Chương 197+198

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương 197: Thế giới Thiên Võng 31

"Tất cả chẳng qua cũng chỉ là suy đoán nhưng có thể bảo lưu suy đoán này, căn cứ theo những gì chúng ta đã trải qua tới hiện tại, em cảm thấy khả năng này rất lớn." Tuy rằng Tiêu Mộ Vũ cảm thấy suy đoán này điên cuồng, nhưng lại rất phù hợp với logic.

Ăn canh xong, Thẩm Thnah Thu nhớ lại chuyện vẫn khiến cô ấy canh cánh trong lòng trong phó bản trước đó. Cô ấy cảm thấy chuyện này có liên quan tới bản thân, không nhịn được hỏi ra miệng: "Mộ Vũ, chị vẫn luôn có chuyện muốn hỏi em, sau khi em giải khóa kí ức, có phải đã nhớ ra gì nên mới khó chịu như vậy đúng không?"

Tiêu Mộ Vũ nghe xong liền trở nên im lặng, biểu cảm trên mặt cũng bắt đầu nặng nề. Ánh mắt Thẩm Thanh Thu mềm đi, cũng không thúc ép Tiêu Mộ Vũ, chỉ dịu dàng nhìn cô.

Tiêu Mộ Vũ vẫn luôn bình ổn tâm trạng, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Thanh Thu trước mặt dịu dàng khác thường ngày và tất cả kí ức trào ra trước đó, đó là đau khổ không ngừng nghỉ, khiến đôi mắt cô nhanh chóng đỏ ửng.

Biểu cảm dịu dàng vốn dĩ trên khuôn mặt Thẩm Thanh Thu cũng khựng lại, có thể thấy được vẻ hoảng hốt bằng mắt thường, "Sao thế, chị... Em... em đừng buồn, chị không hỏi nữa. Nếu em không muốn nói, hoặc là muốn từ từ, qua một thời gian nữa chúng ta sẽ nói sau, được không?"

Thẩm Thanh Thu có chút hối hận vì nhắc tới chuyện này vào thời điểm hiện tại, cô ấy không chịu nổi việc làm Tiêu Mộ Vũ buồn. Cô ấy không biết chuyện gì có thể khiến một người có nội tâm mạnh mẽ như Tiêu Mộ Vũ lại yếu đuối chỉ trong chớp mắt như thế, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến bản thân buồn bã.

Tiêu Mộ Vũ nhịn lại, lắc đầu, sau đó lên tiếng, âm thanh cũng có chút ngưng trệ, "Tuy những chuyện đó rất đau khổ, nhưng cuối cùng cũng phải nói, dù sao thông tin được tiết lộ bên trong rất quan trọng."

Tiêu Mộ Vũ ngẩng mắt lên nhìn Thẩm Thanh Thu, ánh mắt vô cùng đè nén, giống như chỉ đơn giản nhìn Thẩm Thanh Thu như vậy cũng khiến Tiêu Mộ Vũ đau khổ.

Sao Thẩm Thanh Thu có thể không biết những kí ức kia có liên quan tới điều gì, trong lòng cô ấy cũng khó chịu. Chuyện của hai người, không chỉ là Tiêu Mộ Vũ, mà bản thân Thẩm Thanh Thu cũng thấp thoáng có cảm giác.

Rất lâu sau Thẩm Thanh Thu đặt tay lên mu bàn tay Tiêu Mộ Vũ, sau đó chầm chậm nắm chặt, lên tiếng: "Những kí ức đó có liên quan tới chị đúng không?"

Tiêu Mộ Vũ gật đầu, "Khi giải khóa kí ức, không chỉ thông tin nhân vật của em trào lên, trong đó còn trộn lẫn rất nhiều hình ảnh khác, không một ngoại lệ, đều là chị."

Sắc mặt Thẩm Thanh Thu không ngừng biến đổi, cuối cùng lộ ra một tia cười khổ cùng bất lực, "Cho nên chúng ta thật sự từng quen biết, chỉ là chúng ta không nhớ thôi đúng không?"

Tiêu Mộ Vũ khó khăn gật đầu, vệt đỏ nơi vành mắt càng thêm nồng đậm, "Đúng."

Đôi mắt Thẩm Thanh Thu cũng đỏ ửng, cô ấy cười lên, nhưng cười mãi cười mãi, nước mắt lại không khống chế được rơi xuống, "Chị biết mà, chị luôn không khống chế được bản thân, rõ ràng biết là nhiệm vụ, chị không nên làm trái nguyên tắc của mình, nhưng chị lại không khống chế được, không muốn em bị thương, không muốn em buồn bã, dễ dàng yêu thích em."

Nói xong Thẩm Thanh Thu nức nở, miễn cưỡng cười nói: "Thế em nhớ gì về chị, trước kia chúng ta từng yêu nhau, đúng không? Cho nên chị cảm thấy... cảm thấy tối qua rõ ràng là lần đầu tiên của chị và em, nhưng chị lại cảm thấy dường như chúng ta đã từng như thế rất nhiều lần."

Tiêu Mộ Vũ không biết tại sao những cảm xúc khó chịu đột nhiên bị câu nói cuối cùng của Thẩm Thanh Thu chọc cười, cũng không nhịn được cười lên.

Nhưng nhớ tới những cảnh tượng trong kí ức, Tiêu Mộ Vũ lại thu lại ý cười. Cô không giấu giếm Thẩm Thanh Thu, nhìn cô ấy, trong mắt vừa đau lòng vừa áy náy, "Trong những kí ức kia em đã nhìn thấy chị, nghe thấy những lời chị nói với em, tuy em không biết rốt cuộc giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì, nhưng Thanh Thu, em có thể cảm nhận được, em không tốt với chị."

Nói tới đây, Tiêu Mộ Vũ có chút nghẹn ngào không nói nổi nữa, biểu cảm trên khuôn mặt vừa đau khổ lại có chút oán hận, cúi đầu trúc trắc nói: "Dáng vẻ chị rất buồn bã, dường như em đã làm tổn thương trái tim chị."

Nhận thức này khiến người ta không vui, khi đó Tiêu Mộ Vũ nhớ lại những cảnh tượng kia, cảm giác đau khổ và ngạt thở khó lòng diễn tả trào lên trong tim, tới nỗi cô tan vỡ mất khống chế.

Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, cô ấy không ngờ là vì chuyện này, bỗng không biết làm sao. Nhưng với tâm tư nhạy bén của mình, mồm mép lại biết nói chuyện, lập tức dịu dàng nhìn Tiêu Mộ Vũ khẽ cười.

Đợi tới khi Tiêu Mộ Vũ có chút khó hiểu ngẩng đầu nhìn mình, Thẩm Thanh Thu mới chớp mắt nói: "Chuyện này không phải bình thường lắm sao, em trầm như thế, lại thích miệng nói một đằng bụng quằng một nẻo, chị vừa gặp em không phải đã bị em tổn thương triệt để rồi à. Hơn nữa, rõ ràng chị cảm nhận được em có thiện cảm với chị, nhưng em vẫn không nóng không lạnh với chị."

Tiêu Mộ Vũ có chút tủi thân nhìn Thẩm Thanh Thu, người này thực sự đang an ủi cô sao?

Nhìn dáng vẻ này của Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu lại phì cười thành tiếng, mặt mày cong cong, "Nhưng cho dù có là những ngày tháng ấy, chị cũng có thể cảm nhận được em âm thầm để tâm tới chị, tuy luôn muốn chị suy đoán nghĩ ngợi, có chút giày vò, nhưng vừa nhớ lại, nếm được cảm giác vui vẻ hạnh phúc ấy, lại càng thêm thỏa mãn. Quan trọng hơn là, một khi em thực sự thừa nhận chị, hạnh phúc mà chị có được khiến chị căn bản không nhớ nổi, cũng không để tâm tới nỗi xót xa ban đầu. Nếu cho chị lựa chọn lại, chắc chắn chị vẫn muốn em."

Trước đó Thẩm Thanh Thu còn cười, nhưng khi nói những lời phía sau lại trở nên nghiêm túc chăm chú, ánh mắt trong con ngươi màu xám khiến bạn vô cùng tin tưởng từng câu từng chữ trong lời cô ấy.

"Chị không biết trước kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện thực chúng ta đã từng yêu nhau, có lẽ không có gì phải nghi ngờ, đúng không?" Thẩm Thanh Thu hỏi Tiêu Mộ Vũ, thấp thoáng cảm giác muốn chứng minh sự thực.

Gò má Tiêu Mộ Vũ ửng đỏ, gật đầu, cảm thấy có chút xấu hổ. Trước kia cô luôn cảm thấy bản thân vừa ăn ý lại quen thuộc, cũng không phải không hoài nghi hai người từng qua lại, chỉ là qua lại ấy không đại diện cho việc là người yêu.

Cho nên xác thực tối qua sau khi hai người làm chuyện đó, Tiêu Mộ Vũ mới xác định. Cơ thể có kí ức, đặc biệt là loại cảm giác khắc sâu vào trong xương cốt này.

Thậm chí tối qua nhìn sống lưng ướt đẫm mồ hôi của Thẩm Thanh Thu qua ánh đèn ngủ, Tiêu Mộ Vũ bỗng nhớ tới cảnh tượng cô băng bó vết thương cho Thẩm Thanh Thu trong phó bản số 002, khi nhìn thấy lưng Thẩm Thanh Thu, đột nhiên nghĩ tới một hình ảnh, rõ ràng là cảnh tượng Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy lúc này.

Thẩm Thanh Thu không khống chế được cong môi, đưa tay ra nắm lấy tay Tiêu Mộ Vũ rồi ôm vào lòng bàn tay, nụ cười quyến luyến nhìn Tiêu Mộ Vũ, nói: "Cho nên là, cho dù trước kia xảy ra chuyện gì, cho dù em có khiến Thẩm Thanh Thu trước kia buồn hay không, em đều đã bù đắp cho cô ấy rồi. Thẩm Thanh Thu của khi ấy chắc chắn cũng sẽ giống chị hiện tại, rất vui vẻ, rất hạnh phúc."

Tiêu Mộ Vũ chăm chú nhìn Thẩm Thanh Thu, trong mắt tràn ra ý cười, lại bị cảm động đè xuống, cuối cùng hai mắt đỏ lên, trong mắt có sương mù.

Thẩm Thanh Thu sợ nhất Tiêu Mộ Vũ như vậy, vội đưa tay ra vuốt khóe mắt cho cô, "Đừng khóc mà, nếu em buồn bã vì những chuyện này, thì thật sự không cần, em như thế khiến chị cũng đau lòng theo."

Tiêu Mộ Vũ lùi ra sau, nhỏ tiếng phủ nhận: "Em không khóc, sao có thể mới nghe mấy câu của chị đã khóc chứ."

Thẩm Thanh Thu nhìn dáng vẻ cố gắng chống đỡ lại nói ngang của Tiêu Mộ Vũ, không nhịn được cười lên. Hết cách rồi, ai bảo cô ấy thích một người ngoài lạnh trong nóng vậy chứ.

Chỉ là vừa nói xong, Tiêu Mộ Vũ lại có chút ngưng trệ: "Những chuyện em nhớ lại đều là hình ảnh vụn vặt, không hoàn chỉnh, cho nên về cơ bản em không phán đoán được bối cảnh hoàn cảnh của những chuyện ấy. Trước đó em không kể quá nhiều với chị, trên thực tế, em không chỉ có cảm giác quen thuộc với chị, với Thiên Võng, mà còn cảm thấy rất quen thuộc với những phó bản này, cứ thấp thoáng cảm giác đã từng nhìn thấy những cài đặt này ở đâu đó. Có lúc cảm giác quen thuộc này rất mãnh liệt, có lúc chỉ là thấp thoáng, nhưng mãnh liệt nhất, là ở trong phó bản 'Song hỷ'."

"Em quen thuộc với phó bản?" Thẩm Thanh Thu có chút sửng sốt.

"Đúng vậy, những cài đặt và tình tiết đó, cứ có cảm giác như từng thấy. Nhưng điều em để ý nhất là, thứ khiến em cảm thấy quen thuộc bên trong 'Song hỷ' thực ra không phải cài đặt tình tiết quái dị kia, mà là cài đặt nhân vật của chị và em, cùng cài đặt bối cảnh của nhân vật."

Nói tới đây Tiêu Mộ Vũ càng cảm thấy kì quái, sự tương phản của Thẩm Thanh Thu trong phó bản này quá lớn, có lẽ Thẩm Thanh Thu cũng cảm thấy có chút kì quái, nhưng giống như những hoài nghi trước đó của Tiêu Mộ Vũ, ban đầu cô chỉ buồn cười vì Thẩm Thanh Thu vì hệ thống cài đặt thành dáng vẻ kia, nhưng cuối cùng sự nhát gan, nuông chiều, hoạt bát linh động của Thẩm Thanh Thu trong phó bản, rõ ràng hoàn toàn khác với Thẩm Thanh Thu mà cô thích, nhưng Tiêu Mộ Vũ lại không hề có cảm giác không hài hòa, thậm chí cảm thấy quen thuộc. Giống như đó không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy Thẩm Thanh Thu như vậy.

Nghe Tiêu Mộ Vũ nói xong, Thẩm Thanh Thu có chút hoang mang, cô ấy nhăn mũi, mặt mày không tình nguyện nói: "Chị không phải là đại tiểu thư được nuông chiều, nhát gan, lại mềm nhũn, còn kêu..." Thẩm Thanh Thu còn chưa nói xong, nhanh chóng ngậm miệng lại.

Tiêu Mộ Vũ phản ứng ra Thẩm Thanh Thu đang nói gì, cười không kìm được, "Vẫn để ý tới chuyện đó à? Em đã nói rồi, chỉ có em biết, hơn nữa đáng yêu lắm."

Thẩm Thanh Thu bĩu môi, mặt mày không cam tâm.

Dù vậy lúc này không phải thời điểm đắn đo điều này, tuy Thẩm Thanh Thu không muốn thừa nhận, nhưng căn cứ theo ý tứ của Tiêu Mộ Vũ, "Em muốn nói là, có thể kí ức của chị cũng không đáng tin, thế giới được chị gọi là hiện thực cũng là giả. Tính cách của chị cũng không phải kí ức của chị, có khả năng chị chính là Thẩm đại tiểu thư kia?"

Thẩm Thanh Thu hít một hơi, khó khăn nói.

Tiêu Mộ Vũ gật đầu, ánh mắt có chút trầm thấp, tiếp tục nói: "Em quen thuộc với chị, là vì đây không phải lần đầu tiên chúng ta quen biết, vậy em quen thuộc với những phó bản này có nghĩa là gì?"

Tiêu Mộ Vũ nói xong, chăm chú nhìn Thẩm Thanh Thu, hai người đều im lặng, nhưng có thể nhìn được đáp án bản thân đang nghĩ tới, một đáp án khiến người ta khó lòng tin tưởng trong mắt đối phương.

"Điều này quá sức tưởng tượng, thật sự điên rồi." Hai tay Thẩm Thanh Thu vuốt mặt, lẩm nhẩm nói.

Có những chuyện Tiêu Mộ Vũ không nói rõ, vì lượng thông tin cô có được rất hữu hạn, cô cực kì... cực kì cần một chứng cớ xác thực tồn tại, mới có thể chứng minh tất cả những chuyện khiến bản thân sợ hãi là thật hay giả, đưa ra kết luận quá sớm sẽ chỉ chỉ dẫn sai hai người.

Cho dù áp lực tinh thần phải chịu đựng trong thời gian này rất lớn, Tiêu Mộ Vũ cũng giỏi điều tiết tâm trạng của bản thân, cho dù quá khứ thế nào, tương lai ra sao, điều cô cần là nắm bắt trân trọng hiện tại, đồng thời cô cũng không hi vọng Thẩm Thanh Thu chìm đắm vào trong đó.

Tương lai vốn dĩ là ẩn số, nếu hai người cùng nhau chìm trong đau khổ, không khỏi có phần không đáng giá.

Cho nên Tiêu Mộ Vũ không tiếp tục bàn luận chuyện này, mà bắt đầu chuyển chủ đề, "Đúng rồi Thanh Thu, tấm thẻ chị rút được kia rốt cuộc là gì thế?"

Thẩm Thanh Thu không kịp trở tay, rõ ràng trước đó còn nghiêm túc trầm trọng phân tích vấn đề, sao đột nhiên lại rẽ sang chuyện thẻ? Tới nỗi cô ấy không khống chế được biểu cảm, lập tức biến đổi, ánh mắt cũng trốn tránh.

"Không có gì, chỉ là một tấm thẻ bình thường, rất vô vị, không có tác dụng gì."

Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu cố ra vẻ bình tĩnh lại không quan tâm, có chút buồn cười. Cô cứ như thế nhìn Thẩm Thanh Thu, trong mắt mang theo một tia giảo hoạt hiếm thấy, "Chị nghĩ em tin sao?"

Thẩm Thanh Thu: ...

Tiêu Mộ Vũ đưa tay thu lại bát của Thẩm Thanh Thu, không nhanh không chậm nói: "Đợi lát nữa nhóm Tô Cẩn sẽ tới ăn cơm trưa, chị chuẩn bị tới lúc đó thỏa mãn lòng hiếu kì của tất cả mọi người à?"

Thẩm Thanh Thu: ...

Thẩm Thanh Thu không thể tin nổi nhìn Tiêu Mộ Vũ, sau đó lại vô cùng thành thạo làm biểu cảm tủi thân, chu môi nũng nịu: "Em bắt nạt chị."

Tiêu Mộ Vũ nhịn cười, lắc lắc ngón tay, "Em không thừa nhận, thương chị còn chưa hết, nào nỡ bắt nạt chị. Nếu chị không muốn nói, vậy thì em không hỏi nữa, thế được chưa?"

Mặt mày Thẩm Thanh Thu nghi hoặc, cô ấy luôn cảm thấy Tiêu Mộ Vũ có chút xấu xa, sẽ không tốt bụng như thế.

Quả không ngoài dự đoán, Tiêu Mộ Vũ lại nghiêm túc nói: "Để em đoán xem nào, chắc chắn là vì nó làm tổn lại uy danh đội phó của chúng ta, quá mất mặt nên mới không muốn nói. Để em nghĩ xem, thứ gì khiến đội phó của chúng ta cảm thấy mất mặt nhất."

Con ngươi Tiêu Mộ Vũ chuyển động, trên mặt nở nụ cười, Thẩm Thanh Thu vội bày ra biểu cảm nghiêm túc, "Không phải, em đoán sai rồi."

"Lẽ nào liên quan tới kêu cứu mạng à?"

Tiêu Mộ Vũ nói xong, biểu cảm của Thẩm Thanh Thu cứng lại, cô ấy mím môi cuối cùng dứt khoát từ bỏ giãy giụa, mặt mày không còn thiết sống.

Tiêu Mộ Vũ rất muốn cười, nhưng vẫn cố gắng quan tâm tới tâm tình Thẩm Thanh Thu, nhích tới nói: "Được rồi, em sẽ không nói cho bọn họ, được không, đừng khó chịu nữa."

Thẩm Thanh Thu thở dài một hơi, "Nếu sau này có thể tìm ra hệ thống, chị nhất định sẽ xé xác nó."

Nói xong cô ấy lấy ra một tấm thẻ đưa cho Tiêu Mộ Vũ, "Được rồi, biết em hiếu kì, cho em xem vậy."

Tiêu Mộ Vũ nhận lấy, lập tức cười thành tiếng, Thẩm Thanh Thu bức bối: "Được rồi, em thì thông minh rồi, đều đoán đúng cả."

Tên thẻ gọi là, Kêu khản cổ.

Độ hiếm: Cấp A. Khi người chơi hô cứu mạng ba lần trong phó bản, mới có xác suất rơi cực thấp. Tái bút: Vì làm tổn thương tự tôn, cho nên độ hiếm chỉ xứng cấp A, thực ra uy lực tương đương cấp S.

Mô tả vật phẩm: Khi gặp người xấu, chúng luôn nói, "Kêu đi, kêu khản cổ cũng sẽ không có ai tới cứu mày". Nhưng có tấm thẻ này, khi bạn gặp phải người xấu, chỉ cần bạn hô ba tiếng, "Cứu mạng", sẽ có thể triệu hồi người bảo vệ có lực chiến đấu tương đương với một đơn vị phía địch trước mặt, bảo vệ người nắm giữ thẻ!

Thời gian sử dụng: 3 phút.

Thời gian làm mới: 24 giờ đồng hồ.

Tiêu Mộ Vũ thực sự cười không dừng được, cô không phải người thích cười, nếu đổi lại là người khác cũng sẽ chỉ cười một cái rồi thôi, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ tủi thân lại tức giận của Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ không thể khống chế được.

Rất nhanh sau đó tiếng gõ cửa vang lên, là nhóm Trần Khải Kiệt đã tới, Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, đưa thẻ cho cô ấy, "Cất đi."

Sau đó đứng dậy đi mở cửa, ý cười trên mặt đã biến mất không thấy tăm hơi, vô cùng nghiêm túc.

Thẩm Thanh Thu âm thầm phỉ nhổ trong lòng: Biết giả vờ quá. Nhưng lại cảm thấy có chút ngọt ngào, hết thuốc chữa rồi.

*****

Chương 198: Thế giới Thiên Võng 32

Quả nhiên không ngoài dự đoán, vừa mở cửa ra đã thấy nhóm Trần Khải Kiệt, ba người xách túi to túi nhỏ thức ăn vào nhà, sau khi chào hỏi Tiêu Mộ Vũ, liền lấy lòng Thẩm Thanh Thu đang ngồi trong nhà ăn, sau đó đặt nguyên liệu vào trong bếp.

Nhìn thấy dáng vẻ niềm nở cẩn thận của ba người, Thẩm Thanh Thu vừa tức giận vừa buồn cười, "Làm gì thế, tới cũng tới rồi, tôi cũng không thể đuổi ba người về. Hơn nữa người mệt cũng không phải là tôi, tôi chỉ phụ trách ăn, làm trợ thủ cũng là ba người làm, tôi cũng không nhất thiết phải làm người xấu."

Tô Cẩn cười lên, vội vàng gật đầu: "Không phải không phải, chỉ là chúng tôi thấy đội phó khỏe rồi, vui quá mà thôi."

Thẩm Thanh Thu không để ý tới ba người, sau khi giúp thu dọn đồ xong, năm người ngồi ngoài phòng khách, trò chuyện cùng nhau.

"Trải qua bảy phó bản, thật ra chúng ra cũng hiểu được một số đặc điểm đại khái của hệ thống. Lần này vì là phó bản cấp S nên độ khó lớn hơn rất nhiều, hôm qua sau khi quay về, thực ra ba người chúng tôi đã cẩn thận suy nghĩ về phó bản 'Song hỷ' này, cứ cảm thấy chúng ta có thể vượt qua phó bản này là điều không thể tưởng tượng nổi, nếu không phải có đội trưởng Tiêu và đội phó, chúng tôi cảm thấy chết không nghi ngờ." Nói mãi nói mãi, chủ đề của năm người không tránh khỏi vấn đề phó bản, Trần Khải Kiệt không nhịn được cảm khái, trên mặt ngoại trừ vẻ may mắn, cũng ngập trong lo lắng.

Thực ra ba người không tự tin, chi tiết trong phó bản đan xen lấy nhau, chỉ cần bỏ lỡ một điểm chính là đi sai cả một bàn cờ, cho dù có Tiêu Mộ Vũ, bọn họ cũng rất khó khăn, vì vậy bọn họ đưa ra giả thiết, nếu ba người bọn họ có thể đi tới phần thứ hai đã là thắng lợi. Nhận thức này khiến ba người có chút sợ hãi.

Thực ra Tiêu Mộ Vũ không hề bất ngờ với suy nghĩ này của ba người, bình tâm nghĩ lại, xác thực độ khó của phó bản số 007 vượt xa các phó bản trước đó. Cho dù là cài đặt chi tiết hay là sắp xếp độ khó của nhiệm vụ, cũng đều khiến người ta hao tâm tổn sức. Trên thực tế nếu chỉ dựa vào một mình Tiêu Mộ Vũ, có khả năng không thể vượt ải.

"Tôi có thể hiểu được lo lắng của mọi người, nhưng thực tế chưa chắc đã như thế. Tại sao phía sau Thiên Võng lại yêu cầu tiến hành lập đội mang tính cưỡng chế? Chính là vì đã dự đoán tới những sắp xếp trong phó bản, có một vài phó bản sẽ khó lòng hoàn thành nếu chỉ dựa vào sức của một người.

Giống như trong nhiệm vụ đầu tiên, nếu không có mọi người, tôi và Thanh Thu sẽ không có cơ hội nhìn thấy nhiệm vụ thứ hai. Chúng ta bỏ lỡ chi tiết khiến cả đội không tìm được đường ra, nếu không có Hương dẫn đường của Điềm Điềm, cũng sẽ công cốc. Chính vì chúng ta đông người, hơn nữa đôi bên đồng lòng, đồng tâm hiệp lực, cho nên tổ đội chúng ta cũng sẽ càng ngày càng lớn mạnh."

Tâm tư của Tiêu Mộ Vũ nhạy bén, vì thông minh nên cô cũng luôn phát hiện ra tâm lí của đồng đội, nói ra những lời rất có tính an ủi.

"Hơn nữa, tôi cảm thấy mọi người cũng đã kén cá chọn canh rồi." Tiêu Mộ Vũ chuyển chủ đề đột ngột nói ra một câu như thế.

Mấy người Trần Khải Kiệt nghe xong đều ngớ ra, Tiêu Mộ Vũ nói tiếp: "Có lẽ mọi người chưa từng nghĩ tới những tổ đội khác, có bao nhiêu tổ đội không phải vấn đề thực lực, mà là vấn đề lòng người. Có lẽ mọi người còn nhớ phó bản 'Thành phố G tuyệt mệnh' đúng không, cửa ải Cửu liên hoàn, tuy rất khó, nhưng hai đội Kỳ Hồng Nguyệt và Tưởng Vĩ cũng thành công vượt ải, điều này chứng minh bên trong có rất nhiều cao thủ, nhưng tại sao lại tổn thất nhiều người như thế?"

Thẩm Thanh Thu nghe xong tiếp lời: "Mọi người có từng nghĩ, ở trong đó chỉ cần tôi và Tiêu Mộ Vũ tham sống sợ chết, hoặc là muốn yên ổn, không bằng lòng gánh vác nguy hiểm thế chân gỡ Cửu liên hoàn của mọi người vì sợ thất bại, vậy thì ít nhất trong đội chúng ta cũng sẽ tổn thất một hai người đúng không?

Cho dù chúng tôi thế chân, trong lúc quan trọng, hai người tham sống sợ chết, chắc chắn mọi người cũng không dốc lòng bảo vệ Mộ Vũ, cô ấy cũng không thể gỡ xong, cũng sẽ phải chết, hiểu không?"

Nói xong Thẩm Thanh Thu lại có chút ghét bỏ nhìn ba người, "Con người như năm ngón tay, mỗi người đều có điểm mạnh riêng, mọi người có tình có nghĩa, có dũng có mưu, to gan đi theo Mộ Vũ là được. Ngoài ra, giữa người với người chính là có khác biệt, lúc tiến hành so sánh, vui lòng loại trừ Mộ Vũ, Mộ Vũ không cùng đẳng cấp với ba người, nghĩ thoáng ra."

Trần Khải Kiệt nghe xong liền vui vẻ, lại có chút xấu hổ nói: "Chúng tôi biết rồi, chỉ là có chút bất an, còn ba phó bản nữa. Phó bản cấp S mở đầu đã như thế, chúng tôi có chút khó khăn tưởng tượng ba phó bản còn lại sẽ có độ khó thế nào."

Chủ đề này có chút nặng nề, năm người im lặng một lúc, Tiêu Mộ Vũ mới lên tiếng: "Binh đến tướng chặn nước đến dân ngăn, tuy là khó nhưng không có nghĩa không có chuyển biến. Trước kia tôi từng nói với mọi người, hệ thống giống như luôn nhằm vào tôi và Thanh Thu, thậm chí có những lúc tôi cảm thấy nó muốn lấy mạng chúng tôi. Trong 'Song hỷ', chúng tôi bị lựa chọn đưa vào quan tài, đưa đi thành thân, đây không phải tình tiết mà người chơi chúng ta sẽ khởi động, mà là được sắp xếp từ trước, cũng có thể nói là tôi và Thanh Thu không cách nào trốn thoát.

"Trong quan tài, tôi dùng kiếm nhưng không chém được, vì cả chiếc quan tài gỗ đã bị phong ấn. Nhưng vào lúc đó hệ thống lại đưa ra một vấn đề, bảo tôi trả lời tại sao tôi bị chọn. Mà xác thực đáp án đã được đưa ra từ trước, hơn nữa còn đưa ra một cách quang minh chính đại, thậm chí tôi phải căn cứ theo loại nguyên tắc cài đặt ấy mới đoán ra. Cho nên giải trừ phong ấn, tôi mới có thể chém nứt quan tài."

Tiêu Mộ Vũ từng kể những chi tiết trong đó cho bọn họ, hiện tại nhắc lại lần nữa, rời khỏi hoàn cảnh kia, năm người càng sâu sắc cảm nhận được điểm vi diệu bên trong.

"Còn cả Thanh Thu, cô ấy bị lang quan sông Bạch dùng người giấy khống chế, không có sức phản kháng, nhưng chỉ cần chúng ta tới, chúng ta có thể cứu được Thanh Thu khỏi bàn tay quỷ. Mỗi một cửa ải đều vô cùng trí mạng, nhưng đều cho chúng ta một cơ hội sống, mà chỉ cần chúng ta nắm được nó, nó nhất định sẽ thỏa hiệp tha cho chúng ta."

Tô Cẩn nghe xong không ngừng gật đầu, chỉ là sắc mặt có chút ngưng trệ nói: "Đội trưởng Tiêu, chị nói hệ thống nhằm vào chị và đội phó, chúng tôi đều có thể cảm nhận được, xác thực là vậy. Nhưng điều khiến chúng tôi cảm thấy kì quái hơn là, hành vi của hệ thống này rất dị hợm, tất cả biểu hiện của nó đều rất mâu thuẫn. Cài đặt nhiều sát chiêu như thế, nhưng lại chủ động đưa ta phương pháp hóa giải. Khi rút thẻ, thẻ của chị và đội phó đều vô cùng kì quái, nhưng trên thực tế ngoài 'Chúc bạn may mắn lần sau' mà chị nhắc tới, thẻ trong tay chị và đội phó đều không có thẻ nào vô dụng. Thậm chí rõ ràng là vô dụng, nhưng có thể ghép lại, thậm chí còn mạnh hơn thẻ cấp S thông thường."

Tả Điềm Điềm nghe xong cũng đứng ngồi không yên, "Đúng thế, hôm qua mấy đứa bọn em đã nghĩ lại, ví dụ như Đèn kéo quân, chị từng nói vốn dĩ là đèn kéo quân lụi tàn, kết quả 'Kẻ đánh cắp trái tim' của đội phó có thể đốt cháy Đèn kéo quân của chị. Lại ví dụ như thanh kiếm đồng nát và kiếm đồng giả, hai thứ này lại có thể kết hợp hoàn hảo, còn cả xác sống không não, tuy không phải đội phó rút được, nhưng là thẻ tổ đội, chắc chắn sẽ kết hợp với nhau. Đồng thời những thẻ này không rơi trong cùng một phó bản, xác suất này thật sự quá thấp, có cảm giác như..."

Tả Điềm Điềm chần chừ giây lát, Trần Khải Kiệt nhanh chóng tiếp lời, "Có cảm giác như nó muốn cho cô đồ tốt, nhưng lại không thể cho chính diện, cho nên vòng vèo cho cô một đống thẻ nát, nhìn có vẻ như vận số rút thẻ của đội trưởng Tiêu rất tệ, thực ra là đang giúp cô."

Ba người đều rất nghiêm túc nhìn hai vị đội trưởng, biểu cảm của hai người Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu rất bình tĩnh, có thể thấy hai người sớm đã biết rõ được hiện thực này.

Tô Cẩn cúi đầu, biểu cảm trên mặt có chút chần chừ, lại có chút buồn bã, rất lâu sau, cô nàng hít một hơi nói: "Đội trưởng Tiêu, thực ra ba người chúng tôi đắn đo rất lâu, rốt cuộc có nên hỏi chị hay không. Vì tôi cảm thấy cho dù chúng tôi có biết hay không, cũng không thay đổi được địa vị của chúng tôi trong lòng hai người, cũng sẽ không vì chuyện này mà ảnh hưởng tới tình nghĩa tổ đội chúng ta."

"Chỉ là chúng tôi cảm thấy, hai người là đồng đội và bạn bè quan trọng nhất của chúng tôi trong thế giới này, những chuyện hai người gặp phải, chúng tôi cũng muốn hiểu, cũng muốn cố gắng giúp đỡ, lặng lẽ gánh vác chút chuyện vặt vãnh, thực ra có một vài lúc cảm giác không ổn lắm."

Thực ra Tiêu Mộ Vũ đã biết ba người muốn hỏi gì, chỉ là không ngờ bọn họ lại nghĩ tới những chuyện này nhanh như vậy. Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, hai người như cười như không nhìn ba người, thấy Tiêu Mộ Vũ nhìn mình, Thẩm Thanh Thu nhún vai, tỏ ý nghe theo cô.

Tiêu Mộ Vũ thấy vậy, biểu cảm liền dịu dàng, "Mọi người muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi." Trước kia không nói là vì Tiêu Mộ Vũ cảm thấy những chuyện này không liên quan tới bọn họ, nhưng lâu dần, thực ra suy nghĩ của cô đã thay đổi rất nhiều.

Cô đã cô đơn quá lâu, cũng lãnh đạm quá lâu. Tiêu Mộ Vũ của quá khứ không cần chia sẻ khổ sở của bản thân với người khác, cô cảm thấy không cần, vì bên cạnh không có ai cần cô làm như thế. Nhưng lúc này, cô thật sự coi ba người là bạn tốt của bản thân.

Tô Cẩn nghe xong, trong mắt lộ ra chút vui mừng, cô nàng nhìn Trần Khải Kiệt và Tả Điềm Điềm bên cạnh, hai người gật đầu với cô nàng.

Sau đó Tô Cẩn hỏi: "Chị và đội phó quen nhau từ trước rồi đúng không, chúng tôi muốn nói là từ trước khi tham gia phó bản, nếu không hệ thống không thể cùng lúc nhắm vào cả hai người."

Tiêu Mộ Vũ nghĩ ngợi giây lát, gật đầu, "Đúng thế, nhưng gần đây chúng tôi mới xác định được điều này."

Câu trả lời này khiến mấy người Tô Cẩn sửng sốt, đột nhiên cảm thấy sự việc phức tạp hơn suy nghĩ của bọn họ rất nhiều, nhưng Tô Cẩn lại nhớ tới cảnh tượng tan vỡ của Tiêu Mộ Vũ sau khi khôi phục kí ức, lồng ngực vô thức bức bách.

"Khi tôi tiến vào thế giới Thiên Võng này, nó đã có hơn 50 triệu người chơi, theo lí mà nói không nên nhắm vào chị và đội phó. Cho nên đội trưởng Tiêu, có phải hai người và hệ thống từng có tiếp xúc khác đúng không?"

Tiêu Mộ Vũ nhìn bọn họ rồi cười lên, quả nhiên là cùng chung một đội, đầu óc đều rất linh hoạt. Nếu đã nói tới bước này, Tiêu Mộ Vũ cũng không định để bọn họ đoán bừa, trực tiếp quăng lựu đạn.

"Đây cũng là điều tôi và Thanh Thu muốn biết lúc này, kí ức của hai chúng tôi đều có vấn đề, cho nên tôi mới nói gần đây mới xác định bản thân và Thanh Thu có quen biết. Nhưng rốt cuộc loại quen biết này là quen biết trong hiện thực, hay là quen biết trong trò chơi, tôi chưa thể tìm ra. Nguyên nhân hệ thống nhằm vào chúng tôi, hiện tại tôi chỉ biết, nó muốn có được một thứ trên người tôi, nhưng là gì thì tôi cũng không rõ."

Lời này của Tiêu Mộ Vũ trực tiếp làm ba người đờ ra, bọn họ quay sang nhìn nhau rất lâu. Trần Khải Kiệt có chút hoảng hốt, "Đội trưởng Tiêu, cô từng nói rất có khả năng Thiên Võng là một chương trình, một chương trình muốn có được thứ trên người cô, rốt cuộc nó muốn thứ gì? Rốt cuộc thế giới này tồn tại bằng cách nào, người chơi chúng ta thì sao?"

Rất lâu sau ba người vẫn chưa dịu lại, đặc biệt là Trần Khải Kiệt không ngừng xoa mặt, cảm giác như thế giới quan đều đã sụp đổ.

Nhưng tốt xấu gì cũng là người trải qua tôi luyện, ba người vẫn có thể tiếp nhận giả thiết không thể tin nổi này, "Lẽ nào thực sự có trí tuệ nhân tạo có ý thức tự chủ sao? Thực ra tôi vẫn luôn thấy kì lạ, rốt cuộc chúng ta vào trò chơi này bằng cách nào, lẽ nào khoa học kĩ thuật tiến triển tới giai đoạn có thể đùa giỡn với tính mạng con người sao? Tại sao không có ai quản lí nó? Tôi không hiểu."

Tô Cẩn cũng mới hòa hoãn khỏi chấn động, lẩm nhẩm: "Đúng thế, nếu thật sự là một chương trình, vậy rốt cuộc người chơi chúng ta vào đây bằng cách nào, chết rồi lẽ nào thực sự chính là chết sao? Chết trong tiềm thức sao? Vượt ải rồi, thực sự có thể cho chúng ta ra ngoài sao?"

"Con người không thể thao túng nhiều người chơi trên phạm vi lớn như thế, trách nhiệm này không phải là thứ con người có thể gánh gác. Nếu suy đoán của đội trưởng Tiêu là thật, thậm chí em còn cảm thấy rất có thể hệ thống này có ý thức của nó, nó đang bóp méo, chơi đùa nhân loại." Tả Điềm Điềm vẫn luôn im lặng, sau khi nghe Tô Cẩn nói xong đột nhiên ngẩng đầu nói.

Sau đó Tả Điềm Điềm lại nói tiếp: "Đội trưởng Tiêu, mọi người có phát hiện những phó bản kia đáng sợ như thế, nguy cơ trùng trùng như thế, đi sai một bước sẽ là mạng người, còn cả rất nhiều cài đặt nham hiểm kia, nhưng mỗi một phó bản đều rất có ý nghĩa. Như chúng ta đã từng nhắc tới, nếu phó bản không độc ác như thế, người chơi sẽ không chết thật, vậy loại bỏ lớp áo kinh dị của trò chơi này, thì nòng cốt của nó là gì?"

Hai mắt Trần Khải Kiệt đột nhiên trào ra tia sáng, "Nhân quả tuần hoàn, ác giả ác báo. Tuy nó cực đoan, nhưng luôn nói với chúng ta, có những quả đắng là tội nghiệt do chính con người trồng, nó giống như cảnh tỉnh hơn, đúng không?"

Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu nhìn sang nhau, cảm thấy bản thân lại lần nữa chạm gần tới sự thật. Có một số thứ, không phải hai người không nghĩ tới, chỉ là cần có người nhắc nhở, chúng ta mới có thể tìm ra được manh mối bên trong mớ bòng bong ấy.

Lần này năm người nói chuyện rất lâu, tuy Tiêu Mộ Vũ không thể nói hết toàn bộ, nhưng thực ra lúc này bọn họ đều đã biết những thông tin quan trọng nhất. Ngoại trừ tạm thời che giấu tấm thẻ "Kêu khản cổ" của Thẩm Thanh Thu.

Đêm đến hai người nằm trên giường, vẫn đang nghĩ về chuyện hôm nay. Cơ thể Thẩm Thanh Thu đã phục hồi gần như nguyên vẹn, đã không sốt nữa. Xem ra hệ thống thực sự chỉ đang cảnh cáo cô ấy, hoặc là có hành động lớn hơn, nhưng hiện tại Thẩm Thanh Thu không định nghĩ về những chuyện này.

Nhớ tới đây đã là ngày thứ hai từ phó bản quay về, bên phía Thẩm Thập Nhất cũng đã nhận được tin tức. Thẩm Thanh Thu nghĩ đến cách diễn đạt của Thẩm Thập Nhất, không nhịn được nói: "Mộ Vũ, em nói xem Thẩm Thập Nhất muốn rời khỏi Thiên Võng, vậy anh ta định khi nào sẽ lập đội với chúng ta? Anh ta có nói với em hắn đã tham gia phó bản thứ mấy rồi không?"

Trước kia Thẩm Thập Nhất qua loa nói Tiêu Mộ Vũ có thể dẫn anh ta rời đi, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu căn cứ theo cách nói của Thẩm Thập Nhất, suy đoán anh ta cũng là người chơi, vì là người chơi, cho nên Thẩm Thập Nhất có thể lập đội với bọn họ. Sau khi lập đội, chỉ cần bọn họ có thể vượt ải, đương nhiên Thẩm Thập Nhất có thể rời đi.

Tiêu Mộ Vũ nghe được lời này của Thẩm Thanh Thu, suy nghĩ rất lâu, "Ít nhất là cấp S, nếu không sẽ không dừng ở đây lâu như thế." Chỉ là nói xong Tiêu Mộ Vũ lại thấy không đúng, "Thanh Thu, tại sao Thẩm Thập Nhất lại tỉnh táo như vậy?"

Ban đầu Thẩm Thanh Thu còn không hiểu, nhưng Tiêu Mộ Vũ lại tiếp tục nói: "Anh ta biết rõ bản thân là người chơi, nhưng bao nhiêu NPC em từng tiếp xúc kia, dường như họ không biết, còn tưởng là họ và chúng ta không giống nhau."

Sắc mặt Thẩm Thanh Thu ngưng trệ, "Xác thực là vậy, hoặc là anh ta thực sự không giống người bình thường, hoặc là anh ta có thủ đoạn đặc biệt nào đó, lần sau gặp anh ta, cứ thử bẫy thử xem."

Nhìn Tiêu Mộ Vũ nghiêm túc như thế, Thẩm Thanh Thu nhích tới nói: "Được rồi, đừng nghĩ về những chuyện này nữa, hôm nay cơ bản bị những chuyện này làm phiền cả ngày rồi, hiện tại đã gần 9 giờ, nên nghỉ ngơi thôi."

Suy nghĩ của Tiêu Mộ Vũ rời khỏi chính sự, vẫn chưa ý thức được vấn đề, vô thức nói: "Còn chưa tới 9 giờ sao đã đi ngủ rồi, vẫn khó chịu à?" Phải biết thường ngày 11 giờ Thẩm Thanh Thu mới đi ngủ.

Nhưng vừa nói xong nhìn thấy biểu cảm như cười như không của Thẩm Thanh Thu, lập tức hiểu ra, gò má nóng lên, "Chị nghĩ gì thế?"

Con ngươi Thẩm Thanh Thu chuyển động, trong mắt rộ ý cười, thì thầm: "Mộ Vũ, em không phát hiện ra tối qua có một thứ thay đổi rồi à."

Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, "Cái gì thay đổi?"

Thẩm Thanh Thu như thể đã nhẫn nhịn rất lâu, hưng phấn nói: "Đưa tay trái cho chị."

Tiêu Mộ Vũ không hiểu chuyện gì, đưa tay ra, Thẩm Thanh Thu giữ lấy tay trái của Tiêu Mộ Vũ, lật người đè hờ, "Nghỉ ngơi một lúc em sẽ biết."

Ăn được một lần là muốn ăn mãi, đại khái câu nói này chính là chỉ Thẩm Thanh Thu, đương nhiên Tiêu Mộ Vũ cũng muốn. Sau khi hai người làm xong một lần, khi Tiêu Mộ Vũ đang mơ màng, Thẩm Thanh Thu đưa bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người tới trước mặt.

Lờ mờ lay động trong tầm mắt, một sợi tơ hồng đỏ rực hiện lên trong ánh đèn nhàn nhạt, một đầu quấn hờ vào ngón áp út của Thẩm Thanh Thu, một đầu quấn trên ngón áp út tay trái của Tiêu Mộ Vũ.

Chỉ khoảnh khắc ấy, đã khiến Tiêu Mộ Vũ trực tiếp tan rã.

Cơ thể cùng tâm hồn cô đều đầu hàng người trước mặt, nhắm mắt lại ôm chặt lấy Thẩm Thanh Thu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro