CHƯƠNG1: MUA MỘT CHIẾC MÁY TÍNH KHÔNG PHẢI MÁY TÍNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Ovenăm mươi chín tuổi. Ông lái một chiếc Saab. Ông là kiểu người hay chỉ thẳng mặtnhững kẻ mà ông không ưa như thể họ là bọn ăn trộm và ngón trỏ của ông là câyđèn pin của cảnh sát. Lúc này ông đang đứng tại quầy của một cửa hàng, nơi nhữngkẻ lái ô tô Nhật tới mua mấy sợi dây cáp màu trắng. Ông nhìn chăm chú vào cậunhân viên bán hàng một hồi, trước khi lắc lắc một cái hộp cỡ vừa màu trắng trướcmặt cậu ta.

 — Này cậu, đây chính là cái O-pad á hả?

 - Ông hỏi. Cậu nhân viênbán hàng gầy nhom dường như đang rất vất vả cưỡng lại khao khát giật cái hộp rakhỏi tay ông Ove. 

— Dạ, vâng ạ. Một cái iPad. Bác có thể ngừng lắc nó như vậyđược không... Ông Ove ngờ vực liếc nhìn cái hộp, như thể nó là một nhân vật mờám mặc quần túi hộp cưỡi xe tay ga, leo lẻo gọi ông là "ông bạn" và tìm cách gạbán cho ông một cái đồng hồ đểu. 

— Hiểu rồi. Vậy nó là một cái máy tính, đúngkhông? Cậu nhân viên gật đầu, nhưng rồi ngập ngừng và lắc đầu lia lịa. 

— Dạ... ýcháu muốn nói... nó là một cái iPad. Người ta gọi nó là "máy tính bảng", cũng cóngười gọi nó là "thiết bị di động". Tùy theo cách nhìn nhận nó... Ông Ove nhìn cậunhân viên như thể cậu ta vừa nói tiếng người ngoài hành tinh. Ông lại lắc lắccái hộp. 

— Nhưng cái này có tốt không? Cậu nhân viên bối rối gật đầu: 

— Dạ tốt.Nhưng mà... ý bác là tốt thế nào ạ? Ông Ove thở dài và bắt đầu nói thật chậm rãi,rành mạch từng chữ, như thể vấn đề duy nhất ở đây là cậu ta bị nặng tai. 

— Nó.Có. Tốt. Không? Nó có phải là một cái máy tính tốt hay không? Cậu nhân viên gãicằm. 

— Ơ... có... nó rất tốt. Nhưng cũng còn tùy thuộc loại máy tính mà bác cần.Ông Ove quắc mắt. — Tôi muốn một cái máy tính! Một cái máy tính thông thường!Im lặng bao trùm hai người đàn ông một lúc. Cậu nhân viên bán hàng hắng giọng.

 — Dạ... cái này không hẳn là một chiếc máy tính thông thường. Có lẽ bác muốn mộtcái... Cậu ta ngừng lời, có lẽ để tìm một từ nằm trong tầm hiểu biết của ngườikhách lớn tuổi. Rồi cậu đằng hắng lần nữa và nói nốt: 

— ... Một cái máy tính xáchtay chăng? Ove lắc đầu. Ông tì người lên mặt quầy một cách đe dọa. — Không, tôikhông muốn một cái máy tính xách tay. Tôi muốn một cái máy tính. Cậu nhân viêngật đầu trấn an. 

— Máy tính xách tay cũng là máy tính bác ạ. Chạm tự ái, ôngOve quắc mắt nhìn cậu nhân viên và nhấn ngón tay trỏ xuống mặt quầy.

 — Cậu coithường tôi hả? Tôi biết quá đi chứ! Lại một sự im lặng khác, giống như khi haikẻ thách đấu chợt nhận ra họ quên đem theo súng lục. Ông Ove nhìn cái hộp hồilâu, tựa như đang chờ nghe lời thú tội của nó.

 — Kéo bàn phím ra ở chỗ nào nhỉ?- Cuối cùng ông lẩm bẩm. Cậu nhân viên bán hàng chùi bàn tay vào mép quầy và sốtruột đổi chân, hành vi mà những chàng trai làm việc trong các cửa hàng bán lẻthường làm khi họ nhận ra một khách hàng cần nhiều thời gian hơn hẳn so với hivọng ban đầu của họ. 

— Dạ, cái này không có bàn phím ạ. Ove nhướng mày.

 — Ờ, phảirồi. 

- Ông nói. - Bởi vì tôi sẽ phải mua thêm bàn phím, đúng không? 

— Dạ không.Ý của cháu là cái thiết bị này không có bàn phím rời. Bác điều khiển mọi thứtrên màn hình. Ông Ove lắc đầu không tin, như thể vừa chứng kiến cậu nhân viênđi vòng ra phía trước quầy hàng và liếm vào mặt kính.

 — Nhưng tôi phải có mộtcái bàn phím. Cậu có hiểu không? Cậu thanh niên thở dài đánh sượt một cái. Dườngnhư cậu ta đang kiên nhẫn đếm thầm từ một đến mười. 

— Dạ rồi... Cháu hiểu rồi.Trong trường hợp đó, cháu nghĩ bác không nên chọn cái này. Bác nên mua một cáiMacBook. 

— Một cái MacBook à? - Ông Ove tỏ ra đăm chiêu. - Có phải nó là mộtcái thiết bị đọc sách điện tử đang làm mọi người xôn xao không?

 — Không ạ.MacBook là một... nó là một cái máy tính xách tay và có bàn phím. 

— Được rồi! -Ông Ove rít lên. 

- Vậy nó có tốt không? Cậu nhân viên bán hàng cụp mắt nhìn xuốngquầy, cố nén khao khát vò đầu bứt tóc. Bỗng mặt cậu sáng bừng, một nụ cười tươitắn vụt xuất hiện. 

— Bác này, để cháu xem anh bạn đồng nghiệp tiếp khách hàngxong chưa, anh ấy sẽ thử máy cho bác. Ông Ove xem giờ và miễn cưỡng đồng ý,không quên nhắc cho cậu ta nhớ rằng một số khách hàng có nhiều chuyện hay hohơn để làm thay vì đứng chờ cả ngày. Cậu nhân viên nhanh chóng gật đầu rồi biếnmất và quay lại ngay sau đó cùng với một đồng nghiệp. Anh chàng đồng nghiệp nàytrông rất tươi tỉnh, kiểu tươi tỉnh của những người làm công việc bán hàng chưalâu.

 — Xin chào, ông cần hỗ trợ gì thế ạ? Ông Ove chọc chọc ngón tay trỏ kiêmđèn pin cảnh sát xuống mặt quầy. 

— Tôi muốn một chiếc máy tính! Anh chàng kémvui hẳn đi. Anh ta liếc cậu đồng nghiệp với một ánh mắt mang hình viên đạn. Cậuta thì thầm đáp lại: 

— Em chịu hết nổi rồi. Em đi ăn trưa đây. 

— Ăn trưa? Thờinay bọn trẻ chỉ nghĩ tới mỗi chuyện đó thôi.

 - Ông Ove lẩm bẩm. 

— Sao ạ? - Anhchàng đồng nghiệp quay lại hỏi ông Ove. 

— Ă-n-t-r-ư-a! - Ông dài giọng.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro