Rừng ảo ảnh (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

- - Hộc...Hộc....Người...Người ...Khoan lại dừng lại nhị hoàng tử tôi không chạy...Được nữa - Kỳ Nguyên loạng choạng thở như trâu rồi khuỵa xuống.
Đúng lúc đó, bầy sói đã đuổi kịp Kim Hoàng và y cũng không chạy hết nổi đã thế đằng sau lại là vực sâu. Và Kim Hoàng đã bặt buộc phải chiến với lũ sói. Ngay lập tức bọn sói thi nhau nhảy vào Kim Hoàng, hắn nhanh chóng dùng cây gậy trong tay mình quất thẳng vào con sói, hết con này sang con khác không ngừng nghỉ. Nhưng những con sói đó không biết đau là gì chúng cứ đánh ra xa lại chạy lại đánh tiếp, còn Kim Hoàng thì đang dần kiệt sức dần.
- Lẽ nào... Chúng ta phải chết ở đây? - Kỳ Nguyên sợ hãi hỏi.
- Vớ vẩn, không đời nào ta cho ngươi và ta chết ở nơi xó xỉnh này đâu cứ ở đằng sau ta là được - Kim Hoàng quát lên.
Kỳ Nguyên im lặng không nói gì nữa. Đúng lúc một con sói đã tia được Kỳ Nguyên, ngay lập tức con sói đó lao thẳng vào y, may mắn thay Kim Hoàng đã thấy được liền đẩy y ra đánh con sói, nhưng Kỳ Nguyên đẩy ra vực hẳn.
- Á!
- Kỳ Nguyên! Cẩn thận! - Kim Hoàng vội vàng quay lưng cúi xuống kéo tay Kỳ Nguyên.
Giờ đây Kỳ Nguyên đang ở giữa sự sống và cái chết, y có thể cảm nhận được bàn tay của Kim Hoàng đang gồng lên kéo y nó nóng và ấm như thế nào nhưng con sói không thể bỏ lỡ hội này một con liền chạy vào cắn vào vai Kim Hoàng.
- A! - Kim Hoàng kêu lên.
- Người thả tôi xuống đi... Nếu không người sẽ chết đó - Kỳ Nguyên nức nở nói.
- Không bao giờ ta bỏ ngươi...Nắm chặt tay ta...Không được bỏ...Ta không để ngươi chết đâu...- Kim Hoàng cố gắng kìm nỗi đau nói.
Kỳ Nguyên sợ hãi nhìn xuống phía dưới chân y là vực sâu hun hút y sợ lắm chứ nhưng Kim Hoàng đang bị những con sói thi nhau cắn hắn, chẳng hiểu sao y lại xót xa đến thế nếu đổi tính mạng y để đối lấy sự sống Kim Hoàng liệu xứng đáng?
Kỳ Nguyên: Xứng đáng? Tất nhiên xứng đáng rồi!
Y thầm nghĩ sau đó cậu liền nhìn tay cậu và Kim Hoàng đang từ từ tuột ra.
- A Nguyên - Hắn hét lên.
Sau đó hắn liền cố gắng giật con sói đang cắn hắn ra nhưng rồi vừa ném con sói kia cậu bị vô duyên trượt ngã xuống vực cùng Kỳ Nguyên.
Trong lúc đó tại doanh trại... Thiên Tử vừa khóc nức nở vừa nói
- Đấy người thấy chưa ngay từ đầu người cho tôi đi cùng với Nhị hoàng tử thì....hức...hức trả nhị hoàng tử cho ta.
- Ngươi im đi ngươi nếu ngươi khóc bù lu bù loa ở đây sao không nghĩ cách giúp ta đi - Lương Quân liền quát.
- Nhưng người phải hiểu rừng này một đi không trở lại đó
- Thì cũng phải có cách chứ! À có rồi!
Kim Hoàng lật đật dậy nhìn xung quanh giờ đây hắn đang bị bao trùm bởi bóng tối cậu vừa mò mẫm quơ xung quanh vừa nói.
- Kỳ Nguyên... Ngươi ở đâu?
Kỳ Nguyên cách đó không xa nghe được y liền cố gắng gượng dậy chậm chạp bước tới bên Kim Hoàng, khi chỉ còn một bước tới bên Kim Hoàng nhưng thay vì bước cậu vô tình bị ngã và ôm luôn Kim Hoàng.

Kim Hoàng hoang mang, bất ngờ nhưng thay vì chống trả hắn lại chẳng làm gì. Trong khi đó Kỳ Nguyên giật mình như giật điện y vội vàng đứng dậy, bối rối rồi mặt đỏ ửng
- Tôi... Tôi xin lỗi người... Tôi không cố ý – Y lắp bắp.
Kim Hoàng quay mặt sang chỗ khác che đi khuôn mặt cũng đang đỏ dần của mình.
- Không sao đâu, bây giờ ta với cả ngươi phải ra khỏi chỗ này trước đã!
Kỳ Nguyên gật đầu đứng dậy kéo tay Kim Hoàng vào vai y rồi dìu Kim Hoàng đi. Hai người lật đật chập chững như những đứa trẻ mới tập đi. Đi được khoảng một đoạn thì cả hai thấy tia sáng.
- Chúng.... Chúng ta sống rồi... - Kỳ Nguyên như trúng được xổ số nói.
- Đi mau! - Kim Hoàng nói.
Cả hai đột nhiên phóng như gió chạy theo ánh sáng đó. Vừa chạy ra thì cả hai sững sờ khi thấy cái hang vừa to vừa rộng hiện ra trước mắt hai người.

Kỳ Nguyên, Kim Hoàng: May hay rủi hả trời?
Sau một hồi sững sờ thì Kim Hoàng mới để ý cánh tay mình đang thành cái gối ôm của Kỳ Nguyên, thay vì nói cho y biết hắn chẳng hề nói gì cho đến khi Kỳ Nguyên biết.
- Xin lỗi người tôi vô ý quá! - Y vội vàng bỏ ra.
Kim Hoàng chỉ ừ một cái rồi quay đi che cái mặt đỏ ửng với nụ cười thích thú không nên tiếng. Kỳ Nguyên bối rối ngồi ở cửa hang còn Kim Hoàng ngồi ngay giữa cái hang, hai người họ im lặng một lúc lâu.
- Nhị thái tử/ Kỳ Nguyên - Đột nhiên cả hai vô tình nói cùng lúc tập một.
- Người nói trước đi/ Ngươi nói trước đi - Tập hai.
- ...
- Ngươi nói đi! - Kim Hoàng liền nói nhưng không quay đầu lại.
- Tại sao...Lúc đó người không buông tay tôi ra? Nếu người bỏ tay tôi ra thì người có thể cứu được mình... - Kỳ Nguyên hơi ấp úng.
- Nếu ta làm thế... Ta sẽ trở thành kẻ ngốc đó ngươi hiểu không?
- Tại sao? - Kỳ Nguyên ngơ ngác.
- Ta đã mất công cứu ngươi sao lại để ngươi chết chứ, còn nữa nếu ta vì bản thân mình để ngươi xuống ta chẳng khác nào một tên hèn ta không muốn mọi người coi ta là kẻ tiểu nhân đó. Với cả ta là chủ nhân của ngươi bằng mọi giá ta sẽ bảo vệ ngươi! – Hắn nói.
- Đáng lẽ ra tôi là gia nô của người tôi phải bảo vệ người ... Nhưng chỉ vì tôi mà người lại... - Kỳ Nguyên lại sụt sịt.
- Đừng trách ngươi nữa, nếu ngươi có thời gian tự trách mình sao không lo bản thân ngươi đi?
- Tôi?
Kim Hoàng đứng lên quay lại chỗ Kỳ Nguyên lấy áo choàng của mình đắp cho Kỳ Nguyên.
- Tôi... Tôi không lạnh người mặc đi - Y vội vàng xua tay.
- Cầm đi rõ ràng mặt trắng bệch run cầm cậm từ nãy tới giờ còn cố tỏ mạnh mẽ cho ai xem?
Rồi đột nhiên mặt hắn đỏ lự hắn liền quay sang chỗ khác .
- Kỳ Nguyên...Cho ta xin lỗi vì trước kia... đã đối xử tệ... Với ngươi...Lại hay hiểu lầm ngươi nữa... Cho ta xin lỗi - Bỗng hắn ấp úng nói.
Kỳ Nguyên vô cùng bất ngờ trước câu xin lỗi của Kim Hoàng đột nhiên y ngớ ngẩn một cái.
- Tôi không sao đâu tôi không có giận người, mà cho tôi xin lỗi vì trước kia đã làm người bị thương - Y nở nụ cười nhẹ nhàng đáp.
Kim Hoàng không nói gì chỉ gật đầu một cái, rồi hắn chợt nhớ ra gì đó.
- Đúng rồi sao hôm nay ngươi bị lạc vào đây?
- Dạ...Dạ...Tôi... - Kỳ Nguyên giật mình.
- Đừng có giấu ta nói! - Kim Hoàng khó chịu.
Kỳ Nguyên biết ngay sẽ có ngày này ai ngờ mà đến sớm quá y chỉ thở dài cái rồi nói.
- Thực ra Triệu công tử nhờ tôi bề đồ giúp ai ngờ tôi lại vô tình làm rơi rồi phải lượm lại kết quả lạc vào đây lúc nào không hay
Mặt Kim Hoàng lạnh lùng nhưng bên trong như đang có núi lửa phun trào.
- Ngươi là người của ta hay của hắn?
- Dạ của người
- Miệng nói người của ta sao ngươi thích lo chuyện bao đồng thế hả?
- Tôi cũng đâu có muốn chẳng qua công tử Triệu cứ đe tôi nên tôi sợ...
- Vậy sao ngươi không nói cho ta
- Người là nhị hoàng, thống tướng cả một quân đội nếu mà vì chút chuyện nhỏ nhặt này làm phiền đến người thì... - Kỳ Nguyên im lặng một lúc.
- Nhị hoàng tử!
- Thống tướng!
- Nhị huynh!
Đột nhiên Kim Hoàng Kỳ Nguyên giật mình ngước đầu lên.
- Ta ở đây - Kim Hoàng vội vàng kêu.
- Ngươi nghe thấy gì không? - Lương Quân giật mình nhìn xung quanh.
- Hả nghe gì cơ? - Thiên Tử ngơ ra
- Ta ở đây!!!
- Nhị... Nhị huynh... Mau mau lên - Lương Quân vội vàng vừa nói vừa chạy đi.
Ngay lập tức Kim Hoàng Kỳ Nguyên ngẩng cao đầu, một lúc sau đó đã thấy mặt Lương Quân.
- Nhị Huynh! Có cả Kỳ Nguyên nữa hai người có sao không?
- Bọn ta không sao mau mang dây ra đây!
Thiên Tử sững sờ nhìn chằm chằm vào Kỳ Nguyên: Cái quái gì vậy sao mày vẫn còn ở đây đáng lẽ nó phải chết rồi chứ?
Một lúc sau một sợi dây thừng đã cột vào cục đá đã thả xuống Kim Hoàng leo lên trước. Càng leo lên cao đột nhiên Kim Hoàng cảm thấy là lạ.
Rắc!
Đột nhiên Kim Hoàng cảm thấy đất trời nghiêng ngả và một tiếng hét đang gào tên hắn.
- Nhị Hoàng Tử!?
Lần này mọi chuyện trước kia cũng đã được hoá giải!
Nhưng vấn đề mới lại phát sinh!
Kim Hoàng ngã xuống vực rồi phải làm sao đây?
Kỳ Nguyên sẽ làm gì?
Mời các bạn đón đọc chap tiếp theo...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro