Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cô vội vàng chợt tỉnh dậy, đã 9:00 sáng rồi sao, đêm qua cô đã trằn trọc thức vì không ngủ được để mà bây giờ cô lại để bản thân mình ngủ dậy trễ nhỉ? Cô vội vã thay đổi rồi quyết định chạy xuống dưới nhà, cô sợ chồng cô trưa nay sẽ phải ăn trễ hơn bình thường, anh ấy có vấn đề dạ dày nên cô không biết liệu anh ấy đã ăn sáng chưa hay là đã quyết định ăn ngoài để bỏ bụng rồi nhỉ?

Vội vàng chạy xuống nhà, chỉ để nhận ra trong nhà có mùi, mùi đồ ăn thì phải ?Giờ này còn ai ở trong nhà nữa à? Cô vội vàng chạy vào bếp chỉ để nhận ra chồng cô đang mặc bộ đồ mặc thường ngày ở nhà và đang nấu đồ ăn trong bếp. Cô giật mình, tự hỏi tại sao ngày hôm nay ảnh vẫn còn ở nhà, đã trễ giờ đi làm rồi kia mà. Anh nhìn cái chảo, nghe thấy tiếng bước chân và quay đầu lại chỉ để nhìn cô với khuôn mặt vội vã như thể sắp có chuyện gì đó không hay sẽ xảy ra.

"Bộ hôm nay em có việc gì đó bận lắm à?" - Anh hỏi cô với vẻ mặt vừa bình thản vừa có đôi chút nghiêm túc, à, hôm nay là chủ nhật, cô đã quen bén mất đi điều đó. Cô đã quen với việc chạy liên tục xung quanh mọi thứ mà quên mất thì giờ. "Em đói chưa, anh đang nấu món trứng chiên với xúc xích, món mà em thích ăn nè, em ngồi vào bàn để anh dọn ra rồi cả hai đứa mình ăn chung".

Cô giật mình, từ trước đến giờ cô đã quen với việc dậy sớm hơn anh chỉ để chuẩn bị mọi thứ cho cả hai, cô chưa bao giờ có dịp hay thậm chí nhờ vã anh điều gì cả, cô đã quen với việc tự mình tập trung vào tất cả những việc bản thân cần làm. Đôi khi cô tự hỏi bản thân liệu cô có đang ép bản thân minh làm việc quá sức cho cuộc sống trở nên đầy đủ hơn, hay là cô không muốn ngờ vả anh vì muốn cho bản thân mình một chút sự riêng tư, sự kiểm soát đối với chính mình.

Cô ngồi vào bàn ăn, anh bày đồ ăn lên dĩa, trông có vẻ lộn xộn, anh không phải là người có mắt thẩm mỹ cao nhưng được cái rất dễ tính. Cô cảm thấy ngạc nhiên với đồ ăn anh làm nhưng cũng không bất ngờ gì, có một vài vết cháy nhẹ ở một mặt bên cũng miếng trứng, vẫn ăn được. Cả hai người cùng ăn, anh hỏi cô nhiều thứ về đồ ăn, cô ráng trả lời một cách tạm bợ, là cô không muốn làm tổn thương anh hay là cô chỉ muốn xa lánh anh nhỉ. Người đàn ông ấy đã kết thúc xong phần ăn của mình trong khi cô vẫn còn nhâm nhi đồ ăn như thể nó là một dịp hiếm hoi.

Anh hỏi cô liệu cô có muốn sau khi ăn xong thì cả hai người sẽ đi đâu đó quanh thành phố để có thời gian thân mật cho cả hai không, cô nói là hiện tại cô không muốn đi đâu cả và đem ra một cái lý do gì đó, bảo anh hãy đi chơi chung với đám bạn của anh.

Anh nhìn cô, tự hỏi không biết có phải cô đang bị bệnh hay gì đó không, liền thử sờ nhẹ vào trán của cô, trán cô ướt mồ hôi, hơi ấm nhưng không phải nóng hơn so với mức bình thường, anh đoán chắc do mang thai nên cô muốn cảm giác dễ chịu nên quyết định chiều lòng cô và rời đi.

Cô nhìn anh rời đi và cảm thấy bản thân có một chút cảm giác tội lỗi, cô không hề có một chút sự chuẩn bị gì cho những điều mới xảy ra cả, điều đó khiến cô cảm thấy bối rối. Cô vẫn nhâm nhi từng miếng đồ ăn trên đĩa, vị giác của cô đang cảm nhận cái vị ngọt và vị than, cô không biết bản thân mình muốn gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro