Chương 155+156

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương 155: Thế giới Thiên Võng 22

Thẩm Thanh Thu nghe xong không nhịn được nhíu mày, trong mắt vừa có vẻ ngạc nhiên vừa có chút ngưng trệ, rất lâu sau cô ấy mới lên tiếng: "Ý em là Thẩm Thập Nhất biết nội dung phó bản, mục đích anh ta nói với em chuyện này là gì?"

Tiêu Mộ Vũ lắc đầu: "Thực lòng mà nói em cũng không biết, nhưng theo cách nói của anh ta, anh ta làm như vậy là để em tin tưởng anh ta, coi như chút vị ngọt để em hiểu được lợi ích khi hợp tác với anh ta. Nhưng em vẫn không hiểu hợp tác với chúng ta thì có lợi gì cho anh ta. Cách diễn đạt của anh ta không đủ để khiến em tin rằng anh ta đang có chuyện cần nhờ vả tới em." Một đoạn hội thoại như thật thật giả giả, thần thần bí bí nói cái gì mà tại sao người chơi lại tới Thiên Võng, cư dân bản địa của Thiên Võng có ý nghĩa gì.

"Nếu Thẩm Thập Nhất nói thật, vậy Thiên Võng còn phức tạp vượt xa những gì chúng ta tưởng tượng. Hay có thể nói là, không chỉ có người chơi bị giày vò ở đây, cuộc sống của những người trong Thiên Võng như họ cũng tương tự như vậy. Em nói xem, dân bản địa của Thiên Võng thật sự tồn tại hay là hư ảo như NPC trong phó bản, hoặc là NPC và dân bản địa thực ra đều là thật, không có gì khác biệt với người chơi." Mỗi câu mỗi chữ của Thẩm Thanh Thu cất lên, tới sau cùng ngữ điệu của cô ấy trầm xuống, nhưng những lời nói ra lại khiến sống lưng Tiêu Mộ Vũ lạnh toát.

Thực tế ban đầu vào Thiên Võng, ngoại trừ người chơi, trong mắt Tiêu Mộ Vũ luôn có cảm giác những thứ khác là giả, nhưng dường như những người chơi như cô đều bỏ quên một chuyện, người chơi thất bại trong trò chơi, trừng phạt hệ thống đưa ra căn bản đều là...

Tiêu Mộ Vũ không dám nghĩ tiếp, lắc đầu bình phục tâm trạng của bản thân.

"Em đừng sợ, chị chỉ nói vu vơ thôi. Nếu thật sự là vậy, thì người thiết kế ra Thiên Võng không chỉ là thiên tài, mà còn là một kẻ điên, thực sự chị không tin một người có thể dùng tay che trời, tạo ra hệ thống độc ác điên cuồng như vậy. Có lẽ nó chỉ là một thế giới thần kì khác, song song với thế giới của chúng ta, cho những người vốn dĩ phải chết như chúng ta một cơ hội quay về, đại khái giống như địa ngục thiên đường vậy."

Tiêu Mộ Vũ cười cười, "Nếu thực sự là như thế, đây có lẽ là địa ngục mới đúng." Thực ra đây chỉ là lời an ủi, khi Thẩm Thanh Thu thừa nhận ban đầu tiếp cận Tiêu Mộ Vũ là có mục đích, đã xác định hệ thống này không thực sự độc lập với thế giới hiện thực, nó có ý đồ riêng, nó biết Tiêu Mộ Vũ.

Hiện tại điều Thẩm Thanh Thu lo lắng nhất không phải là phó bản khó hay dễ, mà là đám người thuê mình rốt cuộc đang che giấu điều gì. Đám người kia dùng trăm phương ngàn kế để cô ấy tiếp cận Tiêu Mộ Vũ, thậm chí không tiếc lợi dụng quy tắc quấy nhiễu tiến trình trò chơi để cài đặt độ khó trò chơi, là có ý gì? Đám người kia có thể thao túng hệ thống tiến hành trừng phạt và cảnh cáo Thẩm Thanh Thu, vậy tại sao không thể trực tiếp cưỡng chế Tiêu Mộ Vũ, lấy về thứ họ muốn?

Thực ra vì nguyên nhân hệ thống có hệ thống giám sát, trước giờ Thẩm Thanh Thu chưa từng nói ra nhiệm vụ và mục đích của bản thân một cách chính diện với Tiêu Mộ Vũ, cộng thêm mệt mỏi vì phải sinh tồn trong phó bản, khiến Thẩm Thanh Thu thậm chí chưa từng đào sâu nghiên cứu những âm mưu được che giấu phía sau kia. Hiện tại vì sự xuất hiện của Thẩm Thập Nhất, cùng với phản ứng mấy lần kia của hệ thống, Thẩm Thanh Thu không thể không nghĩ tới một vài vấn đề, cho nên cô ấy bỗng ý thức được một hiện thực bị bản thân bỏ qua.

"Mộ Vũ, chị từng nói với em, mục đích chị tiếp cận em là vì đám người kia muốn lấy được một thứ trên người em. Tuy họ không nói với chị là gì, nhưng thứ khiến hệ thống có thể thao túng cả chục triệu người này vòng vo muốn có được như thế, tuyệt đối không bình thường. Cho nên có lẽ em biết là gì, đúng không?"

Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, sau đó im lặng, trong mắt cô nổi lên âm u nặng nề, biểu cảm có chút khác lạ. Thẩm Thanh Thu còn chưa kịp hỏi, Tiêu Mộ Vũ đã chầm chậm lắc đầu, ánh mắt khi nhìn Thẩm Thanh Thu cũng ngưng trệ không thể diễn tả, "Đúng, nhưng em không hề biết gì cả. Thậm chí em nghĩ lại tất cả những chuyện bản thân tiếp xúc hơn 20 năm qua, ngoại trừ những chuyện tệ hại về bố mẹ, cuộc sống của em phẳng lặng như đầm nước chết. Em chỉ là một người bình thường tới độ không thể bình thường hơn. Căn bản trên người không có gì đáng để nhòm ngó, càng không nhắc tới việc được một hệ thống kì quái như thế này để tâm như vậy."

Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ như thế, trong đầu bỗng trào lên một suy nghĩ, khiến sắc mặt cô ấy biến đổi, suy nghĩ này thực sự quá điên cuồng.

Mà Tiêu Mộ Vũ đang nhìn Thẩm Thanh Thu, cũng nhìn thấy biểu cảm của cô ấy, thậm chí biết được Thẩm Thanh Thu đang nghĩ gì, vì cô cũng nghĩ tới suy nghĩ đáng sợ ấy.

Tiêu Mộ Vũ đứng dậy, hít sâu một hơi, đi mấy bước, "Chuyện này quá hoang đường, không thông suốt, em có gì đáng giá để bỏ công bỏ sức như vậy. Có thể tạo ra cả một thế giới như vậy, có thể điều khiển những phó bản đáng sợ kinh khủng kia, đùa bỡn với tính mạng của cả chục triệu người, nó có lí do gì để làm vậy? Cho dù trên người em thật sự có thứ nó cần, trực tiếp tra hỏi, nó có cả trăm nghìn cách khiến em mở miệng, sao lại lựa chọn cách phức tạp nhất, ngu ngốc nhất, em còn không biết nó muốn làm gì, thậm chí nó cũng đã nhận ra chị đang giúp em, còn trừng phạt chị vì điều này, nhưng vẫn để chị ở lại bên em..."

Âm thanh nóng vội của Tiêu Mộ Vũ đột ngột dừng lại, biểu cảm trên mặt cứng đờ, sau đó lộ ra một tia sợ hãi, thậm chí Tiêu Mộ Vũ mất đi sự bình tĩnh, trực tiếp quỳ trước mặt Thẩm Thanh Thu, nắm chặt lấy tay Thẩm Thanh Thu, rất lâu sau mới khó khăn lên tiếng: "Chị sẽ mãi ở bên cạnh em chứ?"

Trong lòng Thẩm Thanh Thu bỗng xót xa, cô ấy cúi đầu lật tay nắm lấy tay Tiêu Mộ Vũ, nhỏ tiếng nói: "Chị hiểu tâm trạng của em, cũng biết rõ lo lắng của em. Mộ Vũ, cuộc sống hơn 20 năm qua của em có lẽ là giả, kí ức trước đó của em có lẽ cũng là giả, thậm chí chị cũng không xác định được kí ức của bản thân là thật hay giả, nhưng chị rất chắc chắn, em lúc này đang sống, chị cũng là thật, chị thích em yêu em cũng rất thật. Chị xin lỗi vì cuộc gặp gỡ của chúng ta là do người khác sắp đặt, chị cũng không có cách nào cam đoan với em, việc chị rời đi hay ở lại có bị nó sắp xếp hay không.

Nó có thể trừng phạt chị, uy hiếp chị, nhưng không cách nào khống chế tư duy của chị. Em cũng đã nói, rõ ràng nó có cả ngàn cách để ép em, nhưng nó lại lựa chọn phương pháp phức tạp nhất kém hiệu quả nhất, chứng minh nó cũng bất đắc dĩ. Vậy lựa chọn chị, thậm chí dung túng cho chị thích em, cũng là lựa chọn bất đắc dĩ của nó, hoặc có thể nói là một chi tiết trong kế hoạch của nó, nhưng cho dù là gì đi nữa, chị cũng sẽ không buông tay em, càng không rời xa em. Hơn nữa căn cứ theo quy tắc lúc này, trừ phi chị chết..."

"Chị đừng nói lung tung." Tiêu Mộ Vũ cảm thấy thần kinh của mình bị chữ này chọc đau, vội vàng ngắt lời Thẩm Thanh Thu, nét căng thẳng trên mặt đã triệt để mất khống chế. Cô cảm nhận được trái tim mình nghẹn lại, có một loại cảm giác sợ hãi không thể diễn tả thành lời đang bao vây bản thân. Còn chưa kịp đợi Tiêu Mộ Vũ bình tĩnh lại, trong đầu bỗng trào lên rất nhiều cảnh tượng vụn vặt, tan nát tả tơi, giống như bộ phim được tua nhanh, khuấy trộn khiến đầu óc Tiêu Mộ Vũ đau đớn muốn vỡ tung. Cô cảm thấy bản thân mình như bị vùi lấp, dòng nước mãnh liệt ập vào mũi, vào phổi, cảm giác ngạt thở hệt như bị sóng biển đánh trôi, Tiêu Mộ Vũ ra sức thở dốc, đầu gục xuống.

Thẩm Thanh Thu không dự đoán được, nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ hung hăng đập đầu, đột nhiên quỳ trên đất thở hổn hển, sắc mặt cũng trắng bệch. Thẩm Thanh Thu vội vàng ôm lấy Tiêu Mộ Vũ, bế cô lên sô-pha, cởi cổ áo , vỗ lưng thông khí cho cô, sốt ruột gọi tên Tiêu Mộ Vũ.

"Mộ Vũ, Mộ Vũ, em sao thế? Em đừng dọa chị!" Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Thu luống cuống không biết làm sao. Chỉ trong chớp mắt, trên trán Tiêu Mộ Vũ đã đổ đầy mồ hôi lạnh, Thẩm Thanh Thu cũng không kém cạnh. Nhưng lúc này cô ấy buộc phải bình tĩnh lại, ôm lấy Tiêu Mộ Vũ, hít sâu mấy hơi, nắm chặt lấy tay Tiêu Mộ Vũ, sốt ruột nói bên tai cô: "Mộ Vũ, bình tĩnh, bình tĩnh, chị ở đây, chị ở đây. Em nắm lấy tay chị, nắm lấy tay chị, không sao, không sao, bình tĩnh lại, thả lỏng, hít thở sâu, đừng sợ."

Thực ra Thẩm Thanh Thu không biết bản thân đang nói gì, chỉ có thể lặp lại những lời này hết lần này tới lần khác, hoảng loạn, sợ hãi, tức giận trong lòng ào ào ập tới, khiến đôi mắt Thẩm Thanh Thu ứ máu sưng đỏ.

May mà Tiêu Mộ Vũ nắm chặt lấy tay Thẩm Thanh Thu, khiến Thẩm Thanh Thu cảm nhận được Tiêu Mộ Vũ cần mình. Thời gian đau khổ này không kéo dài, phản ứng này của Tiêu Mộ Vũ đến cũng nhanh đi cũng nhanh, nhưng chỉ mười mấy giây cũng khiến Thẩm Thanh Thu cảm thấy vô cùng khó khăn. Người trong lòng đã đổ mồ hôi toàn thân, nhưng sức nắm lấy tay cô ấy đã nhẹ đi, hô hấp cũng bắt đầu dịu lại. Thẩm Thanh Thu nhắm mắt, sau đó lại mở mắt cúi đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, khàn giọng nói: "Đỡ hơn chút nào chưa, có chỗ nào không thoải mái nữa không?"

Tiêu Mộ Vũ mở mắt, lồng ngực vẫn đang trập trùng không ngừng, cô mơ màng nhìn Thẩm Thanh Thu, sau đó chầm chậm tỉnh táo lại. Trong mắt Tiêu Mộ Vũ ngập vẻ áy náy, đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Thanh Thu, rồi lau mồ hôi trên mặt cô ấy, nhỏ tiếng nói: "Dọa chị rồi đúng không."

Vành mắt Thẩm Thanh Thu vốn dĩ đang đỏ, nghe thấy câu này hơi nước trong mắt không khống chế được bắt đầu lan tràn. Cô ấy lắc đầu nhìn về hướng khác, sau đó mới quay đầu lại nhìn Tiêu Mộ Vũ, lắc đầu rồi lại gật đầu. Rất lâu sau Thẩm Thanh Thu mới lên tiếng: "Rốt cuộc làm sao thế, sao đột nhiên lại như vậy, cơ thể có chỗ nào khó chịu à? Là vì đau đầu sao?"

Tiêu Mộ Vũ không có thời gian nghĩ ngợi về trạng thái đột ngột xuất hiện của bản thân ban nãy, vội vàng an ủi Thẩm Thanh Thu, xoa khóe mắt cho Thẩm Thanh Thu, nói: "Không sao, chỉ là đột nhiên cảm thấy có rất nhiều cảnh tượng kì quái trào lên trong đầu, cơ thể kích thích phản ứng, đau đầu hoảng loạn lại rất bức bối, hiện tại đã dịu lại rồi, không còn cảm giác gì nữa. Chị đừng lo, sức khỏe em không sao."

Thẩm Thanh Thu nghe xong liền hít thở sâu mấy hơi, tảng đá lớn đè trong lòng cũng coi như được hạ xuống. Cô ấy vội vàng hỏi Tiêu Mộ Vũ: "Em nhớ ra điều gì rồi? Em chắc chắn kí ức của mình bị người ta bóp méo sao?"

Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, đưa tay ra miết ấn đường, "Quá nhanh quá loạn, em chỉ cảm thấy rất khó chịu, hoàn toàn không biết rốt cuộc là gì. Nhưng có một điều có thể xác định, em đã quên rất nhiều thứ. Xem ra cảm giác của em không sai, em vẫn luôn cảm thấy thế giới bản thân đang sống rất hư ảo, em hoàn toàn không thể hòa mình vào đó, hiện tại xem ra thật sự là giả."

Nếu hai người đoán không sai, Thiên Võng là một thế giới được con người tạo ra, vậy muốn lập ra một thế giới giả lập cho Tiêu Mộ Vũ, há chẳng phải dễ như trở bàn tay?

Thẩm Thanh Thu trầm ngâm, cô ấy ngẩng đầu nhìn căn nhà này, đưa tay ra cản lại những lời Tiêu Mộ Vũ muốn nói, ngưng trệ nói: "Mộ Vũ, chị nhất định phải thử, nếu không rất nhiều chuyện không cách nào sáng tỏ, lấy đại cục làm trọng, hiểu không?"

Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ có chút khó coi, không lên tiếng. Thẩm Thanh Thu không ép cô, chỉ chăm chú nhìn cô, đợi cô lên tiếng.

Rất lâu sau Tiêu Mộ Vũ mới bất đắc dĩ nói: "Có lẽ em là một rắc rối lớn."

Thẩm Thanh Thu nghe xong nhíu mày nhìn Tiêu Mộ Vũ, đưa tay búng lên trán cô, bất mãn nói: "Nói lung tung gì thế, cái gì mà rắc rối lớn, rõ ràng là cục cưng lớn, chị không cho phép em nói xấu đội trưởng Tiêu nhà chị."

Tiêu Mộ Vũ bị Thẩm Thanh Thu búng một cái, híp mắt lại, đợi tới khi mở mắt lại không nhịn được cười lên, "Không cho phép em nói xấu, nhưng chị đã ra tay đánh người, ai quá đáng thế?"

"Em nói rồi nên đương nhiên phải đánh, không được phản bác." Thẩm Thanh Thu nghiêm túc nói, nói xong ánh mắt lại dịu lại, nhích tới gần hôn lên trán Tiêu Mộ Vũ, "Đừng sợ, đừng nghĩ lung tung, chỉ cần chúng ta vẫn ở bên nhau thì không phải lo lắng gì hết, chúng ta cùng nhau giải quyết."

Tiêu Mộ Vũ gật đầu, chỉ là Tiêu Mộ Vũ không nói ra, những kí ức mơ hồ cùng nỗi sợ không ngừng trào ra kia đều đang nói với bản thân, điều cô lo lắng nhất không phải ẩn số phía trước, mà là lo lắng hai người có thể luôn ở bên nhau hay không. Tiêu Mộ Vũ luôn có cảm giác cô và Thẩm Thanh Thu không phải là tình cờ gặp gỡ, mà là cửu biệt trùng phùng.

Thẩm Thanh Thu không chú ý tới ánh mắt Tiêu Mộ Vũ nhìn mình, chỉ nghĩ lại ban nãy hai người nói chuyện không hề kiêng dè, nếu căn phòng này không thể ngăn cản hệ thống, điều này sẽ là một rắc rối lớn, hai người phải chuẩn bị thật kĩ từ trước. Nhưng hệ thống giám sát không phải lúc nào cũng xuất hiện, nếu không Thẩm Thập Nhất cũng sẽ không to gan như vậy. Nhưng hiện tại những dấu hỏi trong đầu hai người, có rất nhiều chuyện chỉ dựa vào một người sẽ không thể làm rõ, Thẩm Thanh Thu nhất định phải có được một đáp án chính xác, mới có thể không cần dè chừng. Thậm chí điều này cũng chứng thực đáp án cho một vấn đề, căn nhà này, nữ quỷ được giữ lại nơi này, rốt cuộc là do người trước vô tình để lại, hay là có người cố ý sắp đặt trong âm thầm.

Thẩm Thanh Thu thấp thoáng cảm nhận được bản thân đã chạm tới một sự thật ghê gớm, chỉ thiếu một chút nữa, tất cả mọi chuyện đều có thể sáng tỏ.

Tới chiều, Tiêu Mộ Vũ chủ động liên lạc với Thẩm Thập Nhất, khi nhận được điện thoại của Tiêu Mộ Vũ, có thể thấy Thẩm Thập Nhất vô cùng sửng sốt, nhưng ngay sau đó chính là mừng rỡ. Cả cơ thể Thẩm Thập Nhất thả lỏng nằm trên sô-pha, trên mặt lộ ra một nụ cười, như thể nắm chắc thắng lợi trong tay.

"Thập Nhất Gia, có gì cần chúng tôi chuẩn bị không?" Người đàn ông ở bên cạnh nhìn Thẩm Thập Nhất vui vẻ như thế cũng lộ ra nụ cười.

"Không cần, cô ấy không phải người bình thường, nói ít sai ít, làm ít sẽ ít nảy sinh vấn đề."

"Vâng, nhưng bên kia lại giục, tình hình có chút gấp rút, nói là đã không còn ổn định nữa. Lần này bọn họ không những vượt ải hoàn hảo, hơn nữa còn khiếu nại, đồng thời khiếu nại thành công."

Ý cười trên khóe miệng Thẩm Thập Nhất bỗng chân thực hơn mấy phần, "Thật sao, cũng thật thú vị, chẳng trách khó xử lí như thế, lần này xác định kế hoạch không vấn đề gì chứ?"

Người đàn ông ngẩn ra, lắc đầu, "Chúng tôi chỉ làm theo lệnh, những chuyện khác cũng không hỏi nhiều."

Thẩm Thập Nhất xua tay nói: "Thôi bỏ đi, đi đặt chỗ trước đã, vẫn là nhà hàng lần trước, vẫn bàn cũ, nhớ chưa?"

Người đàn ông gật đầu.

Thẩm Thập Nhất nhìn người đàn ông rời đi, cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay, lần này có thể kết thúc rồi sao? Nụ cười trên mặt Thẩm Thập Nhất chầm chậm trầm xuống, biểu cảm có chút nặng nề, đây mới là phó bản số 005, con đường phía trước vẫn còn dài.

*****

Chương 156: Thế giới Thiên Võng 23

Khi Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu tới nhà hàng tây theo thời gian đã hẹn trước, Thẩm Thập Nhất đã đợi ở đó từ sớm.

Khi nhìn thấy hai người, Thẩm Thập nhất chỉ cười một cái, không quá ngạc nhiên, anh ta đứng dậy mời hai người ngồi xuống, dặn nhân viên phục vụ mang thực đơn tới. Đương nhiên Tiêu Mộ Vũ đã thu hết biểu cảm của Thẩm Thập Nhất vào đáy mắt, không nói gì nhiều, sau khi ngồi xuống liền lặng lẽ quan sát Thẩm Thập Nhất.

Sau khi nhân viên phục vụ ở bên cạnh rót nước xong, Thẩm Thập Nhất liền lên tiếng: "Nghe nói các vị hoàn hảo vượt ải phó bản số 005, thật sự hiếm thấy, chúc mừng chúc mừng."

"Nghe nói? Xem ra anh Thẩm đây thực sự là người thần thông quảng đại, chút chuyện nhỏ nhặt này cũng nghe nói tới." Thẩm Thanh Thu vẫn luôn có chút đối địch với Thẩm Thập Nhất, cho nên nói chuyện không hề khách sáo.

Thẩm Thập Nhất xua tay, "Tôi vẫn luôn quan tâm tới các vị, cũng rất quan tâm tới tình hình vượt ải của các vị, đương nhiên là rất rõ. Nhưng hai vị mới quay về đã chủ động liên lạc với tôi, tôi có chút bất ngờ. Cô Tiêu đây đã suy nghĩ kĩ càng rồi sao?"

Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, trước giờ biểu cảm của Thẩm Thanh Thu có chút lạnh lẽo nhưng vì biết lần này tới đây là có mục đích, nên cô ấy không quấy nhiễu cuộc đối thoại của Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thập Nhất.

"Đây không phải điều anh muốn sao? Tận thế, Cửu liên hoàn, anh nói với tôi những điều này chính là muốn chúng tôi biết, anh không chỉ có thể nghe ngóng được những chuyện đã xảy ra, ngay cả tương lai xuất hiện điều gì anh cũng biết, đúng không?"

Thẩm Thập Nhất gật đầu, "Cô luôn thông minh như thế, tiết kiệm rất nhiều thời gian của tôi. Nếu cô đồng ý hợp tác cùng tôi, vậy tôi có thể cung cấp nhiều thông tin hơn cho các vị. Tận thế và Cửu liên hoàn lần này chỉ là một gợi ý không đau không ngứa, thực ra không có quá nhiều hỗ trợ với các vị."

"Nhưng có lẽ cô Tiêu cũng đã có chuẩn bị tâm lí, đây mới là phó bản cấp A, các vị thập tử nhất sinh mới có thể vượt ải, vậy độ khó cấp S chỉ nghĩ thôi cũng rõ. Cô và cô Thẩm châu liền bích hợp chắc chắn mạnh hơn người khác rất nhiều, nhưng đồng đội của hai vị, sợ là có chút tốn sức." Nói tới đây, Thẩm Thập Nhất khẽ nhíu mày, những lời nói ra giống như uy hiếp, nhưng trong mắt lại là lo lắng rất chân thành.

Tiêu Mộ Vũ phát hiện bản thân có chút không hiểu Thẩm Thập Nhất, sự xuất hiện của người này vô cùng vừa vặn, sau khi phó bản đầu tiên Tiêu Mộ Vũ xuất hiện trên con phố kia, người này liền chú ý tới cô, còn giúp đỡ cô một phen, sau đó còn tiếp xúc với bản thân ở nơi này một cách trực tiếp hơn, rõ ràng là có ý đồ khác.

Với hoàn cảnh lúc này của Tiêu Mộ Vũ, tất cả những người cố tình tiếp cận đều sẽ là đối tượng nghi ngờ trọng điểm, nhưng dường như Thẩm Thập Nhất cũng không có quá nhiều ác ý, mục đích xuất hiện của người này còn trực tiếp hơn Thẩm Thanh Thu.

"Tôi thừa nhận những điều anh nói khiến tôi rất lay động, nhưng tôi vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình, tôi cần anh nói rõ cho tôi biết, mục đích của anh là gì. Nếu anh đã không che giấu sự thật muốn hợp tác với tôi, vậy thì vui lòng chân thành cởi mở, chứng minh giá trị của việc hợp tác giữa chúng ta." Tiêu Mộ Vũ thong thả nói ra yêu cầu của bản thân thêm lần nữa, hai mắt khóa chặt lấy khuôn mặt của Thẩm Thập Nhất.

Khóe môi Thẩm Thập Nhất cong lên ý cười, nhưng là nụ cười phong độ ôn hòa giả dối, giống như đội lên mình một lớp mặt giả. Anh ta gật đầu, "Được, nếu cô đã kiên trì thì tôi sẽ nói với cô."

Nói xong Thẩm Thập Nhất nhìn ra bên ngoài, nhỏ tiếng nói: "Các vị có từng nghĩ một hệ thống Thiên Võng khổng lồ thế này, rốt cuộc nó xuất hiện bằng cách nào chưa? Trong thế giới hiện thực của các vị, có lẽ đa số mọi người đều cho rằng vạn vật trong thế giới của các vị đều là tự nhiên tiến hóa diễn biến mà thành, cho nên các vị tin vào khoa học, tất cả đều có thể giải thích bằng khoa học. Nhưng có thể thấy, thế này hoàn toàn không hề khoa học, chết đi sống lại, thần ma gây rối, hoàn toàn điên đảo. Sự xuất hiện của nó rất thích hợp với một cách nói của các vị, thế giới được Thượng đế tạo ra."

Nhìn Thẩm Thập Nhất lúc này giống như tên lừa đảo, nhưng Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu lại nghe ra được có ý tứ khác biệt, im lặng đợi anh ta tiếp tục phát điên.

"Ha, hình như chủ đề này đi hơi xa rồi, tôi chỉ muốn nói với cô, cho dù là thế giới được tạo ra bởi Thượng đế, cũng sẽ xuất hiện những Adam và Eva không chịu nghe theo lời dạy dỗ, những người sống trong thế giới Thiên Võng chúng tôi, cũng không muốn mãi mãi trong vườn Eden. Huống hồ nơi này không phải vườn Eden, cô thấy tôi có quyền có thế, nhưng trò chơi cô đã chơi thì sao? Nếu cho cô một tài khoản mà bên trong nạp mấy chục triệu tiền game, cho cô trải nghiệm cuộc sống gọi là người đứng trên mọi người, nhưng mãi không thể hạ xuống, cô mãi mãi phải ở bên trên, ừm... đột nhiên cảm xúc trào lên, cô hiểu ý tôi chứ?"

Ấn đường Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu vẫn đang nhíu chặt, Thẩm Thanh Thu vừa định lên tiếng, Thẩm Thập Nhất lại dựng ngón trỏ suỵt một tiếng, "Tôi nói nhiều như thế rồi, tôi lựa chọn các vị là vì tôi nhìn thấy số liệu bên trong, các vị là những người có hi vọng bước ra khỏi Thiên Võng nhất, đây chính là lí do chân thực nhất của tôi, tôi không có cách nào nhiều lời thêm được nữa."

Tiêu Mộ Vũ nghiền ngẫm ra được chút ý tứ kì quái trong lời Thẩm Thập Nhất, cô ra hiệu với Thẩm Thanh Thu, sau đó trầm giọng quăng ra một vấn đề, "Tính tới hiện tại chưa có ai thành công vượt ải đúng không?"

Con ngươi Thẩm Thập Nhất thoáng co lại, ý cười trên mặt ngưng trệ, cứ như thế nhìn Tiêu Mộ Vũ. Anh ta không phủ nhận cũng không thừa nhận điều này, nhưng sự im lặng ấy đã là câu trả lời.

Tiêu Mộ Vũ lẩm nhẩm: "Hơn 52 triệu người tham gia trò chơi, chưa một ai vượt qua cửa ải, vậy lời hứa ban đầu của Thiên Võng có ý nghĩa không?"

Thẩm Thập Nhất im lặng giây lát, "Thực ra có lẽ các vị đã phát hiện, càng về sau thời gian nghỉ giữa các phó bản sẽ càng dài, người chơi không vượt ải không phải đều đã chết trong phó bản. Thực ra thế giới Thiên Võng này không khác quá nhiều so với cuộc sống hiện thực, thay vì chết trong những phó bản kia, chẳng thà ở lại..."

Thẩm Thập Nhất bỗng dừng lại, sau đó nghiêm túc nhìn Tiêu Mộ Vũ: "Một khi hợp tác với tôi, các vị nhất định phải dốc toàn lực vượt ải, tuyệt đối không thể tạm bợ vất vưởng sống qua ngày trong một thế giới hư ảo như bọn họ. Nếu các vị không có niềm tin kiên định, vậy việc hợp tác này của chúng ta cũng không cần thiết."

Tiêu Mộ Vũ mím môi, mà Thẩm Thanh Thu lại lộ ra một nụ cười, "Anh cũng không bằng lòng ở lại, sao chúng tôi lại muốn ở lại chứ. Chỉ là hệ thống từng hứa nếu hai chúng tôi vượt ải sẽ có thể rời đi, còn các anh rời đi bằng cách nào? Tôi vẫn cảm thấy anh đang lừa chúng tôi, có phải anh lựa chọn Mộ Vũ là vì có mục đích khác, thực ra anh chỉ đổi phương pháp tiếp cận cô ấy, cũng muốn có được thứ không thể nói rõ kia từ cô ấy..."

Thẩm Thanh Thu còn chưa nói xong đã nhắm mắt lại, tay nhanh chóng nắm chặt, cơ thể cũng khẽ co lại, sắc mặt Tiêu Mộ Vũ biến đổi, lập tức đưa tay ra nắm lấy tay Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thập Nhất cũng phát hiện sự khác thường của Thẩm Thanh Thu, cẩn thận hỏi: "Cô Thẩm không sao chứ?"

Thẩm Thanh Thu cắn răng, lắc đầu: "Không sao, xem ra anh Thẩm đây thực sự không tầm thường."

Thẩm Thập Nhất không lên tiếng, chỉ nhìn hai người, trong mắt có chút buồn bã, nhưng rất nhanh bị che giấu trong âm thầm. Thẩm Thập Nhất hít một hơi: "Các vị đã suy nghĩ kĩ chưa? Có đồng ý hợp tác với tôi không?"

"Ngay tới cả bản thân mình cũng không cách nào vo tròn cho kín kẽ việc hợp tác của mình, tôi đồng ý với anh rồi, anh tiết lộ thông tin cho chúng tôi, lẽ nào không sợ sau khi chúng tôi vượt ải sẽ mặc kệ anh sao? Huống hồ tôi vẫn không thông suốt, tôi vượt ải rồi thì anh ra ngoài bằng cách nào?"

Đầu óc Tiêu Mộ Vũ vô cùng tỉnh táo, khiến Thẩm Thập Nhất có chút bất đắc dĩ.

"Cô thực sự khiến người ta không lường được, thực ra tôi đã nói với cô rồi, cô không phát hiện mà thôi. Những lời cần nói cũng đã nói, tôi có thể cho cô thời gian suy nghĩ." Nói xong Thẩm Thập Nhất nhìn Thẩm Thanh Thu, lại liếc nhìn thực đơn, "Có lẽ hai vị cũng không còn tâm trạng ăn uống nữa, vậy thì về nghỉ ngơi sớm đi, nhìn cô ấy không khỏe cho lắm."

Tiêu Mộ Vũ cũng không còn tâm trạng nghĩ tới những chuyện khác, tuy Thẩm Thanh Thu ngồi ở đó không nói một lời, nhưng đã một lúc trôi qua, không chỉ có sắc mặt tái nhợt, ngay cả đôi môi cũng không còn sắc máu, mồ hôi đã rịn ra đầy trán.

Cho dù lượng thông tin trong lời Thẩm Thập Nhất vô cùng lớn, Tiêu Mộ Vũ cũng không có thời gian nghĩ nhiều, nhiệm vụ cấp bách lúc này chính là đưa Thẩm Thanh Thu về nhà nghỉ ngơi.

Thế là Tiêu Mộ Vũ gật đầu với Thẩm Thập Nhất, đỡ Thẩm Thanh Thu rời đi.

Thẩm Thập Nhất khẽ thở dài, anh ta đưa tay chạm vào hư không, trước mặt liền xuất hiện một màn hình trong suốt giống như bản đồ, bên trên có một con trỏ nhỏ màu xanh đang nhấp nháy.

Thẩm Thập Nhất nhíu mày, đưa ngón tay không ngừng phóng to hình ảnh bên trên, nơi anh ta đang ngồi hiển thị một khoảng ngăn cách màu đỏ, những chấm nhỏ hỗn loạn bên ngoài vòng qua tòa nhà bị ngăn cách này, không cách nào tiến gần.

"Xem ra vẫn chưa đủ." Sau này nói chuyện phải cẩn thận hơn một chút.

Tiêu Mộ Vũ gọi xe về nhà, trong lòng vô cùng khó chịu, đương nhiên Thẩm Thanh Thu cố ý nói như thế, nhưng mới lên tiếng đã bắt đầu đau đớn, có thể thấy điều này đã không đơn giản là sự trừng phạt mà thiết bị giám sát mang tới. Tiêu Mộ Vũ nghi ngờ, hệ thống tạo riêng cho Thẩm Thanh Thu một bản cài đặt, vừa chạm tới một số nội dung nào đó, sẽ tiến hành trừng phạt Thẩm Thanh Thu.

Nhưng Tiêu Mộ Vũ chỉ có thể để mặc Thẩm Thanh Thu đau đớn, căn bản không có cách nào ngăn chặn, đây không phải bị thương không thể uống thuốc, cũng không cách nào làm dịu. Cô chỉ có thể ôm lấy Thẩm Thanh Thu vô ích như thế, mặc cho Thẩm Thanh Thu ôm ngực đau tới nỗi toàn thân đổ mồ hôi.

Cảm nhận được áp suất thấp trên người Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu cố gắng mở mắt yếu ớt nhìn cô, đưa tay bẻ từng ngón tay đang nắm chặt lấy nhau của Tiêu Mộ Vũ ra, "Em đừng như thế, chỉ đau một lúc thôi, hiện tại đã đỡ hơn nhiều rồi, nó sẽ không trừng phạt chị mãi, chỉ cho chị chút giáo huấn thôi."

Tiêu Mộ Vũ cúi đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, trong mắt vừa phẫn nộ vừa đau lòng, cô nắm lấy tay áo lau mồ hôi cho Thẩm Thanh Thu, nhỏ tiếng nói: "Đừng nói nữa."

Nhìn Thẩm Thanh Thu đè lấy ngực, Tiêu Mộ Vũ chỉ có thể đặt tay lên trên, đè giúp cô ấy, đôi mắt ửng đỏ, nếu để cô làm rõ rốt cuộc thế giới Thiên Võng này là thứ quỷ quái gì, cô nhất định sẽ xé xác nó.

Đợi tới khu nhà, Thẩm Thanh Thu gần như đã khỏe hơn, không giống trạng thái không thể ngồi thẳng người như ban nãy, đã có thể tự đi lại.

Về tới nhà, Tiêu Mộ Vũ bảo Thẩm Thanh Thu đi nằm, sau đó lấy khăn mặt lau khô mồ hôi cho cô ấy, trong mắt ngập vẻ lo lắng, "Không được lừa em, còn đau không?"

Thẩm Thanh Thu nằm ngửa nhìn Tiêu Mộ Vũ, gật đầu, nhưng lại cong lên nụ cười, khẽ nói: "Chỉ là ban nãy quá đau, hiện tại chỉ còn dư vị thôi, đã khỏe hơn nhiều rồi."

Nhìn khuôn mặt Thẩm Thanh Thu tái nhợt nhưng vẫn cười an ủi bản thân, lồng ngực Tiêu Mộ Vũ đau đớn không thôi, lại cảm thấy bất lực cùng tức giận.

"Có đói không? Chị nghỉ một lúc đi, em đi nấu cơm cho chị." Tiêu Mộ Vũ không biết nên làm gì mới khiến Thẩm Thanh Thu dễ chịu hơn, nhìn thời gian cũng sắp tới giờ ăn, chỉ có thể dùng thứ này để an ủi.

Thẩm Thanh Thu lắc đầu: "Chị không đói, chỉ hơi đau chút thôi."

Tiêu Mộ Vũ có chút lóng ngóng, rất lâu sau buồn bã nói: "Em biết, nhưng em không làm được gì cả, xin lỗi chị."

Thẩm Thanh Thu nhíu mày, cô ấy biết lúc này khúc gỗ Tiêu Mộ Vũ lại đang tự trách bản thân. Thẩm Thanh Thu đưa tay ra kéo lấy Tiêu Mộ Vũ, chớp mắt nói: "Sao lại không làm được gì, em chuyển dịch lực chú ý của chị, chị sẽ không đau nữa."

Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, "Làm cách nào để chuyển dịch lực chú ý của chị?"

Thẩm Thanh Thu ngoắc ngón tay, cười như hồ ly, "Em tới gần đây chút chị nói cho nghe."

Làm sao Tiêu Mộ Vũ không hiểu biểu cảm này của Thẩm Thanh Thu có chút khác thường, nhưng Thẩm Thanh Thu thực sự đau, lúc này cho dù cô ấy muốn làm gì Tiêu Mộ Vũ cũng sẽ chiều theo cô ấy, thế là cô nghe lời nhích lại gần.

Ý cười trên mặt Thẩm Thanh Thu không ngừng lại, đưa tay ôm lấy cổ Tiêu Mộ Vũ, nhỏ tiếng nói: "Đội trưởng Tiêu, chị đã dạy tới bước này rồi, đầu óc thông minh của em sẽ không phản ứng không kịp chứ?"

Hô hấp của Tiêu Mộ Vũ ngưng lại, sau đó lại có chút tăng nhanh, rõ ràng sắc mặt Thẩm Thanh Thu tái nhợt, nhưng sức hấp dẫn bên trong vẻ đẹp ấy vẫn khiến người ta khó lòng kháng cự.

Tiêu Mộ Vũ không có động tác, chỉ có hô hấp có chút gấp gáp, nỉ non: "Hiện tại em không thể suy nghĩ, đội phó có thể cho thêm chút gợi ý không?"

Thẩm Thanh Thu cảm nhận được hơi thở gấp gáp của Tiêu Mộ Vũ, dần dần hơi thở của chính cô ấy cũng bị Tiêu Mộ Vũ điều khiển. Hơi thở đôi bên đan lấy nhau, khiến trái tim co rút đau đớn phá vỡ gông xiềng đập trở lại, "Chị bảo em hôn chị, hiểu chưa?"

Tiêu Mộ Vũ khẽ cười thành tiếng qua đầu mũi, dán lên trán Thẩm Thanh Thu, nói: "Tuân mệnh."

Tiêu Mộ Vũ hôn cô ấy, ngập tràn yêu thương, mang theo những cái chạm môi dịu dàng cùng tình ý quyến luyến, khiến Thẩm Thanh Thu thực sự không có thời gian quan tâm tới những đau đớn giày vò kia.

Hôn xong Tiêu Mộ Vũ khẽ buông Thẩm Thanh Thu ra, gò má ửng đỏ, nhưng không tiếp tục chạy trốn.

"Quả nhiên rất có tác dụng." Thẩm Thanh Thu xoa môi, lại khẽ cắn một cái, đôi môi vốn dĩ tái nhợt mất đi sắc máu cũng hồng hào trở lại, tốt hơn nhiều so với dáng vẻ yếu ớt trước đó, lại là hồ ly câu hồn.

Tiêu Mộ Vũ mím môi, nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào. Thẩm Thanh Thu bên cạnh không làm khó cô, chỉ thong thả nói: "Xem ra suy đoán của chúng ta là đúng, căn nhà này giống như một lỗi mà hệ thống không can thiệp được, chỉ cần ở đây, hệ thống căn bản sẽ không phát hiện ra chị đang nói gì, cũng không phán đoán được chị đề cập tới nội dung phạm quy. Cho nên tối qua chị nói nhiều như thế cũng không sao, mà hôm nay vừa nhắc tới đã bị phạt."

"Ừm." Nhắc tới chính sự, Tiêu Mộ Vũ cũng nghiêm túc lại, cô nhớ lại lời của Đồng Lâm, có chút chần chừ nói: "Căn nhà này có lỗi, nhưng chúng ta vừa vặn tới đây ở, giống như là trùng hợp, nhưng có người cố tình để Đồng Lâm xuất hiện làm phiền người thuê căn hộ này, đây không phải trùng hợp mà là có người cố tình. Mà trước đó khi Đồng Lâm làm như thế, phần lớn những người kia đều không phát hiện ra Đồng Lâm, điều này cũng chứng minh, cho dù Đồng Lâm gây rối cũng không chắc đã có nghĩa lí gì, điều này chứng minh vấn đề gì?"

"Nếu không phải ăn no rửng mỡ, vậy người giữ Đồng Lâm ở đây khi đó chắc chắn biết người cô ta muốn đánh động sẽ phát hiện Đồng Lâm." Thẩm Thanh Thu hiểu ý của Tiêu Mộ Vũ, nhanh chóng nói.

"Mà chúng ta là người phát hiện, cho nên suy đoán to gan thế nào, cô ta muốn đánh động chúng ta. Dù sao ngoại trừ chị, em cũng không nghĩ ra ai có thể khống chế được một con quỷ chứ." Tiêu Mộ Vũ nghiêm túc nói, chọc Thẩm Thanh Thu cười thành tiếng.

"Không phải vì muốn gom sính lễ cho em à."

"Ngoại trừ chị, càng không có ai lấy quỷ làm sính lễ." Tiêu Mộ Vũ hung dữ nói, "Không chừng cô ta biết chị thích lấy quỷ làm sính lễ."

Đây chỉ là một câu nói đùa vu vơ, nhưng Tiêu Mộ Vũ lại nghĩ tới một chuyện quan trọng hơn.

"Thanh Thu, chị có từng nghĩ, nếu người khác phát hiện nữ quỷ, họ có để tâm tới lỗi của hệ thống như vậy không?" Tiêu Mộ Vũ phát hiện bản thân nắm được điểm then chốt, vội hỏi.

Thẩm Thanh Thu rũ mắt suy nghĩ, "Thứ nhất, có thể nghĩ đây là lỗi thì tiền đề là người đó phải hoài nghi Thiên Võng là một hệ thống được lập trình, điều này khó hơn lên trời với những người chơi đã quá mệt mỏi vì phải vượt ải mưu cầu sự sống. Thứ hai, cho dù có nghĩ tới điều này, người đó cũng sẽ không biết ý nghĩa của lỗi này, một người chơi bình thường, có nhất thiết phải trốn tránh thiết bị giám sát của một hệ thống bình thường không?"

Hai người nói tới đây liền đập tay tán thành, đồng thanh nói: "Cho nên lỗi này chính là lưu lại đây cho chúng ta."

Vừa nói xong Thẩm Thanh Thu vội sửa lại: "Có lẽ là lưu lại cho em, cô ta cũng không tới nỗi biết chị sẽ ở cạnh em."

Tiêu Mộ Vũ không quan tâm tới vấn đề nhỏ này, tiếp tục nói: "Vậy nơi này không chỉ có người nhắm vào em, còn có người giúp em. Có lẽ cô ta nắm trong lòng bàn tay tất cả những chuyện em gặp phải, nhưng em mới vào phó bản, làm sao cô ta biết em sẽ tới?"

Tiêu Mộ Vũ có chút không thông suốt, cô che mặt, ra sức vuốt một cái.

"Em đừng sốt ruột, dù gì cô ta cũng để lại đồ ở đây, chắc chắn sau này sẽ xuất hiện lại." Thẩm Thanh Thu sợ Tiêu Mộ Vũ nôn nóng, ngoài xử lí chuyện này, vẫn còn một vài vấn đề hai người cần làm rõ.

"Mộ Vũ, em cảm thấy lời của Thẩm Thập Nhất đáng tin không? Chị nói chuyện sẽ bị hệ thống hạn chế, lẽ nào anh ta có thể thoải mái nói năng sao?" Đây chính là điều Thẩm Thanh Thu đắn đo nhất.

"Ngay cả thông tin về phó bản anh ta cũng có thể tiết hộ, chứng minh hệ thống đã ngầm cho phép." Tiêu Mộ Vũ trầm mặt, "Nếu những gì anh ta nói là thật, thì em có một giả thiết cực kì to gan. Giống như chị nói, người chơi, dân bản địa, thậm chí là NPC thực ra suy cho cùng là cùng một loại người. Có người chơi vẫn là người chơi, mà có người chơi đã trở thành NPC, còn có một số người chơi cuối cùng trở thành dân bản địa vĩnh hằng không đổi trong thế giới Thiên Võng, cuối cùng dần dần mất đi cái tôi."

Sắc mặt Thẩm Thanh Thu đột nhiên biến đổi, lẩm nhẩm: "Cho nên chúng ta vượt ải rồi, Thẩm Thập Nhất thực sự có cơ hội vượt ải chung sao?"

Cảm giác này khiến hai người sởn gai ốc, nhưng tất cả đều chỉ là suy nghĩ chủ quan của cả hai, có lẽ Thẩm Thập Nhất đang dẫn dắt sai bọn họ, dù sao hệ thống mặc nhận anh ta không phạm quy, điều này chẳng phải biến tướng chứng minh, anh ta và hệ thống là cùng một giuộc sao? Sao Thẩm Thập Nhất có thể tiết lộ nhiều chuyện không nên nói như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro