đầu hôn lên trán Thẩm Thanh Thu, sau đó lặng lẽ vén chăn xuống giường.

Chân giẫm lên mặt đất giống như giẫm lên bông, Tiêu Mộ Vũ mím môi, quay đầu nhìn đầu sỏ tội ác đang ngủ say, muốn tìm quần áo nhưng mới nhớ ra quần áo của hai người đang ở phòng khách.

Mặt mày có chút nóng, Tiêu Mộ Vũ nhẹ chân nhẹ tay mở tủ quần áo thay quần áo sạch, rồi mở cửa phòng.

"Đồng Lâm, bật đèn lên." Khi lên tiếng, Tiêu Mộ Vũ mới phát hiện cổ họng vừa khàn vừa khô, bỗng có chút xấu hổ, nhưng đã không kịp nữa rồi, Đồng Lâm đã bật đèn.

Chân Đồng Lâm vẫn không chạm đất, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ liền vội vàng đặt xuống, ngoan ngoãn đứng đó. Tiêu Mộ Vũ có chút buồn cười, hắng giọng nói: "Không sao, không có mặt cô ấy thì cô cứ thoải mái."

Đồng Lâm thở phào một hơi, lại bay lên, nhưng nó đánh giá trên dưới Tiêu Mộ Vũ, cuối cùng mặt mày ngây thơ không vẩn đục nói: "Lần này hai người lâu ghê, hơn bốn tiếng đồng hồ rồi."

Tiêu Mộ Vũ: ...

Cô không muốn nói chuyện với nữ quỷ thiếu sự nhạy bén này, sau đó lặng lẽ đi vào trong bếp.

Chuyện hôm nay có chút nằm ngoài dự đoán của Tiêu Mộ Vũ, vừa về hai người cũng không nghỉ ngơi, ngược lại lại lao lực một phen, tới nỗi cuối cùng Thẩm Thanh Thu dỗ dành cô, dỗ tới khi bản thân ngủ mất.

Sau khi quay về chưa kịp ăn uống, sau một hồi vận động Tiêu Mộ Vũ đói tới nỗi bụng dính vào lưng, thế là nghĩ có lẽ Thẩm Thanh Thu cũng đói, cho nên định làm chút đồ ăn đơn giản.

Vì phải vào phó bản, nguyên liệu nấu ăn trong nhà không còn nhiều, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ làm chút đồ ăn đơn giản.

Đem hai củ khoai tây còn lại cắt thành sợi rồi mang đi xào, Tiêu Mộ Vũ bật bếp nướng, món bánh kếp phiên bản giản lược.

Lấy bột ngô và bột mì trộn lẫn rồi khuấy đều thành bột loãng, sau khi nhiệt độ bếp nướng thích hợp, liền múc một muôi bột, tản đều ra, đợi tới khi hơi phồng lên liền lật mặt, rất nhanh sau đó một chiếc bánh kếp đã thành hình.

Trứng gà và thịt hun khói trong nhà vừa hay có đất dụng võ, nhưng tiếc là không có rau thơm và bánh rán mỏng, có lẽ không đủ giòn. Tiêu Mộ Vũ đại khái biết khẩu vị của Thẩm Thanh Thu, thích ăn giòn một chút, cho nên cô nướng bánh vàng giòn rồi mới cuộn thịt hun khói, khoai tây sợi và trứng gà. Sau khi cắt thành hai miếng liền bày ra đĩa, nhìn cũng rất phong phú.

Mùi thơm từ nhà bếp thấp thoáng lan tỏa, vừa đặt muôi xuống, đã có người từ phía sau đi tới, là Thẩm Thanh Thu, sau khi tỉnh lại Thẩm Thanh Thu bay tới đây như con bướm, dừng bên cạnh Tiêu Mộ Vũ.

Cô ấy dựa vào Tiêu Mộ Vũ như người không xương, gác cằm lên vai Tiêu Mộ Vũ, mắt vẫn đang nhắm, sống mũi cao động đậy, "Thơm quá, em đang nấu gì ăn thế?"

Âm thanh ma mị của Thẩm Thanh Thu lúc này toát lên vẻ khàn khàn lười biếng sau phen kích thích, rõ ràng những lời nói ra không mang theo ý trêu đùa, nhưng giống như có móc câu, câu lồng ngực Tiêu Mộ Vũ run rẩy.

Yết hầu Tiêu Mộ Vũ động đậy, sau đó ổn định giọng nói: "Trong nhà không có nhiều nguyên liệu, chỉ làm bánh kếp đơn giản thôi, đói rồi đúng không, ăn tạm nhé, ngày mai sẽ nấu đồ ăn ngon cho chị, được không?" Những lời nói ra vô thức mang theo vẻ nuông chiều và dỗ dành, sao Thẩm Thanh Thu có thể nói không được.

Thẩm Thanh Thu mở mắt nhìn bánh kếp trước mặt, tuy đơn giản nhưng thực sự rất thơm, hơn nữa cô ấy thực sự rất đói, cảm giác rất thèm ăn.

"Hôm nay ăn ngon lắm, không hề tạm bợ chút nào, em vất vả rồi." Những lời này cất lên rất dịu dàng lại chân thành, nếu không phải dáng vẻ Thẩm Thanh Thu rất xấu xa, Tiêu Mộ Vũ sẽ tin là thật.

Đưa đĩa cho Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ thúc giục: "Ngậm miệng, mau ăn của chị đi."

"Hung dữ quá, trước đó còn rất dịu dàng với chị cơ mà."

Lại bắt đầu gây rối, Tiêu Mộ Vũ vừa tức và buồn cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt