Trắng và đen(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

Kỳ Nguyên sấp mặt ôm đất mẹ, bình hoa cũng đi theo đất mẹ nốt. Mã Tịnh Nhi thừa biết Thiên Tử làm nhưng bà làm ngơ giả vờ không biết gì bà chạy lại quát.
- Trời ơi! Ngươi làm gì vậy? Có biết nó đáng giá bao nhiêu không?
Kỳ Nguyên bối rối Thiên Tử hùa theo
- Hừ có mắt như mù! Dám làm bể bình của nhị thái tử! - Để xem mày còn giữ được mạng không.
Kỳ Nguyên oan ức nói:
- Tôi không cố ý mà! Do Triệu thiếu gia gạt chân tôi mà.
- To gan! còn dám đổ lỗi cho ta! Mã Tịnh Nhi bà dạy dỗ người làm thế à?
- Không biết gì thì câm miệng vào! - Mã Tịnh Nhi liền nước đục thả câu quát .
- Ngươi không chịu nhận tội còn dám đổ lỗi cho Triệu thiếu gia.
-Tôi không làm sai, sao tôi phải nhận chứ bà thật quá đáng!- Y gắng cãi tuy biết rằng chỉ nhận lấy đắng cay.
- Còn bướng, xin lỗi mau không ăn tát bây giờ.
Y vẫn im lặng Mã Tịnh Nhi nghiến răng nói
- Thằng lì lợm - Xong bà liền giơ cao tay chuẩn bị tát Kỳ Nguyên nhắm tịt mắt chuẩn bị ăn đánh thì đột nhiên thấy im lặng cũng chẳng bị đánh y từ từ mở mắt ngạc nhiên.
- Nhị thái tử ?!
Từ đằng sau Mã Tịnh Nhi, Kim Hoàng bất ngờ xuất hiện tay cậu ta đang nắm chặt cổ tay Mã Tịnh Nhi. Bà ta xanh mặt nhìn Kim Hoàng không thốt lên lời, Thiên Tử bất ngờ hơn cậu lắp bắp
- Sao...Người ...Chẳng phải người đang ở lều...Của tứ hoàng tử sao?!
- Nếu ta không ra ngoài sao có thể chứng kiến tiết mục đặc sắc do các ngươi tạo ra chứ? - Kim Hoàng với giọng nói lạnh lùng đến độ Kỳ Nguyên phát rét.
Mã Tịnh Nhi sau vài giây hoàn hồn bà liền nói
- Dạ, thưa nhị hoàng tử do Kỳ Nguyên làm vỡ bình quý của người nên tôi và Triệu công tử chỉ đang dạy dỗ lại thôi ạ.
- Không phải vậy đâu... Người đừng tin, tôi không có - Kỳ Nguyên với cặp mắt không ngừng tuôn rơi nói.

Lương Quân chạy ra đỡ Kỳ Nguyên vừa nói
- Bà còn mặt dày nói dối à! Vừa nãy bọn ta đã thấy hết rồi! - Lương Quân giận dữ đáp.
Mã Tịnh Nhi nghe vậy cơ thể run lên khó xử nhìn ánh mắt Kim Hoàng như muốn giết bà ngay lập tức khai ra.
- Dạ thần, xin chịu tội tất cả là do Triệu công tử bắt thần làm, đúng vậy do Triệu công tử chứ thần không có ý định làm thế đâu - Bước đường cùng bà ta liền quỳ xuống
Triệu Thiên Tử giật bắn người
- Bà... Bà nói láo vừa thôi muốn chết phải không? - Thiên Tử nghe vậy vội giật mình quát lại.
Kim Hoàng liền lườm Triệu Thiên Tử.
- Nhị hoàng tử à chẳng lẽ nào người lại nghe lời của bà ta mà đổ oan cho ta sao? Ta đường đường là công tử họ Triệu hà cớ gì ta lại phải làm mấy chuyện bẩn thỉu chỉ vì một tên như hắn chứ? Nói có sách mách có chứng, chứng cứ đâu không biết đừng nói bừa.- Thiên Tử  vẫn cố cãi lại.
- Chứng cứ? Là ta! - Kim Hoàng vẫn giữ bản mặt vô cảm nói.
- Đấy! Nghe thống tướng nói gì chưa. Chính người và ta đã thấy hết còn binh lính nữa!- Lương Quân chen thêm nói.
Thiên Tử chính thức cứng họng cậu không nói được gì, Kim Hoàng tiến tới chỗ cậu rồi cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai cậu.
- Người của ta, đừng động vào. Lần này là lần cuối ta nhắm mắt cho qua, nếu còn tái phạm thì sẽ không phải nói chuyện thế này đâu - Kim Hoàng nói đầy sự lạnh lùng và tàn bạo nhìn cậu.

- Còn đứng đó làm gì còn không mau đi A Nguyên! Còn Mã Tịnh Nhi lần này bà về kinh thành có thể an dưỡng về quê rồi đấy. - Nói xong Kim Hoàng quay đi.
Mặc cho Mã Tịnh Nhi đang quỳ xuống van xin hắn không hề quay lại dù chỉ một lần. Kỳ Nguyên chỉ biết im lặng đi theo, còn Lương Quân đang cười thầm trong lòng.
Mười năm phút trước tại lều Lương Quân...
Lương Quân giờ đây ngán ngẩm nhìn nhị huynh của mình giờ đây đang ngủ chung giường với mình mà nói.
- Huynh sao không về lều huynh đi mà sang lều đệ làm gì giường đã chật rồi đúng là bất tiện mà - Cậu càu nhàu.
- Ta nói rồi mà ta bảo lều ta dỡ trước - Hắn vẫn nằm im một chỗ.
- Hừ thiệt tình - Không biết nói gì hơn cậu đành bò ra khỏi giường.
- Sao đi đâu - Kim Hoàng không hề mở mắt nói.
- Huynh quan tâm làm gì ngủ đi.
- Ta muốn quan tâm thì sao - Chợt hắn ngồi dậy nắm lấy tay cậu.
- Ta kiếm A Nguyên giờ bỏ tay được rồi đó. - Lương Quân liền giật nhẹ tay.
Và bằng một sức hút nào đó hắn cũng theo cậu ra ngoài.
- Sao huynh không ngủ ra ngoài cùng ta làm gì? - Lương Quân hỏi.
- Hết hứng
- Hừ cả thèm chóng chán
- Quá khen! Ta có điều muốn hỏi - Giọng hắn chợt nghiêm túc.
- Chuyện gì? - Lương Quân thờ ơ nói.
- Cái tên A Nguyên đó sao ngươi lại quan tâm tới hắn vậy?
- ...Huynh biết làm gì - Lương Quân chợt đứng hình rồi nói.
- Ta muốn biết - Hắn nhìn cậu đầy hy vọng.
Lương Quân: Nói thật đừng nhìn ta như vậy.
- Khó nói sao?
- Chẳng phải huynh nói không quan tâm tới hắn cớ sao hỏi ta.
- Đừng bảo chuyện hôm qua đệ vẫn giận ta? - Hắn khẽ nghiêng đầu.
- Không dám - Lương Quân khẽ nghiêng đầu về phía chỗ y đột nhiên im lặng không gì, hắn cũng nhìn và rồi sau đó chính là diễn biến tiếp theo.
Hiện tại...
Triệu Thiên Tử hầm hầm nhìn hai người họ đi với nhau
Thiên Tử: Thằng ranh! tao không đểmọi chuyện qua dễ dàng vậy đâu!
Hoá ra Lương Quân chính là sự liên kết của cả hai
Mối tơ vò này đã được hoá giải...
Nhưng những mối tơ vò khác sẽ ra sao?
Chuyện của hai người họ sẽ tiếp diễn ra sao?
Hãy đón đọc chap tiếp theo...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro