Người không mắt (Full)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chúng tôi rời nơi đó là vào mùa xuân. Đến nay tôi vẫn còn nhớ tình hình bị bắt giữ ngày đó. Đó là một ngày mùa xuân, bầu trời rất đẹp. Tôi ở trong văn phòng, tranh chấp với một đồng nghiệp.

Cô ấy nói: "Sao cô lại cố chấp như vậy?"

Tôi cười đáp: "Tôi cố chấp đó thì sao? Tìm người ngoài hành tinh đến bắt tôi đi."

Vốn chỉ là một câu nói đùa, nhưng sau khi nói xong, trước mắt tối sầm lại rơi vào hôn mê
Đến lúc tôi tỉnh lại, phát hiện bản thân bị nhốt trong một căn phòng rất to, bên cạnh còn có người khác. Xung quanh rất yên tĩnh mọi người nhỏ giọng trao đổi với nhau, biểu hiện của người nào cũng bất an, từ cách ăn mặc của họ, tôi có thể đoán ra thân phận: nhân viên văn phòng, ông chủ, trạch nam IT, nữ nhân viên căng tin...thâm chí còn có nông dân hai má đỏ rực do phơi dưới mặt trời.

Đây là chuyện gì?

Tôi nói chuyện với người bên cạnh một lát mới biết bọn họ cũng đột nhiên mất đi ý thức, sau đó bị đem đến đây. Đúng là một tin tệ hại.

Tất cả đều yên lặng mà kinh sợ. Đây là một căn phòng trắng và trống, lề mề không biết bao lâu cuối cùng cửa cũng mở.

Không, không phải là cánh cửa, là mỗi mặt tường trong căn phòng mở ra rất nhiều cánh cửa, nối đến là cái lồng.

Lồng bằng kim loại chắc chắn, nhỏ nhưng có cảm giác của khoa học kĩ thuật cao, màu bạc xuất hiện trước mặt chúng tôi.

Đám người rối loạn.

"Đi vào, mỗi người một lồng." có người dùng tiếng Trung không lưu loát nói, nhưng chúng tôi không biết âm thanh ở đâu, lúc thì bên tai lúc thì trên đầu.

Mọi người đều im lặng. Sau đó có người gào thét, phàn nàn, nổi quạu. Trong cái "nhà giam" lớn này, ồn ào náo động.

Trong biển ồn ào om sòm này, tôi lại im lặng, nước mắt rơi xuống, sau đó tôi cúi đầu đi vào cái lồng cách tôi gần nhất. "Soạt" một tiếng, cửa giam đóng lại.

Mọi người đều im lặng, trong không trung có tiếng người nói: "Cô ấy làm rất tốt."

Sau đó, mỗi người đều đi vào lồng, từng người từng cái.

Tất cả yên lặng mà nhìn cơn ác mộng không có điểm cuối, bắt đầu rồi.

Mỗi ngày thức dậy, thức ăn đều xuất hiện ở trong lồng, cơm trắng, thịt chín, một ít rau xanh hoặc kèm theo khoai tây, không có mùi vị gì nhưng chúng tôi không có sự lựa chọn nào khác.
Ăn cơm xong, cửa lồng sẽ mở ra, mọi người có thể dạo bộ trong căn phòng trống đó, trần nhà trên đầu có ánh sáng, ôn hòa giống mặt trời, nhưng chúng tôi đều biết, đó không phải mặt trời.
Chúng tôi nhỏ giọng trò chuyện, nhưng cũng không có ai biết cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì. "Họ" muốn gì? Vì sao là chúng tôi? Lại không bắt chúng tôi làm gì, chỉ là "nuôi nhốt" chúng tôi.
"Là để cuối cùng sẽ làm thịt sao?" một cô gái sợ hãi hỏi, không có ai trả lời.

Cứ nhốt như vậy, đến khi chúng tôi cảm thấy đói lại có thức ăn đúng giờ đưa vào phòng mỗi người. Sau đó là bữa tối rồi chúng tôi đi ngủ mà đầy tâm sự. Thực sự giống một bầy động vật bị nuôi nhốt.

Tôi dùng móng tay cà trên cửa lồng một vết xước, cuối cùng cũng để lại một vết tích nhỏ, lấy nó để tính toán.

Ngày thứ 47 chúng tôi bị cầm tù, trong "nhà giam" lại đưa đến một nhóm người.

Buồn cười là bởi vì cuộc sống như thế này, đột nhiên tôi cảm thấy vòng eo tăng lên - được nuôi béo rồi.

Lúc đầu, chúng tôi cho rằng đám người mới đến này là "họ". Lúc họ vào căn phòng lớn, tất cả chúng tôi đều im lặng nhìn họ, sau đó tôi bị dọa cho sợ hãi bởi vì họ không phải là người.

Vì sao nhìn ra? Hình dáng, chiều cao, cách ăn mặc của họ đều giống loài người chúng tôi, không nhìn ra có bất kì điều gì khác biệt, nhưng mắt không giống. Họ không có mắt.

Dưới lông mày chỉ trống không màu đen, thậm chí có thể nhìn thấy sợi tơ kim loại bên trong.
Đây tuyệt đối là một cơn ác mộng, ai cũng bị dọa cho đến nỗi không nói được lời nào.

Sau đó họ đi về phiá chúng tôi, đúng vậy, phía chúng tôi. Bởi vì mỗi người bọn họ đều đi về những lồng không giống nhau, mỗi lồng một người, sau đó quay lưng về phía chúng tôi, cúi đầu xuống, mở cửa.

Tôi dựa lưng vào tường, nhìn "anh ta" của tôi. "Anh ta" rất cao, ít nhất là một mét tám. Mặc quần dày sợi đay, áo phông cotton rất đơn giản, vóc dáng cao gầy, cánh tay chắc chắn, tóc hơi dài che đi con mắt.

Anh ta xoay qua nhìn tôi, tôi cố gắng không nhìn vào mắt anh ta.

"Xin chào" anh ta nói nhỏ, giọng nói ôn hòa, "sau này, chúng ta sẽ sống với nhau."

Câu nói này bao hàm rất nhiều ý nghĩa, tôi thực sự khiếp sợ.

Rất nhanh, lại đến thời gian cho bữa trưa. Lần này, đưa đến hai phần ăn. Anh ta ngồi xếp bằng trên đất, cầm lấy một phần đưa cho tôi, tôi cẩn thận dè dặt nhận lấy.

Tôi nhìn anh ta bắt đầu ăn, dùng như không quen dùng đũa, cũng không quen mùi vị , anh ta hơi hơi nhăn mày. Tôi cũng cúi đầu bắt đầu ăn từng miếng từng miếng.

Sau khi ăn xong, anh ta nhẹ nhàng nói: "Muốn ra ngoài chút không?"

Tôi không dám chống lại anh ta, nhỏ giọng đáp: "Được."

Anh ta dắt tay tôi, cả người tôi run rẩy, tay của anh ta lạnh ngắt. Giống kim loại - ý nghĩa này vừa xuất hiện trong đầu tôi, tôi lại lập tức không nghĩ nữa, tay của anh ta rất mềm mại.

Đây là một chuyện rất kì dị, trong căn phòng to mà trống này cũng có vài đôi "người" không có mắt dắt hoặc ôm chúng tôi đi dạo.

Nước mắt tôi lại rơi xuống.

"Sao vậy?" anh ta phát giác ra rồi cúi đầu nhìn tôi. Tôi nhìn khuôn mặt có thể tạm gọi là anh tuấn của anh ta, hai chỗ màu đen trống rỗng, quay đầu đi: "Không có gì...."

Bỗng nhiên anh ta ôm lấy tôi, thần sắc có chút lo lắng, dưới anh mắt của những người xung quanh, ôm tôi vào phòng giam, đặt xuống giường.

"Tôi không sao...." Tôi bị dọa sợ rồi.

"Đừng khóc... " anh ta quỳ gối xuống đầu giường, nhìn tôi, "Tôi sẽ cảm thấy đau lòng."

"Vì sao?" Tôi hỏi.

Anh ta cười nhẹ một tiếng: "Bởi vì trình tự tôi được nhập vào là yêu em, và sống cùng em."

Đêm nà, có lẽ là cả đêm, anh ta ôm tôi ngủ. Mặc dù không làm gì tôi nhưng tay anh ta lại nhẹ nhàng giữ lấy tôi, anh ta để tôi dựa sát vào ngực, tôi hơi lẩn tránh, anh ta nhăn mày suy nghĩ, thỉnh thoảng anh ta cúi đầu, mặt nhẹ nhàng cọ vào cổ tôi, tôi nghi ngờ anh ta không cần phải ngủ, bởi vì trong đêm tối tôi có cảm giác, luôn có một cặp mắt quan sát tôi. Mặc dù anh ta không có mắt.

Những ngày như vậy trôi qua mười mấy ngày.

Đáng buồn cũng đáng xấu hổ là, có anh ta bên cạnh, bỗng nhiên tôi cảm thấy những ngày này không còn cô đơn vô vị nữa, mỗi giấy mỗi phút anh ta đều bên cạnh tôi, anh ta rất tỉ mỉ, anh ta quan tâm đến hỉ nộ ái ố của tôi, anh ta thích ôm tôi, tiếp xúc thân thể với tôi.

Mà tôi đột nhiên có thói quen, sau khi ăn cơm bị anh ta ôm lên ngồi trên đùi, sau đó hôn tai tôi, vuốt ve mặt và cổ tôi. Giống như động vật dựa sát vào động vật. Nhưng anh ta không có bất kì hành động nào mang theo tình dục, tôi đoán anh ta không hiểu tình dục là gì.

Thậm chí tôi quen nhìn trực tiếp vào "mắt" của anh ta. Chỉ là khi anh ta cúi đầu hôn tôi, chỗ hai mắt trống rỗng đó kề sát vào trán tôi, tôi vẫn nhẫn nhịn không nỗi phát run.

Lần đầu chúng tôi nhìn thấy "tình dục" là mấy ngày sau. Lồng bên cạnh chúng tôi, là một nữ lãnh đạo công ty, cuối cùng nhịn không được cùng "anh ta" của cô ấy hôn môi, hôn đến kịch liệt lại điên cuồng, toàn thân tôi đổ mồ hôi lạnh, đứng trước cửa lồng nhìn đến mức phát ngốc. Sau đó họ xảy ra quan hệ.

"Anh ta" đó mặc dù không giống "anh ta" của tôi, chỉ là có thể hình cao gầy giống nhau, ánh mắt trống rỗng và đầu tóc đen. "Anh ta" đó ôm người phụ nữ đặt lên trên giường. Cả căn phòng lớn đều có thể nghe thấy âm thanh mờ ám của xác thịt va chạm nhau, còn có tiếng kêu lanh lảnh đầy kích động của cô ấy. Tôi cảm thấy chuyện này thực sự hỏng bét rồi, tôi lùi trở về bên tường, lén lút nhìn "anh ta" của tôi. Anh ta đứng bên trong, trên mặt không có biểu tình gì.
Rất nhanh đến ban đêm.

Nhưng do ảnh hưởng chuyện ban ngày, trong đêm tối chìa tay không nhìn rõ năm ngón, bỗng nhiên tôi nghe thấy rất nhiều, âm thanh ám muội từ bên ngoài truyền đến không ngừng. Có lẽ tình cảm của mọi người bị kìm nén quá lâu, cũng có lẽ trong hoàn cảnh bên ngoài đầy kì dị như thế này, đạo đức, sợ hãi, dè dặt có được coi là gì ? Ai cũng cần phát tiết cả.

Trong đêm tối, anh ta ôm lấy tôi, ngón tay chầm chậm đặt lên eo tôi.

"Em muốn không?" Anh ta hỏi

Cả người tôi lạnh ngắt, đáp: "Không, không cần."

Anh ta im lặng một lát, nói: "Được." Sau đó anh ta cuộn tròn chân tôi lại, như vậy cả người tôi dường như nằm gọn trong lòng anh ta, sau đó tay của anh ta nhẹ nhàng che tai tôi lại, bất động.

Không giống ôm mà giống bảo vệ hơn. Ngăn cách tôi với thế giới điên cuồng, hỗn loạn đó.
Trong lòng tôi rất buồn, tôi nghĩ vì sao anh ta lại không giống người khác?

Những ngày như vậy trôi qua 30 ngày, tôi và anh ta dựa dẫm vào nhau. Đúng vậy, dựa dẫm, đây là thói quen đáng sợ. Tôi quen ngồi ngây ra trong lòng anh ta, quen anh ta cúi đầu gạt đi những sợi tóc dài trước trán tôi, quen anh ta cùng tôi đi dạo, sau đó không có người khác đến gần, cũng quen anh ta hôn tôi.

Đúng vậy, hôn môi. Trong đêm nào đó, anh ta tìm môi tôi, hôn xuống, đầu lưỡi lạnh ngắt, đầu tiên nhẹ nhàng thử sau đó hôn rất sâu. Tôi liều mạng muốn chống cự lần này anh ta không đồng ý, giữ chặt không cho tôi động đậy. Trực tiếp hôn đến tận cùng, thậm chí tôi có cảm giác mặt mình rất nóng, anh ta mới rời khỏi.

Sau đó anh ta dùng cặp mắt trống rỗng đen kịt đó nhìn tôi, nói: "Tôi nhìn thấy bọn họ cũng như vậy, họ gọi đây là 'hôn'. Tôi hôn em, em cảm thấy tốt hơn không?"

Tôi không trả lời, bởi vì tôi lại không biết, sau đó anh ta bắt đầu hôn tôi mỗi ngày.

Nhưng tôi biết, trong lòng của tôi cảm kích anh ta, cho dù anh ta có bất kì mục đích gì, bị đưa đến đây, nếu như không có anh ta, cuộc sống của tôi sẽ trở thành như thế nào? Là anh ta không để tôi trở thành cái xác không hồn.

Mà mỗi con người ngoài cái lồng dường như đều xảy ra quan hệ với "anh ta", rơi vào vực sâu thối nát của nhục dục. Anh ta không ép buộc tôi, chỉ là trong đêm khuya mỗi ngày, nhẹ nhàng che mắt tôi, tai tôi.

"Tên anh là gì?" có một lần, tôi hỏi anh ta.

Anh ta cười đáp: "Tôi không có tên."

Đến đêm ngày hôm đó, hai chúng tôi ôm nhau nằm trên giường, đột nhiên anh ta nhỏ giọng nói bên tai tôi: "Tôi tên là Thôi"

Tôi ngẩn ra một lát: "Vì sao...."

"Đây là tên tôi đặt cho mình" anh đáp, "Ngày hôm nay không phải em đã nói, em tên là Thôi Uyển sao? Tôi muốn gọi cùng một cái tên với em."

Tôi không biết phải nói thế nào mới được, chỉ là nhẹ nhàng gối đầu lên cánh tay của anh.
"Thôi, nguyện vọng của anh là gì?" sau đó tôi lại hỏi anh.

"Nguyện vọng của tôi, là mãi mãi ở bên em." Mỗi lần nói câu này, trên khuôn mặt anh đều lộ rõ nụ cười dịu dàng làm tôi hoảng hốt.

"Thôi, em thì sao?" anh hỏi tôi, "nguyện vọng của em là gì?"

Hốc mắt tôi có chút ẩm ướt: "Tôi muốn rời khỏi chỗ này, muốn khôi phục tự do, trở về cuộc sống vốn có của tôi."

Anh không nói gì.

Sau đó một lát, anh nói: "Tôi giúp em."

Tôi kinh ngạc nhìn anh, xung quanh ồn ào như vậy nhưng lại vừa yên tĩnh, căn phòng trống trải, ánh sáng lờ mờ, có người đang quan hệ, có người đang ngây ra, có người đang khóc, có người đang cười, còn anh ta nhìn tôi giống như toàn bộ tình yêu kiếp này.

"Tôi sẽ giúp em."anh ta sáp lại tai tôi, "Tôi và em cùng rời khỏi đây."

Tôi cảm thấy tất cả biến thành điên cuồng hết rồi. Anh ta là người "họ" đưa đến, anh ta không phải con người. Nhưng trình tự anh ta bị nhập vào là yêu tôi, sau đó anh ta hứa đưa tôi rời khỏi đây.

"Anh....rốt cuộc là gì?" tôi run sợ hỏi

Anh ta không hiểu: "Tôi là Thôi."

"Không...tôi hỏi là anh rốt cuộc là thứ gì?"

Anh ta sững sờ một lát, cười: "Tôi là người."

"Nhưng anh không có mắt! hơn nữa anh còn có trình tự nhập sẵn!" tôi phản bác.

Anh ta im lặng một lát, nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi, hơi cười nói: "Không sao cả, Thôi, tôi sẽ từ từ tiến hóa. Tôi sẽ có mắt sau đó sẽ giống em."

Biến cố xảy ra sau đó vài ngày. Tôi không nghĩ rằng sẽ có cơ hội trốn đi nhưng cơ hội thực sự đã đến.

Trong "nhà giam" xảy ra hỏa hoạn, không ai biết trận hỏa hoạn này sao lại xảy ra, nhưng lúc tôi tỉnh lại nhìn thấy lửa cháy hừng hực, đã thiêu cháy vài người và vài "anh". Lửa nóng hầm hập từ bốn phía, cháy đến chỗ chúng tôi. Tôi bị dọa cho sợ hãi, phải làm sao đây? Trận hỏa hoạn xảy ra trong nhà giam khép kín là ngoài ý muốn hay là sự sắp xếp của "họ"? chúng tôi sẽ chết, chúng tôi sẽ chết!

Thôi ôm lấy tôi: "Đừng sợ, tôi đưa em ra ngoài."

Tôi khóc: "Sao mà ra được?" anh ta im lặng, cắn môi, bộ dạng đang tìm cách xoay sở, giống con người thực sự.

Ngọn lửa cháy đến, anh ta ôm tôi lấy lưng ngăn lại, tôi nghe thấy âm thanh ngọn lửa thiêu cháy trên da anh ta.

"Cẩn thận!" tôi hoảng sợ, anh ta nhăn mày bộ dạng rất đau nhưng lại cười với tôi, sau đó ôm tôi nhảy ra khỏi phòng giam.

Tìm kiếm bốn phía, trong lồng bị ngọn lửa đốt cháy, tìm kiếm cũng có lẽ vốn không có đường ra, mỗi lúc ngọn lửa cháy đến, anh ta đều gấp gáp ôm tôi vào lòng, tôi chỉ bị cháy vài sợi tóc, nhưng áo phông trên người anh ta đã cháy không còn gì nữa rồi. Tôi nhìn đôi mắt trống rỗng của anh, nhìn anh nhăn mày, tôi muốn khóc, tôi muốn ôm anh bằng cả sức lực.

Thôi, Thôi của tôi.

Những người khác, tình huống còn gay go hơn tôi nhiều, tôi nhìn thấy những "người" giống Thôi, giữ chặt bạn cặp với mình không cho họ chạy, sau đó ngọn lửa nuốt trọn hai người họ; tôi cũng nhìn thấy có "người" bỏ bạn cặp của mình trong lồng, không quan tâm không hỏi han, tự mình chạy đi tìm đường; tôi cũng nhìn thấy hai người cầm tay nhau cùng bị thiêu cháy trong lồng...

"Thôi....đưa tôi ra ngoài! Đưa tôi ra ngoài!" tôi gào lên, "tôi không muốn chết ở đây!"

Anh ta không nói gì chỉ dùng đôi tay đã bị thiêu đến máu thịt lẫn lộn ôm chặt tôi, giống như ôm thứ đời này yêu nhất.

Sau đó tôi khóc, kì quái tôi tự nói là người kiên cường nhất, có khả năng thích ứng trong đám người ở đây, tôi đã thề nhất định phải sống đến cuối cùng, cho đến lúc bất lực. Nhưng từ sau khi anh đến, vì sao tôi lại khóc? Bởi vì anh ta không giống những người khác? Rõ ràng bọn họ đều là "người" giống nhau, nhưng "anh" lại khác họ.

Lúc ý thức mơ hồ, tôi nghe thấy âm thanh sụp đổ ầm ầm, dường như tôi nhìn thấy ánh sáng trước mắt, từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, hình như tôi nghe thấy tiếng nói của anh bên tai: "Thôi, tôi đưa em ra ngoài."

Tôi nghĩ có lẽ chỉ là giấc mơ đẹp đầy hão huyền của tôi mà thôi.

Lúc tỉnh lại, tôi nhìn thấy ánh sáng.

Ánh sáng ấm áp rất lóa mắt, sau đó là bãi cỏ, một bãi cỏ mênh mông, trời xanh, mây trắng.
Thôi ngồi bên cạnh tôi, hai tay đặt trên gối, ngẩng đầu nhìn mặt trời, bộ dạng rất yên tĩnh, do đó tôi biết đây không phải là giấc mộng, tôi bị bắt giữ, cuộc sống trong lồng, sự che chở dịu dàng của anh cùng với cuộc chạy trốn cuối cùng của tôi.

Tôi giơ hai tay ôm lấy anh, anh cũng ôm chặt tôi, chỏm tóc trước trán che mắt anh, dưới ánh mặt trời anh cũng giống như những người bình thường khác.

"Thôi, chúng ta thực sự đã ra ngoài sao?" Tôi ngây ngốc hỏi.

"Đúng vậy" anh cúi đầu hôn tôi, "Thôi, tôi đã hoàn thành nguyện vọng của em, sau này chúng ta mãi mãi bên nhau."

Chúng tôi cùng chạy trốn, để tránh bị "họ" tìm thấy, chúng tôi rời khỏi chỗ đó, trở về thành phố, tôi bảo Thôi trộm áo quần mới, không biết vì sao anh lại thích áo khoác trắng, trộm rồi giả vờ làm bác sĩ, nhìn anh mặc áo trắng, nổi bật trong đám người, chỏm tóc che mắt anh, tôi cảm thấy bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Đầu tiên chúng tôi ngồi tàu hỏa, sau lại đổi qua tàu điện ngầm, xe buýt, ngồi thuyền... chỉ cần là phương tiện giao thông, chúng tôi đều ngồi thử, bản thân chúng tôi đều không biết phải đến đâu, cứ đi và đi. Hơn mười ngày sau, chúng tôi mới dừng chân ở một thị trấn hẻo lánh.

Lúc đó mắt của Thôi đã xuất hiện, thực sự giống như anh nói, chỉ có con mắt màu trắng, con người lờ mờ, nhưng tôi không sợ chút nào, tôi luôn nhìn vào mắt anh, tôi luôn hi vọng, hi vọng mắt anh sớm hoàn thiện.

Anh mang kính đen, chỉ nói hai mắt sợ ánh nắng, như vậy sẽ không làm người khác chú ý. Chúng tôi mai danh ẩn tính ở trấn nhỏ, làm thuê vài việc vụn vặt cũng chỉ là nương thân tạm thời.

Tôi cũng từng nghĩ đến, tất cả những điều này phải chăng là âm mưu của "họ", Thôi thực sự phản bội họ sao? Thôi là người máy, họ lại không nắm được hành tung của anh sao? Rồi lại suy nghĩ, điều này có cần không? Tôi chỉ là một người bình thường không thể bình thường hơn, họ muốn bắt cũng không cần phải tốn công phí sức như vậy, để Thôi đến lừa tôi. Hơn nữa trực giác cho tôi biết, anh sẽ không lừa tôi, tôi không tin.

Chúng tôi xảy ra quan hệ, là mười ngày sau khi đến trấn nhỏ, hôm đó cuối cùng chúng tôi cũng thuê được một căn phòng nhỏ sơ sài, hơn nữa cũng tìm được công việc tạm thời. Tối đó tôi nằm trên giường nói với anh: "Thôi, tôi hi vọng sẽ luôn có những ngày như thế này, vĩnh viễn không bị họ tìm thấy, không khí lo sợ lại tự do bên ngoài này quý báu hơn những ngày yên ổn trong lồng. "

"Thật sao?" anh cúi đầu nhìn tôi bằng cặp mắt có con người đen nhỏ xíu, "Em đồng ý mãi mãi ở bên tôi như thế này sao?"

Tôi muốn khóc, ngẩng đầu nhìn ánh sáng mờ ảo bên ngoài cửa sổ, còn có người đàn ông từng không có mắt trước mặt tôi.

"Em đồng ý" tôi trả lời anh.

Hình như anh rất vui, cúi đầu hôn tôi, tôi bị anh hôn đến mức động tình, cả người khô nóng lại ướt át, sau đó anh cắn lên xương quai xanh của tôi, hỏi: "Anh có thể không? Có thể làm chuyện giống như vậy với em không? Giống như những người khác? " tôi nhẹ nhàng "vâng" một tiếng.

Đến đêm đó tôi mới cảm nhận được tình cảm của Thôi dành cho tôi, hoặc là dục vọng, rất mãnh liệt. Anh vừa trúc trắc cũng cứng rắn, anh giống như một mũi dao nhọn, xuyên qua cơ thể tôi, tôi vừa đau vừa vui vẻ, tất cả cảm giác đều ở đỉnh cao, anh ấy cứ làm cho đến sáng sớm, anh ấy ôm tôi nói: "Thôi, cảm giác này, thực sự rất sung sướng, em làm anh rất vui. Từ trước đến nay chưa bao giờ vui như vậy."

"Em vui không?" anh hỏi.

"Vâng" mặt tôi đang bị thiêu cháy.

Do đó anh cười, lại nói: "Thôi, đợi mắt anh xuất hiện hoàn toàn, em hôn mắt anh nhé, được không? Giống như anh hôn em vậy." tôi ngẩng đầu hôn lên mắt anh, anh không động đậy, ôm tôi rất chặt, tôi nhìn mắt anh rủ xuống, vì sao tôi nhìn thấy nước, giống như nước mắt, nhanh chóng chảy xuống.

Thời gian một năm trôi qua rất nhanh, cuộc sống của chúng tôi càng ngày càng tốt, Thôi rất thông minh, học cái gì cũng rất nhanh. Mắt của anh cũng hoàn thiện rồi, bây giờ anh có thể đứng dưới ánh mặt trời giống như người bình thường, rất nhiều người trong trấn thích anh nhưng anh chỉ thích tôi, mọi người đều nói trong mắt chồng tôi chỉ có tôi. Mà tôi sử dụng những cái đã học, tìm được công việc ổn định trong trấn. Chúng tôi chuyển đến một căn phòng lớn hơn, thoải mái hơn, chúng tôi có cuộc sống như những cặp tình nhân bình thường, tan làm cũng đi xem phim, ăn món ăn ngon. Cuối tuần chúng tôi thuê xe, Thôi học lái xe rất nhanh, chúng tôi lái xe ra ngoại ô ngắm sao, ngắm hoa.

Tôi cảm thấy bản thân dường như lạc mình trong cuộc sống yên ổn như vậy. Nhưng một tôi khác trong sự tuần hoàn của cuộc sống như vậy luôn tự hỏi bản thân mình. Cắt đứt quan hệ với quá khứ sao? Không dám liên hệ với gia đình, bạn bè như vậy sao? Đem cuộc sống của bản thân mình phó thác cho Thôi như vậy sao? Trên thực tế, anh không phải người. Nhưng anh yêu tôi, tôi nghĩ tình yêu của anh là thật.

Thôi càng ngày càng thông minh, càng ngày càng giống con người, anh ấy cảm giác được những hoang mang của tôi cho nên dính tôi càng chặt hơn, nửa đêm muốn tôi càng mãnh liệt hơn. Tôi nghĩ tôi không rời được anh giống như anh cũng không rời được khỏi tôi.

"Họ" đến, chính vào sau buổi trưa nào đó một năm sau. Tôi và Thôi đang ở nhà, tôi nấu cơm cho anh ăn, anh ngồi trước bàn đọc báo. Sau đó cửa nhà tự mở, tôi nhìn thấy vài người đi vào. Chuyện kì lạ như vậy xảy ra, tôi rõ ràng là nhìn thấy vài người nhưng lại không nhìn rõ mặt họ. Nhìn không rõ, giống như trước mặt tôi là một màn sương mờ ảo, tôi nhìn không rõ vị trí cụ thể của họ nhưng tôi biết họ tồn tại.

Sắc mặt của Thôi thay đổi, kéo tay tôi đẩy ra sau lưng anh. Tôi hiểu rõ ý anh, anh muốn tôi chạy trước nhưng hai chân tôi giống như đeo chì, cử động không nổi.

"Không được làm hại cô ấy" anh thét lên. Họ bắt anh đi, thậm chí anh còn đánh ngã một người trong số họ, tôi nghe thấy có người nói nhỏ: "Vì sao anh ta trở thành như vậy?". Sau đó anh bị đánh ngã, tôi muốn đến đó nhưng có người bắt tôi lại, cả người tôi không thể động đậy, chỉ có thể nhìn thấy có người đến trước mặt anh không biết chìa tay giữ chỗ nào trên người anh, tôi nghe thấy anh nhỏ giọng gọi: "Thôi....." tôi nhìn thấy anh như bùn nhão, phút chốc rơi xuống.

Đó không phải là tình trạng mà con người có thể uốn thành, anh ấy giống như những mảnh xếp đổ sụp xuống. Tôi khóc to, họ cũng bắt tôi, trước mắt tôi một màu đen, rơi vào hôn mê.
Ý thức trở lại nhưng cứ mơ hồ, mệt mỏi muốn ngủ, dường như tôi được đưa đến một căn phòng trắng, ánh đèn trên đỉnh đầu, tôi nhìn thấy vài người mặc áo bảo hộ toàn thân, không cao, tất cả đều giống như người lùn.

Tôi nhìn thấy dao phẫu thuật, tôi khàn giọng nói: "Đừng mà..."

Thôi, Thôi.... Tôi luôn gọi tên anh.

Thôi, cứu em.

Thôi, trả Thôi lại cho tôi...

Không tác dụng gì, tôi cảm thấy rất rõ ràng cơ thể tôi bị người khác mở ra nhưng lại không có bất kì cảm giác đau đớn nào, giống như chỉ là bị người khác kéo một dây kéo nhỏ trên cơ thể. Ý thức tôi mơ hồ, vừa khóc vừa cười, tôi nghĩ tôi cũng không có cách nào có Thôi nữa, có bản thân tôi nữa.

...........

Tôi không biết bản thân đã tỉnh bao lần, sau bao nhiêu thời gian, nhưng tôi nhìn thấy một chuyện trước mắt, rất kinh hãi.

Tôi ở trong phòng làm việc, đang ngủ, trên đầu là ánh đèn bình yên, điều hòa đang mở, đồng nghiệp từng tranh cãi với tôi, sắc mặt không tốt nhìn dưới nền từ cái bàn cũ của tôi.

Tôi đứng dậy dưới ánh mắt kinh ngạc của đồng nghiệp , tôi nhìn lịch trên tường, có người bên cạnh nhắc tôi: "Thôi Uyển, sắp họp rồi, đi nhanh lên."

Tôi đứng đờ ra, cứ đứng như vậy, không quan tâm đến ánh mắt của người bên cạnh, giơ tay sờ dưới áo quần, bụng của mình. Tôi sờ được một vết tích rất dài rất nhỏ.

Những ngày trời yên biển lặng cứ thế trôi qua.

"Họ" cũng chưa từng xuất hiện. Tôi sống trong căn phòng cũ của mình, tôi có bố mẹ, bạn bè, đồng nghiệp....tất cả đều giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, cuối tuần công ty vẫn điện thoại gọi tôi tăng ca, bạn bè trách tôi gần đây im lặng không đi chơi, bố mẹ vẫn thường xuyên đến chỗ tôi, giúp tôi dọn phòng nấu cơm, nhân tiện trách tôi sao còn chưa tìm bạn trai....

Tôi vẫn luôn im lặng, im lặng khiến tất cả mọi người vừa lo lắng vừa sợ hãi. Nửa đêm tôi ôm lấy mình mình khóc, tôi nhìn bầu trời sao ngoài kia không biết rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là giả, bản thân mình rốt cuộc ở đâu.

..........

Sau đó tôi từ chức, cũng chuyển phòng. Nửa năm sau, tôi mới lại đi tìm việc, liên lạc lại với bạn bè, họ thở phào nói cuối cùng tôi cũng tốt rồi, họ nói tôi còn yên lặng hơn trước kia nữa, không ai biết tôi đang nghĩ gì.

Tôi luôn lo lắng bọn họ sẽ lại đến, đến cuối năm thứ ba, tôi nghĩ họ thực sự không đến nữa.
Bạn bè bên cạnh tôi yêu đương, kết hôn, sinh con. Tôi cũng không thiếu người theo đuổi, nhưng mỗi khi nhắm mắt lại dường như lại nhìn thấy đôi mắt trống rỗng, trong đêm đen đang nhìn tôi chăm chú.

Có lúc nửa đêm tỉnh mộng, dường như lại có thể cảm giác được độ ấm còn sót lại của cánh tay và vòng ôm trong ngực anh, tay anh hơi lạnh, sờ lên tai và mắt tôi, nói: "Tôi tên Thôi....nguyện vọng của tôi là mãi mãi ở bên em."

Cuối cùng tôi khóc ra tiếng.

Ngày hôm đó, là một ngày trong xanh, tôi tan ca về nhà. Chuyện đó đã trôi qua bảy năm, tôi chưa bao giờ kể với bất kì ai, tôi nghĩ sẽ cô đơn một mình cả đời.

Căn phòng nhỏ tôi sống bây giờ là căn phòng độc lập, dựa vào nỗ lực của bản thân để mua, tôi ở phòng bếp rửa rau, thái rau, làm cho mình một bữa tối đơn giản mà ngon miệng. Tôi đột nhiện nghe thấy, vườn hoa trước cửa có tiếng động, hình như có người đến. Tôi bỏ đồ ăn xuống, từ từ đi ra cửa. Ánh sáng rất lớn, người đó đưa lưng về phía tôi, ngồi xuống bãi cỏ trong vườn hoa. Áo phông màu xám, vóc dáng cao gầy, tóc ngắn màu đen, chỏm tóc che mắt, hình như nghe thấy tiếng động của tôi, anh chầm chậm quay đầu lại.

Dưới ánh nắng, con ngươi màu đen sáng rực mà trong veo.

Tôi giơ tay, bịt lại nước mắt trên khuôn mặt mình.

[HẾT]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro