DCLM 773~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

nội chấp sự, danh hiệu S, vâng lệnh hội đồng tổng chấp sự tới đón sứ giả thần giáo Saladin.

Được Hướng Nhật đồng ý, gã mắt đỏ liền nói ra, dường như không lo lắng Hướng Nhật sẽ nuốt lời hoặc hắn vốn có mục đích nào đó.

- Thần giáo Saladin?

Hướng Nhật nghe được một cái tên mới, có thể là đối tượng bàn bạc với số 98, sợ rằng không phải nhân vật đơn giản, cái thần giáo này tối thiếu cũng có dị năng giả. Về phần gã mắt đỏ là người của 98 Hướng Nhật sớm đã đoán ra, chỉ là không dám chắc. Dù sao biết mình là Chấp năng giả, còn tên gọi Jack cũng chỉ mấy huyết tộc gặp ở Hàn Quốc biết mà thôi. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Chẳng qua lúc đó nể mặt Lưu Phi nên Hướng Nhật cũng không gây khó dễ cho chúng, còn giúp cả đám tăng thực lực.

- “ Thần giáo Saladin” ta cũng không biết nhiều, chỉ biết chúng ẩn núp ở biên giới Tây Bắc Nga.

- Tổ chức khủng bố. Nhưng K nhất định biết rõ, tìm được hắn ngươi có thể biết thêm từ miệng kẻ đó.

Đối với người này gã mắt đỏ như có cừu hận khắc cốt ghi tâm. Hướng Nhật hiểu được hắn có thâm cừu đại hận với tên K kia nên ngay cả chết cũng muốn kéo đối phương theo, nhưng Hướng Nhật không muốn bị biến thành kẻ đi báo thù:

- Được rồi, tao mặc kệ mày cừu hận gì với kẻ tên K kia, những gì mày vừa nói tao chưa rõ lắm, mày hãy thể giải thích rõ ràng từng điểm đi? Nội chấp sự là gì? Còn có danh hiệu cùng hội đồng tổng chấp sự nữa.

- Số 98 chia làm bốn cấp, thành viên vòng ngoài, ngoại chấp sự và nội chấp sự và hội đồng cao nhất tổng chấp sự.

- Thành viên vòng ngoài ngươi đã gặp, cô nàng Lưu Phi bên cạnh ngươi, ngoại chấp sự có 38 người, danh hiệu bọn chúng lần lượt là chấp sự số 1, số 2,… và đến chấp sự số 38.

Nghe đối phương nói vậy Hướng Nhật liền nhớ tới kẻ biết tàng hình mình gặp ở Hàn Quốc, hắn tự xưng là chấp sự số 2, thì ra là ngoại chấp sự đoàn.

- Nội chấp sự có 13 người, danh hiệu theo thứ tự là hai mươi sáu chữ cái, kẻ nằm dưới đất kia cũng là thực lực kém cỏi nhất.

Gã mắt đỏ chỉ cái xác bị hắn dùng thủ đoạn không rõ ràng giết chết, trên mặt không chút áy náy.

- Tất cả nội chấp sự đoàn đều là chấp năng giả?

Đây mới là vấn đề Hướng Nhật quan tâm nhất, gã mắt đỏ trước mặt thuộc nội châp sự đoàn vậy cũng có thể cả đám đều là chấp năng giả. Mười ba chấp năng giả. Wow, thực lực chân chính thực mạnh mẽ.

- Không, chỉ có sáu chấp năng giả, những kẻ khác đều là phế vật như hắn.

Ngón tay hắn lại chỉ về tên tóc vàng, hiển nhiên đối phương là minh chứng tốt nhất. 6 tên, Hướng Nhật thở phào nhẹ nhõm, nhưng số lượng cũng không ít, một tay đếm không hết, mà bên trong số 98 còn có tầng cao nhất:

- Hội đồng tổng chấp sự là cái gì?

- Hội đồng tổng chấp sự có sự lựa chọn, chỉ có bốn người, ba chấp năng giả và một yên diệt giả.

- Gì? Yên diệt giả cũng vào được hội đồng tổng chấp sự?

Hướng Nhật kinh ngạc, tổ chức số 98 này vốn là cường giả vi tôn, không ngờ kẻ thực lực tương đối thấp lại tiến vào được tầng cao nhất.

- Hội đồng tổng chấp sự không phải chỉ dựa vào thực lực, chỉ cần xét công. Cống hiến đủ là tiến vào hội đồng tổng chấp sự.

Có điểm hắn không nói rõ, cái gọi là “cống hiến” đơn giản là đấm bụng đám chấp năng giả, đả kích đám Yên diệt giả cùng một nửa số phiếu của thành viên hội đồng tổng chấp sự sẽ được để cử, có thể tiến vào hội đồng tổng chấp sự.

Hướng Nhật cảm thấy thật phức tạp, vấn đề chính bây giờ là vì sao ra tay với hắn?

Hiểu được đại khái về số 98, Hướng Nhật cũng không có lòng dạ nào tìm hiểu thêm nữa, trở lại vấn đề chính.

- Thực ra lúc đầu cũng không có ý nhắm vào ngươi, dù sao đắc tội một chấp năng giả cũng không có lợi cho số 98. Chỉ có thể nói là trùng hợp, vừa vặn thấy ngươi đi từ cao ốc kia ra sau đó liền đi theo… Kế hoạch từ khi thấy hai cô gái kia mới bắt đầu.

- Nói vậy là tao không may đụng phải?

Hướng Nhật không biết tâm tình mình lúc này phải dùng từ gì để tả, thì ra âm mưu đối với mình là bất ngờ nổi lòng tham.

Gã mắt đỏ không nói gì nhưng nhìn vẻ mặt hiển nhiên là đúng.

- Để tao nghĩ đã, có vấn đề gì sẽ hỏi.

Thấy đối phương hợp tác Hướng Nhật cũng không nỡ lòng ra tay, đương nhiên ý nghĩa này vụt qua rồi tắt ngấm như sao chổi, vì người phụ nữ của mình thì nhất định phải làm kẻ ác rồi.

- Có việc ta phải nhắc ngươi, Jack tiên sinh, mức độ nguy hiểm của hắn tuyệt đối vượt qua tất cả mọi người Điệp gia trong nội chấp sự đoàn.

Không biết có phải là do sắp chết hay không, hắn nói rất thật tâm hoặc mang mục đích khác, nói xong gã mắt đỏ liền im bặt.

- Ah? Là ai?

Hướng Nhật tò mò. Kẻ nào có thể đánh giá như vậy. Một người còn nguy hiểm hơn nội chấp sự đoàn có sáu chấp năng giả cùng bảy yên diệt giả.

- Hắn là K, kế hoạch cải tạo Siêu Nhân trong số 98 là hắn tạo ra, ta nghĩ Lưu Phi có thể đã nói với ngươi, lợi dụng gen Huyết tộc thêm vào mật dược đặc chế rồi tạo ra Huyết tộc đời thứ hai, mà K là tổng phu trách kế hoạch cải tạo này.

- Có lẽ kế hoạch siêu nhân không đáng sợ, nhưng nếu ngươi biết hắn muốn cải tạo một quái vật vượt qua tồn tại chấp năng giả ngươi liền biết kế hoạch này điên cuồng cỡ nào!

Quái vật vượt qua tồn tại chấp năng giả? Hướng Nhật thầm kinh hãi, nếu quái vật này được tạo ra thì khẳng định là tai nạn lớn?

- Anh không cần đi bệnh viện kiểm tra sao?

Ngồi bên trong chiếc Ferrari màu đỏ, Anna nhìn hắn khi đã đổi bộ quần áo ánh mắt có chút phức tạp.

- Quan tâm tôi thế, không phải có ý đồ gì đấy chứ?

Hướng Nhật cười hắc hắc, ánh mắt ám muộn đáng ăn đòn. Nhưng thực sự thì chảy chút máu cũng hơi váng đầu nhưng nói chung là không có gì đáng ngại.

Vẻ mặt Anna lạnh lùng, nhưng lại nhớ tới đối phương cứu mình liền bình tĩnh lại:

- Hướng tiên sinh, tôi hi vọng anh đừng đùa giỡn những chuyện như vậy.

- Không cố ý, lỗi của tôi, lần sau sẽ không thế nữa. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Hướng Nhật vuốt mũi, tuy đùa giỡn với cô bé tóc vàng này rất kích thích nhưng biểu hiện không phối hợp của nàng làm hết cả hứng.

Nghĩ vậy Hướng Nhật quyết định không trêu chọc Anna nữa, quay đầu về phía Dịch Trù Ngu đang lái xe nói:

- Trù Ngu, chuyện hôm nay chớ nói cho người trong nhà.

- Ừm.

Dịch Trù Ngu gật đầu, đối với người nhỏ tuổi hơn gọi tên mình ở sau cũng không hề có chút bất mãn.

- Đúng rồi, em họ. Quan hệ của cậu cùng tiểu thư Anna là thế nào?

Dịch Trù Ngu đang lái xe đột nhiên hỏi.

- Sao thế, cô có thể hiểu chúng tôi nói gì à?

Bởi nói chuyện với Anna chỉ dùng tiếng Pháp nên Hướng Nhật mới hỏi vậy. Bởi việc liên quan tới hắn và Anna thì hai người đều chủ động sử dụng tiếng Pháp nói chuyện với nhau.

- Không phải, tôi cảm thấy hai người không giống tình nhân, dường như tiểu thư Anna rất có thành kiến với cậu.

Có lẽ trải qua kinh nghiệm bị bắt cóc, Dịch Trù Ngu nói chuyện tùy tiện, không hề để ý Anna ở bên cạnh.

- Cô nói đúng, Dịch tiểu thư, gã đàn ông này dùng phương pháp hèn hạ để bắt tôi đồng ý làm nô lệ cho hắn ba năm! Tôi làm gì có quan hệ với hắn!

Anna nói nghiến răng nghiến lợi. Nàng cực kì hối hận tại sao lúc trước lại đáp ứng.

- Này tiểu thư Maria thân yêu, tôi hi vọng cô nói chuyện nên tôn trọng sự thật một chút, trước đó tôi không ép cô. Là cô chủ động đồng ý mà.

Hướng Nhật có chút bất mãn, nhưng không khí nói chuyện như vậy làm hắn rất thoải mái.

- Nô lệ?

Giọng Dịch Trù Ngu cổ quái, hiểu được khẳng định là có chuyện liên quan. Nhưng nàng cũng không hỏi thêm mà nói: Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

- Giờ em họ làm gì?

- À, tôi vẫn đi học, chưa đi làm.

Hướng Nhật ngồi thẳng dậy, tuy miệng vết thương bị lực lượng vô hình ngăn lại nhưng vẫn hơi đau.

- Sinh viên? Em họ học trường đại học nào?

Tuy là câu hỏi nhưng trong giọng cũng không hề có nhiều sự bất ngờ.

- Một nơi nhỏ bé ở Bắc Hải.

- Hướng Nhật rất “khiêm tốn” nói.

Dịch Trù Ngu vui vẻ nói:

- Bắc Hải mà nhỏ bé à? Tôi đã đi qua hai lần, lúc nào rảnh đến chỗ cậu chơi.

- Không vấn đề. Nhất định tiếp đãi chu đáo.

Hướng Nhật cũng coi như nàng tụy tiện nói nên cũng cam đoan.

- Em họ có bạn gái không?

Dường như khó giữ miệng, vấn đề Dịch Trù Ngu hỏi càng ngày càng riêng tư. Hết lần này dồn Hướng Nhật vào những câu hỏi khó, cũng không thể nói mình không chỉ có một bạn gái mà là cả đám được? Tuy nhiên là sự thực, trước mặt một người con gái Hướng Nhật cảm thấy hơi ngại.

- Dịch tiểu thư, em họ của cô không chỉ có một bạn gái.

Đương nhiên Hướng Nhật không trả lời không có nghĩa là không có người chen vào, nhất là Anna hận không thể trả giội cho hắn một gáo nước lạnh thì chẳng cần phải nói.

- Gì? Rất nhiều sao?

Dịch Trù Ngu giật mình, lại có chút hưng phấn. Trong giọng nói lộ rõ vẻ tò mò.

- Theo tôi biết ít nhất cũng là 7, 8 người, còn nữa hay không thì tôi không rõ lắm.

Anna cực kì thích thú khi đâm chọc hắn, cơ hội trước mắt hiển nhiên không bỏ qua.

- Đúng vậy, Maria cũng là bạn gái tôi, chúng tôi sớm đã ở cùng nhau.

Lời Hướng Nhật chẳng hề sai, bạn gái cũng là bạn nữ giới, còn ở chung nhà thì không cần phải nói, sớm đã ở chung phòng còn không phải là chung sao?

- Ah!

Dịch Trù Ngu bị Hướng Nhật làm khiếp sợ, vừa rồi còn không phải thừa nhận không phải bạn gái sao? Giờ lại thành như thế?

Anna lập tức trợn mắt nhìn Hướng Nhật nhưng cũng chẳng biết nói sao, Hướng Nhật trơ mặt ra nói:

- Đùa thôi, đùa mà, dù sao cũng không phải là thật, tôi biết Maria là người rộng lượng sẽ không để ý đâu nhỉ?

- Đùa chẳng buồn cười chút nào! Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Anna đem những lời muốn nói nuốt vào bụng, sắc mặt lại trở nên lạnh lùng.

- Coi như tôi chưa nói gì.

Hướng Nhật cười cười. Biết rõ đùa cũng có chừng mừng tránh làm cô nàng này điên lên.

- Đúng rồi, thực sự là hai người ở cùng phòng.

Dường như vấn đề kia hơi mâu thuẫn nên Dịch Trù Ngu liền hỏi.

Những lời này vừa nói ra Anna liền đỏ mặt, vội vàng giải thích:

- Dịch tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, tôi ngủ trên giường còn hắn ngủ dưới sàn.

- Ừm. Cái này tôi có thể chứng minh, đúng là cô ấy ngủ trên giường còn tôi ngủ dưới sàn, thật sự không lừa cô đâu, đúng là sự thật.

Hướng Nhật đổ thêm dầu vào lửa, lại còn ra sức nhấn mạnh việc đó nhưng mục đích của hắn lại mang hiệu quả ngược lại. Phát huy đầu đủ khả năng chữa lợn lành thành lợn què.

Dịch Trù Ngu cười trộm, cũng không biết có tin Hướng Nhật hay không. Anna nghiến trợn mắt há mồm nhìn Hướng Nhật:

- Là anh cố ý.

- Chẳng lẽ không đúng à? Chúng ta vốn không ngủ chung một chỗ, nói ra để người ta không hiểu lầm.

Hướng Nhật tỏ vẻ ngây thơ vô tội. Anna cũng không biết làm sao, đúng là hắn nói thật! Chỉ là sự thật này càng khiến người nghe coi nó thành “lời nói dối” mà nghĩ sai lệch đi. Nàng cũng chẳng thể phản bác, càng nói thì càng hiểu lầm thêm.

- Đúng rồi, Maria, tôi thương lượng với cô một việc. Tối nay cô cũng không thể bắt tôi ngủ sàn chứ? Tôi bị thương…

Hướng Nhật vừa nói vừa chỉ ngực mình.

- Nếu ngủ trên sàn thì…, tôi sợ thương thế càng nặng thêm.

- Tối nay tôi sẽ nhường giường cho anh.

Anna cố gắng bình tĩnh lại, vẻ mặt lạnh lùng không thèm nhìn hắn, nghiêng qua nói với Dịch Trù Ngu ở bên:

- Dịch tiểu thư, tối nay tôi ngủ cùng cô sẽ không phiền chứ?

- Không phiền, rất hoan nghênh, nhưng mà…Em họ không trách tôi chứ?

Câu hỏi này hoàn toàn chứng minh nàng đã bị Hướng Nhật làm hiểu sau vấn đề.

.

Đêm xuống, Dịch lão lục cũng đã về cả người nồng nặc mùi rượu, trên mặt hiện rõ vẻ thỏa mãn.

- Ra ngoài khoe khoang đã rồi mới về hả?

Ăn tối xong Hướng Nhật liền kéo hắn qua một bên, có chút bất mãn, thằng nhóc này này trốn ra ngoài vui vẻ khoái hoạt mà không thèm rủ mình một câu.

- Hắc hắc…

Dịch lão lục cười đắc ý. Hôm nay có thể nói là ngày vui nhất từ bé đến giờ của hắn bởi có nhiều tiền trong tay. Trước mặt đám bạn bè cũng đủ uy phong.

- Tối nay tính đi đâu tiêu dao khoái hoạt đây?

Hướng Nhật biết rõ thằng nhóc này vẫn tính nào tật nấy.

- Tối nay chắc không được, hôm nay uống rượu cả ngày đầu vẫn còn đau, nếu không phải ông vắng nhà thì chắc chả dám về.

Đang nói đột nhiên bên ngoài truyền tới âm thanh ầm ĩ dường như có tiếng chất vấn, mắng chửi gì đó.

- Giọng tam thẩm.

Sắc mặt Dịch lão lục khó coi:

- Tôi ra xem.

Nói xong vội vàng đi ra ngoài. Hướng Nhật cũng chẳng hứng thú gì với chuyện Dịch gia, cũng không quan tâm chuyện gì xảy ra, chuẩn bị đi vào tắm nước nóng rồi ngủ, rốt cục đêm nay lại được chăn ấm nệm êm rồi.

Hắn chưa kịp về phòng thì Anna đã gọi giật hắn lại:

- Chuyện gì gấp thế?

Hướng Nhật phát hiện trên mặt cô nàng tóc vàng có vẻ tức giận, có lẽ chuyện không hay đã xảy ra.

- Dịch tiểu thư ở ngoài bị người ta nói như vậy anh còn không ra giúp?

Anna trừng mắt nhìn Hướng Nhật, đối vời việc hắn trốn trong phòng cực kì bất mãn.

- Trù Ngu? Cô ấy làm sao?

Hướng Nhật nhíu mày, đây là Dịch gia, sao Dịch Trù Ngu lại bị người ngoài bắt nạt được, chỉ có thể là người trong nhà thôi.

- Anh ra xem thì biết.

Anna lạnh lùng nói rồi bước ra ngoài.

Hướng Nhật cũng theo sau, tuy đoán là chuyện Dịch gia nhưng nếu là Dịch Trù Ngu thì lại khác, hắn vẫn phải quản. Trải qua chuyện lúc sáng Hướng Nhật không coi Dịch Trù Ngu là người lạ nữa mà cư xử như người thân.

Đi vào phòng khách mới biết được náo nhiệt hơn hắn tưởng. Vậy nhưng không gian không đủ lớn, thoáng cái chứa hơn hai chục người liền trở thành chen chúc.

Lão thái thái ngồi ghế sô pha chính giữa, bên cạnh bà là năm người phụ nữ trung niên bộ dáng thùy mị, ngoài Lý thị vợ lão Ngũ trẻ nhất vẻ mặt lo lắng, những người khác thì lộ vẻ xem kích vui hoặc tức giận bất bình. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Đám trẻ tuổi Dịch gia hơn chục người, Hướng Nhật biết một ít, có kẻ lông bông trợ giúp Dịch lão lục trong bữa tiệc tối ở Hác gia, lúc ấy nghe Dịch lão lục gọi hăn là Dịch lão tam nhà ta.

Dịch lão lục cùng lão tứ thì khỏi nói, hai ngày đã gặp nhiều rồi, bảy tám người bên cạnh cũng không lạ gì, lúc trước cùng ăn cơm, chỉ là không biết tên.

Làm Hướng Nhật kì quái chính là lão đại Dịch Thiên Hành từ lúc hắn đến thủ đô chưa hề gặp mặt, không biết đi đâu.

Lúc này ngoài Dịch lão lục cùng Dịch lão tam, những kẻ khác đều nhìn Dịch Trù Ngu tỏ vẻ hả hê, lúc này trên mặt nàng tràn đầy ủy khuất, khóe mắt đã nhòe lệ.

Hướng Nhật xuất hiện hiển nhiên thu hút ánh mắt của mọi người. Nhưng phần lớn đều lạnh nhạt. Dịch lão tam cùng phe Dịch lão lục, có lẽ Dịch lão lục nói gì đó với hắn, tuy vẻ mặt thờ ơ nhưng cũng gật đầu với Hướng Nhật.

- Cháu ngoan nhanh đến ngồi cạnh ta.

Lão thái thái đang ở nơi náo nhiệt cũng không quên gọi Hướng Nhật tới. Việc này càng làm những kẻ bên cạnh càng thêm ghen ghét cùng hâm mộ.

- Xảy ra chuyện gì ạ?

Hướng Nhật chưa tính là người Dịch gia, vốn không nên hỏi câu này, nhưng thấy Dịch Trù Ngu quá điềm đạm đáng yêu nên hắn không thể khoanh tay đứng nhín. (Số phận đã định là em này bị thịt, ta thích ) Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

- Còn không phải là mấy việc nhỏ nhặt kia sao, ôi, nhà lớn như vậy mà chẳng lúc nào được yên.

Lão thái thái đau đầu, lúc bà không ở đây mấy nàng dâu làm náo loạn khiến bà không biết nói sao. Về sau chẳng biết làm gì cho tốt.

Lão thái thái tỏ vẻ bất mãn liền khiến đám con dâu run rẩy, nghĩ lại thì chuyện này cũng bắt đầu quá phận. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

- Chiếc xe bên ngoài mọi người thấy rồi chứ?

Trình thị vợ lão Tam, người khóe miệng có nốt ruồi và cũng là mẹ Dịch lão tứ mở miệng, trong giọng tỏ rõ sự phàn nàn:

- Lão thái thái, không phải là bọn con cố ý làm thế, người xem, chiếc Ferrari bên ngoài bao nhiêu tiền mới có thể mua được, ít nhất cũng phải bốn, năm trăm vạn? Mấy đứa trẻ có bao nhiêu tiền, không làm được gì, mọi người cũng biết đấy, bốn năm trăm vạn đi mua đồ, tiền ở đâu ra? Tất cả mọi người là họ Dịch đấy, không có đạo lí người này có người kia không.

Hướng Nhật hiểu ra, Dịch Trù Ngu mua chiếc Ferrari này. Nhưng kì quái là tại sao nàng không nói tiền mình cho để mấy bà già này có cơ hội nỏ mồm đây?

Tuy Hướng Nhật không biết nguyên nhân gì nhưng Hướng Nhật cảm thấy vẫn nên nói cho rõ ràng:

- Bà ngoại, việc này thì cháu rõ nhất.

- Gì, cháu biết à?

Lão thái thái đau đầu, tò mò nhìn hắn. Đám lớn tuổi có mấy trăm vạn mua xe không là gì, nhưng nha đầu Dịch Trù Ngu thì nói sao cũng chẳng thể có nhiều tiền như vậy, cũng khó trách mấy cô con dâu nghi ngờ nàng, lời nói thì hay ho nhưng thực chất thì không phải oán trách bà không công bằng sao?

- Là thế này, hôm qua không phải cháu cùng đám Trù Ngu ra ngoài sao? Đúng lúc nàng muốn mua vài món đồ, cháu cho nàng chín trăm vạn, được chứ?

Hướng Nhật thản nhiên nói, dường như đưa ra chín trăm ngàn cũng như ném mấy đồng cắc vậy. Đương nhiên tiền sòng bạc thì không thể nói, đồng thời suy nghĩ cẩn thận, nguyên nhân Dịch Trù Ngu không dám nói sự thật cũng là bởi không dám đề cập chuyện sòng bạc.

- Chín trăm vạn?

Bên cạnh truyền tới tiếng kinh hô, lão thái thái cũng khó tin nhìn hắn, cháu ngoại có nhiều tiền vậy sao?

Ngay cả lão thái thái cũng không tin thì người ngoài càng chẳng tin nổi, đều cho rằng Dịch Trù Ngu lừa gạt Hướng Nhật, nói là mượn chín trăm ngàn, ngươi cho rằng mình là ai?

Khóe miệng Trình thị dẩu lên:

- Tiểu Hướng, không phải ta nói cháu. Chín trăm vạn…

- Lục ca ta cũng cho không ít, không tin hỏi hắn đi.

Hướng Nhật ngắt lời ả, cảm thấy mẹ nào con nấy, khó trách vì sao Dịch lão tứ đáng ghét như vậy.

Lời vừa nói ra tất cả liền nhìn Dịch lão lục. Hắn bị người ta nhìn liền hơi mất tự nhiên, cũng không dấu vẻ đắc ý liền nói:

- Em họ cho cháu hơn một triệu.

Bên cạnh liên truyền tới tiếng xôn xáo, hơn một triệu, cái này mà dám nói ra! Nhưng lần này tất cả không còn dám xem thường mà là nửa tin nửa ngờ, bởi lẽ dù có bốc phét cũng không cần nói to như vậy chứ!

- Cháu có thể làm chứng, lúc sáng Dịch lão lục cho cháu xem thẻ của nó, đúng là có nhiều tiền như vậy! Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Dịch lão tam đứng cạnh Dịch lão lục liền nói giúp một câu, thực ra hắn sớm đã hâm mộ muốn chết, quả thật hắn nhìn chuỗi số “0” trong thẻ của Dịch lão lục hai mắt đã sáng rực lên. Sớm biết Hướng Nhật giàu khụ như vậy hắn đã dính chặt lấy chứ chẳng để bây giờ chỉ biết nhìn mà hâm mộ.

Việc này không ai tin hoàn toàn nhưng cũng phải đến tám phần, mà việc như vậy cũng không thể nói không, khẳng định phải có nếu không đến lúc bị vạch trần chẳng phải là bẽ mặt sao?

- Thực sự là 140 triệu?

Trình thị vẫn không tin, suy bụng ta ra bụng người, ả không tin lại có thể cho người không quen thuộc nhiều tiền như vậy, huốn chi ả cũng không có nhiều như vậy. Phải biết rằng số tiền lớn như vậy ai dám nói cho là cho?

- Nếu tam thẩm không tin thẻ cháu ở đây, giờ người đi xem thử, mật mã cháu cũng nói ra, nhưng lúc sáng mới tiêu hơn mười vạn, giờ không đủ 140 triệu nhưng vẫn hơn 139 triệu.

Dịch lão lục lấy thẻ ra, có cơ hội khoe khoang trước mặt đám anh em trước kia khinh thường hắn thật ước chưa chắc đã có.

Sắc mặt Trình thị trở nên khó coi, đương nhiên ả không dám cầm thẻ của Dịch lão lục đi kiểm tra nhưng cũng đã tin là sự thật.

Người ngoài không tin cũng phải tin, nhìn Dịch lão lục trước kia vâng vâng dạ dạ như mèo bệnh cầm chiếc thẻ ngân hàng, cái này quả thực còn hơn cả bằng chứng. Mà sự thật này cũng chứng minh Dịch Trù Ngu mua được chiếc Ferrari, nếu không có mấy chục triệu gửi ngân hàng thì ai dám tiêu hoang như thế? Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Nghĩ như vậy, ánh mắt liền khác hẳn, vốn tưởng là đến lên thủ đô vòi tiền Dịch gia, vậy mà người bên ngoại, cho mấy trăm triệu không chút đau lòng thì bản thân cùng gia đình hắn tiêu xài cỡ nào chứ?

- Tiểu lục, Trù Ngu, sao hai đứa không nói việc này? Để mọi người hiểu lầm.

Lão thái thái thấy có chút xấu hổ liền nói, nhìn Dịch Trù Ngu cùng Dịch lão lục tỏ vẻ cả giận.

Dịch lão lục được tiện nghi còn khoe mẽ, than thở nói:

- Không phải là sợ bà trách chúng cháu sao? Người đã nói không phải mình làm ra, nếu mà nhận...

- Nếu đã lấy thì cũng không sao, tiền cháu ngoan cho hai đứa, là người một nhà, chia sẻ không phải là tốt sao!

Lão thái thái ngắt lời hắn, vẻ mặt tươi cười, liếc mắt nhìn đám con dâu:

- Giờ các người rõ chưa? Không phải ta thiên vị, sau này cũng đừng có ý kiến, cháu ngoan muốn cho tiền ai là của người đó, ta không quản.

Những lời này nói ra đám con dâu liền khó chịu, chỉ có Lý thị mẹ của Dịch Trù Ngu tuổi nhỏ nhất thì cảm thấy nở mày nở mặt, hiển nhiên nàng không muốn con gái bị người ta nói này nói nọ, đáng tiếc địa vị thấp bé nên không dám nói gì.

Nhưng nàng cũng hơi bất mãn, con gái có khoản tiền lớn như vậy mà chẳng nói với nàng một tiếng. Nhưng cùng mừng thầm, đây là gần trăm triệu, có gì tốt không mua được chứ?

- Cháu ngoan, vung tay là mấy trăm triệu, ta cũng muốn biết rốt cục bản thân và gia đình có bao nhiêu?

Lão thái thái cười híp mắt, có lẽ bị “quà gặp mặt” của thằng cháu ngoại làm khiếp sợ nên mới hỏi như vậy. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Người bên cạnh liền dỏng tay nghe, quả thật quà ra mắt cả trăm triệu, Dịch lão lục cùng Dịch Trù Ngu cũng chỉ đi dạo vài vòng mà đã có nhiều như vậy, nếu bọn họ nhân cơ hội thân cận chẳng phải sẽ phát tài sao? Nghĩ đến đây đám thanh niên liền nhìn Hướng Nhật với ánh mắt nóng bỏng.

- Cũng không nhiều, nhưng vài tỷ đô thì cũng có.

Hướng Nhật cũng muốn khoe khoang, đương nhiên quan trọng là không muốn Dịch gia xem thường mình, coi hắn là kẻ đến vòi tiền.

- Hả, nhiều thế cơ à.

Lão thái thái giật mình nhìn Hướng Nhật.

Đám người bên cạnh trợn mắt, vài tỷ đô, đây là bao nhiêu tiền? Dù cả Dịch gia cũng làm gì bằng? Tuy rằng bọn họ không hoàn toàn tin, nhưng dù không có vài tỷ đô thì cũng không kém là mấy. Nếu không vung tay là trăm triệu, ai rảnh mà làm như thế?

Dịch Trù Ngu cùng Dịch lão lục cũng giật mình, Dịch lão lục nghĩ, em họ có nhiều tiền như vậy chẳng trách không thèm 200 triệu. Đối với hắn mà nói 200 triệu cũng chỉ là hạt cát trong đại dương.

Thấy lời mình làm Dịch gia chấn động, Dịch Trù Ngu cũng được giải vây, Hướng Nhật cảm thấy nhàm chán liền nói:

- Nếu không có việc gì cháu đi ngủ trước.

- Ừm, đi đi cháu ngoan. Mai dậy sớm một chút ra ngoài cùng ta, đừng chê bà già lẩm cẩm lại bảo ta nói nhiều.

- Không, không đâu.

Hướng Nhật vội đáp ứng rồi đi vào trong. Vốn muốn thay Hướng mẫu báo hiếu, việc của lão thái thái đương nhiên không thể cự tuyệt.

Hướng Nhật ra khỏi phòng khách, không khí náo nhiệt cũng giảm đi nhưng trong tâm ai cũng có ý riêng, vừa hâm mộ vừa ghen ghét Dịch lão lục cùng Dịch Trù Ngu được ưu đãi, nghĩ xem làm sao mới được tiền từ tay đứa em họ quý hóa kia cho tốt.

Hướng Nhật về phòng ung dung đi tắm, thuận tiện kiểm tra vết thương trước ngực, đã đóng vẩy đương nhiên không đáng ngại. Đối với việc lành nhanh như vậy Hướng Nhật cũng không lấy làm lạ, lúc ở Mỹ bị Huyết Tộc đánh lén cũng vài ngày là khỏe.

Lau khô thân thể, quấn khăn ra khỏi phòng tắm, đèn phòng ngủ vốn đã tắt, Hướng Nhật không để ý, đưa tay ấn công tắc trên tường lại không lên.

Thử vài lần vẫn không sáng. Hướng Nhật đoán có người đã phá hỏng. Dù sao cũng buồn ngủ, sáng hay không cũng chả sao, Hướng Nhật sờ soạng trên giường. Mơ hồ nhận thấy trên giường có người. Trong lòng Hướng Nhật cả kinh:

- Ai?

Người trên giường không chút phản ứng tựa như đang ngủ say, căn bản không nghe thấy tiếng Hướng Nhật. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Đương nhiên Hướng Nhật không muốn như vậy, hắn ngâm mình trong bồn tắm mới bao lâu chứ? Không thể này ngủ say như vậy được. Mà lúc mình trong phong tắm, đèn sáng lại cả tiếng nước chảy. Người bước vào sao lại không biết hắn ở trong. Trừ khi đối phương không muốn gây tiếng động.

Chẳng lẽ cô nàng ngoại quốc Anna đổi ý về ngủ?

Hướng Nhật ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, đúng rồi, là mùi hương trên cơ thể Anna.

- Maria.

Hướng Nhật khẽ gọi, không phải là muốn ngủ cùng Dịch Trù Ngu sao? Vì gì mà đột nhiên lại chạy về, chẳng lẽ mình không có duyên với cái giường đến vậy, vất vả lắm mới thuyết phục được để nằm trên giường. Giờ lại nằm đất sao? Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Thầm thở dài một hơi, Hướng Nhật quay đi, không ngờ từ sau truyền đến tiếng động, đột nhiên một thân hình nóng bỏng ôm lấy hắn từ phía sau.

Hướng Nhật chỉ quấn khăn tắm, mình trần, qua tiếp xúc da thịt hắn cảm giác đối phương rõ ràng không mặc quần áo mà chỉ có nội y.

- Maria, đùa như vậy chẳng vui đâu, cô phải biết rằng là một thằng đàn ông bình thường, tôi rất khó kiềm chế.

Hướng Nhật khẽ run rẩy, làn da mềm mại kia kích thích hắn liền phản ứng ngay, tiểu đệ đệ bắt đầu ngóc đầu dậy.( nguyên văn là khăn tắm mất tác dụng nhưng đổi lại cho dễ tưởng tượng)

- Này Maria, đây là cô chủ động nên đừng có trách tôi.

Hướng Nhật chẳng phải thánh nhân, mà nhu cầu phương diện này cực kì mãnh liệt, mà chính hắn cũng tơ tưởng đến cô nàng tóc vàng nên chủ động tới miệng không ăn thể nào cũng bị trời đánh.

Đẩy tay Anna ra, ngửi mùi hương trên cơ thể Hướng Nhật cũng không nghĩ được nhiều, đẩy ngã nàng xuống giường.

Rất nhanh Hướng Nhật lột sạch nội y đối phương rồi hai tay bắt đầu thiết tha khám phá trên cao, vừa vặn nắm chặt trong tay. Cảm thấy có chút kì quái, bộ ngực Anna bình thường rất lớn, lúc mình đo sao lại chỉ vừa vừa thôi.

Hướng Nhật hung ác đoán có lẽ bình thường nàng dùng gì đó mới làm nó to ra như vậy chứ? Không ngờ cô nàng này lại để ý đến bộ ngực của mình như vậy

Không quan tâm gì nữa, Hướng Nhật dùng tất cả vốn liếng kích thích thân thể nàng, rất nhanh cơ thể nàng nóng bừng. Hướng Nhật hiểu rõ lúc này, cởi khăn tắm ra ép chặt thân thể xuống.

Tách đùi nàng ra, dường như cô nàng rất khẩn trương, thân thể run rẩy hai tay ra sức đẩy Hướng Nhật.

Hướng Nhật ghì tay nàng lên đầu giường, đến nước này muốn bỏ mà được sao? Mặc kệ tất cả, dù sao cũng là cô nàng ngoại quốc khiêu khích hậu quả nàng đi mà gánh.

- Anh đến đây, Maria.

Nhắm ngay vị trí, thân thể Hướng Nhật đè xuống.

Cô nàng rên một tiếng, bởi hắn tiến vào mà sợ hãi. Như bạch tuộc quấn lấy thân thể hắn, móng tay bấu vào lưng Hướng Nhật. Cái này càng làm hắn hưng phấn. Hắn biết việc này đại biểu cho cái gì.

Từ nhỏ Anna sống ở Vatican, tiếp nhận nền giáo dục bảo thủ, người giáo đình không thể cho nàng biết về chuyện yêu đương, đến nay còn chưa có bạn trai, lại còn khá trẻ con nên lần đầu tiên cũng không kì quái.

Nghĩ đến lần đầu nàng sẽ không thích ứng, Hướng Nhật cũng không vội chuyển động. Chờ nàng quen rồi mới bắt đầu nhẹ nhàng cử động. Nhưng cô nàng Anna này thực quật cường, dù làm việc này cũng không muốn cúi đầu, rõ ràng cố nén tiếng rên rỉ. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Cảm giác càng lúc càng thoải mái, khát vọng chinh phục của Hướng Nhật bị khơi dậy, bắt đầu mạnh thêm. Hắn muốn biết cuối cùng cô nàng này có thể nhịn được hay là mình thua trước.

Rốt cục sau một hồi mây mưa, Hướng Nhật tấn công dồn dập, cô nàng phía dưới đã yếu thế, tiếng rên rỉ trong phòng ngủ làm mạch máu sôi trào.

Nhưng Hướng Nhật lại không hề có chút khoái cảm chinh phục, trong lòng cảm thấy không ổn, bởi âm thanh của người phía dưới không phải là của Anna, đây là…. Dịch Trù Ngu.

Là tiếng Dịch Trù Ngu. Hướng Nhật trợn tròn mắt, động tác liền khựng lại, cả người nằm sấp trên thân thể nóng bỏng, không biết nên tiến hay lui.

- Anh biết rồi à? 

Thấy Hướng Nhật khác thường, người con gái phía dưới cũng nhận ra, khẽ hỏi.

- Sao em phải khổ như vậy?

Hướng Nhật nghẹn đắng, lần đầu gặp chuyện như vậy cũng không biết làm sao cho tốt. Đổi là người khác có lẽ Hướng Nhật sẽ thao thao bất tuyệt mà biện giải, nhưng Dịch Trù Ngu lại khác, trên danh nghĩa nàng là chị họ của hắn, mà lại còn là huyết thống trực hệ.

Tuy hắn không phải là Hướng Quỳ nhưng thân thể là của Hướng Quỳ, mà quan hệ chị em họ. Đây rõ ràng là loạn luân còn gì.

Dịch Trù Ngu không nói gì, chỉ gắt gao ôm Hướng Nhật, dường như sợ hắn sẽ bỏ đi, thân thể dần hướng lên trên.

Kích thích này khiến Hướng Nhật cảm thấy từng lỗ chân lông trên cơ thể đều giãn ra. Nhưng hắn liền đề dục vọng xuống. Tuy không biết vì sao Dịch Trù Ngu làm vậy nhưng vẫn tỉnh táo nói:

- Trù Ngu, em phải biết, anh không làm được gì cho em, mà quan hệ của chúng ta…

- Em nguyện ý.

Không để Hướng Nhật nói, Dịch Trù Ngu đã dùng nụ hôn chặn miệng hắn lại.

Đến nước này Hướng Nhật còn biết nói sao? Huống chi trong lòng hắn cũng không cảm thấy Dịch Trù Ngu là người thân của hắn.

Đối mặt Dịch Trù Ngu nóng bỏng đang khiêu khích, nội tâm Hướng Nhật bắt đầu nổi lên cảm giác kích thích bị cấm kị, động tác càng thêm điên cuồng.

- Nhẹ thôi… 

Dường như không chịu nổi hắn tấn công, Dịch Trù Ngu khẽ cầu khẩn.

Động tác của Hướng Nhật chậm lại nhưng hưng phấn không hề giảm đi bởi mỗi lần thay đổi rất nhanh. Quen với bóng tối, Hướng Nhật mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt Dịch Trù Ngu, nàng không phải mỹ nữ tuyệt thế, kém hơn những người Sở Sở nhưng lại có khí chất của tiểu thư khuê các.

.

Cô bây giờ muốn rời đi à?" Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Sau một phen kích tình, Hướng Nhật thật sự không nỡ để Dịch Trù Ngu rời đi, đêm dài đằng đẵng, lại để cho hắn ngủ một mình thì làm sao chịu nổi..

"Uhm, Anna còn ở trong phòng chờ ta."

Đi tắm rửa một cái đem thân thể và những mùi vị khác thường gột rửa, Dịch Trù Ngu mặc lại quần áo, nằm ở bên cạnh Hướng Nhật.

Hướng Nhật cũng biết giữ nàng lại là không thực tế, nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai của nàng hỏi:

"Đèn trong phòng là cô làm hư à?"

"Uh". Dịch Trù Ngu trấm thấp giọng lên tiếng, trong bóng tối cũng không biết nàng suy nghĩ cái gì.

"Có thể nói cho tôi biết, vì sao lại làm như vậy?" Hướng Nhật nhẹ nhàng thở dài, hắn không tin mị lực của mình lại lớn như vậy. Dịch Trù Ngu làm như vậy, khẳng định là có nguyên nhân của nàng.

"Ta nghĩ, đem lần thứ nhất cho một người lạ lẫm, không bằng cho một người ta không chán ghét" ( Cái này cv khó hiểu quá, em biên bừa, ai biết chỉ cho e để e sửa )

Dịch Trù Ngu cũng biết Hướng Nhật hỏi cũng không phải là về nguyên nhân đèn bị hỏng, mà là... cái khác.

"Tôi còn tưởng rằng là vì ban ngày tôi cứu các cố, nên cố mới có ý định lấy thân báo đáp." Hướng Nhật có chút tự giễu nói

"Cái này cũng coi như là một trong những nguyên nhân đi." Dịch Trù Ngu cũng không phủ nhận

Hướng Nhật bỗng nhiên động tâm: "Cái quan hệ kia của chúng ta...."

"Chúng ta sẽ không có quan hệ gì, về sau ta chỉ biết là chị họ của ngươi, ngươi cũng chỉ là em họ của ta." 

Dịch Trù Ngu giãy trong ngực Hướng Nhật ra, ngồi lên ngay ngắn, trong giọng nói có hơi run rẩy:

"Yên tâm đi, hôm nay là kỳ an toàn của ta, ngươi cũng không cần có cảm giác có lỗi với ta, hết thảy đều là ta tự nguyện."

Nói xong, Dịch Trù Ngu đã đứng lên, sờ soạng đi đến nơi cửa phòng.

"Muốn tôi tiễn cô không?" 

Cửa phòng bị kéo ra, một tia ánh sáng từ bên ngoài xuyên vào, theo góc độ Hướng Nhật nhìn, thì có thể nhìn thấy thân ảnh thon gầy của Dịch Trù Ngu hơi có vẻ cô đơn.

Dịch Trù Ngu hơi dừng lại tại cửa ra vào một chút, rồi không chút do dự đi ra ngoài, cửa phòng một lần nữa đóng kĩ, tiếng bước chân càng lúc càng đi xa, cho đến khi không nghe được.

Hướng Nhật nặng nề thở ra một hơi, nhắm chặt mắt lại, nhưng không hề buồn ngủ. Trong nội tâm phức tạp và mâu thuẫn, Dịch Trù Ngu rời đi đã để lại cho hắn cảm thấy nhẹ nhàng nhưng cũng mất mát vô cùng.

"Em họ." Không biết u ám nằm trong phòng suy nghĩ lung tung bao lâu. Ngoài cửa phòng đột nhiên truyền đến âm thanh đập cửa của Dịch lão lục, nghe như không giống có việc gì tốt.

Hướng Nhật đứng dậy mặc quần áo tử tế, mở cửa ra, nhíu máy nhìn Dịch lão lục hỏi: 

"Tìm ta có chuyện gì?"

"Sao không mở đèn?"

"Hắc hắc, ta nghe nói Anna ngủ cùng Trù Ngu. Sợ ngươi một mình cô độc. Cố ý mang ngươi đi đến một nơi tốt"

"Nơi tốt?" Hướng Nhật nhíu mày, không rõ tên súc sinh này muốn dẫn mình đi đâu. Trước đã nói rõ ràng hôm nay mình uống rượu đến đau đầu, buổi tối không muốn đi ra ngoài rồi, ai ngờ chỉ chớp mắt đã thay đổi.

"Xác thực là nơi tốt, cam đoan ngươi đi một lần còn muốn lại đi lần thứ hai." Dịch lão lục mặt mày hớn hở nói.

"Không có hứng thú.Để ta đi ngủ." 

Hướng Nhật lạnh lùng cự tuyệt, nếu như vừa rồi không có Dịch Trù Ngu "đến thăm ". Hắn có thể sẽ cảm thấy nhàm chán đi theo để biết một chút

Thấy Hướng Nhật muốn đóng cửa lại, Dịch lão lục lập tức nóng nảy: "Em họ, ngươi hãy nghe ta nói, hãy nghe ta nói, không phải ta muốn tìm ngươi đi ra ngoài, là có người để cho ta tìm ngươi gặp hắn."

"Ai?" Hướng Nhật dừng động tác đóng cửa một chút. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Phong thiếu gia." Dịch lão lục có chút sa sút tinh thần, không thể tưởng được cuối cùng vẫn phải nói ra, lúc đầu hắn còn tưởng rằng nói đi địa phương thú vị, Hướng Nhật sẽ hấp tấp đi cùng hắn.

"Phong lão tứ?" Hướng Nhật có chút trầm tư nói: "Hắn tìm ta làm gì?"

"Ta cũng không rõ ràng lắm, hắn điện thoại gọi cho ta, bảo ta mang ngươi ra ngoài."

"Chờ một chút, ta đi rừa mặt đã." 

Nhớ tới ban ngày còn cố ý để cho người ta chạy tới một cửa hàng, Hướng Nhật cũng không tiện cự tuyệt, với lại hiện tại không hề buồn ngủ, cứ ra đi xem Phong lão tứ tìm mình có chuyện gì. Bất quá vừa mới xong một phen kích tình, trên tay cùng trên người đều có dính mùi vị khác thường, xác thực có lẽ nên đi rửa mặt cho thoáng một phát.

"Tốt, tốt, không vội, em họ ngươi cứ chậm rãi rửa mặt." Dịch lão lục lập tức hưng phấn lên, xem ra vẫn là mặt mũi Phong thiếu gia a, tuy cảm thấy mặt mũi của mình so ra kém hơn, nhưng cũng không có không thoải mái.

Đợi Hướng Nhật rửa mặt hoàn tất, hai người ra khỏi nhà, đứng ở cửa ra vào, vẫn như cũ là Dịch lão lục cùng chiếc Audi A6.

"Không phải có tiền rồi hả? Như thế nào cũng không đổi chiếc khác?" 

Hướng Nhật đối với Dịch lão lục hiểu rất rõ, cái dạng rất quan tâm đến mặt tiền của mình, không có khả năng sau khi có tiền còn đi chiếc xe rởm này, bằng không lúc trước đã không mượn chiếc Audi R8.

"Hắc hắc, hiện tại đi chơi thì chưa cần." Dịch lão lục cười dâm nói, không biết là cố ý hay vô ý, giơ trên cổ tay một cái đồng hồ sáng chói Patek Philippe trị giá mấy trăm vạn ra.

Đáng tiếc Hướng Nhật căn bản nhìn cũng không thèm nhìn, ngồi vào chỗ tay lái phụ: "Đúng rồi, hỏi ngươi chuyện này."

"Em họ cứ nói." 

Dịch lão lục hơi có chút thất vọng, cho rằng Hướng Nhật không nhìn được hàng, kéo tay áo, một lần nữa bắt tay bề ngoài che che lại.

"Trù Ngu nàng đã có đối tượng?" 

Hướng Nhật cố gắng để cho thanh âm của mình nghe như là tùy ý đặt câu hỏi đấy.

"Không có a." Dịch lão lục cũng không nghe ra trong giọng nói Hướng Nhật có gì khác thường. "Như thế nào đột nhiên hỏi cái này?"

"Tùy tiện hỏi chơi."

"A." Khởi động xe. Dịch lão lục chợt nhớ tới cái gì đó. Lại nói tiếp: "Cũng không thể nói là không có."

"Cái kia chính là đã có?" Hướng Nhật ánh mắt lóe lên, trong giọng nói đã có một tia chấn động.

"Lão gia tử có quyết định lâu rồi, ta cũng không biết có phải là thật sự hay không, giống như có nghe ai nói qua, lão gia tử là chuẩn bị lại để cho Trù Ngu đến Trình gia."

"Trình gia?"

"Trình gia lão đầu tử cùng lão gia tử là chiến hữu, nhưng lại cùng chúng ta là quan hệ thông gia, tam thẩm ngươi biết a, chính là mẹ đẻ của nàng. Bất quá tại Trình gia tiểu tử kia cũng không có cái gì tốt, đã làm nhiều nữ sinh viên sưng bụng rồi. Có người vẫn là học sinh cấp 3."

Nghe đến đó, Hướng Nhật ánh mắt đã lạnh xuống: "Lão gia tử không hỏi qua ý kiến của Trù Ngu?"

"Loại sự tình này ngươi rõ ràng nhất rồi, ngẫm lại cô lớn, thì là mẹ của ngươi, lúc trước lão gia tử có hỏi qua ý kiến của nàng sao?" 

Lời nói thật có sức thuyết phục. Ít nhất Hướng Nhật tin tưởng, lão gia tử nếu quả thật quyết định làm như vậy rồi, chắc chắn sẽ không quan tâm Trù Ngu nghĩ gì. Khó trách lúc trước nàng nói muốn đem lần đầu tiên cho người xa lạ không bằng cho mình, chỉ sợ không phải lòng có chỗ khác, mà là xác thực. Đoán chừng không phải lão gia tử tìm nàng nói chuyện không, mà là đã nghe thấy một vài thứ gì đó.

Nếu như là trước kia không có phát sinh quan hệ, Hướng Nhật có lẽ sẽ làm bộ không phát hiện, nhưng bây giờ đã có quan hệ xác thịt, hắn thật không hy vọng Dịch Dụ Ngu gả cho người khác, huống chi tên kia bị Dịch lão lục khinh bỉ như súc vật, nhân phẩm nhất định là cặn bã...không được.

Chuyện này, nói cái gì cũng phải ngăn cản!Tại Dịch lão lục nổi chứng ba hoa chích chòe đi lần thứ nhất còn muốn đi lần thứ hai, vẫn là Trúc Như Hiên, thiếu điều thằng này còn có thể thổi trúng như vậy thật ko hợp lẽ thường.

Trong đại sảnh xa hoa bàn ghế đã chuẩn bị xong, Dịch lão lục một bên ở phĩa trước dẫn đường một bên lại bắt đầu nói khoác.

Trong rạp sớm có bốn người chờ ở nơi đó, Phong lão tứ thân là nhân vật chính tự nhiên ở đây, bên cạnh hắn còn có một nữ nhân đẹp đẽ cùng thanh niên lái xe mặc đồng phục màu trắng đã gặp qua một lần, cùng với một người Hướng Nhật không thể nào ngờ tới.

Chính là Phương Nghi yêu nữ kia, theo miệng Dịch lão lục nên Hướng Nhật đã biết tên của nàng rồi.

"Bày lớn như vậy, không biết chư vị tìm ta có việc gì?"

Hướng Nhật nghênh ngang đi đến ngồi giữa ghế sofa, đoán không ra hai phe vốn nhìn nhau không vừa mắt tại sao lại tụ tập cùng một chỗ chờ mình.

"Hướng tiên sinh, thật sự thật có lỗi, muộn như vậy còn mời ngài tới đây." 

Phong lão tứ tựa hồ không nhìn thấy Hướng Nhật không coi mình là chủ nhân, mỉm cười ngồi xuống ghế sofa.

"Có việc gì cứ nói đi." 

Hướng Nhật đoán chừng đối phương khẳng định có việc cực trọng yếu, bằng không thì hai thế lực vốn bất đồng về lợi ích không có khả năng ở cùng một chỗ

Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Là như thế này, không biết Hướng tiên sinh có hứng thú hay không làm một số sinh ý?" 

Phong lão tứ lo lắng tìm từ nói.

"Sinh ý gì?" 

Hướng Nhật mặt không biểu tình hỏi.

"Chúng ta đang tìm một vật, nếu như Hướng tiên sinh có thể giúp chúng ta tìm được, giá tiền không thành vấn đề." Cũng không biết là vật gì, rõ ràng có thể làm cho Phong lão tứ nói tùy ý ra giá.

"A" Hướng Nhật nhàn nhạt lên tiếng, đem lòng hiếu kỳ che dấu ở trong lòng.

"Hướng tiên sinh mời xem. Chính là đồ vật như vậy." 

Phong lão tứ lấy ra một tờ ảnh chụp, đặt lên trên bàn trà trước mặt Hướng Nhật.

Nguyên Hướng Nhật vốn định tùy tiện nhìn một cái rồi cự tuyệt , nhưng khi liếc nhìn đồ vật trong ảnh, ánh mắt hơi dừng lại, đem ảnh chụp cẩn thận cầm lên.

Ảnh chụp nhìn giống như là dùng máy tính làm, phát ra màu lục sắc,bất quá đồ vật bên trong lại có thể thấy được rõ ràng, thậm chí ngay cả đường vân thật nhỏ cũng thấy rõ.

Hình ảnh lúc sắc này, là một cây dài ba tấc, hiện lên phát ra màu vàng kim óng ánh, cũng không rõ thần kỳ chỗ nào, nhưng tại một mặt mượt mà, có một vật như mắt mèo có màu đỏ bảo thạch, càng thêm kì lạ chính là, ngoại trừ bản thân bảo thạch có màu đỏ bên ngoài, tản mát ra vầng sáng nhưng lại có sắc thái màu lam.

Hướng Nhật xác định đây không phải hình ảnh lục sắc gây ra mà màu đỏ bảo thạch tản mát ra ánh sáng màu lam, bởi vì trong tay hắn có một thứ cùng loại giống như đồ vật trong tấm ảnh này, lúc trước tại Mỹ bỏ ra 200 triệu dola mua được, nghe nói là nữ hoàng Võ Tắc Thiên đã dùng qua, mang vào khiến thân thể có thể giữ được tuổi thanh xuân.

Hướng Nhật nhỡ rõ sau khi trở về vẫn giấu nó ở trong một ngăn kéo ở phòng ngủ, vốn là chờ lúc nào rảnh rỗi để nghiên cứu, kết quả vì bận nhiều việc nên nhất thời quên mất.

"Hướng tiên sinh từng thấy qua đồ vật như vậy?" 

Nhìn biểu hiện của Hướng Nhật khi nhìn thấy đồ vật kia, mọi người đều hắn, Phong lão tứ càng kích động.

"Đã từng gặp"

Hướng Nhật cũng biết biểu hiện của mình không thể gạt đám người trước mắt này, gật đầu thừa nhận nói.

"Ở đâu vậy?" Phương nghi ở một bên không thể chờ được nữa hỏi

"Nước Mỹ"

"Chỗ nào nước Mỹ...?"

Nữ nhân xinh đẹp bên cạnh Phong lão tứ cũng không chịu được chen miệng nói, nhưng chưa nói xong đã bị Phong lão tứ nhắc nhở. Ý thức được gì đó, lúc này mới vội vàng đem câu định nói tiếp nuốt về bụng.

Dù sao cũng là tìm Hướng tiên sinh bàn việc buôn bán, hiện tại nếu hỏi đáp án thì còn ra gì? Chính mình đi tìm không được sao? Nếu đối phương là dị năng giả cấp 4 trở xuống, bọn hắn cũng không ngại mà hỏi rõ đáp án, nhưng loại dị năng giả cấp 5 cường đại này, nhất định phải tôn kính. Nếu chọc giận đối phương, đoán chừng sẽ không có gì tốt.

"Hướng tiên sinh, ngài đã gặp qua vật này thật tốt quá, chỉ cần ngài có thể mang nó đến đây, vẫn câu nói kia. Giá tiền không thành vấn đề."

Phong lão tứ hiển nhiên là xem người này là một kẻ ngốc tham tiền.

"Không biết thứ này có tác dụng gì, có thể làm cho mấy vị đều muốn đoạt được nó?"

Hướng Nhật ra vẻ như không có việc gì hỏi.

Phong lão tứ ánh mắt có chút lóe lên, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường: "Nếu như ta đoán không sai..., Hướng tiên sinh hẳn là dị năng giả cấp năm?"

Hướng Nhật từ chối trả lời chỉ gật gật đầu. Cái này còn phải đoán sao?

"Vật này là Hồng Long, Hướng tiên sinh có biết trước kia là của ai không?"

Phong lão tứ chỉ chỉ tấm ảnh cầm trên tay.

Hướng Nhật lắc đầu, khi xưa là của Võ Tắc Thiên thì hắn có biết qua, nhưng không biết có phải hay không. Hơn nữa, loại sự tình này hắn cũng sẽ không ngốc nói ra.

"Trong lịch sử, vật này là của nữ hoàng Võ Tắc Thiên."

Phong lão tứ giọng nói kích động, dường như tiền nhiệm chủ nhân là Võ Tắc Thiên không giống bình thường. 

"Tuy nhiên truyền thuyết có sai lệch, nhưng Võ Tắc Thiên sở dĩ có thể xưng đế. Nghe nói là nhờ Hồng Long này..."

"Ngươi còn chưa nói tác dụng của nó."

Hướng Nhật không chút khách khí ngắt lời Phong lão tứ, những cái này lúc trước ở Mỹ hắn cũng đã biết đại khái.

"Khục khục, ta muốn Hướng tiên sinh cũng nên biết, dị năng giả cũng không phải hiện đại mới có, thời cổ đại, cũng có người sở hữu dị năng tồn tại."

Cái này... Hướng Nhật tin tưởng, không có lý do hiện đại có người sở hữu dị năng mà cổ đại lại không có. Như những thứ kì dị về con người, phần lớn đều không thoát khỏi phạm trù của dị năng giả, bất quá cái này thì có quan hệ gì?

"Truyền thuyết Võ Tắc Thiên cũng là dị năng giả, bất quá nàng vốn chỉ là dị năng giả cấp thấp, về sau không biết từ nơi nào đoạt được Hồng Long, từ đó trở thành dị năng giả cấp năm, cho đến cuối cùng làm hoàng đế."

Nói đến đây, Phong lão tứ trong mắt lộ ra tia kim quang mãnh liệt.

"Nói cách khác, lấy được thứ này thì có thể trở thành dị năng giả cấp 5? Thậm chí có thể xưng hoàng?"

Hướng Nhật cuối cùng cũng hiểu rõ mục đích thực sự trò chuyện của Phong lão tứ rồi.

"Hướng tiên sinh nói đùa, hiện tại sao có thể làm hoàng đế, chúng ta cũng chỉ là muốn theo đuổi cảnh giới rất cao của dị năng giả" 

Phong lão tứ có chút xấu hổ nói.

"Các ngươi sẽ không sợ ta lấy thứ này rồi không giao cho các ngươi?" Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Hướng Nhật có phần thâm ý nhìn Phong lão tứ và mấy người người còn lại.

Phong lão tứ mặt không đổi sắc, chậm rãi nói:

"Điểm ấy chúng ta đã cân nhắc đến, bất quá Hồng Long đối với Hướng tiên sinh vô dụng, bởi vì ngài đã là dị năng giả cấp năm rồi. Cho dù có cầm trên tay, cũng sẽ không có bao nhiêu giá trị. Đã như vậy, chi bằng giao cho chúng ta, giá tiền không thành vấn đề."

Đến cuối cùng, vấn là câu nói kia, hiển nhiên đối với vật tên Hồng Long kia là tình thế bắt buộc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro