Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trong lúc ý thức mơ hồ, Dịch Dương Thiên Tỉ thấp thoáng nghe được tiếng người nói chuyện. Nó muốn nâng mí mắt nặng nề nhìn thử rốt cuộc là ai đang nói bên tai, nhưng ngặt nỗi nó có cố sức thế nào, vẫn bị vây trong hắc ám. 


"Khải, đừng chỉ lo liếm máu của nó, còn không nhanh chút cầm máu cho nó, nó sẽ chết đó!"



"Ta biết rồi mà! Nhưng mà máu của tiểu quỷ này cũng thật rất ngọt nha, Nguyên, trước đó ngươi không phải cũng liếm máu của tiểu quỷ này đó sao."



Vương Nguyên lạnh lẽo nhìn Vương Tuấn Khải một cái, Vương Tuấn Khải lúc này mới lặng lẽ thầm thì báo oán, tâm không cam tình không nguyện cầm miếng khăn trắng ẩm ướt lâu lên bờ vai đầy máu của Dịch Dương Thiên Tỉ.



Vương Nguyên than thở một tiếng, quái dị nhìn gương mặt không tình nguyện, nhưng tay thì lại đặc biệt dịu dàng của Khác Diệp.



"Nếu đã thả người ta rồi, tại sao còn phải mang nó về đây?" Vương Nguyên không hiểu hỏi Vương Tuấn Khải.



"Vì máu của tiểu quỷ này ngọt mà!" Vương Tuấn Khải tùy tính trả lời.



"Vậy sao?" Vương Nguyên thần tình không chút tin tưởng. "Khải, ngươi đừng có chủ ý xấu xa gì đó a, ta không cho phép ngươi hại nó."



"Nè, biết rồi mà!" Ngữ khí của Vương Tuấn Khải không kiên nhẫn nói.



"Hiểu rõ là tốt." Vương Nguyên thở nhẹ, "Đến chữa vết thương của ngươi đi, nó để ta chăm sóc là được."



Khi Dịch Dương Thiên Tỉ tỉnh lại lần nữa, nó đã mở được hai mắt. Một chiếc giường xa lạ, khiến nó ý thức được mình đang nằm trong ổ chăn ấm áp.



A, nó đang ở trong mộng sao? Hay là nó đã chết rồi? Dịch Dương Thiên Tỉ chớp chớp hai mắt, đang muốn ngồi dậy, đầu và vai đau kịch liệt, khiến nó cắn chặt răng liều mạng chịu đựng cơn đau giày vò.



"Ngươi cần phải nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa mới được."



Bên tai truyền tới một tiếng nói thầm nhẹ, Dịch Dương Thiên Tỉ lúc này mới phát hiện bên cạnh mình có một vị nam tử trẻ tuổi một thân y phục hào hoa, tướng mạo tuấn dật bất phàm đang ngồi.



Hắn tiến sát lại đỡ lưng cho Dịch Dương Thiên Tỉ, giúp nó ngồi vững.



Dịch Dương Thiên Tỉ cố gắng nhịn xuống đau đớn cực đại, mở miệng hỏi: "Xin hỏi ngươi là..."



"Ta mới muốn hỏi ngươi đó! Ngươi sao lại ngất xỉu ở trước cửa nhà ta, còn toàn thân đầy máu? Phải biết lúc ta nhìn thấy ngươi, xém chút nữa đã bị dọa vỡ mật." Ngữ khí của hắn thậm chí còn khoa trương ngưng trọng dựa vào Dịch Dương Thiên Tỉ.



"Thật xin lỗi." Dịch Dương Thiên Tỉ tràn đầy áy náy nói.



"Đó cũng không có gì, ta tên là Vương Nguyên, còn ngươi?"



"Dịch Dương Thiên Tỉ." Dịch Dương Thiên Tỉ nâng mắt lên nhìn Khác Lượng, "Ân nhân, cảm tạ ân cứu mạng của ngươi, đợi vết thương của ta khỏi rồi, nhất định nghĩ cách báo đáp ngươi."



"Ngươi không cần để trong lòng, mà vết thương của ngươi giống như bị dã thú nào đấy cắn đi! Một bờ vai xém chút đã bị cắt đứt rồi, ngươi sao lại bị thương nghiêm trọng như thế?"



Lời nói của Vương Nguyên gợi lên ký ức đáng sợ của Dịch Dương Thiên Tỉ, nghĩ tới sự tương ngộ kỳ dị không thể tưởng mà lại đáng sợ đến cực điểm trong khu rừng trúc đó, nó bất giác lại tái mặt đi.



Vốn muốn nói hết sự thật cho ân nhân, nói rõ từ đầu đến cuối quá trình nó bị thương nặng như thế, nhưng ai sẽ tin tưởng trên thế giới này lại có cự báo biết mở miệng nói tiếng người chứ? Cả kinh nghiệm đó cũng thật sự quá mức ly kỳ, nói rồi lại có ai tin đây?



Dịch Dương Thiên Tỉ nghĩ một lát, vẫn là quyết định bảo trì trầm mặc.



Vì cho dù là kinh nghiệm của chính nó, tận mắt nhìn thấy, nó vẫn chìm trong trạng thái bán tín bán nghi, nếu không phải trên người thỉnh thoảng lại truyền tới đau đớn nhắc nhở nó, thì có khi nó còn cho rằng bản thân chỉ là đã nằm mơ thấy ác mộng.


"Ta biết ngươi rất đau." Vương Nguyên nhấc tay nhẹ nhàng nhu nhu chân mày hơi nhíu của Dịch Dương Thiên Tỉ, "Nhưng ta nghĩ cơn đau khắc cốt ghi tâm này có thể còn kéo dài một thời gian, nhưng ngươikhông cần lo lắng, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tốt, rất nhanh là có thể hồi phục tráng kiện."



Vương Nguyên nhẹ giọng an ủi Dịch Dương Thiên Tỉ, rồi giúp nó nằm lại trên giường, lại thay nó đắp chăn cẩn thận.



Hành vi thân thiết và lời nói dịu dàng của hắn, thật khiến Dịch Dương Thiên Tỉ an tâm không ít.



Đột nhiên, ánh mắt của Dịch Dương Thiên Tỉ chạm phải Vương Nguyên, nó cảm thấy như đã từng gặp Vương Nguyên ở đâu.



Dịch Dương Thiên Tỉ luôn cảm thấy bản thân dường như đã gặp qua đôi mắt này ở đâu rồi, "Ân nhân, chúng ta từng gặp nhau chưa?"



"Ta nghĩ chắc không có đâu." Nghi vấn của Dịch Dương Thiên Tỉ khiến tim Vương Nguyên đập mạnh một trận.


Lẽ nào tiểu nam hài này phát giác ra cái gì sao?



Dịch Dương Thiên Tỉ luôn cảm thấy hình như đã gặp Vương Nguyên ở đâu đó rồi, nó đột nhiên lóe lên linh quang, ánh mắt của Vương Nguyên và con mắt hắc sắc thâm u của con ngân hôi cự báo trong khu rừng trúc đã nhìn nó rất lâu cuối cùng rời đi đó chồng lên nhau.


Nó phát hiện họ thật sự phi thường giống nhau.



Không! Nó đang suy nghĩ bậy bạ cái gì đây? Báo sao có thể biến thành nhân loại? Dịch Dương Thiên Tỉ lắc đầu, muốn lắc đi hồ nghi trong não.



Thật ra người trước mắt này và con cự báo trầm mặc trong khu rừng trúc đó có khí chất rất giống nhau, cho người ta cảm giác càng gần gũi, hơn nữa tướng mạo hắn cũng thật sự phi thường xinh đẹp.



"Trên mặt của ta có thứ gì sao?"



"A, không! Ta......" Dịch Dương Thiên Tỉ trong nhất thời không biết nên giải thích thế nào, khốn quẫn đỏ bừng mặt.



Vương Nguyên hiểu rõ cười cười với Dịch Dương Thiên Tỉ, "Ta đi đổi nước cho ngươi, ngươi trước hết nghỉ ngơi một chút đi." Nói xong liền bưng bồn rửa ra khỏi phòng.



Dịch Dương Thiên Tỉ cảm thấy có hơi thắc mắc, Vương Nguyên xem ra cũng cỡ chừng vừa hai mươi, theo lý mà nói là một nam tử trẻ tuổi, lẽ ra nên ở trên chiến trường chưa tới lúc về nhà mới đúng, tại sao hắn vẫn còn ở nhà?



Tuy kháng chiến đã thắng lợi, nhưng vì trường kỳ chiến họa, cho nên trên dưới toàn quốc hầu như đều phải trải qua những ngày gian nan khốn khổ khó được ấm no, y phục mặc trên người thì vá chằng vá đục, nhà ở thì chỉ có thể dùng từ tàn nát để hình dung. Vì sao Vương Nguyên không cần tòng quân vì quốc gia chiến đấu? Vì sao hắn còn có thể mặc một thân y phục hào hoa như vậy, hơn nữa nhà ở còn là phòng trúc thoải mái ưu nhã như vậy? Đủ loại nghi hoặc không ngừng dâng lên trong Dịch Dương Thiên Tỉ.



Dịch Dương Thiên Tỉ đột nhiên nghĩ tới đã từng nghe phụ thân nhắc qua, người thân thể tàn tật thì có thể không cần tòng quân, nhưng mà, xem bộ dáng tráng kiện đi như bay của Vương Nguyên, thì không giống như là người tàn tật.



Lúc này, Vương Nguyên trở lại bưng một bồn nước sạch, hắn cầm một tấm khăn trắng mát lạnh, nhẹ nhàng phủ lên trán Dịch Dương Thiên Tỉ.



Ngón tay mát lạnh của Vương Nguyên tiếp xúc lên má của Dịch Dương Thiên Tỉ một lúc, Dịch Dương Thiên Tỉ không tự chủ được run rẩy một chút, không biết là quá lạnh hay là xấu hổ.



"Ân, sốt cũng sắp lui hết rồi."Vương Nguyên dịu dàng cười.



"Thật xin lỗi đã gây thêm phiền toái cho ngươi, ngươi cứu ta, còn chăm sóc ta, ta thật sự áy náy không thôi, cảm tạ ngươi."



Vương Nguyên hơi lắc đầu. "Đây cũng không có gì, mà ngươi vẫn còn chưa nói rõ ngươi tại sao bị thương nặng như vậy."



Dịch Dương Thiên Tỉ hơi do dự một chút, cảm thấy nên nói cho Vương Nguyên.



"Chiến sự tuy là kết thúc rồi, nhưng cũng vẫn khiến cho nhà ta không đủ cơm ăn, cha nương của ta vì biết cách nhà mười dặm có một khu rừng thực vật màu mỡ, liền bảo ta đi tìm chút thức ăn mang về." Dịch Dương Thiên Tỉ cảm thấy cổ họng khô khan, bất giác nuốt nuốt nước miếng.



Vương Nguyên thấy vậy liền tiến sát lại thay Dịch Dương Thiên Tỉ rót nước, cho y thông nhuận cổ họng.



Dịch Dương Thiên Tỉ uống xong ly nước rồi, lại tiếp tục nói: "Ai biết ta đi hết con núi này đến con núi nọ, nhưng vẫn không thấy khu rừng mà nương ta nói, chính là trong lúc không để tâm, ta lại nhìn thấy một cây thần cực đại, còn mọc rất nhiều quả, ta kìm không được lòng hiếu kỳ liền đi vào trong khu rừng đó, ai biết ta lại không cẩn thận lạc đường trong một mảnh rừng trúc."



"Ngươi thật sự là người may mắn, lại có thể chạy ra khỏi khu rừng quái dị đó."



Trong mắt Vương Nguyên thoáng qua một ánh sáng như đang suy tính gì đó.



"Cái gì?" Dịch Dương Thiên Tỉ không hiểu lắm ý tứ của Khác Lượng.


"Cây đại thụ cao chọc trời mọc đầy quả màu tím đó, xung quanh có rừng trúc bao bọc phải không?"



Dịch Dương Thiên Tỉ gật gật đầu.


"Phiến rừng đó phi thường rộng lớn, chiếm cứ hơn phân nửa ngọn núi, hơn nữa truyền thuyết về nó khiến người ta sợ hãi không dám tới gần."


Ánh hoàng hôn màu vàng lặng lẽ ánh vào trong căn nhà tre sạch sẽ tươi mát, cũng âm thầm nhuộm vàng lên cửa giấy.


Vương Nguyên xoay lưng qua, nhìn ngắm tịch dương đang dần buông xuống.


"Truyền thuyết?" Dịch Dương Thiên Tỉ hỏi.


"Ngươi không phải là người bản xứ cho nên không rõ, nghe nói trong khu rừng đó có hai con cự báo hung tàn xuất nhập, ngươi chính là bị hai con báo đó cắn bị thương đi?"


"Đúng vậy." Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn bóng lưng Vương Nguyên nhẹ giọng nói.


Nó nhắm mắt lại chìm vào trong trầm tư ngắn ngủi.


Chỗ cách bàn gỗ không xa, đặt giỏ trúc chứa đầy măng tre và quả màu tím.


"Thật ra, ta cũng có chỗ sai." Dịch Dương Thiên Tỉ mở mắt ra, "Khu rừng đó đại khái là thuộc về hai con ngân hôi cự báo đó đi!" Nó nhỏ giọng thầm thì.


Dường như nghe được tiếng thầm thì của Dịch Dương Thiên Tỉ, Vương Nguyên khẳng định trả lời: "Không sai! Mảnh đất đó là nơi thuộc về hai con báo đó."


Trên mặt Dịch Dương Thiên Tỉ tràn đầy hối hận và thống khổ, nó hiểu rõ bản thân đã làm sai, nặng nề thở ra một hơi.


"Như vậy thì ta phải trở lại khu rừng đó một lần nữa, ta nhất định phải xin lỗi hai con báo đó mới được."


"Xin lỗi?"


"Đúng vậy, ta chưa được sự đồng ý của chúng đã tự tiện lấy đi đồ trong mảnh đất của chúng, hơn nữa còn đả thương một con trong đó, ta như vậy thì có khác gì với cường đạo giết người phóng hỏa đâu." Dịch Dương Thiên Tỉ vừa bi thương và mang theo chút ăn năn nói.


Vương Nguyên nghe Dịch Dương Thiên Tỉ nói như vậy, liền quay người nhìn, con mắt hắc u trực tiếp chiếu đăm đăm vào nó.


"Ngươi muốn đi xin lỗi báo?"


"Ân, ta đối với chỗ này vốn không quen thuộc, vốn cho rằng nơi đó là khu rừng vô chủ, mới tự tiện xông vào."


"Người trong nhà không nói cho ngươi sao?" Vương Nguyên quái dị hỏi.


"Ta nghĩ bọn họ chắc là biết rõ đi!" Dịch Dương Thiên Tỉ bi thương cười khổ, "Chỉ là quên nói cho ta thôi."



Vương Nguyên vì thần tình bi thương của Dịch Dương Thiên Tỉ liền hiểu rõ nó là đang viện cớ cho người trong nhà. Quên nói cho nó biết? Căn bản là muốn khiến nó đi tìm chết!



"Họ có thể còn đang đợi ta mang đồ ăn trở về! Mọi người đã có một thời gian không được ăn no rồi, ta phải sớm một chút trở về mới được."



Dịch Dương Thiên Tỉ chống đỡ ngồi dậy, nhưng vai đau khiến nó buốt đến xém rơi lệ.



"Không cần gấp gáp." Vương Nguyên nhẹ nhàng đẩy nó trở xuống. "Vết thương của ngươi trong nhất thời không thể hồi phục, muốn đi quãng đường xa như thế, lưng vác một giỏ trúc nặng như vậy thì tuyệt đối không có khả năng trở về được. Cho nên, ngươi chỉ cần ở đây nghĩ dưỡng cho tốt, những chuyện khác thì không cần nghĩ tới nữa."



Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn có chút nghi hoặc, nó không biết có nên nghe theo lời của Vương Nguyên hay không. Vì nghĩ tới trước khi ra ngoài, gương mặt nhỏ bé tràn đầy kỳ vọng của Tiểu Hổ và Tiểu Hùng.



"Ngươi chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt ở đây là được." Vương Nguyên nhìn gương mặt trắng bệch của Dịch Dương Thiên Tỉ nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro