Chương 113+114

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương 113: Thế giới Thiên Võng 13

Lúc này Thẩm Thanh Thu đùa vui mọi người, ba người với ba tâm trạng vốn có chút thất vọng cũng cười lên.

Trần Khải Kiệt nhìn Tiêu Mộ Vũ, cảm khái nói: "Không hổ là đội trưởng Tiêu, luôn thấu triệt như thế, hai ba câu đã khiến tâm trạng tôi tốt hơn rất nhiều. Nhưng quả thật tôi không giỏi loại nhiệm vụ như giải câu đố, nhắc tới cuộc thi kia, tôi thật sự khó mà tưởng tượng nổi, sao cô có thể giải xong bốn đề Vật lý trong vòng 10 phút chứ? Lúc còn đi học tôi học Vật lý cũng tạm, nhưng lúc đó cho dù có làm được bài áp chót, cũng phải mất hơn mười phút.

Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn hoàn toàn tán thành, đọc đề tính toán suy nghĩ, cho dù có nước chảy bèo trôi cũng cần thời gian, càng không nhắc tới độ khó của đề áp chót. Hơn nữa còn là sau khi đã tốt nghiệp nhiều năm như thế, trong thời khắc quan trọng giữa sự sống và cái chết như thế, làm xong bài mà chỉ mất 2 điểm, thật sự là trái ý trời.

"Ngay cả đội phó cũng làm được bài cuối cùng, khiến ba chúng tôi cảm thấy bản thân thật dốt nát." Tô Cẩn thở dài một hơi, có chút buồn bã.

Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ ở một bên quay sang nhìn nhau, sau đó cười lên. Thẩm Thanh Thu nhướng mày, thong thả nói: "Nói thật lòng, chúng tôi không thần thông quảng đại như mọi người nói đâu, nhưng mà, Mộ Vũ thực sự rất thông minh, học bá hàng thật giá thật, chắc chắn mọi người không thể sánh được với cô ấy. Tôi ấy à, không phải cũng chỉ là người có chút sức, tuy đầu óc không so được với Mộ Vũ nhà tôi, nhưng so với mọi người, cũng không tệ hơn."

Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm nghe xong đều không hiểu, Thẩm Thanh Thu nhìn về phía Trần Khải Kiệt, "Hai người đó không biết, lẽ nào anh cũng không chú ý sao? Bài tôi làm tốt nhất, là bài số bao nhiêu trang bao nhiêu?"

Trần Khải Kiệt ngớ ra, nhớ lại chuyện xảy ra trong phó bản, con ngươi bỗng mở to, "Là đề bài số 34 trang 39." Sau đó anh bừng tỉnh, vô số chi tiết bị bỏ qua trào lên trong đầu.

"Tôi hiểu rồi, trước khi vào phòng 29 – 24 kích hoạt đề bài Vật lý số hai từ dưới lên, cô và đội trưởng Tiêu đã nhìn thấy bài số 34 trang 39, vì nó đã bị kích hoạt, cho nên có thể nhìn thấy đề bài."

"Xem xem, anh cũng không ngốc lắm."

Tiêu Mộ Vũ cũng gật đầu, "Khi đó tôi đã đoán được những đề bài này có vấn đề, tuy không biết liệu có thi hay không, tôi vẫn ghi nhớ lại, còn nhắc tới mấy điểm quan trọng với Thanh Thu."

Tiêu Mộ Vũ có thể làm xong bài sớm, tỉ lệ chính xác còn cao như thế, chính là vì khoảnh khắc nhìn thấy đề bài kia, cô và Thẩm Thanh Thu đã ghi nhớ đề bài. Cho nên thời gian làm bài của cả hai không phải thời điểm hệ thống tuyên bố, khi Thẩm Thanh Thu vào phòng, tới khi tuyên bố quy tắc, Tiêu Mộ Vũ đã nghĩ xong cách giải trong đầu.

Thẩm Thanh Thu cũng là người thông minh, huống hồ Tiêu Mộ Vũ còn giảng giải cho cô ấy đề bài rách nát này, cho nên cô ấy có thể làm được bài cuối cùng.

Ba người nghe xong đều ngẩn tò te, mặt mày Tả Điềm Điềm khổ sở nói, "Hai vị đội trưởng đội phó, lời giải thích của hai chị không những không khiến em cảm thấy hai chị mất đi phần thông minh, ngược lại còn khiến em cảm thấy thông minh hơn những gì mình nghĩ, ai có thể nghĩ tới điều này chứ?"

Tô Cẩn ở một bên cầm lòng chẳng đặng, "Thôi bỏ đi, cũng không phải lần đầu tiên chúng ta thấy được sự lợi hại của đội trưởng Tiêu và đội phó, mọi người chỉnh đốn tâm tình, chuẩn bị phó bản tiếp theo là được."

Tiêu Mộ Vũ gật đầu, cô im lặng một lúc, sau đó nghiêm túc nhìn ba người Trần Khải Kiệt, cuối cùng mới lên tiếng: "Nhưng có một chuyện tôi thấy nên nói rõ với mọi người, dù sao cũng có liên hệ mật thiết với mọi người, nghe xong có suy nghĩ gì, mọi người đều có thể nói ra."

Sự nghiêm túc đột ngột của Tiêu Mộ Vũ khiến nhóm Trần Khải Kiệt có chút căng thẳng, lập tức ngồi thẳng người, mà Thẩm Thanh Thu chỉ liếc Tiêu Mộ Vũ một cái, trong lòng cũng đoán được cô muốn nói gì, cũng không lên tiếng.

"Đội trưởng Tiêu, có chuyện gì chị cứ nói đi." Tô Cẩn thu lại nụ cười, cũng trở nên nghiêm túc.

Tiêu Mộ Vũ im lặng giây lát, đắn đo: "Mọi người có cảm thấy, độ khó khi chúng ta cùng nhau tham gia phó bản có chút bất thường, vượt xa độ phức tạp, độ nguy hiểm khi mọi người tự vào phó bản không?"

Những lời này vừa cất lên, ba người đều ngẩn ra, sau đó mang theo chút nghi hoặc trong vẻ sửng sốt. Sắc mặt Tô Cẩn cũng có chút khó coi, rất lâu sau cô nàng gật đầu, nhưng lại thăm dò nói: "Đúng là có khó hơn chút, nhưng có phải là vì phó bản phiên bản sưu tầm và phiên bản giới hạn không?"

Biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ nghiêm túc: "Trước đó một lần, tôi đã phát hiện tỉ lệ tử vong trong phó bản đầu tiên của bản thân vượt xa phó bản của những người chơi mới cùng thời điểm, độ khó của phó bản số 002 Đèn kéo quân càng không thể tin nổi, phó bản thứ ba có thể coi như quy củ, nhưng so với miêu tả của mọi người, vẫn khó hơn. Sau nhiều phó bản như thế, tôi lờ mờ cảm nhận được, dường như hệ thống này đang cố ý nhằm vào tôi, tuy không có chứng cứ xác thực, nhưng tôi cảm thấy nhất định phải nói với mọi người."

Những lời này của Tiêu Mộ Vũ khiến không khí nhanh chóng chùng xuống, sắc mặt Trần Khải Kiệt liên tục biến đổi, anh thật sự không hiểu, "Tôi không hiểu, nếu là thật thì tại sao hệ thống lại muốn nhằm vào cô? Là vì cô và đội phó quá lợi hại, cho nên muốn tăng thêm độ khó duy trì cân bằng với chúng ta sao?"

Trong lòng Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm suy nghĩ, cũng cảm thấy có lí, nhưng bọn họ có thể tiếp nhận loại giải thích này, dù sao trong những người chơi mà bọn họ gặp, rất khó để tưởng tượng ra tổ hợp hai người mạnh như Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu.

"Nếu là như thế, chúng em cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ là chúng em sợ liên lụy tới hai chị." Tả Điềm Điềm có chút lo lắng, nếu gặp phó bản cần tổ đội cùng tham gia, ba người bọn họ không theo kịp, có khả năng sẽ dẫn tới thất bại trong trò chơi.

Tiêu Mộ Vũ không nói hết tất cả mọi chuyện cho ba người, thứ nhất là vì bản thân cô chưa triệt để rõ ràng, thứ hai là Thẩm Thanh Thu từng nói, Thiên Võng có giám sát, những câu đố trên người chỉ có bản thân cô mới có thể chầm chậm tìm kiếm. Nói với ba người Trần Khải Kiệt, trước tiên không nhắc tới việc bọn họ có thể giữ bí mật hay không, cho dù có thể giữ bí mật, cũng sợ sẽ liên lụy tới ba người.

Cho nên ba người lí giải như thế Tiêu Mộ Vũ cũng không giải thích gì thêm, đã đạt được mục đích cho chuyện này.

"Tôi nhắc tới chuyện này là để mọi người suy nghĩ kĩ càng, đưa ra lựa chọn chính xác. Tình cảm là tình cảm, nhiệm vụ là nhiệm vụ, dù sao một khi vào phó bản mà bỏ mạng bên trong sẽ là thực sự mất mạng, cho nên tôi cảm thấy mọi người có quyền được biết chuyện này."

Tô Cẩn tỏ thái độ đầu tiên, "Trong lòng tôi sớm đã có dự tính, cho dù đội trưởng Tiêu không nhắc, tôi cũng cảm thấy độ khó phó bản của chúng ta rất cao, nhưng khi vượt ải cùng hai chị, tôi chỉ lo bản thân không theo kịp, hoàn toàn không suy nghĩ tới điều gì khác, thậm chí có lúc tôi sẽ cảm thấy có chỗ nương tựa. Nếu rời đi, tôi không nghĩ còn có thể tìm được một đội ăn ý hơn."

"Em cũng có suy nghĩ như vậy, dù sao mục đích cuối cùng của chúng ta là muốn vượt qua trò chơi, cũng có thể nói là phó bản cấp SSS mới là mục tiêu của chúng ta. Phó bản phía trước quá đơn giản thì có nghĩa lí gì chứ, em không nghĩ độ khó phó bản cuối cùng sẽ thay đổi vì em lựa chọn đồng đội như thế nào. Nếu như thế, tại sao em không chọn đồng đội em tin tưởng, rèn luyện bản thân trước?" Những lời này của Tả Điềm Điềm đã chạm tới tâm khảm của mọi người.

"Đội trưởng Tiêu, đội phó, hai người không cần nói gì nữa, trong lòng chúng tôi đều có tính toán, tôi vẫn muốn đi theo hai người. Trong thế giới này, chúng tôi biết ma quỷ đáng sợ nhường nào, nhưng chúng tôi lại không nhìn thấy con người đáng sợ nhường nào, có thể gặp được hai cô, tôi cảm thấy rất may mắn."

Trần Khải Kiệt nói xong vẻ mặt kích động, ánh sáng trong mắt lấp lánh, vô cùng cảm động.

Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu nhìn anh, cuối cùng Tiêu Mộ Vũ cười cười, đưa tay ra.

Thẩm Thanh Thu thấy vậy cũng đưa tay ra, khẽ đặt tay lên lòng bàn tay Tiêu Mộ Vũ, nhưng ngón cái lại chen vào lòng bàn tay cô, vuốt ve mấy cái.

Tô Cẩn, Tả Điềm Điềm và Trần Khải Kiệt đưa tay ra, năm người đặt tay lên nhau, giống như một lời hứa trang trọng, từ nay về sau năm người bọn họ sống chết có nhau, họa phúc cùng hưởng.

"Vậy có nên đặt tên cho đội không?" Trần Khải Kiệt chỉ cảm thấy nhiệt huyết bừng bừng, không nhịn được đề nghị.

"Năm đóa hoa vàng." Thẩm Thanh Thu lười biếng nói.

Mặt mày Trần Khải Kiệt khổ sở, nhìn Thẩm Thanh Thu.

"Ngũ Lăng Hoành Quang?"

Mặt mày Tiêu Mộ Vũ câm nín, "Chị đừng nói nữa."

"Ngũ hổ thượng tướng." Trần Khải Kiệt được Thẩm Thanh Thu nhắc nhở, vội nói.

Mặt mày Tả Điềm Điềm ghét bỏ.

"Vừa phải vang dội, vừa phải khí thế, tốt nhất là có thể dọa đám quỷ quái kia tránh xa chúng ta chút." Trần Khải Kiệt bổ sung.

Nói xong Tiêu Mộ Vũ, Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm nhìn về phía Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu nhíu mày, "Nhìn tôi làm gì?"

Tiêu Mộ Vũ không nhịn được cười lên, "Vậy thì gọi là đội Thẩm Thanh Thu đi, không thứ gì có thể dọa quỷ quái tốt hơn chị."

Những người còn lại đều cười to, cuối cùng tên đội vẫn không đâu vào đâu, Trần Khải Kiệt mở một chai rượu vang, đứng dậy rót cho mỗi người một ly, "Hôm nay không say không về!"

Tiêu Mộ Vũ thấy vậy liếc sang Thẩm Thanh Thu một cái, chặn lại tay muốn đưa ly của cô ấy, lòng bàn tay che miệng ly của Thẩm Thanh Thu, nói với Trần Khải Kiệt: "Cô ấy không uống rượu."

Trần Khải Kiệt vỗ đầu, "Tôi quên mất, dạ dày của đội phó không tốt, hôm nay không uống, tôi gọi thêm chút đồ uống."

"Lấy cho cô ấy chai sữa."

"Tôi uống được rượu, dạ dày tôi không đau nữa rồi." Thẩm Thanh Thu sốt ruột, sao có thể để những người khác uống rượu còn bản thân lại uống sữa được chứ.

Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, ánh mắt chăm chú.

Thấy vậy Thẩm Thanh Thu ngoan ngoãn rụt tay về, nghiêm túc nói: "Khụ, tôi uống sữa, tôi thích sữa."

Tả Điềm Điềm không nhịn được cười, quả nhiên đội phó phục tùng đội trưởng Tiêu.

Đồ ăn của nhà hàng này không tệ, cộng thêm tâm trạng của năm người vui vẻ, thế là vừa trò chuyện vừa uống, cuối cùng đều uống say.

Thật ra Tiêu Mộ Vũ không có sở trường uống rượu, cô cũng đã rất kiềm chế, nhưng nhìn thấy mọi người vui vẻ, cũng uống nhiều thêm mấy ly, đợi tới khi kết thúc đã có chút say trong men rượu.

Trần Khải Kiệt uống nhiều nhất, đỏ bừng từ mặt tới cổ, cuối cùng Thẩm Thanh Thu gọi xe cho ba người kia về nhà, bản thân và Tiêu Mộ Vũ gọi chiếc xe khác. Một bữa cơm trưa kéo dài rất lâu, lúc này đã là 4 giờ chiều.

Sau khi lên xe Tiêu Mộ Vũ không nói một lời, cứ ngẩn ra như thế nhìn Thẩm Thanh Thu. Thẩm Thanh Thu thấy ánh mắt của Tiêu Mộ Vũ khác thường, biết cô uống nhiều rượu, hơn nữa mặt cũng đã đỏ.

Sợ Tiêu Mộ Vũ khó chịu, Thẩm Thanh Thu đưa tay ra cởi cúc áo cho cô, lại dùng bàn tay mát lạnh xoa lên khuôn mặt đỏ ửng của Tiêu Mộ Vũ, có chút lo lắng nói: "Sao rồi, vẫn ổn chứ?"

Tiêu Mộ Vũ động đậy, sau đó giơ tay đè lấy tay Thẩm Thanh Thu, cọ má lên lòng bàn tay cô ấy, giống như con mèo muốn đi ngủ. Rõ ràng động tác ngoan ngoãn như thế, nhưng trên mặt lại là vẻ bình tĩnh quen thuộc, nếu không phải đôi mắt kia toát lên vẻ mông lung dịu dàng, thậm chí còn cảm thấy Tiêu Mộ Vũ lạnh lùng ngạo mạn.

Thẩm Thanh Thu mím môi, chăm chú nhìn Tiêu Mộ Vũ không rời mắt. Tiêu Mộ Vũ còn chưa thỏa mãn, ngẩng mắt liếc sang bàn tay trái của Thẩm Thanh Thu rồi chỉ lên má phải của mình, vẫn chăm chú nhìn Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu hiểu ý, trái tim mềm nhũn như vũng bùn, đưa tay trái ra vuốt ve má phải của Tiêu Mộ Vũ. Ngón tay của Thẩm Thanh Thu mềm mại, tuy hợp cốc có vết chai mỏng, nhưng không thô ráp, dính lên gò má nóng bỏng của cô, cảm giác thoải mái không diễn tả thành lời.

Thế là lúc này Tiêu Mộ Vũ khẽ nhắm mắt lại, rất hưởng thụ cảm giác gác đầu lên lòng bàn tay Thẩm Thanh Thu, đầu mũi khẽ phát ra những âm thanh nhỏ bé, khò khò, đáng yêu không diễn tả nổi.

Tiêu Mộ Vũ sau khi say rượu hoàn toàn không có vẻ nghiêm túc và xa cách như lúc tỉnh táo, giống như con mèo nhỏ thu lại móng vuốt, lật bụng bày ra nơi mềm mại nhất cho Thẩm Thanh Thu.

Trên xe còn có tài xế, Thẩm Thanh Thu không càn rỡ, chỉ dỗ dành Tiêu Mộ Vũ.

Về tới nhà, khi Thẩm Thanh Thu mở cửa, Tiêu Mộ Vũ liền dựa vào cô ấy, cả cơ thể dính lên người Thẩm Thanh Thu.

Đóng cửa lại, Đồng Lâm vui vẻ nhìn thấy dáng vẻ hai người, lập tức quay đầu quay người chui vào trong thẻ, thuận tiện dứt khoát lật thẻ lại.

Thẩm Thanh Thu im lặng mấy giây, nhìn Tiêu Mộ Vũ một cái, sau đó dứt khoát khom lưng bế người đang đi đứng có chút lảo đảo lên.

Tiêu Mộ Vũ giật thót, ôm chặt lấy cổ Thẩm Thanh Thu, mặt mày khẽ nhăn lại: "Chị dọa em."

Thẩm Thanh Thu không nhịn được cười lên, vững vàng ôm lấy Tiêu Mộ Vũ, nhỏ tiếng nói: "Là chị không tốt, nên thông báo trước với em, buồn ngủ rồi đúng không, chị bế em đi ngủ được không?"

Tiêu Mộ Vũ nhíu mày suy nghĩ, đầu nghiêng đi, trực tiếp dựa vào hõm cổ Thẩm Thanh Thu, trúc trắc ừm một tiếng.

Ánh mắt Thẩm Thanh Thu dịu dàng tới nỗi sắp vắt ra nước, cô ấy ước gì có thể đặt người trong lòng xuống, hôn cô, sao lại đáng yêu vậy chứ.

Thẩm Thanh Thu bế Tiêu Mộ Vũ vào phòng, cẩn thận đặt người xuống, chuẩn bị cởi giày cho Tiêu Mộ Vũ, nhưng Tiêu Mộ Vũ ôm lấy cổ Thẩm Thanh Thu, không cho cô ấy đi, còn nhíu mày nhìn cô ấy, biểu cảm có chút bất mãn.

Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, đưa tay ra chống bên giường hỏi Tiêu Mộ Vũ: "Sao thế?"

Tiêu Mộ Vũ nhìn cô ấy, ấn đường không thả lỏng, nghiêm túc nói: "Chị không hôn em."

Thẩm Thanh Thu chớp mắt, ý cười trong mắt tràn ra, giống như muốn triệt để ôm lấy Tiêu Mộ Vũ vào trong.

"Muốn hôn à?"

Tiêu Mộ Vũ chạm lên môi: "Đương nhiên là muốn."

Trái tim Thẩm Thanh Thu rung động dữ dội, cổ họng trượt xuống mấy cái, khẽ nhích gần, nhỏ tiếng nói: "Tuân mệnh."

Nụ hôn mang theo hương rượu càng khiến người ta say mê, Thẩm Thanh Thu mê đắm không biết đã bay tới nơi đâu, hai người ở trên giường quấn quýt lấy nhau, Thẩm Thanh Thu còn tỉnh táo suýt chút nữa không nhịn được "xử lí" Tiêu Mộ Vũ, nhưng chỉ có thể nhịn lại.

Tiêu Mộ Vũ đang quyến rũ Thẩm Thanh Thu thỏa mãn đi ngủ, để lại Thẩm Thanh Thu toàn thân nóng nực vì dục vọng không được đáp ứng. Sau khi lau mặt và tay giúp Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu hòa hoãn rất lâu mới ngồi lại bên Tiêu Mộ Vũ.

Trong mơ hồ, cô ấy nhớ lại những lời thì thầm của Tiêu Mộ Vũ, ánh sáng trong mắt tối đi.

"Em không muốn biết chị muốn làm gì, chỉ có một yêu cầu, không được phép rời xa em nữa."

Trong con ngươi Thẩm Thanh Thu lộ ra một tia đau đớn, khẽ nắm lấy tay Tiêu Mộ Vũ.

"Sao lại không muốn biết chị định làm gì? Thứ mà đám người kia muốn từ chỗ em, chắc chắn rất quan trọng. Chỉ khi nào em biết rồi, mới có thể ứng phó với bọn họ." Thẩm Thanh Thu có chút bất lực, nhưng lại không nhịn được cười lên, "Còn không cho phép rời xa em nữa, đã khi nào chị rời xa em chưa?"

Chỉ là cười mãi cười mãi, Thẩm Thanh Thu lại cúi đầu xuống, cảm giác buồn bã trong lòng ào ào trào ra, khiến đầu mũi cô ấy xót xa.

"Chị làm sao vậy chứ?" Thẩm Thanh Thu có chút hoang mang.

...

Chú thích:

1. Ngũ Lăng Hoành Quang - Wuling Hongguang: Một hãng xe hơi của Trung Quốc.

2. Ngũ hổ thượng tướng/ Ngũ hổ tướng là chức danh hư cấu để gọi 5 vị tướng của Thục Hán là Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Vân, Hoàng Trung và Mã Siêu trong tiểu thuyết Tam quốc diễn nghĩa. Trong sử sách không có bất kỳ ghi chép nào về việc Lưu Bị phong "Ngũ hổ tướng".

*****

Chương 114: Thế giới Thiên Võng 14

Thẩm Thanh Thu không hiểu tại sao bản thân lại buồn bã như thế, cô ấy đè lại cảm xúc, nghiêng đầu hôn Tiêu Mộ Vũ một cái, sau đó lại ngồi bên giường chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân.

Đã từng tuổi này, trước giờ Thẩm Thanh Thu chưa từng sợ hãi giống như hiện tại. Trước kia chỉ cần là chuyện bản thân đã quyết định làm, cô ấy luôn có tự tin có thể làm tốt, cho dù quá trình như thế nào, chỉ cần cuối cùng hoàn thành được nhiệm vụ, những chuyện khác, đều không cần cô ấy lo lắng, cũng chưa từng nghĩ rằng nhiệm vụ thất bại sẽ có hậu quả gì.

Ngoại trừ nguyên nhân bản thân tự phụ, quan trọng hơn là, không có hậu quả gì mà cô ấy không thể gánh vác. Nhưng chuyện Thẩm Thanh Thu muốn làm hiện tại, phía trước vẫn là ẩn số, khó khăn trùng trùng, điều càng khiến cô ấy sợ hãi hơn là, cô ấy cảm thấy bản thân không gánh vác được hậu quả này, đừng nói là gánh vác, chỉ cần nghĩ thôi cũng đã không thể chịu đựng nổi.

Thẩm Thanh Thu chỉ trách bản thân không khống chế được, để lộ ra quá nhiều cảm xúc khiến đối phương phát hiện ý đồ của cô ấy, đáng trách hơn là khi đó cô ấy chỉ coi Tiêu Mộ Vũ là nhân vật mục tiêu, không hứng thú tìm hiểu quá nhiều.

Tới nỗi Thẩm Thanh Thu không biết rốt cuộc vì nguyên nhân gì lại khiến kẻ đứng đằng sau kia nhằm vào Tiêu Mộ Vũ, một người thông minh đến nỗi khiến người ta không thể tin nổi như thế, rốt cuộc đã làm chuyện gì, khiến Thiên Võng hết cách?

Đợi khi Thẩm Thanh Thu hoàn hồn lại đã gần 6 giờ tối, trong lòng cô ấy đè nén những câu hỏi ấy, nhưng không dám nói với Tiêu Mộ Vũ, ngộ nhỡ bị đám người kia biết được, cô ấy không biết những người đó sẽ triển khai kế sách gì. Từ tình hình hiện tại có thể thấy, Tiêu Mộ Vũ không hề hay biết gì về những chuyện này, nếu bản thân không thể ở bên Tiêu Mộ Vũ, thì hoàn toàn là một chuyện lợi bất cập hại.

Thời gian không còn sớm, tuy buổi trưa ra ngoài ăn uống, nhưng mọi người đều uống rượu trò chuyện, không ăn nhiều thức ăn. Tiêu Mộ Vũ cũng đã ngủ gần hai tiếng đồng hồ, cũng sắp tỉnh dậy.

Thẩm Thanh Thu có chút khó xử nhíu mày, cô ấy nghĩ ngợi giây lát, cuối cùng lặng lẽ xuống nhà, đi mua chút đồ ăn.

Chuyện bản thân đun nước là số một mà Thẩm Thanh Thu từng nói trước đó không phải là nói đùa, cô ấy thật sự không biết nấu nướng, nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ nấu mì đơn giản nhất, có thể thử một chút.

Thế là Tiêu Mộ Vũ tỉnh dậy trong một tiếng keng vang lên từ nhà bếp, cô ngồi dậy, vẫn còn chút mơ màng, nhưng không đợi cô tỉnh táo hẳn, thì đã ngửi thấy một mùi cháy khét.

Không kịp nghĩ nhiều, Tiêu Mộ Vũ nhảy xuống giường, xỏ dép chạy ra khỏi phòng, chạy thẳng vào bếp.

Khi chạy tới cửa nhà bếp, nhìn thấy dáng vẻ cầm muôi của Thẩm Thanh Thu, tay chân không biết làm sao nhìn chiếc chảo xì xèo bắn tung tóe, mặt mày vô cùng sợ hãi. Mà nắp chảo đang nằm im trên sàn nhà, nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ tới, nỗi sợ trên mặt biến thành chột dạ.

"Chị... chị muốn rán trứng."

Men say sót lại trong người Tiêu Mộ Vũ đã triệt để tỉnh táo, lửa quá to, ngọn lửa bén cả vào trong chảo, chảo nhanh chóng bùng lửa.

Tiêu Mộ Vũ tiến một bước lên trước nhặt lấy nắp chảo, nhanh chóng tắt bếp, quay đầu là vẻ nghĩ lại vẫn còn sợ nhìn Thẩm Thanh Thu.

Lần đầu tiên Thẩm Thanh Thu cảm thấy chật vật như thế, rất lâu sau cũng không biết nên nói gì, chỉ chỉ vào chảo, mặt mày đỏ ửng, rất lâu sau mới lẩm nhẩm: "Xin lỗi."

Tiêu Mộ Vũ đi tới, nhận lấy chiếc muôi trong tay Thẩm Thanh Thu, sau đó nắm lấy tay cô ấy nhìn qua nhìn lại, quả nhiên đã bị dầu bắn bỏng tay.

Đặt muôi sang một bên, Tiêu Mộ Vũ dẫn Thẩm Thanh Thu tới vòi nước, gột rửa mu bàn tay bị bỏng đỏ dưới vòi nước cho cô ấy, dịu dàng nói: "Sao phải xin lỗi, muốn nấu cơm sao không gọi em? Đói rồi à?"

Thẩm Thanh Thu liếc Tiêu Mộ Vũ một cái, nhìn bàn bếp bừa bãi, lại có chút túng quẫn, "Em ngủ ngon quá, bữa trưa cũng không ăn nhiều, chị sợ em tỉnh dậy sẽ đói. Chị nghĩ nấu mì cũng không khó lắm, nhưng chị lại không biết nên cho thêm cái gì, chỉ có mì không thì chắc chắn không ngon. Thấy tối qua em rán trứng ăn ngon, chị liền muốn thử rán một quả. Nhưng chị vừa đập trứng vào thì dầu trong chảo bắt đầu bắn tung tóe, đáng sợ lắm."

Tiêu Mộ Vũ cầm lòng chẳng đặng, vừa đau lòng lại buồn cười, "Phi dao chị còn không sợ, thế mà dầu bắn thì lại sợ."

Thẩm Thanh Thu nhíu mày: "Chị thà rằng nó phi dao còn hơn, dầu này làm cháy trứng của chị rồi."

Nghĩ rồi Thẩm Thanh Thu nhanh chóng tiến lên trước úp nắp lại, nhìn thứ đen xì xì bên trong, bối rối nói: "Chị vẫn thích hợp với việc đun nước hơn, thứ này chị làm không nổi."

Tiêu Mộ Vũ nhìn một cái, vừa buồn cười lại vừa sợ làm tổn thương tự tôn của Thẩm Thanh Thu. Trứng trong chảo đã cháy khét không thành hình, còn cả một mảnh vỏ trứng, nhìn hình dạng trứng gà, có lẽ đập vỡ từ trên cao rồi rơi xuống, khiến lòng trứng bắn tung tóe.

Gắp trứng bên trong ra, Thẩm Thanh Thu còn muốn cố gắng cứu vãn tự tôn, "Vỏ trứng này là ngoài ý muốn, dầu bắn nên chị run tay, nó mới rơi vào chảo."

"Ừm, em cũng đoán thế." Cho dù có biết nấu cơm hay không, với võ nghệ của Thẩm Thanh Thu, cũng không đến mức không đập được quả trứng gà.

Rửa sạch chảo, dọn dẹp bàn bếp, Tiêu Mộ Vũ quay đầu nói: "Vẫn muốn ăn mì à? Không thấy ngấy sao?" Cô nhớ Thẩm Thanh Thu rất kén ăn, trước đó Trần Khải Kiệt nấu ăn, nếu hai ngày liên tiếp lặp lại một món ăn, Thẩm Thanh Thu sẽ "dạy dỗ" mấy câu như Thái hậu.

Thẩm Thanh Thu vội gật đầu, rưng rưng nhìn chảo, "Không ngấy, Mộ Vũ nấu mì rất ngon, sao lại ngấy chứ, ngày nào ăn cũng được."

Tiêu Mộ Vũ cúi đầu cười, không nói gì tiếp.

Cô lấy giấy thấm lau sạch nước dưới đáy chảo, sau đó vặn gas, làm nóng chảo, khi cho dầu cô nói với Thẩm Thanh Thu: "Lúc cho dầu, tốt nhất nên lau khô nước trong chảo, hoặc là đun khô, khi dầu nóng lên sẽ không bắn tung tóe, ban nãy có phải trong chảo còn nước đúng không?"

Thẩm Thanh Thu nghĩ ngợi, gật đầu. Sau khi dầu nóng, Tiêu Mộ Vũ bỏ một chút muối vào trong, lấy trứng gà, một tay đập trứng vào thành chảo, trứng gà hoàn hảo rơi vào trong.

Tiêu Mộ Vũ đập liên tiếp hai quả, khiến Thẩm Thanh Thu há to miệng quan sát.

Dầu trong chảo lại xèo xèo vang lên lần nữa, Thẩm Thanh Thu có chút sợ hãi, "Em tránh xa ra chút đi."

Tiêu Mộ Vũ chỉ cười, chiếc chảo trong tay Tiêu Mộ Vũ vô cùng nghe lời, không bắn dầu, trứng cũng không dính, đợi tới khi một mặt đã chín, Tiêu Mộ Vũ động đậy cổ tay, hai quả trứng ngoan ngoãn lật mặt, vô cùng trôi chảy.

"Nếu sợ không khống chế được lửa, thì ban đầu nên để lửa nhỏ một chút, như thế cũng sẽ không phải vội."

Thẩm Thanh Thu quan sát vô cùng nghiêm túc, không ngừng gật đầu.

Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, khẽ cười nói: "Được rồi, để tránh cho chị thiêu rụi nhà bếp, sau này em nấu là được. Ra ngoài đi, ở đây nặng mùi dầu khói, đợi một lúc là xong."

Thẩm Thanh Thu nào nỡ rời đi, mỗi giây mỗi phút ở đây đều giống như trộm về. Sau một phen thập tử nhất sinh bọn họ mới đổi lại được hơn một tháng yên ổn, cô ấy vô cùng trân trọng.

Thẩm Thanh Thu đứng trước cửa nhìn Tiêu Mộ Vũ, Tiêu Mộ Vũ cũng không nói gì, chỉ không có Thẩm Thanh Thu nói chuyện với mình, suy nghĩ trong lúc nấu nướng sẽ quay lại những chuyện xảy ra trước đó.

Dường như cô uống say, sau đó... Những kí ức kia chầm chậm trào lên trong đầu, Tiêu Mộ Vũ cảm thấy phong thủy bắt đầu luân chuyển, trước đó là Thẩm Thanh Thu bối rối, hiện tại là cô. Lúc uống say, dường như bản thân có chút một lời khó nói tận.

Thẩm Thanh Thu vốn dĩ đang nghiêm túc quan sát Tiêu Mộ Vũ nấu ăn, nhưng sau đó chỉ chăm chú nhìn khuôn mặt không ngừng biến hóa của cô, biểu cảm phong phú hiếm thấy nói với Thẩm Thanh Thu rằng Tiêu Mộ Vũ đang nghĩ tới chuyện gì đó, thế là nụ cười trên khóe môi càng thêm rõ ràng.

Sau khi Tiêu Mộ Vũ múc xong mì, cô liếc Thẩm Thanh Thu một cái, trúc trắc nói: "Ăn được rồi."

Thẩm Thanh Thu nhận lấy bát mì giúp Tiêu Mộ Vũ, Tiêu Mộ Vũ cầm thìa và đũa đi sau lưng.

"Mau ăn đi, để lâu sẽ không ngon nữa đâu." Rõ ràng là muốn chặn miệng Thẩm Thanh Thu.

Nhưng sao Thẩm Thanh Thu có thể buông tha cho Tiêu Mộ Vũ, "Ban nãy nghĩ gì thế? Biểu cảm không ngừng biến hóa, tai cũng đỏ ửng."

Tiêu Mộ Vũ uống nước mì, ngẩng mắt nhìn Thẩm Thanh Thu một cái: "Nghĩ tới quả trứng chị rán trước đó, nếu không khét thì liệu có mặn chát không."

Thẩm Thanh Thu phì cười thành tiếng, "Chị không cho muối."

"Ừm, sau khi ngủ dậy đội trưởng Tiêu có nhớ bản thân về nhà bằng cách nào không?" Ý cười của Thẩm Thanh Thu xán lạn, nói.

Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, trong mắt có tia oán thán, nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu thu lại nụ cười, con ngươi vô cùng dịu dàng, nhỏ tiếng nói: "Chị không có ý gì khác, chỉ là lúc em say rượu vô cùng đáng yêu. Bình thường em vừa nghiêm túc, vừa im thin thít, uống say rồi lại rất ngoan, còn bảo chị hôn em."

Thẩm Thanh Thu vừa nói, ý cười trong mắt lại trào lên, ánh sao dập dềnh, yêu thương bên trong không hề giấu giếm.

Gò má Tiêu Mộ Vũ nổi lên vệt hồng, "Mau ăn mì của chị đi."

Bữa cơm tối này không hề tập trung, tâm tư Thẩm Thanh Thu không hề đặt vào bát mì, chỉ chăm chú nhìn bạn gái mình. Tiêu Mộ Vũ thực sự bị hành động kéo lấy Thẩm Thanh Thu bắt cô ấy hôn mình khi uống say làm nóng mặt, vẫn không nói một lời.

Sau khi từ phó bản quay về, cả nhóm Tiêu Mộ Vũ nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó bắt đầu tận dụng thời gian rảnh đi tìm việc.

Dân số chính thức của thế giới Thiên Võng không hề ít, ăn ở đi lại không khác gì so với thế giới hiện thực của bọn họ, mà người chơi làm thêm ở nơi này đã được đôi bên ngầm thừa nhận, cho nên bọn họ vẫn có thể tìm được công việc thích hợp với bản thân.

Tiêu Mộ Vũ làm lại nghề cũ của mình, cô phát hiện nhu cầu về nhân viên kĩ thuật của thế giới Thiên Võng không hề thấp hơn thế giới hiện thực, đặc biệt là phương diện kinh doanh vận chuyển, điều này khiến Tiêu Mộ Vũ hoài nghi thế giới Thiên Võng chính là một hệ thống khổng lồ.

Trong thế giới hiện thực, nghề nghiệp của Tiêu Mộ Vũ là phát triển phần mềm, cô làm việc trong một công ty không lớn, nhiệm vụ cô đảm đương nhiều hơn tất cả mọi người trong tổ dự án của cô. Trước khi nghỉ việc, công việc lập trình viên mà cô làm chỉ là một vỏ bọc, bản chất là yêu cầu cô tạo ra một phần mềm an toàn. Mục đích là duy trì tính ổn định và an toàn của hệ thống, phòng ngừa hệ thống sụp đổ, hoặc có thể nói là một bản vá lỗi.

Thực ra Tiêu Mộ Vũ rất nghi hoặc, rõ ràng so với duy trì việc vận hành, phát triển và nghiên cứu phần mềm mới là thứ có giá trị hơn, nhưng công ty lại để cô tiêu tốn nhiều công sức trí tuệ như vậy để duy trì vận hành.

Trước đó xảy ra quá nhiều việc, Tiêu Mộ Vũ không kịp đào sâu suy nghĩ, yêu cầu của phần mềm an toàn kia, vượt xa nhu cầu công ty lúc đó của cô. Hệ thống phức tạp khổng lồ như thế, không phải là thứ công ty cô có thể sở hữu.

Sau đó lại ngấm ngầm ra tay với cô, bắt cô từ chức, Tiêu Mộ Vũ ra đi không chút lưu luyến, thậm chí cô còn động tay động chân với phần mềm được gọi là hoàn hảo kia, hệ thống hiện tại vốn cần sự ổn định kia sợ là đã phát sinh vấn đề lớn hơn.

Sau khi ra khỏi phó bản số 004, suy nghĩ kì lạ từ sâu trong nội tâm Tiêu Mộ Vũ bắt đầu manh nha – Cô có một loại cảm giác quen thuộc, cô luôn cảm thấy quen thuộc với rất nhiều thứ ở nơi này, đổi cách nói khác chính là, cô rất quen thuộc với Thiên Võng.

Không phải loại quen thuộc rõ ràng trong kí ức, mà là cảm giác trong tiềm thức. Tiêu Mộ Vũ không muốn nói với Thẩm Thanh Thu chuyện này khi bản thân chưa làm sáng tỏ được điều gì. Một là sợ bị hệ thống giám sát, hai là cô có thể cảm nhận được Thẩm Thanh Thu cũng có tâm sự, không muốn dùng chuyện này để khiến Thẩm Thanh Thu thêm phiền não.

Đã tới thời gian tan làm, Tiêu Mộ Vũ không đợi Thẩm Thanh Thu tới đón, bản thân chuẩn bị bắt xe về nhà.

Khi ra khỏi thang máy, thang máy kế bên cũng dừng lại, khi cửa mở ra, người bước ra từ bên trong cũng coi như người quen cũ.

Cho dù Tiêu Mộ Vũ muốn không chú ý cũng không có cách nào, mỗi lần người đàn ông tinh xảo tới cao quý này xuất hiện đều phô trương bắt mắt như thế.

Rõ ràng đối phương cũng nhìn thấy cô, biểu cảm của người kia có chút ngạc nhiên, sau đó cúi đầu nói mấy câu với người bên cạnh, rồi nhấc đôi chân dài đi tới trước mặt Tiêu Mộ Vũ.

"Cũng coi như lại gặp nhau rồi, hân hạnh." Thẩm Thập Nhất khom lưng, dáng vẻ lịch thiệp.

Trước giờ Tiêu Mộ Vũ chưa từng càn rỡ trên phương diện lễ nghĩa, cho dù cảm thấy Thẩm Thập Nhất quá kì quái, nhưng cũng gật đầu đáp lễ: "Hân hạnh."

"Xưa có Lưu Bị tam cố thảo lư, tuy tôi không so được với Lưu Bị, nhưng thành ý cũng không kém cạnh, lần này quý cô đây vẫn muốn từ chối tôi sao?" Ngữ điệu của Thẩm Thập Nhất chân thành, tuy mong muốn mãnh liệt nhưng rõ ràng không ép người. Đại khái Tiêu Mộ Vũ cũng ý thức được đối phương đã nhún nhường rất nhiều, hơn nữa chuyện này dường như cũng không tránh được.

Thế là cô gật đầu, "Tôi họ Tiêu, Tiêu Mộ Vũ."

Câu trả lời vô cùng súc tích, thực ra có nói hay không cũng không có ý nghĩa to tát, Tiêu Mộ Vũ cũng không tới nỗi ngây thơ nghĩ rằng bản thân không nói thì người đàn ông này không biết.

"Tôi họ Thẩm, Thẩm Thập Nhất, rất vui vì cô Tiêu bằng lòng cho tôi biết tên họ."

"Đối với anh mà nói, muốn biết tên tôi không phải dễ dàng lắm sao?" Tiêu Mộ Vũ thẳng thắn không chút kiêng dè hỏi.

"Đương nhiên điều tra một người không phải chuyện khó, nhưng nếu thực sự muốn kết bạn, chắc chắn cũng phải đủ thành ý." Thẩm Thập Nhất cười nói.

"Với thân phận và địa vị giống như anh Thẩm đây, tôi không nghĩ rằng tôi có gì đáng để anh kết giao, năm lần bảy lượt hạ thấp địa vị của bản thân như thế, thực sự khiến một người bình thường như tôi đây cảm thấy được quan tâm mà sợ hãi."

Tiêu Mộ Vũ nói năng rất bình tĩnh, nhưng trong câu chữ lại toát lên mấy phần sắc bén, thậm chí mang theo chút trào phúng.

Con ngươi Thẩm Thập Nhất sâu thẳm, dịu giọng nói: "Tôi và cô Tiêu vừa gặp mặt đã như quen biết từ lâu, cuộc gặp gỡ lần đầu tiên chỉ là một khúc đệm, cảm thấy cô rất đặc biệt. Sau này lại vô tình biết được vài thông tin, cảm thấy nhất định phải làm quen với cô Tiêu."

Ấn đường Tiêu Mộ Vũ khẽ nhíu lại, không chút kiêng dè nhìn Thẩm Thập Nhất: "Chúng ta không phải người chung một thế giới, có nhất thiết phải quen biết không?"

"Tôi rất thích tính cách thẳng thắn này của cô Tiêu, quả thực cách làm của tôi rất cổ quái, nhưng đợi tới khi chúng ta có thể nói chuyện hẳn hoi với nhau, tôi nghĩ cô sẽ hiểu. Cho nên, có thể cho tôi chút thời gian, ngồi với nhau một lát không?"

Tiêu Mộ Vũ nhìn thời gian: "Ở nhà có người đang đợi tôi về."

"Ồ, cô nói là đồng đội của cô à, yên tâm, tôi sẽ cử người đi thông báo cho họ."

Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ lập tức sắc nhọn, nhìn người đàn ông vẫn nở nụ cười thân thiện kia.

"Cô Tiêu đừng hiểu nhầm, cô từng nói nếu muốn biết tên cô, tôi không cần đích thân hỏi, đồng thời tôi cũng rất rõ hành tung của các cô. Nhưng mong cô tin rằng, tôi nói những lời này không phải uy hiếp, mà là biểu đạt thành ý của bản thân, tôi tình nguyện đợi tới ngày cô đồng ý." Nói xong Thẩm Thập Nhất lại khom lưng.

Thẩm Thập Nhất rất lịch thiệp, ôn tồn lễ độ, khí thế khiêm tốn nhưng mạnh mẽ, là người rất lợi hại, nhưng Tiêu Mộ Vũ không thích. So với loại tiếp xúc có mục đích như thế, cô thích cách trực tiếp như Thẩm Thanh Thu hơn, cũng không ghét những tính toán trong sáng ngoài tối của Thẩm Thanh Thu, cho dù là vô lại cũng đáng yêu hơn kiểu này rất nhiều.

...

Chú thích:

1. "Tam cố thảo lư" là một câu chuyện có thật kể về Lưu Bị khi dựng nghiệp mưu đồ khôi phục nhà Hán rất cần người hiền tài, ông đã cùng hai em kết nghĩa là Quan Vân Trường và Trương Phi, ba lần gọi gió tuyết, mưa sa đến lều cỏ trên đồi Ngọa Long cầu người học trò cày ruộng là Gia Cát Lượng (Khổng Minh). Cảm mến ân đức của Lưu Bị, Khổng Minh đã xuống núi hết lòng trung quân ái quốc, bình thiên hạ giúp cho việc tạo lập nên Nhà Thục, tạo thế chân kiềng chống lại hai nhà Ngụy và Ngô ở Trung Quốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro