Hiện thực.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh gửi cho cô một tin nhắn sau cả năm dài biền biệt không tin tức dù hai người đang cùng sống dưới một thành phố, khi mà chỉ cần khoảng 30 phút ngồi xe bus anh đã có thể gặp được cô. Nhưng anh không muốn, bởi vì anh sợ nếu đối tốt với cô quá thì cô sẽ lại hiểu lầm, và lại không trở thành người cũ của anh.
" Anh và cô ấy chia tay rồi."
Tin nhắn anh gửi lại chỉ vỏn vẹn có 7 chữ, nhưng cũng đủ để cô thấm thía nỗi đau của anh. Cô không an ủi, thậm chí không nhắn lại từ nào mặc dù màn hình hiện rõ chữ Đã xem.
Anh nghĩ, chắc cô còn giận anh hoặc có thể không bao giờ muốn dính dáng gì đến anh nữa. Bây giờ anh mới hiểu, mới thấu được tâm trạng của cô khi ấy. Chắc lúc đó, cô tuyệt vọng lắm, không biết cô có khóc không? Như anh bây giờ. Tự nhiên anh muốn xin lỗi cô nhưng không thể nào thốt được lời nào ra. Và rồi, đèn chat của cô ấy tắt, anh cũng thoát cửa sổ trò chuyện ra và ngồi trầm ngâm nhìn ra khung cửa sổ.
Thành phố đang lên đèn, rực rỡ làm anh chói mắt. Ở cái ngôi nhà này, dường như chỉ có mình anh rảnh rỗi, có những lúc trống trải đến hoảng sợ.
Lúc này, anh nghĩ về hai người con gái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro