chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Keith đến căng tin và đi phục vụ thức ăn như thường lệ. Bao gồm cả Astro và những vệ sĩ khác. Vì Keith rủ họ đi ăn cùng nhau nên không ai trong căng tin dám gây sự với Keith. Khi gặp Keith, họ cúi đầu chào. Keith cũng cúi đầu chào, điều đó không chứng tỏ anh ta là người yêu của Roman, Keith nghĩ anh ta đang có một cuộc sống bình thường, đó có thể không phải là lời nguyền từ vệ sĩ của Roman. Đơn giản là Keith sẽ có đường phân cách để giữ thể diện cho Roman một chút.
"Astro, anh đã từng đến Thái Lan chưa?" Keith hỏi khi ngồi ăn cùng Astro và những vệ sĩ khác.
"Có, nhưng không thường xuyên. Bởi vì đại bộ phận lão đại công tác đều ở Châu Âu cùng Bắc Mỹ. Ai phụ trách?"
"Nếu tôi đến Thái Lan, tôi sẽ đưa bạn đi thử các món ăn địa phương," Keith nói với một nụ cười nhẹ.
"Bạn nói rằng hầu hết đồ ăn Thái đều cay phải không?" Astro hỏi.
"Ừ, nhưng không phải người Thái nào cũng ăn cay được đâu," Keith đáp, nghĩ muốn quay lại Thái Lan sớm. Bạn sẽ được gặp gỡ bạn bè và ăn đồ Thái cực chất.
"Keith hôm nay anh định đi nhờ ở đoạn nào?" hỏi Astro, để anh ấy có thể dẫn đầu.
"Kỳ thực ta muốn đi phòng thí nghiệm độc dược, nhưng thà là chờ bác sĩ Mason trở lại làm việc, ngươi có kiến ​​nghị gì không?" Keith hỏi.
"Có một phòng giải trí cho những người trên tàu.
"Ừm, vậy cũng tốt. Hôm trước tôi đi dạo với khun Román. Tôi thấy ở đó cũng có một bàn bi-a. Chơi cho đỡ buồn cũng hay," Keith đáp. Astro gửi tin nhắn cho Noris để đưa Keith đến phòng giải trí, khi ăn xong Keith lập tức đến đó. Phòng giải trí được coi là chiếm 1 tầng của khu vực tàu. Có một số khu trò chơi, như phòng tập thể dục và sân futsal, ở tầng còn lại có một sân bóng rổ nhỏ, có thể nói rằng ở trên tàu bạn có thể thực hiện nhiều hoạt động khác nhau như trên cạn . Có khá nhiều người trong phòng giải trí ngày hôm nay. Nhiều người nhìn thấy Keith vội quay đầu cúi đầu, Keith để mọi người thoải mái chơi đùa,
"Keith, cậu không thể giỏi mọi thứ như thế này," Astro nhẹ nhàng phàn nàn. Khi tôi chơi bi da 2 hiệp với Keith.
"Tôi giỏi cái quái gì vậy? Fluke," Keith nói đùa rằng anh ấy chơi không giỏi chút nào, chỉ là tính thời điểm mà thôi.
"Tôi có thể chơi với ông không, ông Keith?" một thanh niên đến gần ông và hỏi một cách sợ hãi.
"Ồ thôi nào," Keith nói, cười toe toét.
"Tôi tên là Taro," chàng thanh niên đáp, trong đó người còn lại là người Nhật.
"Ồ, chúng là dải cá," Keith nói, khiến mọi người trông có vẻ khó hiểu. Keith cười khúc khích một mình. cùng với vẫy tay.
"Không có gì, vào chơi thôi", Keith mời, trước đó Taro cũng vào chơi mà đối phương cũng có kỹ năng không kém khiến Keith cảm thấy rất buồn cười. Cả hai lần lượt thua, lần lượt thắng nhưng Taro thắng nhiều hơn, một số người dừng lại và xem.
"Chà, tôi lại thua rồi," Keith cười nói khi Taro thắng vòng này.
"Tôi xin lỗi." Taro nhanh chóng cúi đầu xin lỗi Keith. Bởi vì hắn biết đối phương là Roman người yêu.
"Sao lại xin lỗi? Có thua ắt có thắng. Tôi đâu phải siêu nhân gì cũng giỏi cái gì đâu," Keith cười nói, anh không bực bội nhưng sao lại thua Taro? Điều này khiến ấn tượng của Taro về Keith càng lớn hơn, bởi vì trước đó anh ấy đã nhìn thấy Keith trong một cuộc thi lắp ráp vũ khí với Sven, và vào buổi sáng anh ấy lên thấy keith đang trừng phạt Sven nên anh ấy đã tôn sùng anh ấy như một thần tượng đối với anh ấy.
"Nhưng nếu bạn vẫn cảm thấy không thoải mái, thì hãy chạy đi. Tôi đảm bảo với bạn trong trò chơi đó, tôi rất giỏi", Keith mời Taro với sự xúc động từ trái tim vì chơi với một người khác rất vui.
"Ừ," Taro trả lời trước khi đi về phía trò chơi điện tử, giống như trò chơi đua xe mà nhiều người theo dõi họ để xem, vì họ muốn thấy Keith chạy ngay cả khi đó chỉ là một trò chơi Keith và Taro ngồi vào chỗ của họ và bắt đầu chơi trò chơi, mọi người đều vô cùng phấn khích và vui vẻ khi thấy khả năng lái ô tô của Keith và Keith đánh bại Taro ở mọi lượt anh ấy có.
"Thật thú vị nếu bạn có một chiếc mô tô, bạn sẽ vui hơn," Keith nói. "
Ừ, đằng kia," Taro nói, chỉ về phía bên kia, mắt Keith lấp lánh khi nhìn thấy nó.
"Nào, chơi thôi" Keith mời Taro trở lại. trước khi cả hai chuyển sang trò chơi đua mô tô là hai mô tô mô phỏng, cả hai đã ngồi lên nhau trên mô tô và bắt đầu trò chơi, Keith đã chỉ cho mọi người thấy rằng dù vào cua hay vượt Keith vẫn ổn thì Taro lại thua.
"Keith thực sự giỏi về ô tô," Taro thành thật thừa nhận.
Keith nói đùa: "Tôi đã tránh xa cảnh sát rất nhiều khi còn là một thiếu niên. Khoai nhíu mày.
"Ân, cũng không nhiều lắm, chỉ là khi còn niên thiếu, ta cùng bạn bè tính tình tương đối phản nghịch, gặp rất nhiều vấn đề, thỉnh thoảng còn phải ngồi trên xe cảnh sát." Keith cười nói, hắn biết bao nhiêu. nhớ những người bạn của anh ấy ở Thái Lan, cô ấy đã không nhận ra rằng mình đã dành cả buổi chiều trong phòng nghỉ.
"Keith tiên sinh, ông chủ gọi điện thoại tới." Astro đưa cho Keith điện thoại vệ tinh của chính mình, Keith tiếp nhận nói.
"Phải," Keith nói.
"(Thật buồn cười khi bạn quên mất thời gian)" giọng nói bình tĩnh của Roman vang lên, Keith mỉm cười nhẹ.
"À, anh quên mất em không thể rời xa anh, không sao đâu, anh sẽ quay lại sớm thôi," Keith đáp lại người yêu bằng một câu trêu chọc. Trước khi có thể nghe thấy tiếng gầm từ Roman trước khi Keith cúp máy và trả lại điện thoại cho Astro.
"Tôi phải đi trước, Taro, hôm nay tôi rất vui, đợi lát nữa tôi sẽ mời bạn chơi." Keith vỗ nhẹ vào vai Taro trước khi bước ra khỏi phòng giải trí cùng với các vệ sĩ của mình.
"Keith thật tuyệt," Taro nói khi Keith bước đi, tôi nhìn anh đầy ngưỡng mộ mà không suy nghĩ nhiều.
****
****
"Người này vô hại. Như Astro đã chỉ ra, có vẻ như anh ta chỉ đang khen ngợi Keith," Noris thông báo, bởi vì Astro đã gửi một vài tin nhắn để thông báo cho Noris. Roman tự mình kiểm tra camera quan sát trong phòng giải trí, sau khi cuộc họp kết thúc, anh ấy thấy Keith đang chơi trò chơi với Taro rất vui vẻ, vì vậy anh ấy đã yêu cầu Noris xem lại câu chuyện của Taro để chắc chắn rằng bên kia sẽ không gây rắc rối cho Keith và kết quả là thỏa đáng.
"Hmmm", Roman hắng giọng khi đang uống cà phê trên chiếc ghế sofa trong phòng.
Cánh cửa mở ra, cùng với Keith đang mỉm cười bước vào.
"Này, bạn có nhớ tôi không?" Keith nói đùa trước khi bỏ đi và nằm xuống chiếc ghế dài với Roman và dựa vào lòng người kia. Roman hơi nhướng mày, rồi nhìn Keith, người hiện đang ôm anh vào lòng.
"Làm thế nào mà nó đi?" Roman hỏi, không trả lời câu hỏi của Keith.
"Vui đấy, đỡ buồn chán, người của anh rất tuyệt," Keith trả lời, biết rằng Roman phải biết mình đang chơi với ai.
"Tốt," Roman đáp, một tay vuốt ve con của Keith.
"Vậy ngươi gọi ta làm gì? Nói xong sao?" Kiệt hỏi.
"Muộn rồi, anh phải ăn cơm trưa." Román nhắc lại vấn đề này. Keith gật đầu nhìn Noris đang đứng cách đó không xa.
"Noris, sếp, anh có thường ăn đủ 3 bữa đúng giờ không?" Keith hỏi, Roman gật đầu ra hiệu cho Noris nghiêm túc trả lời.
"Không, nếu anh ấy bận đi làm, có ngày anh ấy ăn 1 bữa nhưng có một ít cà phê và bánh mì", Noris đáp lại khiến Keith quay lại nhìn người yêu.
"Vậy tại sao đột nhiên cậu lại ăn đúng giờ như vậy?" Keith nói đùa.
"Bởi vì tôi lo lắng cho bạn," Roman trả lời. Khiến Keith hơi giật mình, trước khi khẽ cười khúc khích khi phát hiện ra cảm giác xấu hổ kỳ lạ của bản thân rồi lăn lên bụng Roman và trốn ở đó.
"Hmm, câu trả lời hay đấy," Keith thì thầm, Roman nở một nụ cười khi biết rằng đôi khi Keith thích đe dọa anh. Anh ta cho phép đối phương làm phiền mình tùy thích, nhưng anh ta đã lật ngược tình thế và giải quyết ván cờ tốt như bây giờ.
"Ngươi muốn ăn cái gì? Ta bảo Noris đi báo đầu bếp cho ngươi." Roman hỏi.
"Sao cũng được, nhưng anh phải ăn cùng em," Keith nói, vì anh cũng lo lắng cho Roman. Anh biết mình chưa ăn trưa vì Roman đã đợi để ăn cùng anh.
"Hừm," Roman hắng giọng trước khi quay sang Noris, người mà đối phương biết rất rõ, Noris bảo Astro lập tức ra lệnh cho đầu bếp chuẩn bị đồ ăn cho Roman và Keith.
Sau bữa trưa, Kiệt không rời đi, anh ở trong phòng nghỉ ngơi, đọc những cuốn sách có sẵn trong phòng này để giết thời gian. Vì tìm thấy một cuốn tiểu thuyết mà anh ấy thích, còn Román thì anh ấy đi kiểm tra phòng thí nghiệm.
Mãi cho đến đêm Ivan đến, Keith mới cùng Ivan đi ăn tối hôm đó.
"Nghe nói ngươi cũng có thể bắn tỉa ở khoảng cách 2 km?" Lúc bọn họ ngồi xuống ăn tối Ivan hỏi.
"Vâng," Keith trả lời với một nụ cười. Ivan khẽ mỉm cười.
"Người của Gani luôn làm tôi ngạc nhiên. Tôi không nghĩ rằng bạn có thể bắt được nó." Ivan quay sang Roman trước mặt Keith. Bởi vì nó giống như tôi nói chuyện hơn là chơi với những người khác, nhưng mafia vẫn tồn tại.
"Hừ, vận may của tôi thật tốt," Roman đáp, nhấp một ngụm rượu rồi ngước đôi mắt sáng lên nhìn Keith.
"Anh nói nhiều quá," Keith nói đùa, nhưng thầm hơi xấu hổ khi Roman nói như thể đó là một thứ gì đó rất quý giá. Nếu tôi không may mắn, tôi sẽ không có mối quan hệ với anh ấy.
"Bạn biết đấy, kể từ khi tôi làm bạn với anh chàng này. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta như thế này", Ivan nói với Keith.
"À, thì ra vận may của tôi cũng tốt." Kiệt nói đùa. Roman mỉm cười hài lòng, Ivan thầm thở dài trước khi kết hợp cả hai.
"Nhân tiện, cuộc đấu giá nhượng quyền khai thác. Bạn sẽ đưa Keith đi cùng chứ?" Ivan hỏi, Keith trông có vẻ bối rối.
"Tôi sẽ lấy nó,
"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Keith tò mò hỏi.
"Sẽ có một cuộc đấu giá nhượng quyền khai thác ở Trung Quốc, chúng tôi sẽ đến thăm sự kiện đó, trước khi bay đến Nhật Bản," Román trả lời. Kiệt gật đầu xác nhận.
"Ares, hiện tại hắn ở nơi nào?" Ivan hỏi thăm một người bạn khác.
"Hiện tại anh ấy đang ở Thái Lan. Anh ấy sẽ sớm bay đến gặp chúng tôi ở Trung Quốc", Román trả lời vì khu mỏ này sẽ có tổng cộng 4 đối tác là Román, Ivan, Ares và Akira, nhưng người sẽ ra đi là Román. Keith ngồi ăn và nghe 2 người bạn thân nói chuyện, trong khi anh nghĩ 2 người bạn còn lại của Roman sẽ thế nào, khi ăn xong Keith đi nghỉ, Roman và Ivan tiếp tục nói chuyện công việc đến tối.
Keith đã ở trên con tàu chống đạn này chỉ hơn một tuần, Keith gặp Mason trong phòng thí nghiệm sau khi người kia ra khỏi vùng cách ly. Mason có thái độ tốt hơn với Keith hơn trước. Phần khác khiến Keith không khỏi bất ngờ, Mason dạy anh ấy và giải thích những điều về chất độc để Keith biết về chúng. Điều này khiến Keith thực sự thích cuộc điều tra này. Đến mức ngày này qua ngày khác anh ấy ở trong phòng thí nghiệm này với Mason, hơn nữa anh ấy còn đưa ra một số gợi ý cho Mason nên Mason cũng rất thích.
"Keith đây, từ từ thả xuống. Bọn họ sắp chết hết rồi." Giọng của Mason vang lên, trong lúc cả hai đang thí nghiệm một loại độc dược mới.
"Tôi sẽ phạm sai lầm vì bạn đang hét vào mặt tôi, Mason," Keith trả lời, nhưng không quá nghiêm trọng, Keith bắt Mason gọi anh ấy bằng tên của mình như bình thường, không lịch sự như Keith gọi Mason bằng tên của anh ấy, không phải Tiến sĩ Mason như lúc đầu. Cả hai hiện đang ở trong phòng thí nghiệm kín hai người mặc đồ phòng thí nghiệm, đeo găng tay và khẩu trang, kính bảo hộ hóa học.
"Đây này, nhìn vải nó chảy kìa." Keith quay sang Mason và nhanh chóng bước vào kính thiên văn.
"Đúng vậy, nó có tác dụng," Mason hào hứng nói, vì họ đang thử nghiệm một loại chất độc mới.
"Nhưng tôi sẽ phải suy nghĩ lại về những gì mình sẽ làm để đảm bảo rằng nó không dễ bị phát hiện," Keith nói.
"Nếu chúng ta sử dụng nó theo cách đó thì sao?" Mason nói trước khi với lấy chiếc máy tính. Keith đi theo anh ta và ngồi vào chiếc ghế cạnh nhau và nghiêng người để thấy hai cái đầu gần như kề sát nhau. Khiến Roman, người đến lén lút lẻn ra khỏi phòng qua tấm gương lớn, đến mức nhíu mày, bởi vì phòng thí nghiệm này sẽ có những tấm kính xung quanh để mọi người đứng nhìn vào. Bây giờ Román và Iván đang đứng xem mà cả hai đều không nhận ra vì họ rất hào hứng với thí nghiệm.
"Ơ, có vẻ như họ rất hợp nhau", Iván nói đùa, người đã biết trước.
"Quá tốt," Roman đáp, biết rằng Keith và Mason chẳng là gì cả. Nhưng anh thật sự không thích nhìn người yêu của mình thân thiết, gần gũi với người khác như vậy. Cũng ngày qua ngày, cô tiếp tục hẹn hò với Mason. Roman không nói gì vì anh ấy biết nếu Keith cứ ngồi yên thì anh ấy sẽ thấy chán, anh ấy chỉ hơi thất vọng một chút thôi.
"Keith" Román sử dụng micrô kết nối với bên ngoài, giọng nói vang lên khiến Keith đang tập trung nghe Mason giải thích có chút sợ hãi, anh quay lại nhìn xung quanh thì thấy Román và Iván ở phía bên kia của tấm kính trong phòng, Mason chỉ tay. đến một chiếc micrô khác bên trong, để Keith nói chuyện với Roman, Keith cầm lên và nói.
"Vâng," Keith đáp.
"Tôi đói," Román nói, và Iván thầm cười nhạo bạn mình, anh chưa bao giờ thấy một tên xã hội đen nào như Román. Đắm chìm trong ghen tị, trước khi nghe thấy điều này, Keith có chút sững sờ, trước khi mỉm cười.
"Đói ăn hay đói tôi?" Keith giả vờ trả lời, khiến Mason, người cũng nghe thấy điều tương tự suýt ngã khỏi ghế trước sự thẳng thừng của Keith.
"Cả hai và đừng bắt tôi đợi lâu." Roman cũng đáp lại một cách trơ trẽn.
Keith mỉm cười với điều này, trước khi quay sang Mason đang ngồi trước máy tính.
"Mason, hôm nay tôi không thể giúp gì cho bạn. Ai đó sẽ chết vì họ không ở gần tôi." Keith quay sang Mason, nếu không mở mic thì Roman sẽ không biết Keith và Mason đang nói về cái gì.
"Shuss, thằng này phiền thật đấy," Mason nói, không để ý lắm, vì ngay từ đầu ở cạnh Keith, hai người nói chuyện, họ có bực mình nhưng không nghiêm trọng.
"Bạn không thể chỉ làm phiền tôi, bạn còn phải làm phiền mọi người nữa", Keith nói đùa.
"Ừ, vậy đó, cả hai đều lo lắng, tôi sẽ đi bất cứ đâu. Nếu có kết quả thì sao? Tôi sẽ báo cáo lại sau," Mason nói, Keith gật đầu.
"Nếu bạn không chú ý, chúng tôi sẽ gặp lại bạn sau," Keith nói, nháy mắt tinh nghịch với Mason.Mason nghĩ rằng anh ấy trông ổn nhưng anh ấy không nghĩ khác.
"Đợi đã, tôi không muốn bị bắt lần nữa", Mason vội vàng vẫy tay, Keith cười trước khi đi đến lối ra của phòng thí nghiệm có hai phòng nhỏ là phòng khử trùng Còn phòng để tháo bộ tiếp đất đã được đặt trong phòng thí nghiệm này? Và có thể ra ngoài, Keith đã đi tìm Roman sau khi cởi bỏ bộ đồ của Roman và Ivan ở đó chờ đợi.
"Chúng ta nên ăn thức ăn hay ăn tôi trước?" Keith giả vờ khó chịu hỏi. Ivan khẽ mỉm cười, hiếm có người dám nói chuyện phiếm làm phiền bạn bè như thế này.
"Đã khuya rồi, ăn trưa đi." Roman không trả lời mà nói về đồ ăn, Keith khẽ nhún vai. Trước khi đi về phòng với Román và Iván. ăn cùng nhau vì cả hai chúng tôi đều chưa ăn.
"Trước khi đi, bạn đã nói chuyện gì với Mason?" Roman hỏi khi trở về phòng, Ivan dẫn đường.
"Ghen tị?" Keith mỉm cười trêu chọc, Roman lườm Keith khiến Keith ngay lập tức nhướng mày.
"Ồ vậy ư?" Kiệt hỏi lại. Bởi vì bạn có thể đoán được sự ghen tuông của Roman. Mặc dù bên kia không nói gì. Rồi Keith cười khúc khích rồi hất vai vào cánh tay mạnh mẽ của Roman.
"Tôi nên hạnh phúc, phải không? Điều đó có thể khiến bạn ghen tị,"
"Anh có việc phải suy nghĩ," Keith nói, khiến Roman cau mày bối rối liên quan đến công việc.
"Thôi, anh còn nhiều việc phải suy nghĩ lắm. Anh không bắt em phải suy nghĩ nữa, có lỗi với anh, nếp nhăn của anh lại càng thêm nhiều." Điều đó làm cho Noris đang theo sau họ thậm chí phải cắn chặt miệng để không cười, bình thường, bản thân Noris là một người hiếm khi thể hiện bất kỳ biểu cảm hay cảm xúc nào. Nhưng nhiều lần tôi nghe Keith chế nhạo Roman, khiến anh ấy cười thầm và cũng thầm cảm thấy tội nghiệp cho ông chủ của mình nếu anh ấy là người khác trêu chọc Roman như vậy, anh ấy đã bị ném xuống biển từ lâu rồi.
"Người này là......" Roman thật sự cạn lời với Keith. Nhưng anh không hề tức giận, Roman hiểu Keith muốn truyền đạt điều gì, rằng Keith biết anh mệt mỏi vì quá nhiều việc chắc chắn sẽ không làm anh mệt mỏi vì công việc của Keith. Đó được coi là câu nói thỏa đáng cho Román, nếu như không có câu nào ở cuối nếp nhăn.
"Này, tôi đùa đấy, bạn vẫn chưa có nếp nhăn nào," Keith cười nói, nhưng Roman lắc đầu yếu ớt, quay trở lại phòng, thức ăn được dọn dần lên để cả 3 cùng ăn tại chỗ. cùng một lúc.
"Đừng quên kể cho Keith nghe về chuyến đi," Ivan nói, và Keith quay sang nhìn Roman.
"Ngày mai chúng ta phải đi Thượng Hải," Román nói,
"Anh đang đi trước thời hạn à?" Keith hỏi, và Roman gật đầu.
"Được chứ? Nếu tôi nhờ Mason liên lạc với tôi, nếu tôi ra khỏi đây, tôi có rất nhiều điều muốn biết về Mason," Keith thẳng thắn hỏi.
"Vâng, hãy để Mason giao tiếp thông qua Noris," Román trả lời, cho phép hai người giao tiếp. nhưng nó phải qua trung gian trước khi Noris Keith nở một nụ cười nhẹ.
"Phải," Keith trả lời, anh biết tại sao mình phải đi qua Noris trước, để có thể liên lạc với những người bên ngoài pháo đài, đó là sử dụng điện thoại di động có tín hiệu vệ tinh chỉ vào bữa trưa. Iván và Román tiếp tục nói về công việc . Ngay khi Keith chuẩn bị đọc xong cuốn sách mà anh ấy đang đọc.

Keith và Roman chuẩn bị rời pháo đài chống đạn. Họ sẽ di chuyển vào cuối buổi chiều bằng trực thăng, và đến sân bay nơi Keith hạ cánh lần đầu tiên và bắt chuyến bay từ đó thẳng đến Trung Quốc, tổng cộng họ mất khoảng 6 giờ, sau đó họ đến Trung Quốc vào ban đêm.
"Chà," Keith ngáp khi rời khỏi phòng để đi đến chiếc trực thăng trên boong tàu.
"Lên trực thăng và đi nghỉ đi," Roman nói.
"Tôi đang ngủ đây," Keith nhanh chóng trả lời.
"Không đêm qua bạn ngủ có ngon không?" Ivan trêu chọc Keith.
"Yeah, cho đến khi bạn của bạn thực sự cho phép tôi ngủ, trời đã sáng. Tôi đoán chỉ ngủ được 2 tiếng," Keith nói thẳng thừng. Điều đó khiến Ivan bật cười, anh ấy biết chính xác ý của Keith. Hôm qua sau bữa tối, Roman lại đói, nhưng anh ấy nói rằng anh ấy đói với Keith nên Keith để đối phương ăn no nê.


(Keith dễ thương thế để người yêu ăn ngon lành 😂😂😂😂😂😂)


// Mình nghĩ sếp thẳng. Khi tôi gặp Keith, ông chủ của chúng tôi ở bên trái // Astro thì thầm với Noris. Noris cũng gật đầu, sau đó mọi người trực tiếp đi trực thăng. Đêm qua Keith đã đi ra ngoài để nói với Mason rằng anh ấy sẽ rời đi và anh ấy không biết khi nào anh ấy sẽ quay lại, nhưng họ sẽ liên lạc qua Noris, Mason hiểu.

"Bạn thế nào rồi, bạn đã nhìn thấy pháo đài đạn của tôi chưa?" Román hỏi khi đã lên trực thăng. Và Keith đang ngước nhìn con tàu chống đạn của Roman.
"Thật thú vị, tôi đã học được rất nhiều điều mới ở đây," Keith thẳng thắn nói.
"Nếu bạn rảnh, tôi sẽ đưa bạn về," Roman nói.
"Nhưng lần sau có thể tôi sẽ không ở đây nữa," Roman lại nói. Keith gật đầu hiểu ý, khi đến đây Keith đã đảm bảo rằng Roman không thí nghiệm trên những người vô tội. Còn chuyện buôn người, Keith tin chắc rằng Roman nhất định không làm chuyện đó, không phải chỉ vì anh ấy hẹn hò với Roman, Keith tin rằng nhận thức của mình không sai, Keith ngồi ngáp khá lâu khi vừa xuống sân bay Roman đã ngay lập tức đưa Keith lên máy bay. Nhưng tôi đợi máy bay cất cánh trước khi Keith đi ngủ trong phòng của anh ấy. Về phần Iván, anh ấy cũng bay cùng Román.

"Gia đình ông nội của bạn và người của Dagino cũng tham dự sự kiện này. Bạn nghĩ ai sẽ đưa ra lời đề nghị?"Iván hỏi Román, khi họ đang ngồi trên máy bay riêng, còn Keith đang ngủ trong phòng ngủ của anh ấy.
"Ông già chắc đã cử Marco đến, có lẽ Manuel cũng sẽ lại đi giúp đỡ con trai mình, còn Dagino thì tôi đoán là Andrew. Ông già này không biết nghỉ ngơi." Roman bất cẩn nói Andrew là ông nội của Rina.

"Này, bạn có nghĩ Marco sẽ thắng cuộc đấu giá không?" Ivan hỏi.

"Anh ấy nghĩ rằng bằng cách liên kết với Dagino, anh ấy sẽ đánh bại tôi trong một lời đề nghị," Román lại nói.Iván cười nhẹ.
"Nhưng điều mà anh ấy không biết là bạn có thêm 3 đối tác nữa" Iván vui vẻ nói. Do cả 4 đi cùng nhau nên số tiền bạn đấu giá sẽ nhiều hơn. Nhưng đó là cơ sở mà họ sẽ không thua.

"Không chỉ là vấn đề tiền bạc. Mà kế hoạch nhất định phải là ngân quỹ cùng đấu giá, như vậy chúng ta nhất định có thể thắng." Roman tự tin nói.
"Ngươi không sợ hắn ở nơi đó bày mưu tính kế sao?" Ivan tò mò hỏi.
"Hừ, tuy rằng người kia có thể có chút bất cẩn, nhưng công việc không phản bội ta. Nhưng nếu thật sự phản bội ta, ta sẽ tự mình xử lý." Roman đáp, Ivan gật gật đầu. Dù sao thì anh ta cũng không can thiệp vào công việc nội bộ của Roman.




(Tôi không biết Roman đang đề cập đến ai, nhưng có ai đó đang phản bội anh ấy. Tôi không biết tại sao tôi nghĩ đó có thể là Nathan hoặc bất kỳ ai khác, chúng ta sẽ xem anh ấy đang nói về ai🧐) Khi đến gần sân bay



, Roman đến đánh thức Keith trong phòng ngủ, nơi đối phương vẫn đang ngủ ngon lành trên chiếc giường rộng, Roman ngồi ở mép giường cạnh Keith.
"Keith, chúng ta sắp đến nơi rồi." Roman nắm lấy vai Keith và lắc nhẹ khiến Keith phải nhìn lên.

"Tôi ngủ nhiều lắm sao?" Keith ngáp một cái hỏi ngái ngủ, khóe mắt còn ngấn lệ. Trong mắt Roman, anh ấy trông thật quyến rũ, sau đó anh ấy cúi xuống hôn nhẹ Keith, sau đó rời ra và Keith nhướng mày một chút.
"Anh có đói không? Không có đủ thời gian đâu. Đến giờ ra sân bay rồi," Keith nói, vẫn chưa tỉnh hẳn. Roman cười khúc khích nhẹ từ cổ họng.








"Đi rửa mặt rửa mắt đi, muốn ngủ thì đi ngủ thôi." Roman nói lại, Keith cựa mình ngồi dậy với mái tóc rối bù, Roman đưa tay lên vuốt lại, Keith mỉm cười cảm kích.

"Chúng ta ở khách sạn hay ở đâu?" Keith tò mò hỏi.



"Ở nhà Akira. Bạn tôi," Roman trả lời, vì khi 4 người họ đến Trung Quốc, họ sẽ ở lại đó, Keith gật đầu đồng ý.


"Vậy để tôi đi tắm rửa đã," Keith trả lời trước khi ra khỏi giường, Roman ra ngoài đợi.


*******"

Máy bay cuối cùng cũng đến sân bay Thượng Hải, một số người của Román và Iván đã đến sớm hơn để tổ chức đưa đón và chỗ ở có tổng cộng 6 chiếc ô tô chờ đón họ cùng nhau, Román và kieth lên cùng một chiếc xe. Iván tách ra và lên một chiếc xe khác.

"Có ai đến chưa?" Roman hỏi người lái xe, cũng là cấp dưới của anh ta


"Akira-san đã đến sáng nay. Nhưng ông Ares vẫn chưa đến", tài xế đáp. Roman gật đầu. Keith nhìn ra khỏi xe để ngắm nhìn đường phố ở Thượng Hải. "Anh đã từng

đến Trung Quốc chưa?" Roman hỏi.


"Có, nhưng anh ấy đã từng đến Tôi và Bắc Kinh chưa bao giờ đến đây," Keith trả lời.


"Bạn Akira của tôi, anh ấy là một người có thể hơi kỳ quặc, nhưng bạn không cần phải lo lắng về điều đó," Roman nói và Keith không trả lời. Bởi vì anh ta vẫn không biết Roman đang nói về cái quái gì. Sau khi lái xe một lúc, họ đến biệt thự mà Keith nhìn với vẻ thích thú. Bởi vì từ bức tường, nó trông giống như một ngôi nhà cũ.


"Nhà hình như là bốn phía sao?" Keith tò mò hỏi.



"Cách bài trí của ngôi nhà cũng tương tự như vậy. Nhưng ngôi nhà được thiết kế theo lối hiện đại," Roman đáp khi chiếc xe lạng lách vào trong xe. Anh tìm được một bãi đậu xe khá rộng, có tường bao và cửa ở một tầng khác được coi là an ninh cực tốt. Román và Keith ra khỏi xe cùng với Iván, người của Akira đến chào đón 3 người họ.

"Xin mời vào," người của Akira nói. Iván lái xe theo sau là Román, Keith đi bên cạnh anh ta. Keith ngắm nhìn ngôi nhà một cách thích thú, sau khi bước vào cánh cửa đầu tiên sẽ có một cánh cửa khác khi bước vào cánh cửa tầng hai, bạn sẽ thấy một khu vườn xinh đẹp. Keith có vẻ hài lòng, rồi ngay lúc đó anh cảm thấy có gì đó vội vã. Anh ta tránh được nó, nhưng nghe thấy tiếng Qing bên tai trước khi quay lại và dùng tư thế cá sấu để tấn công người mà anh ta đang lao tới bằng đuôi.
Thuộc hạ của Sounds
Roman lập tức đến để bảo vệ Keith. vì khi bước vào nhà họ đã không đứng về phía Keith. Roman ôm Keith vào lòng.


"Xin chào tình yêu của tôi," giọng nói của ai đó vang lên cùng với việc chạy đến nhặt thanh kiếm samurai của chính mình sau khi bị Keith đá vào cổ tay. khiến thanh kiếm rơi theo hướng khác. Rằng người đàn ông mặc quần dài nhưng không mặc áo sơ mi, anh ta có hình xăm khắp lưng và bờ vai lực lưỡng khi các vệ sĩ của Roman nhìn thấy người đó là ai, họ đã lùi lại.
(🤩🤩 Tình yêu của tôi Akira ahhhhh Tôi đã thích nó rồi)


"Anh đang làm cái quái gì vậy Akira?!", Roman kêu lên thành tiếng khiến Keith biết người bên kia là ai.



"Román. người đàn ông của bạn làm xước lưỡi kiếm của tôi." Akira giơ kiếm lên cho người bạn xem, Kiệt nheo mắt nhìn người kia dò hỏi.

"Kiếm của bạn sẽ gãy vì tôi. Bạn đang làm cái quái gì vậy?" Roman nghiêm nghị hỏi. Akira cười

"Tôi chỉ muốn đánh giá người đàn ông của bạn, tôi biết người của bạn rất giỏi. Vì vậy, tôi muốn biết anh ta giỏi như thế nào", Akira trả lời.


"Và?" Ivan mỉm cười hỏi.


"Được rồi tôi có thể sử dụng nó, phản ứng rất nhanh, nó có thể tránh được thanh kiếm của tôi" Akira chúc mừng.



"Nếu tôi không kịp né tránh thì sao?" Keith hỏi.


"Tôi có thể giảm khoảng cách của thanh kiếm. Điều đó đảm bảo rằng chủ nhân chắc chắn sẽ không đánh bạn. Bởi vì tôi chưa muốn anh ta giết Roman," Akira cười nói. Keith nhìn vào cơ thể của Akira và phát hiện ra rằng đó không chỉ là những hình xăm. Nhưng có vết xước còn mới, hắn cho rằng đối phương nhất định đã thông qua chuyện giường chiếu, không cần đợi lâu cũng đoán được. Một thanh niên có vẻ hơi kiệt sức vì bị siết cổ trên giường đã được đưa ra khỏi nhà.




"Cậu lại đưa người ta ngủ ở đây," Ivan phàn nàn, Akira bước tới và ôm vai bạn mình.




"Xả stress đi. Người đó sẽ không chết đâu, cứ đi lại bình thường đi." Akira thờ ơ đáp lại.



//Akira là một kẻ bạo dâm// Roman thì thầm với kieth. Vậy là Keith đã hiểu. tại sao người đàn ông bây giờ trông rất tệ




"Nhân tiện, Danil thân yêu của tôi có đến không?" Akira hỏi.




"Ngươi rất muốn chết phải không?" Ivan nghiêm giọng hỏi. Akira cười khúc khích. Bởi vì tôi chỉ nói đùa với Ivan.





"Chúng ta hãy vào nhà chính trước," Akira nói trước khi đi kiếm về phía tòa nhà lớn ở giữa mà anh phải đi qua khu vườn trước.




"Nhân tiện, bạn sẽ không giới thiệu tôi với người của bạn chứ, Roman?" Akira hỏi sau khi ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.





"Đây là Keith người yêu của tôi, Keith đây là Akira bạn của tôi," Roman bất đắc dĩ hỏi, bởi vì anh vẫn còn tức giận vì bạn mình đến kiểm tra năng lực của người yêu.






"À, người ta gọi cậu là người yêu à? Cậu là người yêu đầu tiên của nhóm," Akira trêu chọc.





"Ai nói vậy?" Roman cười nhẹ nói, sau đó anh nhìn Iván vẫn đang ngồi. Akira quay sang nhìn Ivan và mở to mắt. trước khi nhảy khỏi chiếc ghế dài mà anh ta đang ngồi xổm trên cùng một chiếc ghế dài với Ivan, sau đó bất ngờ thọc tay vào cánh tay của Ivan.



"Bạn cũng vậy?" Akira hào hứng hỏi. Ivan gật đầu chấp nhận. Trước khi Akira ngả người về phía bên kia của ghế sofa và gác chân lên đùi Ivan.




"Có phải tôi là người độc thân duy nhất không? Ares nói rằng anh ấy sẽ mang theo 1 người. Tôi nghĩ anh ấy phải là người tôi đã đặt" Akira hét lên. Keith quay sang nhìn Roman.

















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bb123