Người Đọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Hồi 15 tuổi tôi bị viêm gan . Bệnh phát vào mùa thu và dứt vào mùa xuân. Tiết trời càng lạnh và càng tối thì người tôi càng yếu đi. Sang đến năm sau tình hình mới khá lên. Tháng giêng trời ấm, mẹ kê giường cho tôi ra ngoài. Tôi nhìn thấy bầu trời, mặt trời , mây và nghe thấy lũ trẻ chơi trong sân. Sẩm tối một ngày tháng 2 tôi nghe con chim két hót.
       Nhà tôi ở trên tầng 3, một ngôi nhà bề thế xây hồi cuối thế kỷ ở phố Blumenstrasse. Lần đầu ra đường, tôi đi từ nhà đến phố ga. Vào một ngày thứ hai trong tháng 10, trên đường từ trường về nhà tôi đã bị nôn. Đã từ vài hôm tôi thấy yếu trong người, yếu như chưa bao giờ yếu thế trong đời. Chân cẳng nặng như chì. Ở nhà hay đến trường, mỗi khi lên thanh gác là tôi không nhấc nổi chân. Ăn uống cũng ko vào. Ngay cả khi đói bụng ngồi vào bàn thì chẳng mấy chốc đã ngán tận cổ. Sáng sớm ngủ dậy mồm khô khốc, có cảm giác gan ruột nặng như đá và nằm sai chỗ trong cơ thể. Tôi xấu hổ vì yếu nhược như thế. Tôi càng xấu hổ khi bị nôn. Đó cũng là chuyện chưa lần nào xảy ra trong đời. Mồm đầy ứ, tôi mím chặt môi định nuốt xuống, tay bưng mồm nhưng vẫn nôn ộc qua kẽ tay. Rồi tôi dựa vào tường nhà, nhìn đống nôn dưới chân và ọe ra chất nhầy nhàn nhạt.
         Một người phụ nữ chạy lại giúp tôi và cô làm việc đó một cách thô bạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro