Chương 181+182

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương 181: Song hỷ 23

Tiêu Mộ Vũ nghe thấy tiếng thì thầm bên tai của Thẩm Thanh Thu, bước chân cũng chậm lại, rất lâu sau đó mới lên tiếng: "Chị khỏe mạnh thì em sẽ không khóc."

Cho dù là ở trong thế giới được dệt nên kia, Tiêu Mộ Vũ bị bố đánh, bị mẹ chửi, cho dù là ngày đó mẹ chết, cô cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt, khóc có tác dụng gì chứ, chỉ cần bình tĩnh lại để giải quyết vấn đề mới là điều quan trọng nhất. Nước mắt, ngoại trừ khiến cho bản thân trở nên chật vật hơn, tăng thêm phần bất lực, thì không có bất kì tác dụng nào.

Nhưng vào khoảnh khắc tìm được Thẩm Thanh Thu lúc đó, Tiêu Mộ Vũ hoàn toàn không thể khống chế được bản thân, cũng không thể nhẫn nhịn được nữa.

Thẩm Thanh Thu không lên tiếng, trên mặt là cảm giác vừa đau lòng vừa phiền muộn, cô ấy đưa tay ra ôm lấy Tiêu Mộ Vũ, đôi bên đều đã hiểu tâm trạng của nhau.

Khi vào trong mọi người đều rất cẩn thận, nhưng hiện tại vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, quay đầu là cổng lớn rộng mở, bọn họ vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.

Chỉ là bố trí bên trong khiến nhóm Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, đồng thời cũng tăng cường cảnh giác.

Trong đại đường lúc này không còn là bố trí lúc thành thân, mà là từ đường, thậm chí Tiêu Mộ Vũ ngửi được mùi giấy cháy và mùi hương rất nồng nặc, như thể giống như bước vào trong một ngôi miếu thờ hương hỏa thịnh vượng. Cô có chút khó chịu, khẽ động đậy mũi, chầm chậm thích ứng dần.

Ở chính giữa là một chiếc khay màu đen, giữa khay xếp một hàng đồ, mà phía sau khay, bày vật thể hình vuông dài cao cao thấp thấp, khiến Tiêu Mộ Vũ gần như lập tức đoán ra đó là thứ gì.

Tiêu Mộ Vũ cõng Thẩm Thanh Thu, đưa Đèn kéo quân cho Trần Khải Kiệt, Trần Khải Kiệt vừa đi vào đã nhìn thấy, nhanh chóng lùi sau một bước, sau khi hoàn hồn lại mới dám tới gần hơn một chút.

Mà trong phạm vi có hạn của Đèn kéo quân, mấy hàng bài vị được sắp xếp ngay ngắn cùng lư cắm hương, đồ cúng đập vào mắt.

Tiêu Mộ Vũ không buông Thẩm Thanh Thu xuống, tiếp tục đánh giá hình dáng như ẩn như hiện phía sau, nhỏ tiếng nói: "Đều là bài vị."

"Lẽ nào đều là người nhà của lang quân sông Bạch?" Tô Cẩn tiến tới gần quan sát, Trần Khải Kiệt vội vàng lấy Đèn kéo quân lại gần hơn một chút.

Chỉ thấy một hàng bốn bài vị ở phía trên cùng, hai tấm bên trái có ghi, "Vong Huynh Đổng Trọng Nguyên Chi Thần Vị", còn có một tấm nữa là "Vong Tẩu Đổng Dương Thị Chi Thần Vị". Hai tấm bên phải cũng là "Vong Huynh Đổng Trọng Hiên Chi Thần Vị", còn có "Vong Tẩu Đổng Lưu Thị Chi Thần Vị".

"Hai vong huynh và hai vong tẩu, đây có lẽ là chỉ đời cuối cùng của nhà họ Đổng, cũng là đời lang quân sông Bạch kia. Ở đây có hai người anh trai, ai là lang quân sông Bạch? Hay là hắn không nằm trong đây? Ngoài ra, bài vị này là do ai lập?" Tô Cẩn vừa quan sát vừa nói.

Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, đi thẳng tới đó. Thấy vậy Thẩm Thanh Thu vỗ vai cô, "Em định cõng chị mãi à?"

Ấn đường Tiêu Mộ Vũ khẽ nhíu lại, "Ừm, cõng thế này mới yên tâm." Ban nãy vừa rời mắt khỏi Thẩm Thanh Thu một lúc, suýt chút nữa đã... không muốn nghĩ lại, Tiêu Mộ Vũ lại ôm chặt hơn.

Thẩm Thanh Thu cười lên, "Chậm trễ thời gian điều tra của em, thả chị xuống, chị dựa vào em là được, nhé? Được không, cõng thế này sẽ làm vết thương bị đau."

Thấy Tiêu Mộ Vũ vẫn không bằng lòng, Thẩm Thanh Thu vô cùng trôi chảy mềm giọng làm nũng bên tai cô, dù sao trong phó bản này bản thân yếu ớt đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, có nũng nịu một chút cũng không hề hấn.

Vành tai Tiêu Mộ Vũ nóng bỏng, nghĩ tới vết thương trên bụng Thẩm Thanh Thu, lúc này mới đồng ý, khẽ khom lưng thả Thẩm Thanh Thu xuống, sau đó lại nhanh chóng ôm lấy eo cô ấy, để cô ấy dựa vào người mình.

Hai người làm như chốn không người, ba người Tô Cẩn, Trần Khải Kiệt và Tả Điềm Điềm anh nhìn em em nhìn anh, đều rất chính nhân quân tử nhìn về phía bài vị trước mặt.

"Đúng rồi, tôi nhớ vợ lang quân sông Bạch họ Lưu, bái đường xong nàng cũng nên nhập vào nhà họ, vậy có lẽ Đổng Trọng Hiên ở bên phải chính là lang quân sông Bạch, Đổng Lưu Thị là vợ hắn. Đội trưởng Tiêu từng nói rất có khả năng nhà họ Đổng có người may mắn sống sót, vậy bài vị này có lẽ là do người đó lập." Tả Điềm Điềm là người lấy được thiếp canh của tân nương tử đầu tiên, ấn tượng sâu sắc, suy nghĩ giây lát rồi trả lời.

"Nói rất có lí." Trần Khải Kiệt gật đầu.

Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu nhìn lư hương ở phía trước bài vị, còn có một chậu đồng đặt dưới đất để cúng tế. Tiêu Mộ Vũ khẽ buông Thẩm Thanh Thu ra, khom lưng vân vê bên trong, lên tiếng: "Tro giấy vẫn còn nhiệt độ, trước đó có người từng tới đây cúng tế, thời gian rời đi chưa quá một giờ đồng hồ."

"Thành công nhốt chúng ta vào trong, xác suất cao là nghĩ rằng chúng ta sẽ chết, một chuyện quan trọng như báo được mối thù lớn, có lẽ không nhịn được tới đây thông báo an ủi vong linh người chết." Thẩm Thanh Thu ghét bỏ, hừ ra một tiếng cười qua mũi.

"Là người lập bài vị đã tới sao? Lẽ nào là Miêu An Lý? Hay là Mai Thiên Thiên?"

Tiêu Mộ Vũ không trả lời, cô tiếp tục quan sát bài vị, hàng bài vị cuối cùng có viết, "Cố Hiểu Khảo Đổng Công Vĩ Tiêu Chi Thần Vị", một tấm là "Cố Hiển Tỉ Đổng Thị Nhị Nhân Chi Thần Vị". Có thể dễ dàng nhận ra, người sống sót này có quan hệ sâu đậm với nhà họ Đổng, xưng lang quân sông Bạch là huynh, xưng bố mẹ của hắn là hiển khảo (bố), hiển tỉ (mẹ), lẽ nào là anh em của Đổng Trọng Hiên?

Nghĩ tới đây, Tiêu Mộ Vũ mới lên tiếng nói: "Hai người Miêu An Lý và Mai Thiên Thiên đều thúc giục Thanh Thu và tôi ra ngoài, cho nên rất đáng nghi ngờ. Đặc biệt là bộ đồ trên người tôi, cho dù hai người này sắm vai gì, cũng không thể thoát khỏi liên can. Đặc biệt là nhị nương kia của tôi, nghi ngờ còn lớn hơn Miêu An Lý."

Chứng cứ này có sức hút hơn so với việc năm người quay về nhà ngay lúc này. Trước đó Mai Thiên Thiên còn nói trang phục của Tiêu Mộ Vũ quá mộc mạc, muốn may quần áo mới cho cô,  kết quả lại may cho cô một bộ đồ trắng, rất mâu thuẫn với nhau.

Tiêu Mộ Vũ quan sát bài vị xong, cũng quan sát đại khái xung quanh, bên ngoài đã đổ nát, nhưng bên trong không có bụi bặm và mạng nhện phủ kín, có thể thấy có người đã quét dọn.

Rất nhanh sau đó, Trần Khải Kiệt đốt cháy nến trên bàn, anh và Tô Cẩn mỗi người cầm lấy một cây, trả lại Đèn kéo quân cho Tiêu Mộ Vũ, cùng nhau đánh giá bên trong căn phòng.

Ánh nến nhàn nhạt chầm chậm đẩy lùi bóng tối, khiến tất cả trước mắt dần dần hiện lên trước mặt năm người. Thứ đầu tiên bọn họ nhìn thấy chính là chiếc ghế bày hai bên trái phải ở chính giữa đại đường, trống không đặt ở đó. Ngoài ra, dường như có một đống bao tải đựng cỏ khô đã cũ, xác thực là viện tử bỏ hoang từ lâu.

Trần Khải Kiệt đi tới quan sát trước, vạch một lỗ ra nhìn, đều là bùn cát và vỏ thóc, vô cùng kì lạ.

Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy chỉ khẽ nhíu mày.

Lần này Thẩm Thanh Thu rất quang minh chính đại dựa vào người Tiêu Mộ Vũ như người không xương, chỉ là sau khi đầu mũi ngửi được mùi tiền giấy cháy và mùi hương sót lại, lại cảm thấy ngứa ngáy, không nhịn được hắt xì một cái.

Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhìn cô ấy, rồi sờ tay: "Vẫn lạnh à?"

Thẩm Thanh Thu lắc đầu, xoa mũi, "Không phải, chỉ là cảm giác ở đây nặng mùi quá, khiến mũi chị hơi ngứa."

Xác thực là vậy, đặc biệt là Tiêu Mộ Vũ với khứu giác nhạy bén, cũng cảm thấy không thoải mái. Nhưng cô nhìn lư hương và chậu đồng kia, cảm thấy có chút không ổn, "Chỉ có chút đồ như thế, sao có thể nặng mùi vậy được?"

Nói xong Tiêu Mộ Vũ hít mấy hơi, mùi hương nồng nặc, nhưng cứ cảm thấy có gì đó khiến người ta khó chịu, mùi hương này không hề thoải mái. Tiêu Mộ Vũ cẩn thận ngửi lại, ánh mắt cũng quan sát tứ phía, cuối cùng khi Trần Khải Kiệt cầm nến đi tới cửa, đột nhiên gọi Trần Khải Kiệt, "Trần Khải Kiệt, dừng lại."

