NGƯƠI KHÔNG PHẢI CÙNG HẮN CHIA TAY SAO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                                                       Chương 3

"Ngươi ăn cái gì đó, ta cũng đi lấy thức ăn đây. Ngươi có muốn cái gì không ta đi lấy cho." Sầm Nhạn Khanh nhìn chằm chằm bộ dạng lang thôn hổ yết của Sầm Kiêu Ngôn, liền lo lắng nhíu mày sờ sờ đầu hắn hàm ý bảo hắn ăn chậm một chút.

"Giúp ta lấy bát trà chưng (món gì thế nhỉ??) vừa rồi muốn nhưng nhìn không ngon ngươi giúp ta nhìn xem." Sầm Kiêu Ngôn nói.

Sầm Nhạn Khanh thu được lời nói liền hướng gian bát trà chưng, đi không suy nghĩ, đến gần liền thấy Từ Duy Lệnh đang cúi thắt lưng hai tay chống tại đầu gối trên mặt mắt không nháy hình như đang tính thời gian. Bởi vì quần jeans bó sát đến mức người toàn thấy đôi mông mượt bao vây và chia nó ra làm hai, lại bởi vì động tác tỏ rõ trạng thái rắn chắc của cơ thể kết hợp cậu đang đứng ở lối đi chính, nhiều người đi qua phải áp sát vào mông cậu làm cho Sầm Nhạn Khanh không khỏi nhíu mày.

Hắn cầm lấy đĩa cơm đi đến bên cạnh Từ Duy Lệnh đoán: "Đang đợi bát trà chưng?"

Gặp người đến là Sầm Nhạn Khanh, Từ Duy Lệnh đứng thẳng dậy ngượng ngùng cười cười: "Còn một phút đồng hồ nữa."

Vừa rồi một bộ dáng tham lam vừa nhìn chằm chằm vừa tính thời gian, khẳng định đã bị Sầm Nhạn Khanh thấy được xem như đã chết. Ta không phải quỷ chết đói đầu thai ta chỉ là tương đối thích ăn loại này mà thôi a.

Từ Duy Lệnh giờ phút này trong não đang rít gào, gương mặt thoáng chốc đen lại, hai tay đè nén hai gò má mở lớn miệng cùng mắt một bộ dáng như bị nhìn thấu biểu tình buồn bực.

"Có thể trước khi đi lấy thứ khác, chờ chút nữa đến lấy cũng không muộn." Sầm Nhạn Khanh nói, chỉ chỉ các thức ăn bên cạnh " Không thích ăn cái này sao?"

Từ Duy Lệnh lắc đầu, mím mím môi nói: "Sẽ bị người khác lấy mất."

Bởi vì chưng cái này cần thời gian mà mỗi lần số lượng lại không nhiều, không nghĩ là sẽ bỏ lỡ vì chờ đã lâu cho nên hắn mới tình nguyện chờ và cũng không muốn đi nơi khác.

"Nga~" Sầm Nhạn Khanh tâm tình tốt lắm cười lên thành tiếng, gặp Từ Duy Lệnh ánh mắt không rời nói "Ta giúp ngươi lấy, Tiểu Ngôn cũng muốn ăn, đợi lát nữa ta giúp các ngươi đem lại. Ngươi thích ăn cái gì thì chính mình đi lấy không cần lo lắng nơi này."

"Cảm ơn." Từ Duy Lệnh tâm tình tốt lắm nghiêng người đối mặt Sầm Nhạn Khanh nói lời cảm tạ, đột nhiên hai tay hướng lên trên, vừa mới duỗi cái thắt lưng lười biếng quần áo trên người theo động tác bay lên, lộ ra thắt lưng tinh tráng còn có kèm theo quần lót bên dưới.

Không nghĩ qua là sẽ nhìn đến tình cảnh này, Sầm Nhạn Khanh lập tức dời ánh mắt, mặt nhìn chằm chằm đồng hồ giơ lên một bàn tay nắm mũi hít hít mắt, thấy Từ Duy Lệnh đi xa mới phun ra một hơi đinh một tiếng cầm hai chén trà bát chưng lại chỗ ngồi.

"Oa, ca ca thật là người tốt cầm hai phần a." Sầm Kiêu Ngôn vui vẻ nói, đem hai phần đặt hết trước mặt mình nhưng lại bị Sầm Nhạn Khanh một tay đẩy ra.

"Còn có một phần là của ngươi đồng học." Sầm Nhạn Khanh giải thích.

Sầm Kiêu Ngôn biết miệng liền nói: "Ngươi như thế nào còn nói là ta đồng học a, ca ca cũng đã kêu tự nhiên là đệ đệ không quản thế nào một tiếng Tiểu Lệnh cũng so với đồng học dễ nghe hơn nha."

"Ngươi trừ việc quở trách ta còn có thể làm cái gì?" Sầm Nhạn Khanh đối với Sầm Kiêu Ngôn này đệ đệ duy nhất rất là sủng nịch, xoa đầu hắn hỏi.

Cha mẹ bởi vì ngoài ý muốn mất đi chỉ lưu lại sổ bảo hiểm, khi đó vừa vặn toàn bộ gánh nặng trong nhà đều là trọng trách của hắn. Đệ đệ còn học tại sơ trung, không tiếp thu được chuyện cha mẹ đã mất nên sinh bệnh không dậy nổi đối với thân nhân, duy nhất lưu lại Sầm Nhạn Khanh tạm nghỉ học chiếu cố y, rốt cục nửa năm sau Sầm Kiêu Ngôn đã chịu tiếp nhận sự thật, ương ngạnh tiếp tục học hành, Sầm Nhạn Khanh cũng đi học trở lại chính mình chân chính bắt đầu cuộc sống đại học.

Tuy rằng cha mẹ có để lại tiền bảo hiểm nhưng Sầm Nhạn Khanh vẫn là châm chước kế hoạch sử dụng để tránh miệng ăn núi lở, nhưng vẫn là xuất ra một khoảng để sau khi tốt nghiệp đại học cùng bằng hữu gầy dựng sự nghiệp mở công ty phương hướng chủ yếu ở triển lãm và thiết kế, giai đoạn khởi bước khẳng định là vất vả, cũng may hiện tại nhờ khổ tẫn cam lai Sầm Kiêu Ngôn cuối cùng không còn lo cơm áo sinh hoạt nữa, không bởi vì con số trong sổ tiết kiệm dần dần giảm bớt mà nhịn ăn nhịn mặc.

"Ca, giúp ta lấy nhiều điểm tâm chút, ta đi lấy thịt cua giúp ngươi, ngươi yêu nhất là ăn cua mà hì hì." Sầm Kiêu Ngôn đứng dậy đối người thân duy nhất trước mặt hắn thật là giống cái tiểu hài tử, cười tủm tỉm chạy đi lấy cho ca ca nhà mình món ăn.

Một hồi lâu hai người mới cầm đầy thức ăn quay lại chỗ ngồi, Từ Duy Lệnh đã sớm ở đó, thừa dịp không có người chú ý chính mình từng ngụm từng ngụm làm đầy bụng.

Sầm Nhạn Khanh tiếp nhận truyền đạt của Sầm Kiêu Ngôn chậm rãi lấy một bát* thịt cua (*:nguyên văn là chậu nhưng để chậu thấy kì), lại đem một đĩa điểm tâm đổ lên đĩa trước mặt đệ đệ nghĩ nghĩ lại đem một nửa bát điểm tâm còn lại cho Từ Duy Lệnh đang chôn đầu trước mặt làm đồ uống.

Từ Duy Lệnh động tác rõ ràng hấp quả trà đình trệ, liếc mắt nhìn Sầm Nhạn Khanh một cái lại lập tức cúi đầu nhỏ giọng nói lời cảm tạ: "Cám ơn Nhạn Khanh ca ca."

Sầm Nhạn Khanh cảm thấy nam hài trước mặt giống tiểu thỏ dễ thẹn thùng, một điểm hành động đều có thể làm hắn dựng thẳng lỗ tai toàn thân đề phòng, mang theo ý cười miệng nói: "Tiểu Lệnh thực giống nữ hài tử."

Nằm tào, đại ca, ánh mắt kia của ngươi là gì, nữ hài tử? Ngươi tìm cái phía dưới của nữ hài tử mang đến đây. Ta như vậy ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, tiêu sái anh tuấn tráng nam thế nhưng nói ta giống nữ hài tử? Lão tử trừ bỏ thân cao là không thể nói rõ nhưng tốt xấu cũng có 177,8 cm, bỏ bốn năm lên một chút chính là 180 cm, cái gì ánh mắt có thể đem ta xem thành nữ hài tử?

Từ Duy Lệnh lúng túng ngẩng đầu nhìn Sầm Nhạn Khanh cười cười, nhìn đến điểm tâm đặc sắc trong đĩa, bánh Mouse Cheese sữa tươi múc một miếng nhỏ liền hướng miệng đưa đến không nếm hương vị liền một ngụm nuốt xuống.

Hắn không thích ăn đồ ngọt.

"Ngô, ca ca này ngươi lại nói đúng." Sầm Kiêu Ngôn nuốt xuống bánh ngọt phòng ngừa nước miếng phun tung tóe, xoa xoa miệng nói, "Ta vừa nhận thức hắn lúc ấy, hắn quả thực tựa như cái tiểu tức phụ (cô vợ nhỏ) hỏi một câu mới đáp một câu, nếu không phải vì cùng nhau phát triển cách mạng tình cảm, chỉ sợ hôm nay chúng ta căn bản không thể cùng một chỗ ăn cơm."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro