1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

em chỉ là người điên, vô thường trên trần thế
đến và rồi lại đi qua đời
để lại ở dương gian những mầm hoa nhỏ bé
để một ngày tình yêu đâm chồi...

khaotung lặng lẽ đi từ phòng khách vào trong bếp. căn bếp trống không đến mức kỳ lạ. đến mức làm cho khaotung phải thở dài…

cậu đang vật lộn trong một mớ hỗn độn do chính cậu tạo ra và cậu buộc phải thừa nhận đó là lỗi của cậu khi mọi việc đã trở nên tồi tệ hơn. căn bếp trống trải, căn nhà yên ắng, phòng ngủ bừa bộn nhưng không có lấy một chút sự tồn tại của con người. cậu ước gì lúc đó cậu nghe lời anh, người mà giờ đây vì cậu cũng đã bỏ đi…

khaotung là một người mẫu. khoảng sáu năm trước, dù cậu hoạt động trong ngành một khoảng thời gian rất dài nhưng chẳng có sự phát triển khiến cho cuộc sống của cậu không mấy dễ chịu. cậu sống trong một căn hộ nhỏ cho thuê ở vùng ngoại thành thủ đô bangkok. để có thể thực hiện đam mê của mình, cậu liên tục nhận những lời mời quảng cáo của các hãng thời trang nội địa nhỏ với hy vọng sẽ lọt được vào tầm mắt của những nhà tuyển dụng người mẫu của các hãng thời trang cao cấp. thế nhưng, nghệ thuật chưa bao giờ là con đường trải đầy hoa, khaotung vẫn chẳng thể bật lên trong ngành công nghiệp có sự đào thải và chọn lọc khắt khe này. bố mẹ mất sớm, chẳng có anh chị em trong nhà, cậu sống một cuộc sống cô đơn và tẻ nhạt, ngày qua ngày nhận những hợp đồng chỉ cần nhìn là biết lợi nhuận sẽ chỉ đi vào túi tiền của brand và công ty quản lý, tự mình book studio để chụp ảnh gửi nhãn hàng nhưng vẫn phải duy trì trạng thái hình thể và ngoại hình tốt nhất.

vào một ngày mùa đông nọ, khi khaotung đã trở nên tuyệt vọng với công việc cậu đang làm, cậu mệt mỏi đi lang thang trên đường với miếng dán hạ sốt trên trán. cậu liếc nhìn số dư tài khoản ngân hàng trên điện thoại. số tiền đó không nhỏ, không phải vì cậu tiết kiệm, mà do cậu chẳng biết mình muốn gì. cậu đã bỏ bữa, mặc đi mặc lại quần áo cũ. cậu cũng chẳng thân thiết với ai để liên lạc và cũng chẳng quan tâm xung quanh xảy ra chuyện gì, thế là điện thoại của cậu hai ngày mới sạc một lần. một cuộc sống mà khaotung cảm thấy rất “đủ nhưng không đủ”.

khaotung rẽ vào một quán pub ẩn mình trong con ngõ hẹp cạnh nhà. nhiều đêm suy tư ngồi ở ban công ngắm nhìn trời đất, khaotung đã phát hiện ra quán pub này. tự dưng cơn thèm cồn trong người trỗi dậy, cậu đẩy cánh cửa, thứ vốn dĩ là bốt điện thoại công cộng và bước vào trong.

mùi vani nhàn nhạt tỏa ra khắp quán. quán pub này nhỏ hơn so với cậu tưởng tượng với tầng một bao gồm quầy pha chế với 6 chiếc ghế, ba chiếc bàn nhỏ và một tầng lửng cũng chỉ vỏn vẹn có hai bàn. nơi đây yên tĩnh hơn hẳn so với những quán pub mà khaotung từng đi qua.

cậu tiến tới quầy bar và quyết định ngồi luôn ở đó. có lẽ vì quán nhỏ nên chỉ có một bartender đứng ở quầy pha chế. người này có ngoại hình sáng, dáng dong dỏng cao với sống mũi thẳng và đôi mắt to tròn. dựa trên đánh giá của khaotung, anh chàng này có vẻ không hợp với những nơi như quán pub này cho lắm.

- một cosmopolitan.

khaotung lên tiếng. anh chàng bartender ngẩng mặt lên, gật đầu. một chai vodka, một chai cointreau xuất hiện. anh chàng bartender tập trung pha chế ly cocktail cosmopolitan rồi đặt nó trước mặt cậu.

- cậu đang thấy cuộc sống củ mình giờ rất bức bối à?

chàng bartender cất giọng hỏi khiến khaotung giật mình ngước nhìn. giọng nói của anh khá trầm và ấm áp, hệt như cách anh ấy thiết kế không gian quán. và đương nhiên, cậu không nghĩ đến việc mình sẽ đến đây để tán gẫu nhưng cái cảm giác đã từ rất lâu rồi mới có một người hỏi han về cậu khiến cậu mỉm cười.

- ừm, đại loại vậy. anh nói như thế thông qua loại cocktail mà tôi lựa chọn à?

chàng bartender cũng mỉm cười. một nụ cười đẹp, theo đánh giá của khaotung.

- không hẳn. cosmopolitan thường là lựa chọn của những người đang sống độc lập, tự do thoải mái. hầu hết những vị khách chọn loại đồ uống này khi vào đây đều có trạng thái tinh thần vui vẻ, phấn chấn. trông cậu khác họ.

- ồ vậy sao?

khaotung nhấp môi, tiếp nhận chất lỏng trong ly vào miệng. vị chanh vàng và nam việt quất nhẹ nhàng kết hợp cùng vodka và cointreau khiến cho tâm trạng của cậu bớt xám xịt hơn.

- tôi trông cậu quen lắm. cậu làm người mẫu lookbook phải không?

khaotung gật đầu.

- ừm. may nhỉ, ít ra vẫn có người biết đến sự tồn tại của tôi.

anh chàng kia tay đang lau chiếc ly bỗng khựng lại một chút rồi quay lưng lại, mở chiếc tủ lạnh và mang ra một miếng bánh ngọt.

- tôi là first, first kanapan. tôi đoán là cậu ở một mình nên đừng uống mỗi rượu, ăn tạm cái này đi.

- khaotung. khaotung thanawat. cảm ơn cậu.

khaotung và first biết nhau từ đó. hằng ngày, sau khi mệt mỏi chạy xe từ studio chụp ảnh về, cậu lại chạy lên nhà tẩy trang, mặc quần áo thoải mái xuống quán pub ngồi. thi thoảng cậu giúp anh việc dọn dẹp trong quán, coi như trả ơn những lần cậu bỏ đói bản thân và được anh mua đồ ăn cho.

lại nói, thực ra trông thì như thế nhưng first lại có cuộc sống khá giả. ban ngày anh làm kiểm toán viên tại một tập đoàn kiểm toán đa quốc gia. khi màn đêm buông xuống, anh chọn cách thư giãn bằng việc pha chế ở quán pub nhỏ của mình.

first tuy có cuộc sống như vậy, anh cũng biết rằng khaotung đã nhận ra điều đó nhưng anh chưa từng thể hiện ra bên ngoài. anh biết rằng khaotung không phải là người thiếu thốn về mặt tiền bạc nhưng chắc hẳn cuộc sống của cậu có rất nhiều vấn đề nên trong cuộc trò chuyện giữa hai người, trừ khi được hỏi, first không bao giờ đề cập đến hoàn cảnh gia đình của mình. anh không muốn khaotung cảm thấy tự ti hay mất mát.

khaotung lượn lờ mỗi ngày ở quán hơn nửa năm. cậu dần cởi mở và vui vẻ hơn. cậu như một đứa trẻ lần đầu học cách bày tỏ cảm xúc. cậu dừng hẳn công việc người mẫu mà chuyển sang làm blogger mảng thời trang cho tạp chí kazz - một tạp chí khá danh tiếng tại thái lan lúc bấy giờ. tất cả những mảng màu hồng đó đều nhờ sự hiện diện của first - chiếc cọ vẽ với bảng màu tone ấm. anh không giúp cậu về mặt tài chính - điều cậu luôn biết ơn anh vì nếu anh làm ngược lại, cậu sẽ cảm thấy mình là một kẻ thất bại khi chỉ còn vài năm nữa tuổi của cậu sẽ bắt đầu bằng số 3 mà vẫn phải dựa dẫm tiền bạc một người khác - nhưng anh luôn là người cho cậu lời khuyên, lời an ủi, giúp cậu vượt qua cơn khủng hoảng khi quyết định chấm dứt hợp đồng với công ty quản lý đang ngày ngày bóc lột cậu. ngày qua ngày, cậu lại càng trở nên phụ thuộc về mặt tinh thần đối với sự hiện diện của first, và first cũng không tránh né điều đó. ngược lại, anh vẫn ân cần vỗ về cậu trai với dáng vóc bé nhỏ luôn mang tâm sự và ấm ức kia.

đến một ngày hè oi ả bốn năm trước, first và khaotung mồ hôi nhễ nhại, im lặng nhìn ngắm không gian trước mặt. đó là căn nhà mới của khaotung, căn nhà hoàn toàn được mua bởi tiền của cậu kiếm ra sau bao kiên trì cố gắng. first đến để phụ cậu dọn dẹp và sửa sang lại ngôi nhà. cả hai dù ướt nhẹp mồ hôi nhưng trên môi vẫn nở nụ cười, khoan khoái bóc que kem chanh trên tay rồi ngồi bệt xuống đất, vừa ăn vừa nói chuyện.

- khaotung, có một chuyện anh muốn nói với em.

first lên tiếng, đột nhiên thay đổi cách xưng hô khiến khaotung tròn mắt nhìn. tự dưng cậu cảm thấy hồi hộp.

- ừm…thì là khoảng thời gian trước, em luôn bị kiệt sức và mệt mỏi nên anh đã để cho em một khoảng trống để em thỏa sức vẫy vùng và cố gắng đạt được mục tiêu. anh không muốn vì anh mà em bị xao nhãng, làm ảnh hưởng tới công việc của em. nhưng mà bây giờ, chắc hẳn em đã thở phào nhẹ nhõm rồi nên anh quyết định sẽ nói ra điều này. anh rất thích em. anh nói thật. anh thích em thật lòng.

khaotung đỏ mặt, nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêm túc của first một lúc. cậu nắm lấy tay anh, đan tay mình vào.

- em cứ nghĩ em sẽ là người nói ra điều này trước, không ngờ anh đã tranh việc đó rồi.

first bật cười. anh biết tính của cậu, anh biết cách thức cậu sắp xếp chuỗi sự kiện trong đầu để có thể phản ứng với các tình huống. anh biết cậu sẽ không từ chối.

eyes don’t lie”. anh tin vào nó. anh tin vào ánh mắt của khaotung khi nhìn anh.

quán pub bé nhỏ trong con ngõ của khu tập thể cũ vẫn tiếp tục hoạt động. nhưng thay vì chỉ có mỗi anh chàng mặc đồ công sở hằng ngày đến thay quần áo trong vội vàng và tự mình làm hết công việc trong quán, thì giờ đây có sự hiện diện (dù không mới mẻ lắm) của một cậu trai khác với dáng hình bé hơn, luôn ngồi ở ghế trong cùng của quầy bar với chiếc laptop luôn hiện các bản phác thảo bộ sưu tập thời trang trên màn hình khiến cho quán ngày càng trở nên ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro