chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mưa tầm tã mấy ngày liên tục, Miền trung ngập trắng nước. Có thông báo xả lũ , các trường học ngoại thành được thông báo cho học sinh nghỉ học. Cô trò vội vàng khiêng bàn ghế và di chuyển đồ đạc lên cao hơn. Vừa làm mà vừa đùa giỡn cứ như là được nghĩ lễ.
Cô hiệu trưởng đi kiểm tra tình hình thấy cô trò lớp Hạ dọn bàn ghế nhanh nhất, chưa gì mới 15 phút đã xong rồi, còn galang qua phụ cho các e lớp 8 nữa nên khen:
- Lớp này giỏi quá ha, làm nhanh và còn gọn gàng nữa.
- Tụi nó dọn lụt thành kĩ năng luôn rồi mà chị. Cô nói.
Còn Hs được khen thì cười tít mắt và càng hăng hái giúp các lớp khác . " Chỉ được cái tốt bụng, phải chi học hành mà cũng sốt sắn, tự giác như vậy cũng đỡ!" cô cười .
Tiếng loa, tiếng xe cảnh sát hụ còi chạy dọc đường làng để báo cho người dân biết mà phòng lũ lụt. Thầy trò trường Hạ và các trường trong khu vực đón ngày 20/11 trong cơn mưa như trút nước và một tinh thần chống bão lụt rất triệt để!
Năm nào vào mùa này cũng vậy, có năm lũ về sớm hơn, năm nay có vẻ trễ nhất, gần tháng 12 rồi mà vẫn còn mưa lũ. Trường Hạ thuộc khu vực thấp lụt, lại gần sông, gần đập nên lần nào xả lũ cũng ngập hết sân trường. Đường đến trường cũng chìm trong biển nước.
Người dân ở đây sống chung với lũ quen rồi, đầu mùa mưa thì họ đã chuẩn bị tinh thần đón lũ lụt, nếu không xả đập thì không sao, còn nếu xả đập thì nước dâng cao thêm không kịp chuẩn bị thì coi như thiệt hại khó lường.
Giáo viên của trường hầu như đều sống ở phố nên rất ít khi chứng kiến cảnh lũ lụt. Mấy thầy cô nào về trường lâu thì hai ba năm lại gặp cảnh này nên thấy cũng quen, còn mấy giáo viên trẻ là lần đầu thấy cảnh lũ lụt nên rất hứng thú.
Trường cho về sớm mà mấy cô có chịu về đâu, ở lại để lội nước, đùa giỡn rồi còn chụp hình đăng face nữa chứ. Mấy tấm hình các cô lội nước, tạo dáng trước cái cái phông màn màu xanh và dòng chữ "Chào Mừng Ngày nhà Giáo việt nam 20/11." thật là ấn tượng, nên mới vừa đăng chưa được bao lâu đã tràn ngập facebook, và được share một cách chóng mặt. Gương mặt ai cũng vui tươi hớn hở, trường ngập nước mà cô trò vui như ngày hội. Bó tay luôn.
Hạ nhớ lần đầu thấy cảnh nước ngập trắng đường cô cũng vậy, thích không chịu được. Rồi thành thói quen, năm nào hễ mà có lụt là cô cũng đi lội nước, dù giờ đã bước sang tuổi băm rồi. Có lẽ đây là điểm hợp nhau duy nhất giữa cô và cái đám giáo viên trẻ kia.
Nhưng mà đường thì ngập hết rồi, xe không thể chạy ra được, làm sao chút nữa về đây?
Anh Trung bảo vệ la làng la xóm:
- Mấy cô về đi, chút nữa nước lên cao là không về được đó, tui còn đóng cửa trường nữa.
- Nhưng giờ làm sao dắt xe ra đây, nước ngập nửa xe hết rồi, mà mới có 3 giờ chiều à, cho ở lại chơi chút đi nhen anh. Con nhỏ dạy nhạc năn nỉ.
- Mấy cô để xe lại, lội ra ngoài đường lớn rồi gọi người nhà đến chở về, nước lên nhanh lắm, đừng ở lại nữa.
- Ừa thôi về đi, chút nữa nguy hiểm lắm. Hạ nói .
Rồi mấy cô kéo nhau lội nước ra về. Hạ vừa đi vừa nghĩ, giờ này gọi ai chở về ta, thằng em trai đang làm việc. Thôi rủ nhau đi taxi cho rồi.
Tiếng điện thoại kêu lên, cô bạn thân dạy cấp 3 gọi:
- Ê, về chưa qua trường tao chơi.
- Đang về nè, có đi xe được đâu, nước ngập hết rồi, đang đi bộ sao lên đó đươc, mà cũng ngập như nhau có gì đâu mà chơi.
- Lên đi vui lắm.
- Có cần tiếp tế lương thực không?
- Khỏi, trên này nhiều lắm lên đây đi.
Hạ còn nghe cả tiếng cười giỡn trong điện thoại nữa. Làm cô cũng tò mò muốn biết có gì trên đó mà vui dữ vậy.
Bạn cô dạy ở trường THPT, cách trường cô một con đường, cũng nằm trong vùng lũ, nó còn thấp hơn cả trường cô. Trường này được xây trước giải phóng, trước kia con đường qua trường là đường đất, sau này người ta làm đường mới chạy ngang qua trường nên trông nó khang trang hơn.
Không biết mấy nhà kiến trúc sư, kĩ sư cầu đường tốt nghiệp ở đâu ra nữa, nghĩ sao mà làm đường thì cao hơn trường còn làm thêm cống thoát nước đổ ...ngay vào trường. Vì vậy, hễ có mưa to là sân trường lại biến thành cái ao. Mà cũng không riêng gì trường, cả khu đó đều vậy. Nhìn nản hết sức!
Mà bao nhiêu đời hiệu trưởng, gào khản cả giọng, cầu cứu khắp nơi với một mong muốn rất nhỏ nhoi là: " Đập hết xuống, xây lại một cái trường mới thiệt hoành tráng!" vậy mà dự án thì vẫn còn nằm trên giấy, có nhắc thì các ông ấy tỏ thái độ rất là vui vẻ, giọng cũng rất là hùng hồn và nhanh chóng tuyên bố: "Cứ từ từ, chúng tôi đang nghâm cứu đây!".
Giáo viên THPT thì lại không được về sớm, phải ở lại để trực lụt, xem thử có tình hình gì thì giải quyết, nên mùa lũ năm nào bạn cô cũng rủ Hạ lên đó chơi.
Nhưng mà làm sao lên đó được, phải có ai chở vì muốn lên đó phải đi ra đường lớn, chạy một đoạn rồi mới vào trong đường làng. Giờ này chắc nước cũng ngập hết rồi, chỉ có lội nước mới đi vào trường đó được.
Vân Anh đang dạy, trường cô ở phố nên vẫn dạy bình thường, Vân Anh nghe tình hình mưa lụt thấy lo cho Hạ, nhà Vân Anh gần khu vực đó nên cô biết nước đang lên, không biết cô ấy về chưa. Đợi hết tiết Vân Anh gọi cho Hạ:
- Cô về chưa vậy?
- Cô đang về nè.
- Nước đang lên hả cô, em lo cô về không được.
- Ùa không sao, chỉ là nước lụt thôi. Lội ra đường lớn là hết.
- Dạ, vậy cô về cẩn thận nhen. Em vào tiết rồi.
- Ùa, tạm biệt em.
- Dạ chào cô.
Bảo Linh cũng nghe tin xả lũ, cô nàng có 10 năm sống ở nhà thờ thuộc khu vực đó nên còn lạ gì chuyện lũ lụt nữa. Năm nào ít thì lội trên mắt cá chân, năm nào nhiều thì lội đến nửa người. Chỉ là nước ngập thôi, đi cẩn thận cũng không nguy hiểm gì, Bảo Linh cũng là đứa thích lội nước. Khi còn ở với mấy Sơ, Bảo Linh bị phạt hoài vì cái tật trốn ra ngoài lội nước lụt. "Nhưng mà không biết chị ấy về chưa?", cũng hơi lo lo Bảo Linh gọi điện:
- Alo
- Em là Bảo Linh nè chị, chị về chưa vậy?
- À, tôi đang về.
- Chị đang lội nước hả?
- Ừa, vì nước ngập hết rồi không đi xe được.
- Em cũng thích lội nước lắm, chị đang ở đâu vậy để em lên lội chung cho vui.
- Trời, thôi đi.
- Đi mà, chị chờ em nhen, em lên liền đó, chị đứng chỗ đường lớn nhen.
Hạ chưa kịp nói, Bảo Linh đã tắt máy rồi. "Cái con nhỏ này." Cô lắc đầu, "thua nó luôn". Chợt nghĩ đến cô bạn ở trường cấp 3 cô cười, "được rồi có người chở, lên đó chơi coi thử có gì mà vui dữ vậy."
Cần gì phải hỏi, từ trường Hạ ra đường lớn chỉ có một đường duy nhất. Đứng ngay đầu đường là gặp thôi. Bảo Linh lấy xe chạy như bay.
- Chị, em nè.
- Sao đi nhanh vậy?
- Em bay mà, hiihii. Còn sớm, mình đi dạo xem nước lụt đi chị.
- Thích lụt lắm hả?
- Tuổi thơ của em gắn với nước lụt mà, mấy năm rồi mới thấy lại cảnh này đó chị.
- Có chỗ này cho em ôn lại kỉ niệm nè.
- Ở đâu vậy chị?
- Trường cấp 3 của em.
- Dạ, ở đó năm nào cũng ngập nước.
Hạ và Bảo Linh nói chuyện với nhau rất tự nhiên như đã quen nhau từ lâu lắm lắm rồi. Cái sở thích lội nước không phù hợp với lứa tuổi này, vậy mà lại được việc, nó vô tình kéo họ xích lại gần nhau lúc nào mà không ai hay biết.
Hai người đang lần mò đến ngôi trường đó, Bảo Linh gửi xe ở một nhà quen đầu đường, hồi trước cô nàng thường hay gửi xe ở đây để trốn học nên quen.
Đứng trước trường, cả Hạ và Bảo Linh mở to mắt hết cở. Cái gì nè trời, có phải giáo viên THPT không vậy, ai cũng lên hàng 3 hết rồi mà ... Trong sân trường ngập nước, có hai cái phao màu xanh lá cây và màu cam khá to nổi như cồn, một cái hình con vịt, một caí hình tròn. Mỗi cái có bốn cô giáo đang ngồi ở trong đó và đang ...bơi xung quanh sân trường.
Vừa bơi các cô vừa cười đùa, còn mấy thầy thì đang đứng dưới nước vừa đẩy phao cho các cô vừa chụp hình. Trên hành lang, các giáo viên và cả mấy đứa học sinh còn lại chưa về thì đứng la ó, chỉ trỏ, đùa giỡn, rồi chụp hình, quay phim. Có vài người còn cầm vợt bắt cá nữa chứ. Nhìn cảnh này tự nhiên cứ muốn hát bài "Em đi chơi thuyền trong Thảo Cầm Viên!"
Trời, không thể nào tin được đây là cảnh lũ lụt thiên tai. Cứ tưởng là đang ở công viên nước không à.
Bảo Linh bật cười, Hạ cũng không nhịn được cười phá lên. Cô bạn của cô đang ngồi trong cái phao hình con vịt thấy Hạ nên vẫy vẫy tay la to " Đứng đó đi, tao bơi ra chở vô, nước trong này sâu lắm". Hạ lắc đầu, "phải không vậy, nó có chồng và một con rồi đó."
- Vào chơi không em? Hạ hỏi Bảo Linh?
- Dạ tùy chị à.
- Thôi nhen, chút nữa nước lớn không lội ra được.
- Dạ.
Cái phao con vịt ra đến cổng, Hạ nói:
- Nè ở đâu ra con vịt này vậy trời?
- Của phụ huynh cho mượn để chút nữa đi ra chứ trong đó lội trên đầu gối rồi.
- Em chào cô. Bảo Linh lên tiếng.
- À con bé này, Bảo Linh phải không? Cô bạn kêu lên ngạc nhiên.
- Dạ.
- Chà, hình như là 2 năm rồi không gặp em, xinh đẹp hẳn ra. Ủa hai người quen nhau hả?
Không biết trả lời ra sao Hạ đang tìm cách thì Bảo Linh lên tiếng
- Dạ lúc trước cô dạy em ở chỗ mấy Sơ.
- À..., nè vô chơi nhen, vui lắm.
- Thôi, để tao về, ghé kiểm tra tình hình lũ lụt chút thôi! Hạ đùa với bạn.
- Báo cáo sếp, tình hình vẫn rất là tình hình ạ. Cô bạn đùa lại.
Cả ba cùng cười. Chào tạm biệt nhau, Hạ và Bảo Linh lội ngược trở ra.
Bảo Linh thấy lúc nãy Hạ cười đùa vui vẻ với cô bạn, giờ trở lại gương mặt khó đăm đăm với mình, cô nàng thấy hơi bị bất công:
- Lần này có được tính là người quen chưa chị?
- Chưa!
- Sao vậy, chị không thích em hả?
- Thích hay không thích liên quan gì? Cô nhíu mày nhìn nàng ta hỏi lại.
- Dạ , không có gì.
Bảo Linh sợ Hạ giận nên không dám nói nữa.
- Khi nào tình cờ gặp lại lần nữa tôi mới coi là quen. Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Bảo Linh, cô thấy buồn cười nên nói đùa.
- Dạ, chị nhớ giữ lời đó. Bảo Linh vui vẻ kêu lên.
- Bộ tui hồi giờ thất hứa lắm hay sao mà em nói vậy? Lại nhíu mày.
- Dạ không có, em xin lỗi. Rồi im thin thít sợ nói nữa lại phạm lỗi nữa.
Hạ lại cười ...1/3 miệng, đá đá vào nước như mấy đứa nhỏ đùa nghịch. Bảo Linh lâu lâu lại nhìn qua cô, hành động đó làm Bảo Linh thấy cô thân thiện hơn một chút "Lớn vậy mà cũng thích nghịch nước như con nít."
- Cá kìa em! Giọng Hạ đầy ngạc nhiên mừng rỡ.
- Dạ, cá ở đây nhiều lắm.
- Đang ở trên đường mà, cá này nó ở đâu ra vậy? Hạ hỏi hơi bị ... ngây ngô.
- Dạ ở mấy cái ruộng trong kia kìa, nước lên nên nó theo ra. Hồi còn ở Sơ, cứ đến mùa này là em hay trốn ra đi bắt cá lắm, chỉ cần lấy cái vợt vợt một cái là dính mấy con liền.
- Cá nhỏ xíu vậy, có ăn được không?
- Dạ được, nhưng mà tụi em không ăn, vớt lên chơi rồi thả xuống lại cho nó sống. Mấy Sơ mà phát hiện ra là phạt chết. Ở trường hồi nãy đó chị, cũng nhiều cá lắm. Năm học 11, nước cũng như vầy nè, mấy em với mấy thầy ra sân sau bắt cá, còn mấy cô thì chờ sẵn rồi nướng ăn, ngon lắm. Ở trường làng cũng có nhiều cái vui lắm chị.
Bảo Linh kể lại tuổi thơ của mình với giọng hào hứng, nét mặt bồi hồi, mắt lắp lánh niềm vui.
Hạ nghĩ, "Bảo Linh ở với Sơ chắc là trẻ mồ côi".
Tuổi thơ của mấy em khác thì được ba mẹ thương yêu, quan tâm chăm sóc cho đi chơi công viên, du lịch đây đó. Còn tuổi thơ của Bảo Linh gắn liền với lội nước và bắt cá. Vậy mà cô nàng vẫn cứ hồn nhiên vui vẻ, lúc mới gặp Hạ nghĩ Bảo Linh chắc cũng thuộc dạng tiểu thư được nuông chiều lắm, vì cái cách thể hiện quá tự nhiên và coi mình là vũ trụ của cô ta làm Hạ khó chịu, vậy mà lại có một tuổi thơ không may mắn như vậy.
Càng đi dần ra đường lớn thì nước cũng cạn dần, chỉ còn trên mắt cá một chút. Hai người đang chầm chậm đi, có một chiếc xe máy chạy thiệt nhanh lướt qua họ, nước văn tung tóe.
- Á...!!!
Hạ la lên, rồi theo phản xạ, cô ôm Bảo Linh lại, lấy người mình che cho Bảo Linh. Bảo Linh đơ người mất mấy phút, tim đập dồn dập, không biết có phải vì tình huống bất ngờ hay vì cái ôm ấm áp của Hạ, nàng ta tự nhiên đỏ mặt.
- Đi gì mà vô ý thức vậy không biết. Cô nhăn mặt lầm bầm, em có sao không?
- Dạ không sao, nhưng chị ướt hết rồi nè.
Vì đi bên ngoài nên nên Hạ lãnh trọn đợt nước văn của chiếc xe máy.
- Tôi lội nước hồi trưa giờ nên cũng dơ đồ hết rồi, không sao đâu. Em có lạnh không?
- Dạ cảm ơn chị, em đâu có bị ướt, chị che hết rồi. Mình về nhanh nhen, chị thay đồ liền đi chứ nước này thấm vào người dễ bệnh lắm đó.
- Ừa. Em không sao là được rồi. Giọng Hạ dịu dàng.
Bảo Linh đang xúc động mạnh, cô nàng không biết cảm giác lúc này của mình là gì nữa, người đang lâng lâng rất khó tả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro