chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa vào nhà nó liền vứt cái xe vào xó 

- đúng là xe đểu mới đam có tí mà đã trọng thương rùi- nó lẩm bẩm chửi rủa cái xe phản chủ

- mẹ ơi con về rùi. mẹ...

- ủa mọi người đi đâu mà vắng tanh văng ngắt thế này. đói quá hix

nó đi vào nhà nằm lăn kềnh ra ghế rùi ngủ lúc nào cũng không biết. Đến khi bố mẹ nó về thì cũng tối muộn nó dậy ăn kum ùi lại leo lên giường đi ngủ.

******

Sáng hum sau

á a a a..._ 1 giọng nói trong trẻo cất lên làm bố mẹ nó đang say giấc nồng cũng phải bật tung chăn dậy chạy ra ngoài xem có chuyện gì

- con gái sáng sơm con la gì vậy?

- mẹ ơi hôm qua xe hỏng con chưa sửa_ nó nhìn mẹ nó mếu máo

- có mỗi chuyện thế mà con cũng kêu ầm lên. bảo cái Thảo qua đón 1 hôm có sao.

- Nhưng tầm này chắc nó đang yên vị ở trường rùi

- ê cậu bé..._mắt mẹ nó sáng lên khi nhìn thấy 1 cậu con trai đi qua nhà mà lại mặc đồng phục trường nó

Thấy có người gọi mình hắn liền dừng xe, nó cũng quay ra cửa nhìn xem ai

" ôi không sao lại là tên hắc ám này"

" ái chà hóa ra nhà cô bé ở đây" Hắn nghĩ thầm

- cậu ở gần đây ak? 

- dạ vâng. cháu ở ngay bên đằng kia. _hắn vừa nói vừa chỉ về phía căn nhà biệt thự vừa bước ra

- ồ nhà ông hoàng lan đấy hả

_dạ đúng rồi ạ

- ak hôm nay xe con bé nhà bác hỏng xe cháu cho nó quá giang 1 buổi đc không?

- dạ không thành vấn đề bác ạ. có quá giang thêm n buổi cháu cũng đồng ý ạ

Thấy mẹ nó hỏi như vậy nó cũng phần nào đoán ra ý đồ của mẹ mình

- con không đi_chưa đợi mẹ nó nói hết câu nó đã phản kháng ngay

- ủa sao con lại không đi?

- con không thích_ nó vẫn cứng đầu không chịu đi

- con có tin chỉ cần con phạm lỗi là mẹ cắt tiền tiêu vặt của con 1 tháng không? bà An nghiêm mặt dọa nó

- mẹ... sao có thể thế đc?_nó nghe thấy tiền tiêu vặt là giãy nảy lên

- thế thì lên xe đi. mẹ ko đèo con tới trường đâu. 

- mẹ... hix mẹ nỡ nào giao con cho 1 người lạ mặt vậy? nhỡ hắn ta ang con đi bán lấy tiền thì sao?

-cậu có bán nó thì nhớ đem tiền chia cho tui nhá

- MẸ.. con ghét mẹ

- thui 2 đứa đi học đi nha, byebye._ nói rồi mẹ nó đóng sầm cửa lại không thương tiếc

Hiện giờ nó đã yên vị trên chiếc xe SH của hắn, măt mày xụ xuống

Bỗng hắn xuống xe 

- xuống xe

-Hở?-Nó vẫn còn ngơ ngác không hiểu gì " ko lẽ tên này ko cho mình đi nhờ nữa trở mặt nhanh vậy sao?"

- tui bảo nhox xuống xe không nghe thấy thì cũng phải mù mờ nghe ra chứ

" what? cái câu này nghe wen nha. hình như mình có nói 1 lần. á hóa ra hắn trả đũa mình hum qua bảo hắn mù đây mà" 

Nó vẫn ngồi đơ ra nhớ chuyện hum wa. thấy nó không phản ứng gì hắn cúi mặt gần tai nó và thì thầm

- nhox ko xuông xe ak?

tai nó ù đi. hơi thở của hắn phả vào da thịt nó 1 cảm giác mà trong đời nó chưa gặp lần nào. phải nói thế nào nhỉ lâng lâng==

nó giật mình trở về thực tại thấy hắn đang nhìn mình với nụ cười nửa miệng. " hắn đang cười đểu mình?"

Nó nhảy tót xuống khi ý thức đc hắn đã nói câu nói đó 3 lần. cúi gằm mặt xuống đất " thật là ngại chết mà" 

- đội mũ vào_hắn lấy trong cốp xe 1 cái mũ màu xanh và chụp lên đầu nó

- đừng có nghĩ tui đuổi nhóc xuống đấy_thừa đoán ra ý nghĩ của nó

Nó ngẩng đầu lên với đôi mắt mở to thắc mắc sao hắn ta lại bít đc mình nghĩ vậy

- lên xe thôi. muộn học rồi đấy

Nó lại lật đật trèo lên xe

- ngồi chắc vào. đừng để tới trường lại không thấy nhóc đâu

- biết rùi

Nó ko dám ngồi gần hắn vì sợ cái cảm giác ban nãy khó thở đúng rồi tim đập rất mạnh nữa

Bỗng hắn vít ga lên làm nó không kịp kiểm soát ôm chầm lấy hắn

- a đi chậm thôi. chết thì cũng đừng có mà lôi tôi theo chứ_ nó hét lên khi hắn càng tăng tốc

Hắn coi như ko nghe thấy gì vẫn tiếp tục vít ga lên. hắn thích cái cảm giác này. lần đầu tiên hắn cho phép 1 đứa con gái đi xe hắn và ôm eo mình như vậy

" huhu mẹ giao con cho ác quỷ rồi" nó ngồi đằng sau vẫn ôm chặt hắn mắt thì nhắm tít lại. chưa bao giờ nó dám chơi mấy trò cảm giác mạnh. nhớ 1 lần nó chơi trò tàu lượn nó đã nôn thốc nôn tháo khi vừa bước xuống, mắt thì ướt nhèm vì khóc. từ đó không bao giờ nó chơi nữa. vậy mà bây giờ nó đang thử cảm giác đó lại 1 lần. ôi buồn nôn quá.

kitttt...

hắn và nó đã tợi cổng trường nhưng ko phải là cổng trước mà là cổng sau. vì nhà trường không cho học sinh đi xe máy lên hắn phải gửi xe ngoái trường. cổng sau là nơi tụ tập những học sinh hay la cà ,trốn học, chơi điện tử

Nó liền xuống xe tháo vội mũ bảo hiểm rồi chạy lên vỉa hè nôn thốc nôn tháo. 

thấy vậy hắn cũng chạy ra rồi đập lưng cho nó. hắn không hiểu sao nó lại bị vậy liền thắc mắc hỏi

- nhox bị sao vậy? 

Nôn xong nó liền quắc mắc nhìn hắn

- tại anh tui mới bị như vậy đấy. tui đã nói đi chậm rồi

- anh không biết em lại bị như vậy_ hắn ăn năn xin lỗi

- cho anh xin lỗi. teo về anh sẽ đi chậm

- còn có lần sau á? thôi tôi ko dám đâu. gặp anh lần nào tui xui xẻo lần ấy.

- anh...

- dù sao cũng cảm ơn anh đã cho tôi đi nhờ. tạm biệt.

Nói xong nó quay lưng bỏ đi. nhìn dáng vẻ khom người ôm bụng của nó hắn bỗng thấy buồn và rất giận bản thân mình. định trêu nó nhưng không ngờ nó lại như vậy. lần nào gặp anh nó cũng xảy ra chuyện

Hắn khoác cặp rùi đi vào trường trong tâm trạng chán nản

-ê tụi mạy anh Tuấn tới tồi kìa_1 con nhỏ trông thấy hắn từ xa liền gọi bọn bạn 

cả đám con gái chạy ùa tới chỗ hắn

- a Tuấn sao hum nay anh đi học muộn vậy làm tụi em chờ anh mãi

- a Tuấn tẹo về có rảnh ko?

....

1 thứ hỗn tạp âm thanh làm hắn cảm thấy thật chướng tai ngày nào cũng lẽo đẽo theo hắn thật bực mình mà

- tránh ra.._hắn bực mình quát. mói lần dù thế nào hắn cũng chỉ cười rùi nói vài câu cho qua nhưng hum nay hắn đang không vui 

- ơ anh.. sao vậy..._1 con bât ngờ hỏi

im lặng không nói gì đám nữ sinh tránh đường cho hắn đi qua.Khi hắn 1 xa dần đám nữ sinh vẫn còn bàn tán xì xầm to nhỏ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro