CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời nói vang lên đứt quãng trong tại  Trì Quy Chu, có mấy chữ căn bản cậu nghe không ra.
Tất nhiên không phải vì 2 người cách xa nhau hay đối phương nói nhỏ mà bởi vì cậu không nghe ra được.
Đây là tháng đầu tiên kể từ khi  Trì Quy Chu xuyên từ Trái Đất đến thế giới này và trở thành sinh viên năm nhất của học viện Audepas.
Chỉ là không biết vì cái gì , có lẽ cậu chưa hoàn toàn dung nhập vào thế giới này, ngôn ngữ chưa được hoàn thiện, bởi vậy khiến cho Trì Quy Chu không thể nhận ra một số ngôn ngữ của thế giới này.
Những gì cậu nghe được đều bị mất tiếng,những gì trước mắt đều bị chặn lại.
May nó không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống thường ngày. Hầu hết cậu đều nghe hiểu bình thường.
[ Nhưng, cậu là ■■ phải không? Nếu cậu không ngửi được mùi ■■■ và không quen biết những người đó thì không khó đoán rằng cách để lấy được thông tin là bên trong thư viện. Hãy cẩn thận kẻo bị báo cáo vì lạm dụng quyền công cộng để khám phá quyền riêng tư. ]
Dù không nghe được một vài từ nhưng cũng không khó hiểu được nghĩa của câu nói. Trì Quy Chu bắt lấy trọng điểm, nghiêm mặt trả lời:"Hồ sơ riêng tư tôi chưa xem qua, việc này có liên quan gì đến nhau? Chỉ ghi lại sự thật thôi mà. "
Cậu ấy chưa xem qua hồ sơ mà ghi lại đúng sự thật? Thiếu niên liếc nhìn  Trì Quy Chu từ trên xuống dưới.
Vì lý do an toàn, nhân viên ở những nơi công cộng lớn như thư viện. Họ sẽ yêu cầu nhân viên Omega đeo vòng cổ bảo vệ và nhân viên Alpha phải mang theo thuốc ức chế.
Người trước mặt mình không đeo vòng cổ bảo vệ nên trông cậu ta không giống Omega. Cậu có thể là một Alpha?
Thiếu niên tóc highlight mỉm cười đặt 2 cuốn sách cùng với thẻ học sinh của mình. Rồi đẩy nó lại và nói:" Cho tôi mượn 1 tuần. "
Trì Quy Chu lấy thẻ học viên, nhìn bên cạch [Tô Nhĩ Nhược]
Tên này có chút quen, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều mà tiếp tục tập trung vào công việc. Ánh mắt rơi vào 2 cuốn sách đối phương đẩy lại.
" Xin lỗi 2 cuốn này không được mượn. "Trì Quy Chu chỉ tay lên phía trên sách , nói :" Sách có đóng dấu hoa gai là sách quý, chỉ được đọc trong thư viện,không được mượn."
Tô Nhĩ Nhược nghe vậy dừng lại chút, sau đó ánh mắt có chút gian sảo.
Hai tay đặt lên bàn, nửa người đưa về phía trước chậm rãi lại gần, mặt mày nhu mỹ, môi khẽ mở:" Vậy cậu có thể... châm trước cho tôi không? "
Tô Nhĩ Nhược khi đến gần , mùi hương mật đào quanh quẩn bay tới. Đôi mắt hạnh xinh đẹp ngước lên nhìn  Trì Quy Chu không chớp mắt.
Trì Quy Chu thấy đối phương lại gần có chút khó hiểu, vẫn như thường lệ trả lời:" Xin lỗi, không được. Đây là quy định. "
Cậu vất vả lắm mới vào được vị trí này, nhưng cậu không muốn bị sa thải.
Học phí tại học viện Audepas rất cao, Trì Quy Chu , người xuyên đến đây vừa không có bối cảnh, vừa phải vừa học vừa làm để kiếm thêm tiền học phí.
Tô Nhĩ Nhược cong môi và thu người lại .
Cậu ta không có phản ứng với pheromone của omega cao cấp mà cậu có tình phát tán ra, nên cậu ta chỉ là một beta không hiểu được sự quyến rũ.
Tô Nhĩ Nhược hơi ngẩng đầu lên , thoải mái nói:" Hai kì thư viện của trường đều do gia đình tôi đầu tư, nhà trường cũng đã mở đặc quyền cho tôi, cậu cứ quẹt thẻ là được."
Trì Quy Chu dừng lại một chút, trong đầu cũng đã nhận ra điều gì đó- đối phương họ Tô là một gia tộc thượng lưu nổi tiếng của Liên Minh Chủ Tinh. Kiến trúc của học viện Audepas đều do Tô gia quyên góp xây dựng. Tô Nhĩ Nhược con trai út của Tô gia rất được yêu thương và gần như thích gì được lấy.

Sự kiện nổi tiếng nhất là bài luận văn  quan sát tinh vân của  Tô Nhĩ Nhược. Tô gia đã bỏ ra hàng chục triệu tinh tế để xây dựng một tháp ngắm sao riêng dành cho cậu ta. Sở dĩ  Trì Quy Chu thấy họ Tô quen quen, thì ra là tháp ngắm sao này.

Gần đây cậu có đăng kí một dự án nghiên cứu khoa học về tinh vân. Nếu cậu giành được giải thưởng, thì học phí của kì tiếp theo sẽ đỡ lo hơn. Vì vậy Trì Quy Chu đã thu thập thông tin cơ bản về từng tháp quan sát và lựa chọn tháp ngắm nào để tiết kiệm chi phí cho các hoạt động quan sát.

Trì Quy Chu cũng chú ý đến tháp ngắm sao riêng của thiếu gia nhà họ Tô khi thu thập thông tin. Nhưng vì tháp không mở cửa cho người ngoài nên cậu cũng không chú ý đến nữa. Mình không ngờ giờ lại nhìn thấy người này.
Trì Quy Chu rũ mi mắt xuống. Cầm chiếc thẻ trong tay đặt vào máy quét. Chắc chắn như  Tô Nhĩ Nhược quyền mượn của cậu ấy là 100%, bao gồm cả những quyển sách quý không được mượn như bình thường.
"Quyền hạn cho phép được mượn, thời gian là một tuần. Vui lòng trả lại trước 5 giờ thứ 4 tuần sau, cảm ơn đã phối hợp. " Trì Quy Chu đặt sách và thẻ học sinh lên bàn quầy lễ tân. Sau khi nói xong, cậu dừng lại một lúc có vẻ hơi do dự.
Tô Nhĩ Nhược dùng tay vén những ngọn tóc rơi xuống, kẹp lại lần nữa, mỉm cười nhìn Trì Quy Chu:" Hình như cậu có chuyện gì muốn nói hả. "
Cậu nhìn chằm chằm người ngồi ở quầy lễ tân của thư viện . Đây là một thiếu niên tóc đen, đẹp trai, lông mi thon dài và đôi mắt màu xám nhạt như một loại đá quý trang nhã nào đó.
Tô Nhĩ Nhược ngẫu nhiên đoán được người trước mặt muốn nói gì. Cảm thấy nguyên nhân thủ thư do dự không khác gì là chuyện xảy ra vừa nãy. Có lẽ cậu ta sợ bị báo cáo vì đã kiểm tra thông tin riêng tư nên quyết định tự thú về việc lén lút xem hồ sơ. Mình có thể giúp cậu ta một cách dễ dàng, chỉ bằng vài lời nói.
Trì Quy Chu sắp xếp lại lời nói của mình, nghiêm túc nói:" Nếu có thể, cậu có thể chia sẻ dữ liệu tinh vân mà cậu đã thu được trước đó không? Tôi muốn dùng nó làm tài liệu tham khảo."
Tô Nhĩ Nhược rõ ràng là giật mình, như thể cậu ta không ngờ rằng  Trì Quy Chu lại nói như vậy. Sắc mặt trở lên quái lạ, sau một lúc cậu ta lại cười.
" Cậu muốn phương thức liên lạc của tôi à? "
Trì Quy Chu:" Ừ, bản giấy là được rồi, hoặc dùng hộp thư của trường. Kì thực không cần thêm phương thức liên lạc."
" Ồ. Cậu muốn có phương thức liên lạc của tôi à."Tô Nhĩ Nhược gật đầu và lấy di động ra" Cứ thoải mái chút đi, không cần giấu diếm. Dù sao tôi không ngại có nhiều bạn bè. Nhưng đôi khi bạn bè đầy quá, tôi thuận tay xóa bớt đi. "
Mắt phải của cậu nháy mắt một cái:" Đến lúc đó tôi xóa cậu thì đừng bận tâm. "Trì Quy Chu im lặng một lát, muốn nói " Thật sự không cần phương thức liên lạc! Tôi chỉ muốn tài liệu tham khảo thôi. " Nhưng cậu cảm thấy nói ra lại càng khó xử thôi.
Tô Nhĩ Nhược bật điện thoại lên, dùng đôi mắt hạnh liếc nhìn  Trì Quy Chu:" Được rồi. Cậu có thể quét tôi."
" Được. " Trì Quy Chu lấy điện thoại di động rara, quét mã QR để thêm Tô Nhĩ Nhược.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy