Chương 121+122

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương 121: Thành phố G tuyệt mệnh 6

Những thông báo liên tiếp nhau khiến Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ quay sang nhìn nhau, đồng thời điểm số sau khi kích hoạt, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu phát hiện trên màn hình điều khiển của bọn họ không ngừng chuyển động.

Tiêu Mộ Vũ nhìn điểm số của phản thân chia thành hai phần, một là tài khoản cá nhân, hai là tài khoản tổ đội. Điểm số trong tài khoản tổ đội có 20 điểm, mà trong tài khoản cá nhân con số +0,5 không ngừng hiện lên, giống như bình luận trong livestream, +0,5 đủ tám lần, còn cả hai +5.

Ấn đường Tiêu Mộ Vũ nhíu chặt, điều này có nghĩa là gì? Cho nên cô nhanh chóng nhìn về phía Thẩm Thanh Thu, +0,5 trên màn hình của Thẩm Thanh Thu còn nhiều hơn bản thân rất nhiều, hiện lên dày đặc trên màn hình, còn kèm theo cả mấy +1, nhưng không có +5.

Tiêu Mộ Vũ suy nghĩ giây lát, lập tức hiểu ra, sau đó ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Thu cũng biến đổi.

"Chị đã giết bao nhiêu xác sống?" Tiêu Mộ Vũ vội vã hỏi.

Thẩm Thanh Thu cũng hiểu ra ý nghĩa của điểm số này, vô tội lắc đầu: "Không biết, gặp con nào thì giết con ấy, gặp hai con thì giết cả đôi, không đếm nữa."

Lửa ở tòa nhà Hâm Hòa vẫn đang cháy, tuy xác sống không bị khói làm sặc chết, nhưng ngọn lửa hừng hực kia cũng đủ để chúng hóa thành tro tàn, thế là điểm số vốn đã dừng lại, lại bắt đầu lác đác hiện lên +0,5.

Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng ngẩn ra, xác sống trong tòa nhà kia, có tới cả trăm con, không biết có bao nhiêu con bị thiêu chết, vậy có nghĩa là... Cô nhìn Thẩm Thanh Thu, vừa tức vừa buồn cười.

"Được rồi, hiện tại không phải là lúc nói về chuyện này, mau đi tập hợp với nhóm Tô Cẩn thôi." Mà đúng vào lúc này, Tiêu Mộ Vũ nhỏ tiếng nói: "Thẻ của chúng ta khôi phục rồi."

Vì nhóm Tô Cẩn đã khởi động thành công Một gia đình yêu thương thắm thiết, Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ đều đăng nhập vào trong.

Lâm Kiến là NPC, sẽ không nghe được thông báo của hệ thống, cũng không nhìn thấy giao diện điều khiển của người chơi, thế là anh không biết hai người Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu rốt cuộc đang nói gì.

Tiêu Mộ Vũ quay đầu vẫy tay với Lâm Kiến, "Chúng tôi nhìn thấy bạn của tôi rồi, muốn tới tập hợp với bọn họ, anh có tính toán gì không?"

Lâm Kiến yên lặng giây lát: "Tôi đi cùng các cô trước, sau đó tìm hiểu rõ tình hình của thành phố G, tôi xem xem có thể liên lạc với gia đình tôi ở bên ngoài không."

"Được, đi thôi." Tiêu Mộ Vũ vẫn chưa có dự định để Lâm Kiến đi, có một vài chuyện cô cần kiểm chứng với Lâm Kiến.

Bên này Thẩm Thanh Thu đã nhắn tin với Tô Cẩn, bảo bọn họ đợi, ba người trốn tránh xác sống tìm qua đó.

Lúc này không ngoài dự đoán, tất cả người chơi đều đang vội vã hướng về bên này, rất nhanh sau đó mấy tổ đội đã tập hợp.

Bối cảnh này vượt xa mấy phó bản trước đó, năm tổ đội tham gia cùng lúc cũng không có gì kì quái. Chỉ là Tiêu Mộ Vũ có một cảm giác ngờ ngợ, theo "tính nết" của hệ thống, giữa năm tổ đội với nhau tuyệt đối sẽ không chung sống trong hòa bình.

Không nên có ý định hại người, nhưng không thể không có suy nghĩ đề phòng, hiện tại Tiêu Mộ Vũ không muốn chạm mặt với những người khác. Với thông báo ban nãy, hệ thống trực tiếp lại lộ thông tin tổ đội bọn họ, rất có khả năng sẽ dẫn tới sự quan tâm quá mức của những tổ đội khác, bọn họ càng phải cẩn thận.

Ba người Tô Cẩn, Tả Điềm Điềm và Trần Khải Kiệt trốn bên một khách sạn, nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, ba người không khỏi vui mừng.

"Đội trưởng Tiêu, đội phó Thẩm, cuối cùng cũng tìm được hai người rồi." Ban nãy bọn họ đã nghe được thông báo từ hệ thống, nhưng không tìm thấy hai người Tiêu Mộ Vũ. Sợ thu hút sự chú ý của người chơi khác, ba người chỉ có thể trốn đi, kết quả phát hiện đã có thể sử dụng thẻ, lúc này mới liên lạc được với hai người.

Nhìn ngọn lửa hừng hực kia, Tô Cẩn nghĩ lại vẫn còn sợ, nhỏ tiếng nói: "Đội phó, tòa nhà kia không phải do chị đốt đấy chứ?"

Thẩm Thanh Thu nghe xong liền cười lên, nhìn Tiêu Mộ Vũ một cái mới hài lòng nói với Tô Cẩn: "Không ngờ cô hiểu tôi quá."

Trần Khải Kiệt và Tả Điềm Điềm trực tiếp bĩu môi, trên đường ba người có nói chuyện với nhau, liệu có phải Thẩm Thanh Thu phóng hỏa thu hút bọn họ tới, Trần Khải Kiệt còn nói không có khả năng, kết quả lại là thật.

Ba người chìm đắm trong vui mừng vì gặp lại, lúc này mới phát hiện Tiêu Mộ Vũ còn dẫn theo một vị bác sĩ, có chút nghi hoặc nói: "Đội trưởng Tiêu, vị này là?"

"Đây là bác sĩ Lâm, Lâm Kiến, người cùng tôi chạy thoát ra từ bệnh viện Nhân dân." Tiêu Mộ Vũ giới thiệu ngắn gọn.

Mấy người Trần Khải Kiệt không hỏi tại sao Tiêu Mộ Vũ lại dẫn theo Lâm Kiến, trong mắt bọn họ, Tiêu Mộ Vũ làm như vậy đương nhiên sẽ có lí do của mình, đơn giản giới thiệu bản thân, coi như là làm quen.

"Số lượng người tụ tập ở đây quá đông, chúng ta tìm một nơi an toàn tiện bàn bạc tình hình trước mắt, ngoài ra việc quan trọng nhất trong tận thế chính là sống sót, không chỉ phải tránh xác sống, còn phải dự trữ đủ vật tư." Tình huống cấp bách lúc này là duy trì sinh kế trong mười ngày tiếp theo.

Âm thanh vừa dứt, Trần Khải Kiệt, Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm đồng loạt lấy balo ra.

"Nước, đồ hộp, mì, lương khô, còn có đồ ăn vặt, trên đường chúng tôi đi qua một một siêu thị, lấy hết những đồ tìm được, gọn nhẹ ở bên trong."

Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu quay sang nhìn nhau, sau đó cùng cười lên. Thẩm Thanh Thu dùng lực vỗ vai Trần Khải Kiệt: "Hay lắm!"

Trần Khải Kiệt được Thẩm Thanh Thu khen ngợi, mặt mày tươi cười, "Thực ra là Điềm Điềm nhắc nhở chúng tôi, lúc đó chỉ chăm chăm tìm hai người nên không ai nhớ, thứ quan trọng nhất trong tận thế chính là đồ ăn và nước, lúc này mới bắt đầu có lẽ những người kia còn chưa phản ứng ra, đợi tới lúc thực sự cắt nước cắt điện, sợ là người sống cũng sẽ nhốn nháo."

"Đúng thế, hiện tại có một việc rất quan trọng, tích trữ vật tư, vậy thì cần một nơi an toàn cố định." Nói xong Tiêu Mộ Vũ nhìn những người còn lại, khi tỉnh lại cô đã ở bệnh viện, không biết gì hết, càng không nhắc tới chuyện nhà ở đâu.

Thẩm Thanh Thu cũng lắc đầu, cô ấy cũng không biết.

Chỉ có Tả Điềm Điềm lên tiếng: "Em sống ở Thủy tạ Nhã Hương."

"Ở đâu cơ?" Tiêu Mộ Vũ nghe xong ngẩn ra, dường như có chút sửng sốt, sau đó xác nhận lại một lượt.

"Thủy tạ Nhã Hương."

Tiêu Mộ Vũ vẫn chưa kịp nói gì, Lâm Kiến vội nói: "Không được, Thủy tạ Nhã Hương liên tục xuất hiện ca bệnh không rõ nguyên nhân, hiện tại tôi nghi ngờ cái gọi là vi-rút này chính là lan truyền từ Thủy tạ Nhã Hương, có lẽ ở đó còn nguy hiểm hơn."

Tiêu Mộ Vũ gật đầu: "Lâm Kiến nói không sai, bản tin trong bệnh viện tôi nghe được có nhắc tới, không thể tới nơi đó."

Lâm Kiến nghĩ ngợi giây lát: "Nếu mọi người không chê thì có thể tới nhà tôi, nhà tôi là nhà mới mới bàn giao chưa tới nửa năm, hệ thống an ninh của khu nhà mới rất tốt, tỉ lệ dân cư sinh sống cũng thấp, cũng bớt đi được một ít người, vừa hay vợ tôi dẫn bố mẹ và con gái tới thành phố M du lịch, trong nhà không có ai. Chỉ là hơi xa một chút, cách nơi này hơn chục cây số."

Thực ra nhóm Tiêu Mộ Vũ không được lựa chọn, cuối cùng vẫn quyết định tới nhà Lâm Kiến. Nhưng Thẩm Thanh Thu đề nghị lái xe, vì trên đường không thể tránh được việc chạm mặt xác sống, đi xe không những nhanh mà còn có thể tích trữ được nhiều vật tư hơn, cũng tránh bị xác sống làm bị thương.

"Vậy chúng ta tìm chiếc xe thế nào? Xe lại còn cần chìa khóa nữa." Xe cộ hiện tại không giống như trong phim ảnh giật hai sợi dây nối lại với nhau là có thể khởi động, Trần Khải Kiệt có chút đau đầu.

Sắc mặt Thẩm Thanh Thu bình tĩnh, cô ấy nhìn ra bên ngoài, lửa ở tòa nhà kia vẫn chưa tắt, nếu hệ thống muốn chú trọng tới sự công bằng, lần này mức độ đoàn đội tách ra có lẽ là tương đương. Trong buổi tiệc của Thẩm Thanh Thu có người chơi, trong bệnh viện của Tiêu Mộ Vũ cũng có, vậy có lẽ những người đó đã tập hợp.

Nhưng hiện tại số lượng người Thẩm Thanh Thu nhìn thấy mới lác đác vài người, suy nghĩ của mọi người có lẽ đều giống nhau, tạm thời tránh chạm mặt. Lần này Thẩm Thanh Thu không kiêng dè, đi trên đường phố, cô ấy tìm được một chiếc xe, chủ nhân của chiếc xe đã tắt thở, không phải bị xác sống cắn chết, mà là bị tai nạn xe.

Đương nhiên chìa khóa nằm trên người người này, sau khi kéo thi thể xuống, Thẩm Thanh Thu khởi động xe, lái chiếc xe đầu đã bị đâm nát, trượt bánh sau dừng trước cửa khách sạn.

"Lên đi, nhưng oan ức mọi người chen chúc chút." Thẩm Thanh Thu nói xong, cả đoàn người vội vàng lên xe, bốn người chen chúc ngồi phía sau có chút khó khăn, nhưng may mà cả bốn đều không béo, không gian trên xe cũng coi như rộng rãi, nhét đồ lên, đóng cửa xe lại.

Những người khác vừa ngồi vững, Thẩm Thanh Thu liền nghe thấy đằng sau có người gọi bọn họ, nhưng cô ấy căn bản không để tâm, đạp ga vù vù vút đi, chỉ lưu lại một vệt khói xe.

Mà người đàn ông kia nhìn thấy chiếc xe đi xa, biểu cảm trên mặt không rõ sáng tối.

Trên đường đi nhóm Tiêu Mộ Vũ phát hiện, quả nhiên thành phố G đã hoàn toàn sụp đổ y như suy nghĩ của bọn họ, trên đường toàn là xác sống lang thang, thậm chí bọn họ còn tận mắt nhìn thấy người sống bị xác sống đuổi bắt không đường thoát thân, trở thành lương thực cho chúng.

"Xong rồi, tất cả xong rồi." Thật ra Lâm Kiến vẫn hi vọng chính phủ và quân đội có thể nhanh chóng xuất hiện giải quyết vấn đề hiện tại, nhưng từ tình hình trước mắt có thể thấy, căn bản không có khả năng. Cách tình trạng vi-rút bùng phát đã hơn nửa ngày, nếu có thể cứu trợ, hiện tại cũng nên tới rồi.

Thậm chí Lâm Kiến có một suy nghĩ đáng sợ, liệu có phải cả đất nước đã sụp đổ rồi hay không.

Trên đường mấy người Tiêu Mộ Vũ gặp phải một chiếc xe, tài xế đã biến thành xác sống. Thẩm Thanh Thu lấy đao Đường mà Trần Khải Kiệt rút được giải quyết nó nhanh gọn lẹ, sau khi kéo xác ra ngoài, Trần Khải Kiệt nhịn lại cơn buồn nôn đổi xe.

Tới trạm xăng gần nhất, Trần Khải Kiệt dừng xe quan sát một lúc, trạm xăng không một bóng người, ngay cả bên trong xe cũng không có xác sống.

Không phát hiện tình huống nguy hiểm, mọi người dừng xe lại. Trần Khải Kiệt lấy vòi bơm xăng bắt đầu đổ xăng, những người còn lại đánh giá tình hình xung quanh.

Cơ bản không nhìn thấy người sống trên đường, hiện tại những người may mắn sống sót đều trốn trong nhà.

Chỉ là, trong lòng Tiêu Mộ Vũ cảm thấy bất an, trên đường không chỉ không có người sống, ngay cả xác sống cũng không có mấy con, điều này có chút bất thường. Rất nhanh sau đó một chiếc xe đối diện trạm xăng thu hút sự chú ý của Tiêu Mộ Vũ, cửa kính ở ghế lái của chiếc xe đó bị thủng một lỗ lớn, nhìn qua chiếc lỗ có thể thấy được bên trong có bóng người, nhưng bất động, cũng không biến thành xác sống.

"Thanh Thu?" Tiêu Mộ Vũ vô thức gọi Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu rất ăn ý với Tiêu Mộ Vũ, lúc này đã chú ý tới bên kia, gật đầu: "Chị nhìn thấy rồi, để chị đi xem."

Tiêu Mộ Vũ nhìn sắc mặt Thẩm Thanh Thu cũng đang ngưng trệ, lập tức giữ lấy tay cô ấy, nhỏ tiếng nói: "Cùng đi." Nói xong cô quay đầu dặn dò mấy người Tô Cẩn: "Mọi người cảnh giác chút, có lẽ sẽ có biến."

Nói xong hai người đi sang đường đối diện, mà lúc này Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm đều nắm thẻ trong tay, cảnh giác quan sát xung quanh.

Bên kia Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đã cách chiếc xe không đầy một mét, xác thực bên trong có một người phụ nữ, lúc này gục đầu, chiếc đầu bị thủng một lỗ y như cửa xe, bên trong trống rỗng.

Toàn bộ da gà da vịt trên người Tiêu Mộ Vũ dựng đứng, ánh mắt cô lướt một vòng, phát hiện không chỉ có chiếc xe này, mà cả một hàng xe lộn xộn, toàn bộ đều thủng một lỗ, chỉ là có xe bị thủng kính chắn gió, có xe bị thủng ghế lái phụ.

Tiêu Mộ Vũ lập tức giơ tay làm động tác, trái tim Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm lập tức nhảy lên, nhìn Trần Khải Kiệt một cái.

Tay Trần Khải Kiệt run lên, nhưng vẫn làm như không có chuyện gì rút vòi bơm xăng treo lại chỗ cũ. Mở cửa xe, ra hiệu Lâm Kiến ra ngoài.

Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu quay đầu, đi từng bước từng bước về phía xe, khi cách chiếc xe chưa đầy 3 mét, hai người đồng loạt tăng tốc xông tới bên xe.

Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm đồng thời dùng sức mở cửa xe ghế sau và ghế lái phụ, khi bọn họ lên xe, hai người Tiêu Mộ Vũ đã tới trước xe, cùng lúc đó có một chiếc bóng nhảy xuống từ bên trên trạm xăng, trùng hợp rơi xuống giữa hai xe, tốc độ và lực đủ để khiến người ta sợ hãi.

Thẩm Thanh Thu đẩy Tiêu Mộ Vũ vào ghế sau, sau đó đóng cửa lại, hai tay nắm lấy chiếc xe, vô cùng linh hoạt luồn từ ghế lái phụ ra ghế lái chính. Đồng thời tay trái vặn khóa nổ máy, tay phải đóng cửa lại. Động tác này vô cùng liền lạc, vô cùng ngầu, nếu không phải tình huống cấp bách, nhóm Tô Cẩn đều muốn hò reo tán thưởng.

Chiếc bóng nhảy từ trên trạm xăng xuống là một người phụ nữ thân hình mảnh khảnh, nhưng đã không còn là người. Nó nhìn thấy tất cả mọi người đều lên xe, liền gào thét một tiếng, tiếng thét trong miệng the thé lại đáng sợ, nhanh chóng nhảy tới trên nóc chiếc xe Thẩm Thanh Thu đang lái.

Thân xe nặng nề rung lắc, mà nó vừa hạ xuống, một chiếc vuốt cũng đâm xuống.

Móng vuốt này xuyên qua tấm thép nóc xe, đâm từ đỉnh đầu Thẩm Thanh Thu xuống, may mà Thẩm Thanh Thu phản ứng nhanh, nghiêng đầu sang một bên, mà Tiêu Mộ Vũ cũng đã ấn đồng hồ bấm giờ trong tay.

Thế là cánh tay kia dừng hình trên vai Thẩm Thanh Thu, đầu ngón tay đã gần chạm vào áo của Thẩm Thanh Thu.

Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm mở to mắt, trái tim đã sắp dừng lại, âm thanh trong miệng cũng bị ấn nút tạm dừng.

Tiêu Mộ Vũ thấy tình trạng này, sắc mặt trắng bệch, tim đã nhảy lên họng. Thẩm Thanh Thu trên ghế lái lạnh mặt rút dao găm ra, dính lên nóc xe hung hăng đâm lên.

Rõ ràng cảm giác tay cho thấy xác sống này rắn hơn đám xác sống trước đó, Thẩm Thanh Thu dùng nốt tay còn lại, trầm mặt mạnh mẽ kéo xuống, cánh tay kia rắc một tiếng rồi gãy lìa.

Máu của xác sống đã đông đặc, tốt xấu gì cũng không xuất hiện cảnh tượng buồn nôn máu bắn tung tóe khắp xe, Tiêu Mộ Vũ cởi áo khoác bọc lấy cánh tay đó ném ra ngoài.

"Thắt kĩ dây an toàn!" Tiêu Mộ Vũ nhắc nhở Thẩm Thanh Thu, nhưng Thẩm Thanh Thu lại mở cửa xe. Trong thời gian 10 giây, tất cả vật thể đều dừng lại, xe, người, và cả xác sống kia, đều dừng lại! Thế là Thẩm Thanh Thu nắm lấy dao găm, đâm một dao lên đầu nó.

Nhưng thời gian có hạn, cô ấy bắt buộc phải thu tay về điều khiển chiếc xe. Vừa quay lại ngồi vững trên ghế lái, chiếc xe đã khôi phục trạng thái chuyển động.

Một chân Thẩm Thanh Thu đạp chân ga, chiếc xe vun vút lao nhanh về phía trước như mãnh hổ, sau đó lại trượt bánh sau, năm móng vuốt sắc nhọn của xác sống kia rạch ra bốn vết sâu trên xe, sau đó bị hất văng ra ngoài.

Nhìn qua gương chiếu hậu, Thẩm Thanh Thu thấy xác sống kia nặng nề lăn trên đất, động đậy mấy cái nhưng không tiếp tục bò dậy.

Tuy ba người ngồi sau sớm đã có chuẩn bị nắm lấy tay nắm cửa, nhưng khi thời gian khôi phục chuyển động, bọn họ vẫn bị hất văng đập sang một bên, chóng mặt chuyển hướng.

Mà tiếng hô hoảng hốt của Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm ở ghế sau cũng bộc phát sau khi 10 giây kết thúc, "Đội phó!"

"Không... không sao." Nhìn thấy Thẩm Thanh Thu lành lặn, Tô Cẩn run rẩy thở phào một hơi.

Ý thức được Tiêu Mộ Vũ đã sử dụng thẻ, Tô Cẩn mới vỗ ngực, mừng quá hóa khóc nói: "May mà có thể dùng thẻ rồi, cảm tạ trời đất!"

Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, chỉ ngẩn ra nhìn Thẩm Thanh Thu, qua gương chiếu hậu. Thẩm Thanh Thu không cách nào nhìn rõ biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ, nhưng cô ấy biết đã dọa Tiêu Mộ Vũ.

"Mộ Vũ phản ứng rất nhanh, tôi không sao." Không biết nên nói gì, Thẩm Thanh Thu bổ sung một câu, hi vọng có thể khiến Tiêu Mộ Vũ dễ chịu hơn một chút.

Tuy có vẻ như nguy hiểm đã được hóa giải, nhưng không ai biết phía sau còn xảy ra chuyện gì, thế là còn chưa kịp điều chỉnh, Thẩm Thanh Thu đã lao đi nhanh như tên bắn.

Trần Khải Kiệt vô cùng quyết đoán đã chạy phía trước, nhìn thấy mọi người không sao, cũng không giảm tốc, hai chiếc xe một trước một sau vội vã rời đi.

Ngồi vững người, lúc này Tiêu Mộ Vũ mới dựa cả người ra sau, nhắm mắt bình phục nhịp tim hỗn loạn.

Mà cũng vào lúc này, hệ thống lại tiến hành thông báo: "Chúc mừng tổ đội Lâm Sướng là tổ đội thứ hai tập hợp đầy đủ thành viên, điểm thưởng 15 điểm, trừ 5 điểm cộng bổ sung cho tổ đội Tiêu Mộ Vũ. Chúc mừng tổ đội Tưởng Vĩ là tổ đội thứ ba tập hợp đầy đủ thành viên, điểm thưởng 10 điểm, trừ 5 điểm cộng bổ sung cho tổ đội Tiêu Mộ Vũ. Hiện tại toàn bộ thành viên đã tập hợp, người chơi vui lòng nghiêm túc tuân thủ quy tắc, đừng thách thức quy định."

Năm người Tiêu Mộ Vũ quay sang nhìn nhau, ý gì đây? Hệ thống đổi tính đổi nết rồi sao?

*****

Chương 122: Thành phố G tuyệt mệnh 7

Tuy bọn họ rất ngạc nhiên, nhưng lúc này an toàn về nhà mới là chuyện quan trọng nhất, những nghi vấn này chỉ đành đè lại trong lòng.

Vì khắp nơi trên đường đều là sự cố giao thông, nên lái xe trên quãng đường hơn 10 km không hề nhanh, sau gần 30 phút bọn họ mới tới được khu nhà của Lâm Kiến.

Chốt bảo vệ ở lối vào hầm xe trong khu nhà không có người, barie thu phí cũng đã bị đâm gãy. Nghe thấy tiếng động cơ, xác sống lang thang trên đường trong khu nhà đã bắt đầu lảo đảo đổ dồn từ tứ phía về bên này. Cả nhóm người nhanh chóng dừng xe tắt máy, dưới sự dẫn đường của Lâm Kiến lấy đồ bắt đầu vào trong khu nhà.

"Nhà tôi nằm ở tòa giữa hàng thứ hai của khu này." Lâm Kiến vừa dẫn đường vừa nhỏ tiếng nói.

Quả thật tỉ lệ lấp đầy của khu nhà không cao, dấu vết đang xanh hóa vẫn còn mới, trên một mức độ nhất định có thể bớt được rất nhiều việc.

Tòa nhà đơn nguyên của khu nhà có cửa an ninh, may mà tác phong của Lâm Kiến giống hệt mấy cán bộ già, treo chìa khóa trên thắt lưng, vừa hay có thể quẹt thẻ vào trong.

Chỉ là sau khi vào tòa nhà, sáu người vừa rẽ liền gặp phải một xác sống da dẻ khô quắt nhăn nheo, há miệng nhào tới.

Đáng sợ hơn là, nửa khuôn mặt của nó bị cắn nát lộ ra xương gò má, đột nhiên dán mặt lại như thế, dọa Trần Khải Kiệt kêu lên một tiếng.

Tiêu Mộ Vũ không nhịn được run lên, nhưng nhanh chóng được Thẩm Thanh Thu kéo tới bảo vệ.

Mà Thẩm Thanh Thu ra tay tương đối dứt khoát, dao găm trong tay phải vung tới, đầu xác sống rơi xuống đất, lăn lông lốc sang một bên, khiến người ta nhìn thôi cũng đủ hoảng sợ.

Lâm Kiến càng không nhẫn tâm nhìn, thực ra sức chịu đựng của anh đã mạnh hơn người bình thường rất nhiều, nhưng vừa nghĩ tới xác sống mặt mày đáng sợ này từng là một sinh mệnh sống sờ sờ, trong lòng lại cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Thi thể này?" Tả Điềm Điềm vẫn không dám nhìn kĩ, nhỏ tiếng hỏi.

Dù sao sau đây có thể bọn họ phải ở lại nơi này, sẽ phải ra vào, để thi thể ở đây sớm muộn cũng sẽ thối rữa, tới lúc đó cảm quan, mùi thối có lẽ sẽ khiến người ta "say".

"Chuyển ra ngoài trước đi, tìm thời gian tập hợp rồi hỏa thiêu." Hiện tại cũng không nghĩ ra cách nào hay hơn.

Công việc nặng nhọc này cuối cùng vẫn là Trần Khải Kiệt động tay động chân, nắm lấy áo lôi ra ngoài.

Phòng Lâm Kiến mua nằm ở tầng bảy, may mà không phải tầng quá cao, cho dù thang máy hỏng, đi thang bộ cũng có thể chấp nhận được.

Từ thang máy tới nhà, tất cả đều bình an vô sự, mọi người nhìn từ cửa sổ xuống bên dưới đường trong khu nhà, đại khái có hơn mười mấy xác sống đang lang thang. Về cơ bản lúc này người bên ngoài đều đã gặp chuyện không may, thêm một bước nữa chứng minh vi-rút xác sống không xuất phát từ một địa điểm, mà là từ nhiều địa điểm lan tràn ra.

"Mọi người nghỉ ngơi chút đi, tôi đi thay quần áo đã, tôi đun nước rồi, nếu mọi người có khát thì uống chút nước đi." Thực sự Lâm Kiến không chịu nổi vết máu và mùi hôi thối trên người, muốn đi thay quần áo.

"Được, cứ để chúng tôi tự nhiên, cảm ơn anh."

Lâm Kiến lắc đầu, có chút mệt mỏi đi vào phòng ngủ chính rồi đóng cửa lại.

"Đội trưởng Tiêu, vị bác sĩ này là?" Tô Cẩn có chút hiếu kì với Lâm Kiến, với hiểu biết cá nhân của cô nàng, trong tận thế không nên dẫn theo những dân cư bản địa này, dù sao đa số những người này đều là người bình thường, cũng không thể hiểu được hành vi gan to tày trời của người chơi, rất dễ dẫn tới việc những người này cho rằng người chơi là một đám tội phạm chuyện xấu gì cũng dám làm.

"Anh ta là bác sĩ, lại là bác sĩ ở khu bệnh tôi điều trị, tôi nghĩ rất có khả năng anh ta biết thông tin liên quan tới tôi. Ngoài ra người này là dân cư bản địa, hiểu về thành phố G hơn chúng ta. Vi-rút xác sống kia xuất hiện thế nào, có lẽ anh ta cũng biết nhiều hơn chúng ta. Tuy chúng ta có thân phận, nhưng không có kí ức, mù quáng hành động sẽ rất bị động." Tiêu Mộ Vũ vốn đang do dự, đặc biệt là tình hình lúc đó vô cùng nguy cấp, nhưng vị bác sĩ kia đột nhiên lên tiếng gọi cô là cô Tiêu, điều này khiến Tiêu Mộ Vũ có chút để tâm.

Quan trọng hơn là, tâm tư người này không xấu, lại là bác sĩ, có thể cung cấp rất nhiều sự hỗ trợ, trên thực tế, xác thực là như vậy.

"Ừm, em hiểu rồi. Nếu anh ta không có ý đồ khác, dẫn theo anh ta chắc chắn sẽ được việc, chỉ là sau này nếu chúng ta dùng thẻ, sợ là không giấu được anh ta nữa." Tả Điềm Điềm nghĩ nhiều hơn một chút.

"Vậy thì lừa anh ta là chúng ta có siêu năng lực, không phải trong tiểu thuyết đều viết như thế sao?" Tô Cẩn nhướng mày, chọc cả nhóm người bật cười.

"Đúng rồi, mọi người kể xem thân phận của từng người xảy ra tình huống gì, nắm bắt một số thông tin khác thường." Mọi người đã hiểu rõ hiện trạng của thế giới này, nhưng phó bản này không những phải sống sót vượt ải, mà cần kích hoạt nhiệm vụ ẩn, cho nên bắt buộc phải tìm ra một vài tin tức.

Tiêu Mộ Vũ trao đổi lại tình hình của bản thân trước tiên, Thẩm Thanh Thu nghe tới nỗi ấn đường càng nhíu càng chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm lên bụng Tiêu Mộ Vũ, không nhịn được hỏi: "Sao ban nãy em không nói với chị, cơ thể em không sao chứ? Vết thương có dài không? Xuất huyết trong, là lá lách hay gan?" Càng hỏi Thẩm Thanh Thu càng hoảng sợ, không nhịn được kéo Tiêu Mộ Vũ tới sờ lần quan sát một phen xem có phải vẫn nguyên vẹn hay không.

Mấy người Tô Cẩn nghe xong, sắc mặt cũng biến đổi, căng thẳng không thôi.

Tiêu Mộ Vũ bất lực, "Chị đừng căng thẳng như thế, dọa mấy người Tô Cẩn rồi kìa. Thực sự không sao, trên đường tới đây em đã giải quyết được bảy tám xác sống, còn có thể đón được chị nhảy từ độ cao ba mét xuống, giống người có chuyện gì sao? Khi đó bác sĩ đã nói với em, em hồi phục rất tốt."

Tiêu Mộ Vũ nói như thế, Thẩm Thanh Thu mới nhịn lại, không hỏi gì thêm, nhưng ấn đường nhíu chặt vẫn không thả lỏng.

"Nhưng đội trưởng Tiêu, theo những gì chị nói, người bị truyền nhiễm ban đầu là Điền Giai kia rất đáng nghi. Cô ta muốn tiêm cho chị thứ gì? Chuyện này rất kì quái, ống tiêm 20ml thường dùng để pha thuốc, trộn thuốc, cơ bản bệnh viện không thể dùng loại kim lớn như thế trực tiếp tiêm cho bệnh nhân, là một y tá chắc chắn không thể để xảy ra sai sót cấp thấp này."

Tiêu Mộ Vũ gật đầu, lúc tỉnh lại nhìn thấy thuốc kia, thứ khiến cô cảm thấy kì quái chính là ống tiêm kia bất thường, cứ cảm giác thứ đựng bên trong có vấn đề, có lẽ điểm mấu chốt nằm ở đây.

"Ý của đội trưởng Tiêu là xác sống ở khu bệnh của cô đột biến nhanh, tốc độ nhanh, lực tấn công mạnh, tính truyền nhiễm cao, khác với đám xác sống sau đó, rất có khả năng là có nguyên nhân khác. Nếu hệ thống sắp xếp người chơi vào khu bệnh đó, sẽ có nguyên nhân của nó, nên cần điều tra lại một lượt." Trần Khải Kiệt suy nghĩ rồi nói, sau đó lại bổ sung một câu: "Cài đặt nhân vật của tôi là nghiên cứu viên ở một Viện nghiên cứu, lúc đó khi có ý thức, tôi đang làm thí nghiệm. Lúc nói chuyện họ nói đồng nghiệp đã dính chưởng, đều xin nghỉ bệnh. Không tới nửa tiếng sau, liền có người xông vào nói xảy ra chuyện. Tôi vừa ra ngoài quan sát, có người trong Viện nghiên cứu đã biến thành quái vật thấy người là cắn, tốc độ của họ cũng nhanh, người bình thường có thể lực kém cơ bản đều không thể chạy thoát."

"Trong khu Thủy tạ Nhã Hương của em cũng thế, em cũng không biết cụ thể bản thân có thân phận gì, vừa vào phó bản em đã ở nhà, ở bên ngoài có người la hét em mới biết đã xảy ra chuyện. Rất nhiều người dân không dám ra ngoài, vì muốn tập hợp lại với mọi người nên em mới lén lút chạy ra. À đúng rồi, tốc độ của những người đột biến thành xác sống kia cũng không chậm, nhanh hơn một chút so với những con em gặp sau đó."

Ba người Tô Cẩn gặp nhau trên đường tới tòa nhà Hâm Hòa, bọn họ giống với hai người Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, ban đầu mỗi người xuất hiện ở những nơi khác nhau.

Khi vi-rút bùng phát, Tô Cẩn đang đi làm ở công ty, đang xử lí một vài tài liệu.

Tiêu Mộ Vũ lắng nghe từng người thuật lại, sau đó hỏi Trần Khải Kiệt và Tô Cẩn: "Công ty của hai người làm việc, có biết tên gì không?"

Tô Cẩn gật đầu, "Tên là Dược phẩm Sinh học Noro, em đã quan sát, quy mô của công ty này rất lớn, cả tòa nhà thương mại lớn đó đều thuộc về nó, rất bề thế."

Trần Khải Kiệt ngẩn ra, "Viện nghiên cứu Sinh học nơi tôi làm việc là viện nghiên cứu lớn nhất thành phố G, chuyên nghiên cứu cơ sở vi-rút học, nhìn quy cách có vẻ rất cao."

Điều này lập tức dẫn tới sự cảnh giác của Tiêu Mộ Vũ, mà Thẩm Thanh Thu khẽ nhíu mày, "Tôi biết công ty Tô Cẩn nhắc tới."

"Đội phó Thẩm biết sao?" Tô Cẩn có chút ngạc nhiên, lập tức nghe thấy Thẩm Thanh Thu trầm giọng nói: "Bữa tiệc chiều mà tôi tham gia do Dược phẩm Sinh học Noro tổ chức."

"Buồng bệnh của bệnh viện Nhân dân, khu nhà Thủy tạ Nhã Hương, công ty Dược phẩm Sinh học Noro, Viện nghiên cứu Sinh học thành phố G, mọi người nghe xong có cảm giác gì?" Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ trầm ngâm, nhỏ tiếng nói.

"Giống như liên quan tới mỗi một khâu trong việc phát tán vi-rút, vô cùng hoàn hảo." Thẩm Thanh Thu lạnh lùng nói.

"Điều này sao lại khiến người ta càng nghĩ càng thấy sợ hãi thế nhỉ, không phải là do họa từ con người chứ?" Tả Điềm Điềm lẩm nhẩm.

"Ting!" Âm thanh hệ thống đột nhiên làm gián đoạn cuộc trò chuyện của cả nhóm. Rất nhanh sau đó tất cả mọi người đều dựng tai lắng nghe.

"Chúc mừng năm người chơi Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu, Tô Cẩn, Tả Điềm Điềm, Trần Khải Kiệt giải khóa nhiệm vụ thứ ba của phó bản số 005: Điều tra rõ nguồn gốc vi-rút xác sống, điều tra rõ nguyên nhân dẫn tới tận thế."

"Điểm thưởng tổ đội, 5 điểm!"

"Không phải lại là thông báo toàn phó bản chứ, cứ có cảm giác như đang lấy chúng ta ra làm bia đỡ đạn, chắc chắn những tổ đội khác sẽ chú ý tới chúng ta." Trần Khải Kiệt nhíu mày, cứ cảm thấy hệ thống này không có ý tốt.

Khóe mắt Thẩm Thanh Thu khẽ động đậy, âm thanh toát lên vẻ lạnh lẽo, "Tóm lại là, không cần dùng ác ý tồi tệ nhất để suy đoán về người khác. Cho dù hệ thống suy nghĩ gì, nhưng, nếu thật sự có kẻ nào không có mắt dám động vào chúng ta, tôi gặp người sẽ giết người, gặp quỷ sẽ giết quỷ. Hệ thống chỉ nói không được làm hại NPC, nhưng không nói không thể động vào người chơi."

Nói xong cô ấy híp mắt lại, khóe môi lộ ra nụ cười lạnh, băng giá bức người, còn cả mấy phần khát máu, toát lên chút tàn nhẫn.

Thật ra hiếm gặp một Thẩm Thanh Thu như thế, mấy người Tô Cẩn cũng không nhìn thấy dáng vẻ ban đầu của Thẩm Thanh Thu, nhất thời có chút không rõ cô ấy đang trêu đùa hay nói thật, đều có chút nghi hoặc không rõ.

Đương nhiên bọn họ cũng không ngây thơ như thế, trong phó bản cũng không phải không có người chơi đâm từ sau lưng, chỉ là bị Thẩm Thanh Thu như thế làm chấn động, khí thế này có chút dọa người.

Không khí lập tức trở nên yên ắng, chỉ có Tiêu Mộ Vũ mặt không biến sắc, cô nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, có chút bất đắc dĩ, nhưng lại cúi đầu khẽ cười.

Tuy đã yêu đương với Thẩm Thanh Thu, cũng đã quen với sự thiên vị và dịu dàng mà người này dành cho mình, nhưng Tiêu Mộ Vũ vẫn không quên Thẩm Thanh Thu là một người đầy thủ đoạn. Giống như Thẩm Thanh Thu nói, là người hay quỷ, chỉ cần dám có ý đồ với cô ấy, cô ấy sẽ không mềm lòng.

Nội tâm người này rất mềm mại, đối với những người Thẩm Thanh Thu thấy thuận mắt, cô ấy sẽ không keo kiệt cho đi thiện ý; đối với những người cô ấy để tâm càng không thiết bỏ ra mọi giá, bảo vệ mọi lúc mọi nơi. Nhưng Thẩm Thanh Thu cũng là người tàn khốc, đối với những kẻ dư thừa, cô ấy thật sự không có mấy phần đồng cảm.

"Sao thế, bị tôi dọa à?" Không phải Thẩm Thanh Thu không phát hiện không khí chuyển biến, đôi chân dài đan lấy nhau, cơ thể dựa ra sau, sắc mặt lười biếng tùy tiện, nhưng ánh mắt mang theo vẻ sắc bén.

Tô Cẩn vội vàng lắc đầu, Tả Điềm Điềm và Trần Khải Kiệt người sau lắc mạnh hơn người trước.

"Chúng tôi bị khí thế bá đạo của đội phó Thẩm làm chấn động, nên như thế! Mỗi người trong chúng ta đều muốn sống sót, dựa vào cái gì mà dung túng cho họ. Người không đụng ta ta không đụng người, nếu họ dám có ý đồ bất chính, thì đừng trách chúng ta không nể nang." Ánh mắt Trần Khải Kiệt kiên định, càng nói càng nghiêm túc. Thế giới này vốn là mạnh được yếu thua, thực lực chiến thắng yếu kém đào thải, trong lòng anh vẫn còn lương tri của con người, tuyệt đối không cố tình hãm hại người khác, nhưng tuyệt đối cũng không tha thứ nếu người khác hãm hại mình.

"Được rồi, thả lòng đi, bàn chính sự." Tiêu Mộ Vũ nói xong, đưa tay ra gõ lên đầu gối Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu lẫm liệt ngập sát khí giống như chị cả băng đảng xã hội lập tức ngoan ngoãn ngồi lại, nhàn nhạt nói: "Nói tiếp đi."

Tô Cẩn lại có chút buồn cười.

"Hiện tại điều kiện vượt ải của phó bản này bao gồm, điều kiện thứ nhất là duy trì sự sống, nó không yêu cầu chúng ta cũng phải làm, cho nên có cũng như không." Tiêu Mộ Vũ đột nhiên nghiêm túc nói ra những lời chọc cười cổ lỗ sĩ này, khiến cả nhóm không nhịn được cười lên.

Thẩm Thanh Thu vui vẻ không thôi, cười nghiêng ngả. Nhìn Thẩm Thanh Thu nghiêng người bò ra vai mình cười nắc nẻ như người không xương, Tiêu Mộ Vũ ghét bỏ nhìn một cái, cũng không nói gì mặc Thẩm Thanh Thu cười.

"Đương nhiên thứ nó nhắc tới chính là đồ đạc dự trữ sinh tồn trong tận thế, lương thực và nước. Điều kiện thứ hai, điều kiện cứng, cũng là một nhân tố quan trọng quyết định hành động của chúng ta, Giấy thông hành, một tấm 250 điểm, cũng có thể nói là, chúng ta cần tổng cộng 1250 điểm, tôi tin điều này sẽ là một trở ngại. Điều kiện thứ ba, điều tra chân tướng, điều này càng không có hạn chót, có thể là mười ngày, có thể là nửa tháng, như thế sẽ khiến điều kiện thứ nhất trở nên khó khăn hơn, chúng ta phải chuẩn bị tâm lí."

Muốn điều tra chân tướng trong phó bản trước đây cần gan to, cũng cần đầu óc, nhưng phó bản này vô cùng đặc biệt, còn cần vũ khí và thể lực. Ngồi chờ ở nhà không thể điều tra ra chân tướng, điều này chắc chắn sẽ dẫn tới một vấn đề, bọn họ bắt buộc phải ra ngoài, không thể trốn trong phòng an toàn, chờ tới khi kết thúc.

Tiêu Mộ Vũ ngồi ở đó, không nhanh không chậm trao đổi, rất nhanh sau đó tất cả mọi việc đều rõ ràng, hệ thống sớm đã tính sẵn không để bọn họ được sống yên ổn.

Đúng lúc này Lâm Kiến bước ra, năm người ăn ý dừng cuộc nói chuyện, Lâm Kiến nhìn mọi người, biểu thị: "Mọi người có muốn tắm không?"

Thấy mấy người nhìn mình, đầu mũi Tiêu Mộ Vũ động đậy, Thẩm Thanh Thu nhanh chóng tiếp lời: "Cảm ơn, muốn."

Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, hai người rất sáng suốt lấy thêm mấy bộ quần áo, sau khi cho Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm mỗi người một bộ, Thẩm Thanh Thu bảo Tiêu Mộ Vũ đi tắm trước.

Mà Lâm Kiến đang sắp xếp chỗ ngủ cho mọi người.

Tổng cộng sáu người, hai nam bốn nữ, nhà Lâm Kiến có ba phòng, vừa vặn hai người một phòng.

Vì sự tồn tại của Lâm Kiến, khiến cuộc nói chuyện của năm người cũng trở nên bất tiện, thế là quyết định đi tắm rửa thay quần áo trước.

Nhân lúc nghỉ ngơi, ai về phòng nấy, Thẩm Thanh Thu lại lộ ra nụ cười gợi đòn, nhỏ tiếng nói: "Ra ngoài phó bản em không chịu ngủ chung một giường với chị, thì trong phó bản em vẫn phải ngủ cùng chị."

Tiêu Mộ Vũ lườm Thẩm Thanh Thu, nhàn nhạt nói: "Em có thể ngủ với Điềm Điềm."

Biểu cảm của Thẩm Thanh Thu cứng lại, lập tức híp mắt nhỏ tiếng nói: "Em không muốn Điềm Điềm yên ổn, đúng không?"

Hai chữ Điềm Điềm nhấn rất nặng, con ngươi Tiêu Mộ Vũ dịch chuyển sang một bên, không nhìn Thẩm Thanh Thu, khóe môi lướt qua một độ cong nhàn nhạt.

Thẩm Thanh Thu hừ một tiếng: "Em làm vậy sẽ xảy ra vấn đề đấy."

Tiêu Mộ Vũ chỉ nhìn Thẩm Thanh Thu, không lên tiếng. Không biết Thẩm Thanh Thu nghĩ tới điều gì, không nhịn được nhích tới gần nũng nịu nói: "À đúng rồi, Mộ Vũ, sau khi em ấn đồng hồ bấm giờ tạm dừng thời gian, tại sao nhóm Tô Cẩn không thể động đậy, chỉ có chị với em động đậy được? Em thì chị có thể hiểu, dù sao cũng là thẻ của em, nhưng chị và nhóm Tô Cẩn đều là thành viên một đội, sao chỉ có chị là đặc biệt thế?"

Biểu cảm này giống như rất nghi hoặc, nghiêm túc mong muốn được giải thích, thực chất là treo tấm biển "Có phải chị rất đặc biệt, rất quan trọng đúng không" trên mặt, vô cùng đắc ý, hả hê không thôi.

"Không biết." Tiêu Mộ Vũ nhanh nhẹn vứt ra hai chữ cứng nhắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro