Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm nay, trời mưa lớn, đường xá xám xịt một dãy.

Một cô gái đang đi dạo trên phố với cây dù sọc trắng xanh, cô đi từng bước dưới cơn gió lạnh và những dòng nước lạnh tung tóe xung quanh mình. Tay cô đang cầm một bó hóa hồng xanh, hôm nay cô muốn đi đến một chỗ mà cô đã cố gắng ép mình quên đi suốt 3 năm nay.

Cô nhìn trên con đường cô đi, đường xá tập nập xe cộ với những tiếng còi xe hú hí, lại một vụ kẹt xe nữa thì phải. Cô đi từng bước, hôm nay cô mặc một bộ váy sọc hai màu nâu đỏ với đen, mái tóc đen của cô dài suống mượt, cô nhìn lên bầu trời, có vẻ như sáng nay trời sẽ không tạnh mưa, mà có lẽ giờ cũng đã đến chiều rồi, cô không biết nữa, cô đã để quên đồng hồ của mình ở chỗ làm.

Cô đi một cách mơ hồ, có tiếng mấy đứa trẻ xung quanh đang hò rêu cười xung quanh, hình như chúng đang tắm mưa thì phải, cô biết tại sao chúng đang vui vẻ đến như vậy, những cô không hiểu tại sao chúng lại vui vẻ đến vậy, phải chăng cô đã quên đi cái cảm giác ấy.

Cô đi dọc xuống phố, cô tự hỏi không biết có phải mình đang đúng đường không nữa, đã bao lâu rồi cô không quay lại đó, kể từ lúc 3 năm trước, nó là thời điểm cô nhìn nó lần cuối và giờ cô muốn quay lại đó, cô tự hỏi bản thân mình thật sự có nên đến đó không nữa những cô vẫn cứ đi dọc xuống con đường đó.

Cô nhìn quanh, mọi người ai cũng đang cố gắng chạy thật nhanh, và vài người trong số họ đang đi ngược chiều lại về phía của cô, cô không biết họ đi đâu và có lê cô cũng không còn quan tâm đén điều đó nữa, cô tiếp tục đi.

Cô đã đi trên con dường này từ lúc còn nhỏ cho đến bây giờ, nó gắn bó với cô rất nhiều kỉ niệm, khi ta nói đến kỉ niệm, nó thường khiến ta liên tưởng đến những điều đã ở bên cạnh ta, những người đã cười đừa nói chuyện với ta. Cô nghĩ đến những điều đó, và cô nghĩ đến những đứa bé đang vui cười mới nãy. Và rồi cô lại lấy tay mình chạm nhẹ vào bụng, dù gì cũng chỉ mới có vài ba tuần, cô thở dài một lúc.

Cô đi đến nghĩa trang, nơi mà một ai đó hiện đang ngủ say dưới những ngọn cỏ, nhìn những cái nghĩa trang xung quanh, chữ đã bắt đầu mờ dần, sâu bọ bu xung quanh,hình như đã mấy ngày không ai lại.

Cô đi đến trước bia mộ của một cậu thanh niên nào đó, cô không biết chắc liệu mình có đang làm việc gì đó sai trái không nữa, người đàn ông kia đã lấy cô hơn một năm rưỡi rồi, và bây giờ cô lại đang đi thăm một người mà mình đã cố gắng quên đi suốt 3 năm liền.

Cô nhìn trước một, một vài cái nhang đã nguội lạnh trước khi kịp cháy hết, có vài cái gì đó đang ẩm ướt trên nền đất kia, cô tự hỏi ai là người đã đem những món này, bạn chăng, còn ai quen biết anh ấy nữa đâu.

Cô nhìn một lúc, trời vẫn còn mưa tầm tã, cô nhìn vào tấm hình trên bia mộ, cô nhớ lại quãng thời gian mà hai người còn bên nhau, cô nhớ lại khoảng khắc mà chiếc xe tải kia đã đâm anh và lúc anh đang nói những lời trăn trối cuối cùng với cô, những điều đó không còn lọt vào tai cô, tiếng mưa ầm ỉ xung quanh. Gia đình cũng không còn ở đây, và có lẽ họ cũng không thích cô, cũng đúng thôi, con trai họ đã chết trong tay cô - cô tự nhủ với chính mình.

Cô đặt bó hoa lên trên mộ của anh, để cho nước mưa chảy xối xả lên nó, cô nhìn vào nền đất lạnh đang ẩm ướt rồi rời đi, cô không muốn quay lại đây nữa - cô đang nói với chính mình, cô đi được một chút rồi quay lại nhìn, cô đứng lại một vài giây rồi lại đi tiếp, cô chắc hiện tại không có ai quan tâm đến một bó hoa như thế đâu.

Cô tự hỏi bản thân tại sao khi đó anh lại tặng cô hoa hồng xanh trong khi cái cô muốn lại là hoa hồng đỏ, anh lấy tấm gương trên bàn của cô và chỉ vào đôi mắt xanh của cô và rồi hôn nhẹ vào má của cô.

Cô rời đi bỏ lại bó hoa đó, nước mắt cô hòa với nước mưa đang rơi, cô nói thầm với chính mình:"Em xin lỗi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro