Người kể chuyện mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Khi nào thì mày trở về?"

Tú rời mắt khỏi cuốn sách đang cầm, nhàn nhạt cất giọng nhìn Minh sắp xếp lại đồ đạc trong chiếc vali dưới sàn.

"Chắc khoảng vài tuần."

Minh lẩm nhẩm một điều gì đó với chính mình. Mọi thứ cần trong những ngày sắp tới, có vẻ đã đủ cả. Quay sang cậu bạn, Minh vỗ vỗ lên vai Tú, giọng an ủi.

"Tao đi hơi lâu, ở nhà đừng có mà tự kỉ nhé."

"Mày đánh giá cao bản thân mình quá rồi."

Tú gạt tay Minh, lại tiếp tục với trang sách dang dở, lười biếng hưởng ứng trò đùa.

"Chứ còn gì nữa. Tao còn lạ gì tính của mày."

"Tao thì làm sao?"

Tú hỏi, nhưng lực tập trung vẫn nằm trên quyển sách. Minh khẽ thở dài. Liệu có chuyện gì có thể khiến Tú động lòng thêm một chút được không. Tú dường như thờ ơ với mọi thứ xung quanh mình, chưa từng bày tỏ quá nhiều cảm xúc trước mặt người khác, kể cả với cậu bạn thân, là Minh.

"Tự nhìn mày trong gương mà xem."

Minh đẩy chiếc vali vào góc phòng, đứng lên tìm chìa khóa xe máy, tính rủ Tú ra ngoài ăn. Hôm nay nhiều việc, không còn thời gian để nấu nướng. Vừa hay, cô chú cũng không có ở nhà.

Tú gấp lại quyển sách, ngước mắt nhìn. Minh khoát tay ra hiệu, mặc thêm một cái áo ngoài.

"Đi ăn thôi. Đói lắm rồi."

"Được."

Tú trả lời gọn lỏn, từ tốn đứng dậy. Khóa cửa phòng, hai người chạy xe đến quán cơm vẫn hay ăn. Tú ngồi ở đằng sau, cặp mắt sâu thẳm hòa tan vào dòng người.

-----

Tú quen Minh khi anh chuyển công tác ra Hà Nội. Minh là con trai của cô chú chủ khu trọ mà Tú đang ở. Cả hai cùng tuổi, mà Tú còn khéo léo giống như đúc khuôn mẫu cậu con trai cô chú thường ao ước, thế là từ lạ thành quen, từ quen thành thân. Bữa cơm gia đình thỉnh thoảng lại có thêm thành viên mới là Tú. Theo như nhận xét của Minh, Tú là người trầm tĩnh, chu toàn và rất kiệm lời. Đôi lúc lại khó tính không chịu được. Minh thì hoàn toàn ngược lại, anh năng nổ và hướng ngoại, lại thích kết giao bạn bè. Chẳng bù cho Tú, hầu như chẳng có người bạn nào, cả ngày chỉ quẩn quanh với mấy trang sách, cùng con mèo nhỏ nhặt từ bãi rác sau lưng công ty. Người yêu tất nhiên cũng chưa thấy bao giờ.

Nhiều lúc Minh tự ngạc nhiên với chính mình, lại có thể bước vào cuộc sống nhàm chán ấy của Tú.

"Mày yêu ai chưa hả Tú?"

Chủ nhật, mọi thứ đều rảnh rỗi. Tú gửi Minh trông hộ con mèo, đi cửa hàng mua cho nó ít thức ăn đóng gói. Khi về còn không quên "đính kèm" hai quyển sách tiếng Anh. Minh nhìn thấy, cũng cầm lên liếc qua vài trang. Nghĩ nghĩ hồi lâu, anh cất giọng hỏi cậu bạn.

"Rồi."

Tú đáp, nét mặt không biểu hiện chút cảm xúc.

"Hả? Sao tao chưa nghe mày nhắc tới bao giờ?"

Minh ngạc nhiên, hỏi lại, quên mất quyển sách trên tay.

"Tại sao tao phải nhắc tới?"

Tú đổ túi thức ăn vào đĩa, con mèo nhỏ nhìn thấy, lao đến, cặm cụi ăn. Tú hài lòng, vuốt ve nó mấy cái. Rồi dùng chất giọng biếng nhác thường ngày hỏi ngược lại.

"Tao là bạn thân của mày cơ mà."

Minh nhất định không chịu thua.

"Thôi, quên đi. Chuyện chẳng đi tới đâu cả."

"Có cần tao làm quân sư cho không? Anh mày kinh nghiệm hơi bị nhiều."

"Cảm ơn. Nhưng tới giờ tao phải đi ngủ rồi. Mời quân sư về phòng."

Tú giật lại quyển sách từ tay Minh, đuổi khéo cậu bạn.

"Vậy tùy mày. Cố gắng cuối năm cho tao gặp mặt em dâu tương lai nhé."

Hiểu tính Tú, Minh không hỏi thêm gì nữa. Nhưng cũng không quên chọc ghẹo cậu bạn như mọi ngày. Anh đứng dậy rời đi.

Đứng tần ngần thêm một lúc, Tú khóa cửa phòng, tắt đèn leo lên giường. Trong đầu hiện lên câu hỏi khi nãy của cậu bạn.

"Mày yêu ai chưa hả Tú?"

-----

Câu chuyện hôm ấy trôi vào quên lãng. Minh không hỏi, Tú cũng không buồn nhắc đến. Một phần cũng bởi vì lực tập trung của Minh đang đặt trên sự kiện đặc biệt sắp tới. Sinh nhật Thảo.

"Mày về chưa Minh? Qua ngã tư chỗ gần công ty đón tao với. Xe hư nên tao gửi lại chỗ bác Tư rồi. Mai mới lấy được."

Xe bỗng nhiên dở chứng, Tú không còn biện pháp nào khác là nhờ Minh tới chở về. Thực ra thì, anh có thể bắt taxi, nhưng chần chừ một lát, Tú lại bấm số, gọi cho Minh.

"Chờ tao một lát. Đang chọn quà cho Thảo."

Minh nhận cuộc gọi, mắt vẫn chăm chú đánh giá chiếc đầm treo ở phía đối diện. Anh nghĩ mua nó làm quà sinh nhật cô bạn gái của mình.

Nghe trong thái độ Minh một chút phấn khởi, Tú bỗng khựng lại. Nhưng anh mau chóng lấy lại cảm xúc.

"Cũng được. Nhanh lên đấy."

"Nhờ vả người khác mà thái độ hay nhỉ."

"Tao cúp máy rồi."

"Cái thằng..."

Không đợi Minh nói hết câu, Tú bấm nút kết thúc cuộc gọi. Anh cầm điện thoại thêm một lúc, đợi cho ánh sáng từ màn hình tắt hẳn, mới chậm chạp cất nó vào túi quần. Ngoài đường, người ta tấp nập ngược xuôi, hối hả trong từng nhịp thở.

Ở phía bên này, Minh chọn thêm một lúc, mới vừa ý mang chiếc đầm đến bên quầy tính tiền, mắt nhìn đồng hồ, kim vừa điểm sáu giờ mười bảy phút. Cho chừa cái tội ngang nhiên tắt điện thoại.

-----

Thảo là bạn gái của Minh. Cả hai quen nhau từ hồi còn học đại học ở Sài Gòn. Cô nhỏ hơn Minh một tuổi, là sinh viên cùng khoa. Bởi vì ngành Minh học là Điện dân dụng, nên rất ít nữ. Thảo nằm trong số ít đó. Cô nhỏ nhắn, hay cười, khéo léo và nấu ăn ngon, đặc biệt rất tinh tế trong giao tiếp. Minh bị ấn tượng mạnh bởi cô MC đáng yêu trong chương trình văn nghệ cuối năm. Sau bao tháng ngày làm quen, cuối cùng Thảo cũng trao cho Minh một cái gật đầu.

Đến lúc ra trường, Minh phải trở về Hà Nội vì tính chất công việc, Thảo cũng xin được một chỗ làm khá ổn ngay gần nhà. Mặc dù không muốn, nhưng cả hai đành phải yêu xa. Minh rất hay kể về Thảo với Tú. Từng ánh mắt và cử chỉ của Minh, đều thể hiện cho người ta thấy sự yêu thương đối với Thảo vô hạn.

Minh thường tận dụng những ngày nghỉ của mình để vào thăm Thảo, ít nhất là mỗi năm một lần. Cô bé cũng từng ra thăm Minh. Đó là vào mùa Hè năm ngoái. Nhờ vậy mà Tú mới có dịp gặp Thảo. Trong ấn tượng đầu tiên của Tú, Thảo là người tích cực, luôn biết lắng nghe người đối diện. Cô bé tỏa ra sức hút mà ai cũng muốn đến gần.

Tất nhiên, mọi cặp đôi đều không thể tránh khỏi những cãi vã hay hờn giận. Nói gì đến chuyện Minh với Thảo còn đang yêu xa. Khoảng cách gần như là một con dao hai lưỡi, vừa giúp cả hai biết trân trọng nhau, vừa khiến sợi dây tình cảm đã mong manh càng dễ dàng đứt mất.

"Sao mày lại nói chia tay?"

Tú hỏi, cúi xuống đặt ly cà phê trước mặt Minh. Anh không quen nhìn vẻ mặt ủ rũ của cậu bạn như bây giờ.

"Tao mệt rồi. Chuyện gì cũng phải có cho nó một giới hạn."

Minh đan hai tay vào nhau, nhìn ra ngoài phố qua ô cửa kính bé xíu của cửa tiệm, nơi anh và Tú vẫn hay ngồi. Trời đang mưa lất phất, làm ai nấy đều ngại việc phải ra đường.

"Người ta không thể chia tay nhau chỉ vì những lý do vớ vẩn. Nếu chuyện không có gì to tát, tao nghĩ mày nên xin lỗi Thảo đi."

Tú nhìn Minh, đưa ly trà lên miệng nhấp một ngụm. Yêu đương thật sự mệt, đó cũng chính là lí do khiến anh chưa từng vì bất cứ ai mà ngỏ lời.

"Tình cảm bao nhiêu năm như vậy, mày thật sự muốn buông bỏ? Mà Thảo, cô bé chẳng có điểm nào để chê."

Minh không nói gì, cũng không nhìn Tú. Chỉ lặng lẽ uống cạn ly cà phê. Ngồi thêm một lúc, cả hai đứng dậy ra về. Mọi chuyện, tốt nhất là cứ để người trong cuộc giải quyết. Tú không tính chen sâu vào chuyện riêng của Minh. Lời anh nói, Minh có thể lựa chọn nghe theo hoặc không.

Chừng một tháng sau, khi đang dùng cơm với cả nhà, Minh nói mai có hẹn đón Thảo ở sân bay, chắc là Thảo sẽ ở đây chơi cả tuần. Thì ra, Minh và Thảo đã làm lành. Câu chuyện đi đúng hướng như Tú mong đợi, nhìn nét mặt vui vẻ của cậu bạn, không hiểu sao Tú chợt thấy lồng ngực khẽ nhói.

Bữa cơm hôm ấy, là niềm vui và hạnh phúc của cả nhà Minh. Tưởng phải mất đi đứa con dâu mà mình yêu thích, nay con trai đã lại thông báo tin mừng. Cô chú không quên hối thúc cả hai làm đám cưới. Minh gật đầu hưởng ứng, toe toét cười. Duy chỉ có Tú, lại trầm mặc hơn ngày thường. Anh cố đè xuống thứ cảm xúc chết tiệt đang âm thầm nhen nhóm.

"Tao không bỏ Thảo được. Nghe lời mày, tao đã chủ động xin lỗi và làm lành với Thảo. Cảm ơn mày rất nhiều."

Minh nói như vậy với Tú khi đang ở sân bay chờ Thảo. Anh cảm thấy, có một người bạn như Tú thật tốt, có thể giúp anh bình tâm giải quyết mọi vấn đề.

Tú không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát dòng người đang tấp nập vào ra nơi cổng chào.

"Mà chừng nào mới cho tao gặp bạn gái mày?"

Như nhớ lại điều gì, Minh quay sang hỏi Tú.

"Cái đó để sau đi. Thảo đằng trước kìa."

Tú lờ đi chủ đề mà Minh muốn đề cập, trông thấy Thảo, anh đẩy vai bạn khẽ nhắc.

-----

"Đừng bắt buộc con phải làm điều mà con không thể, xin ba."

Minh vừa bước đến cửa phòng trọ, đã nghe giọng Tú chua xót cất lên. Anh khựng lại, không dám cất lời.

"Hãy hiểu cho con, con xin lỗi..."

Giọng Tú không giấu được nghẹn ngào.

"Con vĩnh viễn vẫn là con của ba mẹ..."

Minh đứng yên, đợi cho mọi âm thanh đã không còn, mới dám lên tiếng rồi gõ cửa.

"Mày có đó không Tú? Cuối tuần rồi, nhậu đi. Lâu quá chưa uống."

"Chờ tao một chút...vào đi. Có đồ nhắm chưa?"

"Tao có mang ra luôn đây."

"Chu đáo quá nhỉ. Mày có âm mưu gì với tao phải không?"

Cả hai cùng lúc bật cười. Minh mang thức ăn bỏ vào đĩa. Tú lấy ra hai bộ chén đũa đặt xuống bàn.

Trời đột nhiên đổ mưa, rơi thành tiếng trên mái tôn phòng trọ. Minh đứng dậy khép cửa sổ, với tay bật ngọn đèn. Những chiều cuối tuần nhàn nhã, lại bất chợt trút xuống một cơn mưa, càng làm cho lòng người thêm ảm đạm.

"Chán thật."

"Sắp vào mùa mưa rồi."

Minh nhìn cậu bạn đối diện một hồi lâu, ngập ngừng không dám lên tiếng.

"Nhìn tao làm gì. Có gì thì nói đi."

Tú cất giọng, phá tan sự im lặng nãy giờ.

"À...cũng không có gì đặc biệt."

Minh gãi tai, uống thêm một ly rượu.

"Mày trở nên ấp úng từ khi nào vậy?"

Tú vẫn giữ thái độ lạnh nhạt như cũ.

"Mày định chừng nào cưới vợ? Cũng gần ba mươi rồi. Mày không nôn nhưng ba mẹ mày nôn. Tao nghĩ vậy."

"Đó là chuyện riêng của tao."

"Tao cũng chỉ muốn tốt cho mày thôi. Nghĩ thử đi, mai mốt tao cưới vợ, lấy ai chơi với mày nữa?"

Minh vừa nói hết câu, đã thấy con mèo của Tú từ đâu đi tới, ngồi lên đùi cậu bạn, ngước cặp mắt vô tội nhìn mình.

"Người tao yêu, vĩnh viễn tao sẽ không có được. Lấy vợ hay không, chẳng còn ý nghĩa gì nữa."

Tú lại tiếp tục uống.

"Là người lúc trước mày nhắc tới đó hả? Tao có quen không? Sao mày không cố gắng mà theo đuổi. Ai mà tốt số quá vậy?"

Chẳng thèm để ý thái độ của Tú, Minh hồ hởi hỏi tới tấp.

"Uống đi. Mày biết nhiều để làm gì."

"Mày không nghĩ cho ba mẹ mày hả? Không tính về lại Sài Gòn để hai ông bà an hưởng tuổi già sao?"

"Hiện tại thì chưa. Tao cần thời gian để bình tâm, nhưng sớm muộn gì cũng phải trở về."

"Nếu mày chưa muốn cưới thì cứ nói thẳng với ba mẹ, từ từ cũng được."

"Mày hiểu tao quá nhỉ."

"Chứ sao. Mày là thằng bạn tốt nhất của tao mà!"

Dứt lời, Minh chồm sang ôm chặt cậu bạn, con mèo nhỏ giật mình, nhảy vọt đi mất. Mưa mỗi lúc một lớn hơn.

"Thằng điên này. Tránh ra coi."

"Tình cảm với nó một chút mà bị chửi điên. Vẫn là Thảo của tao tốt nhất."

Minh vỗ vỗ ngực, buông tay khỏi người Tú. Nghĩ tới Thảo, anh lại vô thức nở nụ cười. Đầu óc đã ngà ngà say. Tú nhìn ngoài hiên, cảm thán.

"Chắc phải mưa hết đêm. Thôi mày ngủ lại đây luôn đi."

"Ừ. Vậy cũng được. Dọn dẹp một chút rồi ngủ."

"Giúp tao mang cái bàn qua bên kia."

-----

Hôm nay, Minh lại về Sài Gòn. Hình như có chuyện gấp cần giải quyết. Tú cũng không buồn hỏi lý do, ngồi trong phòng nhìn cậu bạn hớn hở sắp xếp đồ đạc. Anh cố tình cầm lên một quyển sách, nhưng tâm trí hoàn toàn đặt trên người Minh.

Chuyến đi lần này, dường như báo hiệu một điều gì đó mà Tú không hề mong muốn. Anh suy nghĩ mãi về nó, trên con đường cả hai ra quán cơm gần nhà. Đường phố vắng lặng, càng khắc sâu thêm nỗi lòng của Tú.

Hai tuần sau Minh về, còn mang theo cả tin vui. Minh sắp làm đám cưới, và cũng sắp được làm cha. Anh hạnh phúc, hào hứng đi khoe với cả dãy trọ. Đợi đến khi Tú về, Minh hãnh diện thông báo cho Tú biết.

"Chúc mừng mày lên chức nhé. Tao chỉ khuyên mày suy nghĩ lại, ai ngờ đánh nhanh thắng nhanh quá nhỉ."

Tú vỗ vai Minh, một chút thẩn thờ hiện lên trong đôi mắt. Nhưng vì niềm hạnh phúc hiện tại quá lớn, Minh không hề nhận ra sự khác lạ nơi cậu bạn.

"Tất nhiên, tao mà. Mày cũng nhanh đi cho cô chú mừng."

Minh không quên nhắc nhở khéo thằng bạn. Chuyện hôm trước anh tình cờ nghe được, chắc có liên quan đến chuyện Tú mãi không chịu lập gia đình. Ba mẹ anh ở ngay cạnh còn suốt ngày hối thúc, nói gì đến cô chú.

"Tao biết rồi."

Tú ngước mặt nhìn trời, giọng hơi chùng xuống. Anh đang cố gắng kìm lại thứ cảm xúc không nên có kia của mình.

Lễ cưới sẽ được tổ chức ở Sài Gòn, vì như vậy tiện hơn cho cô dâu. Khách mời chủ yếu người thân và bạn bè của hai bên gia đình, một lễ cưới thân mật đầy ấm cúng. Thảo vẫn luôn ao ước điều đó từ rất lâu. Mọi thứ, Minh đều sẵn sàng làm theo ý Thảo. Minh đề nghị Tú làm phù rể, nhưng anh lắc đầu không chịu. Tú nói, sau đám cưới anh sẽ về hẳn Sài Gòn. Minh nghe xong, tuy buồn nhưng cũng vẫn ủng hộ bạn. Đâu phải cả hai không thể gặp lại nhau.

-----

Một ngày tháng Tám nắng đẹp.

Minh dắt tay Thảo tiến vào lễ đường, trao cho nhau hạnh phúc bất tận. Tú ngước mắt nhìn theo, nở nụ cười rạng rỡ. Đợi đến khi người chủ hôn đọc xong lời tuyên thệ và chúc phúc, cả lễ đường vang lên tiếng reo hò, tiếng vỗ tay chúc mừng không ngớt. Từng tiếng, từng tiếng, rơi lộp bộp vào trong lòng người đang chăm chú nhìn về phía cô dâu và chú rể.

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi, hòa tan tất cả nỗi niềm vào đó.

Rồi trong khoảnh khắc ấy, tiếng nhạc dường như tắt ngấm. Cả âm thanh ồn ào khắp lễ đường cũng không còn. Từng đoạn ký ức bất chợt ùa về. Là giây phút đầu tiên gặp Minh, là thái độ thân thiện của anh dành cho một kẻ không mấy hòa đồng. Còn cả lần Tú sốt li bì, Minh luống cuống chăm sóc suốt đêm dài. Không chê bai sự kì quái của Tú, còn luôn cư xử vô cùng bao dung. Từ lạ thành quen, rồi thương, thương như chưa từng dành cho một ai khác.

Thứ duy nhất giờ đây Tú có thể nghe, chính là tiếng mưa rơi trên mái tôn phòng trọ buổi đêm ngày hai đứa nhậu say be bét. Minh ngủ từ lâu, chầm chậm từng nhịp thở. Có một ánh mắt đau đáu ở bên cạnh, nhìn anh thật lâu, nhưng không hề dám đưa tay chạm vào. Tình cảm là thật, nhưng lí trí không cho phép Tú hành động. Anh hiểu rằng, có những thứ một khi đã phá vỡ, thì mãi mãi không thể nào tìm lại. Khẽ xoay người nằm xuống, Tú khóc. Khóc cho tất cả những tháng năm mình đã có. Khóc cho yêu thương không thể nói thành lời.

Mưa cứ rơi mỗi lúc một dày, rơi vào tận tâm can, hóa thành những giọt nước mắt của câm lặng, lạnh buốt cõi lòng người đang thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#life#love