NGƯỜI ĐI HỒN NHIÊN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi lớn lên ở cái xứ này đã hơn 30 năm. Ở cái xóm quê nghèo này, có lẽ Kiều là người hồn nhiên nhất. Kiều hồn nhiên từ đôi mắt cho đến tâm hồn, sự hồn nhiên đó đã lấy đi biết bao trái tim của những thanh niên trong xóm, trong đó có cả tôi.

Nhà Kiều có bảy anh chị em và Kiều là chị hai trong gia đình. Vì gia đình Kiều thuộc diện nghèo mà con lại đông nên cha mẹ Kiều không thể gồng gánh lo cho hết bảy người con được. Vì thế, Kiều đã ngưng việc học của mình từ rất sớm để phụ giúp cha mẹ lo cái ăn cái mặc cho các em trong nhà.

Tôi cùng với Kiều lớn lên, cùng cắp sách đến trường, cùng lặn lội ngoài đồng để mót từng bông lúa còn sót lại sau ngày mùa, thậm chí cùng đi hái trộm những trái ổi, trái mận, trái xoài,...Nhưng những kỷ niệm đó, bây giờ chắc chỉ còn là kỷ niệm mà thôi, từ khi tôi hay tin Kiều phải rời quê lên Sài Gòn để kiếm sống. Có lẽ, cũng tại cái nghèo của vùng quê này đến nỗi người ta không thể kiếm được một việc gì để làm ra đồng tiền, quanh năm chỉ biết trông chờ vào mùa lúa, cho nên Kiều mới chấp nhận ly hương để đi tìm công việc phụ giúp đỡ đần cho cha mẹ và lo cho các em được cắp sách đến trường.

Ngày Kiều quyết định lên Sài Gòn, đó có lẽ là một trong những ngày buồn nhất đời tôi. Buồn đến phát khóc. Tôi khóc vì tình bạn của tôi và Kiều phải chia xa, những ngày rong ruổi trên những cánh đồng quê từ nay chỉ còn mình tôi mà không còn bóng dáng Kiều đâu nữa. Nhưng sâu thẳm trong đó chính là những tình cảm tôi dành cho Kiều bấy lâu nay còn chưa kịp tỏ bày.

Có thể khi Kiều bước chân lên Sài Gòn, Kiều sẽ có một công việc tốt hơn, một cuộc sống tốt hơn, nhưng một người con gái quê chỉ biết đến ruộng lúa ụ rơm nay đặt chân đến nơi phồn hoa đô hội bon chen chốn Sài Thành, không một người thân thích bên cạnh thì hỏi làm sao tôi có thể an tâm cho được? Tôi đã khuyên hết lời nhưng cũng không thể giữ được những bước chân của Kiều, vì để cuộc sống bớt đi phần vất vả Kiều phải ra đi.Vì thế, tôi đành ngậm ngùi tiễn Kiều ra đi để tìm cuộc sống mới. Hôm ấy đột nhiên trời đổ mưa to giữa cái tháng ba nắng như thiêu đốt, thật là kì lạ. Hình như, ông trời muốn khóc thay cho lòng tôi vậy, khóc cho một mối tình sắp chia xa. Có lẽ, ông trời cũng hiểu rõ mọi sự và ông cũng không muốn cấm cản bước chân của Kiều.

Cả đêm hôm đó tôi không hề chợp mắt, trong lòng tôi cứ nao nao, bồi hồi giống như mình sắp mất đi một thứ gì rất quý giá. Sáng sớm, tôi đưa Kiều ra huyện để bắt xe đi Sài Gòn. Con đường làng rất trơn chợt, tôi bảo Kiều cứ ngồi trên xe để tôi dắt chiếc xe cũ kỹ để bộ đồ bà ba Kiều đang mặc không phải dính bùn đất. Trên đường đi, tôi như quên hết những lời muốn nói với Kiều, mà cứ ngây người ra, mắt nhìn về phía xa xăm vô định. Kiều cũng im lặng, tôi biết là Kiều cũng buồn lắm, vì phải xa gia đình, xa quê và trong đó có tôi. Mặc dù vậy, trên gương mặt nhỏ nhắn Kiều vẫn nở một nụ cười:

- Anh Minh, em đi rồi anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!

Lời nhắc nhở quan tâm làm tim tôi đau nhói. Giây phút chia xa lúc càng gần tôi phải làm sao để cho Kiều hiểu được lòng tôi. Tôi ngập ngừng:

- Em cũng thế nhé. Đừng quên viết thư cho tôi đó.

Và khi chiếc xe đò trờ tới, tôi chợt lấy hết can đảm vừa đặt nhanh vào tay Kiều chiếc cặp tóc làm kỷ niệm vừa gấp gáp nói với Kiều trong hơi thở dồn dập:"Trước giờ tôi thương Kiều lắm mà không dám nói". Kiều quay nhìn tôi sâu thẳm, giúi nhanh vào tay tôi một gói quà, trước khi vội bước lên xe:

- Em cũng thương anh Minh lắm. Khi nào cuộc sống ổn định hơn em sẽ về với anh! Anh không được cưới vợ mà phải chờ em đó!

Trong lòng tôi dậy lên niềm hạnh phúc xen với nỗi buồn khó tả. Tôi nói với theo cho Kiều nghe thấy:

- Anh sẽ đợi em về, Kiều ơi...! Mãi đợi...

Chiếc xe đưa Kiều của tôi đi xa, khuất trong làn khói buồn vương lại. Tôi thẫn thờ, tay mân mê món quà của Kiều. Đó là một cái khăn thêu hình những bông lúa với dòng chữ "thương tặng anh Minh". Tôi rưng rưng. Chiếc khăn này là tình yêu của Kiều với tôi, với quê hương, với những cánh đồng vàng đang chờ ngày gặt hái. Phải chăng Kiều muốn nói rằng dù có đi đâu về đâu, Kiều sẽ không bao giờ quên nơi chôn nhau cắt rốn thân thuộc này.

***

Một năm, rồi hai năm trôi qua. Chúng tôi gửi cho nhau những lá thư thắm thiết ân tình. Cứ mỗi lần tôi viết thư cho Kiều thì khoảng vài ngày sau thì Kiều sẽ hồi âm cho tôi. Vậy nhưng gần đây, những lá thư tôi gửi cho Kiều ra đi mà không có thư hồi âm trở lại. Đến khi tôi nóng ruột sang nhà Kiều để hỏi thăm thì mới biết hung tin: "Kiều bị ung thư giai đoạn cuối".

Ngay lập tức, tôi đã vội vàng thu xếp lên thăm Kiều. Trời ơi, hình ảnh người em gái bé nhỏ xinh xinh, mái tóc thướt tha yêu kiều ngày nào đâu còn nữa. Kiều bây giờ còn lại là một hình dạng gầy gò, xanh xao, mái tóc thướt tha bây giờ bị căn bệnh ung thư quái ác giày xéo đến tàn tạ. Tôi nhìn em mà xót xa lòng, không thể kềm được giọt nước mắt. Vậy mà Kiều vẫn nở một nụ cười hồn nhiên:

- Anh Minh, em nhớ anh quá!

Tôi nghẹn ngào:

- Sao em không nói cho anh biết? Sao em giấu anh?

Người con gái ngày ấy đã cùng tôi đi hái trộm những trái ổi, trái xoài bây giờ đang nằm bất lực trên giường bệnh. Cả đời em chỉ biết hy sinh cho gia đình, sống vì người khác. Còn em chỉ là đau khổ và bất hạnh. Tôi đỡ em ngồi dậy, bỗng từ trong túi áo em rơi xuống chiếc kẹp tóc năm nào tôi tặng. Kiều xúc động:

- Cái kẹp tóc ngày nào anh tặng để em kẹp lên mái tóc dài, nhưng bây giờ không được nữa rồi anh Minh ơi...

Lòng tôi đau nhói, hai dòng nước mắt chảy dài. Tiếng Kiều yếu ớt thầm thì.

- Em muốn ăn cơm với món cá kho tộ mà anh mang từ quê lên cho em...

Món cá kho tộ thấm đẫm tình quê mà tôi tự tay làm lấy. Tôi run run bón từng muỗng cơm cho em trong chua xót. Vậy mà cô gái ấy vẫn hồn nhiên mĩm cười và lau nước mắt cho tôi:

- Anh kho cá thật ngon. Lâu rồi, em mới được thưởng thức lại món ăn này. Em cảm ơn anh nhiều lắm...

***

Hơn một tháng sau thì Kiều mất. Người con gái hồn nhiên của tôi, người con gái tôi yêu bằng tất cả tình đầu đắm say tha thiết đã bỏ tôi mà đi thật rồi. Kiều hồn nhiên từ ngày tôi biết em, từ ngày tôi yêu em, đến ngày tôi tiễn em xa rời quê hương và giờ đây xa rời tôi mãi mãi. Em vẫn hồn nhiên cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời mình.

Vĩnh biệt Kiều, em hãy an nghỉ nhé!...

Lê Khoa ĐH17NV - Đại học An Giang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#khloe