Trần Khải Kiệt đang chuẩn bị cất bước lập tức đứng nguyên tại chỗ, cơ thể còn duy trì tư thế nghiêng về phía trước, con ngươi cố gắng quay sang nhìn Tiêu Mộ Vũ, mặt mày nghi hoặc nói: "Đội trưởng Tiêu, sao thế?"

Thẩm Thanh Thu cúi đầu cười, "Nghe lời quá thể, anh lùi sau thêm một bước nữa đi."

Thẩm Thanh Thu vẫn đang dính lấy Tiêu Mộ Vũ, đương nhiên biết cô nghĩ gì, lên tiếng dặn dò.

Tiêu Mộ Vũ bất lực nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, "Đừng nói nhiều nữa, nghỉ ngơi đi."

Thẩm Thanh Thu không tình nguyện ờ một tiếng, đã có thể đứng vững, sao không thể nói chuyện chứ?

Tiêu Mộ Vũ nắm lấy tay cô ấy, an ủi một lát rồi dẫn Thẩm Thanh Thu đi qua bên kia.

Cô cầm Đèn kéo quân tiến sát Trần Khải Kiệt, ngồi xuống bên chân anh, Trần Khải Kiệt căng thẳng nói: "Có thứ gì sao?"

Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, "Không sao, anh có thể cử động rồi."

Trần Khải Kiệt vội vàng cử động cơ thể, Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm bên kia nghe thấy cũng nhanh chóng đi tới, thế là bọn họ nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ xách đèn chiếu lên một dấu ấn u ám to bằng bàn tay trên mặt đất.

Trước đó vì ánh nến tối tăm,  mặt đất cũng là màu tối, căn bản là có đi qua cũng không ai chú ý thấy dấu vết này, nhưng hiện tại tới gần, vẫn có thể nhìn được rõ ràng. Màu sắc thiên về màu nâu, bên cạnh dấu vết này còn có dấu loang lổ, giống như rơi xuống rồi bắn lên, mà độ đậm nhạt của màu sắc ở giữa cũng không đồng nhất.

Tiêu Mộ Vũ đưa tay chuẩn bị sờ, nhưng bị Thẩm Thanh Thu chen tới tranh trước, ngón tay cô ấy quệt lên mặt đất, sau đó khẽ đưa lên mũi ngửi thử.

Khi Tiêu Mộ Vũ còn chưa kịp tỏ thái độ, Thẩm Thanh Thu đã nhanh chóng nói: "Là máu, căn cứ theo màu sắc và mùi, đại khái là trong hai ngày nay."

"Máu của ai?" Là hai ngày nay, vậy có lẽ không phải tiêu sư, vậy nếu không phải tiêu sư, vậy chỉ có khả năng là...

"Những cô gái mất tích kia?" Tả Điềm Điềm bỗng nghĩ ra gì đó, căng thẳng nói.

"Có lẽ chúng ta có thể tìm được tung tích của họ ở đây, nhưng lẽ nào họ đều... đều bị hại rồi sao?" Trần Khải Kiệt nghĩ tới năm đầu người kia, sắc mặt có chút không nỡ nói.

"Đầu của năm cô gái kia vẫn đang ở đó, nhưng không thấy cơ thể đâu, cơ thể của họ ở đây sao?" Tô Cẩn nói xong cũng thấy không rét mà run, nhưng nhịn lại bắt đầu tìm kiếm khắp nhà.

"Nhiều bao tải như thế, không phải giấu bên trong chứ?" Trần Khải Kiệt sởn tóc gáy.

"Nếu một người bị chém rụng đầu, lượng máu chảy ra tương đối nhiều, năm người đã chết, vậy chút máu này hoàn toàn là giọt nước giữa đại dương. Hơn nữa trong nhà gần như không có vết máu lớn, chỉ có vết máu trước mặt, cho dù là lượng hay là hình dạng..."

Thẩm Thanh Thu vẫn không biến sắc nói, sau đó cô ấy nhìn sang Tiêu Mộ Vũ, hai người đồng thời gật đầu, nhìn nóc nhà đen xì xì bên trên. Đồng thời Tiêu Mộ Vũ tiếp lời, nặng nề lên tiếng: "Đều giống như nhỏ từng giọt từng giọt từ nơi cao xuống."

Ba người Trần Khải Kiệt nghe xong, trong lòng đều run lên một cái rồi mở to mắt, cũng nhanh chóng ngẩng đầu, sau đó chỉ cảm thấy hơi lạnh xuyên thẳng lên óc. Mà đúng vào lúc bọn họ ngẩng đầu, Tiêu Mộ Vũ ném Đèn kéo quân trong tay lên.

Là đạo cụ, nên sau khi Đèn kéo quân bay về phía nóc nhà liền vững vàng dừng lại giữa không trung. Thế là trong ánh sáng chiếu tỏ tường, năm người nhìn rõ trên đỉnh đầu mình treo lơ lửng cơ man là người giấy.

Tả Điềm Điềm thất thanh kêu lên, che miệng lại sau đó ôm chặt lấy Tô Cẩn, mặt mày Tô Cẩn cũng sợ hãi, suýt chút nữa không đứng vững chân.

Người giấy kia được quấn lại như con tằm, đầu chúc xuống đất treo lơ lửng giữa không trung. Chỉ là điều khiến năm người sợ hãi hơn cả chính là, ngay phía trên đỉnh đầu của bọn họ, trong gương mặt há miệng cười kì dị ghê rợn của một đám người giấy, lại là một đầu người với đôi mắt mở to, mặt mày loang lổ vết máu.

Mái tóc dài của cô gái được quấn trên đỉnh đầu bằng sợi lụa đỏ, vì bị treo ngược trong một thời gian dài, khuôn mặt giăng đầy hồ máu tử thi, cả khuôn mặt sưng phồng tím ngắt, hai lỗ mũi cũng có máu trào ra ngoài.

Trên cổ người này có một vết thương rõ ràng, đôi mắt lồi ra đục ngầu, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự sợ hãi. Nhưng khóe miệng lại cong lên một cách kì quái, nụ cười khiến trái tim người ta lạnh toát.

Tả Điềm Điềm thực sự không nhịn nổi nữa, cúi đầu xuống, Tiêu Mộ Vũ cũng không muốn tiếp tục nhìn dáng vẻ thê thảm này, xua tay một cái, nhíu mày hòa hoãn lại. Sau đó cô di chuyển Đèn kéo quân, tiếp tục tìm kiếm bên trên, rất nhanh sau đó hai thi thể tương tự cũng xuất hiện trong đám người giấy, đây chính là ba cô gái.

Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ càng ngày càng khó coi, năm cô gái mất đầu đều ở đây, chỉ là đầu bị thay bằng đầu người giấy, cho nên, có vết máu bên trên năm đầu người giấy.

Năm người đã trải qua nhiều phó bản như thế, nhưng cũng rất hiếm gặp cách giết người nào tanh máu tàn nhẫn như thế, Tiêu Mộ Vũ có chút không thích ứng, lần khiến cô buồn nôn như thế trước đó là trong phó bản Cô nhi oán, nhưng đám người kia chết chưa đền hết tội, còn đây là tám cô gái đang cái tuổi xuân thì, họ đã làm sai gì chứ?

"Thực sự là táng tận lương tâm, tên đó... tên đó muốn báo thù thì thôi, sao lại có thể dùng cách thức tàn nhẫn như thế đối xử với người vô tội chứ? So với Tiêu Càn, Thẩm Vạn Lâm, tên đó tốt hơn chỗ nào? Giết mấy cô gái này còn đối xử với họ như thế, đầu một nơi người một nẻo, treo xác ở nơi hẻo lánh." Trần Khải Kiệt không nhìn nổi nữa, trong lòng vừa phẫn nộ vừa bức bối, thực sự cảm thấy buồn bã.

"Oán hận tích tụ nhiều năm đã khiến kẻ đó triệt để méo mó, nỗi hận bào mòn linh hồn, đồng thời cũng giày xéo triệt để bản tính của kẻ đó. Hoặc có lẽ là oán linh nhập thân, sinh ra ảnh hưởng lớn tới kẻ đó." Nhất thời Tiêu Mộ Vũ cũng nặng trĩu tâm tình, phó bản lần này thực sự khiến người ta quá kìm nén.

"Nhiều người giấy như thế, xem ra kẻ đó ủ mưu đã lâu." Thẩm Thanh Thu nhìn người giấy phía trên, nhỏ tiếng nói. Nhưng cô ấy vẫn rất nghi ngờ, "Sao không nhìn thấy máu? Đã xử lí rồi sao?"

Thẩm Thanh Thu biết rất rõ nhát dao trên cổ cô gái ban nãy đâm thẳng vào động mạch cổ, chắc chắn máu sẽ bắn tung tóe, ban nãy đã quan sát nhưng không thấy, lẽ nào là hành sự bên ngoài?

"Mọi người có từng nghĩ, tại sao kẻ đó phải giết tám cô gái này chưa, lẽ nào là vì tâm lí hắn méo mó muốn báo thù sao? Nhưng không ngừng lựa chọn cô gái đã được mai mối, chỉ để giết người, sau đó làm thành người giấy, không khỏi quá kì quái."

Xác thực những lời này của Tiêu Mộ Vũ rất đúng, gây án luôn phải có động cơ, mà đối tượng kẻ đó cũng rất đặc thù, lại càng thêm kì quái.

"Tìm tiếp xem, có lẽ còn có manh mối khác." Tiêu Mộ Vũ nhìn đống bao tải trước mặt, lên tiếng.

Ngoại trừ Thẩm Thanh Thu ngồi ở bên đó nghỉ ngơi, những người còn lại đều bắt đầu lật tung bao tải bên kia, cuối cùng bọn họ tìm được chín chiếc hũ, có thể thấy thứ đựng trong tám hũ đã được đậy kín, một hũ còn lại trống rỗng.

Vừa lấy ra nhìn, bên trên mỗi chiếc hũ đều dán một mảnh giấy, còn có một tấm bùa giấy được vẽ vô cùng cổ quái, bên trên mảnh giấy là sinh thần bát tự. Tiêu Mộ Vũ vừa tới gần đã bịt mũi, trầm giọng nói: "Là máu."

Nói xong, cô nhìn sang chiếc hũ trống trong tay Trần Khải Kiệt, sắc mặt lập tức trầm lại, xé rách mảnh giấy bên trên, bên trên viết Giáp Tý, Nhâm Thân, Mậu Tuất, Giáp Ngọ, chính là bát tự của Thẩm Thanh Thu.

*****

Chương 182: Song hỷ 24

Nhóm Trần Khải Kiệt vừa nhìn cũng hiểu ra có chuyện gì, khi nhìn Thẩm Thanh Thu, trái tim vẫn còn sợ hãi.

Tiêu Mộ Vũ nghiến răng, lạnh mặt xé mảnh giấy đi. Trong lòng vừa phẫn nộ vừa sợ hãi sau sự việc, nếu lúc đó không kịp thời tìm thấy Thẩm Thanh Thu, chiếc hũ cuối cùng này chính là chuẩn bị cho Thẩm Thanh Thu.

Tiêu Mộ Vũ lại cẩn thận quan sát tám chiếc hũ khác, bên trên mỗi chiếc hũ đều có sinh thần bát tự, cô quan sát hết một lượt, phát hiện đều là mệnh cách thuần dương.

"Hắn cũng không sợ bị khắc chết." Tô Cẩn cảm thấy không thể tin nổi. Giết người xong đổ máu của họ vào trong, rồi lại dán bùa lên hũ, chỉ nghĩ thôi cũng biết, bày ở đây có tác dụng gì.

"Chuyện này gần như có thể giải thích vì sao lại chọn tám cô gái này, trong suy nghĩ của mọi  người, nữ giới vốn thuộc tính âm, nữ giới mệnh cách thuần dương càng thêm phần đặc biệt, lá bùa này nhìn vô cùng kì quái. Có vẻ như có tác dụng đặc biệt nào đó, giống như trận pháp có thể giúp kẻ đó làm việc, nếu không giết hại tám cô gái này trước rồi mới bắt đầu ra tay với tôi và Thanh Thu." Tuy Tiêu Mộ Vũ không hiểu thao tác cổ quái trong cài đặt, nhưng vẫn biết, kẻ này lựa chọn phương pháp báo thù thâm độc như thế, chắc chắn là muốn từ từ giày vò nhà họ Tiêu và nhà họ Thẩm.

Còn về lang quân sông Bạch đã chết nhiều năm như thế, tại sao lại biến thành lệ quỷ, sợ là chỉ có người trong cuộc mới rõ.

Nói xong, Tiêu Mộ Vũ gỡ hết sinh thần bát tự trên hũ xuống, đồng thời xé hết bùa giấy bên trên. Khi tờ bùa giấy cuối cùng bị xé đi, một cơn gió lạnh thoát ra từ trong tám chiếc hũ này, sau đó trên đỉnh đầu năm người Tiêu Mộ Vũ vang lên những tiếng nức nở khóc lóc, khiến bọn họ vừa sợ hãi lại vừa buồn bã. Nhưng rất nhanh sau đó, âm thanh cũng lắng lại.

Tám cô gái này, Tiêu Mộ Vũ không nhẫn tâm nhìn tiếp, nhỏ tiếng nói: "Quay về trước đã, chúng ta đã xử lí xong những chuyện quỷ quái kia rồi, chuyện còn lại giao cho quan phủ, tám cô gái này cũng nên yên nghỉ rồi."

Những người khác lũ lượt gật đầu, Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, sau đó đi tới cõng cô ấy lên, "Về nhà."

Vừa nói xong hệ thống ting một tiếng, phát ra thông báo, "Nhiệm vụ chính 1 phó bản số 007: Tiến độ tìm kiếm cô gái mất tích 1/1, tiến triển cốt truyện chính 75%. Tiếp sau đây sẽ khởi động nhiệm vụ chính 2 của phó bản số 007: Kết thúc ân oán tình thù 20 năm trước; Xác nhận thân phận nhân vật chính trong 20 năm trước, 3/?; Bổ sung hoàn chỉnh ân oán tình thù và những chuyện nhân vật chính đã trải qua: 2/?."

Tiêu Mộ Vũ nhíu mày đọc nhắc nhở trước mắt, dấu hỏi bên trên và chữ số xuất hiện, 3 và 2, khiến người ta mù mịt.

Trên đường năm người vẫn đang nghĩ về nhiệm vụ số 2.

"Nhân vật chính? Có nghĩa là thành viên chính tham gia vụ thảm án diệt môn của nhà họ Đổng 20 năm về trước, nhắc nhở trò chơi cố ý che tổng số người, là vì còn có nhân vật đặc biệt nào chưa được liệt kê sao?"

Năm người vừa đi vừa nghĩ, Tô Cẩn có chút khó hiểu nghĩ.

Vốn tưởng rằng đã gần chạm tới kết thúc, kết quả đột nhiên lại mọc ra một nhiệm vụ như vậy.

"Người nhà họ Đổng, ai là nhân vật chính vẫn chưa xác định, nhưng từ bài vị và tình huống chúng ta quan sát được trước đó, vợ chồng nhà họ Đổng có lẽ không thuộc nhân vật chính, càng không có cái gọi là yêu hận tình thù. Dù sao họ thật sự đã chết trong vụ thảm sát kia, triệt để chết rồi, sợ là không biết gì hết. Mà lang quân sông Bạch Đổng Trọng Hiên, có lẽ là một trong số nhân vật chính, nếu hắn nói đúng, thì yêu hận tình thù của hắn cũng nên kết thúc rồi." Trước đó Tiêu Mộ Vũ vẫn không lên tiếng, chỉ yên lặng cõng Thẩm Thanh Thu quay về thành Sính Châu, nghe Tô Cẩn hỏi mới lên tiếng.

Nhưng đầu óc cô không hề ngừng nghỉ, vẫn đang suy nghĩ về chuyện xảy ra trước đó cùng với chữ số 3 và 2.

Nhóm Tô Cẩn nghe xong liền gật đầu, biểu thị đồng tình.

"Nhưng vấn đề hiện tại chính là chúng ta cần tìm nhân vật chính để tìm hiểu chuyện trong quá khứ, tôi cứ cảm thấy số 3 và 2 này có chút kì quái. Theo lí mà nói không phải nên là 5 và 3 sao?" Điều này khiến Tô Cẩn rất mù mịt.

Tô Cẩn nghiêm túc phân tích: "Mọi người nghĩ xem, chúng ta đã biết hiện bố của đội trưởng Tiêu là Tiêu Càn, và cả bố của đội phó Thẩm Vạn Lâm đều là đầu sỏ tội ác năm đó, ngoài ra bên cạnh còn có hai người rất có khả năng là hung thủ Mai Thiên Thiên cùng Miêu An Lý. Tuy có một chuyện chúng ta vẫn chưa làm rõ, nhưng nhân vật chính đã tìm được 5 người, chuyện này không phải giả, đúng không? Hơn nữa cái gọi là yêu hận tình thù, chỉ cần tìm họ hỏi cho rõ, có lẽ sẽ biết, nhiệm vụ này không phức tạp như trong tưởng tượng."

Trần Khải Kiệt tiếp lời: "Xác thực là vậy, hiện tại tôi cũng cảm thấy nhiệm vụ này phức tạp, tôi cũng có thể làm rõ ý nghĩa của chữ số này giống Tô Cẩn, nhưng hình như không biết cũng không ảnh hưởng gì tới việc hoàn thành nhiệm vụ, đúng không?"

"Nếu hệ thống xác định nhân vật chính là ba người, nhất định là ba người chắc như đinh đóng cột. Mà chúng ta đã biết nhân vật yêu hận tình thù chỉ có hai người, tại sao chỉ có hai người, chứng tỏ trải nghiệm của một người trong số ba người này, chúng ta..." Tiêu Mộ Vũ đang nói, đột nhiên cảm thấy không nói nổi nữa, ấn đường lập tức nhíu chặt, trái tim thắt lại, lại tới rồi!

Quả không ngoài dự đoán, hệ thống lại xuất hiện lần nữa để tìm cảm giác tồn tại, "Mời tổ đội người chơi nghiêm túc phân tích và trả lời, nhân vật chính hiện tại đã xác nhận được là ba người nào, nhân vật chính hiện tại đã làm rõ yêu hận tình thù là hai người nào."

"Chú ý, vui lòng không ngấm ngầm bàn bạc, trao đổi riêng tư. Nếu đầu óc của bạn bạn cảm thấy không hữu dụng, vậy thì vứt đi, NPC phó bản này rất thích dùng đầu người làm người giấy. Cho nên, xin hãy tự túc làm bài. Xét thấy đã lâu không thi tự luận, đề bài này sẽ sử dụng hình thức hỏi đáp, mời người chơi trả lời trước, sau đó trình bày và phân tích lí do. Tất cả điểm số mà tổ đội giành được lần này sẽ tự động chuyển hóa thành độ thiện cảm của NPC, độ thiện cảm có tác dụng gì, có lẽ không cần hệ thống trình bày nữa. Mời các bạn chuẩn bị sẵn sàng, duy trì khoảng cách trước sau trái phải, đừng dính sát vào nhau."

Trần Khải Kiệt hận tới ngứa răng, "Cái gì mà trao đổi riêng tư, ngấm ngầm bàn bạc, mày có biết dùng từ không? Nắp quan tài của giáo viên Ngữ văn sắp không đè được nổi nữa rồi."

"Cấm làm ồn, vui lòng lập tức chuẩn bị sẵn sàng, duy trì khoảng cách bình thường."

Tiêu Mộ Vũ trầm mặt, thả Thẩm Thanh Thu xuống, chỉ trong chớp mắt năm người bị kéo vào nơi gọi là trường thi để làm bài, lại là một cái bẫy quen thuộc.

"Trong thời gian 3 phút, mời năm người chơi cẩn thận suy nghĩ, nếu không giành nổi một điểm, vậy cũng không cần thiết phải tiếp tục vượt ải, sẽ lập tức hóa thành người giấy. Trả lời sai, sẽ tiến hành trừng phạt theo tình hình, đáng mong chờ rồi."

Biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ biến đổi, cô nhìn những người còn lại, có thể thấy Trần Khải Kiệt, Tô Cẩn và Tả Điềm Điều đều đang căng thẳng, vào thời khắc sinh tử này, cho dù trong đầu có tính toán trước thế nào cũng sẽ sợ.

Vẻ mặt Thẩm Thanh Thu cũng coi như bình tĩnh, nhưng sắc mặt vẫn rất tệ, nhìn tinh thần không quá tốt, cũng không biết có ảnh hưởng tới cô ấy hay không.

Thẩm Thanh Thu biết lo lắng của Tiêu Mộ Vũ liền mỉm cười gật đầu với Tiêu Mộ Vũ, sau đó bắt đầu chuyên tâm đọc đề. Thẩm Thanh Thu không hề lo lắng cho Tiêu Mộ Vũ, chỉ cần cô ấy làm tốt chuyện của bản thân, đó chính là sự giúp đỡ dành cho Tiêu Mộ Vũ.

Trải qua nhiều phó bản như thế, gần như mỗi một phó bản đều có tiết mục đi tìm lời giải câu đố này, cơ bản mấy người Thẩm Thanh Thu đã đạt được nhận thức chung, suy luận và suy đoán trừ phi logic không có lỗ hổng thì mới có thể trở thành kết luận, nếu không trong hệ thống này, chính là không có chữ để viết, tất cả đều cần tới chứng cứ.

Nếu không có chứng cứ, thì nhất định phải có sự thực đã chắc chắn, ví dụ như trong Ban 7 tử vong, dựa vào suy luận logic và khả năng quan sát chi tiết mạnh mẽ của mình, chỉ trong một buổi sáng Tiêu Mộ Vũ đã suy đoán được tám chín phần. Nhưng cuối cùng muốn kết thúc phó bản thì tất cả suy luận đều cần có chứng cứ chứng minh.

Tuy hệ thống không ngừng đặt bẫy, nhưng xác thực vẫn tôn trọng quy tắc, nếu không giết bọn họ thực sự là dễ như trở bàn tay.

Chữ số 3 và 2 chắc chắn đã được sắp xếp thành bài thi từ trước, nhưng nó không lập tức yêu cầu bọn họ tiến hành làm bài. Nghi hoặc của Tô Cẩn và những lời của Tiêu Mộ Vũ, trên thực tế đã cho Thẩm Thanh Thu gợi ý rất lớn, đồng thời cũng cho Trần Khải Kiệt và Tả Điềm Điềm gợi ý.

Cái gì gọi là nhân vật chính chắc như đinh đóng cột, đó chính là sự thật đã định, hoặc là có chứng cứ. Thẩm Thanh Thu sắp xếp lại cốt truyện một lượt, trong lòng đã rõ ràng.

Cho dù lời của lang quân sông Bạch là thật hay giả, bản thân hắn chắc chắn là nhân vật chủ yếu, cho nên trong ba người này chắc chắn có hắn. Thẩm Thanh Thu không chút chần chừ điền "Lang quân sông Bạch Đổng Trọng Hiên" vào bên dưới hai đề bài. Hai nhân vật còn lại, thực ra đã không cần đắn đo nhiều, Thẩm Thanh Thu nhanh chóng hoàn tất việc làm bài.

Chỉ là vẫn còn chuyện chưa giải quyết được, chính là đã biết có hai nhân vật chính yêu hận tình thù, nhưng người còn lại phải điền ai? Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ đang trình bày và phân tích, viết ra ba chữ gần cái tên lang quan sông Bạch, bắt đầu trình bày nguyên nhân.

Hiện tại xác thực năm người Tô Cẩn nhắc tới đều có khả năng, nhưng hệ thống chỉ hiển thị ba người, điều này chính xác là đang nhắm vào toàn bộ tổ đội bọn họ.

Có nghĩa là bọn họ chỉ có chứng cứ chứng minh ba người là người trong cuộc. Trong năm người Mai Thiên Thiên, Miêu An Lý, từ đầu tới cuối đều là suy đoán của năm người, không có bất kì chứng cứ nào, cho nên ngay tới nhân vật chính cũng không thể xác định được hai người này, càng không nói tới việc biết được yêu hận tình thù của hai người.

Thẩm Thanh Thu dễ dàng nghĩ tới điều này, đồng thời Trần Khải Kiệt, Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm cũng rất rõ ràng.

Trần Khải Kiệt nghĩ rất kĩ, trong năm người, quá khứ không thể để người khác biết của Tiêu Càn và Thẩm Vạn Lâm xuất phát từ miệng Đổng Trọng Hiên. Nếu lang quân sông Bạch nói dối, vậy không những yêu hận tình thù của hắn là giả, mà ngay cả những gì Thẩm Vạn Lâm và Tiêu Càn trải qua cũng là giả.

Nếu như thế, vậy bọn họ chuẩn xác biết trong số hai người yêu hận tình thù mà hệ thống đưa ra không bao gồm lang quân sông Bạch, đồng thời cũng không bao gồm Thẩm Vạn Lâm và Tiêu Càn.

Điều này càng nói càng mù mờ, cho nên chắc chắn lời của lang quân sông Bạch là thật, như thế chứng cứ mà bọn họ có được xuất phát từ miệng của lang quân sông Bạch.

Nhưng tại sao chỉ cần có yêu hận tình thù của hai người là hoàn thành? Theo lí mà nói không phải nên là ba sao? Đổng Trọng Hiên, Tiêu Càn, Thẩm Vạn Lâm, trải nghiệm của người nào trong số những người bọn họ biết không trọn vẹn?

Trong kí ức của Trần Khải Kiệt, anh là người biết rõ lang quân sông Bạch nhất trong số năm người, tiếp đến chính là Thẩm Vạn Lâm, ngoại trừ Thẩm Thanh Thu, có lẽ những người khác không biết nhiều bằng anh.

Tô Cẩn chỉ là bạn thân của đại tiểu thư nhà họ Thẩm, không có quá nhiều hiểu biết về những người khác. Tả Điềm Điềm là bà con cô bác bên nhà họ Tiêu, cũng biết nhiều hơn chút chuyện của Mai Thiên Thiên và Tiêu Càn.

Đương nhiên người biết nhiều nhất có lẽ là đội trưởng Tiêu, Trần Khải Kiệt vô thức bổ sung trong lòng, nhưng đột nhiên anh nghĩ tới một vấn đề, cuối cùng hiểu ra tại sao lại xác định nhân vật chính là ba người, biết được nhân vật chính yêu hận tình thù lại chỉ có hai người. Lúc này Trần Khải Kiệt đã vùi đầu viết đáp án.

Tiêu Mộ Vũ là người đầu tiên dừng lại, khi cô quan sát xung quanh đã không thấy ai ngồi suy nghĩ, đều đang viết đáp án. Chỉ có động tác của Thẩm Thanh Thu hơi chậm, nhưng vẫn có thời gian cong môi cười với Tiêu Mộ Vũ, có lẽ là đã có tính toán.

Chớp mắt đã hết thời gian 3 phút, Thẩm Thanh Thu viết xong chữ cuối cùng, nộp đáp án bên trên màn hình.

Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng đi tới đỡ cô ấy, đương nhiên Thẩm Thanh Thu vui vẻ vì Tiêu Mộ Vũ thương mình yêu mình, lập tức dựa vào người Tiêu Mộ Vũ như người không xương, ai bảo hệ thống rách nát này mập mờ xỏ xiên cô ấy và Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu cứ muốn dính lấy Tiêu Mộ Vũ.

"Mệt quá, tê tay." Tuy lời này nũng nịu cất lên, nhưng không thể nói được có bao nhiêu phần làm màu. Sao Tiêu Mộ Vũ có thể không rõ ý định này của Thẩm Thanh Thu, khóe môi không khống chế được mím lại thành nụ cười, cúi mắt nhìn Thẩm Thanh Thu, sau đó cúi đầu khẽ nói: "Em xoa cho chị."

Thẩm Thanh Thu đưa tay phải ra, phủ bên tai Tiêu Mộ Vũ thì thầm: "Đây liệu có phải là chúng ta trao đổi riêng tư, ngấm ngầm bàn bạc không?"

Động tác tay của Tiêu Mộ Vũ khựng lại, lườm Thẩm Thanh Thu một cái, "Không được nói bậy."

Thực sự hai người quá trắng trợn, Trần Khải Kiệt nhìn Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm, "Đội trưởng Tiêu và đội phó đã tin chúng ta như vậy sao?" Cũng không quan tâm bọn họ có làm được hay không.

Tô Cẩn lườm Trần Khải Kiệt, không hề nể mặt: "Anh có biết làm hay không cũng đâu quan trọng bằng đội phó."

Trần Khải Kiệt không có lời nào đáp lại.

Hệ thống nhanh chóng đưa ra đáp án, nhưng có thể thấy nó không hề vui vẻ, "Chúc mừng các bạn, toàn bộ thành viên trả lời đúng."

Nói xong đáp án của năm người hiện lên trước mặt, bất ngờ thay, câu trả lời của năm người giống hệt nhau, chỉ khác về mức độ chặt chẽ. Đặc biệt là dòng cuối cùng, về cơ bản đáp án đều là Tiêu Mộ Vũ không có kí ức liên quan tới nhà họ Tiêu, cho nên tổ đội bọn họ đều không rõ chuyện làm ăn thường ngày của Tiêu Càn, cho nên nhân vật chính khóa chặt cho ba người, nhưng chỉ có hai người là Đổng Trọng Hiên và Thẩm Vạn Lâm có thân thế rõ ràng.

Tiêu Mộ Vũ giả vờ xoa tay cho Thẩm Thanh Thu, sau đó thuận đà nắm lấy tay cô ấy, lúc này mới nhìn đánh giá bên kia của hệ thống.

Rõ ràng biểu hiện lần này của năm người vô cùng hoàn hảo, năm người tham gia giải đề, trên cơ bản đều đưa ra đáp án chính xác, ngoại trừ Tả Điềm Điềm, Tô Cẩn và Trần Khải Kiệt bị trừ điểm vì đáp án không đủ súc tích, nhưng không tính là sai, không bị trừng phạt.

Cuối cùng sau khi đổi thành độ thiện cảm của NPC, mọi người chăm chú quan sát, độ thiện cảm tăng 1 điểm, Trần Khải Kiệt và Tả Điềm Điềm là 0,8 điểm.

Độ thiện cảm thấp như thế vốn đã không đáng tin, quá đáng nhất là độ thiện cảm này còn tính riêng cho từng người, năm người phải lựa chọn tăng độ thiện cảm của bản thân cho ai.

Nhìn năm cái tên Tiêu Càn, Thẩm Vạn Lâm, Thẩm Vũ Nhu, Mai Thiên Thiên và Miêu An Lý phía dưới, mấy người Tiêu Mộ Vũ đã cảm thấy to đầu.

Hơn nữa vì quan hệ nhân vật, xác suất chuyển hóa độ thiện cảm của năm NPC này trên màn hình điều khiển của từng người bọn họ cũng khác nhau. Ví dụ như Tiêu Mộ Vũ, xác xuất chuyển hóa độ thiện cảm của cô với Tiêu Càn là 200%, chuyển hóa cho Mai Thiên Thiên là 80%, còn Thẩm Vạn Lâm là 150%, nhưng Miêu An Lý chỉ có 10%, không biết hận Tiêu Mộ Vũ nhường nào.

Xác suất chuyển hóa độ thiện cảm của Thẩm Thanh Thu với Thẩm Vũ Nhu và Thẩm Vạn Lâm đều là 200%, Miêu An Lý là 40%, tốt xấu gì cũng mạnh hơn một chút, Mai Thiên Thiên là 50%, Tiêu Càn là 150%.

Xem ra quan hệ hai gia đình rất tốt.

Cho nên về cơ bản được sắp xếp theo thứ tự xa gần thân sơ, mà thành kiến của Miêu An Lý và Mai Thiên Thiên với ba người Trần Khải Kiệt, Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm thấp hơn rất nhiều, đều chuyển hóa 100% rất bình thường.

"Cái này là sao?" Trần Khải Kiệt có chút hoang mang.

Thẩm Thanh Thu rất đau đầu, nhíu mày nói: "Không cần chọn ngay bây giờ, bên trên còn có thời gian một ngày, chúng ta quay về trước đã, nếu không không biết câu nói nào lại kích thích hệ thống, để nó tới tìm cảm giác tồn tại nữa."

Lời này của Thẩm Thanh Thu không sao, năm người thật sự đã sức cùng lực kiệt. Phó bản này hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội nghỉ ngơi, tất cả sợ hãi, câu đố đều ập tới như mưa giông bão giật, khiến bọn họ khó lòng chống đỡ.

Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, cô còn cảm thấy mệt, chắc chắn Thẩm Thanh Thu càng vất vả hơn, thế là cô cõng Thẩm Thanh Thu lên, khẽ nói một câu: "Quay về thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro