Chương 213 + 214

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 213: Cố nhân không nên trở về 13

Sự khác thường của hai người khiến mấy người Trần Khải Kiệt đều nhìn lên bàn, lập tức sắc mặt của mọi người đồng loạt biến đổi, Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ nhanh chân đi tới trước bàn, tỉ mỉ quan sát, xác thực chỉ còn lại bốn chiếc chén.

Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, ánh mắt thâm trầm lại lo lắng, "Trưa nay vẫn còn năm chiếc." Vì Thẩm Thanh Thu suy đoán số lượng chén liên quan tới số lượng người, cho nên luôn để ý tới những chiếc chén này, lần cuối cùng cô ấy quan sát số lượng chén là lúc rời đi vào buổi trưa.

Mấy người Tô Cẩn cũng hoang mang hoảng loạn, phó bản này quá lú lẫn, cho nên tất cả mọi người đều thần hồn nát thần tính, mà những chiếc chén rất có khả năng trực tiếp hiển thị cái chết này, lại càng khiến người ta sợ hãi.

"Đúng rồi, cửa nhà chúng ta đều không đóng, có khả năng chén bị người ta lấy đi không?" Tô Cẩn không dám nghĩ tới khả năng khác, vội nói.

Trần Khải Kiệt nghĩ ngợi, lắc đầu, "Nếu mạo hiểm tới trộm chén của người khác, chứng tỏ đối phương hiểu rõ ý nghĩa của những chiếc chén này, nếu đã làm việc đắc tội với người ta như thế, tại sao không làm tới nơi tới chốn, lấy hết chén đi?"

"Trần Khải Kiệt nói rất có lí, nhưng nếu như thế thì chỉ có thể chứng minh, có người nhận được gợi ý, cho nên người đó biết rất quan trọng nhưng chỉ hạn chế, không thể hành động tùy tiện, nếu không tiếp tục chơi thế này, không phải những đội khác sẽ mặc cho người ta xâu xé sao?"

Tiêu Mộ Vũ nói xong, lại quay người nhìn Thẩm Thanh Thu, mây mù giăng kín trên mặt Thẩm Thanh Thu, nhìn vô cùng nặng nề.

Tiêu Mộ Vũ khẽ kéo lấy tay Thẩm Thanh Thu, dịu dàng nói: "Có lúc có thể tin tưởng quy tắc của hệ thống, tuyệt đối sẽ không có người nào chết vì nguyên nhân kì quái, tôi cảm thấy lúc này chúng ta đã khởi động điều kiện tử vong, việc chiếc chén kia biến mất có khả năng là một cảnh báo."

Thẩm Thanh Thu ngẩng mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ, nhỏ tiếng nói: "Đứa bé kia nhìn em, chị đã cảm thấy không ổn, hiện tại không thấy chén đâu chị lo lắng là có điềm."

Tiêu Mộ Vũ lộ ra một nụ cười, nhích tới gần thì thầm thân mật: "Em biết chính là vì em, nếu không ai có thể khiến đội phó của chúng ta lộ ra biểu cảm này chứ."

Tiêu Mộ Vũ không phải người để lộ cảm xúc ra ngoài, rất ít khi biểu hiện quá nhiều hỷ nộ ái ố của bản thân trước mặt người khác, một người kiêu ngạo như thế, càng sẽ không thể hiện bộ mặt dịu dàng mang theo trách móc cho người khác xem.

Lúc này Tiêu Mộ Vũ nói chuyện với Thẩm Thanh Thu như vậy, chính là muốn Thẩm Thanh Thu vui hơn một chút, không cần lo lắng như vậy. Sao Thẩm Thanh Thu có thể không rõ dụng ý của Tiêu Mộ Vũ, trái tim vừa chua vừa mềm, sắc mặt cũng coi như dễ coi hơn một chút.

Mà Tiêu Mộ Vũ lại tiếp tục nói: "Chị luôn sợ em bị nhìn trúng, nhưng tại sao chị lại quên đứa bé gái kì quái chị gặp lúc chiều, em cũng sợ là chị." Nói xong Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, trong lòng cũng không nắm chắc điều gì.

Ba người Trần Khải Kiệt nhìn sang nhau, loại cảm giác đó lại tới rồi, không biết có phải hệ thống quá trắng trợn hay không, nhiều phó bản như thế, một khi xuất hiện nguy hiểm về cơ bản đều là nhắm vào hai người, vô hình trung khiến mấy người Trần Khải Kiệt càng thêm an toàn.

Nhưng tình cảm của năm người đã tới mức này, không ai cảm thấy vui vẻ vì sự an toàn này, chỉ cảm thấy áy náy.

"Đội trưởng Tiêu, chúng em lại không giúp được gì, có chuyện gì chúng em có thể làm không?" Tả Điềm Điềm hỏi.

Tiêu Mộ Vũ cười cười, "Mọi người không xảy ra chuyện gì chính là sự giúp đỡ lớn nhất với chúng tôi, mọi người không cần nghĩ nhiều làm gì. Hiện tại cũng không cần lo lắng quá tới chuyện chén, trong tay chúng ta không có quá nhiều thông tin, nghĩ nhiều thì càng sợ càng hoảng loạn mà thôi."

Thẩm Thanh Thu gật đầu, ánh mắt lướt qua mấy người Trần Khải Kiệt, "Chúng tôi ra ngoài thu được một vài thông tin, cùng nhau thảo luận đi, có lẽ sẽ có tác dụng."

Năm người ngồi ngoài phòng khách, nhìn sắc trời bên ngoài đã triệt để tối hẳn.

"Trước tiên xem giao diện nhiệm vụ đã." Tiêu Mộ Vũ nhắc nhở, mọi người lũ lượt quan sát giao diện của bản thân.

Trên giao diện điều khiển của từng người, nhiệm vụ 1 và nhiệm vụ 4 đã hoàn thành, tìm được nhà của hai chị em gái, cùng với trò chơi trốn tìm vẫn chưa hoàn thành.

"Xem ra hai nhiệm vụ này không phải chúng ta muốn hoàn thành thì có thể hoàn thành." Tiêu Mộ Vũ thở dài một hơi, sau đó bắt đầu kể lại thông tin hai người quan sát được khi ra ngoài.

"Tính tới hiện tại nhiệm vụ trò chơi trốn tìm, chỉ có một vài tin tức Thanh Thu có được khi gặp được đứa bé gái trên núi, nhưng thông tin này hoàn toàn không có ý nghĩa chỉ dẫn hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ biết cố nhân không cách nào trở về trong thôn có liên quan trực tiếp tới trò chơi trốn tìm, tìm được cố nhân không nên trở về trốn trong thôn thì có thể hoàn thành một phần của nhiệm vụ cuối cùng." Tiêu Mộ Vũ đảm nhận vai trò của một người sắp xếp logic, sắp xếp mạch lạc những thông tin có được tính tới hiện tại.

"Hiện tại người trong thôn đều có vấn đề, người bình thường không chịu nói sự thật, lời trưởng thôn thì không đáng tin. Mà đám trẻ em gái kia đều là đối tượng nghi ngờ của chúng ta, hiện tại đứa bé gái Thanh Thu gặp, về cơ bản tôi có thể chắc chắn là người không nên xuất hiện trong thôn." Tiêu Mộ Vũ vô cùng chắc chắn với điều này, trực tiếp đưa ra kết luận.

"Ừm, theo lời đội phó, ý tứ trong câu chữ của nó, là nó cũng tham gia vào trò trốn tìm, hơn nữa vết bùn đỏ dưới chân chứng minh nó đã tới khu rừng thây ma, người bình thường sao dám tới khu rừng thây ma. Cho nên, suy đoán này về cơ bản có thể chứng thực." Tả Điềm Điềm cũng sắp xếp thông tin trong đầu, phụ họa.

Nhưng Tô Cẩn nhíu mày, "Đội trưởng Tiêu, tôi có chút nghi hoặc, cốt truyện mà bảy tổ đội chúng ta tham gia có lẽ là nhất trí, đội phó đi săn nên quyết định lên núi, những đội khác thì sao? Họ khởi động cốt truyện bằng cách nào? Phó bản này quá kì quái, chúng ta gặp được hai chị em gái kia, nhưng chúng lại mất tăm mất tích, kết quả một đứa bé gái khác lại bị chúng ta xác định, cảm giác cứ thấy hỗn loạn."

"Điều này có lẽ đều đã được suy tính, thôn Vô Hối có núi, lương thực trong thôn quá đắt đỏ, mọi người đều là người sáng mắt, sẽ không tiêu pha phung phí công vào lúc này, vậy ra ngoài tìm đồ ăn cơ bản là việc chắc như đinh đóng cột. Hôm nay Thanh Thu ra ngoài đã mở đầu cho họ, họ sẽ không ngồi không bị động, có lẽ chuyện tháp Nghĩa, đa số các tổ đội đều đã biết. Vậy có lẽ cũng sẽ biết điểm bất thường trong chuyện nhiều nữ ít nam."

"Đúng thế, chuyện hôm nay cũng xuất phát từ việc năm đứa bé gái xin ăn, nhưng chúng cũng không chỉ xin chúng ta. Hơn nữa cho dù không cho đồ ăn, buổi tối năm đứa bé gái cũng không đứng ở đó xin đồ, chắc chắn sẽ dẫn tới sự chú ý của các bên. Trên thực thế khi tôi dẫn Mộ Vũ tới đó, ít nhất gặp được người của bốn đội." Thẩm Thanh Thu bổ sung, cơ bản có thể chứng minh hệ thống đang duy trì tính công bằng trên mọi mặt.

"Nói như thế thì hệ thống này thực sự yêu cầu tính công bằng, tổ đội Cố Diệp suýt chút nữa chết cả đội, kết quả lại để cho họ tìm được một con đường sống trong tuyệt cảnh." Trần Khải Kiệt phì cười một tiếng, năm người bọn họ đều không có bất kì thiện cảm nào với hệ thống.

Trần Khải Kiệt vừa nói xong, Tiêu Mộ Vũ ngừng lại sau đó hai mắt nhìn chằm chằm Trần Khải Kiệt, giống như anh đã nói điều gì rất ghê gớm.

"Đội trưởng Tiêu, sao... sao cô lại nhìn tôi như vậy?" Trần Khải Kiệt có chút bất an, lại có chút mong chờ.

Con ngươi Tiêu Mộ Vũ thoáng ngưng trệ, nhưng không di chuyển tầm mắt, nhìn Trần Khải Kiệt nói: "Không có gì, không thảo luận chuyện này vội. Thanh Thu, thứ chị nhìn được tối nay, chị nghĩ thế nào?"

Thẩm Thanh Thu đã nhìn ra Tiêu Mộ Vũ đang nghĩ tới điều gì, nhưng nếu Tiêu Mộ Vũ không định nói lúc này, Thẩm Thanh Thu cũng sẽ không nhiều lời. Thông tin tối nay giúp ích rất lớn đối với nhiệm vụ, cho nên cô ấy cẩn thận tường thuật lại một lượt.

"Năm đứa bé gái, một đứa là đứa nhìn chằm chằm Mộ Vũ mà tôi đã nói, tôi cảm thấy có chút kì quái. Ngoài ra hai đứa bé gái mặc đồ không vừa người, vì sự xuất hiện của chúng nhắc nhở chúng tôi về đôi giày không vừa chân, còn có dấu tay lưu lại trên cây, cho nên chúng tôi phán đoán bên trong có người sáng sớm nay đã lén lút trốn ở một bên quan sát người chết.

"Vậy đôi giày rách kia, xác thực xuất hiện trên chân người mẹ như đứa bé gái kia nói." Biểu cảm của Thẩm Thanh Thu rất bình tĩnh thuật lại, sau đó yên lặng nhìn ba người, rõ ràng muốn nghe suy nghĩ của bọn họ.

"Loại đồ dùng cá nhân như giày, sẽ không tùy tiện cho người khác xỏ, cho nên cho dù người xỏ giày là chị em gái hay là ai, đều có thể xác định là người trong nhà đó." Người lên tiếng là Tả Điềm Điềm, thực ra cô nàng không giỏi suy luận, nói xong vô thức nhìn Tô Cẩn rồi mới thăm dò nhìn hai người Tiêu Mộ Vũ.

Thẩm Thanh Thu ở bên cạnh thu hết hành động nhỏ của Tả Điềm Điềm vào trong mắt, không nhịn được nhướng mày cười với Tiêu Mộ Vũ, "Tô Cẩn đã gật đầu với cô rồi, còn sợ cái gì."

Mặt mày Tả Điềm Điềm bỗng đỏ ửng, ánh mắt Tô Cẩn cũng chuyển động, Tiêu Mộ Vũ lườm Thẩm Thanh Thu một cái, có chút trách móc.

Thẩm Thanh Thu lại cười một tiếng, nói tiếp: "Nói hay lắm, rồi sao nữa?"

Tô Cẩn nhẫn nhịn cảm giác túng quẫn, hắng giọng nói: "Tuy có thể xác định chúng là người nhìn trộm, nhưng điều này có thể chứng minh chuyện gì? Mục đích của người nhìn trộm là gì, tại sao phải nhìn trộm?"

"Người chết trong thôn đã không còn là chuyện mới mẻ, nếu muốn xem căn bản không cần lén la lén lút. Cô nói xem tại sao người đó lại lén lút quan sát từ đó?" Tiêu Mộ Vũ hỏi ngược lại.

"Nguyên nhân cơ bản nhất của việc phải nhìn trộm chính là vì không thể để người khác phát hiện." Tả Điềm Điềm lập tức trả lời.

"Đúng thế, nhưng người trong thôn đều biết nguyên nhân ba người hôm nay chết là gì, đổi cách nói khác thì họ biết nghiệt do nhà nào gây ra, có gì mà phải trốn tránh người trong thôn?" Tiêu Mộ Vũ tiếp tục phân tích.

Tô Cẩn nhanh chóng phản ứng lại, con ngươi cô nàng sáng lên, mừng rỡ nhìn Tả Điềm Điềm, "Cho nên người đó muốn trốn người chơi, NPC bình thường cơ bản không cần trốn tránh, chỉ có khả năng là NPC tham gia nhiệm vụ tối qua mới cố ý quan sát người chơi, đúng không?"

Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ gật đầu, "Còn có người đàn ông ra tay đánh người trong nhà đó, ra tay vô cùng độc ác, thực sự là muốn đánh chết người. Vậy không phải không có khả năng hắn đánh chết hai đứa con gái, cộng thêm câu nói cất lên từ miệng hắn, sao còn chưa chết, không phải chết hết rồi à?"

"Câu nói này có nghĩa là chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ trò chơi trốn tìm, đúng không?" Tô Cẩn vui vẻ nói.

Nhưng Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu không có vẻ vui mừng này, "Hiện tại tôi chỉ có thể xác định nhà chúng là nhà nào, nhưng chúng trốn sau thân phận nào, vẫn tồn tại nghi hoặc."

"Vì quá dễ dàng sao?" Trần Khải Kiệt hiểu rõ suy nghĩ của Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ gật đầu, "Giống như đem đáp án tới trước mặt chúng ta. Còn có hai chị em kia đều là nữ, cùng nhau ra ngoài lén lút ăn bánh mì, nhưng tại sao người nhà đó chỉ dữ dằn với cô em, còn lại nhẹ nhàng với cô chị, thậm chí tôi cảm thấy cô chị không sợ người mẹ này."

"Cô chị không sợ mẹ, nhưng cô em rất sợ. Người mẹ này, tôi cảm thấy ánh mắt cô ta nhìn ông bố rất lạ, sau khoảnh khắc sợ hãi chính là oán hận." Tiêu Mộ Vũ nhìn rất rõ, cứ cảm thấy có điểm nào đó khác thường, Thẩm Thanh Thu nghe xong bổ sung, "Có lẽ tôi không nhìn sai dấu vết trên vành tai cô em, là lỗ xỏ khuyên đúng không?"

"Lỗ xỏ khuyên?" Tô Cẩn có chút ngạc nhiên, không biết tại sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này, nhưng rất nhanh sau đó cũng nhíu mày, "Bắn lỗ tai là để đeo đồ trang sức, nhưng với điều kiện của thôn Vô Hối, con gái sao có thể có trang sức, huống hồ nó..."

Khi bọn họ còn chưa nói xong, một cơn gió thổi tới, trong căn phòng không có hiệu quả cách âm, tiếng gió hỗn loạn điên cuồng vô cùng rõ ràng truyền vào trong.

Là chủ nhà dãy đầu tiên, năm người Tiêu Mộ Vũ có thể cảm nhận được âm thanh này không quá xa, là ở bức tường bao.

Âm thanh hỗn loạn càng ngày càng chói tai, Tiêu Mộ Vũ lập tức ra hiệu cho mọi người im lặng, vào lúc bọn họ lui về phòng ngủ phụ, đèn bốp một tiếng rồi dập tắt toàn bộ.

Tất cả chìm trong tĩnh lặng và bóng đêm, Thẩm Thanh Thu nắm lấy tay Tiêu Mộ Vũ, giữ chặt lấy cô trong tay, cảnh giác nhìn mọi thứ trước mặt, cho dù trước mặt là một khoảng tối tăm, không có bất kì động tĩnh nào.

Đột nhiên cửa sổ phía sau của phòng ngủ phụ vang lên một tiếng rầm, một cánh tay đập lên cửa sổ, cánh cửa sổ là nơi duy nhất vô cùng rõ ràng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người trong màn đêm. Cánh tay kia thuôn dài trắng bệch, móng tay chứa đầy bùn vàng, khớp tay mảnh khảnh rõ ràng, là tay phụ nữ.

"Hi hi, tôi đã cầm rìu, chém bố bốn mươi nhát, đợi tôi ý thức được, tôi đã chém mẹ bốn mươi mốt nhát."

Lại là một đứa bé gái đứng bên ngoài ca hát, nhưng ca từ lại tàn độc đến mức khiến người ta sởn gai ốc, nó hát hết lượt này tới lượt khác, sau đó lại dùng sức vỗ lên cửa mấy lần.

"Ra đi, chơi trốn tìm đi, cô tìm thấy tôi chưa? Hi hi, chơi trốn tìm đi."

Toàn thân Thẩm Thanh Thu co chặt, chặn trước người Tiêu Mộ Vũ, nhưng giây tiếp theo một lực lớn mạnh mẽ đẩy lưng Thẩm Thanh Thu một cái, khiến cô ấy không giữ vững được cơ thể, nặng nề ngã ra ngoài.

Tuy cơ thể Thẩm Thanh Thu nhanh nhẹn, lúc này thuận đà lăn người giảm lực, nhưng Tiêu Mộ Vũ đã tách khỏi cô ấy.

Đầu óc Thẩm Thanh Thu ù một tiếng, lật người một cái rồi đứng dậy, sau lưng Tiêu Mộ Vũ có hai đứa bé gái tóc tai toán loạn, toàn thân ngập máu tươi, một trái một phải tiến gần Tiêu Mộ Vũ, miệng vẫn đang hát, "Khi tôi ý thức được, tôi đã chém mẹ bốn mươi mốt nhát."

Nhìn thấy sắc mặt Thẩm Thanh Thu, chúng há miệng cười loạn, dừng tiếng hát, nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ nói: "Chúng tôi trốn xong rồi, các người đã tìm được chúng tôi chưa?"

Chương 214: Cố nhân không nên trở về 14

Thẩm Thanh Thu thực sự muốn nổ tung, sau khi nhìn thấy hai con quỷ nhỏ đứng sau lưng Tiêu Mộ Vũ, cô ấy hoàn toàn không khống chế được cảm xúc, càng sợ hãi chiếc chén biến mất kia tương ứng với Tiêu Mộ Vũ.

"Mộ Vũ." Đầu óc Thẩm Thanh Thu xoay chuyển mấy bận, nghĩ tới tấm thẻ hoán đổi, giơ tay vỗ một cái.

Tiêu Mộ Vũ hiểu ý của Thẩm Thanh Thu, nhưng không động đậy, mà nhìn hai đứa bé gái bên cạnh, trấn tĩnh nói: "Chúng mày thực sự trốn kĩ rồi sao? Nếu bị tìm ra, chúng mày không sợ sao?"

Mặt mày tươi cười của hai con quỷ nhỏ lập tức cứng lại, trong đôi mắt trắng dã lộ ra vẻ âm u, "Chúng tôi sợ gì chứ, người nên sợ là các người."

Nói xong nó đột nhiên giơ tay lên, một chiếc rìu chẻ củi xuất hiện trong tay nó.

Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc rìu, con ngươi Thẩm Thanh Thu co chặt, nhanh chóng nhào tới, dao găm trong tay trực tiếp vung về phía chúng.

Dây thừng đỏ trong tay Tả Điềm Điềm vung ra, sau khi quấn lấy Tiêu Mộ Vũ, Tô Cẩn cũng lập tức hành động, hai người ra sức kéo Tiêu Mộ Vũ về.

Mà khi Thẩm Thanh Thu vung dao găm tới, hai con quỷ bỗng biến mất, khi xuất hiện lại lại đứng sau lưng Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ không ngồi không chờ trói, giơ tay rút kiếm đồng chém về phía chúng.

Cho dù Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ không hề nể nang, tốc độ của Thẩm Thanh Thu đã nhanh tới mức khó tin, nhưng hai người cũng không thể chạm vào vạt áo của hai con quỷ nhỏ, cảnh tượng này khiến trái tim Thẩm Thanh Thu không ngừng chùng xuống.

Hai con quỷ nhỏ đã thể hiện toàn bộ phẩm chất mà quỷ quái trong phó bản trước đó không hề có, thật sự không thể giải quyết theo cách thông thường.

Sau mấy lần tiếp cận Tiêu Mộ Vũ giống như trêu đùa, nụ cười trên khuôn mặt chúng triệt để biến mất, hơi thở ma quỷ và tàn độc nồng nặc hình thành một làn sương màu đỏ máu xung quanh cơ thể chúng, khuôn mặt vốn có thể nhìn ra hình người triệt để vặn vẹo, từng tấc da tấc thịt trên mặt sưng phồng, đôi môi lở loét tới nỗi lộ ra hàm răng màu đen, gầm rú gào thét.

Căn phòng vốn dĩ tối tăm cũng sáng lên như để hợp với hoàn cảnh, có thể quan sát rõ ràng diện mạo của chúng.

Hai chị em gái mỗi người một chiếc rìu, sau khi hiện thân không chút nể nang chém xuống, ngay cả Thẩm Thanh Thu cũng đã không cách nào trốn thoát, cô ấy giơ dao găm chặn lại lưỡi rìu, cắn răng chống đỡ rồi quay đầu lớn tiếng hô: "Mọi người mau ra ngoài!"

Không gian trong phòng ngủ phụ quá nhỏ, căn bản không có chỗ trốn, mấy người Trần Khải Kiệt cũng biết nơi này không thể hành động, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Thẩm Thanh Thu đã biết rõ hai con quỷ nhỏ này nhằm vào Tiêu Mộ Vũ, sau khi chặn được lưỡi rìu, cô ấy giơ chân đạp tới, khi tiểu quỷ biến mất lần nữa, không quay đầu xông ra cửa.

Chỉ thấy Thẩm Thanh Thu tung người giữ lấy cửa phòng ngủ phụ lật người lại, hai chân đá ngang, một trái một phải vừa vặn đá lên cổ tay cầm rìu của hai đứa bé gái.

Quả thật tốc độ của hai con quỷ này rất nhanh, nhưng có thể thấy nhất cử nhất động vẫn do chúng khống chế, chúng hoàn toàn không ngờ hành động của Thẩm Thanh Thu không những vô cùng quyết đoán lại chuẩn xác như thế, lúc này bị đạp một nhát, rìu tuột khỏi tay bay ra ngoài.

Thẩm Thanh Thu nhanh nhẹn lật người chạm đất, níu lấy Trần Khải Kiệt đẩy ra ngoài, sau đó cũng nhanh chóng xông ra khỏi phòng.

Đèn phòng khách lúc sáng lúc tối phát ra tiếng xèo xèo, trong hoàn cảnh sáng tối đan xen, Tiêu Mộ vũ nhìn khuôn mặt đồng đội bên cạnh cũng lúc sáng lúc tối. Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm đứng ở bên phải Tiêu Mộ Vũ, Trần Khải Kiệt vừa chạy ra từ cửa, ngay sau đó là Thẩm Thanh Thu, nhịp tim của Tiêu Mộ Vũ đập rất nhanh, quan sát Thẩm Thanh Thu nhân lúc ánh đèn sáng, sợ Thẩm Thanh Thu bị thương.

"Mộ Vũ!" Đèn lại lần nữa dập tắt, âm thanh lo lắng và sợ hãi của Thẩm Thanh Thu truyền tới trong đêm tối, Tiêu Mộ Vũ bỗng cảm thấy hơi lạnh lan tràn trên tay phải, cô lập tức quay đầu, khuôn mặt mục rữa sưng phồng tím tái của đứa bé gái thình hình thay thế Tô Cẩn lọt vào trong mắt.

Cũng vào lúc này, chiếc rìu nện thẳng xuống đầu Tiêu Mộ Vũ, con ngươi Tiêu Mộ Vũ co lại, kiếm đồng trong tay cũng không kịp giơ lên, chỉ đành vội vàng nghiêng đầu, trong khoảnh khắc ấy, tất cả mọi thứ trong phòng đều trở nên tĩnh lặng.

Lưỡi rìu sắc bén đã đè lên vai Tiêu Mộ Vũ, chém đứt một lọn tóc của cô, biểu cảm của đứa bé gái dữ dằn nở nụ cười, há to miệng, còn có dáng vẻ hốt hoảng của Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm và ánh đèn sáng lên đều dừng hình.

Duy chỉ có Thẩm Thanh Thu với khuôn mặt căng thẳng xông tới kéo lấy Tiêu Mộ Vũ, nhìn đồng hồ bấm giờ trong tay Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu nặng nề thở một hơi, "Em dọa chết chị mất."

Tiêu Mộ Vũ mím môi cười, "Chị quên à, trong tay em có rất nhiều thẻ, thời khắc quan trọng đều có thể giữ mạng."

Thẩm Thanh Thu không biết tại sao, nhưng cảm giác căng thẳng và sợ hãi hoàn toàn không cách nào khống chế được.

Cô ấy nhìn chiếc rìu suýt chút nữa bổ trúng Tiêu Mộ Vũ, tiến lên trước một bước đi sang trái sang phải cướp lấy rìu trong tay hai con quỷ nhỏ, giơ chân hung hăng đạp chúng ngã xuống đất.

Hai mắt Thẩm Thanh Thu thâm trầm, tay trái tay phải giơ rìu, hung hăng bổ xuống trong ánh mắt ngưng trệ cứng nhắc của đối phương.

Chiếc rìu cuộn theo một cơn gió mạnh dính lên bên tai của đứa bé gái sau đó bổ xuống mặt đất, cả lưỡi rìu lún vào trong đất, chém đứt lọn tóc bên tai hai chị em chúng, lộ ra lỗ tai, không có lỗ xỏ khuyên.

Vì đứa bé đang sống sờ sờ bị đánh chết, cho nên Thẩm Thanh Thu không dám tùy tiện ra tay với chúng, sợ oán khí của chúng càng thêm nặng, nhưng cũng không thể dễ dàng bỏ qua như thế.

Thẩm Thanh Thu giơ tay níu lấy quần áo của chúng, mặc kệ dáng vẻ dọa người của chúng, nghiến răng nghiến lợi: "Tao nể tình chúng mày bị bố đẻ đánh chết nên mới nương tay với chúng mày, nhưng chúng mày đừng có không biết tốt xấu. Chết là chuyện đơn giản nhất, có lúc sống không bằng chết mới là chuyện khó nhất, hiện tại tao có thể lấy rìu chém đứt tóc chúng mày, thì lần sau có thể chém đứt đầu chúng mày!"

Tà khí trên người Thẩm Thanh Thu rất nặng, nếu cô ấy thật sự có ý định giết người, vẻ ngoài xinh đẹp động lòng người kia sẽ không thể hòa tan thần sắc dữ tợn, ngược lại càng khiến Thẩm Thanh Thu trở nên nguy hiểm trí mạng, không ai có thể dửng dưng với lực uy hiếp này, cho dù là ma quỷ cũng không thể.

Thời gian đồng hồ bấm giờ kết thúc, vào khoảnh khắc thoát thân, hai con quỷ nhỏ xuất hiện cách xa Thẩm Thanh Thu ở vị trí ngoài 5 mét, khi nhìn Thẩm Thanh Thu, hai con ngươi không giấu nổi vẻ sợ hãi, không ngừng sờ đầu mình.

"Nói, trò chơi trốn tìm có ý nghĩa gì?" Biểu cảm của Thẩm Thanh Thu không thả lỏng, trầm giọng chất vấn.

Nhắc lại chủ đề bị chúng cố tình cản trở ban nãy, hai con quỷ nhỏ lại lộ ra dáng vẻ hung tợn, chỉ tiếc là sự sợ hãi trong ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Thẩm Thanh Thu, khiến dáng vẻ hung tợn của chúng có thêm mấy phần miệng quát bụng run.

"Trò chơi trốn tìm đã bắt đầu rồi, ha ha, tìm xem chúng tôi trốn ở nơi nào, nếu không tìm ra, mấy người sẽ biến thành người đi trốn." Âm thanh của chúng toát lên vẻ quỷ quái dọa người, vẫn đang cười u ám.

Nói xong chiếc rìu bị Thẩm Thanh Thu đoạt mất lại lần nữa xuất hiện trong tay chúng, chúng nhấc rìu, đã chuẩn bị sẵn sàng hành động.

"Ting! Nhiệm vụ 3, trò chơi trốn tìm đã cưỡng chế khởi động, trong thời gian thực hiện nhiệm vụ cấm tất cả công năng thẻ đạo cụ của người chơi, thời gian kéo dài tới khi người chơi hoàn thành nhiệm vụ. Nhiệm vụ thất bại, tổ đội người chơi được chỉ định sẽ trở thành người may mắn tối nay, nữ giới bị chém 41 nhát, nam giới bị chém 40 nhát. Trong thời gian thực hiện nhiệm vụ, tự chịu trách nhiệm với sống chết của bản thân!"

Vừa nói xong đèn phòng khách triệt để tối lại, Thẩm Thanh Thu lập tức nói: "Tô Cẩn, Tiểu Tả, nhanh chóng qua đây!"

Thẩm Thanh Thu vừa nói xong liền cảm nhận được lưỡi rìu bổ xuống trong đêm, sau khi công năng thẻ đạo cụ bị cấm bọn họ chính là cá nằm trên thớt, thứ duy nhất có thể sử dụng chính là vũ khí lạnh, dao găm của Thẩm Thanh Thu, kiếm đồng của Tiêu Mộ Vũ, còn có đao Đường của Trần Khải Kiệt.

Thẩm Thanh Thu dựa vào Tiêu Mộ Vũ, ba người Thẩm Thanh Thu, Trần Khải Kiệt và Tiêu Mộ Vũ quây thành vòng tròn bảo vệ Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm bên trong.

Khi rìu bổ xuống, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu nghe thấy tiếng gió, phương hướng là phía Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu nhanh chóng di chuyển vị trí, dao găm dính lên lưỡi rìu bổ xuống, tạo thành tia lửa trong lúc va chạm.

Bên phía Trần Khải Kiệt cũng bị đánh lén, nhưng phản ứng của anh cũng rất nhanh, đao Đường chém ngang vung lên, mạnh mẽ ép lui tiểu quỷ.

Trong lòng Tiêu Mộ Vũ hỗn loạn, lớn tiếng hô: "Tao tìm ra chúng mày rồi!"

"Hai đứa chúng mày chính là hai đứa bé gái của hộ gia đình thứ hai bên phải dãy thứ tư, vì chúng mày không cẩn thận làm em trai ngã chết, cho nên bị bố đánh chết." Hiện tại Tiêu Mộ Vũ không có quá nhiều thời gian do dự, trong lòng cô đã có đáp án, nhưng cho dù là cô cũng không chắc chắn. Ban nãy cô không kịp thảo luận kĩ càng chuyện này với mấy người Thẩm Thanh Thu.

"Hi hi, mày đoán đúng rồi, thật lợi hại, ha ha." Hai đứa bé gái cười to trong phòng khách tối tăm, vỗ tay.

Nhưng giây tiếp theo giọng nói của đứa bé gái đột nhiên the thé, kèm theo vẻ vui vẻ khoái trá, "Nhưng mày lại đoán sai rồi, chính mày, để tao chém mày 41 nhát, không đau chút nào đâu."

Âm thanh vừa dứt, bóng người nhỏ bé tránh khỏi thanh kiếm đồng trong tay Tiêu Mộ Vũ xuất hiện bên cạnh Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm, giơ rìu bổ xuống lưng Tiêu Mộ Vũ.

Đồng thời con còn lại giơ rìu chém về phía Thẩm Thanh Thu giống như ủ mưu từ trước, ép Thẩm Thanh Thu không thể không ra tay cản nó. Chúng hoàn toàn không cho Tiêu Mộ Vũ cơ hội biện luận, nhưng tiếng cười này của cô em đã chắc chắn suy đoán của Tiêu Mộ Vũ.

Khi cô em xuất hiện bên cạnh, Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm liền cảm thấy không ổn, cho dù ở trong tối tăm, hai người cũng có thể cảm nhận được hơi thở không thuộc về người phe mình, thế là không có thời gian sợ hãi, liền cùng nhau ra tay hung hăng nắm lấy.

Con quỷ này bị hai người giữ tay như thế, chiếc rìu lập tức dừng lại, mà khi Thẩm Thanh Thu ngăn cản lưỡi rìu của cô chị cũng cảm thấy khác lạ, lập tức bỏ mặc mọi thứ.

Thẩm Thanh Thu quay người thu dao găm lại, tay trái kéo lấy Tiêu Mộ Vũ ôm vào lòng, tay phải quay ngược dao găm ngăn cản lưỡi rìu suýt chút nữa bổ vào Tiêu Mộ Vũ.

Trần Khải Kiệt vô cùng rõ ràng Thẩm Thanh Thu sẽ lựa chọn thế nào, ý thức được sau lưng Thẩm Thanh Thu không có gì che chắn, anh không tiếp tục đi cứu Tiêu Mộ Vũ, mà vội vàng đâm đao Đường về phía lưng Thẩm Thanh Thu.

Quả không ngoài dự đoán, lại một chiếc rìu chém xuống, chém về phía Thẩm Thanh Thu, nhưng sức mạnh này hoàn toàn vượt quá dự đoán của Trần Khải Kiệt, trong lúc cấp bách, một kiếm đâm tới của anh keng một tiếng rồi bật ra, cả cánh tay đều tê dại.

Thế là chiếc rìu kia chỉ bị chặn lại giây lát, nhưng vẫn bổ xuống, bổ thẳng xuống lưng Thẩm Thanh Thu.

Tiêu Mộ Vũ vừa được Thẩm Thanh Thu kéo vào lòng, trong lòng hoảng loạn ý thức được điểm bất thường. Nhưng bị Thẩm Thanh Thu dùng lực lớn kéo lại, cơ thể không thể đứng vững khiến tốc độ ra tay cũng bị ảnh hưởng.

Sau khi Trần Khải Kiệt xuất đao, Tiêu Mộ Vũ mới rút một tay đâm ra một kiếm từ bên phải Thẩm Thanh Thu. Khi cảm nhận rõ ràng được kiếm đồng đâm vào trong cơ thể cứng nhắc, trái tim Tiêu Mộ Vũ lập tức rơi xuống địa ngục, cô chị ở sau lưng Thẩm Thanh Thu.

"Thanh Thu!" Tiêu Mộ Vũ cảm nhận được Thẩm Thanh Thu loạng choạng về trước một bước, cũng nghe rõ âm thanh quần áo rách còn cả tiếng rên rỉ không thể đè lại của Thẩm Thanh Thu.

Tay phải của Tiêu Mộ Vũ dùng lực rút kiếm, trong lúc phẫn nộ cùng sợ hãi, sức lực cơ thể phát ra vượt ngoài sức tưởng tượng.

Tiêu Mộ Vũ quay người dùng tay trái ôm lấy eo Thẩm Thanh Thu, sau khi lùi một bước về bên trái, tay phải cầm thanh kiếm đồng xoẹt một nhát nhanh như tia chớp, khí thế không thể cản nổi.

Đao kiếm lại lần nữa chém vào cô em, lần này Tiêu Mộ Vũ đã quyết tâm chiến một trận sống mái, một kiếm chặt đứt đầu cô em, nghiến răng nói với cô chị bị dọa ngớ ra: "Mày có tư cách gì chém người, thân phận của mày rõ ràng như thế, tao đã đoán sai chỗ nào! Còn về đứa em gái, trốn trong lớp da người lớn buồn nôn như thế mày không thấy buồn nôn sao? Một nhân vật căm hận sâu sắc như mày, tới lượt mày mày diễn sống động như thế, cũng khiến người ta ghê tởm tới tận cùng! Xác thực chị là chị, nhưng em gái, nói cái gì mà đi giày của mẹ, quần áo của mẹ, cho nên không vừa người, rõ ràng nó chính là mẹ. Hơn nữa cái người gọi là mẹ mới là em gái thực sự, sai chỗ nào?"

Tiêu Mộ Vũ vừa nói xong, rầm hai tiếng, là âm thanh rìu rơi xuống đất.

Trán Thẩm Thanh Thu đổ đầy mồ hôi lạnh, đầu gác lên vai Tiêu Mộ Vũ thở dốc giống như không chống đỡ được nữa, muốn lên tiếng nhưng thực sự quá đau đớn, suýt chút nữa để cơn đau lọt qua khỏi kẽ răng, chỉ đành cắn chặt răng.

"Không... không phải, mày nói láo. Mày đoán bừa, không phải mày tìm ra, mày đoán sai rồi, tao sắp được về rồi, tao sắp được về rồi! A!" Đầu của cô em đang điên cuồng gào thét trên đất, khuôn mặt trắng bệch lại lần nữa hiện lên trước mặt mọi người.

Trên khuôn mặt sưng phồng là từng giọt từng giọt nước mắt, nó đang phản bác Tiêu Mộ Vũ, nhưng mắt ra sức ngửa lên nhìn chị mình, bên trong ngập tràn áy náy cùng không cam tâm.

Âm thanh của Tiêu Mộ Vũ đã không cách nào bình tĩnh được nữa, mỗi tiếng thở nặng nề của Thẩm Thanh Thu giống như đang lăng trì cô, cô không nhìn rõ vết thương của Thẩm Thanh Thu thế nào nhưng tay ôm eo Thẩm Thanh Thu đã nhuộm đầy chất lỏng ấm nóng.

Thậm chí cô mặc kệ tiếng gào khóc chất vấn giống như phát điên của cô em, vội vàng cúi người ngồi xuống đất, ôm lấy Thẩm Thanh Thu, âm thanh run rẩy: "Tô Cẩn, vải..." Chữ còn lại không thể cất lên, xót xa bất lực, cảm giác bất lực khiến Tiêu Mộ Vũ sắp ngạt thở.

Cho dù Tiêu Mộ Vũ không mong muốn, nhưng dường như không thể tránh được cảnh tượng này, Thẩm Thanh Thu luôn bị thương, luôn đổ máu, chuyện cô có thể làm luôn là yêu cầu một vài thứ đồ băng bó từ Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm sau khi sự việc đã xảy ra.

Thẩm Thanh Thu nằm trên đùi Tiêu Mộ Vũ, Tô Cẩn biết Tiêu Mộ Vũ vẫn còn chuyện phải làm, nhanh chóng mò mẫm kéo vải bông tìm kiếm vết thương trên lưng Thẩm Thanh Thu, vội vàng đè xuống.

"Ưm..." Thẩm Thanh Thu chỉ phát ra một tiếng hừ khẽ, sau đó chỉ còn âm thanh cắn chặt răng quá mạnh.

Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ hoàn toàn không di chuyển, lẩm nhẩm một mình: "Chúng mày cố tình tự biên tự diễn ra trò chơi này, để cô chị dẫn cô em đã bị đánh tráo ra ngoài thu hút sự chú ý, chính là để chứng thực thân phận của chúng mày, để bọn tao tưởng rằng bọn tao đã tìm được chúng mày."

"Nhưng mày quên rồi, trẻ con tuổi này ở trong thôn làng ngay tới cả cơm cũng không xứng được ăn trước, không nên có lỗ xỏ khuyên. Một đứa trẻ bị mọi người khinh thường, thậm chí có thể tùy tiện bị vứt bỏ đánh chết, làm gì có ai có lòng dạ xỏ khuyên tai cho chúng. Mà ban nãy Thanh Thu đã đặc biệt quan sát thấy, trên tai chúng mày không có lỗ xỏ khuyên. Trong mắt những người đàn ông trong thôn này, giá trị lớn nhất của phụ nữ đại khái là vào ngày trở thành vợ họ, đại khái tới lúc đó, mới có tư cách bắn lỗ xỏ khuyên tai, cô em kia rõ ràng là người thành niên."

Tiêu Mộ Vũ rũ mắt nhìn Thẩm Thanh Thu, nắm chặt lấy tay cô ấy, đè nén nói: "Cô em có vẻ ngoài rất giống mẹ, hoán đổi thân phận cũng không quá khác thường, bộ quần áo không vừa người kia, không phải là trẻ con mặc đồ người lớn, mà là của người mẹ, nhưng giày thực sự rất quan trọng, cho nên mày giữ lại để đi. Ngoài ra cơ thể mày là cơ thể người trưởng thành, nhưng vì thói quen dùng từ của trẻ con, mày không thay đổi triệt để."

"Tuy tao không biết rốt cuộc mày đã dùng cách gì, nhưng không ai quy định nữ giới không nên trở về chỉ có thể là trẻ con, biến thành người lớn cũng có khả năng, không phải sao? Hơn nữa theo miêu tả của chúng mày, mẹ chúng mày làm ngơ không quan tâm là nguyên nhân quan trọng dẫn tới cái chết của chúng mày. Trong hầu hết tình huống, trọng nam khinh nữ, sợ là những chuyện mẹ mày làm cũng không kém bố mày, chém bố 40 nhát, chém mẹ 41 nhát, cũng có thể tha thứ."

Tiêu Mộ Vũ nói xong, quay đầu nhìn chúng, nghiến răng: "Tao nói đã đủ rõ chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt