chương 29-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29:  T kế hoạch ( nhị )

Lời cô nói làm 2 nam nhân trầm mặc

Một lát sau, mặt lạnh đứng lên, Cẩm Hi dọn hộp cơm để cậu ta xách đi

Phòng họp chỉ còn 2 người ngồi đối diện nhau

Hàn Trầm đốt điếu thuốc, mắt nhìn ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ cái gì. Cẩm Hi ngáp một cái, dù sao từ tối hôm qua cũng không ngủ được mấy tiếng, có chút chịu không nổi rồi , cô đứng dậy đi tới góc khuất của ghế sofa, nằm xuống

"Tôi ngủ, anh cứ tự nhiên." cô đạp rơi giày rồi nằm xuống sofa lớn, mềm mại. Phòng họp có hai cái sofa lớn, vốn là để tổ viên ngủ bù

Ánh đèn nhu hòa, Hàn Trầm xa xa nhìn nàng một cái, ánh mắt kia tối đen khó phân biệt. Hắn ngồi tại chỗ, không nói, tiếp tục hút thuốc. Gian phòng rất an tĩnh, Cẩm Hi xem hắn quay mặt hình dáng, tâm tình chậm rãi trở nên mềm mại.

Hút xong một điếu thuốc, anh đem tàn thuốc nhấn tắt ở trong gạt tàn thuốc, nâng mâu xem hướng cô, trong mắt nhẹ nhàng lộ ra tia vui vẻ: "Còn không ngủ ?"

do nửa đêm quá an tĩnh , hắn giọng nói nghe lên cũng có mấy phân ôn hòa ý vị.

Cẩm Hi chậm rì rì đáp: "Chuẩn bị."

Hắn lại bỗng nhiên đứng lên, đi tới phía nàng tới đây.

Cẩm Hi không nói được lời nào xem hắn đến gần.

Trong tai chỉ còn tiếng tim đập, ngày càng rõ ràng

Tay áo đã sắn lên, cổ áo hơi mở, tóc ngắn, mắt đen giống như được tô lên

"Ngủ không?" Hắn hai tay cắm trong túi quần, cúi đầu xem cô.

Cẩm Hi tuy rằng bình thường rất chú ý hình tượng, nhưng trong lúc phá án cũng không chú ý đến những chuyện nhỏ nhặt. Giống như các cảnh sát khác, đến chỗ nào cũng có thể ngủ say. Cũng có lúc, nằm trên xe tải đi ngoại thành cũng có thể ngủ một giấc say

Có thể, lúc này, do Hàn Trầm nhìn quá chăm chú, nên có cảm giác không thoải mái

Giống như nhất nữ nhân, ở trước mặt nam nhân, cứ nghênh ngang nằm như vậy, là việc rất không văn nhã.

Đỉnh đầu bỗng nhiên nặng. Sau đó cũng cảm giác được hơi lạnh ngón tay, tại chính mình giữa tóc xuyên quá.

Hàn Trầm duỗi tay vuốt tóc cô

Cẩm Hi vẫn không nhúc nhích.

"Trừng tôi làm gì?” thần sắc anh hờ hững, giọng nói nhẹ nhàng “Còn không ngủ?” tay đút vào túi quần, xoay người đi ra ngoài

Cẩm Hi mấp máy miệng. Rõ ràng là anh ta tới trước mặt cô trước

Anh đi đến cửa, đưa tay tắt đen, khép cửa lại

Đèn tắt, trong phòng cũng tối đen

Cẩm Hi nhắm mắt lại.

Mơ mơ màng màng ngủ một hồi, chợt nghe cửa "Kẽo kẹt" , cô mở mắt thì thấy có người đi vào. Ánh sáng ngoài phòng chiếu vào thân ảnh người kia, là mặt lạnh

Cậu ta đóng cửa, nhưng không khép chặt. Sau đó im lặng không nói đi đến ghế sofa còn lại, nằm xuống.

Cẩm Hi nhìn động tác của cậu ta, muốn nhắm mắt ngủ tiếp. Bỗng thấy mặt lạnh nói “Anh ấy ngủ bên ngoài”

Cẩm Hi giật mình một chút: "ừ."

——

Trời tờ mờ sáng thời, Cẩm Hi tỉnh lại.

Cách vách ghế sofa, mặt lạnh đưa lưng về phía cô,vẫn đang ngủ, có tiếng khò khè nhẹ. Cẩm Hi nhẹ chân nhẹ tay đứng lên, đẩy cửa đi ra ngoài.

Ngẩng đầu, liền thấy người đang nằm trên sofa

Chính là Hàn Trầm.

Mà lải nhải cùng Tiểu Triện chắc còn ở bên ngoài, cả đêm chưa về.

Cẩm Hi bước đi nhẹ nhàng đến bên cạnh anh ta. Cúi đầu.

Anh ta, một nam nhân cao tám thước, sofa 2 người đương nhiên không đủ để nằm. Đầu gối trên tay vịn, từ đùi trở xuống hoàn toàn ở ngoài ghế, giày cũng không cởi, trên người đắp một áo khoác.

Cẩm Hi yên lặng nghĩ: Cái tên này sao không ngủ trên sofa lớn, mặt lạnh thấp hơn, để cậu ta nằm ghế nhỏ cũng được. 

Tuy rằng như vậy nghĩ, cô vẫn là rón ra rón rén đi trở về phòng họp, lấy thảm lông ra, đến bên cạnh anh ngồi xổm xuống, chậm rãi đắp lên.

Nhìn gần thế này, mặt anh ta rất trắng, sống mũi cao, ngũ quan rõ ràng. Hơi thở nóng có thoảng mùi thuốc lá. Cẩm Hi anh ta chỉnh lại thảm lông, ánh mắt lại dừng trên tay hắn.

Tay anh ta đặt cạnh ghế sofa, thon dài, khớp xương rõ ràng. Cẩm Hi hôm nay mới phát hiện, gan bàn tay anh ta có vết sẹo mờ nhạt. Nhưng trên người bọn họ ai mà không có vết thương? Bên hông trái của cô cũng có mấy vết sẹo khi bắt tội phạm để lại. 

Cả đời này vết thương có lẽ vô số, lại không cần đối nhân nhắc tới.

Chỉ vì vì bọn họ đều là cảnh sát hình sự.

Chính lúc này, đột nhiên Hàn Trầm vẫn đang ngủ mà lông mày nhíu lại. Sau đó cô còn chưa kịp phản ứng, đã cảm giác được cổ tay đang chỉnh thảm đã bị anh ta mạnh mẽ nắm lấy, kéo cô về phía trước, ngã vào lồng ngực anh ta. sau đó eo đột nhiên bị anh ta siết chặt, không thể động đậy. 

Cẩm Hi sững sờ nhìn anh.

Mắt vẫn nhắm, mày nhìu càng sâu, khuôn mặt đẹp như khắc phảng phất vẻ lạnh lùng, đầu khẽ dựa vào vai cô, cô nghe thấy hắn cúi đầu nhẹ nhàng hít thở hương thơm tóc cô. 

Sau đó anh siết cô trong lòng, càng lúc càng chặt. Hai cánh tay giống như kìm sắt, mười ngón tay như muốn khảm vào da thịt cô. Cẩm Hi trước giờ chưa từng bị người nào ôm chặt như vậy, giống như dùng hết khí lực mà ôm, muốn cô nhập vào thân thể anh mới cam tâm 

Cẩm Hi hoàn toàn không thể động. Cô nghe thế có tiếng gì va đập vào tim mình, phát ra âm thanh vang dội. 

Nhưng lực quả anh quả thực quá lớn, cô bị đâu nên mở miệng kêu : "Hàn Trầm!"

Động tác của anh ngừng lại

Mặt hai người gần sát nhau, cô thấy hắn chậm rãi mở mắt. 

Hai người tại quá gần cự ly, đối diện .

Hắn trước giờ thanh minh lợi hại mắt trung, lại có khoảng khắc mê hoặc, phảng phất mới nhận rõ trước mắt nhân là cô.

Cẩm Hi liền hô hấp đều dừng lại , vẫn không nhúc nhích giữ tư thế quỳ cạnh sofa, thân trên vẫn trong lòng anh. anh cũng nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm. khoảng cách 2 đôi môi chỉ là vài phân 

Anh ta đột nhiên buông cô ra, tay vuốt tóc mình, ngồi dậy.

Cẩm Hi cũng lập tức đứng lên, nói: "Đắp chăn cho anh mà cũng bị anh xem là kẻ bắt cóc mà bắt"

anh vươn tay lấy từ trong áo khoác ra một điếu thuốc, ngậm vào miệng, đứng lên: "Đừng để ý. Vừa rồi nằm mơ , có điểm hồ đồ." Nói xong cũng không nhìn cô, lấy ra que diêm, hít một hơi thật sâu, đẩy cửa đi ra ngoài. 

Cẩm Hi: "a"

Thấy anh ta đã đi xa, cô đem tấm thảm gấp lại, đem trở lại phòng. Cầm bàn chải đánh răng và khăn lông của mình đi vào toilet. 

Thời gian còn rất sớm, toilet còn không có người. Ngày nắng mùa thu, xuyên qua  tầng tầng sương mù, từ cửa sổ đi tới đây. Cẩm Hi ngậm  bàn chải đánh răng, cúi thấp đầu, lòng nghĩ: Anh ta mơ thấy gì?

Mơ thấy ai mà làm anh ta biến thành bộ dạng như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro